Đủ loại pháp thuật đánh vào bàn tay khổng lồ màu xanh lục, nhưng nó không hề có chút thay đổi nào.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, ngón tay của bàn tay khổng lồ màu xanh lục rốt cuộc đã chạm được đáy của tòa thành lơ lửng giữa bầu trời.
Một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào.
Hai ngón tay bắt đầu dính vào được.
Ngón tay thứ ba...
Bàn tay khổng lồ màu xanh lục đã có thể tóm được tòa thành lơ lửng giữa bầu trời rồi
Bỗng nhiên!
Toàn bộ tòa thành lơ lửng giữa bầu trời phát ra một âm thanh chấn động.
“Vù ---”
Tòa thành lơ lửng giữa bầu trời bắt đầu khởi động.
Hiện giờ, nó đã có thể bay lên hoặc hạ xuống.
Trong sự yên lặng tràn đầy tuyệt vọng, đám người đột nhiên nháo nhào cả lên.
Mọi người bùng ra những tiếng gào thét điên cuồng.
“Nhanh lên nào!”
“Nhanh hơn một chút nữa!”
“Cố lên!”
“Chết tiệt, mau bay lên cho tao!”
“Bay lên đi!!!”
Đùng --
Từng luồng, từng luồng khí màu trắng phun ra từ phía đáy của tòa thành đang lơ lửng giữa không trung.
Tòa thành lơ lửng giữa không trung bắt đầu leo lên cao.
Nó từ từ mà chắc chắn thoát ra khỏi sự đụng chạm của bàn tay khổng lồ màu xanh lục, bay lên không trung.
Cả tòa thành yên lặng trong một hơi thở.
Đột nhiên.
Tiếng hoan hô, tiếng kêu khóc chấn động cả đất trời vang lên từ tòa thành lơ lửng giữa không trung.
Khoảnh khắc Tòa thành lơ lửng giữa trời bay lên cao, Cố Thanh Sơn cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết từ khi nào, Tiểu Tịch đã đứng ngay bên người hắn, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng dưới bầu trời kia.
"Cuối cùng nó cũng đã xuất hiện." Tiểu Tịch xúc động nói.
"Đây chính là quái vật kia?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Là nó, những cánh tay này chỉ là vỏ ngoài của nó mà thôi, bản thể của nó vẫn còn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh." Tiểu Tịch nói.
Cố Thanh Sơn nghe cô nói: "Hóa ra cô từng phải đối phó với vật như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi."
Tiểu Tịch suy tư nói: "Tôi vốn tưởng rằng Thực Ma Trùng thời thượng cổ có thể thành công trấn an nó, không ngờ cũng vẫn thất bại, chẳng biết thần linh còn có biện pháp gì khác hay không."
"Mặc kệ thần linh muốn làm gì, bây giờ chúng ta có cách gì để thoát ra khỏi nơi này hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không còn cách nào, giờ tôi thật sự rất yếu." Tiểu Tịch thở dài.
Hai người đồng thời nhìn lên chợ đen giữa bầu trời.
Chỉ thấy bên trong chợ đen, ngoài bàn điều khiển phi hành Tòa thành lơ lửng giữa trời thì những nơi khác đều rơi vào hỗn loạn.
Chiến đấu, giết người, cướp bóc, đập phá......
Mọi người cứ như phát điên lên hùng hổ xông vào các cửa hàng, thấy gì dùng được liền cướp đoạt, nếu bị người khác ngăn cản thì lập tức lao vào đánh nhau.
Có vài người bắt đầu có thù báo thù, có oán báo oán.
Xung đột bùng nổ ở khắp mọi nơi.
May mà nơi Cố Thanh Sơn chọn là một chỗ vắng vẻ gần trung tâm phi hành, ở đây không có hàng hóa gì đáng giá để thu thập, giờ vẫn chưa thấy ai bén mảng đến.
Nghe tiếng ầm ầm từ xa truyền lại, Tiểu Tịch khó hiểu nói:"Rõ ràng kết cục đều là phải chết, tại sao bọn họ còn làm như vậy?"
Cố Thanh Sơn liếc cô một cái, hỏi ngược lại: "Trước khi bị phong ấn cô rất ít tiếp xúc với con người sao?"
"Đúng vậy, mỗi ngày của tôi ngoài chiến đấu với bọn quái vật thì là ngủ......" Tiểu Tịch chăm chú nhìn vào cảnh tượng tranh đoạt giết chóc không ngừng ở giữa chợ đêm rồi hỏi: "Tại sao bọn họ đều nhìn như phát rồ vậy?."
Cố Thanh Sơn nói: "Đây chính là bản tính của con người."
"Bản tính của con người......" Tiểu Tịch không thể hiểu được: "Bị vây khốn trong hoàn cảnh tuyệt vọng, tính cách con người sẽ bị thay đổi sao?"
"Không phải tính cách thay đổi mà đây mới chính là tính cách thật của bọn họ —— sau khi đám cường giả này thỏa mãn thì mọi việc mới có thể tạm thời bình ổn."
Cố Thanh Sơn nói xong thì lấy ra một vật từ phía sau.
Một cái nồi.
Các loại đồ gia vị và nguyên liệu nấu ăn cũng được sắp xếp lên bàn.
Hắn vẽ một pháp quyết, dẫn nước từ xa đến rửa sạch nồi rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tiểu Tịch ngạc nhiên nói: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"À —— đây cũng là bản tính của con người." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Từ lúc đến khu Tranh Bá, hắn vẫn chưa được ăn một miếng ngon nóng hổi nào, vừa rồi lại xơi phải miếng thức ăn cực kỳ khó nuốt, cuối cùng không thể nhịn được muốn làm gì đó để ăn.
Động tác của hắn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị được vài món ăn và một nồi canh.
"Nếu không thể dùng sức để đấu lại kẻ địch thì ta đây cứ ăn gì trước đã —— ăn no mới có sức mà suy nghĩ." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch nhìn bàn đồ ăn, cái mũi giật giật ra vẻ hâm mộ.
"Một mình anh có thể ăn nhiều như vậy à?" Cô hỏi.
"Đương nhiên không phải, lại đây chúng ta cùng ăn nào."
Cố Thanh Sơn mời cô ngồi xuống.
Lúc này Tiểu Tịch vẫn còn hơi băn khoăn.
"Cô làm sao vậy?" Cố Thanh Sơn nhìn thấy cô không được tự nhiên, híp mắt hỏi.
Tiểu Tịch ngập ngừng nói: "Tôi —— có thể tôi không thích hợp với chuyện này."
Cố Thanh Sơn bất ngờ nói: "Ăn cơm mà thôi, có gì mà thích hợp hay không thích hợp chứ."
Ánh mắt Tiểu Tịch rơi vào những món ăn nóng hổi, nhẹ nhàng nói: "Thần linh nói cho tôi biết, trong cuộc đời tôi chỉ có hai việc, đó là chiến đấu và ngủ."
"Chiến đấu có thể quét sạch tà ác, ngủ có thể khôi phục thể lực."
"Ngoài việc đó ra, tất cả mọi hành động của con người tôi đều không thể làm, bởi vì như vậy tôi sẽ dần dần sa đọa."
Cố Thanh Sơn im lặng một lát, hỏi: "Cho nên từ trước đến nay cô chưa từng ăn thức ăn?"
"Đúng vậy.”
"Ngoài chiến đấu và ngủ thì cũng chưa làm chuyện gì khác?"
"...... Không hẳn là vậy, khi tôi bắt đầu từng bước quan sát thế giới này, tôi cảm nhận được sự biến hóa trong bản thân mình."
"Biến hóa gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch nói: "Tôi bắt đầu cảm thấy mình có thể tiếp xúc với một vài vật."
"Ví dụ như?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Tiểu Tịch lấy ra một thẻ bài đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn qua.
Trên thẻ bài là một bó hoa hồng nhạt.
Hắn cầm lấy thẻ bài khe khẽ đung đưa.
Một bó hoa hống nhạt tỏa ra mùi hương nhàn nhạt xuất hiện trong tay.
"Thật đẹp." Cố Thanh Sơn khen ngợi nói.
Hắn đưa bó hoa cho Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch cầm lấy hoa, khẽ khàng ngửi vài cái, gương mặt rộ lên một nụ cười.
"Từng có một lần, tôi đến thanh tẩy tội ác của một thế giới, đến lúc rời đi lại bất ngờ phát hiện ra sự tồn tại của loài hoa này, tôi cũng không biết vì sao mình lại hái một bó."
"Từ đó về sau, mỗi lần tôi đến một thế giới đều sẽ tìm kiếm một vài đóa hoa để mang về."
"Thần linh phát hiện hành động này của tôi, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ bèn hỏi tôi vì sao lại làm như vậy."
"Cô đã trả lời như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch có vẻ như đang nhớ lại và nói: "Tôi nói —— tôi thích những bông hoa này, cũng thích chuyến hành trình đến từng thế giới đó."
"Từ ngày đó trở đi, thái độ của nhóm thần linh đối với tôi bắt đầu thay đổi."
"Thay đổi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bọn họ dường như đang trốn tránh tôi —— nhưng rõ ràng có một nữ thần bình thường cũng rất thích hoa, vì sao nàng có thể thích, còn ta thích thì lại không được?" Tiểu Tịch khó hiểu hỏi.
Đối diện đôi mắt sạch sẽ và ngây thơ của cô, Cố Thanh Sơn bỗng không thể nói nên lời.
Tiểu Tịch tiếp tục nói: "Sau đó, nhóm thần linh lệnh tôi đến thế giới này chiến đấu cùng quái vật ngầm kia, khi tôi dùng hết toàn bộ sức lực để phong ấn quái vật, nhóm thần linh bỗng nhiên xuất hiện."
"Bọn họ thi triển một loại phong ấn đối với tôi, sau đó tôi liền ngủ say —— đến tận bây giờ."
Cố Thanh Sơn nói: "Để chúng ta trở lại vấn đề vừa nãy, nhóm thần linh không cho phép cô làm chuyện gì khác ngoài chiến đấu và ngủ, cho nên chính bọn họ vẫn sẽ ăn uống bình thường đúng không?"
"A, có, nhóm thần linh thích nhất mở tiệc rượu." Tiểu Tịch dường như nhớ đến chuyện gì, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ mỉm cười.
Hắn tự tay múc một chén canh, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiểu Tịch.
"Thử một chút." Hắn nói.
Tiểu Tịch vẫn không yên lòng nói: "Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng uống qua cái gì cả."
Cố Thanh Sơn cười nói: "Tôi đảm bảo với cô, canh tôi làm rất xứng đáng để cô thử một chút đấy."
Trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, ngón tay của bàn tay khổng lồ màu xanh lục rốt cuộc đã chạm được đáy của tòa thành lơ lửng giữa bầu trời.
Một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào.
Hai ngón tay bắt đầu dính vào được.
Ngón tay thứ ba...
Bàn tay khổng lồ màu xanh lục đã có thể tóm được tòa thành lơ lửng giữa bầu trời rồi
Bỗng nhiên!
Toàn bộ tòa thành lơ lửng giữa bầu trời phát ra một âm thanh chấn động.
“Vù ---”
Tòa thành lơ lửng giữa bầu trời bắt đầu khởi động.
Hiện giờ, nó đã có thể bay lên hoặc hạ xuống.
Trong sự yên lặng tràn đầy tuyệt vọng, đám người đột nhiên nháo nhào cả lên.
Mọi người bùng ra những tiếng gào thét điên cuồng.
“Nhanh lên nào!”
“Nhanh hơn một chút nữa!”
“Cố lên!”
“Chết tiệt, mau bay lên cho tao!”
“Bay lên đi!!!”
Đùng --
Từng luồng, từng luồng khí màu trắng phun ra từ phía đáy của tòa thành đang lơ lửng giữa không trung.
Tòa thành lơ lửng giữa không trung bắt đầu leo lên cao.
Nó từ từ mà chắc chắn thoát ra khỏi sự đụng chạm của bàn tay khổng lồ màu xanh lục, bay lên không trung.
Cả tòa thành yên lặng trong một hơi thở.
Đột nhiên.
Tiếng hoan hô, tiếng kêu khóc chấn động cả đất trời vang lên từ tòa thành lơ lửng giữa không trung.
Khoảnh khắc Tòa thành lơ lửng giữa trời bay lên cao, Cố Thanh Sơn cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết từ khi nào, Tiểu Tịch đã đứng ngay bên người hắn, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng dưới bầu trời kia.
"Cuối cùng nó cũng đã xuất hiện." Tiểu Tịch xúc động nói.
"Đây chính là quái vật kia?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Là nó, những cánh tay này chỉ là vỏ ngoài của nó mà thôi, bản thể của nó vẫn còn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh." Tiểu Tịch nói.
Cố Thanh Sơn nghe cô nói: "Hóa ra cô từng phải đối phó với vật như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi."
Tiểu Tịch suy tư nói: "Tôi vốn tưởng rằng Thực Ma Trùng thời thượng cổ có thể thành công trấn an nó, không ngờ cũng vẫn thất bại, chẳng biết thần linh còn có biện pháp gì khác hay không."
"Mặc kệ thần linh muốn làm gì, bây giờ chúng ta có cách gì để thoát ra khỏi nơi này hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không còn cách nào, giờ tôi thật sự rất yếu." Tiểu Tịch thở dài.
Hai người đồng thời nhìn lên chợ đen giữa bầu trời.
Chỉ thấy bên trong chợ đen, ngoài bàn điều khiển phi hành Tòa thành lơ lửng giữa trời thì những nơi khác đều rơi vào hỗn loạn.
Chiến đấu, giết người, cướp bóc, đập phá......
Mọi người cứ như phát điên lên hùng hổ xông vào các cửa hàng, thấy gì dùng được liền cướp đoạt, nếu bị người khác ngăn cản thì lập tức lao vào đánh nhau.
Có vài người bắt đầu có thù báo thù, có oán báo oán.
Xung đột bùng nổ ở khắp mọi nơi.
May mà nơi Cố Thanh Sơn chọn là một chỗ vắng vẻ gần trung tâm phi hành, ở đây không có hàng hóa gì đáng giá để thu thập, giờ vẫn chưa thấy ai bén mảng đến.
Nghe tiếng ầm ầm từ xa truyền lại, Tiểu Tịch khó hiểu nói:"Rõ ràng kết cục đều là phải chết, tại sao bọn họ còn làm như vậy?"
Cố Thanh Sơn liếc cô một cái, hỏi ngược lại: "Trước khi bị phong ấn cô rất ít tiếp xúc với con người sao?"
"Đúng vậy, mỗi ngày của tôi ngoài chiến đấu với bọn quái vật thì là ngủ......" Tiểu Tịch chăm chú nhìn vào cảnh tượng tranh đoạt giết chóc không ngừng ở giữa chợ đêm rồi hỏi: "Tại sao bọn họ đều nhìn như phát rồ vậy?."
Cố Thanh Sơn nói: "Đây chính là bản tính của con người."
"Bản tính của con người......" Tiểu Tịch không thể hiểu được: "Bị vây khốn trong hoàn cảnh tuyệt vọng, tính cách con người sẽ bị thay đổi sao?"
"Không phải tính cách thay đổi mà đây mới chính là tính cách thật của bọn họ —— sau khi đám cường giả này thỏa mãn thì mọi việc mới có thể tạm thời bình ổn."
Cố Thanh Sơn nói xong thì lấy ra một vật từ phía sau.
Một cái nồi.
Các loại đồ gia vị và nguyên liệu nấu ăn cũng được sắp xếp lên bàn.
Hắn vẽ một pháp quyết, dẫn nước từ xa đến rửa sạch nồi rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tiểu Tịch ngạc nhiên nói: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"À —— đây cũng là bản tính của con người." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Từ lúc đến khu Tranh Bá, hắn vẫn chưa được ăn một miếng ngon nóng hổi nào, vừa rồi lại xơi phải miếng thức ăn cực kỳ khó nuốt, cuối cùng không thể nhịn được muốn làm gì đó để ăn.
Động tác của hắn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị được vài món ăn và một nồi canh.
"Nếu không thể dùng sức để đấu lại kẻ địch thì ta đây cứ ăn gì trước đã —— ăn no mới có sức mà suy nghĩ." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch nhìn bàn đồ ăn, cái mũi giật giật ra vẻ hâm mộ.
"Một mình anh có thể ăn nhiều như vậy à?" Cô hỏi.
"Đương nhiên không phải, lại đây chúng ta cùng ăn nào."
Cố Thanh Sơn mời cô ngồi xuống.
Lúc này Tiểu Tịch vẫn còn hơi băn khoăn.
"Cô làm sao vậy?" Cố Thanh Sơn nhìn thấy cô không được tự nhiên, híp mắt hỏi.
Tiểu Tịch ngập ngừng nói: "Tôi —— có thể tôi không thích hợp với chuyện này."
Cố Thanh Sơn bất ngờ nói: "Ăn cơm mà thôi, có gì mà thích hợp hay không thích hợp chứ."
Ánh mắt Tiểu Tịch rơi vào những món ăn nóng hổi, nhẹ nhàng nói: "Thần linh nói cho tôi biết, trong cuộc đời tôi chỉ có hai việc, đó là chiến đấu và ngủ."
"Chiến đấu có thể quét sạch tà ác, ngủ có thể khôi phục thể lực."
"Ngoài việc đó ra, tất cả mọi hành động của con người tôi đều không thể làm, bởi vì như vậy tôi sẽ dần dần sa đọa."
Cố Thanh Sơn im lặng một lát, hỏi: "Cho nên từ trước đến nay cô chưa từng ăn thức ăn?"
"Đúng vậy.”
"Ngoài chiến đấu và ngủ thì cũng chưa làm chuyện gì khác?"
"...... Không hẳn là vậy, khi tôi bắt đầu từng bước quan sát thế giới này, tôi cảm nhận được sự biến hóa trong bản thân mình."
"Biến hóa gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch nói: "Tôi bắt đầu cảm thấy mình có thể tiếp xúc với một vài vật."
"Ví dụ như?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Tiểu Tịch lấy ra một thẻ bài đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn qua.
Trên thẻ bài là một bó hoa hồng nhạt.
Hắn cầm lấy thẻ bài khe khẽ đung đưa.
Một bó hoa hống nhạt tỏa ra mùi hương nhàn nhạt xuất hiện trong tay.
"Thật đẹp." Cố Thanh Sơn khen ngợi nói.
Hắn đưa bó hoa cho Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch cầm lấy hoa, khẽ khàng ngửi vài cái, gương mặt rộ lên một nụ cười.
"Từng có một lần, tôi đến thanh tẩy tội ác của một thế giới, đến lúc rời đi lại bất ngờ phát hiện ra sự tồn tại của loài hoa này, tôi cũng không biết vì sao mình lại hái một bó."
"Từ đó về sau, mỗi lần tôi đến một thế giới đều sẽ tìm kiếm một vài đóa hoa để mang về."
"Thần linh phát hiện hành động này của tôi, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ bèn hỏi tôi vì sao lại làm như vậy."
"Cô đã trả lời như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch có vẻ như đang nhớ lại và nói: "Tôi nói —— tôi thích những bông hoa này, cũng thích chuyến hành trình đến từng thế giới đó."
"Từ ngày đó trở đi, thái độ của nhóm thần linh đối với tôi bắt đầu thay đổi."
"Thay đổi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bọn họ dường như đang trốn tránh tôi —— nhưng rõ ràng có một nữ thần bình thường cũng rất thích hoa, vì sao nàng có thể thích, còn ta thích thì lại không được?" Tiểu Tịch khó hiểu hỏi.
Đối diện đôi mắt sạch sẽ và ngây thơ của cô, Cố Thanh Sơn bỗng không thể nói nên lời.
Tiểu Tịch tiếp tục nói: "Sau đó, nhóm thần linh lệnh tôi đến thế giới này chiến đấu cùng quái vật ngầm kia, khi tôi dùng hết toàn bộ sức lực để phong ấn quái vật, nhóm thần linh bỗng nhiên xuất hiện."
"Bọn họ thi triển một loại phong ấn đối với tôi, sau đó tôi liền ngủ say —— đến tận bây giờ."
Cố Thanh Sơn nói: "Để chúng ta trở lại vấn đề vừa nãy, nhóm thần linh không cho phép cô làm chuyện gì khác ngoài chiến đấu và ngủ, cho nên chính bọn họ vẫn sẽ ăn uống bình thường đúng không?"
"A, có, nhóm thần linh thích nhất mở tiệc rượu." Tiểu Tịch dường như nhớ đến chuyện gì, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ mỉm cười.
Hắn tự tay múc một chén canh, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiểu Tịch.
"Thử một chút." Hắn nói.
Tiểu Tịch vẫn không yên lòng nói: "Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng uống qua cái gì cả."
Cố Thanh Sơn cười nói: "Tôi đảm bảo với cô, canh tôi làm rất xứng đáng để cô thử một chút đấy."
/1520
|