Sau khi Tuyết Oanh rút đao ra, miệng vết thương cũng lập tức biến mất. Đây là chuyện gì chứ? Nàng không thể tin được nhìn người trước mặt, vừa quay đầu lại đã thấy Thời Ảnh đứng ở phía sau thản nhiên nhìn nàng.
“Hả giận chưa?”.
Khoảnh khắc ấy nàng không nhịn được hét chói tai, lại đâm vào một dao.
“Lá gan cũng không nhỏ!”. Thời Ảnh chỉ khoác tay đã có thể khống chế được cổ tay gầy yếu của nàng khiến nàng không thể nhúc nhích được, lạnh lùng nói: “Dám ở trong phủ Bạch vương ám sát Hoàng thái tử, không sợ cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu hết sao?”.
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!” Tuyết Oanh hoàn toàn mất đi lý trí. Nàng lại muốn đâm tới, thân thể lại bỗng nhiên tê dại, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Thời Ảnh cũng không hề tức giận nhìn liếc qua nàng: “Cô là tỷ muội thân thiết của A Nhan đúng không. Ta từng nghe cô ấy nhắc đến cô!”. Y nhìn kỹ nàng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một vẻ kỳ lạ. Dừng một chút y lại nói: “Dù sao cũng phải chọn một người, chi bằng chọn cô đi!”.
“…” Tuyết Oanh giật mình: “Nằm mơ! Ta chết cũng sẽ không gả cho ngươi!”.
“Thật sao? Cô thật sự nghĩ muốn cứ thế mà chết?” Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn nữ tử tuyệt vọng, trong mắt như có một loại ánh sáng xuyên thấu: “Chỉ sợ cô còn luyến tiếc!”.
Y dừng một chút, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng một câu.
“Cái gì?” Tuyết Oanh chấn động toàn thân giống như bị sét đánh, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, run giọng: “Sao… sao ngươi biết? Ai nói cho ngươi?”.
“Trên đời này chuyện có thể giấu ta cũng không nhiều!” Giọng nói Thời Ảnh không cố ý khoe khoang, chỉ giống như đang nói một sự thật: “Phụ vương cô cũng chưa biết chuyện này đi, cho nên muốn gả cô cho ông già kia làm bà hai, đúng không?”.
Tuyết Oanh nói không nên lời, nghe giọng nói lạnh lùng mà phát run. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà cái gì người này cũng biết, đúng là ma quỷ mà!
“A, cô cũng biết điều đó, cả cho người khác là không thể, nên muốn kết thúc theo cách này đúng không?” Thời Ảnh nhìn nữ tử mặt đã trắng bệch, giọng nói không nhanh không chậm: “Cô đã bị ép đến đường cùng, cho nên muốn tìm đến cái chết, thật là hèn nhát!”.
Tuyết Oanh nghiến răng, nói không nên lời, nước mắt lưng tròng.
“Nếu cô thật sự muốn chết, vốn dĩ ta cũng không muốn xen vào!” Thời Ảnh thản nhiên: “Chỉ là Thời Vũ đã chết, cứ cho là vì nó, cô cũng nên cố gắng sống sót”.
Nàng run lên nhìn chằm chằm người trước mắt: “Ngươi… rốt cuộc muốn nói cái gì?”.
“Ta đã nói rất rõ ràng, nếu cô không muốn chết, hãy trở thành thái tử phi của ta”. Thời Ảnh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không buồn không vui: “Lời đề nghị này có hiệu lực trước khi ta rời khỏi đây, nếu như cô còn muốn sống, lát nữa hãy tới tìm ta!”.
“Không! Ta có chết cũng sẽ không gả cho hung thủ đã gi3t ch3t Thời Vũ!”. Tuyết Oanh khổ sở hô to.
“Ồ…” Thời Ảnh rốt cuộc cũng hơi giật mình, làm như không có chuyện gì chỉ thở dài một tiếng, nhỏ giọng: “Nếu ta nói với cô, Thời Vũ cũng không phải do ta giết, thì sao?”.
Tuyết Oanh run lên nhìn về phía y, mà tân Hoàng thái tử chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh giống như hồ thu lạnh lẽo trống vắng không chút che giấu.
Tuyết Oanh vốn cực kỳ kích động nhưng khi đối diện với ánh mắt của y, trong lòng không biết vì sao bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, đột nhiên tin vài phần.
Nhưng mà nàng lập tức trở nên tỉnh táo, sợ là đã trúng pháp thuật của đối phương, bị mê hoặc thần trí, thốt lên: “Ta không tin! Nhất định là ngươi, trừ ngươi ra thì còn ai vào đây nữa?”.
Thời Ảnh không giải thích, chỉ thản nhiên nói: “Cô không tin cũng không sao, ta chỉ là chỉ cho cô một con đường sống thôi!”.
“Vì sao? Vì sao ngươi phải chỉ cho ta một con đường sống?”. Giọng nói của nàng run rẩy kịch liệt, không thể tin được nhìn người trước mắt: “Nếu như ngươi đã biết hết tất cả, vì sao không giết ta diệt khẩu là xong? Ngươi… ngươi làm như vậy là có ý đồ gì?”.
“Ý đồ gì ư?” Thời Ảnh dường như cũng có chút suy nghĩ, trong mắt lộ ra biểu cảm phức tạp, lại chỉ thản nhiên trả lời: “Có thể… ta chỉ là cảm thấy hổ thẹn với Thời Vũ chăng?”.
Dừng một chút, y lại bổ sung: “Ý đồ của ta là gì không quan trọng, quan trọng là cô có muốn sống hay không!”.
Tuyết Oanh giật mình tại chỗ, run rẩy không biết nên trả lời như thế nào: “Cô cứ suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ ở ngoài đợi cô đến giây phút cuối cùng!”.
Thời Ảnh không nói thêm gì nữa, phất ngón tay hóa giải cấm chế trên người nàng, thấp giọng: “Nếu thật sự cô vẫn nghĩ không thông, thì cứ chết luôn ở trong này cũng được”.
Y ném đoản đao xuống bàn, quay đầu rời đi không thấy bóng nữa.
Tuyết Oanh thở phào một hơi, ngón tay siết lại, nắm chặt đoản đao dính máu, quay đầu nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, nghĩ đi nghĩ lại mấy lời vừa rồi, thân thể run lên như lá cây trước gió. Ngoại trừ lời đề nghị kia, nàng còn có lựa chọn khác sao? Không! Nàng vẫn còn lựa chọn khác, nàng có thể lựa chọn cái chết! Nhưng nàng thật sự muốn cứ như vậy mà chết sao, nếu chết đi thì…
Cuối cùng Tuyết Oanh buông đao xuống, chán nản ngồi sụp xuống trước gương, nâng tay đặt vào bụng, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Sau khi tiết mục ca múa kết thúc, Hoàng thái tử bị đám mỹ nhân trong phủ Bạch vương vây lấy, mấy quận chúa đều đi lại quanh y, vừa rụt rè giữ lễ, vừa mỉm cười tao nhã, mỗi lời nói đều có hàm ý sâu xa, dường như có thể nghe thấy trong những lời nói đó có sự cạnh tranh quyết liệt.
Tuyết Nhạn sử dụng pháp thuật ngưng kết ra một đóa hoa băng vô cùng tinh xảo trong chén, hướng về phía Hoàng thái tử kính rượu. Nhưng mà Thời Ảnh bưng chén rượu lên, tầm mắt lại lướt qua nàng, nhìn bóng dáng đang đi tới từ phía bậc thang bên ngoài, khóe miệng hiện lên một tia cười kỳ lạ, thấp giọng: “Sao lại tới muộn như vậy?”.
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn không khỏi hết hồn.
Quận chúa Tuyết Oanh giữa ban ngày còn đòi tìm cái chết, vậy mà lúc này lại sắm sửa trang phục đi tới đây.
Phút chốc đến cả Bạch vương cũng biến sắc, không biết nên nói cái gì.
Tuyết Oanh lấy hết dũng khí đi vào đây, lại phát hiện các bàn đã đầy người, nàng kinh ngạc đứng bên ngoài, nhất thời không biết phải làm sao. Gương mặt nàng tái nhợt, trong màn đêm nhìn chẳng khác nào một bông hoa sắp tàn. Trong mắt Thời Ảnh hoàn toàn là vẻ đã dự liệu trước, chỉ gật đầu đứng dậy giữa đám mỹ nữ, tự mình ra ngoài đón: “Rượu sắp nguội lạnh cả rồi, đến đây đi!”.
Thân thể Tuyết Oanh hơi run nhìn thẳng vào khuôn mặt y, ánh mắt vô cùng phức tạp, tràn ngập oán giận cùng bất lực, dường như lúc nào cũng có thể rút dao đâm vào ngực người đối diện này. Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn cầm lấy chén rượu, một hơi cạn sạch.
“Một ly là đủ rồi, uống hơn nữa không tốt cho thân thể của cô!”. Thời Ảnh buông chén rượu lấy ra một đồ vật trong người để trước mặt nàng: “Mời nãy nhận lấy vật này!”.
Trước mặt nàng là ngọc bội mà đế quân Không Tang ban cho mỗi một hoàng tử. Ngọc bội trơn bóng, mặt trên có huy chương hoàng thất, là một trong những tín vật quan trọng nhất dành cho người mang dòng máu đế vương. Thời Ảnh thân là Hoàng thái tử, trước mặt mọi người đem ngọc bội giao cho nàng, đó là muốn nói cho mọi người biết mình đã chọn được thái tử phi tương lai.
Khoảnh khắc đó tất cả quận chúa đều giật mình, trên mặt mỗi người một vẻ nhưng đều hết sức sững sờ. Tuyết Oanh vẫn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Bạch vương cũng thở nhẹ một hơi, một bên đứng dậy rời khỏi bàn trước, quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng thái tử để mắt!”.
Trong khi Hoàng thái tử trong yến tiệc giao ngọc bội cho quận chúa Tuyết Oanh, cả phủ Bạch vương ai nấy đều hết sức kinh ngạc, ngay lập tức cả Đế đô cũng chấn động một phen. Tuy rằng ai cũng biết thái tử phi chắc chắn là người Bạch tộc, nhưng không ai lường được Hoàng thái tử lại chọn quận chúa Tuyết Oanh. Phải biết rằng nữ tử kia ngày trước từng là người yêu của Hoàng thái tử Thời Vũ, chỉ thiếu chiếu sách phong thái tử phi chính thức nữa mà thôi. Thế mà tân Hoàng thái tử lại không ngại chuyện này, nạp nàng vào hậu cung. Đây là loại đầu óc gì chứ? Thời Ảnh làm việc đúng thật là không hợp lẽ thường.
Tin tức vừa truyền vào đến Tử thần điện, ngay đế quân đang đau ốm cũng phát ra một tiếng cười khổ, nói với người bên cạnh: “Chắc ngươi cũng không ngờ ư?”.
Ngồi bên cạnh lão, Đại Tư Mệnh lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Không phải là nó giận dỗi chứ?”. Bắc Miện đế thều thào, ánh mắt phức tạp: “Cũng giống như ta năm đó nghĩ rằng đã chẳng còn hi vọng gì nữa, cho nên không bằng chọn bừa một người. Kết quả lại làm hại A Yên, cũng hại cả Thu Thủy!”.
“A Quân, huynh không cần quan tâm đến chuyện này”. Đại Tư Mệnh ngắt lời huynh trưởng: “Huynh cũng đã gần đất xa trời rồi, giữ mạng quan trọng hơn, vẫn nên bớt hao tâm phí sức đi”.
Bắc Miện đế thở hổn hển một hơi, cúi đầu nói: “May là ngươi sống lâu hơn ta, Thời Ảnh có ngươi trợ giúp ta cũng yên tâm hơn!”.
Đại Tư Mệnh cười khổ lắc đầu: “Tiếc là tuổi thọ của ta cũng sắp hết rồi”.
“Cái gì?” Bắc Miện đế cả kinh, cố gượng dậy.
“Đừng nhìn ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng là Đại Tư Mệnh, có thể biết trước tuổi thọ của chính mình mà!”. Đại Tư Mệnh nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, cười khổ: “Huynh xem, ngôi sao của ta đã bắt đầu ảm đạm rồi. Bấm tay mà xem thì ta cũng chỉ sống thêm được hai năm nữa đôi”.
“Tại… tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Bắc Miện Đế tái mét, thì thào: “Thê thể ngươi còn khỏe, vì sao lại chỉ còn có hai năm?”.
“Đương nhiên không phải vì chết một cách tự nhiên!”. Giọng nói Đại Tư Mệnh bình tĩnh: “Mà là đổ máu vì tai ương. Nếu ta tính không sai, có lẽ là bị gi3t ch3t”.
“Không thể nào!” Bắc Miện đế thốt lên: “Trên cõi Vân Hoang này, ai có thể giết ngươi?”.
“Ồ! Đối với vấn đề này ta cũng tò mò lắm!” Đại Tư Mệnh thờ ơ nhìn trời sao bên ngoài: “Ở cõi Vân Hoang này người siêu việt hơn ta có lẽ không có đâu, nhưng người giết ta, có lẽ chính là Thời Ảnh”.
“Thời Ảnh?”. Bắc Miện đế không ngờ lại nghe được cái tên này, không khỏi thay đổi sắc mặt: “Nó vẫn coi ngươi như thầy, sao có thể giết ngươi? Điều này… điều này không thể nào!”.
“Không có gì mà không có khả năng, ta vì thiên hạ Vân Hoang từng làm một số chuyện bẩn thỉu!”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu xa: “Nếu nó biết ta đã lén làm chuyện gì, nhất định cũng sẽ muốn giết ta đi!”.
Bắc Miện đế thinh lặng, giống như đột nhiên hiểu được cái gì, ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh gằn từng tiếng: “Vậy… mãi mãi đừng để cho nó biết”.
Gương mặt Đại Tư Mệnh hiện lên dưới ngọn đèn dầu, vẻ mặt âm u che đi biểu cảm.
“Đừng nhắc đến cái chuyện này nữa!”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, cố gắng xua đi bầu không khí nặng nề, đổi đề tài: “Nếu Thời Ảnh đã chọn được phi tử, những chuyện còn lại nhất định phải nắm chắc. Thanh vương đã rục rịch triệu tập quân đội rồi”.
“Thật sao?” Bắc Miện đế nghe tin dữ nhưng không quá khiếp sợ, thều thào: “Thanh vương lòng lang dạ sói, đã bị ép đến gấp gáp, đúng là đã chuẩn bị để tạo phản rồi!”.
“Yên tâm đi, căn cứ vào tin thám báo, cho đến nay vẫn chưa có một phiên vào nào đứng về phía ông ta”. Đại Tư Mệnh lại nhỏ giọng: “Vốn dĩ kiêu kỵ binh dũng mãnh do Thanh Cương phụ trách đã được Huyền Xán tiếp quản, Bạch vương và Xích vương cũng đã điều động quân đội chuẩn bị vào kinh. Cục diện hiện nay tạm thời vẫn không thể lật ngược được”.
“Khụ khụ…”. Bắc Miện đế suy yếu ho khan, lo lắng: “Chỉ là Thanh vương thì sao? Chẳng lẽ cứ để cho lão ta rèn binh luyện mã ra trận à? Có… có phải lão ta còn cấu kết cả với Băng tộc trên biển hay không? Lỡ như đế quốc Thương Lưu đánh chiếm phần đất phía bắc Vân Hoang thì sao?”.
“Không đâu! Ông đừng lo lắng!” Đại Tư Mệnh thở dài sửa sang lại y phục: “Chuyện của Thanh vương ta sẽ tự mình xử lý ổn thỏa, sẽ không để ông ta tiếp tục làm xằng làm bậy đâu!”.
“Cái gì?” Bắc Miện đế cả kinh: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”.
“Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu” Đại Tư Mệnh thản nhiên nói: “Thừa dịp bọn chúng còn chưa chính thức khởi binh tạo phản, ta sẽ đến phủ Thanh vương, gi3t ch3t Thanh vương trước. Quân phản loạn như rắn mất đầu cũng chẳng trụ được lâu đâu!”.
Nói đến một mình đi vào vạn quân giết thủ lĩnh mà ông ta lại thản nhiên như uống một tách trà.
“Ngươi… ngươi đi một mình sao?” Bắc Miện đế đưa tay nắm lấy cổ tay đệ đệ, ho khan kịch liệt: “Rất nguy hiểm! Ngươi… ngươi không được làm vậy!”.
“Ồ, A Quân, hiện giờ cũng không phải là lúc quyến luyến bịn rịn đâu!” Đại Tư Mệnh thở dài, quay nhìn Đế quân đang hấp hối: “Thiên hạ Không Tang đang nước sôi lửa bỏng, huynh lại có thể băng hà bất cứ lúc này. Vào lúc thế này nếu như không hành động quyết đoán, chỉ sợ sẽ cho kẻ khác đi trước một bước mất thôi!”.
“Như vậy… chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi lại đi một mình…” Bắc Miện đế vội vàng ho dữ dội, ngay cả nói cũng không rõ ràng: “Không… tuyệt đối không được…”.
Đại Tư Mệnh không ngờ ông lại có phải ứng kịch liệt như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, vỗ bả vai khô gầy của huynh trưởng nhỏ giọng an ủi: “Tốt xấu gì ta cũng là nhất đại tông sư pháp thuật của Vân Hoang. Lấy một địch vạn thì không dám chém, nhưng lấy một địch trăm thì dư sức đó huynh, thần quan Thanh tộc cũng chỉ là loại bình thường, không làm ta sợ nổi đâu. Ta một mình xâm nhập cho dù không giết được Thanh vương thì cũng không khó rút lui an toàn đâu. Huynh không cần lo lắng!”.
Bắc Miện đế dần buông tay, ánh mắt vẫn đăm chiêu thấp giọng: “Hay là ta lại mời Kiếm Thánh ra tay?”.
“Kiếm Thánh ư? Quên chuyện đó đi!”. Đại Tư Mệnh cười vỗ vỗ mu bàn tay ông ta: “Bọn họ trăm ngàn năm qua luôn luôn xa rời thế sự, không dính dáng đến tranh chấp chính trị. Lần trước huynh có thể nhờ họ giúp giải quyết nội loạn thật sự đã khiến ta giật mình. Chẳng lẽ thật sự có thể nhờ giúp lần nữa sao?”.
Bắc Miện đế trầm xuống, hơi thở hổn hển, sau một lúc lâu mới khẽ nói: “Sớm biết như vậy, lẽ ra… ta nên giữ thủ lệnh Kiếm Thánh lại, để bọn họ đi tới phủ Thanh vương với ngươi, cần gì phải dùng họ để diệt trừ một Thanh phi nho nhỏ chứ?”.
Bắc Miện đế nói xong cuối cùng lại ho khan dữ dội. Đại Tư Mệnh hiển nhiên đã bị huynh trưởng làm cho cảm động rồi, ánh mắt biến ảo, không nhịn được thở dài: “A Quân, chẳng lẽ huynh đã quên, mới không lâu trước đây ta còn muốn mạng của huynh sao? Tuy rằng ta là đệ đệ của huynh, nhưng cả đời này cố chấp với huynh quá nửa là hận ý, cũng không thân thiết gì cho lắm. Vì sao huynh còn nghĩ cho ta như vậy?”.
Bắc Miện đế ho khan, một lúc sau mới nói: “Cả đời này của ta cũng đã làm sai quá nhiều chuyện!”
Đại Tư Mệnh im lặng giây lát vỗ bả vai huynh trưởng: “Yên tâm nghỉ ngơi đi, ta làm xong chuyện này quay về, không biết chừng vẫn kịp tham dự đại điển hôn lễ”.
Lão nhân dứt lời quay đầu rời đi, trường bào màu đen bay phần phật nơi thâm cung.
Đêm đến, trên đỉnh Bạch tháp gió thổi càng thêm lạnh lẽo khiến người ta không thể đứng vững. Thế nhưng có người vẫn đứng bất động hồi lâu dưới kính thiên văn, chỉ có áo bào trắng phần phận trong gió. Sao trời phản chiếu trong đôi mắt, ngón tay khẽ động, nhanh chóng bấm đốt, cuối cùng thân thể chấn động: “Sao? Cậu còn đang tính toán vị trí phiến Quy Tà kia sao?”.
Đại Tư Mệnh xuất hiện sau lưng Thời Ảnh không một tiếng động: “Cậu không tìm thấy ư? Ta đoán nó đã bị một sức mạnh to lớn che giấu, điều này vượt qua khả năng tính toán của ta”.
“Không!” Thời Ảnh lắc đầu thấp giọng: “Ta đang nhìn quỹ đạo của Chiêu Minh!”.
“Chiêu Minh?” Đại Tư Mệnh ngẩn người.
“Không phải lúc trước ông từng nhắc ta, sức mạnh ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của Không Tang cũng không phải chỉ có một thôi sao?”. Thời Ảnh khoanh tay nhìn bầu trời đêm, trong ánh mắt chứa nỗi lo không thể giải quyết được: “Nếu Quy Tà đại diện cho Hải quốc, vậy Chiêu Minh kia đại diện cho cái gì? Bộ tộc lưu vong ngoài biển Phù Trà sao? Những sức mạnh này đang đan vào nhau, thay đổi từng ngày, muôn hình vạn trạng, khiến cho ta không thể nhìn rõ tương lai của Vân Hoang”.
Đại Tư Mệnh lắc đầu không đồng ý: “Phải biết rằng số mệnh của một người dù nhỏ bé cũng sẽ chịu tác động của vô số yếu tố, đó gọi là vô thường. Huống chi là vận mệnh của một quốc gia!”.
Thời Ảnh tự ngẫm, không kìm được cười khổ một tiếng: “Đúng rồi! Ta từng không biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng có thể dựa vào sức lực của một mình mình mà xoay chuyển tương lai, cuối cùng vẫn là thất bại”.
Đại Tư Mệnh nhìn y, cảm thán: “Có thể nói ra những lời này, bình tĩnh mà thừa nhận thất bại của mình thật sự là hiếm có. Cậu từ nhỏ đã xuất sắc, chưa bao giờ trải qua thất bại, lúc này đây lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Ngay cả ta cũng lo lắng cậu sẽ gục ngã thôi, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn vượt qua được và đã lựa chọn chính xác”.
Thời Ảnh nhíu mày, hỏi lại theo bản năng: “Lựa chọn chính xác ư?”.
“Phải!” Giọng nói Đại Tư Mệnh bình tĩnh: “Ví dụ như việc tuyển chọn con gái Bạch vương làm phi tử”.
“Ta còn tưởng ông sẽ đến trách móc chứ!”. Thời Ảnh cười khổ: “Sẽ nói ta không nên tuyển vị hôn phi của Thời Vũ làm phi tử chứ!”.
“Ôi, ta nào dám khiển trách cậu!” Đại Tư Mệnh nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu: “Thời Ảnh, ta vốn nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, biết rõ tính cách của cậu. Cậu vốn là người vô tình, hiện giờ lại nguyện ý trở về đế đô kế thừa vương vị, cưới con gái Bạch vương làm vợ, đã là sự nhượng bộ vượt qua dự kiến của ta, nếu như ta còn cưỡng cầu nhiều hơn, có phải là ép cậu quá đáng lắm không?”.
“…” Thời Ảnh nhìn Đại Tư Mệnh, ánh mắt ôn hòa, cuối cùng thở dài một hơi: “Ta không trách ông, sau tất cả, mặc dù ông áp bức ta đến khổ sở, nhưng cũng đều là vì Không Tang.”
“Cậu có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta là tốt rồi”. Đại Tư Mệnh cụp mắt, giọng nói sâu xa: “Mặc dù ta không tiếc làm bẩn tay mình, làm rất nhiều chuyện không nên làm, nhưng cũng không phải là vì chuyện riêng của ta”.
“Ta biết!”. Thời Ảnh thẳng thừng đáp: “Ta hiểu mà”.
“Thật sao?” Đại Tư Mệnh nhìn y một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Thật ra đêm nay ta đến là để từ biệt”.
“Từ biệt?”. Thời Ảnh ngẩng đầu, quay sang nhìn ông lão: “Ông muốn đi đâu?”.
“Phủ Thanh vương ở Tử Đài phương Bắc”. Đại Tư Mệnh thở dài một hơi, chỉ vào phương Bắc xa xôi: “Mưa gió sắp nổi, nhìn thấy Thanh vương cấu kết với Băng tộc chuẩn bị nổi loạn, ta không thể ngồi yên một chỗ”.
“Một mình ông ư?” Thời Ảnh sửng sốt: “Như vậy sao được?”.
“Nhìn cả Đế đô trước mắt cũng chẳng dùng ai được nữa”. Đại Tư Mệnh cười lạnh một tiếng: “Một mình ta đến đó nếu không thể một lần đắc thủ thì chí ít còn có thể an toàn rút lui. Nếu còn phải lo thêm một người bình thường khác, thì khác nào để lại cái mạng già của ta cho lão ta”.
“Ta đi theo ông!” Thời Ảnh thẳng thừng đáp.
“Không được!” Đại Tư Mệnh không chút do dự ngắt lời y: “Nếu bây giờ cậu còn là Đại thần quan trên thần miếu Cửu Nghi, tất nhiên cậu có thể tùy ý đi cùng ta. Nhưng bây giờ cậu là Hoàng thái tử Không Tang, sao có thể dấn thân vào chỗ hiểm? Lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, toàn bộ Vân Hoang sẽ bị lật đổ”.
Thời Ảnh thinh lặng không thể phản bác.
“Huống chi cậu chuẩn bị đại hôn, cũng không thể rời khỏi đây”. Đại Tư Mệnh thấp giọng chỉ vào hình ảnh hoàng thành hoa lệ phản chiếu trong tấm gương dưới chân ngọn đèn dầu đang cháy sáng: “Đế quân bệnh tình nguy kịch, đế đô Già Lam là trái tim của Vân Hoang vẫn cần cậu trấn thủ. Cậu cứ ở lại đây yên tâm là tân lang đi”.
Thời Ảnh thở dài thấp giọng: “Ta nào có thể an tâm!”.
“Thời Ảnh, trên người cậu gánh cả Không Tang, không thể bị những thứ khác làm cho phân tâm được”. Đại Tư Mệnh ngẩng đầu lên nhìn người kế thừa trẻ tuổi, khuyên nhủ từng lời: “Sao số mệnh trên trời luôn thiên biến vạn hóa không thể nắm chắc, điều duy nhất có thể nắm chắc chỉ có bản thân mình. Cậu thừa hưởng dòng máu đế vương, chỉ cần có cậu bảo vệ, thiên hạ này cho dù biết bao kẻ nhòm ngó cũng có gì đáng lo đâu”.
Ánh mắt Thời Ảnh rũ xuống, yên lặng gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”.
“Chăm sóc tốt cho phụ vương cậu đi, để ông ta sống lâu thêm vài ngày”. Cuối cùng Đại Tư Mệnh cười vỗ bờ vai của cậu: “Ta sẽ cố gắng trở về thật sớm, tham dự đại hôn của cậu”.
Dứt lời, lão nhân lấy trong trường bào ra thước ngọc màu đen hướng về phía bầu trời đêm. Trong gió truyền đến tiếng xào xạc, một con nghê khổng lồ cưỡi mây từ trong không trung bay đến, phủ phục trước mặt Đại Tư Mệnh. Đó là thần thú tọa kỵ của Đại Tư Mệnh Không Tang.
“Tạm biệt!” Đại Tư Mệnh phất tay áo một cái lập tức biến mất giữa màn đêm.
- -----oOo------
“Hả giận chưa?”.
Khoảnh khắc ấy nàng không nhịn được hét chói tai, lại đâm vào một dao.
“Lá gan cũng không nhỏ!”. Thời Ảnh chỉ khoác tay đã có thể khống chế được cổ tay gầy yếu của nàng khiến nàng không thể nhúc nhích được, lạnh lùng nói: “Dám ở trong phủ Bạch vương ám sát Hoàng thái tử, không sợ cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu hết sao?”.
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!” Tuyết Oanh hoàn toàn mất đi lý trí. Nàng lại muốn đâm tới, thân thể lại bỗng nhiên tê dại, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Thời Ảnh cũng không hề tức giận nhìn liếc qua nàng: “Cô là tỷ muội thân thiết của A Nhan đúng không. Ta từng nghe cô ấy nhắc đến cô!”. Y nhìn kỹ nàng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một vẻ kỳ lạ. Dừng một chút y lại nói: “Dù sao cũng phải chọn một người, chi bằng chọn cô đi!”.
“…” Tuyết Oanh giật mình: “Nằm mơ! Ta chết cũng sẽ không gả cho ngươi!”.
“Thật sao? Cô thật sự nghĩ muốn cứ thế mà chết?” Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn nữ tử tuyệt vọng, trong mắt như có một loại ánh sáng xuyên thấu: “Chỉ sợ cô còn luyến tiếc!”.
Y dừng một chút, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng một câu.
“Cái gì?” Tuyết Oanh chấn động toàn thân giống như bị sét đánh, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, run giọng: “Sao… sao ngươi biết? Ai nói cho ngươi?”.
“Trên đời này chuyện có thể giấu ta cũng không nhiều!” Giọng nói Thời Ảnh không cố ý khoe khoang, chỉ giống như đang nói một sự thật: “Phụ vương cô cũng chưa biết chuyện này đi, cho nên muốn gả cô cho ông già kia làm bà hai, đúng không?”.
Tuyết Oanh nói không nên lời, nghe giọng nói lạnh lùng mà phát run. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà cái gì người này cũng biết, đúng là ma quỷ mà!
“A, cô cũng biết điều đó, cả cho người khác là không thể, nên muốn kết thúc theo cách này đúng không?” Thời Ảnh nhìn nữ tử mặt đã trắng bệch, giọng nói không nhanh không chậm: “Cô đã bị ép đến đường cùng, cho nên muốn tìm đến cái chết, thật là hèn nhát!”.
Tuyết Oanh nghiến răng, nói không nên lời, nước mắt lưng tròng.
“Nếu cô thật sự muốn chết, vốn dĩ ta cũng không muốn xen vào!” Thời Ảnh thản nhiên: “Chỉ là Thời Vũ đã chết, cứ cho là vì nó, cô cũng nên cố gắng sống sót”.
Nàng run lên nhìn chằm chằm người trước mắt: “Ngươi… rốt cuộc muốn nói cái gì?”.
“Ta đã nói rất rõ ràng, nếu cô không muốn chết, hãy trở thành thái tử phi của ta”. Thời Ảnh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không buồn không vui: “Lời đề nghị này có hiệu lực trước khi ta rời khỏi đây, nếu như cô còn muốn sống, lát nữa hãy tới tìm ta!”.
“Không! Ta có chết cũng sẽ không gả cho hung thủ đã gi3t ch3t Thời Vũ!”. Tuyết Oanh khổ sở hô to.
“Ồ…” Thời Ảnh rốt cuộc cũng hơi giật mình, làm như không có chuyện gì chỉ thở dài một tiếng, nhỏ giọng: “Nếu ta nói với cô, Thời Vũ cũng không phải do ta giết, thì sao?”.
Tuyết Oanh run lên nhìn về phía y, mà tân Hoàng thái tử chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh giống như hồ thu lạnh lẽo trống vắng không chút che giấu.
Tuyết Oanh vốn cực kỳ kích động nhưng khi đối diện với ánh mắt của y, trong lòng không biết vì sao bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, đột nhiên tin vài phần.
Nhưng mà nàng lập tức trở nên tỉnh táo, sợ là đã trúng pháp thuật của đối phương, bị mê hoặc thần trí, thốt lên: “Ta không tin! Nhất định là ngươi, trừ ngươi ra thì còn ai vào đây nữa?”.
Thời Ảnh không giải thích, chỉ thản nhiên nói: “Cô không tin cũng không sao, ta chỉ là chỉ cho cô một con đường sống thôi!”.
“Vì sao? Vì sao ngươi phải chỉ cho ta một con đường sống?”. Giọng nói của nàng run rẩy kịch liệt, không thể tin được nhìn người trước mắt: “Nếu như ngươi đã biết hết tất cả, vì sao không giết ta diệt khẩu là xong? Ngươi… ngươi làm như vậy là có ý đồ gì?”.
“Ý đồ gì ư?” Thời Ảnh dường như cũng có chút suy nghĩ, trong mắt lộ ra biểu cảm phức tạp, lại chỉ thản nhiên trả lời: “Có thể… ta chỉ là cảm thấy hổ thẹn với Thời Vũ chăng?”.
Dừng một chút, y lại bổ sung: “Ý đồ của ta là gì không quan trọng, quan trọng là cô có muốn sống hay không!”.
Tuyết Oanh giật mình tại chỗ, run rẩy không biết nên trả lời như thế nào: “Cô cứ suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ ở ngoài đợi cô đến giây phút cuối cùng!”.
Thời Ảnh không nói thêm gì nữa, phất ngón tay hóa giải cấm chế trên người nàng, thấp giọng: “Nếu thật sự cô vẫn nghĩ không thông, thì cứ chết luôn ở trong này cũng được”.
Y ném đoản đao xuống bàn, quay đầu rời đi không thấy bóng nữa.
Tuyết Oanh thở phào một hơi, ngón tay siết lại, nắm chặt đoản đao dính máu, quay đầu nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, nghĩ đi nghĩ lại mấy lời vừa rồi, thân thể run lên như lá cây trước gió. Ngoại trừ lời đề nghị kia, nàng còn có lựa chọn khác sao? Không! Nàng vẫn còn lựa chọn khác, nàng có thể lựa chọn cái chết! Nhưng nàng thật sự muốn cứ như vậy mà chết sao, nếu chết đi thì…
Cuối cùng Tuyết Oanh buông đao xuống, chán nản ngồi sụp xuống trước gương, nâng tay đặt vào bụng, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Sau khi tiết mục ca múa kết thúc, Hoàng thái tử bị đám mỹ nhân trong phủ Bạch vương vây lấy, mấy quận chúa đều đi lại quanh y, vừa rụt rè giữ lễ, vừa mỉm cười tao nhã, mỗi lời nói đều có hàm ý sâu xa, dường như có thể nghe thấy trong những lời nói đó có sự cạnh tranh quyết liệt.
Tuyết Nhạn sử dụng pháp thuật ngưng kết ra một đóa hoa băng vô cùng tinh xảo trong chén, hướng về phía Hoàng thái tử kính rượu. Nhưng mà Thời Ảnh bưng chén rượu lên, tầm mắt lại lướt qua nàng, nhìn bóng dáng đang đi tới từ phía bậc thang bên ngoài, khóe miệng hiện lên một tia cười kỳ lạ, thấp giọng: “Sao lại tới muộn như vậy?”.
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn không khỏi hết hồn.
Quận chúa Tuyết Oanh giữa ban ngày còn đòi tìm cái chết, vậy mà lúc này lại sắm sửa trang phục đi tới đây.
Phút chốc đến cả Bạch vương cũng biến sắc, không biết nên nói cái gì.
Tuyết Oanh lấy hết dũng khí đi vào đây, lại phát hiện các bàn đã đầy người, nàng kinh ngạc đứng bên ngoài, nhất thời không biết phải làm sao. Gương mặt nàng tái nhợt, trong màn đêm nhìn chẳng khác nào một bông hoa sắp tàn. Trong mắt Thời Ảnh hoàn toàn là vẻ đã dự liệu trước, chỉ gật đầu đứng dậy giữa đám mỹ nữ, tự mình ra ngoài đón: “Rượu sắp nguội lạnh cả rồi, đến đây đi!”.
Thân thể Tuyết Oanh hơi run nhìn thẳng vào khuôn mặt y, ánh mắt vô cùng phức tạp, tràn ngập oán giận cùng bất lực, dường như lúc nào cũng có thể rút dao đâm vào ngực người đối diện này. Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn cầm lấy chén rượu, một hơi cạn sạch.
“Một ly là đủ rồi, uống hơn nữa không tốt cho thân thể của cô!”. Thời Ảnh buông chén rượu lấy ra một đồ vật trong người để trước mặt nàng: “Mời nãy nhận lấy vật này!”.
Trước mặt nàng là ngọc bội mà đế quân Không Tang ban cho mỗi một hoàng tử. Ngọc bội trơn bóng, mặt trên có huy chương hoàng thất, là một trong những tín vật quan trọng nhất dành cho người mang dòng máu đế vương. Thời Ảnh thân là Hoàng thái tử, trước mặt mọi người đem ngọc bội giao cho nàng, đó là muốn nói cho mọi người biết mình đã chọn được thái tử phi tương lai.
Khoảnh khắc đó tất cả quận chúa đều giật mình, trên mặt mỗi người một vẻ nhưng đều hết sức sững sờ. Tuyết Oanh vẫn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Bạch vương cũng thở nhẹ một hơi, một bên đứng dậy rời khỏi bàn trước, quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng thái tử để mắt!”.
Trong khi Hoàng thái tử trong yến tiệc giao ngọc bội cho quận chúa Tuyết Oanh, cả phủ Bạch vương ai nấy đều hết sức kinh ngạc, ngay lập tức cả Đế đô cũng chấn động một phen. Tuy rằng ai cũng biết thái tử phi chắc chắn là người Bạch tộc, nhưng không ai lường được Hoàng thái tử lại chọn quận chúa Tuyết Oanh. Phải biết rằng nữ tử kia ngày trước từng là người yêu của Hoàng thái tử Thời Vũ, chỉ thiếu chiếu sách phong thái tử phi chính thức nữa mà thôi. Thế mà tân Hoàng thái tử lại không ngại chuyện này, nạp nàng vào hậu cung. Đây là loại đầu óc gì chứ? Thời Ảnh làm việc đúng thật là không hợp lẽ thường.
Tin tức vừa truyền vào đến Tử thần điện, ngay đế quân đang đau ốm cũng phát ra một tiếng cười khổ, nói với người bên cạnh: “Chắc ngươi cũng không ngờ ư?”.
Ngồi bên cạnh lão, Đại Tư Mệnh lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Không phải là nó giận dỗi chứ?”. Bắc Miện đế thều thào, ánh mắt phức tạp: “Cũng giống như ta năm đó nghĩ rằng đã chẳng còn hi vọng gì nữa, cho nên không bằng chọn bừa một người. Kết quả lại làm hại A Yên, cũng hại cả Thu Thủy!”.
“A Quân, huynh không cần quan tâm đến chuyện này”. Đại Tư Mệnh ngắt lời huynh trưởng: “Huynh cũng đã gần đất xa trời rồi, giữ mạng quan trọng hơn, vẫn nên bớt hao tâm phí sức đi”.
Bắc Miện đế thở hổn hển một hơi, cúi đầu nói: “May là ngươi sống lâu hơn ta, Thời Ảnh có ngươi trợ giúp ta cũng yên tâm hơn!”.
Đại Tư Mệnh cười khổ lắc đầu: “Tiếc là tuổi thọ của ta cũng sắp hết rồi”.
“Cái gì?” Bắc Miện đế cả kinh, cố gượng dậy.
“Đừng nhìn ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng là Đại Tư Mệnh, có thể biết trước tuổi thọ của chính mình mà!”. Đại Tư Mệnh nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, cười khổ: “Huynh xem, ngôi sao của ta đã bắt đầu ảm đạm rồi. Bấm tay mà xem thì ta cũng chỉ sống thêm được hai năm nữa đôi”.
“Tại… tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Bắc Miện Đế tái mét, thì thào: “Thê thể ngươi còn khỏe, vì sao lại chỉ còn có hai năm?”.
“Đương nhiên không phải vì chết một cách tự nhiên!”. Giọng nói Đại Tư Mệnh bình tĩnh: “Mà là đổ máu vì tai ương. Nếu ta tính không sai, có lẽ là bị gi3t ch3t”.
“Không thể nào!” Bắc Miện đế thốt lên: “Trên cõi Vân Hoang này, ai có thể giết ngươi?”.
“Ồ! Đối với vấn đề này ta cũng tò mò lắm!” Đại Tư Mệnh thờ ơ nhìn trời sao bên ngoài: “Ở cõi Vân Hoang này người siêu việt hơn ta có lẽ không có đâu, nhưng người giết ta, có lẽ chính là Thời Ảnh”.
“Thời Ảnh?”. Bắc Miện đế không ngờ lại nghe được cái tên này, không khỏi thay đổi sắc mặt: “Nó vẫn coi ngươi như thầy, sao có thể giết ngươi? Điều này… điều này không thể nào!”.
“Không có gì mà không có khả năng, ta vì thiên hạ Vân Hoang từng làm một số chuyện bẩn thỉu!”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu xa: “Nếu nó biết ta đã lén làm chuyện gì, nhất định cũng sẽ muốn giết ta đi!”.
Bắc Miện đế thinh lặng, giống như đột nhiên hiểu được cái gì, ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh gằn từng tiếng: “Vậy… mãi mãi đừng để cho nó biết”.
Gương mặt Đại Tư Mệnh hiện lên dưới ngọn đèn dầu, vẻ mặt âm u che đi biểu cảm.
“Đừng nhắc đến cái chuyện này nữa!”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, cố gắng xua đi bầu không khí nặng nề, đổi đề tài: “Nếu Thời Ảnh đã chọn được phi tử, những chuyện còn lại nhất định phải nắm chắc. Thanh vương đã rục rịch triệu tập quân đội rồi”.
“Thật sao?” Bắc Miện đế nghe tin dữ nhưng không quá khiếp sợ, thều thào: “Thanh vương lòng lang dạ sói, đã bị ép đến gấp gáp, đúng là đã chuẩn bị để tạo phản rồi!”.
“Yên tâm đi, căn cứ vào tin thám báo, cho đến nay vẫn chưa có một phiên vào nào đứng về phía ông ta”. Đại Tư Mệnh lại nhỏ giọng: “Vốn dĩ kiêu kỵ binh dũng mãnh do Thanh Cương phụ trách đã được Huyền Xán tiếp quản, Bạch vương và Xích vương cũng đã điều động quân đội chuẩn bị vào kinh. Cục diện hiện nay tạm thời vẫn không thể lật ngược được”.
“Khụ khụ…”. Bắc Miện đế suy yếu ho khan, lo lắng: “Chỉ là Thanh vương thì sao? Chẳng lẽ cứ để cho lão ta rèn binh luyện mã ra trận à? Có… có phải lão ta còn cấu kết cả với Băng tộc trên biển hay không? Lỡ như đế quốc Thương Lưu đánh chiếm phần đất phía bắc Vân Hoang thì sao?”.
“Không đâu! Ông đừng lo lắng!” Đại Tư Mệnh thở dài sửa sang lại y phục: “Chuyện của Thanh vương ta sẽ tự mình xử lý ổn thỏa, sẽ không để ông ta tiếp tục làm xằng làm bậy đâu!”.
“Cái gì?” Bắc Miện đế cả kinh: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”.
“Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu” Đại Tư Mệnh thản nhiên nói: “Thừa dịp bọn chúng còn chưa chính thức khởi binh tạo phản, ta sẽ đến phủ Thanh vương, gi3t ch3t Thanh vương trước. Quân phản loạn như rắn mất đầu cũng chẳng trụ được lâu đâu!”.
Nói đến một mình đi vào vạn quân giết thủ lĩnh mà ông ta lại thản nhiên như uống một tách trà.
“Ngươi… ngươi đi một mình sao?” Bắc Miện đế đưa tay nắm lấy cổ tay đệ đệ, ho khan kịch liệt: “Rất nguy hiểm! Ngươi… ngươi không được làm vậy!”.
“Ồ, A Quân, hiện giờ cũng không phải là lúc quyến luyến bịn rịn đâu!” Đại Tư Mệnh thở dài, quay nhìn Đế quân đang hấp hối: “Thiên hạ Không Tang đang nước sôi lửa bỏng, huynh lại có thể băng hà bất cứ lúc này. Vào lúc thế này nếu như không hành động quyết đoán, chỉ sợ sẽ cho kẻ khác đi trước một bước mất thôi!”.
“Như vậy… chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi lại đi một mình…” Bắc Miện đế vội vàng ho dữ dội, ngay cả nói cũng không rõ ràng: “Không… tuyệt đối không được…”.
Đại Tư Mệnh không ngờ ông lại có phải ứng kịch liệt như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, vỗ bả vai khô gầy của huynh trưởng nhỏ giọng an ủi: “Tốt xấu gì ta cũng là nhất đại tông sư pháp thuật của Vân Hoang. Lấy một địch vạn thì không dám chém, nhưng lấy một địch trăm thì dư sức đó huynh, thần quan Thanh tộc cũng chỉ là loại bình thường, không làm ta sợ nổi đâu. Ta một mình xâm nhập cho dù không giết được Thanh vương thì cũng không khó rút lui an toàn đâu. Huynh không cần lo lắng!”.
Bắc Miện đế dần buông tay, ánh mắt vẫn đăm chiêu thấp giọng: “Hay là ta lại mời Kiếm Thánh ra tay?”.
“Kiếm Thánh ư? Quên chuyện đó đi!”. Đại Tư Mệnh cười vỗ vỗ mu bàn tay ông ta: “Bọn họ trăm ngàn năm qua luôn luôn xa rời thế sự, không dính dáng đến tranh chấp chính trị. Lần trước huynh có thể nhờ họ giúp giải quyết nội loạn thật sự đã khiến ta giật mình. Chẳng lẽ thật sự có thể nhờ giúp lần nữa sao?”.
Bắc Miện đế trầm xuống, hơi thở hổn hển, sau một lúc lâu mới khẽ nói: “Sớm biết như vậy, lẽ ra… ta nên giữ thủ lệnh Kiếm Thánh lại, để bọn họ đi tới phủ Thanh vương với ngươi, cần gì phải dùng họ để diệt trừ một Thanh phi nho nhỏ chứ?”.
Bắc Miện đế nói xong cuối cùng lại ho khan dữ dội. Đại Tư Mệnh hiển nhiên đã bị huynh trưởng làm cho cảm động rồi, ánh mắt biến ảo, không nhịn được thở dài: “A Quân, chẳng lẽ huynh đã quên, mới không lâu trước đây ta còn muốn mạng của huynh sao? Tuy rằng ta là đệ đệ của huynh, nhưng cả đời này cố chấp với huynh quá nửa là hận ý, cũng không thân thiết gì cho lắm. Vì sao huynh còn nghĩ cho ta như vậy?”.
Bắc Miện đế ho khan, một lúc sau mới nói: “Cả đời này của ta cũng đã làm sai quá nhiều chuyện!”
Đại Tư Mệnh im lặng giây lát vỗ bả vai huynh trưởng: “Yên tâm nghỉ ngơi đi, ta làm xong chuyện này quay về, không biết chừng vẫn kịp tham dự đại điển hôn lễ”.
Lão nhân dứt lời quay đầu rời đi, trường bào màu đen bay phần phật nơi thâm cung.
Đêm đến, trên đỉnh Bạch tháp gió thổi càng thêm lạnh lẽo khiến người ta không thể đứng vững. Thế nhưng có người vẫn đứng bất động hồi lâu dưới kính thiên văn, chỉ có áo bào trắng phần phận trong gió. Sao trời phản chiếu trong đôi mắt, ngón tay khẽ động, nhanh chóng bấm đốt, cuối cùng thân thể chấn động: “Sao? Cậu còn đang tính toán vị trí phiến Quy Tà kia sao?”.
Đại Tư Mệnh xuất hiện sau lưng Thời Ảnh không một tiếng động: “Cậu không tìm thấy ư? Ta đoán nó đã bị một sức mạnh to lớn che giấu, điều này vượt qua khả năng tính toán của ta”.
“Không!” Thời Ảnh lắc đầu thấp giọng: “Ta đang nhìn quỹ đạo của Chiêu Minh!”.
“Chiêu Minh?” Đại Tư Mệnh ngẩn người.
“Không phải lúc trước ông từng nhắc ta, sức mạnh ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của Không Tang cũng không phải chỉ có một thôi sao?”. Thời Ảnh khoanh tay nhìn bầu trời đêm, trong ánh mắt chứa nỗi lo không thể giải quyết được: “Nếu Quy Tà đại diện cho Hải quốc, vậy Chiêu Minh kia đại diện cho cái gì? Bộ tộc lưu vong ngoài biển Phù Trà sao? Những sức mạnh này đang đan vào nhau, thay đổi từng ngày, muôn hình vạn trạng, khiến cho ta không thể nhìn rõ tương lai của Vân Hoang”.
Đại Tư Mệnh lắc đầu không đồng ý: “Phải biết rằng số mệnh của một người dù nhỏ bé cũng sẽ chịu tác động của vô số yếu tố, đó gọi là vô thường. Huống chi là vận mệnh của một quốc gia!”.
Thời Ảnh tự ngẫm, không kìm được cười khổ một tiếng: “Đúng rồi! Ta từng không biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng có thể dựa vào sức lực của một mình mình mà xoay chuyển tương lai, cuối cùng vẫn là thất bại”.
Đại Tư Mệnh nhìn y, cảm thán: “Có thể nói ra những lời này, bình tĩnh mà thừa nhận thất bại của mình thật sự là hiếm có. Cậu từ nhỏ đã xuất sắc, chưa bao giờ trải qua thất bại, lúc này đây lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Ngay cả ta cũng lo lắng cậu sẽ gục ngã thôi, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn vượt qua được và đã lựa chọn chính xác”.
Thời Ảnh nhíu mày, hỏi lại theo bản năng: “Lựa chọn chính xác ư?”.
“Phải!” Giọng nói Đại Tư Mệnh bình tĩnh: “Ví dụ như việc tuyển chọn con gái Bạch vương làm phi tử”.
“Ta còn tưởng ông sẽ đến trách móc chứ!”. Thời Ảnh cười khổ: “Sẽ nói ta không nên tuyển vị hôn phi của Thời Vũ làm phi tử chứ!”.
“Ôi, ta nào dám khiển trách cậu!” Đại Tư Mệnh nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu: “Thời Ảnh, ta vốn nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, biết rõ tính cách của cậu. Cậu vốn là người vô tình, hiện giờ lại nguyện ý trở về đế đô kế thừa vương vị, cưới con gái Bạch vương làm vợ, đã là sự nhượng bộ vượt qua dự kiến của ta, nếu như ta còn cưỡng cầu nhiều hơn, có phải là ép cậu quá đáng lắm không?”.
“…” Thời Ảnh nhìn Đại Tư Mệnh, ánh mắt ôn hòa, cuối cùng thở dài một hơi: “Ta không trách ông, sau tất cả, mặc dù ông áp bức ta đến khổ sở, nhưng cũng đều là vì Không Tang.”
“Cậu có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta là tốt rồi”. Đại Tư Mệnh cụp mắt, giọng nói sâu xa: “Mặc dù ta không tiếc làm bẩn tay mình, làm rất nhiều chuyện không nên làm, nhưng cũng không phải là vì chuyện riêng của ta”.
“Ta biết!”. Thời Ảnh thẳng thừng đáp: “Ta hiểu mà”.
“Thật sao?” Đại Tư Mệnh nhìn y một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Thật ra đêm nay ta đến là để từ biệt”.
“Từ biệt?”. Thời Ảnh ngẩng đầu, quay sang nhìn ông lão: “Ông muốn đi đâu?”.
“Phủ Thanh vương ở Tử Đài phương Bắc”. Đại Tư Mệnh thở dài một hơi, chỉ vào phương Bắc xa xôi: “Mưa gió sắp nổi, nhìn thấy Thanh vương cấu kết với Băng tộc chuẩn bị nổi loạn, ta không thể ngồi yên một chỗ”.
“Một mình ông ư?” Thời Ảnh sửng sốt: “Như vậy sao được?”.
“Nhìn cả Đế đô trước mắt cũng chẳng dùng ai được nữa”. Đại Tư Mệnh cười lạnh một tiếng: “Một mình ta đến đó nếu không thể một lần đắc thủ thì chí ít còn có thể an toàn rút lui. Nếu còn phải lo thêm một người bình thường khác, thì khác nào để lại cái mạng già của ta cho lão ta”.
“Ta đi theo ông!” Thời Ảnh thẳng thừng đáp.
“Không được!” Đại Tư Mệnh không chút do dự ngắt lời y: “Nếu bây giờ cậu còn là Đại thần quan trên thần miếu Cửu Nghi, tất nhiên cậu có thể tùy ý đi cùng ta. Nhưng bây giờ cậu là Hoàng thái tử Không Tang, sao có thể dấn thân vào chỗ hiểm? Lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, toàn bộ Vân Hoang sẽ bị lật đổ”.
Thời Ảnh thinh lặng không thể phản bác.
“Huống chi cậu chuẩn bị đại hôn, cũng không thể rời khỏi đây”. Đại Tư Mệnh thấp giọng chỉ vào hình ảnh hoàng thành hoa lệ phản chiếu trong tấm gương dưới chân ngọn đèn dầu đang cháy sáng: “Đế quân bệnh tình nguy kịch, đế đô Già Lam là trái tim của Vân Hoang vẫn cần cậu trấn thủ. Cậu cứ ở lại đây yên tâm là tân lang đi”.
Thời Ảnh thở dài thấp giọng: “Ta nào có thể an tâm!”.
“Thời Ảnh, trên người cậu gánh cả Không Tang, không thể bị những thứ khác làm cho phân tâm được”. Đại Tư Mệnh ngẩng đầu lên nhìn người kế thừa trẻ tuổi, khuyên nhủ từng lời: “Sao số mệnh trên trời luôn thiên biến vạn hóa không thể nắm chắc, điều duy nhất có thể nắm chắc chỉ có bản thân mình. Cậu thừa hưởng dòng máu đế vương, chỉ cần có cậu bảo vệ, thiên hạ này cho dù biết bao kẻ nhòm ngó cũng có gì đáng lo đâu”.
Ánh mắt Thời Ảnh rũ xuống, yên lặng gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”.
“Chăm sóc tốt cho phụ vương cậu đi, để ông ta sống lâu thêm vài ngày”. Cuối cùng Đại Tư Mệnh cười vỗ bờ vai của cậu: “Ta sẽ cố gắng trở về thật sớm, tham dự đại hôn của cậu”.
Dứt lời, lão nhân lấy trong trường bào ra thước ngọc màu đen hướng về phía bầu trời đêm. Trong gió truyền đến tiếng xào xạc, một con nghê khổng lồ cưỡi mây từ trong không trung bay đến, phủ phục trước mặt Đại Tư Mệnh. Đó là thần thú tọa kỵ của Đại Tư Mệnh Không Tang.
“Tạm biệt!” Đại Tư Mệnh phất tay áo một cái lập tức biến mất giữa màn đêm.
- -----oOo------
/147
|