Sau khi vào nhà,Mạnh Lạc thấy Tư Hàng đứng ở bên cạnh ghế sofa cô liền chạy lại:
A Hàng anh về rồi sao?
Tư Hàng thấy Mạnh Lạc chạy lại liền mỉm cười:
Lạc nhi,anh về rồi.
Mạnh Lạc vui vẻ ôm cổ Tư Hàng cô,nũng nịu:
Lạc nhi nhớ anh.
Tư Hàng đỡ thân hình nhỏ bé trong lòng:
Ở nhà có ngoan không?
Mạnh Lạc buông Tư Hàng ra,gật đầu như gà mổ thóc:
Ngoan nha,Lạc nhi ở nhà ngoan lắm.Nên anh có quà cho Lạc nhi không?
Tư Hàng xoa đầu cô nói:
Có quà chứ.Lát anh sẽ đưa cho em.
Mạnh Lạc hớn hở:
Được,vậy em lên phòng trước lát gặp lại anh.
Tư Hàng gật đầu,cô chạy lên phòng còn Tư Hàng ở dưới thì đăm chiêu nhìn theo.Tư Hàng làm cấp dưới của Thượng Hy đã hơn mười năm cũng là người nhìn cô lớn lên mười năm qua.Có thể xem sau Thượng Hy, thì anh chính là người thứ hai quan trọng với cô.Nhưng anh lại xem cô là người quan trọng nhất của mình,Tư Hàng biết anh và cô là hai thế giới khác nhau.Nên anh đã chôn cất tình cảm của mình vào trong chỉ cần Mạnh Lạc vui vẻ là được.
Về rồi à? Một giọng lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tư Hàng.Nhìn Thượng Hy đi vào sau lưng là A Tu đang cố ra hiệu cho mình,Tư Hàng liền cung kính:
Thượng tổng,công việc người giao tôi đã làm xong.
Thượng Hy gật đầu,đi lên tầng:
Lên thư phòng trình bày cho tôi nghe.
A Tu đi sau đợi Tư Hàng:
Em ra hiệu anh mấy lần anh cứ ngơ ra vậy.
Tư Hàng cười nhạt:
Lúc đó hơi mất tập trung.Thượng tổng vào lâu chưa?
A Tu nhìn lên trên,tiếp:
Từ lúc Mạnh tiểu thư lên tầng.
Tư Hàng mỉm cười nhạt:
Cũng không lâu lắm.
Trong phòng,Mạnh Lạc thay quần áo xong nằm ngả ra giường,cô cảm giác hôm nay Thượng Hy rất lạ,đưa cô về còn dẫn cô đi ăn?Không phải mọi ngày anh có thể để tài xế đưa cô về sao?Trên mặt cô vẫn còn mùi hương của anh,ngửi thấy nó cô không thể kìm hãm được mà run lên.Cái mùi hương như in trong tâm trí cô,cô yêu nhất cái mùi này,không quá hắc mà không quá nhạt.Cô nằm trên giường một lúc rồi ngủ quên khi nào không hay.
Thượng Hy bước vào phòng ngủ của Mạnh Lạc,thấy cô nằm trên đó mắt nhắm lại hơi thở đều đặn chắc cô đã ngủ.Ngồi nhẹ xuống mép giường,kéo cao chăn lên cho cô,nhìn khuôn mặt của cô khi ngủ vài sợi tóc tán loạn che đi một bên gò má của cô.Lúc nãy bước vào nhìn thấy cảnh cô và Tư Hàng nói chuyện với nhau,anh không hiểu sao mình lại cảm thấy tức giận,trước kia cũng vì lý do này mà anh đẩy Tư Hàng đi huấn luyện cho Mộ Vân trong nửa năm.Cứ nghĩ khi Tư Hàng về rồi thì cảnh tượng đó sẽ không xảy ra,nhưng không nó vẫn xảy ra.Thượng Hy anh thật sự là rất ghét Mạnh Lạc ở cùng chỗ với Tư Hàng vì lúc đó nhìn họ rất thân thiết,rất tình cảm.Mạnh Lạc chỉ có thể là bảo bối của anh,không được phép ai tơ tưởng đến cô
A Hàng anh về rồi sao?
Tư Hàng thấy Mạnh Lạc chạy lại liền mỉm cười:
Lạc nhi,anh về rồi.
Mạnh Lạc vui vẻ ôm cổ Tư Hàng cô,nũng nịu:
Lạc nhi nhớ anh.
Tư Hàng đỡ thân hình nhỏ bé trong lòng:
Ở nhà có ngoan không?
Mạnh Lạc buông Tư Hàng ra,gật đầu như gà mổ thóc:
Ngoan nha,Lạc nhi ở nhà ngoan lắm.Nên anh có quà cho Lạc nhi không?
Tư Hàng xoa đầu cô nói:
Có quà chứ.Lát anh sẽ đưa cho em.
Mạnh Lạc hớn hở:
Được,vậy em lên phòng trước lát gặp lại anh.
Tư Hàng gật đầu,cô chạy lên phòng còn Tư Hàng ở dưới thì đăm chiêu nhìn theo.Tư Hàng làm cấp dưới của Thượng Hy đã hơn mười năm cũng là người nhìn cô lớn lên mười năm qua.Có thể xem sau Thượng Hy, thì anh chính là người thứ hai quan trọng với cô.Nhưng anh lại xem cô là người quan trọng nhất của mình,Tư Hàng biết anh và cô là hai thế giới khác nhau.Nên anh đã chôn cất tình cảm của mình vào trong chỉ cần Mạnh Lạc vui vẻ là được.
Về rồi à? Một giọng lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tư Hàng.Nhìn Thượng Hy đi vào sau lưng là A Tu đang cố ra hiệu cho mình,Tư Hàng liền cung kính:
Thượng tổng,công việc người giao tôi đã làm xong.
Thượng Hy gật đầu,đi lên tầng:
Lên thư phòng trình bày cho tôi nghe.
A Tu đi sau đợi Tư Hàng:
Em ra hiệu anh mấy lần anh cứ ngơ ra vậy.
Tư Hàng cười nhạt:
Lúc đó hơi mất tập trung.Thượng tổng vào lâu chưa?
A Tu nhìn lên trên,tiếp:
Từ lúc Mạnh tiểu thư lên tầng.
Tư Hàng mỉm cười nhạt:
Cũng không lâu lắm.
Trong phòng,Mạnh Lạc thay quần áo xong nằm ngả ra giường,cô cảm giác hôm nay Thượng Hy rất lạ,đưa cô về còn dẫn cô đi ăn?Không phải mọi ngày anh có thể để tài xế đưa cô về sao?Trên mặt cô vẫn còn mùi hương của anh,ngửi thấy nó cô không thể kìm hãm được mà run lên.Cái mùi hương như in trong tâm trí cô,cô yêu nhất cái mùi này,không quá hắc mà không quá nhạt.Cô nằm trên giường một lúc rồi ngủ quên khi nào không hay.
Thượng Hy bước vào phòng ngủ của Mạnh Lạc,thấy cô nằm trên đó mắt nhắm lại hơi thở đều đặn chắc cô đã ngủ.Ngồi nhẹ xuống mép giường,kéo cao chăn lên cho cô,nhìn khuôn mặt của cô khi ngủ vài sợi tóc tán loạn che đi một bên gò má của cô.Lúc nãy bước vào nhìn thấy cảnh cô và Tư Hàng nói chuyện với nhau,anh không hiểu sao mình lại cảm thấy tức giận,trước kia cũng vì lý do này mà anh đẩy Tư Hàng đi huấn luyện cho Mộ Vân trong nửa năm.Cứ nghĩ khi Tư Hàng về rồi thì cảnh tượng đó sẽ không xảy ra,nhưng không nó vẫn xảy ra.Thượng Hy anh thật sự là rất ghét Mạnh Lạc ở cùng chỗ với Tư Hàng vì lúc đó nhìn họ rất thân thiết,rất tình cảm.Mạnh Lạc chỉ có thể là bảo bối của anh,không được phép ai tơ tưởng đến cô
/24
|