Chương 7: Chú, cái này có đáng tiền không.
Tần Mặc Sâm không ngờ cô còn chưa hết hi vọng, vì dụ dỗ anh mà trình diễn ra tiết mục vụng về này.
Anh nhìn sáng chỗ khác, vẻ mặt lạnh lùng lấy điện thoại ra, bấm số, “Trợ lý Ngô, giúp tôi chuẩn bị vài thứ cho một cô gái dùng.”
Anh hơi khựng lại, quay đầu đánh giá Tô Khả Khả, “Dáng vẻ 16 17 tuổi, khoảng 1m65, dáng người… Tiêu chuẩn.”
Tô Khả Khả nghe xong lời này, vội vàng sửa lại: “Chú, chú nói sai rồi, là 18. Tôi vừa nói rõ ràng rồi mà.” Câu nói tiếp theo cũng là lẩm bẩm.
Chỉ là dáng vẻ của cô nhỏ, tuổi tác không nhỏ.
Tiếng tút tút tút vang lên ở đầu bên kia điện thoại, trợ lý Ngô luôn chuyên nghiệp lại cúp điện thoại trước cả ông chủ.
Có trời mới biết trợ lý Ngô ở đầu bên kia điện thoại là bị dọa sợ, tay hơi run một chút.
Phụ nữ!
CMN, trong phòng riêng của Tứ gia lại có phụ nữ!
“Hắt xì!” Tô Khả Khả đột nhiên hắt xì một cái.
Tần Mặc Sâm hơi nhíu mày, “Đến phòng tắm ngâm nước nóng đi, quần áo sẽ đưa tới nhanh thôi.”
“Thế nhưng –”
Tần Mặc Sâm trực tiếp đưa tay ra, bàn tay đặt ở gáy cô, siết chặt, giữ cái đầu nhỏ xoay về một phía, sau đó đẩy cái đầu nhỏ về phía trước, đẩy mãi đến phòng tắm trong phòng ngủ chính, xoay người đi ra, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Thế là, khi trợ lý Ngô có hiệu suất làm việc cực cao đưa quần áo tới, nghe được tiếng nước rầm rầm trong phòng tắm, trong đầu anh ấy nổ ầm vang.
Trong phòng Tứ gia thật sự có phụ nữ.
Người phụ nữ kia đang tắm.
Tắm rửa…
Trợ lý Ngô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh trong vòng ba giây đưa ra những thứ mình chuẩn bị, một chiếc váy xòe, một chiếc váy xếp, áo ngủ gấu nhỏ, váy ngủ thỏ con, giày búp bê tai thỏ, dép lê màu hồng hồng và dép lê màu xanh mỗi loại một đôi…
Thậm chí trợ lý Ngô còn cẩn thận chuẩn bị cả đồ lót nhỏ.
Có trời mới biết lúc tự mình đi mua những thứ này, ánh mắt người khác nhìn anh ấy có ý nghĩa sâu xa đến mức nào, may mà khuôn mặt mo này của anh ấy đủ dày, mới không tìm một cái lỗ chui vào.
Tần Mặc Sâm liếc qua, thấy hài lòng.
Trợ lý Ngô khom lưng, không hề chớp mắt rời đi, lỗ tai dựng lên.
Cô gái trong phòng tắm đang ngân nga, dường như tâm trạng rất tốt.
Tần Mặc Sâm gõ cửa phòng tắm, “Quần áo đặt trên giường.”
“Cảm ơn chú!”
Giọng nói rất ngọt ngào nha, như nhét một cục đường vào trong miệng vậy.
Bề ngoài trợ lý Ngô rất ưu tú, trong lòng ngọt ngào hưng phấn.
Thì ra Tứ gia thích cái này!
Tô Khả Khả thay quần áo xong đi ra, vừa mới tắm xong, khuôn mặt trong trắng lộ hồng, mặc chiếc vày xếp ly màu vàng nhạt trên người mềm mại đáng yêu như một hạt tiêu mập vàng.
“Chú, cái váy này bao nhiêu tiền, tôi trả tiền cho chú.” Hạt tiêu nhỏ túm lấy chiếc váy xếp ly trên người, hơi không quen, nhưng mặc chất vải này lên người rất thoải mái, mặc vào liền không muốn cởi ra.
“Không cần, tặng cô.” Tần Tứ gia quyền thế ngập trời ở đế đô còn thiếu chút tiền này.
“Điều này không thể được, chú đã trả thù lao phong phú cho tôi rồi, tôi không thể chiếm lợi nữa, làm nghề của chúng tôi coi trọng nhất là nhân quả. Vậy đi, tôi đưa cho chú mấy là bùa hộ thân.”
Trên người Tô Khả Khả không có quá nhiều tiền mặt, cô đã đưa số tiền đặt cọc hai trăm ngàn ở trong tài khoản cho sư phụ, bây giờ chỉ có thể dùng bùa hộ thân để thế chấp.
Hạt tiêu nhỏ lấy năm lá bùa hộ thân trong balo của mình ra, đưa vào trong tay Tần Mặc Sâm, nhấn mạnh: “Chú, chú phải cất cẩn thận, bùa hộ thân do tôi vẽ rất đáng tiền đó, bình thường sư phụ bắt tôi bán bùa hộ thân ra ngoài, một miếng là năm trăm tệ đó, tôi đưa cho chú năm tấm, cái này tương đương với hai ngàn năm trăm tệ rồi.”
Hạt tiêu nhỏ nói lời này còn hơi hất cằm, khá là tự hào.
Nếu trợ lý Ngô còn ở đây, nghe như thế chỉ sợ sẽ cười méo miệng, “Tiểu khả ái, biết cái váy trên người cô là thương hiệu gì không? Mẫu mới nhất của thương hiệu cao cấp Luyến Hương nổi tiếng toàn cầu, chỉ riêng cái này đã là sáu chữ số.”
Tần Mặc Sâm cầm lấy bùa hộ thân, lúc này đang nhìn năm cái tam giác nhỏ màu vàng này, mặt không biểu cảm.
/2310
|