Nếu vậy... bay tới thì sao nhỉ?
Mọi thứ được lặp lại một lần nữa.
Lần này, Cố Thanh Sơn không đi trên mặt đất để tiến lên phía trước nữa.
Hắn bay lên không, hóa thành một vệt ánh sáng lấp lánh bay về phía quần thể cung điện ở trên ngọn núi xa xa.
Vượt qua Tự Viên, vượt qua đình giữ núi, Cố Thanh Sơn sắp lên tới đỉnh núi.
Lúc này hắn chợt phát hiện ra, có một cây ngô đồng khổng lồ không gì sánh bằng nằm ở giữa ngọn núi.
Trên cây ngô đồng, có một con chim lớn toàn thân phủ kín lông vũ đỏ sậm đang ngồi chồm hỗm.
Cố Thanh Sơn bay từ trên trời tới, con chim lớn kia cố vươn cổ ra, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Con chim này giống y hệt con phượng hoàng được khắc trên trận bàn truyền tống nguyên thủy.
Nó không phải con chim bình thường, nó là phượng hoàng!
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng bất đắc dĩ!
Ngay sau đó.
Trước mắt tối sầm.
Cố Thanh Sơn lại quay về trong thủy triều ánh sáng hắc ám.
“Thế nào? Tiến triển không thuận lợi sao?” Hình nhân bóng tối hỏi.
Hình nhân bóng tối cầm mấy miếng ngọc giản, đang quan sát mấy việc vặt vãnh và các tin đồn thú vị của thế giới tu hành ở bên trong đó.
“Có chút không thuận lợi, nhưng mà ta sẽ nghĩ cách.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy thì tốt, kỹ năng này của ta cả đời chỉ có thể dùng một lần, cậu phải quý trọng đó.” Hình nhân bóng tối nói.
“Biết rồi, ta sẽ trân trọng nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn ngắm nghía trận bàn, im lặng suy nghĩ nên tiến vào Hoang Vân Thiên Cung như thế nào.
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Đến nhìn một cái cũng không chịu nổi, thì làm thế nào để tiến vào Thiên Cung đây?
Cho dù mình biến thành chim, cũng không đỡ được một ánh mắt của phượng hoàng.
Phỏng đoán hoàng long canh giữ toàn bộ khu vực Hoang Vân Thiên Cung, kỳ lân coi giữ sơn môn, phượng hoàng bảo vệ quần thể cung điện trên đỉnh núi. Ngoài ra, còn có một con linh quy không biết đang núp ở nơi nào.
Linh thú cường đại đến mức không thể tưởng tượng được, cho dù mình có tám trăm lần cơ hội cũng không đi qua nổi.
Có cách nào để thoát khỏi chúng không đây?
Cố Thanh Sơn chìm vào suy tư.
“Vẫn chưa nghĩ ra cách sao?” Hình nhân bóng tối hỏi.
“Thử lại một lần nữa, ngươi đưa ta qua đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Hình nhân bóng tối đáp.
Ầm!
Thủy triều ánh sáng hắc ám lại bao phủ lấy Cố Thanh Sơn.
Trải qua cuộc nói chuyện với Bách Hoa tiên tử, lợi dụng sợi hư không tới câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, phát động trận bàn truyền tống tới Thiên Giới Nguyên Thủy.
Cố Thanh Sơn lại đến Thiên Giới Nguyên Thủy một lần nữa.
Lần này hắn đi tới bên rìa đám mây, nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới bầu trời ảm đạm, là mặt đất vô biên vô tận.
Lần này không đi từ trên mây nữa.
Cố Thanh Sơn dự định bay về phía trước từ dưới mây, lượn qua vị trí của Tự Viên và đình giữ núi, bay thẳng đến bên dưới Hoang Vân Thiên Cung.
Chỉ cần ngọn núi kia là ngọn núi bình thường, thì mình có thể dựa vào hai kiếm, mở ra một địa đạo từ dưới chân núi.
Như vậy lại hoàn hảo tránh được phượng hoàng, từ chân núi tiến vào bên trong Thiên Cung.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới nghĩ lui một hồi.
Đây cũng là một cách.
Chỉ có điều khi mở thân núi, động tĩnh phải nhẹ một chút.
Chi bằng biến thành một loài động vật như con tê tê, chậm rãi chui vào trong thân núi, từng chút từng chút đào ra một con đường.
Suy nghĩ xong.
Cố Thanh Sơn tung người nhảy xuống tầng mây.
Hắn liên tục hạ xuống dưới, cho đến khi sắp đến mặt đất, mới từ từ dừng lại.
Mặt đất hoàn toàn hoang vắng và tĩnh mịch.
Vì lý do an toàn, Cố Thanh Sơn căn bản không có ý định tiếp xúc với mặt đất, cũng không muốn di chuyển về phía trước bằng cách đi trên mặt đất.
Hắn bay về phía ngọn núi xa.
Nhìn lên từ phía dưới tầng mây, cảnh tượng lại có chút khác biệt.
Những đám mây ở những nơi khác đều rất mỏng, như có như không, nhưng tầng mây ở dưới ngọn núi kia lại rất dày.
Song nếu không phải tầng mây dày như vậy, e rằng cũng không có cách nào nâng được cả một ngọn núi cao và quần thể cung điện.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, gia tăng tốc độ bay.
Hắn toàn lực xuyên qua bầu trời xanh, cuối cùng bình yên vô sự đến được phía dưới ngọn núi.
Hoàng long, kỳ lân, phượng hoàng đều không chú ý tới nơi này.
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm quét vào trong tầng mây.
Không cảm ứng được gì hết.
Xem ra nơi này vẫn còn cách chân núi một khoảng nữa.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, dốc hết sức bay vào trong tầng mây dày.
Ầm ầm!
Một tiếng vang nặng nề kinh thiên động địa.
Cố Thanh Sơn bị tầng mây đập trở lại.
Hắn ôm trán, rơi xuống phía dưới một hồi lâu rồi mới từ từ dừng lại.
Cú va chạm này thật sự rất đau!
Cố Thanh Sơn há miệng chịu đựng một hồi lâu, cơn đau mới dịu đi được một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Mây mù lượn lờ, tầng mây dày che lấp tất cả.
Đây rốt cuộc là mây gì vậy, tại sao đến thần niệm của mình cũng không có cách nào tìm ra trong đó có gì?
Còn nữa, rốt cuộc đầu mình đã đụng vào thứ gì vậy?
Cố Thanh Sơn không nhịn được bắt phong quyết.
Đây là thuật pháp cơ bản nhất, tác dụng chỉ là triệu hoán phong linh.
Linh lực chuyển động, pháp quyết hoàn thành.
Gió đã bắt đầu thổi.
Cuồng phong gào thét, thổi về phía tầng mây dày!
Hiện giờ Cố Thanh Sơn là tu sĩ cảnh giới Thái Hư, tùy ý sử dụng thuật pháp này, uy lực trước kia cũng đã không thể so sánh nổi nữa rồi.
Tầng mây của toàn bộ thân núi đều đã nằm trong sự bao phủ của cuồng phong.
Mây mù nhanh chóng bị gió thổi tan, lộ ra cảnh tượng ở bên trong.
Cố Thanh Sơn ngước đầu, ngây người nhìn tầng mây, dần dần đánh mất đi ham muốn nói chuyện.
Cuối cùng hắn đã biết thứ mà mình đụng vào trước đó là gì.
Linh quy.
Bất kể là hoàng long, hay là kỳ lân, thậm chí là phượng hoàng, đều không lớn bằng một phần mười kích thước của nó.
Đây là một con linh quy khổng lồ đang vác cả một đỉnh núi, chậm rãi bay trên bầu trời.
Nó vẫn đang nhắm mắt, dường như đang ngủ say.
Cú va chạm kia của Cố Thanh Sơn, quả thực ngay cả việc khiến nó nảy sinh cảm giác cũng không làm được.
Trời đất tĩnh lặng.
Thời gian trôi đi.
Cố Thanh Sơn cứ lẳng lặng lơ lửng trên không trung, nhìn chằm chằm vào con linh quy kia.
Mỗi lần con linh quy thở nhẹ, mây mù liền từ trong lỗ mũi của nó tỏa ra, từ từ bao phủ bốn phía.
Mây mù chậm rãi tạo thành tầng mây, bất đầu che lấp phần cơ thể của linh quy.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại lặng lẽ cảm nhận.
Hắn cảm nhận được sức sống mênh mông không gì sánh được từ trên người con linh quy, luồng sức sống này tựa như một ngọn lửa hừng hực vô tận.
Thậm chí trong linh giác của Cố Thanh Sơn, bản thân của Thái Hư cảnh chỉ giống như một con đom đóm, còn sinh mệnh lực của linh quy thì lại giống như ánh sáng mặt trời.
Điều này quả thực là chưa từng thấy trước đây.
Chờ đã.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mờ mắt, lẩm bẩm: “Điều này không đúng, hoàng long, kỳ lân, phượng hoàng nhìn thấy trước đó, mặc dù bọn chúng cũng rất cường đại, nhưng tại sao lại không khiến mình nảy sinh cảm giác như vậy?
Cố Thanh Sơn cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi mình gặp ba con linh thú Thượng cổ khác.
Dường như thật sự có chỗ nào đó không đúng.
Đối với ba con linh thú Thượng cổ này, con sâu cái kiến như mình sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì.
Nhưng bọn chúng vẫn giết mình.
Không hề giao lưu.
Im hơi lặng tiếng.
Chỉ là giống như làm việc theo quy tắc, giết chết một cách máy móc và lạnh lùng.
Nhưng linh quy lại khác.
Linh quy yên lặng ngủ say.
Lẽ ra loại linh thú đẳng cấp như bọn chúng, dựa vào tiên thiên linh giác, là có thể dễ dàng cảm nhận được rất nhiều chuyện.
Linh quy lại không nhận thấy được bất kỳ sự đe dọa nào từ trên người Cố Thanh Sơn.
Nó vẫn còn có thể ngủ ngon.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn cảm thấy hình như ba con linh thú khác đã xảy ra chút vấn đề.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng hắn.
“Muốn đi vào Hoang Vân Thiên Cung sao? Tiểu tử, lấy ngọc điệp của ngươi ra đây.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chẳng biết từ lúc nào, linh quy đã tỉnh lại.
Nó nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, đợi một lúc.
Trước mắt không tối sầm.
Mình không chết.
Mọi thứ được lặp lại một lần nữa.
Lần này, Cố Thanh Sơn không đi trên mặt đất để tiến lên phía trước nữa.
Hắn bay lên không, hóa thành một vệt ánh sáng lấp lánh bay về phía quần thể cung điện ở trên ngọn núi xa xa.
Vượt qua Tự Viên, vượt qua đình giữ núi, Cố Thanh Sơn sắp lên tới đỉnh núi.
Lúc này hắn chợt phát hiện ra, có một cây ngô đồng khổng lồ không gì sánh bằng nằm ở giữa ngọn núi.
Trên cây ngô đồng, có một con chim lớn toàn thân phủ kín lông vũ đỏ sậm đang ngồi chồm hỗm.
Cố Thanh Sơn bay từ trên trời tới, con chim lớn kia cố vươn cổ ra, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Con chim này giống y hệt con phượng hoàng được khắc trên trận bàn truyền tống nguyên thủy.
Nó không phải con chim bình thường, nó là phượng hoàng!
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng bất đắc dĩ!
Ngay sau đó.
Trước mắt tối sầm.
Cố Thanh Sơn lại quay về trong thủy triều ánh sáng hắc ám.
“Thế nào? Tiến triển không thuận lợi sao?” Hình nhân bóng tối hỏi.
Hình nhân bóng tối cầm mấy miếng ngọc giản, đang quan sát mấy việc vặt vãnh và các tin đồn thú vị của thế giới tu hành ở bên trong đó.
“Có chút không thuận lợi, nhưng mà ta sẽ nghĩ cách.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy thì tốt, kỹ năng này của ta cả đời chỉ có thể dùng một lần, cậu phải quý trọng đó.” Hình nhân bóng tối nói.
“Biết rồi, ta sẽ trân trọng nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn ngắm nghía trận bàn, im lặng suy nghĩ nên tiến vào Hoang Vân Thiên Cung như thế nào.
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Đến nhìn một cái cũng không chịu nổi, thì làm thế nào để tiến vào Thiên Cung đây?
Cho dù mình biến thành chim, cũng không đỡ được một ánh mắt của phượng hoàng.
Phỏng đoán hoàng long canh giữ toàn bộ khu vực Hoang Vân Thiên Cung, kỳ lân coi giữ sơn môn, phượng hoàng bảo vệ quần thể cung điện trên đỉnh núi. Ngoài ra, còn có một con linh quy không biết đang núp ở nơi nào.
Linh thú cường đại đến mức không thể tưởng tượng được, cho dù mình có tám trăm lần cơ hội cũng không đi qua nổi.
Có cách nào để thoát khỏi chúng không đây?
Cố Thanh Sơn chìm vào suy tư.
“Vẫn chưa nghĩ ra cách sao?” Hình nhân bóng tối hỏi.
“Thử lại một lần nữa, ngươi đưa ta qua đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Hình nhân bóng tối đáp.
Ầm!
Thủy triều ánh sáng hắc ám lại bao phủ lấy Cố Thanh Sơn.
Trải qua cuộc nói chuyện với Bách Hoa tiên tử, lợi dụng sợi hư không tới câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, phát động trận bàn truyền tống tới Thiên Giới Nguyên Thủy.
Cố Thanh Sơn lại đến Thiên Giới Nguyên Thủy một lần nữa.
Lần này hắn đi tới bên rìa đám mây, nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới bầu trời ảm đạm, là mặt đất vô biên vô tận.
Lần này không đi từ trên mây nữa.
Cố Thanh Sơn dự định bay về phía trước từ dưới mây, lượn qua vị trí của Tự Viên và đình giữ núi, bay thẳng đến bên dưới Hoang Vân Thiên Cung.
Chỉ cần ngọn núi kia là ngọn núi bình thường, thì mình có thể dựa vào hai kiếm, mở ra một địa đạo từ dưới chân núi.
Như vậy lại hoàn hảo tránh được phượng hoàng, từ chân núi tiến vào bên trong Thiên Cung.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới nghĩ lui một hồi.
Đây cũng là một cách.
Chỉ có điều khi mở thân núi, động tĩnh phải nhẹ một chút.
Chi bằng biến thành một loài động vật như con tê tê, chậm rãi chui vào trong thân núi, từng chút từng chút đào ra một con đường.
Suy nghĩ xong.
Cố Thanh Sơn tung người nhảy xuống tầng mây.
Hắn liên tục hạ xuống dưới, cho đến khi sắp đến mặt đất, mới từ từ dừng lại.
Mặt đất hoàn toàn hoang vắng và tĩnh mịch.
Vì lý do an toàn, Cố Thanh Sơn căn bản không có ý định tiếp xúc với mặt đất, cũng không muốn di chuyển về phía trước bằng cách đi trên mặt đất.
Hắn bay về phía ngọn núi xa.
Nhìn lên từ phía dưới tầng mây, cảnh tượng lại có chút khác biệt.
Những đám mây ở những nơi khác đều rất mỏng, như có như không, nhưng tầng mây ở dưới ngọn núi kia lại rất dày.
Song nếu không phải tầng mây dày như vậy, e rằng cũng không có cách nào nâng được cả một ngọn núi cao và quần thể cung điện.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, gia tăng tốc độ bay.
Hắn toàn lực xuyên qua bầu trời xanh, cuối cùng bình yên vô sự đến được phía dưới ngọn núi.
Hoàng long, kỳ lân, phượng hoàng đều không chú ý tới nơi này.
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm quét vào trong tầng mây.
Không cảm ứng được gì hết.
Xem ra nơi này vẫn còn cách chân núi một khoảng nữa.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, dốc hết sức bay vào trong tầng mây dày.
Ầm ầm!
Một tiếng vang nặng nề kinh thiên động địa.
Cố Thanh Sơn bị tầng mây đập trở lại.
Hắn ôm trán, rơi xuống phía dưới một hồi lâu rồi mới từ từ dừng lại.
Cú va chạm này thật sự rất đau!
Cố Thanh Sơn há miệng chịu đựng một hồi lâu, cơn đau mới dịu đi được một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Mây mù lượn lờ, tầng mây dày che lấp tất cả.
Đây rốt cuộc là mây gì vậy, tại sao đến thần niệm của mình cũng không có cách nào tìm ra trong đó có gì?
Còn nữa, rốt cuộc đầu mình đã đụng vào thứ gì vậy?
Cố Thanh Sơn không nhịn được bắt phong quyết.
Đây là thuật pháp cơ bản nhất, tác dụng chỉ là triệu hoán phong linh.
Linh lực chuyển động, pháp quyết hoàn thành.
Gió đã bắt đầu thổi.
Cuồng phong gào thét, thổi về phía tầng mây dày!
Hiện giờ Cố Thanh Sơn là tu sĩ cảnh giới Thái Hư, tùy ý sử dụng thuật pháp này, uy lực trước kia cũng đã không thể so sánh nổi nữa rồi.
Tầng mây của toàn bộ thân núi đều đã nằm trong sự bao phủ của cuồng phong.
Mây mù nhanh chóng bị gió thổi tan, lộ ra cảnh tượng ở bên trong.
Cố Thanh Sơn ngước đầu, ngây người nhìn tầng mây, dần dần đánh mất đi ham muốn nói chuyện.
Cuối cùng hắn đã biết thứ mà mình đụng vào trước đó là gì.
Linh quy.
Bất kể là hoàng long, hay là kỳ lân, thậm chí là phượng hoàng, đều không lớn bằng một phần mười kích thước của nó.
Đây là một con linh quy khổng lồ đang vác cả một đỉnh núi, chậm rãi bay trên bầu trời.
Nó vẫn đang nhắm mắt, dường như đang ngủ say.
Cú va chạm kia của Cố Thanh Sơn, quả thực ngay cả việc khiến nó nảy sinh cảm giác cũng không làm được.
Trời đất tĩnh lặng.
Thời gian trôi đi.
Cố Thanh Sơn cứ lẳng lặng lơ lửng trên không trung, nhìn chằm chằm vào con linh quy kia.
Mỗi lần con linh quy thở nhẹ, mây mù liền từ trong lỗ mũi của nó tỏa ra, từ từ bao phủ bốn phía.
Mây mù chậm rãi tạo thành tầng mây, bất đầu che lấp phần cơ thể của linh quy.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại lặng lẽ cảm nhận.
Hắn cảm nhận được sức sống mênh mông không gì sánh được từ trên người con linh quy, luồng sức sống này tựa như một ngọn lửa hừng hực vô tận.
Thậm chí trong linh giác của Cố Thanh Sơn, bản thân của Thái Hư cảnh chỉ giống như một con đom đóm, còn sinh mệnh lực của linh quy thì lại giống như ánh sáng mặt trời.
Điều này quả thực là chưa từng thấy trước đây.
Chờ đã.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mờ mắt, lẩm bẩm: “Điều này không đúng, hoàng long, kỳ lân, phượng hoàng nhìn thấy trước đó, mặc dù bọn chúng cũng rất cường đại, nhưng tại sao lại không khiến mình nảy sinh cảm giác như vậy?
Cố Thanh Sơn cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi mình gặp ba con linh thú Thượng cổ khác.
Dường như thật sự có chỗ nào đó không đúng.
Đối với ba con linh thú Thượng cổ này, con sâu cái kiến như mình sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì.
Nhưng bọn chúng vẫn giết mình.
Không hề giao lưu.
Im hơi lặng tiếng.
Chỉ là giống như làm việc theo quy tắc, giết chết một cách máy móc và lạnh lùng.
Nhưng linh quy lại khác.
Linh quy yên lặng ngủ say.
Lẽ ra loại linh thú đẳng cấp như bọn chúng, dựa vào tiên thiên linh giác, là có thể dễ dàng cảm nhận được rất nhiều chuyện.
Linh quy lại không nhận thấy được bất kỳ sự đe dọa nào từ trên người Cố Thanh Sơn.
Nó vẫn còn có thể ngủ ngon.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn cảm thấy hình như ba con linh thú khác đã xảy ra chút vấn đề.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng hắn.
“Muốn đi vào Hoang Vân Thiên Cung sao? Tiểu tử, lấy ngọc điệp của ngươi ra đây.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chẳng biết từ lúc nào, linh quy đã tỉnh lại.
Nó nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, đợi một lúc.
Trước mắt không tối sầm.
Mình không chết.
/1520
|