Mạnh Lạc không về nhà ngay, cô đi vào trung tâm thương mại mua sắm. Trước kia cứ mỗi khi không vui cô lại đi mua sắm, bước vào trong trung tâm cô đi vòng quanh vẫn chưa chọn được cái gì. Bất chợt có tiếng gọi:
Lạc nhi.
Cô quay lại thì nhìn thấy Mạc Chính Từ, đang tay trong tay với một cô gái nhìn thật xứng đôi. Cô mỉm cười chào lại:
Chú Từ.
Mạc Chính Từ nhăn mặt nói:
Gọi anh Từ đi, chú Từ nghe già quá.
Cô gái đi bên cạnh Mạc Chính Từ nói với anh ta:
Anh già rồi, trẻ gì nữa.
Mạc Chính Từ cũng không phản bác lại, anh ta cười đầy sủng nịnh với cô gái đó. Rồi quay sang hỏi Mạnh Lạc:
Hy khỏe chưa con?
Mạnh Lạc nhăn mặt:
Chú Hy vẫn khỏe mà, sao chú hỏi vậy? Không lẽ chú Hy bị gì?
Mạc Chính Từ nhìn biểu hiện của Mạnh Lạc anh ta chắc chắn cô không biết chuyện Thượng Hy bị thương, nên anh cũng không có ý định nói. Anh đá sang chuyện khác:
Chỉ là lâu rồi không gặp nhau nên chú hỏi thôi. Con làm gì mà hoảng hốt vậy.
Mạnh Lạc thở dài:
Dạ không con cảm thấy vậy, chú Hy như có gì đó giấu con.
Mạc Chính Từ xoa đầu cô:
Con lo xa rồi, chỉ là Hy không muốn con lo thôi.
Mạnh Lạc gật đầu:
Vang, con biết rồi.
Rồi cô ủ rũ đi ra:
Con về đây, hai người đi vui vẻ.
Rồi cô lững thững đi ra ngoài, vừa đi cô vừa suy nghĩ:
Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều? Nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô lững thững đi bên đường,vì không để nên cô va phải một người. Ngước mắt lên, Mạnh Lạc nhìn người này thật quen nhưng cô không nhớ ra là ai chỉ có thể lên tiếng:
Xin lỗi, là do tôi không để ý đường.
Người thanh niên kia, cười đầy chuẩn mực khẽ lắc đầu:
Không sao. Cô không bị thương chứ?
Mạnh Lạc nhìn sơ qua mình rồi lắc đầu:
Tôi không sao. Thế thôi xin phép đi trước.
Rồi cô quay bước đi, người thanh niên nhìn cô mỉm cười tà mị:
Đã bắt đầu tiếp cận con mồi.
Về nhà, dì Lục nhìn Mạnh Lạc bà nhíu mày:
Con sao vậy, sao ủ rũ như thế này? Ai bắt nạt con?
Mạnh Lạc lắc đầu:
Con không sao, con lên phòng trước đây.
Lên phòng, Mạnh Lạc đổ người ra giường tay thì nghịch con gấu bông cô thích nhất.
Dưới nhà dì Lục nhận đã điện thoại của Thượng Hy:
Dạ cậu chủ.
...
Tiểu thư về rồi, nhưng cô ấy cứ buồn buồn kiểu gì đó ạ
...
Cô ấy lên phòng rồi ạ.
...
Vâng, tôi đã biết.
Xong bà cúp máy, nhìn lên tầng bà thở dài sao con bé lại vướng vào chuyện này chứ. Tội nghiệp nó quá, bây giờ bà phải làm sao.
Mạnh Lã ngủ quên lúc nào không biết, khi cô cựa mình dạy là lúc trời xẩm tối. Ngồi trên giường, mơ màng nhìn xung quanh bất chợt cửa phòng mở ra. Cô quay lại thì thấy dì Lục bước vào, cô cười nhẹ:
Con ngủ quên.
Dì Lục kéo rèm cửa sổ ra, rồi bà quay lại giường của cô ngồi xuống cạnh cô. Bà nắm tay Mạnh Lạc:
Con không sao, chỉ là con hơi mệt ạ.
Dì khẽ sờ trán cô:
Không sốt, con thấy trong người như thế nào?
Cô lắc đầu:
Con không sao. Chắc tại ngủ không đủ, nên con buôn ngủ.
Dì Lục nhìn cô, khẽ nhăn mặt:
Chắc chắc chắn là không sao chứ?
Mạnh Lach gật gật cái đầu nhỏ:
Thật mà, dì ơi con đói.
Dì Lục đứng lên:
Rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm dì nấu xong rồi. Cậu chủ cũng về rồi.
Mạnh Lạc nghe thế giật mình:
Chú về rồi sao dì.
Dì Lục gật đầu, rồi đi ra cửa:
Cậu chủ vừa về, con nhanh lên rồi xuống ăn cơm.
Cô thở dài, thôi đành phải đối mặt vậy.
Lạc nhi.
Cô quay lại thì nhìn thấy Mạc Chính Từ, đang tay trong tay với một cô gái nhìn thật xứng đôi. Cô mỉm cười chào lại:
Chú Từ.
Mạc Chính Từ nhăn mặt nói:
Gọi anh Từ đi, chú Từ nghe già quá.
Cô gái đi bên cạnh Mạc Chính Từ nói với anh ta:
Anh già rồi, trẻ gì nữa.
Mạc Chính Từ cũng không phản bác lại, anh ta cười đầy sủng nịnh với cô gái đó. Rồi quay sang hỏi Mạnh Lạc:
Hy khỏe chưa con?
Mạnh Lạc nhăn mặt:
Chú Hy vẫn khỏe mà, sao chú hỏi vậy? Không lẽ chú Hy bị gì?
Mạc Chính Từ nhìn biểu hiện của Mạnh Lạc anh ta chắc chắn cô không biết chuyện Thượng Hy bị thương, nên anh cũng không có ý định nói. Anh đá sang chuyện khác:
Chỉ là lâu rồi không gặp nhau nên chú hỏi thôi. Con làm gì mà hoảng hốt vậy.
Mạnh Lạc thở dài:
Dạ không con cảm thấy vậy, chú Hy như có gì đó giấu con.
Mạc Chính Từ xoa đầu cô:
Con lo xa rồi, chỉ là Hy không muốn con lo thôi.
Mạnh Lạc gật đầu:
Vang, con biết rồi.
Rồi cô ủ rũ đi ra:
Con về đây, hai người đi vui vẻ.
Rồi cô lững thững đi ra ngoài, vừa đi cô vừa suy nghĩ:
Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều? Nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô lững thững đi bên đường,vì không để nên cô va phải một người. Ngước mắt lên, Mạnh Lạc nhìn người này thật quen nhưng cô không nhớ ra là ai chỉ có thể lên tiếng:
Xin lỗi, là do tôi không để ý đường.
Người thanh niên kia, cười đầy chuẩn mực khẽ lắc đầu:
Không sao. Cô không bị thương chứ?
Mạnh Lạc nhìn sơ qua mình rồi lắc đầu:
Tôi không sao. Thế thôi xin phép đi trước.
Rồi cô quay bước đi, người thanh niên nhìn cô mỉm cười tà mị:
Đã bắt đầu tiếp cận con mồi.
Về nhà, dì Lục nhìn Mạnh Lạc bà nhíu mày:
Con sao vậy, sao ủ rũ như thế này? Ai bắt nạt con?
Mạnh Lạc lắc đầu:
Con không sao, con lên phòng trước đây.
Lên phòng, Mạnh Lạc đổ người ra giường tay thì nghịch con gấu bông cô thích nhất.
Dưới nhà dì Lục nhận đã điện thoại của Thượng Hy:
Dạ cậu chủ.
...
Tiểu thư về rồi, nhưng cô ấy cứ buồn buồn kiểu gì đó ạ
...
Cô ấy lên phòng rồi ạ.
...
Vâng, tôi đã biết.
Xong bà cúp máy, nhìn lên tầng bà thở dài sao con bé lại vướng vào chuyện này chứ. Tội nghiệp nó quá, bây giờ bà phải làm sao.
Mạnh Lã ngủ quên lúc nào không biết, khi cô cựa mình dạy là lúc trời xẩm tối. Ngồi trên giường, mơ màng nhìn xung quanh bất chợt cửa phòng mở ra. Cô quay lại thì thấy dì Lục bước vào, cô cười nhẹ:
Con ngủ quên.
Dì Lục kéo rèm cửa sổ ra, rồi bà quay lại giường của cô ngồi xuống cạnh cô. Bà nắm tay Mạnh Lạc:
Con không sao, chỉ là con hơi mệt ạ.
Dì khẽ sờ trán cô:
Không sốt, con thấy trong người như thế nào?
Cô lắc đầu:
Con không sao. Chắc tại ngủ không đủ, nên con buôn ngủ.
Dì Lục nhìn cô, khẽ nhăn mặt:
Chắc chắc chắn là không sao chứ?
Mạnh Lach gật gật cái đầu nhỏ:
Thật mà, dì ơi con đói.
Dì Lục đứng lên:
Rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm dì nấu xong rồi. Cậu chủ cũng về rồi.
Mạnh Lạc nghe thế giật mình:
Chú về rồi sao dì.
Dì Lục gật đầu, rồi đi ra cửa:
Cậu chủ vừa về, con nhanh lên rồi xuống ăn cơm.
Cô thở dài, thôi đành phải đối mặt vậy.
/24
|