Tuy rằng Đầu trọc không biết có phải mình nịnh bợ nhầm chỗ hay không, nhưng Đông ca đã lên tiếng, gã thật sự không có can đảm dám nói mình không câm miệng! Vì thế thành thành thật thật ngậm lại miệng, đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào!
Khóe miệng Lăng Phong kéo lên một đường cong duyên dáng, nhìn Đông ca nói.
- Xem thử chiêu này của tôi!
Nói xong, trực tiếp nhảy lên cao, sau đó bổ thắng xuống đầu Đông ca!
Anh Đông không dám chậm trễ, vội vàng giang rộng hai chân, giơ cánh tay phải lên, chuẩn bị dùng tay cánh tay đỡ một đòn chém xuống với thế mạnh như vũ bão của Lăng Phong!
Nhưng ngay khi đòn chém xuống của Lăng Phong đụng phải cánh tay Đông ca, có cảnh tượng khiến anh ta không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy Lăng Phong giống như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm một cái đã rút lui, vững vàng rơi xuống đất đứng vững!
Sắc mặt Đông ca âm tình bất định, nhìn người thanh niên trẻ tuổi thần bí đứng ở trước mặt anh ta, cách đó không xa. Một hồi lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói.
- Tôi nhận thua !
- Đa tạ!
Lăng Phong hơi cung tay. Đột nhiên nhìn về phía gã Đầu trọc vẫn nhận lệnh câm miệng này, sau đó mỉm cười một cái khiến người ta thật sự không khó đoán được.
- Đầu trọc, qua đây, nhận lỗi với người anh em này đi!
Anh Đông lớn tiếng quát.
- Dạ!
Cái đầu trọc thật sự không ngờ được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Gã rất kinh hãi, rất không cam lòng. Nhưng mệnh lệnh của Đông ca, gã có dám cãi lời không?
- Đúng, đúng, rất xin lỗi!
Đầu trọc rất không cam lòng nói.
Lăng Phong nhìn gã Đđầu trọc, cũng tỏ ra rất coi thường nói.
- Anh bị nói lắp sao?
...
Trong một văn phòng sang trọng, Báo Tử ngả lưng trên một ghế sô pha bằng da rất đắt tiền. Trong lòng gã đang ôm một cô gái tuổi còn trẻ. Một bàn tay gã tùy ý vuốt ve bộ ngực của cô ta, một bàn tay cầm một điếu xì gà, con mắt liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa.
- Hải Đông, có chuyện gì vậy?
- Nhị thiếu gia, thân thủ của đối phương rất cao. Tôi không phải là đối thủ của hắn!
Người đàn ông vừa trả lời chính là Đông ca, người vừa so chiêu với Lăng Phong.
- Thân thủ rất cao? Hải Đông, anh cho là anh nói một câu thân thủ rất cao là được sao? Theo tôi thấy anh chính là cái gối thêu hoa, gặp phải một người có chút bản lĩnh, vì mặt mũi, cũng dám nói thành thân thủ rất cao đúng không?
Báo Tử phẫn nộ, đẩy ngã cô gái đang nằm trong lòng xuống đất, phẫn nộ ngồi dậy, vỗ bàn quát lớn.
-Anh Báo, anh không thể nói như vậy được! Thân thủ của Đông ca thế nào, chẳng lẽ anh còn chưa từng nhìn chứng kiến hay sao? Nếu không có Đông ca ở đây, trong mấy lần anh sống mái với đám Hùng trọc kia, hẳn là anh đã sớm bị giết chết!
Nam ca đứng ở bên cạnh Đông ca cảm thấy bất bình, tranh cãi thay cho Đông ca.
- Nơi này đã tới phiên anh nói chuyện sao?
Báo Tử trừng mắt, lạnh nhạt nhìn Trầm Nam, gằn từng tiếng, đè thấp giọng quát.
- Anh cũng không thử xem lại bản thân anh là người như thế nào. Trầm Nam, khi họ Báo tôi cao hứng, cho anh chút mặt mũi, gọi anh một tiếng Nam ca! Anh thật sự tưởng rằng mình rất giỏi sao? Ở trong mắt Báo ca này, hai người chẳng qua chỉ là đàn em trông cửa của đại ca tôi mà thôi. Không, với chút bản lĩnh của hai người, đến chỗ của đại ca tôi, thì ngay cả đàn em trông cửa cũng xem thường không thèm liếc mắt nhìn hai người một cái!
Báo Tử nói, rất chói tai, rất khó nghe!
Hải Đông vẫn ngấm ngầm chịu đựng. Trái lại, Trầm Nam là người có tính tình nóng nảy, lập tức muốn phát tác, nhưng lại bị Hải Đông kéo lại!
- Thế nào? Trầm Nam, anh không phục sao? Muốn động thủ à? Nói cho anh biết, nếu hôm nay anh động vào một sợi tóc của tôi, tôi bảo đảm sẽ chém anh thành tám mảnh!
Báo Tử nhếch mép, giọng điệu rất uy hiếp nói.
- Anh Báo, không cần quá đáng như vậy. Chúng tôi chỉ là nghe lệnh đại ca qua đây giúp anh, không phải là đàn em của anh!
Hải Đông trầm giọng nói.
- Phì! Hải Đông, anh thật sự khéo dát vàng lên mặt mình đấy! Ở đây có ai mà chẳng biết, Hải Đông anh ở trước mặt đại ca tôi chính là một con chó Nhật mà thôi! Đừng tưởng rằng tới chỗ của tôi, tôi gọi anh một tiếng Đông ca, thì anh liền quên mất mình rốt cuộc là ai? Hiện tại tôi chính thức nhắc nhở anh một chút. Anh chính là một con chó, một con chó của đại ca tôi mà thôi!
Báo Tử càng nói càng kích động, trực tiếp cầm điếu xì gà trong tay ném về phía Hải Đông.
Hải Đông không hề né tránh, mà mặc cho điếu xì gà cháy đỏ nện trên mặt mình!
- Thế nào? Chịu phục chưa? Không phục thì đến đây mà cắn tôi này!
Báo Tử càng thêm hung hăng càn quấy.
- Anh Báo, nếu không có chuyện gì, chúng tôi đi ra ngoài trước!
Hải Đông cố gắng kìm chế sự tức giận của mình, khẽ nói.
- Cút đi, nhanh cút đi! Cút đi càng xa càng tốt. Không ngờ, mỗi tháng tôi phải tìm một bó tiền lớn để nuôi dưỡng hai tên phế vật!
Báo Tử thực sự không lưu tình, nhíu mày nói.
- Đi!
Hải Đông kéo Trầm Nam đang vô cùng kích động, khẽ khuyên nhủ.
- Nhớ đóng cửa lại cho tôi!
Anh Báo không chịu buông tha nói.
Ầm ầm!
Trầm Nam tức giận trực tiếp dập mạnh hai cánh cửa!
- Hai gã phế vật!
Báo Tử căm phẫn lại bắt đầu ngậm một điếu xì gà khác.
Cô gái vừa rồi đã bị Báo Tử thô lỗ đẩy ngã xuống đất, không hề một câu oán hận, rất nhu mì, quỳ trên mặt đất, giúp Báo Tử châm điếu xì gà!
- Thật sự là biết điều! Nào, để anh sờ cái nào!
Trong phút chốc tức giận trên mặt Báo Tử biến mất, thay vào đó là một nụ cười dâm đãng rất đáng khinh. Bàn tay gã trực tiếp luồn vào trong lưng quần của cô gái.
Trong phòng chỉ con nghe thấy tiếng rên rỉ ngượng ngùng nhưng cũng rất dâm đãng của cô gái trẻ.
************************************************** **************
Ngày hôm sau, Lăng Phong trước sau như một, lại mặc đồng phục của nhân viên bảo vệ, đến nhà xưởng làm việc. Khi hắn tới cửa phòng bảo vệ, mới đặt mông ngồi còn chưa ấm chỗ, kẻ chuyên nịnh bợ của Ngô Lượng đã sầm mặt đi tới. Y đứng ở trước cửa phòng bảo vệ, bộ dạng rất giống với khâm sai đại thần, tuyên bố.
- Ba người nghe cho rõ đây. Vừa rồi đội trưởng Ngô đã phân công trách nhiệm lại. Hiện tại mỗi buổi tối chỉ có hai người trực! Một người trực ở cửa trước. Một người trực ở cửa sau! Tối hôm nay sẽ bắt đầu, do Lăng Phong cùng Tống Thiên trực!
Ba người kinh ngạc nhìn Tiền Hưng, cái tên thích cáo mượn oai hùm này nói xong lập tức ngoáy đuôi đi ra ngoài. Dương Hùng ném tàn thuốc lá trong miệng xuống đất, lấy chân di di lên nó, rất phản cảm nói.
- Hai tên này lại tính giở trò gì vậy?
- Mặc kệ chúng! Chỉ là hai thằng hề nhảy nhót trong vở hài kịch thôi mà! Tôi thật sự không có hứng thú chơi cùng với bọn họ!
Lăng Phong cảm thấy vô cùng chán ngán, không biết phải làm sao, bĩu môi nói.
- Đúng vậy, nếu Ngô Lượng còn dám không biết xấu hổ, tôi sẽ bảo Hùng trọc qua đây, cả ngày quấy nhiễu anh ta! Tôi nghĩ đến lúc anh ta khoe khoang, ngạo mạn thổi phồng mọi chuyện lên như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ. Nói thật, cứ nghĩ đến tôi lại muốn phun mấy bãi nước bọt lên mặt anh ta! Anh ta còn nói mình và Hùng trọc đã xưng huynh gọi đệ ra sao. Tôi nói thật, nếu lại thấy anh ta không biết xấu hổ như vậy, tôi sẽ trực tiếp bảo Hùng trọc qua đây nhận thức người anh em tốt như anh ta!
Tống Thiên rất khinh bỉ chế giễu Ngô Lượng.
- Thôi được rồi,. Anh ta cũng chỉ có chút phẩm chất đó! So đo tính toán cùng với người như thế, tôi còn sợ sẽ dính phân mất thôi!
Lăng Phong lắc đầu.
Dương Hùng lại đốt một điếu thuốc lá, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái. Anh ta đối với hắn thật sự có chút kinh ngạc. Tuy rằng hắn là một người trẻ tuổi, nhưng lại không có sự kích động cùng cuồng vọng của người trẻ tuổi. Hắn có vẻ chín chắn cùng chững chạc hơn nhiều so với tuổi của hắn! Người như vậy, thường thường chính là điều kiện tiên quyết để làm nên đại sự!
- Lăng Phong, về điểm này cậu cũng không tệ. Chính chắn hơn nhiều so với tôi trước đây! Tuy nhiên Ngô Lượng là một kẻ tiểu nhân, không cần quá để ý tới làm gì! Có lẽ anh ta cảm thấy mình rất giỏi, nhưng ở trước mặt cậu, anh ta chỉ là cái quả hồng mềm nhũn mà thôi, nuốn nắm thế nào thì nắm thế ấy! Người như thế nhiều nhất chỉ có thể tính một con cá chạch, trở mình không ra được biển! Không có bất kỳ cơ sở thế lực nào, cũng chỉ có thể ép được đám nhân viên bảo vệ như chúng ta! Hiện tại Lăng Phong cậu đã là lão đại của mấy chục người. Nếu cậu muốn tạo uy tín cho mình, cũng phải cố gắng luyện tập thể hiện cho tốt, như vậy cũng thích hợp hơn nhiều!
- Ha ha, vẫn là lão Dương nhất xấu xa! Thấy quả hồng mềm nhũn thì nắm! Đúng vậy, Lăng Phong, chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ lập tức đi thông báo với Hùng trọc, bảo anh ta dẫn người đến trừng trị cho Ngô Lượng một trận. Cam đoan về sau anh ta nhìn thấy cậu, đều là cúi đầu khom lưng tránh đường!
Tống Thiên rất kích động đứng lên nói.
- Thôi được rồi, Ngô Lượng cũng không có trở mặt như vậy ! Nếu anh ta thật sự trở mặt chơi tôi, tôi cũng không ngại thu thập anh ta!
Lăng Phong lắc đầu, từ chối nói.
Trong văn phòng Ngô Lượng. Tiền Hưng thực sự rất giỏi nịnh bợ đứng ở bên cạnh ghế của Ngô Lượng, cầm lấy quạt lông chim, xum xoe giúp Ngô Lượng quạt mát!
Ngô Lượng nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản nói.
- Lại có chuyện gì vậy? Cậu lại muốn làm gì nữa đây?
- Ha ha, đội trưởng, anh thật là lợi hại. Không có chuyện gì thoát khỏi mắt của anh!
Tiền Hưng cười ha ha.
- Hừ, mông cậu vừa cong lên, tôi đã biết cậu muốn đánh rắm gì rồi! Nói đi!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Đội trưởng, tôi cũng đã tìm được người rồi, chỉ còn chờ đội trưởng anh phân phó! !
Khóe miệng Lăng Phong kéo lên một đường cong duyên dáng, nhìn Đông ca nói.
- Xem thử chiêu này của tôi!
Nói xong, trực tiếp nhảy lên cao, sau đó bổ thắng xuống đầu Đông ca!
Anh Đông không dám chậm trễ, vội vàng giang rộng hai chân, giơ cánh tay phải lên, chuẩn bị dùng tay cánh tay đỡ một đòn chém xuống với thế mạnh như vũ bão của Lăng Phong!
Nhưng ngay khi đòn chém xuống của Lăng Phong đụng phải cánh tay Đông ca, có cảnh tượng khiến anh ta không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy Lăng Phong giống như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm một cái đã rút lui, vững vàng rơi xuống đất đứng vững!
Sắc mặt Đông ca âm tình bất định, nhìn người thanh niên trẻ tuổi thần bí đứng ở trước mặt anh ta, cách đó không xa. Một hồi lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói.
- Tôi nhận thua !
- Đa tạ!
Lăng Phong hơi cung tay. Đột nhiên nhìn về phía gã Đầu trọc vẫn nhận lệnh câm miệng này, sau đó mỉm cười một cái khiến người ta thật sự không khó đoán được.
- Đầu trọc, qua đây, nhận lỗi với người anh em này đi!
Anh Đông lớn tiếng quát.
- Dạ!
Cái đầu trọc thật sự không ngờ được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Gã rất kinh hãi, rất không cam lòng. Nhưng mệnh lệnh của Đông ca, gã có dám cãi lời không?
- Đúng, đúng, rất xin lỗi!
Đầu trọc rất không cam lòng nói.
Lăng Phong nhìn gã Đđầu trọc, cũng tỏ ra rất coi thường nói.
- Anh bị nói lắp sao?
...
Trong một văn phòng sang trọng, Báo Tử ngả lưng trên một ghế sô pha bằng da rất đắt tiền. Trong lòng gã đang ôm một cô gái tuổi còn trẻ. Một bàn tay gã tùy ý vuốt ve bộ ngực của cô ta, một bàn tay cầm một điếu xì gà, con mắt liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa.
- Hải Đông, có chuyện gì vậy?
- Nhị thiếu gia, thân thủ của đối phương rất cao. Tôi không phải là đối thủ của hắn!
Người đàn ông vừa trả lời chính là Đông ca, người vừa so chiêu với Lăng Phong.
- Thân thủ rất cao? Hải Đông, anh cho là anh nói một câu thân thủ rất cao là được sao? Theo tôi thấy anh chính là cái gối thêu hoa, gặp phải một người có chút bản lĩnh, vì mặt mũi, cũng dám nói thành thân thủ rất cao đúng không?
Báo Tử phẫn nộ, đẩy ngã cô gái đang nằm trong lòng xuống đất, phẫn nộ ngồi dậy, vỗ bàn quát lớn.
-Anh Báo, anh không thể nói như vậy được! Thân thủ của Đông ca thế nào, chẳng lẽ anh còn chưa từng nhìn chứng kiến hay sao? Nếu không có Đông ca ở đây, trong mấy lần anh sống mái với đám Hùng trọc kia, hẳn là anh đã sớm bị giết chết!
Nam ca đứng ở bên cạnh Đông ca cảm thấy bất bình, tranh cãi thay cho Đông ca.
- Nơi này đã tới phiên anh nói chuyện sao?
Báo Tử trừng mắt, lạnh nhạt nhìn Trầm Nam, gằn từng tiếng, đè thấp giọng quát.
- Anh cũng không thử xem lại bản thân anh là người như thế nào. Trầm Nam, khi họ Báo tôi cao hứng, cho anh chút mặt mũi, gọi anh một tiếng Nam ca! Anh thật sự tưởng rằng mình rất giỏi sao? Ở trong mắt Báo ca này, hai người chẳng qua chỉ là đàn em trông cửa của đại ca tôi mà thôi. Không, với chút bản lĩnh của hai người, đến chỗ của đại ca tôi, thì ngay cả đàn em trông cửa cũng xem thường không thèm liếc mắt nhìn hai người một cái!
Báo Tử nói, rất chói tai, rất khó nghe!
Hải Đông vẫn ngấm ngầm chịu đựng. Trái lại, Trầm Nam là người có tính tình nóng nảy, lập tức muốn phát tác, nhưng lại bị Hải Đông kéo lại!
- Thế nào? Trầm Nam, anh không phục sao? Muốn động thủ à? Nói cho anh biết, nếu hôm nay anh động vào một sợi tóc của tôi, tôi bảo đảm sẽ chém anh thành tám mảnh!
Báo Tử nhếch mép, giọng điệu rất uy hiếp nói.
- Anh Báo, không cần quá đáng như vậy. Chúng tôi chỉ là nghe lệnh đại ca qua đây giúp anh, không phải là đàn em của anh!
Hải Đông trầm giọng nói.
- Phì! Hải Đông, anh thật sự khéo dát vàng lên mặt mình đấy! Ở đây có ai mà chẳng biết, Hải Đông anh ở trước mặt đại ca tôi chính là một con chó Nhật mà thôi! Đừng tưởng rằng tới chỗ của tôi, tôi gọi anh một tiếng Đông ca, thì anh liền quên mất mình rốt cuộc là ai? Hiện tại tôi chính thức nhắc nhở anh một chút. Anh chính là một con chó, một con chó của đại ca tôi mà thôi!
Báo Tử càng nói càng kích động, trực tiếp cầm điếu xì gà trong tay ném về phía Hải Đông.
Hải Đông không hề né tránh, mà mặc cho điếu xì gà cháy đỏ nện trên mặt mình!
- Thế nào? Chịu phục chưa? Không phục thì đến đây mà cắn tôi này!
Báo Tử càng thêm hung hăng càn quấy.
- Anh Báo, nếu không có chuyện gì, chúng tôi đi ra ngoài trước!
Hải Đông cố gắng kìm chế sự tức giận của mình, khẽ nói.
- Cút đi, nhanh cút đi! Cút đi càng xa càng tốt. Không ngờ, mỗi tháng tôi phải tìm một bó tiền lớn để nuôi dưỡng hai tên phế vật!
Báo Tử thực sự không lưu tình, nhíu mày nói.
- Đi!
Hải Đông kéo Trầm Nam đang vô cùng kích động, khẽ khuyên nhủ.
- Nhớ đóng cửa lại cho tôi!
Anh Báo không chịu buông tha nói.
Ầm ầm!
Trầm Nam tức giận trực tiếp dập mạnh hai cánh cửa!
- Hai gã phế vật!
Báo Tử căm phẫn lại bắt đầu ngậm một điếu xì gà khác.
Cô gái vừa rồi đã bị Báo Tử thô lỗ đẩy ngã xuống đất, không hề một câu oán hận, rất nhu mì, quỳ trên mặt đất, giúp Báo Tử châm điếu xì gà!
- Thật sự là biết điều! Nào, để anh sờ cái nào!
Trong phút chốc tức giận trên mặt Báo Tử biến mất, thay vào đó là một nụ cười dâm đãng rất đáng khinh. Bàn tay gã trực tiếp luồn vào trong lưng quần của cô gái.
Trong phòng chỉ con nghe thấy tiếng rên rỉ ngượng ngùng nhưng cũng rất dâm đãng của cô gái trẻ.
************************************************** **************
Ngày hôm sau, Lăng Phong trước sau như một, lại mặc đồng phục của nhân viên bảo vệ, đến nhà xưởng làm việc. Khi hắn tới cửa phòng bảo vệ, mới đặt mông ngồi còn chưa ấm chỗ, kẻ chuyên nịnh bợ của Ngô Lượng đã sầm mặt đi tới. Y đứng ở trước cửa phòng bảo vệ, bộ dạng rất giống với khâm sai đại thần, tuyên bố.
- Ba người nghe cho rõ đây. Vừa rồi đội trưởng Ngô đã phân công trách nhiệm lại. Hiện tại mỗi buổi tối chỉ có hai người trực! Một người trực ở cửa trước. Một người trực ở cửa sau! Tối hôm nay sẽ bắt đầu, do Lăng Phong cùng Tống Thiên trực!
Ba người kinh ngạc nhìn Tiền Hưng, cái tên thích cáo mượn oai hùm này nói xong lập tức ngoáy đuôi đi ra ngoài. Dương Hùng ném tàn thuốc lá trong miệng xuống đất, lấy chân di di lên nó, rất phản cảm nói.
- Hai tên này lại tính giở trò gì vậy?
- Mặc kệ chúng! Chỉ là hai thằng hề nhảy nhót trong vở hài kịch thôi mà! Tôi thật sự không có hứng thú chơi cùng với bọn họ!
Lăng Phong cảm thấy vô cùng chán ngán, không biết phải làm sao, bĩu môi nói.
- Đúng vậy, nếu Ngô Lượng còn dám không biết xấu hổ, tôi sẽ bảo Hùng trọc qua đây, cả ngày quấy nhiễu anh ta! Tôi nghĩ đến lúc anh ta khoe khoang, ngạo mạn thổi phồng mọi chuyện lên như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ. Nói thật, cứ nghĩ đến tôi lại muốn phun mấy bãi nước bọt lên mặt anh ta! Anh ta còn nói mình và Hùng trọc đã xưng huynh gọi đệ ra sao. Tôi nói thật, nếu lại thấy anh ta không biết xấu hổ như vậy, tôi sẽ trực tiếp bảo Hùng trọc qua đây nhận thức người anh em tốt như anh ta!
Tống Thiên rất khinh bỉ chế giễu Ngô Lượng.
- Thôi được rồi,. Anh ta cũng chỉ có chút phẩm chất đó! So đo tính toán cùng với người như thế, tôi còn sợ sẽ dính phân mất thôi!
Lăng Phong lắc đầu.
Dương Hùng lại đốt một điếu thuốc lá, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái. Anh ta đối với hắn thật sự có chút kinh ngạc. Tuy rằng hắn là một người trẻ tuổi, nhưng lại không có sự kích động cùng cuồng vọng của người trẻ tuổi. Hắn có vẻ chín chắn cùng chững chạc hơn nhiều so với tuổi của hắn! Người như vậy, thường thường chính là điều kiện tiên quyết để làm nên đại sự!
- Lăng Phong, về điểm này cậu cũng không tệ. Chính chắn hơn nhiều so với tôi trước đây! Tuy nhiên Ngô Lượng là một kẻ tiểu nhân, không cần quá để ý tới làm gì! Có lẽ anh ta cảm thấy mình rất giỏi, nhưng ở trước mặt cậu, anh ta chỉ là cái quả hồng mềm nhũn mà thôi, nuốn nắm thế nào thì nắm thế ấy! Người như thế nhiều nhất chỉ có thể tính một con cá chạch, trở mình không ra được biển! Không có bất kỳ cơ sở thế lực nào, cũng chỉ có thể ép được đám nhân viên bảo vệ như chúng ta! Hiện tại Lăng Phong cậu đã là lão đại của mấy chục người. Nếu cậu muốn tạo uy tín cho mình, cũng phải cố gắng luyện tập thể hiện cho tốt, như vậy cũng thích hợp hơn nhiều!
- Ha ha, vẫn là lão Dương nhất xấu xa! Thấy quả hồng mềm nhũn thì nắm! Đúng vậy, Lăng Phong, chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ lập tức đi thông báo với Hùng trọc, bảo anh ta dẫn người đến trừng trị cho Ngô Lượng một trận. Cam đoan về sau anh ta nhìn thấy cậu, đều là cúi đầu khom lưng tránh đường!
Tống Thiên rất kích động đứng lên nói.
- Thôi được rồi, Ngô Lượng cũng không có trở mặt như vậy ! Nếu anh ta thật sự trở mặt chơi tôi, tôi cũng không ngại thu thập anh ta!
Lăng Phong lắc đầu, từ chối nói.
Trong văn phòng Ngô Lượng. Tiền Hưng thực sự rất giỏi nịnh bợ đứng ở bên cạnh ghế của Ngô Lượng, cầm lấy quạt lông chim, xum xoe giúp Ngô Lượng quạt mát!
Ngô Lượng nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản nói.
- Lại có chuyện gì vậy? Cậu lại muốn làm gì nữa đây?
- Ha ha, đội trưởng, anh thật là lợi hại. Không có chuyện gì thoát khỏi mắt của anh!
Tiền Hưng cười ha ha.
- Hừ, mông cậu vừa cong lên, tôi đã biết cậu muốn đánh rắm gì rồi! Nói đi!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Đội trưởng, tôi cũng đã tìm được người rồi, chỉ còn chờ đội trưởng anh phân phó! !
/70
|