Thân hình của hắn liên tục lóe lên, rất nhanh đã chạy ra ngoài.
Tiếng gió gào thét bên tai.
Bốn phía ngoại trừ con đường phủ mây, không có gì cả.
Lo ngại trong lòng Cố Thanh Sơn càng ngày càng sâu.
Nơi này đến một bóng người cũng không có, nguy hiểm ở đâu ra?
Bay được một lúc.
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy một tảng đá cao bằng ba người đứng lặng lẽ trong mây mù.
Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn lên tảng đá.
Chỉ thấy phía trên có viết hai chữ lớn bằng văn tự của giới tu hành.
“Tự Viên.”
Tự Viên?
Cố Thanh Sơn càng nghi hoặc hơn.
Tại giới tu hành, Tự Viên là nơi chuyên chăn nuôi linh thú.
Cố Thanh Sơn nhìn bốn phía, chỉ thấy trên toàn bộ tầng mây trống rỗng, không có bất kỳ kiến trúc nào, cũng không có bất cứ thứ gì.
Chỉ viết hai chữ lớn như vậy lên trên tảng đá, là có thể đánh dấu nơi chăn nuôi linh thú.
Đây rốt cuộc là ý gì?
Một giây sau, tảng đá kia dường như cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, đột nhiên phóng xuất ra một tia sáng.
Cố Thanh Sơn lùi về phía sau một bước, rơi vào trạng thái đề phòng.
Mọi thứ ở nơi này không khác gì sương mù dày đặc, khiến cho người ta không tìm ra nổi manh mối.
Một lát sau.
Không có gì xảy ra cả.
Cố Thanh Sơn chậm rãi bỏ hai kiếm xuống, lắc lắc đầu.
Hắn chuẩn bị khởi hành lần nữa.
Vừa lưới đi được mấy trượng, hắn đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía viễn không.
“Đó là cái gì vậy?” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ở cuối chân trời xa xa, xuất hiện một dải ánh sáng.
Dải ánh sáng đó tỏa ra ánh sáng lờ mờ lúc sáng lúc tối, được mây mù bao phủ, thế cho nên không nhìn rõ khuôn mặt thật.
Dần dần, dải ánh sáng đó bay tới phía Cố Thanh Sơn.
Cùng với sự tới gần của dải ánh sáng, sắc trời với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt càng ngày càng tối.
Màn đêm buông xuống.
Trong chốc lát, dị tượng đồng thời xảy ra.
Ầm!
Thiên lôi vang dội.
Mưa như trút nước.
Cuồng phong gào thét, lướt thổi không ngừng.
Cố Thanh Sơn đứng trong mưa gió, nhìn chăm chú.
Ở phía xa xa, hắn lại nhìn thấy dải ánh sáng kia.
Dải ánh sáng đó ẩn hiện trong mây đen, cách Cố Thanh Sơn rất xa.
Nhưng dựa vào thần niệm và thị lực, Cố Thanh Sơn đã nhìn rõ sự tồn tại kia.
Đó không phải là dải ánh sáng gì cả.
Đó là một con rồng.
Hoàng long.
Trên bầu trời xa xa, hoàng long cũng cảm ứng được sự tồn tại của Cố Thanh Sơn.
Nó cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên người của Cố Thanh Sơn.
Trong cơn mưa xối xả, một người một rồng, lẳng lặng dò xét đối phương.
Trước mắt Cố Thanh Sơn đột nhiên tối sầm.
Mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đã trở lại trong thủy triều ánh sáng hắc ám.
“Ta chết rồi sao?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, cậu vẫn còn bảy trăm chín mươi tư cơ hội.” Hắc Ám Quang Nhân nói.
Hắc Ám Quang Nhân cầm một viên linh đan, đang dè dặt dùng mũi ngửi.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Việc này không đúng, vừa rồi rõ ràng bốn phía không có gì cả, cho dù là con rồng kia thì cũng vẫn đang ở viễn không phía xa, sao ta lại chết được?”
Hắc Ám Quang Nhân nói: “Việc này vẫn còn không hiểu sao?”
“Không hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắc Ám Quang Nhân bỏ linh đan xuống, chậm rãi nói: “Cậu bị con rồng kia nhìn, cho nên cậu chết.”
Thế giới văn minh tháp cao.
Thần điện Tri Thức.
Lúc này, nghi thức chào đón long trọng đã kết thúc, đám người cao cấp đều đã tản đi.
Một số người hầu và giáo đồ đang thu dọn tàn cuộc.
Mặc dù rắc rối bận rộn, nhưng trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Cho đến tận nửa đêm, cuối cùng thì các giáo đồ cũng thu dọn sạch sẽ xong phía bên ngoài thần điện.
Ngay sau đó, dưới sự chỉ huy của một gã chủ giáo, mọi người lại bắt đầu bố trí sân bãi sát hạch.
Không có cách nào cả, việc này nhất định phải bắt tay vào làm ngay lập tức, nếu để muộn hơn thì sẽ không kịp nữa.
Bắt đầu từ ngày mai, cửa thần điện sẽ đông nghịt người đến xin nhập giáo.
Đây là việc không thể nghi ngờ gì.
Bởi vì trong nghi lễ chào đón ban ngày, Nữ vương Kinh Cức đã công khai tuyên bố, sẽ quyên tặng một khoản tiền lớn cho thần điện.
Đây là một khoản tiền có thể khiến cho toàn bộ khu Tranh Bá cảm động.
Ngay cả giáo hoàng từ trước đến nay luôn nghiêm túc sâu sắc dường như cũng trẻ hơn mấy chục tuổi.
Nhớ kỹ lại, hôm nay đúng là một ngày đặc biệt.
Buổi sáng, thần linh giáng xuống thế gian.
Ngay trước mặt toàn bộ chúng sinh của khu Tranh Bá, thần linh đã phong ấn một kẻ ngỗ nghịch.
Buổi chiều lễ mừng bắt đầu, Nữ vương Kinh Cức lập tức tiến hành quyên góp với quy mô chưa từng có. Thật ra thì so sánh với việc thần linh hiện thế, ảnh hưởng của khoản quyên tặng này đối với thần điện còn lớn hơn một chút.
Ít nhất trong vòng ba mươi năm, sẽ không cần phải lo lắng về toàn bộ chi tiêu của mỗi một nhân viên thần chức trong thần điện Tri Thức nữa.
Hơn nữa, mỗi một nhân viên thần chức của thần điện Tri Thức đều sẽ nhận được sự giúp đỡ đặc biệt của vương quốc Kinh Cức: Giành được danh hiệu hiệp sĩ vinh dự của vương quốc Kinh Cức.
Trong hai trăm triệu tầng thế giới của khu Tranh Bá, hiệp sĩ vinh dự của vương quốc Kinh Cức có thể rút ra một vạn đồng xu trong dãy số năm trăm ở bất kỳ thế giới nào.
Khoản tiền này cũng đủ để một người sống thoải mái hơn nửa cuộc đời rồi!
Hơn nữa nhờ sự uy nghiêm của thần điện, không một kẻ đố kỵ nào dám ra tay với nhân viên thần chức để giành lấy khoản tiền này.
Không người nào dám công khai đối phó với tín đồ của thần linh.
Cho nên khoản tiền này rất an toàn, không có cách nào bị cướp đi được.
Do vậy, thậm chí mọi người có thể không một chút e dè mà nói rằng, nghi thức quyên tặng của nữ vương Kinh Cức đã sớm vượt qua việc thần linh đến thế gian, trở thành tin tức trang đầu được hai trăm triệu thế giới phải hành lễ ca tụng trong ngày hôm nay.
Phải chăng việc này đã mạo phạm đến thần linh?
Dĩ nhiên là không rồi, đây là nữ vương bệ hạ giúp đỡ Giáo hội của thần linh mở rộng sức mạnh.
Ngày mai, giáo hoàng sẽ trao tặng danh hiệu chủ giáo vinh dự cho nữ vương!
...
Ở chỗ sâu của thần điện Tri thức.
Phòng tiếp khách của giáo hoàng.
Mặc dù thời gian hơi muộn một chút, nhưng nơi này vẫn đang tiến hành một cuộc đàm phán bí mật.
Người tham dự hội nghị, chỉ có giáo hoàng và nữ vương, cùng với một vị tướng quân bên cạnh nữ vương.
Giáo hoàng khẽ cười nói: “Laura bệ hạ, tri thức và bí mật của vạn giới mênh mông vô tận, vì sao nhìn người lại sốt ruột như vậy?”
“Vì ta là một đứa trẻ, lúc nào cũng sốt ruột muốn có được thứ mình muốn, hoặc ngài cũng có thể nói là ta thiếu kiên nhẫn.” Laura nói.
Đang nói chuyện, Laura đưa tay tìm kiếm một hồi trong hư không.
Cô bé đột nhiên nhấc tay lên, cầm theo một món đồ ra ngoài.
Đó là một đôi găng tay sắt, trên thân tỏa ra ánh sáng màu vàng đậm.
“Ồ? Găng tay kỵ sĩ cấp Sử Thi? Lần này vận may không tệ.”
Laura kinh ngạc nói một câu, ném đôi găng tay ra phía sau lưng.
Yilia vội vàng nhận lấy đôi găng tay.
“Bệ hạ, quốc khố không chứa nổi nữa rồi, người xem đôi găng tay này...” Cô xin ý kiến.
“Không phải chúng ta đã quyên góp cho thần điện Tri Thức rất nhiều thứ hay sao?” Laura ngạc nhiên hỏi.
“Đó là một ít chất đống ở bên ngoài quốc khố.”
“Ồ...”
Laura và cô trao đổi ánh mắt.
Thì ra chỉ là dọn dẹp một ít rác ở bên ngoài quốc khố.
Đôi găng tay sắt này là bảo bối cấp Sử Thi, cũng không thể tùy tiện ném vào trong đống rác được.
“Yilia, đôi găng tay này ngươi đeo đi.” Laura nói.
Cô chìa đôi găng tay đang phát ra ánh sáng thanh khiết rực rỡ ở trên tay cho Laura nhìn: “Chẳng lẽ bệ hạ đã quên rồi hay sao? Lần trước người mò ra được một đôi găng tay sợi của thánh đồ cấp Thần Khí, tôi đang đeo đó đây.”
Laura sầu muộn nói: “Ôi, vậy phải làm sao bây giờ, đúng rồi, ngài giáo hoàng, ta lại quyên góp đôi găng tay kỵ sĩ cấp Sử Thi này.”
Cô bé lấy lại đôi găng tay sắt, tiện tay ném lên trên bàn trà.
Giáo hoàng ở đối diện mí mắt giật giật.
“Laura... bệ hạ, sự hào phóng của người khiến cho từ trên xuống dưới thần điện vô cùng cảm kích.” Giáo hoàng hệ thống ngôn ngữ, nói.
Tiếng gió gào thét bên tai.
Bốn phía ngoại trừ con đường phủ mây, không có gì cả.
Lo ngại trong lòng Cố Thanh Sơn càng ngày càng sâu.
Nơi này đến một bóng người cũng không có, nguy hiểm ở đâu ra?
Bay được một lúc.
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy một tảng đá cao bằng ba người đứng lặng lẽ trong mây mù.
Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn lên tảng đá.
Chỉ thấy phía trên có viết hai chữ lớn bằng văn tự của giới tu hành.
“Tự Viên.”
Tự Viên?
Cố Thanh Sơn càng nghi hoặc hơn.
Tại giới tu hành, Tự Viên là nơi chuyên chăn nuôi linh thú.
Cố Thanh Sơn nhìn bốn phía, chỉ thấy trên toàn bộ tầng mây trống rỗng, không có bất kỳ kiến trúc nào, cũng không có bất cứ thứ gì.
Chỉ viết hai chữ lớn như vậy lên trên tảng đá, là có thể đánh dấu nơi chăn nuôi linh thú.
Đây rốt cuộc là ý gì?
Một giây sau, tảng đá kia dường như cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, đột nhiên phóng xuất ra một tia sáng.
Cố Thanh Sơn lùi về phía sau một bước, rơi vào trạng thái đề phòng.
Mọi thứ ở nơi này không khác gì sương mù dày đặc, khiến cho người ta không tìm ra nổi manh mối.
Một lát sau.
Không có gì xảy ra cả.
Cố Thanh Sơn chậm rãi bỏ hai kiếm xuống, lắc lắc đầu.
Hắn chuẩn bị khởi hành lần nữa.
Vừa lưới đi được mấy trượng, hắn đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía viễn không.
“Đó là cái gì vậy?” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ở cuối chân trời xa xa, xuất hiện một dải ánh sáng.
Dải ánh sáng đó tỏa ra ánh sáng lờ mờ lúc sáng lúc tối, được mây mù bao phủ, thế cho nên không nhìn rõ khuôn mặt thật.
Dần dần, dải ánh sáng đó bay tới phía Cố Thanh Sơn.
Cùng với sự tới gần của dải ánh sáng, sắc trời với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt càng ngày càng tối.
Màn đêm buông xuống.
Trong chốc lát, dị tượng đồng thời xảy ra.
Ầm!
Thiên lôi vang dội.
Mưa như trút nước.
Cuồng phong gào thét, lướt thổi không ngừng.
Cố Thanh Sơn đứng trong mưa gió, nhìn chăm chú.
Ở phía xa xa, hắn lại nhìn thấy dải ánh sáng kia.
Dải ánh sáng đó ẩn hiện trong mây đen, cách Cố Thanh Sơn rất xa.
Nhưng dựa vào thần niệm và thị lực, Cố Thanh Sơn đã nhìn rõ sự tồn tại kia.
Đó không phải là dải ánh sáng gì cả.
Đó là một con rồng.
Hoàng long.
Trên bầu trời xa xa, hoàng long cũng cảm ứng được sự tồn tại của Cố Thanh Sơn.
Nó cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên người của Cố Thanh Sơn.
Trong cơn mưa xối xả, một người một rồng, lẳng lặng dò xét đối phương.
Trước mắt Cố Thanh Sơn đột nhiên tối sầm.
Mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đã trở lại trong thủy triều ánh sáng hắc ám.
“Ta chết rồi sao?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, cậu vẫn còn bảy trăm chín mươi tư cơ hội.” Hắc Ám Quang Nhân nói.
Hắc Ám Quang Nhân cầm một viên linh đan, đang dè dặt dùng mũi ngửi.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Việc này không đúng, vừa rồi rõ ràng bốn phía không có gì cả, cho dù là con rồng kia thì cũng vẫn đang ở viễn không phía xa, sao ta lại chết được?”
Hắc Ám Quang Nhân nói: “Việc này vẫn còn không hiểu sao?”
“Không hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắc Ám Quang Nhân bỏ linh đan xuống, chậm rãi nói: “Cậu bị con rồng kia nhìn, cho nên cậu chết.”
Thế giới văn minh tháp cao.
Thần điện Tri Thức.
Lúc này, nghi thức chào đón long trọng đã kết thúc, đám người cao cấp đều đã tản đi.
Một số người hầu và giáo đồ đang thu dọn tàn cuộc.
Mặc dù rắc rối bận rộn, nhưng trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Cho đến tận nửa đêm, cuối cùng thì các giáo đồ cũng thu dọn sạch sẽ xong phía bên ngoài thần điện.
Ngay sau đó, dưới sự chỉ huy của một gã chủ giáo, mọi người lại bắt đầu bố trí sân bãi sát hạch.
Không có cách nào cả, việc này nhất định phải bắt tay vào làm ngay lập tức, nếu để muộn hơn thì sẽ không kịp nữa.
Bắt đầu từ ngày mai, cửa thần điện sẽ đông nghịt người đến xin nhập giáo.
Đây là việc không thể nghi ngờ gì.
Bởi vì trong nghi lễ chào đón ban ngày, Nữ vương Kinh Cức đã công khai tuyên bố, sẽ quyên tặng một khoản tiền lớn cho thần điện.
Đây là một khoản tiền có thể khiến cho toàn bộ khu Tranh Bá cảm động.
Ngay cả giáo hoàng từ trước đến nay luôn nghiêm túc sâu sắc dường như cũng trẻ hơn mấy chục tuổi.
Nhớ kỹ lại, hôm nay đúng là một ngày đặc biệt.
Buổi sáng, thần linh giáng xuống thế gian.
Ngay trước mặt toàn bộ chúng sinh của khu Tranh Bá, thần linh đã phong ấn một kẻ ngỗ nghịch.
Buổi chiều lễ mừng bắt đầu, Nữ vương Kinh Cức lập tức tiến hành quyên góp với quy mô chưa từng có. Thật ra thì so sánh với việc thần linh hiện thế, ảnh hưởng của khoản quyên tặng này đối với thần điện còn lớn hơn một chút.
Ít nhất trong vòng ba mươi năm, sẽ không cần phải lo lắng về toàn bộ chi tiêu của mỗi một nhân viên thần chức trong thần điện Tri Thức nữa.
Hơn nữa, mỗi một nhân viên thần chức của thần điện Tri Thức đều sẽ nhận được sự giúp đỡ đặc biệt của vương quốc Kinh Cức: Giành được danh hiệu hiệp sĩ vinh dự của vương quốc Kinh Cức.
Trong hai trăm triệu tầng thế giới của khu Tranh Bá, hiệp sĩ vinh dự của vương quốc Kinh Cức có thể rút ra một vạn đồng xu trong dãy số năm trăm ở bất kỳ thế giới nào.
Khoản tiền này cũng đủ để một người sống thoải mái hơn nửa cuộc đời rồi!
Hơn nữa nhờ sự uy nghiêm của thần điện, không một kẻ đố kỵ nào dám ra tay với nhân viên thần chức để giành lấy khoản tiền này.
Không người nào dám công khai đối phó với tín đồ của thần linh.
Cho nên khoản tiền này rất an toàn, không có cách nào bị cướp đi được.
Do vậy, thậm chí mọi người có thể không một chút e dè mà nói rằng, nghi thức quyên tặng của nữ vương Kinh Cức đã sớm vượt qua việc thần linh đến thế gian, trở thành tin tức trang đầu được hai trăm triệu thế giới phải hành lễ ca tụng trong ngày hôm nay.
Phải chăng việc này đã mạo phạm đến thần linh?
Dĩ nhiên là không rồi, đây là nữ vương bệ hạ giúp đỡ Giáo hội của thần linh mở rộng sức mạnh.
Ngày mai, giáo hoàng sẽ trao tặng danh hiệu chủ giáo vinh dự cho nữ vương!
...
Ở chỗ sâu của thần điện Tri thức.
Phòng tiếp khách của giáo hoàng.
Mặc dù thời gian hơi muộn một chút, nhưng nơi này vẫn đang tiến hành một cuộc đàm phán bí mật.
Người tham dự hội nghị, chỉ có giáo hoàng và nữ vương, cùng với một vị tướng quân bên cạnh nữ vương.
Giáo hoàng khẽ cười nói: “Laura bệ hạ, tri thức và bí mật của vạn giới mênh mông vô tận, vì sao nhìn người lại sốt ruột như vậy?”
“Vì ta là một đứa trẻ, lúc nào cũng sốt ruột muốn có được thứ mình muốn, hoặc ngài cũng có thể nói là ta thiếu kiên nhẫn.” Laura nói.
Đang nói chuyện, Laura đưa tay tìm kiếm một hồi trong hư không.
Cô bé đột nhiên nhấc tay lên, cầm theo một món đồ ra ngoài.
Đó là một đôi găng tay sắt, trên thân tỏa ra ánh sáng màu vàng đậm.
“Ồ? Găng tay kỵ sĩ cấp Sử Thi? Lần này vận may không tệ.”
Laura kinh ngạc nói một câu, ném đôi găng tay ra phía sau lưng.
Yilia vội vàng nhận lấy đôi găng tay.
“Bệ hạ, quốc khố không chứa nổi nữa rồi, người xem đôi găng tay này...” Cô xin ý kiến.
“Không phải chúng ta đã quyên góp cho thần điện Tri Thức rất nhiều thứ hay sao?” Laura ngạc nhiên hỏi.
“Đó là một ít chất đống ở bên ngoài quốc khố.”
“Ồ...”
Laura và cô trao đổi ánh mắt.
Thì ra chỉ là dọn dẹp một ít rác ở bên ngoài quốc khố.
Đôi găng tay sắt này là bảo bối cấp Sử Thi, cũng không thể tùy tiện ném vào trong đống rác được.
“Yilia, đôi găng tay này ngươi đeo đi.” Laura nói.
Cô chìa đôi găng tay đang phát ra ánh sáng thanh khiết rực rỡ ở trên tay cho Laura nhìn: “Chẳng lẽ bệ hạ đã quên rồi hay sao? Lần trước người mò ra được một đôi găng tay sợi của thánh đồ cấp Thần Khí, tôi đang đeo đó đây.”
Laura sầu muộn nói: “Ôi, vậy phải làm sao bây giờ, đúng rồi, ngài giáo hoàng, ta lại quyên góp đôi găng tay kỵ sĩ cấp Sử Thi này.”
Cô bé lấy lại đôi găng tay sắt, tiện tay ném lên trên bàn trà.
Giáo hoàng ở đối diện mí mắt giật giật.
“Laura... bệ hạ, sự hào phóng của người khiến cho từ trên xuống dưới thần điện vô cùng cảm kích.” Giáo hoàng hệ thống ngôn ngữ, nói.
/1520
|