Bách Hoa Điện.
Bách Hoa tiên tử đang cẩn thận dặn dò Cố Thanh Sơn.
“Thanh Sơn, việc này ta vốn không muốn nói với con, nhưng ta biết đối với kiếm tu mà nói, kiếm chính là tất cả, so với việc để con tìm kiếm lung tung khắp nơi bên ngoài, cuối cùng thất bại suy sụp, Địa Kiếm cũng ngã xuống tiêu tán, chẳng bằng ta nói chân tướng sự thật cho con biết.”
“Địa Kiếm cũng từng bầu bạn bên cạnh ta rất nhiều ngày, con lại là đệ tử thân truyền của ta, ta hi vọng cả hai đều bình an.”
Nghe những lời nói quen thuộc này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nếu thời gian cứ dừng lại ở thời khắc này, ai biết tương lai sẽ xảy ra nhiều chuyện khiến người ta tuyệt vọng như vậy.
Hắn kiên định nói: “Sư phụ, giờ con muốn tu sửa Địa Kiếm.”
“Tu vi của con quá thấp, đến Thiên Giới Nguyên Thủy không sống được. Bách Hoa tiên tử lắc đầu nói.
“Sư phụ, người quên rồi à, thật ra con là Người trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Đây là từ hắn vừa mới nghĩ ra.
Bách Hoa tiên tử hơi ngẩn ra.
Nàng dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Nhưng ta nhìn vẻ mặt vừa rồi của con dường như cũng không biết cái gì là Người trở lại.”
“Không, con chỉ cảm thấy giật mình, không biết vì sao sư phụ lại biết được chuyện người trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy con nói cho ta biết cái gì là Người trở lại.” Tạ Đạo Linh tra hỏi.
Cố Thanh Sơn nhớ lại lúc ở Khoa quản lý chức nghiệp, Trần Vương có nói những lời này, liền mở miệng đáp: “Là người chuyển sinh từ thế giới của thần linh, với mong muốn trợ giúp hàng tỉ tỉ thế giới đang bị rơi vào tận thế và hủy diệt, người như vậy được gọi là Người trở lại.”
Tạ Đạo Linh lắc đầu nói: “Con nói không sai, nhưng tu vi của con quá thấp, cho dù con thật sự là Người trở lại cũng không thích hợp đến Thiên Giới Nguyên Thủy.”
“Thanh Sơn, giờ con cần phải nâng cao tu vi, phương pháp tốt nhất là đến khu Tranh Bá một lần.”
Cố Thanh Sơn nghe đến đó, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lại mở mắt ra.
Hắn đột nhiên phát hiện mình vẫn đứng trong không gian hắc ám như cũ.
“Vừa rồi?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Hình nhân bóng tối đáp: “Lúc đó cậu không làm ra chuyện gì mới, kết quả là trùng với những chuyện đã xảy ra, khiến dòng thời gian sinh ra hỗn loạn, cho nên bị pháp tắc thời gian gạt bỏ.”
Cố Thanh Sơn suy tư nói: “Chuyện đã xảy ra sau đó chính là việc sư phụ quyết tâm để tôi đến khu Tranh Bá.”
Hình nhân bóng tối nói: “Đúng, một khi sư phụ cậu quyết tâm đưa cậu tới khu Tranh Bá, những chuyện đã xảy ra về sau sẽ lần lượt xuất hiện, cậu phải tránh bước này, tranh thủ trước lúc đó tiến vào một chuyện chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ, như vậy mới không bị pháp tắc thời gian gạt bỏ.”
“Thuận tiện nói một câu, cậu còn bảy trăm chín mươi bảy cơ hội.”
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, nói: “Hiểu rồi, giúp tôi qua đó lần nữa.”
“Được.”
Oành.
Tiếng động kịch liệt vang lên, thủy triều hắc ám lại vây quanh hắn.
Bên trong quang triều hắc ám vô tận, Cố Thanh Sơn xuyên qua thời gian về quá khứ.
Bách Hoa Điện.
“Thanh Sơn, việc này ta vốn không muốn nói với con.”
Giọng nói của Bách Hoa tiên tử lại vang lên bên tai.
Cố Thanh Sơn trực tiếp cắt ngang Bách Hoa tiên tử, nói: “Sư phụ, con có một bí mật muốn nói với người.”
“Bí mật gì?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
“Thật ra con không chỉ là Người trở lại, con còn từ tương lai xuyên qua thời gian về đây.” Cố Thanh Sơn nói.
Bách Hoa tiên tử nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Con đến từ tương lai?”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Vậy sao thực lực vẫn yếu như vậy?” Bách Hoa tiên tử khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn nhất thời không nói được gì.
Bách Hoa tiên tử suy tư, nói: “Thanh Sơn, không phải ta không tin con, mà là mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, thực lực vẫn là chuyện quan trọng nhất, ta quyết định dẫn con tới khu Tranh Bá, nâng cao tu vi.”
Cố Thanh Sơn lập tức chết.
Mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng trong triều hắc ám như trước.
“Còn bảy trăm chín mươi sáu cơ hội. Ta nhớ có người nói với ta chỉ cần hai lần là được.” Hình nhân bóng tối nói.
“Chuyện này cũng lấy ra nói được, ngươi không có việc gì khác để làm à?” Cố Thanh Sơn buồn bực nói.
“Ở bên trong phong ấn, ngoài việc ngủ ra, chưa từng có việc gì khác có thể làm.” Hình nhân bóng tối thở dài.
Cố Thanh Sơn nhớ tới Tiểu Tịch.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra rất nhiều đồ ăn.
“Học ăn cơm như thế nào xem, về sau ra ngoài có chỗ dùng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hình nhân bóng tối chấn chỉnh thái độ, rất coi trọng, nói: “Đó hình như là một loại kỹ năng sinh tồn quan trọng, người bên ngoài gần như ngày nào cũng ăn cơm.”
Cố Thanh Sơn hồi tưởng lại hành động lúc nó hủy diệt một trấn nhỏ, khuyên nhủ: “Đúng, đừng ăn thịt người, trên cơ thể người đầy các loại bệnh, các loại tạp chất, ăn cũng không ngon, ngươi cứ như chúng ta, ăn cơm dùng bữa là được.”
Hình nhân bóng tối trầm tư một lát, gật đầu nói: “Nếu có thể đi ra ngoài, đương nhiên tôi nguyện bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.”
Gã hóa thành dáng vẻ của Cố Thanh Sơn, đi tới ngồi xuống trước mặt đồ ăn, bắt đầu tự hỏi phải ăn gì trước.”
“Đưa ta qua đó trước, ăn gì tự ngươi từ từ chọn, không ai giành với ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.”
Hào quang hắc ám lại bao phủ Cố Thanh Sơn.
Bách Hoa điện.
“Sư phụ, con cảm thấy thực lực của mình quá yếu, phải nâng cao tu vi trước.”
Bách Hoa tiên tử tán thành, nói: “Ừ, thực lực là căn cơ của mọi thứ, ta muốn…”
Cố Thanh Sơn lập tức cắt ngang nàng: “Sư phụ, con quyết định đến khu Tranh Bá để nâng cao thực lực, nhưng trước đó phải nhờ người nói cho con biết phương pháp đến Thiên Giới Nguyên Thủy trước. Nếu như vậy, chờ về sau thực lực của con đủ rồi có thể đến Thiên Giới Nguyên Thủy bất cứ lúc nào.”
Bách Hoa tiên tử trầm ngâm nói: “Cũng đúng, sau khi con đến khu Tranh Bá phải ở lại đó khá lâu, bảo con quay lại thế giới Thần Võ một lần nữa, đi qua đi lại như vậy không có lợi.”
Nàng lấy ra một thứ gì đó.
Đây là một trận bàn tứ phương làm từ đồng xanh.
Ở bốn đỉnh của trận bàn, lần lượt khắc kỳ lân, phượng hoàng, linh quy, rồng vàng.
Bách Hoa tiên tử nói: “Tiến vào Thiên Giới Nguyên Thủy cần hai đồ vật, một là Thiên Giới Nguyên Thủy truyền tống trận của tông môn, hai là đĩa ngọc hộ thân Thiên Cung.”
“Cái trước có thể đưa con tới thế giới đó, cái sau có thể bảo vệ tính mạng con.”
“Nhưng đĩa ngọc hộ thân Thiên Cung đã tiêu hao hết sức mạnh cuối cùng, hoàn toàn hủy diệt rồi.”
“Hiện tại chỉ còn trận bàn truyền tống Thiên Giới Nguyên Thủy trong tay ta.”
“Ta truyền nó lại cho con.”
Tạ Đạo Linh nói xong, ngọc chưởng khẽ động.
Trận bàn truyền tống Thiên Giới Nguyên Thủy kia lập tức bay tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đón được.
Trận bàn nặng trình trịch, cầm vào tay lạnh như băng, tràn ngập một loại cảm giác tang thương nói không lên lời.
Đây là trận bàn lưu truyền từ thời viễn cổ đến nay, bên trên khắc ký hiệu pháp trận huyền ảo không rõ nghĩa, Cố Thanh Sơn nhìn một lát không thể hiểu ngay được.
Hắn giật mình hiểu ra, pháp trận trên đó quá cao thâm, lấy trình độ trận pháp của mình cũng không thể tiến hành giải nghĩa.
Quả nhiên, giao diện chiến thần lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ.
[Vật phẩm: Trận bàn xuyên tới Thiên Giới Nguyên Thủy.]
[Vật phẩm cấp bậc đặc thù, không có cấp bậc.]
[Trong biên niên sử ngày tận thế, vật ấy chưa từng xuất hiện trong lịch sử đã biết.]
[Kỹ nghệ chiến thần: Vật phẩm ấy bao hàm pháp trận xuyên qua Thiên Giới Nguyên Thủy. Nếu muốn lĩnh ngộ cấu tạo pháp trận này, ngài phải trả 800.000 điểm hồn lực.]
[Thuyết minh thêm: Năng lực của ngài trên phương diện trận pháp sẽ giảm bớt hồn lực ngài tiêu hao khi lĩnh ngộ trận pháp này.]
Cố Thanh Sơn thở dài.
Tám trăm ngàn điểm hồn lực, con số khổng lồ này đã sắp đủ để thăng cấp mục “Kỹ nghệ chiến thần.”
Cho nên học tập đạo trận pháp cũng không phải lựa chọn hàng đầu của hắn lúc này.
Cũng may có được trận bàn này rồi, bản thân có thể lập tức tới Thiên Giới Nguyên Thủy tìm Thiên kiếm.
Cố Thanh Sơn thu trận bàn lại, chân thành nói: “Sư phụ, đa tạ người đã truyền nó cho con.”
Bách Hoa tiên tử đang cẩn thận dặn dò Cố Thanh Sơn.
“Thanh Sơn, việc này ta vốn không muốn nói với con, nhưng ta biết đối với kiếm tu mà nói, kiếm chính là tất cả, so với việc để con tìm kiếm lung tung khắp nơi bên ngoài, cuối cùng thất bại suy sụp, Địa Kiếm cũng ngã xuống tiêu tán, chẳng bằng ta nói chân tướng sự thật cho con biết.”
“Địa Kiếm cũng từng bầu bạn bên cạnh ta rất nhiều ngày, con lại là đệ tử thân truyền của ta, ta hi vọng cả hai đều bình an.”
Nghe những lời nói quen thuộc này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nếu thời gian cứ dừng lại ở thời khắc này, ai biết tương lai sẽ xảy ra nhiều chuyện khiến người ta tuyệt vọng như vậy.
Hắn kiên định nói: “Sư phụ, giờ con muốn tu sửa Địa Kiếm.”
“Tu vi của con quá thấp, đến Thiên Giới Nguyên Thủy không sống được. Bách Hoa tiên tử lắc đầu nói.
“Sư phụ, người quên rồi à, thật ra con là Người trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Đây là từ hắn vừa mới nghĩ ra.
Bách Hoa tiên tử hơi ngẩn ra.
Nàng dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Nhưng ta nhìn vẻ mặt vừa rồi của con dường như cũng không biết cái gì là Người trở lại.”
“Không, con chỉ cảm thấy giật mình, không biết vì sao sư phụ lại biết được chuyện người trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy con nói cho ta biết cái gì là Người trở lại.” Tạ Đạo Linh tra hỏi.
Cố Thanh Sơn nhớ lại lúc ở Khoa quản lý chức nghiệp, Trần Vương có nói những lời này, liền mở miệng đáp: “Là người chuyển sinh từ thế giới của thần linh, với mong muốn trợ giúp hàng tỉ tỉ thế giới đang bị rơi vào tận thế và hủy diệt, người như vậy được gọi là Người trở lại.”
Tạ Đạo Linh lắc đầu nói: “Con nói không sai, nhưng tu vi của con quá thấp, cho dù con thật sự là Người trở lại cũng không thích hợp đến Thiên Giới Nguyên Thủy.”
“Thanh Sơn, giờ con cần phải nâng cao tu vi, phương pháp tốt nhất là đến khu Tranh Bá một lần.”
Cố Thanh Sơn nghe đến đó, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lại mở mắt ra.
Hắn đột nhiên phát hiện mình vẫn đứng trong không gian hắc ám như cũ.
“Vừa rồi?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Hình nhân bóng tối đáp: “Lúc đó cậu không làm ra chuyện gì mới, kết quả là trùng với những chuyện đã xảy ra, khiến dòng thời gian sinh ra hỗn loạn, cho nên bị pháp tắc thời gian gạt bỏ.”
Cố Thanh Sơn suy tư nói: “Chuyện đã xảy ra sau đó chính là việc sư phụ quyết tâm để tôi đến khu Tranh Bá.”
Hình nhân bóng tối nói: “Đúng, một khi sư phụ cậu quyết tâm đưa cậu tới khu Tranh Bá, những chuyện đã xảy ra về sau sẽ lần lượt xuất hiện, cậu phải tránh bước này, tranh thủ trước lúc đó tiến vào một chuyện chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ, như vậy mới không bị pháp tắc thời gian gạt bỏ.”
“Thuận tiện nói một câu, cậu còn bảy trăm chín mươi bảy cơ hội.”
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, nói: “Hiểu rồi, giúp tôi qua đó lần nữa.”
“Được.”
Oành.
Tiếng động kịch liệt vang lên, thủy triều hắc ám lại vây quanh hắn.
Bên trong quang triều hắc ám vô tận, Cố Thanh Sơn xuyên qua thời gian về quá khứ.
Bách Hoa Điện.
“Thanh Sơn, việc này ta vốn không muốn nói với con.”
Giọng nói của Bách Hoa tiên tử lại vang lên bên tai.
Cố Thanh Sơn trực tiếp cắt ngang Bách Hoa tiên tử, nói: “Sư phụ, con có một bí mật muốn nói với người.”
“Bí mật gì?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
“Thật ra con không chỉ là Người trở lại, con còn từ tương lai xuyên qua thời gian về đây.” Cố Thanh Sơn nói.
Bách Hoa tiên tử nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Con đến từ tương lai?”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Vậy sao thực lực vẫn yếu như vậy?” Bách Hoa tiên tử khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn nhất thời không nói được gì.
Bách Hoa tiên tử suy tư, nói: “Thanh Sơn, không phải ta không tin con, mà là mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, thực lực vẫn là chuyện quan trọng nhất, ta quyết định dẫn con tới khu Tranh Bá, nâng cao tu vi.”
Cố Thanh Sơn lập tức chết.
Mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng trong triều hắc ám như trước.
“Còn bảy trăm chín mươi sáu cơ hội. Ta nhớ có người nói với ta chỉ cần hai lần là được.” Hình nhân bóng tối nói.
“Chuyện này cũng lấy ra nói được, ngươi không có việc gì khác để làm à?” Cố Thanh Sơn buồn bực nói.
“Ở bên trong phong ấn, ngoài việc ngủ ra, chưa từng có việc gì khác có thể làm.” Hình nhân bóng tối thở dài.
Cố Thanh Sơn nhớ tới Tiểu Tịch.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra rất nhiều đồ ăn.
“Học ăn cơm như thế nào xem, về sau ra ngoài có chỗ dùng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hình nhân bóng tối chấn chỉnh thái độ, rất coi trọng, nói: “Đó hình như là một loại kỹ năng sinh tồn quan trọng, người bên ngoài gần như ngày nào cũng ăn cơm.”
Cố Thanh Sơn hồi tưởng lại hành động lúc nó hủy diệt một trấn nhỏ, khuyên nhủ: “Đúng, đừng ăn thịt người, trên cơ thể người đầy các loại bệnh, các loại tạp chất, ăn cũng không ngon, ngươi cứ như chúng ta, ăn cơm dùng bữa là được.”
Hình nhân bóng tối trầm tư một lát, gật đầu nói: “Nếu có thể đi ra ngoài, đương nhiên tôi nguyện bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.”
Gã hóa thành dáng vẻ của Cố Thanh Sơn, đi tới ngồi xuống trước mặt đồ ăn, bắt đầu tự hỏi phải ăn gì trước.”
“Đưa ta qua đó trước, ăn gì tự ngươi từ từ chọn, không ai giành với ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.”
Hào quang hắc ám lại bao phủ Cố Thanh Sơn.
Bách Hoa điện.
“Sư phụ, con cảm thấy thực lực của mình quá yếu, phải nâng cao tu vi trước.”
Bách Hoa tiên tử tán thành, nói: “Ừ, thực lực là căn cơ của mọi thứ, ta muốn…”
Cố Thanh Sơn lập tức cắt ngang nàng: “Sư phụ, con quyết định đến khu Tranh Bá để nâng cao thực lực, nhưng trước đó phải nhờ người nói cho con biết phương pháp đến Thiên Giới Nguyên Thủy trước. Nếu như vậy, chờ về sau thực lực của con đủ rồi có thể đến Thiên Giới Nguyên Thủy bất cứ lúc nào.”
Bách Hoa tiên tử trầm ngâm nói: “Cũng đúng, sau khi con đến khu Tranh Bá phải ở lại đó khá lâu, bảo con quay lại thế giới Thần Võ một lần nữa, đi qua đi lại như vậy không có lợi.”
Nàng lấy ra một thứ gì đó.
Đây là một trận bàn tứ phương làm từ đồng xanh.
Ở bốn đỉnh của trận bàn, lần lượt khắc kỳ lân, phượng hoàng, linh quy, rồng vàng.
Bách Hoa tiên tử nói: “Tiến vào Thiên Giới Nguyên Thủy cần hai đồ vật, một là Thiên Giới Nguyên Thủy truyền tống trận của tông môn, hai là đĩa ngọc hộ thân Thiên Cung.”
“Cái trước có thể đưa con tới thế giới đó, cái sau có thể bảo vệ tính mạng con.”
“Nhưng đĩa ngọc hộ thân Thiên Cung đã tiêu hao hết sức mạnh cuối cùng, hoàn toàn hủy diệt rồi.”
“Hiện tại chỉ còn trận bàn truyền tống Thiên Giới Nguyên Thủy trong tay ta.”
“Ta truyền nó lại cho con.”
Tạ Đạo Linh nói xong, ngọc chưởng khẽ động.
Trận bàn truyền tống Thiên Giới Nguyên Thủy kia lập tức bay tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đón được.
Trận bàn nặng trình trịch, cầm vào tay lạnh như băng, tràn ngập một loại cảm giác tang thương nói không lên lời.
Đây là trận bàn lưu truyền từ thời viễn cổ đến nay, bên trên khắc ký hiệu pháp trận huyền ảo không rõ nghĩa, Cố Thanh Sơn nhìn một lát không thể hiểu ngay được.
Hắn giật mình hiểu ra, pháp trận trên đó quá cao thâm, lấy trình độ trận pháp của mình cũng không thể tiến hành giải nghĩa.
Quả nhiên, giao diện chiến thần lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ.
[Vật phẩm: Trận bàn xuyên tới Thiên Giới Nguyên Thủy.]
[Vật phẩm cấp bậc đặc thù, không có cấp bậc.]
[Trong biên niên sử ngày tận thế, vật ấy chưa từng xuất hiện trong lịch sử đã biết.]
[Kỹ nghệ chiến thần: Vật phẩm ấy bao hàm pháp trận xuyên qua Thiên Giới Nguyên Thủy. Nếu muốn lĩnh ngộ cấu tạo pháp trận này, ngài phải trả 800.000 điểm hồn lực.]
[Thuyết minh thêm: Năng lực của ngài trên phương diện trận pháp sẽ giảm bớt hồn lực ngài tiêu hao khi lĩnh ngộ trận pháp này.]
Cố Thanh Sơn thở dài.
Tám trăm ngàn điểm hồn lực, con số khổng lồ này đã sắp đủ để thăng cấp mục “Kỹ nghệ chiến thần.”
Cho nên học tập đạo trận pháp cũng không phải lựa chọn hàng đầu của hắn lúc này.
Cũng may có được trận bàn này rồi, bản thân có thể lập tức tới Thiên Giới Nguyên Thủy tìm Thiên kiếm.
Cố Thanh Sơn thu trận bàn lại, chân thành nói: “Sư phụ, đa tạ người đã truyền nó cho con.”
/1520
|