Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 31: Ai rèn luyện ai?

/70


- Lăng Phong, hiện tại đến phiên cậu. Vừa rồi Tiền Hưng bị thua thê thảm như vậy, để thể hiện sự trừng phạt, trừ năm mươi đồng tiền thưởng tháng nầy! Tiền thưởng của cậu đã không còn, để thể hiện công bằng, tôi sẽ cho cậu ba cơ hội. Trong vòng ba lần, nếu cậu không thể đánh bại tôi, vậy thì tiền công cậu làm trong tháng này sẽ bị giảm năm mươi đồng. Mỗi lần bị thua sau đó, cũng sẽ bị giảm tiếp năm mươi đồng tiền lương, cho đến khi nào trừ hết mới thôi!

Ngô Lượng chậm rãi nói. Chiêu này của gã cũng đủ độc. Chẳng những khiến Lăng Phong này chuẩn bị bị đánh. Sau khi bị đánh còn bị trừ hết tiền lương. Người bình thường cũng biết, Ngô Lượng là quân nhân xuất thân từ quân đội đã xuất ngũ. Lăng Phong là loại người ăn sáng như chim sao có thể là đối thủ của gã được? Cho hắn ba lần cơ hội, ngoài mặt là coi trọng chiếu cố hắn, kỳ thật, với sự chênh lệch về thân thủ giống như lòng sông so với mặt biển cũng không thể một lần hai lần là có thể đuổi kịp. Ít nhất cũng phải khổ luyện ba năm, năm năm mới có thể đạt tới.

- Vậy nếu thắng, đội trưởng Ngô chuẩn bị thưởng cho Lăng Phong chúng tôi cái gì vậy? Không phải cũng là năm mươi đồng tiền thưởng chứ?

Tống Thiên đi theo đùa giỡn.

Ngô Lượng cười lạnh, rất khinh thường nói.

- Nếu thắng, tuy rằng tất cả mọi người đều biết loại nếu này ít xảy ra, nhưng nếu quả thật xảy ra, là năm mươi đồng tiền thưởng. Tôi nói được thì làm được!

- Hừ, nếu hắn thật sự có thể thắng đội trưởng chúng ta, tôi nguyện ý giao toàn bộ tiền thưởng của tôi còn lại trong tháng này cho hắn!

Làm chó săn bằng sắt cho Ngô Lượng, loại cơ hội này tất nhiên không thể thiếu chuyện Tiền Hưng tiến đến nịnh nọt.

- Ha ha, ai chẳng biết đội trưởng Ngô chúng ta xuất thân là bộ đội đặc chủng. Đánh thắng thân thủ như vậy chẳng lẽ chỉ có giá trị một trăm năm mươi đồng sao? Cậu làm vậy là hạ thấp đội trưởng Ngô bộ đội đặc chủng của chúng ta à?

Tống Thiên cố ý làm phép khích tướng.

- Được rồi, Tống Thiên, cậu không thấy sao? Chắc là đội trưởng Ngô của chúng ta chỉ chấp nhận thắng, không chấp nhận thua! Người có thể thua, nhưng không thể lại thua tiền cho người khác!

Dương Hùng cũng cố ý muốn tạo uy tín cho Lăng Phong.

- Anh...

Ngô Lượng tức giận đến mức tím cả mặt.

- Nếu mấy người muốn tăng thêm tiền đặt cược. Được thôi. Như vậy đi. Chỉ cần tên Lăng Phong này có thể ở trong ba cơ hội này đánh thắng tôi, tôi sẽ thưởng cho hắn năm trăm đồng!

- Tốt!

Tống Thiên thấy âm mưu của mình được thực hiện liền vỗ tay. Nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người nói.

- Tuy rằng năm trăm đồng cũng không nhiều lắm, nhưng ai bảo chúng ta đều là đồng nghiệp chứ? Cá cược nhỏ thì vui vẻ, cá cược lớn đã có thể tổn hại tới thân! Cứ quyết định như vậy đi!

Không còn gì để nói nữa! Lăng Phong còn chưa nói gì, không ngờ cứ như vậy đã bị Tống Thiên làm chủ cho hắn, nói quyết định rồi! Tình nghĩa này khiến hắn làm sao có thể gách vác nổi!

- Thế nào? Lăng Phong, cậu có ý kiến gì không?

Ngô Lượng rất tự tin nhìn Lăng Phong.

- Đội trưởng, đương nhiên hắn có ý kiến rồi. Dám động thủ với đội trưởng chúng ta, đây không phải là tự tìm cái chết sao? Năm trăm đồng. Cho dù có để hắn về luyện thêm năm năm, mười năm, cũng đừng mơ có thể thắng mà lấy được của đội trưởng chúng ta năm trăm đồng này! A di đà phật cầu nguyện cho anh ta không phải vào bệnh viện!

Tiền Hưng rất kiêu căng đắc ý càn rỡ ở Ngô Lượng sau lưng châm dầu vào lửa. Hiện tại y muốn nhìn thấy nhất chính là hai người Lăng Phong và Tống Thiên bị đội trưởng Ngô Lượng hung hăng đánh một trận. Chỉ có như vậy mới có thể nguôi ngoai được oán hận trong lòng y sau khi bị Dương Hùng đánh.

- Tiền Hưng, có phải cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi? Muốn tôi lại luyện tập với cậu một hồi nữa không?

Dương Hùng lặng lẽ không một tiếng động đi đến trước mặt y, khẽ nói.

- A!!

Tiền Hưng lập tức sợ tới mức vội vàng tránh ở phía sau Ngô Lượng giả chết.

- Ai nha, ngực tôi đau một cách khủng khiếp! Tôi không được, không được rồi!

- Được rồi, cũng đừng nói nữa. Hiện tại tôi cũng nên lập tức đến trợ giúp người trẻ tuổi luyện tập! Người trẻ tuổi như vậy, cần nhất vẫn là có cơ hội rèn luyện!

Ngô Lượng gian cười nói.

Lăng Phong vẫn không hề nói một câu nào tiến lên một bước, hơi nhếch môi, lộ ra một nụ cười sáng lạn dường như hoàn toàn vô hại với cả người lẫn súc vật!

- Chuẩn bị xong chưa?

Ngô Lượng cởi áo khoác, lộ ra cái bụng có chút ngấn mỡ, nhưng thân thể nhìn vẫn có phần cường tráng.

- Đương nhiên, luôn luôn sẵn sàng!

Bộ dạng Lăng Phong thuận theo, chăm chú nhìn vào bước chân của gã. Mấy năm nay, hắn đã giao đấu với rất nhiều người trong quân đội, cũng từng giết hại không ít quân nhân! Cũng rất am hiểu lối đánh kịch liệt của một vài đội quân của nước ngoài. Ví dụ khiến hắn có ấn tượng sâu sắc nhất chính là quân đội Thailand học tập Thái Quyền. Đây mới là tinh túy của Thái Quyền, một khi đã bị đánh trúng, không chết cũng tàn phế!

Nhưng đối với phong cách chiến đấu của quân đội Trung Quốc, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Khi hắn còn ở trong đội chờ chấp hành nhiệm vụ thích hợp, có một nguyên tắc không thể thay đổi, đó là không chấp hành nhiệm vụ đến Trung Quốc! Cho nên, khi đó hắn lựa chọn địa điểm để thực hiện nhiệm vụ, gần như đều ở khu Trung Đông và khu Phi Châu. Hoặc là chính là khu vực tam giác vàng này.

Bởi vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng giao đấu với quân nhân Trung Quốc, cũng hoàn toàn không biết gì về sức chiến đấu của quân nhân Trung Quốc!

Nếu Ngô Lượng từng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, như vậy thân thủ của gã tất nhiên sẽ không quá kém. Lăng Phong có thể học tập được bước chân và chiêu thức chiến đấu của quân đội Trung Quốc từ trên người gã!

Chiêu thức Ngô Lượng không có động tác võ thuật đẹp nào. Ở trong mắt người khác nhìn giống như Mã Bộ bình thường, nhưng Lăng Phong là người trong nghề lại nhận ra nó hoàn toàn không giống với Mã Bộ. Rõ ràng là vững vàng chắc chắn hơn nhiều! Từ trên Mã Bộ của gã có thể biết được, nếu Ngô Lượng ở thời kì hoàn toàn sung sức, thực lực ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi so với bây giờ!

Ngô Lượng học tư thế của Dương Hùng, đưa ra khiêu khích về phía Lăng Phong!

Lưu khóa mỉm cười, một bước xông lên, thân thể chuyển động sang ngang, một chân đạp mạnh về phía ngực Ngô Lượng!

Tống Thiên từng trông thấy Lăng Phong ra tay, tất nhiên anh ta cho rằng, một cước này, ít nhất phải đá trúng vào bụng mỡ của Ngô Lượng, khiến gã co gập người lại, bay ra phía sau!

Nhưng một cước của Lăng Phong khi sắp đánh tới ngực Ngô Lượng, bị hai tay Ngô Lượng chắn ở trước ngực giữ lại!

Lực đánh rất lớn khiến Ngô Lượng không khống chế được thân thể, lui lại phía sau mấy bước!

Tuy rằng chỉ lui về phía sau vài bước, nhưng cũng khiến Ngô Lượng mất thể diện! Ban đầu, gã cho rằng, tên Lăng Phong này chẳng qua là một nhân vật tiểu tốt không đáng để gã chú ý tới. Nhưng hôm nay, nhân vật tiểu tốt này không chớp mắt bất ngờ khiến một người xuất thân là bộ đội đặc chủng như gã phải lui lại phía sau mấy bước! Đây là sỉ nhục, sỉ nhục không gì sánh bằng!


/70

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status