- Đương nhiên không phải. Theo tôi cảm thấy, hẳn là người này muốn hãm hại tôi!
Tuy rằng Lăng Phong không trực tiếp nói đích danh, nhưng đã ám chỉ rất rõ ràng. Hắn tin rằng xưởng trưởng Lý nghe hắn nói vậy, không thể không hiểu được!
- Hãm hại cậu?
Xưởng trưởng Lý lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Lăng Phong. Người từng có va chạm với Lăng Phong, không phải chính là anh em Ngô Lượng sao? Hơn nữa cũng do chính miệng Ngô Lượng nói, khẳng định đây chính là Báo Tử dẫn người tới phục thù.
- Cậu muốn nói là Ngô Lượng sao?
- Ngoại trừ hắn ra, thật sự không có người nào hận tôi tới vậy, chỉ ước gì tôi lập tức cút khỏi nhà xưởng!
Lăng Phong cười lạnh, bắt đầu đốt một điếu thuốc lá.
Qua sự chỉ điểm của Lăng Phong, xưởng trưởng Lý cũng có chút nghi ngờ đối với Ngô Lượng. Dù sao, ông ta cũng biết rõ về mâu thuẫn giữa Lăng Phong và Ngô Lượng. Xét tác phong của Ngô Lượng từ trước tới nay, chuyện này thật sự rất phù hợp với Ngô Lượng, vu oan hãm hại! Tuy nhiên điều khó nhất bây giờ, chính là không có chứng cớ. Nói thật, hiện tại xưởng trưởng Lý cũng vô cùng căm ghét Ngô Lượng, chỉ ước gì một cước đá gã ra ngoài. Nhưng quan trọng Ngô Lượng là anh trai của Ngô Lệ. Điều này khiến ông ta cảm thấy rất khó xử!
- Xưởng trưởng, tôi biết trong chuyện này ông cảm thấy rất khó xử! Yên tâm đi, giao cho tôi. tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ cho ông!
Lăng Phong căn thời cơ rất chuẩn. Hắn biết, hiện tại chính là lúc dễ dàng kéo gần quan hệ với xưởng trưởng Lý nhất!
- Được rồi, Lăng Phong, chuyện này, tôi giao cho cậu!
Xưởng trưởng Lý rất cảm động nói.
************************************************** **************
Lăng Phong vừa mới rời đi, thư ký Ngô Lệ đã cong môi, vẻ mặt ủy khuất tiến vào làm nũng.
- Xưởng trưởng, chuyện này rõ ràng là do Lăng Phong làm. Anh còn che chở cho hắn làm gì! Người như thế, anh xem, từ sau khi vào nhà xưởng, đã mang lại cho xưởng không ít chuyện phiền toái!
- Thế nào? Em có chứng cớ không?
Xưởng trưởng Lý rất đau đầu nói.
- Cái này còn cần tới chứng cớ sao? Bất kỳ ai cũng biết, nhất định là ngày hôm qua Lăng Phong gây chuyện, buổi tối người ta mới đến trả đũa mà?
Ngô Lệ rất bất mãn nói. Hiện tại, cô ta chỉ hận không thể khiến xưởng trưởng Lý lập tức trực bảo Lăng Phong cuốn gói chạy lấy người.
- Bất kỳ chuyện gì cũng phải nói tới chứng cứ! Hơn nữa, em cho rằng những người đã tới đây ngày hôm qua đều là đám du côn đầu đường xó chợ sao? Bọn họ đều là dân xã hội đen chính quy. Bọn họ cũng có quy củ của bọn họ, gây họa không gây với người nhà. Huống chi anh chỉ là ông chủ của Lăng Phong! Chẳng lẽ bọn họ chính là muốn đập cửa xưởng anh, để anh đuổi việc Lăng Phong, khiến hắn thất nghiệp sao? Thật sự là tóc dài kiến thức ngắn!
Xưởng trưởng Lý tức giận đầy bụng.
- Thôi đi! Lưu manh không phải là xã hội đen sao? Xã hội đen không phải là lưu manh sao?
Ngô Lệ bĩu môi, rất bất mãn lắc cánh tay của xưởng trưởng Lý.
Tuy nhiên nói thật, không phải bộ dạng tất cả mọi người bĩu môi đều có thể đạt được hiệu quả mê hoặc được người khác. Có vài người bĩu môi, ngược lại trông thật ngốc. Ngô Lệ chính là người này, điển hình của một kẻ bắt chước làm bừa!
- Được rồi, được rồi, chuyện này em cũng đừng xen vào, an tâm dưỡng thai đi! Anh sẽ tự xử lý!
Xưởng trưởng Lý thật sự bị cô ta quấn tới mức không chịu nổi rồi.
- Em mặc kệ. Dù sao đi nữa, em cũng không hy vọng tên Lăng Phong rác rưởi này tiếp tục ở lại trong nhà xưởng. Em muốn hắn nhất định phải đi!
Ngô Lệ lại bắt đầu làm nũng.
- Ôi, ai vậy nhỉ? Cũng không chú ý tới nơi chốn sao. Người không biết còn tưởng rằng lão Lý nhà chúng tôi có vợ lẽ nữa chứ!
Đúng lúc này, Vương Yến Ny toàn thân mặc đồ mát mẻ đẩy cửa ra, rất tức giận nói.
- Sao em lại tới đây?
Xưởng trưởng Lý không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh tượng này. Vợ cả vợ lẽ cùng chạm mặt, vậy khói thuốc súng còn có thể nhỏ sao?
- Cô...
Ngô Lệ nhìn Vương Yến Ny không chút tôn trọng, chỉ là nhướng mày. Hiển nhiên chính là bộ dạng rất khinh thường.
- Thật hay cho một cô thư ký không biết quy củ! Không biết tôi là ai sao?
Vương Yến Ny lớn tiếng quát. Cô không vừa mắt nhất chính là loại vợ lẽ không hiểu rõ địa vị thân phận của mình.
- Được rồi, được rồi. Em ra ngoài trước đi!
Xưởng trưởng Lý rất đau đầu nhìn Ngô Lệ nói.
- Hừ, tôi không đi!
Ngô Lệ thực sự vàng thật không sợ lửa. Trước kia, khi cô ta chưa mang thai, cô ta vẫn rất sợ bà chủ này. Nhưng hiện tại trong bụng cô ta có đứa con, cô ta muốn giang tay giang chân, muốn hung hăng đè lên đầu Vương Yến Ny chứng minh địa vị hết sức quan trọng của đứa nhỏ trong bụng mình.
- Còn hiểu chút quy củ hay không? Dường như cô đã quên mất thân phận của mình rồi. Thư ký chính là thư ký! Cho dù gà rừng đi lên đỉnh núi, cũng vẫn là gà rừng mà thôi! Muốn biến thành Phượng Hoàng, cũng không xem thử cô có mạng đó hay không!
Vương Yến Ny rất tức giận, tức giận khi cảm giác được địa vị của mình đã bị khiêu khích. Cô cũng biết về cô vợ lẽ này từ lâu. Lúc trước xưởng trưởng Lý vì nối dõi tông đường, cô cũng gật đầu chấp nhận. Nhưng hiện tại không ngờ cô thư ký này muốn mượn đứa nhỏ trong bụng để trèo lên, cô không có khả năng lại để yên cho cô ta.
- Ngô Lệ, cô ra ngoài cho tôi!
Xưởng trưởng Lý cũng biết càng làm lớn chuyện, càng mất mặt, đành phải quát lớn nói.
- Hừ!
Ngô Lệ rất bất mãn trừng mắt nhìn Vương Yến Ny một cái, tức giận rời khỏi. Khi đi tới cửa, cô ta còn cố ý đứng ở trước mặt Vương Yến Ny, nhẹ nhàng áp sát vào tai cô nói.
- Từ xưa đến nay, có đạo lý không gì quý bằng tình cảm cha mẹ đối với con cái. Cô không thể không biết!
Vương Yến Ny cười lạnh, cũng đối chọi gay gắt khẽ nói.
- Cô chắc chắn không có cơ hội này đâu!
Lúc này trong lịch sử tính là vợ cả và vợ lẽ chạm mặt, không xông lên nhiều mùi thuốc súng, nhưng đã giương cung bạt kiếm!
- Mình, sao mình lại tới đây?
Xưởng trưởng Lý cười ha hả nói.
Vương Yến Ny không tức giận, ngược lại giống như đang cười nhạo nhìn xưởng trưởng Lý.
- Tôi thật sự muốn biết có phải mắt của ông bị mù rồi hay không? Vì sao lại chọn một người phụ nữ như vậy để thay ông sinh con nối dõi tông đường hả?
- Ha ha, mình, chuyện này không phải mình đã đồng ý rồi sao?
Xưởng trưởng Lý xấu hổ cười nói.
- Phải không vậy? Đến lúc đó cô ta bức vua thoái vị, ông có làm chủ cho tôi không?
Vương Yến Ny cười lạnh.
- Sao lại nói vậy chứ? Chỉ cần cô ta sinh con ra, đến lúc đó anh nhất định sẽ cho cô ta một khoản tiền lớn, để cô ta rời khỏi nơi này!
Xưởng trưởng Lý thề son sắt nói. Nhưng trong lòng ông ta thực sự rất tệ. Ngô Lệ đã vô số lần nhắc với ông ta, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, ông ta nhất định phải ly hôn để cưới cô ta. Nếu không, cô ta tuyệt đối sẽ làm cho cá chết lưới rách! Xưởng trưởng Lý không lo chuyện gì khác, chỉ sợ Ngô Lệ kích động lên khiến con ông ta xảy ra chuyện gì. Cho nên, cũng đã gật đầu. Chỉ có điều ông ta vẫn không biết làm thế nào để mở miệng với Vương Yến Ny.
- Ta sợ không phải như vậy đâu. Đến lúc đó ông lấy ra một khoản tiền, sợ rằng sợ không phải đưa cho cô ta mà là đưa cho tôi, bảo tôi chạy lấy người thì có!
Vương Yến Ny nhìn qua cũng đã hiểu rõ. Từ ánh măt của xưởng trưởng Lý, cô hiểu rõ tất cả.
- Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được?
Xưởng trưởng Lý nói thực sự có phần chột dạ.
- Không phải thì tốt rồi. Hôm nay tôi tới là muốn nói cho ông biết một tin không tốt. Có lẽ sau khi ông nghe xong, sẽ không còn quan tâm với Ngô Lệ như vậy nữa đâu!
Vương Yến Ny lấy từ trong túi ra một tập tài liệu.
- Đây là cái gì?
Sắc mặt Xưởng trưởng Lý đầy nghi vấn.
- Đối với ông mà nói, đây là tin dữ giống như Tình Thiên Phích Lịch! Ông không có khả năng sinh con!
Vương Yến Ny cười lạnh.
- Sao có thể như vậy được?
Trong nháy mắt, sắc mặt Xưởng trưởng Lý liền thay đổi. Ông ta bối rối cầm tập tài liệu trên bàn lên xem. Càng xem chân tay lạnh cóng. Trên tài liệu đã nói rõ ràng, ông ta không có khả năng sinh con.
- Không phải chúng ta đã tới bệnh viện kiểm tra sao? Rất nhiều chuyên gia của bệnh viện đều chẩn đoán chính xác là em không có khả năng sinh đẻ mà?
Xưởng trưởng Lý không thể chấp nhận tin dữ này.
- Không sai, tôi không thể. Nhưng, ông cũng không! Đây là kết quả đi bệnh viện xét nghiệm lần trước!
- Không có khả năng. Đây tuyệt đối là nhầm lẫn.
Xưởng trưởng Lý suy sụp, không thể chấp nhận được.
- Đây là ba kết quả của các bệnh viện lớn có uy tín trong cả nước kiểm tra. Nếu ông không tin nói, có thể xem từng cái. Kết quả đều giống nhau!
Vương Yến Ny lại lấy từ trong túi ra thêm vài tập tài liệu.
Xưởng trưởng Lý cầm qua vừa nhìn, tim hoàn toàn giá lạnh. Kế quả của ba bệnh viện lớn đều chẩn đoán bệnh giống nhau! Như vậy tỷ lệ chuẩn đoán sai gần như là không có!
- Báo ứng! Đây đều là báo ứng! Năm đó khi chưa kết hôn, ông buộc tôi uống thuốc tránh thai, khiến tôi không sinh được! Ông lại uống nhiều thuốc tráng dương như vậy, hiện tại thì sao? Người ta bắn ra tinh trùng sống, còn ông thì sao? Đều là chết. Khả năng có con là không!
Vương Yến Ny điên cuồng cười nói.
- Vậy còn đứa con trong bụng Ngô Lệ?
Xưởng trưởng Lý đột nhiên kêu to.
- Ha hả, ông xem thời gian xét nghiệm đi!
Vương Yến Ny cười lạnh.
- Tháng ba năm trước!
Xưởng trưởng Lý thấy toàn thân buốt giá.
- Bị người ta đội nón xanh (cắm sừng!) trên đầu, còn xem con trai người ta trở thành bảo bối của mình! Tôi thấy cái có phải đầu của ông đã hy vọng tới điên rồi không?
Vương Yến Ny chỉ vào mũi ông ta mắng.
- Đứa trẻ không phải là con tôi!
Xưởng trưởng Lý khẽ nói.
- Biết là tốt rồi!
Tuy rằng Lăng Phong không trực tiếp nói đích danh, nhưng đã ám chỉ rất rõ ràng. Hắn tin rằng xưởng trưởng Lý nghe hắn nói vậy, không thể không hiểu được!
- Hãm hại cậu?
Xưởng trưởng Lý lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Lăng Phong. Người từng có va chạm với Lăng Phong, không phải chính là anh em Ngô Lượng sao? Hơn nữa cũng do chính miệng Ngô Lượng nói, khẳng định đây chính là Báo Tử dẫn người tới phục thù.
- Cậu muốn nói là Ngô Lượng sao?
- Ngoại trừ hắn ra, thật sự không có người nào hận tôi tới vậy, chỉ ước gì tôi lập tức cút khỏi nhà xưởng!
Lăng Phong cười lạnh, bắt đầu đốt một điếu thuốc lá.
Qua sự chỉ điểm của Lăng Phong, xưởng trưởng Lý cũng có chút nghi ngờ đối với Ngô Lượng. Dù sao, ông ta cũng biết rõ về mâu thuẫn giữa Lăng Phong và Ngô Lượng. Xét tác phong của Ngô Lượng từ trước tới nay, chuyện này thật sự rất phù hợp với Ngô Lượng, vu oan hãm hại! Tuy nhiên điều khó nhất bây giờ, chính là không có chứng cớ. Nói thật, hiện tại xưởng trưởng Lý cũng vô cùng căm ghét Ngô Lượng, chỉ ước gì một cước đá gã ra ngoài. Nhưng quan trọng Ngô Lượng là anh trai của Ngô Lệ. Điều này khiến ông ta cảm thấy rất khó xử!
- Xưởng trưởng, tôi biết trong chuyện này ông cảm thấy rất khó xử! Yên tâm đi, giao cho tôi. tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ cho ông!
Lăng Phong căn thời cơ rất chuẩn. Hắn biết, hiện tại chính là lúc dễ dàng kéo gần quan hệ với xưởng trưởng Lý nhất!
- Được rồi, Lăng Phong, chuyện này, tôi giao cho cậu!
Xưởng trưởng Lý rất cảm động nói.
************************************************** **************
Lăng Phong vừa mới rời đi, thư ký Ngô Lệ đã cong môi, vẻ mặt ủy khuất tiến vào làm nũng.
- Xưởng trưởng, chuyện này rõ ràng là do Lăng Phong làm. Anh còn che chở cho hắn làm gì! Người như thế, anh xem, từ sau khi vào nhà xưởng, đã mang lại cho xưởng không ít chuyện phiền toái!
- Thế nào? Em có chứng cớ không?
Xưởng trưởng Lý rất đau đầu nói.
- Cái này còn cần tới chứng cớ sao? Bất kỳ ai cũng biết, nhất định là ngày hôm qua Lăng Phong gây chuyện, buổi tối người ta mới đến trả đũa mà?
Ngô Lệ rất bất mãn nói. Hiện tại, cô ta chỉ hận không thể khiến xưởng trưởng Lý lập tức trực bảo Lăng Phong cuốn gói chạy lấy người.
- Bất kỳ chuyện gì cũng phải nói tới chứng cứ! Hơn nữa, em cho rằng những người đã tới đây ngày hôm qua đều là đám du côn đầu đường xó chợ sao? Bọn họ đều là dân xã hội đen chính quy. Bọn họ cũng có quy củ của bọn họ, gây họa không gây với người nhà. Huống chi anh chỉ là ông chủ của Lăng Phong! Chẳng lẽ bọn họ chính là muốn đập cửa xưởng anh, để anh đuổi việc Lăng Phong, khiến hắn thất nghiệp sao? Thật sự là tóc dài kiến thức ngắn!
Xưởng trưởng Lý tức giận đầy bụng.
- Thôi đi! Lưu manh không phải là xã hội đen sao? Xã hội đen không phải là lưu manh sao?
Ngô Lệ bĩu môi, rất bất mãn lắc cánh tay của xưởng trưởng Lý.
Tuy nhiên nói thật, không phải bộ dạng tất cả mọi người bĩu môi đều có thể đạt được hiệu quả mê hoặc được người khác. Có vài người bĩu môi, ngược lại trông thật ngốc. Ngô Lệ chính là người này, điển hình của một kẻ bắt chước làm bừa!
- Được rồi, được rồi, chuyện này em cũng đừng xen vào, an tâm dưỡng thai đi! Anh sẽ tự xử lý!
Xưởng trưởng Lý thật sự bị cô ta quấn tới mức không chịu nổi rồi.
- Em mặc kệ. Dù sao đi nữa, em cũng không hy vọng tên Lăng Phong rác rưởi này tiếp tục ở lại trong nhà xưởng. Em muốn hắn nhất định phải đi!
Ngô Lệ lại bắt đầu làm nũng.
- Ôi, ai vậy nhỉ? Cũng không chú ý tới nơi chốn sao. Người không biết còn tưởng rằng lão Lý nhà chúng tôi có vợ lẽ nữa chứ!
Đúng lúc này, Vương Yến Ny toàn thân mặc đồ mát mẻ đẩy cửa ra, rất tức giận nói.
- Sao em lại tới đây?
Xưởng trưởng Lý không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh tượng này. Vợ cả vợ lẽ cùng chạm mặt, vậy khói thuốc súng còn có thể nhỏ sao?
- Cô...
Ngô Lệ nhìn Vương Yến Ny không chút tôn trọng, chỉ là nhướng mày. Hiển nhiên chính là bộ dạng rất khinh thường.
- Thật hay cho một cô thư ký không biết quy củ! Không biết tôi là ai sao?
Vương Yến Ny lớn tiếng quát. Cô không vừa mắt nhất chính là loại vợ lẽ không hiểu rõ địa vị thân phận của mình.
- Được rồi, được rồi. Em ra ngoài trước đi!
Xưởng trưởng Lý rất đau đầu nhìn Ngô Lệ nói.
- Hừ, tôi không đi!
Ngô Lệ thực sự vàng thật không sợ lửa. Trước kia, khi cô ta chưa mang thai, cô ta vẫn rất sợ bà chủ này. Nhưng hiện tại trong bụng cô ta có đứa con, cô ta muốn giang tay giang chân, muốn hung hăng đè lên đầu Vương Yến Ny chứng minh địa vị hết sức quan trọng của đứa nhỏ trong bụng mình.
- Còn hiểu chút quy củ hay không? Dường như cô đã quên mất thân phận của mình rồi. Thư ký chính là thư ký! Cho dù gà rừng đi lên đỉnh núi, cũng vẫn là gà rừng mà thôi! Muốn biến thành Phượng Hoàng, cũng không xem thử cô có mạng đó hay không!
Vương Yến Ny rất tức giận, tức giận khi cảm giác được địa vị của mình đã bị khiêu khích. Cô cũng biết về cô vợ lẽ này từ lâu. Lúc trước xưởng trưởng Lý vì nối dõi tông đường, cô cũng gật đầu chấp nhận. Nhưng hiện tại không ngờ cô thư ký này muốn mượn đứa nhỏ trong bụng để trèo lên, cô không có khả năng lại để yên cho cô ta.
- Ngô Lệ, cô ra ngoài cho tôi!
Xưởng trưởng Lý cũng biết càng làm lớn chuyện, càng mất mặt, đành phải quát lớn nói.
- Hừ!
Ngô Lệ rất bất mãn trừng mắt nhìn Vương Yến Ny một cái, tức giận rời khỏi. Khi đi tới cửa, cô ta còn cố ý đứng ở trước mặt Vương Yến Ny, nhẹ nhàng áp sát vào tai cô nói.
- Từ xưa đến nay, có đạo lý không gì quý bằng tình cảm cha mẹ đối với con cái. Cô không thể không biết!
Vương Yến Ny cười lạnh, cũng đối chọi gay gắt khẽ nói.
- Cô chắc chắn không có cơ hội này đâu!
Lúc này trong lịch sử tính là vợ cả và vợ lẽ chạm mặt, không xông lên nhiều mùi thuốc súng, nhưng đã giương cung bạt kiếm!
- Mình, sao mình lại tới đây?
Xưởng trưởng Lý cười ha hả nói.
Vương Yến Ny không tức giận, ngược lại giống như đang cười nhạo nhìn xưởng trưởng Lý.
- Tôi thật sự muốn biết có phải mắt của ông bị mù rồi hay không? Vì sao lại chọn một người phụ nữ như vậy để thay ông sinh con nối dõi tông đường hả?
- Ha ha, mình, chuyện này không phải mình đã đồng ý rồi sao?
Xưởng trưởng Lý xấu hổ cười nói.
- Phải không vậy? Đến lúc đó cô ta bức vua thoái vị, ông có làm chủ cho tôi không?
Vương Yến Ny cười lạnh.
- Sao lại nói vậy chứ? Chỉ cần cô ta sinh con ra, đến lúc đó anh nhất định sẽ cho cô ta một khoản tiền lớn, để cô ta rời khỏi nơi này!
Xưởng trưởng Lý thề son sắt nói. Nhưng trong lòng ông ta thực sự rất tệ. Ngô Lệ đã vô số lần nhắc với ông ta, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, ông ta nhất định phải ly hôn để cưới cô ta. Nếu không, cô ta tuyệt đối sẽ làm cho cá chết lưới rách! Xưởng trưởng Lý không lo chuyện gì khác, chỉ sợ Ngô Lệ kích động lên khiến con ông ta xảy ra chuyện gì. Cho nên, cũng đã gật đầu. Chỉ có điều ông ta vẫn không biết làm thế nào để mở miệng với Vương Yến Ny.
- Ta sợ không phải như vậy đâu. Đến lúc đó ông lấy ra một khoản tiền, sợ rằng sợ không phải đưa cho cô ta mà là đưa cho tôi, bảo tôi chạy lấy người thì có!
Vương Yến Ny nhìn qua cũng đã hiểu rõ. Từ ánh măt của xưởng trưởng Lý, cô hiểu rõ tất cả.
- Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được?
Xưởng trưởng Lý nói thực sự có phần chột dạ.
- Không phải thì tốt rồi. Hôm nay tôi tới là muốn nói cho ông biết một tin không tốt. Có lẽ sau khi ông nghe xong, sẽ không còn quan tâm với Ngô Lệ như vậy nữa đâu!
Vương Yến Ny lấy từ trong túi ra một tập tài liệu.
- Đây là cái gì?
Sắc mặt Xưởng trưởng Lý đầy nghi vấn.
- Đối với ông mà nói, đây là tin dữ giống như Tình Thiên Phích Lịch! Ông không có khả năng sinh con!
Vương Yến Ny cười lạnh.
- Sao có thể như vậy được?
Trong nháy mắt, sắc mặt Xưởng trưởng Lý liền thay đổi. Ông ta bối rối cầm tập tài liệu trên bàn lên xem. Càng xem chân tay lạnh cóng. Trên tài liệu đã nói rõ ràng, ông ta không có khả năng sinh con.
- Không phải chúng ta đã tới bệnh viện kiểm tra sao? Rất nhiều chuyên gia của bệnh viện đều chẩn đoán chính xác là em không có khả năng sinh đẻ mà?
Xưởng trưởng Lý không thể chấp nhận tin dữ này.
- Không sai, tôi không thể. Nhưng, ông cũng không! Đây là kết quả đi bệnh viện xét nghiệm lần trước!
- Không có khả năng. Đây tuyệt đối là nhầm lẫn.
Xưởng trưởng Lý suy sụp, không thể chấp nhận được.
- Đây là ba kết quả của các bệnh viện lớn có uy tín trong cả nước kiểm tra. Nếu ông không tin nói, có thể xem từng cái. Kết quả đều giống nhau!
Vương Yến Ny lại lấy từ trong túi ra thêm vài tập tài liệu.
Xưởng trưởng Lý cầm qua vừa nhìn, tim hoàn toàn giá lạnh. Kế quả của ba bệnh viện lớn đều chẩn đoán bệnh giống nhau! Như vậy tỷ lệ chuẩn đoán sai gần như là không có!
- Báo ứng! Đây đều là báo ứng! Năm đó khi chưa kết hôn, ông buộc tôi uống thuốc tránh thai, khiến tôi không sinh được! Ông lại uống nhiều thuốc tráng dương như vậy, hiện tại thì sao? Người ta bắn ra tinh trùng sống, còn ông thì sao? Đều là chết. Khả năng có con là không!
Vương Yến Ny điên cuồng cười nói.
- Vậy còn đứa con trong bụng Ngô Lệ?
Xưởng trưởng Lý đột nhiên kêu to.
- Ha hả, ông xem thời gian xét nghiệm đi!
Vương Yến Ny cười lạnh.
- Tháng ba năm trước!
Xưởng trưởng Lý thấy toàn thân buốt giá.
- Bị người ta đội nón xanh (cắm sừng!) trên đầu, còn xem con trai người ta trở thành bảo bối của mình! Tôi thấy cái có phải đầu của ông đã hy vọng tới điên rồi không?
Vương Yến Ny chỉ vào mũi ông ta mắng.
- Đứa trẻ không phải là con tôi!
Xưởng trưởng Lý khẽ nói.
- Biết là tốt rồi!
/70
|