Thật ra Vương Yến Ny ở kinh ngạc, lại có rất nhiều biểu hiện giống với đàn ông. Cô rất xem thường trừng mắt nhìn Lăng Phong một cái.
- Có cái gì ghê gớm chứ? Chị đây cũng đã từng thấy rồi! Trước kia chị đây làm y tá, gặp qua những thứ này nhiều đến mức đếm còn không xuể! Còn học người ta thét chói tai, giả vờ làm học sinh nam thanh thuần cái gì chứ!
Thế này thì Lăng Phong hết chỗ nói nổi rồi. Đáng ra chuyện không nên phát triển như vậy chứ!! Lần trước Hà Diệp thấy tiểu đệ đệ của Lăng Phong, phản ứng của cô lại bình thường hơn rất nhiều mà. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nóng bừng lên! Vì sao Vương Yến Ny lại mặt dày, không có chút xấu hổ nào như vậy chứ? Bị Vương Yến Ny dùng chiêu không theo như lẽ thường này, Lăng Phong cũng muốn đổi tên, gọi là lộn xộn!
- Được rồi, tắm rửa cũng không chịu đóng cửa cho chặt! Thật không biết cậu muốn làm gì. Háo sắc!!
Tuy rằng Vương Yến Ny nói rất nặng, nhưng trong giọng điệu không có chút giận hờn nào. Sau khi lui ra ngoài, cô còn tiện tay đóng giúp cửa lại.
- Tôi?
Lúc này Lăng Phong mới cảm thấy ủy khuất. Đây là kiểu người gì vậy? Rõ ràng là chiếm tiện nghi của mình, một thanh niên trẻ thanh thuần như vậy, bị cô ta nhìn không sót một chỗ nào, hiện tại còn trách mình có dụng ý bất lương, mắng mình háo sắc?
- Chết tiệt, nhất định là cô ta cố ý! Nhất định là cố ý đến muốn nhìn lén!
Khuông mặt Lăng Phong nhăn nhó đỏ bừng lên, toàn thân cũng nóng lên. Háo sắc đùa giỡn thiếu nữ, nhưng lại có kẻ còn có thể đùa giỡn với háo sắc! Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Lăng Phong luôn luôn tự cho rằng chỉ có hắn có thể đùa giỡn với phụ nữ. Thật không ngờ hôm nay lại không hề có lực chống đỡ, bị một bà già đùa giỡn. Báo ứng mà!
Chỉ một lát sau, đột nhiên Vương Yến Ny ở ngoài cửa quát.
- Cậu đang tắm hay đang giết heo hả? Thật là vô dụng mà! Nếu còn không ra, chẳng lẽ muốn chị đây đạp cánh cửa xông vào!
- A!! Đừng, đừng, đừng! Tôi xong rồi!
Lăng Phong sợ tới mức vội vàng nói.
Lăng Phong tùy tiện mặc quần lót vào, quấn một cái khăn tắm lớn, trực tiếp giật cánh cửa mà chạy!
Nhìn bộ dáng Lăng Phong trốn chạy trở về phòng, khóe miệng Vương Yến Ny thoáng cong lên.
"Rất có ý nghĩa. Đúng là một cậu thanh niên đáng yêu! Chị đây nhất định phải tóm được cậu Lăng Phong này!"
Sau khi Lăng Phong trở về phòng mình, hắn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy rất lo lắng. Hắn đóng chốt bảo hiểm lại, sợ bà già này nửa đêm nhân lúc hắn đang ngủ, sẽ cậy cửa mà vào, cướp đi lần đầu tiên của hắn!
Sau một đêm ngủ đầy thấp thỏm lo lắng, điều khiến hắn bất ngờ chính là, đêm qua sắc nữ Vương Yến Ny lại hoàn toàn không hề có hành động không chịu nổi tịch mịch xông qua cửa phòng cưỡng ép hắn!
Sáng sớm hôm sau, hắn vừa mở cửa, đã thấy một thân hình chỉ mặc chiếc áo lót mỏng, có thể nhìn rõ ràng lớp da trắng nõn bên trong. Thậm chí, Lăng Phong cũng có thể nhìn ra được chiếc áo lót màu trắng bên trong. Vương Yến Ny đang trong phòng khách lắc lắc mông!
Lăng Phong lập tức bị dục hỏa thiêu thân, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi. Đây chính là nguy hiểm không thể nguy hiểm hơn nữa! Quả thực chính là trắng trợn mê hoặc mình phạm tội mà! Mới sáng sớm, Lăng Phong chưa giải quyết, tiểu đệ đệ của hắn cứng rắn. Chiếc quần cộc của hắn hoàn toàn không thể áp chế được tiểu đệ đệ của mình, chỉ có thể mặc cho nó nghênh ngang làm cột chống lều!
Tất nhiên Vương Yến Ny không thể bỏ qua cơ hội trêu ghẹo Lăng Phong. Cô rất trắng trợn nhìn cột chống lều của hắn.
- Ôi, mới sáng sớm, đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Lăng Phong rất xấu hổ cúi đầu. Vừa nhìn thấy tiểu đệ đệ, vẻ mặt nhăn nhó của hắn lập tức hồng tới cổ, hận không thể lập tức tìm một kẽ hở để chui vào!
- Tôi nghe nói đàn ông theo sinh lý bình thường mỗi sáng sớm sau khi rời giường đều có hiện tượng này phải không?
Sau khi Vương Yến Ny trêu ghẹo xong, thấy cái bộ dáng thẹn thùng này của hắn, cũng đành phải giải vây giúp hắn.
- Ha hả, ha hả!
Lăng Phong rất xấu hổ mỉm cười.
"Vương Yến Ny có công lực rất cao. Mình căn bản là không phải đối thủ của cô ta! So chiêu với cô ta, cũng chỉ có bị cô ta giết trong nháy mắt, kết cục là nuốt phải một cục xương nghẹn nuốt vào không được mà nôn ra cũng không xong!"
Đây là đánh giá cao nhất của Lăng Phong đối với Vương Yến Ny. Đồng thời hắn cũng hạ quyết tâm, loại phụ nữ này, về sau nhìn thấy kiên quyết phải đi đường vòng. Nếu không, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Cho nên, ngay cả điểm tâm Lăng Phong cũng không ăn, đã vội vàng giật cửa ra mà chạy. Nếu còn ở cùng với người phụ nữ lợi hại như vậy thêm một giây nào, cũng có thể khiến mình bị nội thương!
Hắn tới nhà xưởng, mới nghỉ ngơi còn chưa đầy hai phút, chó săn của đội trường đội bảo vệ Tiền Hưng liền vênh váo tự đắc chạy tới, chỉ vào ba người Lăng Phong Tống Thiên Dương Hùng nói.
- Nhanh lên, đội trưởng cho gọi mấy người qua họp!
Dương Hùng vốn không thèm để ý tới loại chó săn này. Còn Tống Thiên, từ tối hôm qua sau khi Lăng Phong lên làm đại ca của đám lưu manh Hùng trọc, anh ta cũng hiểu được địa vị của mình đã lên như diều gặp gió, vì thế đối với nhân vật là loại chó săn này, anh ta vô cùng khinh thường.
- Không phải là một chó săn chuyên nịnh bợ sao? Nhìn cái đuôi vểnh của cậu kìa. Người nào không biết còn tưởng rằng cậu là chó của Tổng bí thư Hồ cơ đấy!
Tuy rằng Tiền Hưng rất sợ Dương Hùng, nhưng đối hai người Lăng Phong Tống Thiên, y thật sự có phần xem thường! Vì thế, khi đối mặt với sự chế nhạo của Tống Thiên, y rất to gan trừng mắt châm chọc lại.
- Sao nào? Anh muốn làm gì? Muốn đánh nhau đúng không?
Tống Thiên vẫn rất thoải mái, cầm chén trà trong tay, cười đi về phía y.
- Cậu gầy chẳng khác nào cái gậy trúc, sợ là ngay cả một quyền cũng tiếp không được đâu!
Ngay khi hai bên đang giương cung bạt kiếm, Dương Hùng tiến lên kéo Tống Thiên lại, cũng không thèm để ý tới Tiền Hưng nói.
- Được rồi, y là người như thế, cậu còn tính toán với y làm gì? Làm vậy không phải sẽ mất điểm sao?
- Cậu còn đứng đó trừng mắt cái gì? Nhanh cút đi, nói cho Ngô Lượng, chúng tôi đang tới!
Dương Hùng quay đầu lại nói, đã khiến Tiền Hưng giật mình.
Nhìn bộ dáng Tiền Hưng sợ tới mức muốn tè cả ra quần, Tống Thiên rất thất vọng.
- Ôi, vừa rồi tôi thật vất vả muốn thể hiện một chút thân thủ của mình trước mặt Tiểu Lăng, đều bị lão Dương anh làm hỏng rồi!
Lăng Phong cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt, cười mà không nói gì!
- Biết cậu rất giỏi rồi. Cậu thật sự muốn biểu hiện sao? Vậy cậu tìm quả hồng mềm nhũn nắn để làm gì? Loại người như Tiền Hưng, chỉ cần là đàn ông đều có thể đấu được với y. Nếu cậu có năng lực thì đi tìm Ngô Lượng đấu một trận kìa! Nếu cậu đấu được Ngô Lượng, tối nay Dương Hùng tôi sẽ mời cậu uống rượu!
Dương Hùng tức giận nói.
- Anh Dương mời uống rượu, vậy tôi đây cho dù liều cái mạng này cũng phải đấu với Ngô Lượng! Hiện tại Ngô Lượng cũng không phải là Ngô Lượng năm đó vừa mới ra khỏi quân đội. Đã nhiều năm như vậy gã cũng không động thủ, thân thể đã mập ra, bụng cũng lớn lên! Nói không chừng, làm không tốt, tôi còn thật sự có thể đuổi được gã!
Tống Thiên rất không phục nói.
- Cậu thôi đi. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Cho dù qua hai năm nữa, cậu cũng không thể đốn ngã được Ngô Lượng!
Dương Hùng không lưu tình chút nào, hắt bắt nước lạnh.
- Được rồi, được rồi. Hai người cũng đừng tranh luận nữa! Chúng ta qua nhanh đi. Nếu đến muộn, không chừng Ngô Lượng sẽ lại nghĩ ra chuyện gì để sửa chúng ta bây giờ!
Lăng Phong vội vàng hoà giải.
- Sợ gã cái rắm! Tiểu Lăng, hiện tại cậu đã là anh Lăng. Nếu tên Ngô Lượng kia không có mắt, muốn gây khó dễ cho chúng ta, tôi cũng không muốn nhân nhượng cho gã. Chúng ta nói Hùng trọc mang mấy anh em trị cho gã một trận là được mà! Gã là ai chứ? Không phải chỉ là một người lính đã xuất ngũ nhiều năm thôi sao? Không đáng giá nhắc tới!
Hiện tại Tống Thiên đã có đám người Hùng trọc giúp anh ta trút giận.
- Người ta vẫn là anh trai vợ ba của xưởng trưởng đấy!
Dương Hùng vỗ một cái lên đầu anh ta.
- Có cái gì ghê gớm chứ? Chị đây cũng đã từng thấy rồi! Trước kia chị đây làm y tá, gặp qua những thứ này nhiều đến mức đếm còn không xuể! Còn học người ta thét chói tai, giả vờ làm học sinh nam thanh thuần cái gì chứ!
Thế này thì Lăng Phong hết chỗ nói nổi rồi. Đáng ra chuyện không nên phát triển như vậy chứ!! Lần trước Hà Diệp thấy tiểu đệ đệ của Lăng Phong, phản ứng của cô lại bình thường hơn rất nhiều mà. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nóng bừng lên! Vì sao Vương Yến Ny lại mặt dày, không có chút xấu hổ nào như vậy chứ? Bị Vương Yến Ny dùng chiêu không theo như lẽ thường này, Lăng Phong cũng muốn đổi tên, gọi là lộn xộn!
- Được rồi, tắm rửa cũng không chịu đóng cửa cho chặt! Thật không biết cậu muốn làm gì. Háo sắc!!
Tuy rằng Vương Yến Ny nói rất nặng, nhưng trong giọng điệu không có chút giận hờn nào. Sau khi lui ra ngoài, cô còn tiện tay đóng giúp cửa lại.
- Tôi?
Lúc này Lăng Phong mới cảm thấy ủy khuất. Đây là kiểu người gì vậy? Rõ ràng là chiếm tiện nghi của mình, một thanh niên trẻ thanh thuần như vậy, bị cô ta nhìn không sót một chỗ nào, hiện tại còn trách mình có dụng ý bất lương, mắng mình háo sắc?
- Chết tiệt, nhất định là cô ta cố ý! Nhất định là cố ý đến muốn nhìn lén!
Khuông mặt Lăng Phong nhăn nhó đỏ bừng lên, toàn thân cũng nóng lên. Háo sắc đùa giỡn thiếu nữ, nhưng lại có kẻ còn có thể đùa giỡn với háo sắc! Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Lăng Phong luôn luôn tự cho rằng chỉ có hắn có thể đùa giỡn với phụ nữ. Thật không ngờ hôm nay lại không hề có lực chống đỡ, bị một bà già đùa giỡn. Báo ứng mà!
Chỉ một lát sau, đột nhiên Vương Yến Ny ở ngoài cửa quát.
- Cậu đang tắm hay đang giết heo hả? Thật là vô dụng mà! Nếu còn không ra, chẳng lẽ muốn chị đây đạp cánh cửa xông vào!
- A!! Đừng, đừng, đừng! Tôi xong rồi!
Lăng Phong sợ tới mức vội vàng nói.
Lăng Phong tùy tiện mặc quần lót vào, quấn một cái khăn tắm lớn, trực tiếp giật cánh cửa mà chạy!
Nhìn bộ dáng Lăng Phong trốn chạy trở về phòng, khóe miệng Vương Yến Ny thoáng cong lên.
"Rất có ý nghĩa. Đúng là một cậu thanh niên đáng yêu! Chị đây nhất định phải tóm được cậu Lăng Phong này!"
Sau khi Lăng Phong trở về phòng mình, hắn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy rất lo lắng. Hắn đóng chốt bảo hiểm lại, sợ bà già này nửa đêm nhân lúc hắn đang ngủ, sẽ cậy cửa mà vào, cướp đi lần đầu tiên của hắn!
Sau một đêm ngủ đầy thấp thỏm lo lắng, điều khiến hắn bất ngờ chính là, đêm qua sắc nữ Vương Yến Ny lại hoàn toàn không hề có hành động không chịu nổi tịch mịch xông qua cửa phòng cưỡng ép hắn!
Sáng sớm hôm sau, hắn vừa mở cửa, đã thấy một thân hình chỉ mặc chiếc áo lót mỏng, có thể nhìn rõ ràng lớp da trắng nõn bên trong. Thậm chí, Lăng Phong cũng có thể nhìn ra được chiếc áo lót màu trắng bên trong. Vương Yến Ny đang trong phòng khách lắc lắc mông!
Lăng Phong lập tức bị dục hỏa thiêu thân, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi. Đây chính là nguy hiểm không thể nguy hiểm hơn nữa! Quả thực chính là trắng trợn mê hoặc mình phạm tội mà! Mới sáng sớm, Lăng Phong chưa giải quyết, tiểu đệ đệ của hắn cứng rắn. Chiếc quần cộc của hắn hoàn toàn không thể áp chế được tiểu đệ đệ của mình, chỉ có thể mặc cho nó nghênh ngang làm cột chống lều!
Tất nhiên Vương Yến Ny không thể bỏ qua cơ hội trêu ghẹo Lăng Phong. Cô rất trắng trợn nhìn cột chống lều của hắn.
- Ôi, mới sáng sớm, đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Lăng Phong rất xấu hổ cúi đầu. Vừa nhìn thấy tiểu đệ đệ, vẻ mặt nhăn nhó của hắn lập tức hồng tới cổ, hận không thể lập tức tìm một kẽ hở để chui vào!
- Tôi nghe nói đàn ông theo sinh lý bình thường mỗi sáng sớm sau khi rời giường đều có hiện tượng này phải không?
Sau khi Vương Yến Ny trêu ghẹo xong, thấy cái bộ dáng thẹn thùng này của hắn, cũng đành phải giải vây giúp hắn.
- Ha hả, ha hả!
Lăng Phong rất xấu hổ mỉm cười.
"Vương Yến Ny có công lực rất cao. Mình căn bản là không phải đối thủ của cô ta! So chiêu với cô ta, cũng chỉ có bị cô ta giết trong nháy mắt, kết cục là nuốt phải một cục xương nghẹn nuốt vào không được mà nôn ra cũng không xong!"
Đây là đánh giá cao nhất của Lăng Phong đối với Vương Yến Ny. Đồng thời hắn cũng hạ quyết tâm, loại phụ nữ này, về sau nhìn thấy kiên quyết phải đi đường vòng. Nếu không, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Cho nên, ngay cả điểm tâm Lăng Phong cũng không ăn, đã vội vàng giật cửa ra mà chạy. Nếu còn ở cùng với người phụ nữ lợi hại như vậy thêm một giây nào, cũng có thể khiến mình bị nội thương!
Hắn tới nhà xưởng, mới nghỉ ngơi còn chưa đầy hai phút, chó săn của đội trường đội bảo vệ Tiền Hưng liền vênh váo tự đắc chạy tới, chỉ vào ba người Lăng Phong Tống Thiên Dương Hùng nói.
- Nhanh lên, đội trưởng cho gọi mấy người qua họp!
Dương Hùng vốn không thèm để ý tới loại chó săn này. Còn Tống Thiên, từ tối hôm qua sau khi Lăng Phong lên làm đại ca của đám lưu manh Hùng trọc, anh ta cũng hiểu được địa vị của mình đã lên như diều gặp gió, vì thế đối với nhân vật là loại chó săn này, anh ta vô cùng khinh thường.
- Không phải là một chó săn chuyên nịnh bợ sao? Nhìn cái đuôi vểnh của cậu kìa. Người nào không biết còn tưởng rằng cậu là chó của Tổng bí thư Hồ cơ đấy!
Tuy rằng Tiền Hưng rất sợ Dương Hùng, nhưng đối hai người Lăng Phong Tống Thiên, y thật sự có phần xem thường! Vì thế, khi đối mặt với sự chế nhạo của Tống Thiên, y rất to gan trừng mắt châm chọc lại.
- Sao nào? Anh muốn làm gì? Muốn đánh nhau đúng không?
Tống Thiên vẫn rất thoải mái, cầm chén trà trong tay, cười đi về phía y.
- Cậu gầy chẳng khác nào cái gậy trúc, sợ là ngay cả một quyền cũng tiếp không được đâu!
Ngay khi hai bên đang giương cung bạt kiếm, Dương Hùng tiến lên kéo Tống Thiên lại, cũng không thèm để ý tới Tiền Hưng nói.
- Được rồi, y là người như thế, cậu còn tính toán với y làm gì? Làm vậy không phải sẽ mất điểm sao?
- Cậu còn đứng đó trừng mắt cái gì? Nhanh cút đi, nói cho Ngô Lượng, chúng tôi đang tới!
Dương Hùng quay đầu lại nói, đã khiến Tiền Hưng giật mình.
Nhìn bộ dáng Tiền Hưng sợ tới mức muốn tè cả ra quần, Tống Thiên rất thất vọng.
- Ôi, vừa rồi tôi thật vất vả muốn thể hiện một chút thân thủ của mình trước mặt Tiểu Lăng, đều bị lão Dương anh làm hỏng rồi!
Lăng Phong cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt, cười mà không nói gì!
- Biết cậu rất giỏi rồi. Cậu thật sự muốn biểu hiện sao? Vậy cậu tìm quả hồng mềm nhũn nắn để làm gì? Loại người như Tiền Hưng, chỉ cần là đàn ông đều có thể đấu được với y. Nếu cậu có năng lực thì đi tìm Ngô Lượng đấu một trận kìa! Nếu cậu đấu được Ngô Lượng, tối nay Dương Hùng tôi sẽ mời cậu uống rượu!
Dương Hùng tức giận nói.
- Anh Dương mời uống rượu, vậy tôi đây cho dù liều cái mạng này cũng phải đấu với Ngô Lượng! Hiện tại Ngô Lượng cũng không phải là Ngô Lượng năm đó vừa mới ra khỏi quân đội. Đã nhiều năm như vậy gã cũng không động thủ, thân thể đã mập ra, bụng cũng lớn lên! Nói không chừng, làm không tốt, tôi còn thật sự có thể đuổi được gã!
Tống Thiên rất không phục nói.
- Cậu thôi đi. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Cho dù qua hai năm nữa, cậu cũng không thể đốn ngã được Ngô Lượng!
Dương Hùng không lưu tình chút nào, hắt bắt nước lạnh.
- Được rồi, được rồi. Hai người cũng đừng tranh luận nữa! Chúng ta qua nhanh đi. Nếu đến muộn, không chừng Ngô Lượng sẽ lại nghĩ ra chuyện gì để sửa chúng ta bây giờ!
Lăng Phong vội vàng hoà giải.
- Sợ gã cái rắm! Tiểu Lăng, hiện tại cậu đã là anh Lăng. Nếu tên Ngô Lượng kia không có mắt, muốn gây khó dễ cho chúng ta, tôi cũng không muốn nhân nhượng cho gã. Chúng ta nói Hùng trọc mang mấy anh em trị cho gã một trận là được mà! Gã là ai chứ? Không phải chỉ là một người lính đã xuất ngũ nhiều năm thôi sao? Không đáng giá nhắc tới!
Hiện tại Tống Thiên đã có đám người Hùng trọc giúp anh ta trút giận.
- Người ta vẫn là anh trai vợ ba của xưởng trưởng đấy!
Dương Hùng vỗ một cái lên đầu anh ta.
/70
|