Chương 14: Chú, chú mặc đồ lên nhìn rất đẹp trai.
Trợ lý Ngô bên cạnh nhìn vào đôi chân dài dồi dào sức lực của ông chủ mà thầm tấm tắc.
Chiều cao tiêu chuẩn một mét tám của anh ấy ở trước mặt ông chủ liền bị dìm thành người lùn.
Thân là đàn ông, lòng tự trọng bị ông chủ vô ý đả kích như vậy, thật thương tâm quá mà.
Bị thua ở chiều cao cùng đôi chân dài nên trợ lý Ngô không dám lề mề, bán mạng đạp xe leo núi đuổi theo Tần Mặc Sâm đang dẫn phía trước.
Tô Khả Khả khi thức dậy đã không thấy lão Tô đâu, chỉ để lại một tờ giấy. Nói đi là đi, phóng khoáng vô cùng.
Trong tờ giấy viết: Đồ nhi à, hôm nay dậy sớm ta tính ra một quẻ, là có khách quý sắp đến, con phải tiếp đãi chu đáo vào. Chuyện tìm bảo vật phải làm sớm để muộn không hay, nên sư phụ đi trước, con ngoan ngoãn đọc sách, chờ sư phụ về kiểm tra. Nếu dám lười biếng ta sẽ lấy đế giày tét mông con!
Tô Khả Khả chu miệng nhỏ, thầm nghĩ: Lần nào cũng là câu này, sư phụ rồi cũng đâu dám đánh mình.
Nhìn vào góc tường có tay nải lớn được gói kỹ bằng khăn trải bàn cũ, đôi mắt Tô Khả Khả nhẹ sáng lên, vội vàng mở ra xem.
Bên trong có vài cuốn phong thủy cô chưa đọc xong, còn có kiếm gỗ đào, tiền Ngũ Đế, một xấp giấy vàng lâu năm, vài món đồ trang trí phong thủy được dùng nguyên khí trời đất ban phước lành, sư phụ toàn nhét vào trong này cả.
Tô Khả Khả trộm cười, nói một mình: “ Sư phụ người muốn đem hết đồ trong nhà đưa cho con luôn đấy à?”
Khóa lại nhà tranh nhỏ, Tô Khả Khả vác trên lưng bao nhỏ màu đen của mình, lại xách thêm tay nải lớn rời khởi nơi mà cô đã ở từ nhỏ đến lớn.
Mặc dù chú bảo muốn đến đón cô, nhưng đường không dễ đi, nhà tranh núi Đào Hoa ở ngay trên vách núi, chỉ có cách bước lên từng con đường nhỏ, cẩn thận mà đi. Thế nên cô cứ tự xuống núi đợi chú thì tốt hơn.
Trên đường núi gập ghềnh, hạt tiêu nhỏ một thân vàng nhạt lưng đeo theo một cái bao siêu lớn, cùng với một cái bao trò vo xách sau lưng, hợp với gương mặt bánh bao non nớt của hạt tiêu nhỏ, hình ảnh thật…đáng yêu.
Tô Khả Khả đi được nửa đường thì nghe có tiếng bước chân từ dưới núi truyền lên.
Cô bước chậm lại, không nhịn dược mà rướn cổ nhìn xuống.
Không lâu sau, một bóng người cao lớn lọt vào tầm mắt, Tô Khả Khả mở to mắt cẩn thận xem xét, xác nhận được thứ gì rồi, thì trên gương mặt nhỏ tức thì cười đến nở hoa rồi hét lên với người đang đi đến.
“Chú!”
Sau đó liền khiêng bao lớn bao nhỏ lúc lắc sau lưng, phóng thật nhanh về phía đối phương.
Trợ lý Ngô vừa mới đuổi kịp Tầm Mặc Sâm xém chút nữa bị dọa cho đau tim.
Đây là đường xuống dốc mà, con bé cứ như vậy lao xuống, chẳng lẽ không sợ ba người bọn họ trực tiếp ôm nhau lăn xuống à?
Người bình thường thấy tư thế lao xuống của con bé, nhất định sẽ muốn trốn đi. Vậy mà mặt Tần Mặc Sâm vẫn không đổi sắc, dang rộng tay về phía cô bé.
Nếu người trong nghề nhìn thấy góc cánh tay lẫn độ mở rộng vòng tay của anh, nhất định sẽ biết được vòng tay anh vươn ra có thể hãm lực lao xuống tốt nhất.
Nhưng mà nhóc hạt tiêu cũng không đâm sầm vào lòng Tần Mặc Sâm.
Khi sắp đụng vào lồng ngực Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả nói dừng là dừng được ngay, như thể không hề có quán tính vậy.
Tần Mặc Sâm hơi ngẩn người, đôi tay đứng lại giữa không trung.
Tô Khả Khả nhẹ ngẩng đầu nhìn anh, cô bé tính ra đứng ở chỗ cao mà vẫn phải ngước đầu nhìn người đàn ông này.
Đúng là dáng người cao quá mà!
“Chú, suýt chút nữa tôi không nhận ra chú đấy, chú mặc đồ lên rất đẹp trai, lại còn đeo cả kính râm, rất hợp với chú!” Tô Khả Khả mở mồm ra liền nói.
Câu nói thật thật thà thà phía trước khiến trợ lý Ngô muốn sặc nước miếng.
Mặc đồ lên nhìn rất đẹp trai. Thế thì trước kia toàn thấy không mặc đồ sao?
“Đúng rồi chú ơi, sao chú đi nhanh thế?” Mặc nhỏ của Tô Khả Khả vừa chạy một đoạn đường nên đỏ bừng bừng, nhìn thẳng vào anh mà cười.
“Là lái xe đến, chẳng phải bảo cô đợi tôi sao? Sao lại xuống núi trước vậy?”
Mở rộng tay chuẩn bị ôm đứa trẻ cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
/2310
|