Chương 3: Năm phút, cút.
Tô Khả Khả nhìn chằm chằm mấy chữ phòng sang trọng Chí Tôn trên bảng số phòng mạ vàng, ngây người hai giây, sau đó trừng mắt nhìn.
May mắn cách khá xa, nếu không đã bị cánh cửa đập vỡ mũi rồi.
Chú nhỏ thật hung dữ.
Tô Khả Khả lại gõ cửa.
Cô cũng không muốn làm phiền anh, thế nhưng nhiệm vụ của cô ở trong căn phòng này.
Trong cánh cửa, mặt Tần Mặc Sâm đen xì gọi điện thoại cho Tần Tuấn Trì.
Điện thoại hiện thị bên kia đang bận.
Thằng nhóc thối tha này.
Cốc, cốc, cốc.
“Bất ngờ” ở ngoài cửa còn không biết sống chết gõ cửa.
Cô gõ không nhanh không chậm, tiếng gõ cửa này cũng không ồn ào.
Tần Mặc Sâm không khỏi xoa mi tâm của mình.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, người bạn nhỏ này sẽ bị người ta ném ra khỏi câu lạc bộ, thậm chí trước khi ném ra ngoài còn bị đánh đập một trận.
Nể mặt cô còn nhỏ tuổi, Tần Mặc Sâm nhân từ một lần.
Anh mở cửa, có lẽ mở cửa quá đột ngột, Tô Khả Khả đang gõ cửa chưa dùng tay, hai đầu ngón tay hơi cong gõ vào không khí, không biết sống chết chạm vào… Ngực người đàn ông.
Tay Tô Khả Khả run lên một cái, lại trượt đi, nhẹ nhàng trượt ở phía trên một chút.
… Cô không cố ý.
Cơ thể người đàn ông khẽ run lên, soạt một cái khuôn mặt đen như đáy nồi.
Tô Khả Khả nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng biết không ổn, như con cá trạch nhỏ chui vào trong cửa, không ngờ người đàn ông trước mắt lại nắm chặt cổ áo của cô, nhấc lên, xoay một vòng, biến thành nắm chặt cổ áo phía sau, sau đó như xách gà con xách cả người cô lên.
Tô Khả Khả không giãy giụa, lúc bị anh xách lên cũng chỉ dùng cặp mắt đen lúng liếng nhìn anh.
Đôi mắt đen bóng như hai làn nước trong vắt phản chiếu ngân hà trong màn đêm.
Không cần cô nói gì, Tần Mặc Sâm đã cảm thấy bản thân như đang bắt nạt cô.
… Gặp quỷ.
Có lẽ vì con gà con trong tay ngoan đến không tưởng tượng nổi, Tần Tứ gia chưa từng biết thương hương tiếc ngọc lần này lại không quẳng người ra ngoài, chỉ đặt gà con xuống mặt đất.
Mặt đất ngoài cửa.
“Cho cô năm phút, cút.” Tần Mặc Sâm lạnh lùng cảnh cáo.
Tô Khả Khả hơi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm nhũn: “Chú, chú cứ để tôi đi vào đi, tôi bảo đảm trong vòng mười phút là xong việc, được không?”
Tuy cố chủ không yêu cầu, nhưng sư phụ chỉ cho kỳ hạn ba ngày, đây đã là ngày thứ hai rồi.
Cô chạy cả đường từ trấn Đào Hoa đến đây, chạy ròng rã một ngày, trên đường đi chỉ gặm một cái bánh bao.
Tô Khả Khả không biết vì sao câu nói này lại làm chú nhỏ tức giận, sắc mặt anh còn tối tăm nặng nề hơn vừa rồi, “Bây giờ đã qua nửa phút rồi, cô còn bốn phút rưỡi."
Thấy anh muốn đóng cửa, Tô Khả Khả vội vàng nhào tới giữ mép cửa, cánh tay và chân đều dính chặt ở phía trên, biến thành một thể với cánh cửa, bĩu môi nói: “Chú nhỏ đẹp trai, tôi xin chú, tôi chỉ còn một ngày, chú giúp tôi đi. Tôi có thể rút ngắn thời gian xuống năm phút.”
Tần Mặc Sâm nhìn cô giữ mép cửa như bạch tuộc, vừa bực mình vừa buồn cười.
Năm phút…
Ha ha.
Anh nhìn vào đôi mắt đen nhánh sạch sẽ của cô nhóc, tinh thần dao động.
Lại nói, cũng chỉ lớn như cô nhóc nhà lão tam, không biết vì sao lại dấn thân vào con đường lệch lạc này.
“Vào đi.” Anh lạnh nhạt liếc nhìn con bạch tuộc này một cái.
Đôi mắt Tô Khả Khả sáng lên, nghe được lời này, vội xông vào trong như thỏ.
Anh chỉ ghế sofa bằng da thật ở đối diện, mặt không thay đổi liếc nhìn cô một cái, “Ngồi đi.”
/2310
|