Chương 17: Chú, kỹ thuật lái xe của chú thật tốt
Chấp niệm muốn đạp xe của cô nhóc rất sâu, móng vuốt nhỏ sau khi bắt lấy tay lái cũng không nguyện nới lỏng tay.
Tần Mặc Sâm bất đắc dĩ nhìn cô nhóc trước mặt: “Tôi quá nặng, cô chở không đi”.
“Chú, chú để tôi thử xem, không thử xem làm sao biết? Sức của tôi thật ra đặc biệt lớn!”. Tô KHả Khả thẳng người một cái.
Khuôn mặt Tần Mặc Sâm bắt đầu căng, biểu tình nghiêm túc, nhưng đôi mắt sáng lóe kia khiến anh không thể kiềm được, lời muốn nói cũng thay đổi.
Anh cui đầu à một tiếng, thỏa hiệp: “Vậy thử một chút, không được thì thôi”.
“Cảm ơn chú, chú thật là tốt!”.
Tần Mặc Sâm:…
“Chú, chú nhanh ngồi lên!”.
Một đại nam nhân 1m9 ngồi ở yên sau, hai chân trực tiếp thả trên mặt đất.
“Chú, ôm lấy, tôi sắp cưỡi”. Cô nhóc nhắc nhở.
Tần Mặc Sâm ừ một tiếng, thân thể nâng lên không để lại dấu vết, chiếc yên sau trống không, hai chân anh chống trên mặt đất.
Tô Khả Khả dùng sức đạp một cái.
Xe di chuyển, Tần Mặc Sâm cũng di chuyển theo. Đôi chân dài trực tiếp đạp lên mặt đất đi theo hướng chiếc xe, một bước một bước dài.
Nhưng mà, kỹ năng lái xe của ai đó không tốt.
“Ai ai, sao lại lệch?”.
“A a a! CHú, có phải tôi sắp đụng cái cây không…”.
“Tay cầm chiếc xe này sao lại luôn nhích tới nhích lui…”.
Tần Mặc Sâm: …
Đôi tay người đàn ông vịn chặt hai bên yên xe, kịp thời đẩy xe về đúng hướng.
Mặc dù như vậy, Tô Khả Khả vẫn lái xe quanh co, kỹ năng lái xe rất tệ.
Sau năm phút, Tô Khả Khả ngoan ngoãn giao quyền đạp xe ra, miệng còn nói nhỏ: “CHú, trước đây tôi đạp xe rất tốt, tôi còn chở theo sư phụ chạy từ cuối thôn lên đầu thôn. Tay lái của chiếc xe rởm kia sẽ không nhích tới nhích lui, có thể nghe lời…”.
“Nhóc, cô ngồi lên phía trước đi”. Tần Mặc Sâm ôm thắt lưng cô, một tay xách người đặt lên, để lên xà ngang đằng trước của chiếc xe địa hình.
Người đàn ông điều chỉnh độ cao ghế ngồi trở về chỗ cũ.
Tô Khả Khả quay đầu nhìn anh: “CHú, vì sao không cho tôi ngồi phía sau?”.
Tần Mặc Sâm dừng một chút, trả lời: “Ngồi phía sau khó chịu”.
Tô Khả Khả buồn bực, nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng mà phía trước cũng khó chịu”.
Tròng mắt Tần Mặc Sâm liếc nhìn cô, không giải thích, lên xe.
Chân dài tùy tiện đạp một cái, chiếc xe liền vững vàng cách xa một khoảng cách.
“Oa, kỹ thuật lái xe của chú thật tốt!”. Cô nhóc hô lên một tiếng, sau đó vui sướng lắc lư chân nhỏ.
“Nhóc, hạ thấp thên thể xuống một chút”. Người đàn ông nhắc nhở.
“Được chú!”.
Tô Khả Khả ép người xuống, nhìn đông một cái, nhìn tây một cái.
Trợ lý Ngô bị lãng quên vào không khí chở bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau, mặt không chút thay đổi, ha hả.
Tô Khả Khả và chú của cô ngay từ đầu phối hợp vô cùng hoàn mỹ, nhưng lâu thì không được.
Xà ngang trên xe làm cho thân thể của Tô Khả Khả trượt từ đằng trước ra đằng sau, cộng thêm lúc đàn ông đạp xe thì thân thể vốn chúi về trước, hai người không ngờ là dồn đống vào nhau.
Người đàn ông chân dài ngăn chặn cô gái, nhìn xa xa, cô gái chỉ lộ ra cái đầu.
Nếu như phía trước người đàn ông có một cái túi lớn, cô đại khái chính là chuột túi con được cất giấu trong túi của chuột túi mẹ.
Yên ngồi hình tam giác, góc nhọn phía trước cỉa v ào người Tô Khả Khả, vì để ngồi thoải mái chút, cô liền nghiêng nghiêng phía bên phải, dán lên bắp đùi người đàn ông.
Tần Mặc Sâm khẽ nhíu mày.
“Nhóc, dịch lên phía trước một chút”. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến đỉnh đầu Tô Khả Khả.
Tô Khả Khả vội ồ lên một tiếng, đôi tay nắm lấy chỗ trống trên tay lái, cái mông nhỏ nhích lên phía trước từng chút một, giống như một con giun.
“Có phải có chút đau không? Rất nhanh sẽ đến, nhịn một chút”.
Tô Khả Khả cười hắc hắc: “Không có chuyện gì đâu chú, trên người tôi nhiều thịt, không sợ đau”.
Hoàn toàn chính xác…rất có thịt.
/2310
|