Trí giả này tu vi và pháp thuật đều cao thâm như thế, rốt cuộc có lai lịch gì?
Hết thảy đều đã được định sẵn, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến.
Người trong bóng tối nhìn bọn họ, thấp giọng thở dài: “Các người cần gì phải liều mạng như vậy?”.
“Bởi vì chúng ta không thừa nhận số mệnh!” Chu Nhan không đợi hắn nói xong, ưỡn ngực dõng dạc trả lời: “Ai nói Không Tang nhất định mất nước? Ngươi nói thì ta sẽ tin sao? Biểu hiện trên sao trời thì ghê gớm lắm chắc? Ta còn mới dùng Tinh Hồn Huyết Thệ sửa đổi số mệnh đó! Mệnh đều có thể thay đổi!”.
Âm thanh của nàng mạnh mẽ mà bất khuất, ánh mắt rực rỡ như ánh lửa, làm cho Trí giả không khỏi kinh ngạc.
Trên Vân Hoang này còn có một người bất phàm như vậy, không thể khinh thường được. Khó trách bảy ngàn năm sau Ngọc Cốt lại rơi vào tay cô ta. Nhưng thật ra cô ta cũng có chút giống với chủ nhân ban đầu của nó.
Trong con ngươi vàng rực bỗng nhiên hiện lên nét đau thương.
“Đúng vậy! Tuy rằng chúng ta biết số mệnh, cũng không thừa nhận số mệnh!” Thời Ảnh nãy giờ vẫn đứng im lặng một bên, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, trả lời rõ ràng từng chữ: “Thân là thần quan, ta cũng từng bị thiên mệnh trói buộc, bảo thủ để xảy ra sai lầm lớn, hiện ta cũng đồng ý cùng Chu Nhan tìm hiểu xem cái gọi là vận mệnh rốt cuộc là thế nào? Không đến giây phút cuối cùng sẽ không ai biết kết quả ra sao, cho đến lúc đó chúng ta cũng sẽ không ngừng phản kháng!”.
Lời nói này làm cho Trí giả trầm mặc xuống, ở trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên như ngọc, rực rỡ giống như đôi mắt của thần Hủy Diệt trên mặt đất. Trong lúc Thời Ảnh nói ra mấy lời đó, y cũng nhanh chóng âm thầm phóng ra mấy đợt chú thuật, những đợt sóng âm thầm lan ra màn đêm không một tiếng động, xuyên vào mọi ngóc ngách của thần miếu, vô thanh vô tức dâng lên một tầng lá chắn. Chu Nhan đứng ở một bên, tuy rằng không quay đầu nhìn y, lại giống như cũng biết suy nghĩ của sư phụ, đồng thời đan ngón tay xuất ra một loại chú thuật tương tự về phía Đông Bắc và Tây Nam. Gió vào theo hướng Đông Bắc, còn góc Tây Nam là…?
Vừa lúc lá chắn hoàn thành, ánh mắt Thời Ảnh lập tức biến ảo, quay đầu nhìn về phía Chu Nhan, nàng cũng đồng thời quay đầu nhìn y, ánh mắt sáng ngời giống như một thanh kiếm sắc rời vỏ.
“Hay cho một câu: Tuy ta biết số mệnh nhưng cũng không thừa nhận số mệnh!” Cuối cùng Trí giả cũng thở dài: “Chỉ là mặc dù các ngươi nghịch thiên sửa mệnh, thay đổi quỹ đạo sao trời, nhưng khước từ số mệnh…”.
“Lên đi!” Không đợi hắn nói xong, Thời Ảnh đã quát khẽ một tiếng. Chu Nhan ngầm hiểu, đồng thời động thân, hai người giống như tia chớp cùng nhau lao đi, giữa không trung lại mạnh mẽ tách ra, khi tiếp đất dùng ngón tay cái nhấn xuống, đồng thời phát ra chú thuật. Chỉ nghe một tiếng gào thét vang lên, một tia sáng hình cung lấp lánh tỏa ra từ trong không trung giống như mở màn trời ra bao phủ toàn bộ thần miếu. Lúc này đây bọn họ đều đã sử dụng sức mạnh tối đa để phóng ra chú thuật cao nhất, đánh về nơi có bóng dáng bị xích Diệu Chi tập trung vây lại. Sức mạnh của một kích này có công, có thủ, là vô tình khoáng hậu trong cả lục hợp.
Dưới một kích liên thủ này, bóng tối kia kêu lên một tiếng, đột ngột biến mất như một tia chớp. Roẹt một tiếng, Ngọc Cốt hóa thành một luồng ánh sáng trắng, từ trong tay đối phương bay vút ra, một lần nữa quay trở lại người Chu Nhan, nháy mắt hóa thành một thanh kiếm sắc trong tay nàng.
Trúng chưa? Hai người bọn họ liếc nhìn sau một cái không dám buông lỏng, tay vẫn kết ấn,.
“Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Chu Nhan lau vết máu bên khóe miệng thì thầm: “Băng tộc trên Tây Hải có nhân vật lợi hại như vậy từ bao giờ?”.
Thời Ảnh thấp giọng: “Chỉ sợ Trí giả này không phải người Băng tộc!”.
“Nghĩ cũng phải!” Chu Nhan gật đầu: “Hắn quen thuộc pháp thuật Không Tang như vậy, chẳng lẽ là…”.
“Cẩn thận!” Nàng chưa nói hết câu, Thời Ảnh bỗng nhiên lớn tiếng: “Phía sau!”.
Chu Nhan cả kinh, còn không kịp xoay người, ánh lửa chớp lên, Ngọc Cốt đã chuyển động theo, hóa thành một luồng ánh sáng uốn lượn ra phía sau nàng. Chỉ nghe một tiếng giòn tay, hàng ngàn mảnh tuyết rơi xuống trong ánh sáng như chớp, một đôi tay uốn lượn trong bóng đêm dường như muốn xé rách Chu Nhan. Nhưng đúng lúc hắn chạm tới nàng lại rụt về biến mất không dấu vết.
Thế nhưng sau khi Ngọc Cốt giúp nàng chặn một kích cũng đồng thời vỡ vụn hóa thành bột mịn.
Chu Nhan thất thanh kinh hô, đau lòng đến mức hô hấp cũng hơi dừng lại.
“Ngọc Cốt thà vỡ cũng muốn bảo vệ ngươi!” Thanh âm kia một kích không trúng, khẽ khàng thở dài, mang theo một tia cảm khái: “Mấy ngàn năm trước, nó cũng từng bảo vệ chủ nhân của nó như thế!”
“Tên chết tiệt!” Chu Nhan khôn quan tâm hắn đang lải nhải cái gì, nhìn Ngọc Cốt vỡ vụn chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi, hô to một tiếng lập tức phát động công kích.
Thời Ảnh cũng lập tức cùng nàng phi thân lên, giống như là tâm ý tương thông, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, tuy rằng trước sau chưa từng nói một câu, nhưng mỗi khi Thời Ảnh phát ra một chú thuật công kích, nàng liền không chút nghĩ ngợi đồng thời tiến hành phòng ngự. Ngược lại cũng vậy, chỉ là thời gian một khắc ngắn ngủi, hai người công thủ luân phiên truy đuổi ảo ảnh kia. Bóng dáng mơ hồ kia vẫn ở trong thần miếu, nhưng bọn họ truy đuổi nhanh thế nào cũng không sao bắt được. Có vài lần bọn họ tưởng chừng như đã bắt được đối phương, nhưng mà nháy mắt sau, hắn đã xuất hiện ở một góc khác trong thần miếu, phản kích như sấm sét.
Chu Nhan đã cố hết sức lại phát hiện bản thân mình chênh lệch thực lực quá lớn với đối phương, nếu không phải Thời Ảnh vẫn kề vai chiến đấu bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng cũng không thể kiên trì được. Cuối cùng tốc độ kẻ kia chậm lại, đứng giữa thần miếu. Chu Nhan mừng thầm: “Hóa ra hắn cũng có lúc mệt ư!”.
“Thật sự cũng đã quá khinh thường các ngươi” Trí giả nhìn bọn họ, hơi gật đầu: “Ở Tử Đài, các một tầng thủy kính đã từng giao thủ qua với ngươi, ta rất ngạc nhiên, cố ý chạy tới đây, chính là muốn tận mắt nhìn xem là kẻ nào đã thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh mà thôi. Quả nhiên cũng không làm cho ta thất vọng!”.
Nhưng Thời Ảnh chỉ lạnh lùng: “Không! Thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh cũng không phải là ta!”.
Trí giả hơi ngạc nhiên, lại nghe nữ tử kia hừ một tiếng: “Là ta!”.
“Ngươi? Là ngươi thi triển Tinh Hồn Huyết Thệ ư?” Trong mắt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc, nhìn chăm chú vào Chu Nhan, biểu tình trong đôi ngươi màu vàng trở nên khác thường: “Tuổi ngươi còn trẻ, không có huyết mạch Đế vương, cũng không phải dòng chính Bạch tộc, thế mà lại có thể thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh?”.
“Ngươi đừng xem thường người khác!” Chu Nhan hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ lập tức cho ngươi nếm mùi lợi hại của Xích tộc!”.
Trí giả im lặng, lần thứ hai nhìn Chu Nhan chăm chú.
Trầm mặc một lát, hắn lại thở dài: “Nói như vậy, là ngươi vì cứu người kia mà bỏ ra một nửa sinh mệnh của bản thân? Chỉ là y phải làm thế nào để hồi báo ngươi? Từ bao đời nay các thế hệ Đế vương đều chỉ có thể lấy thê tử Bạch tộc làm hoàng hậu, hi sinh của ngươi có ý nghĩa gì?”.
“Câm miệng!” Chu Nhan không kiên nhẫn, lớn tiếng: “Xem kiếm đây!”
Nhưng mà thân hình nàng vừa mới động, bóng dáng đứng trong thần miếu kia bỗng nhiên biến mất.
“Cẩn thận!” Giọng nói Thời Ảnh từ sau lưng truyền đến, cũng cùng giơ tay với nàng. Hai người đứng quay lưng vào nhau, y giúp nàng phòng thủ sau lưng, thấp giọng dặn dò: “Đừng để cho hắn chọc giận nàng!”.
“Hừ! Hai người các ngươi thật đúng là chung lòng chung dạ”. Trí giả một lần nữa xuất hiện trong bóng tối sâu thẳm, trước sau chỉ lộ ra một thân trường bào đen như bóng ma, nhìn về phía Thời Ảnh: “Các ngươi nghĩ rằng có thể sử dụng Tinh Hồn Huyết Thệ mà thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh, thay đổi vận mệnh bản thân, thì có thể thay đổi vận mệnh Không Tang sao?”.
“Có gì không thể?” Thời Ảnh lạnh lùng: “Hành sự tại nhân!”.
“Ha ha!” Người trong bóng đêm cười lạnh: “Đại Tư Mệnh, sư phụ của ngươi, kẻ được xưng là tông sư thuật pháp Không Tang, có nói với ngươi rằng trong thuật chiêm tinh có một thứ gọi là: Luật không thể đoán trước không?”.
“Luật không thể đoán trước?” Thời Ảnh suy tư.
Nhìn thấy vẻ mặt này của y, đối phương lắc đầu thở dài, chỉ lên mây đen trên đỉnh đầu gằn từng chữ: “Ngươi biết không, sao trời chuyển động trên chín tầng trời, còn loài người luôn ngẩng đầu nhìn lên, không bao giờ có thể thật sự hiểu hết được quy luật của nó!”.
Thời Ảnh phản bác: “Đã có vô số sách cổ về thuật pháp đều ghi chép về thuật chiêm tinh!”.
“Sai rồi!” Trí giả lắc đầu: “Phàm nhân tầm thường và nhỏ bé như thế, làm sao có đủ sức mạnh để thay đổi không gian và thời gian? Cứ cho là tiên đoán được thì thôi, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến hưng vong trong thiên hạ, nếu như đã đoán ra sao số, thì lập tức thiên cơ bị tiết lộ. Con đường dẫn đến tương lai cũng sẽ phát sinh thay đổi. Tinh tượng phút chốc biến đổi và như thế cũng sẽ sinh ra biến hóa mới!”.
“Cái gì?” Thời Ảnh thốt lên, thần sắc không tự chủ được.
“Đây là luật không thể đoán trước!” Trí giả thấp giọng thản nhiên: “Luật này là để cho các thuật sĩ Vân Hoang biết, ý trời khó đoán, không thể dễ dàng xem được! Đáng tiếc bảy ngàn năm sau đã thất truyền!”.
Thời Ảnh im lặng không trả lời. Sâu trong nội tâm y mơ hồ cảm thấy lời nói của đối phương là đúng. Tuy rằng mới nghe lần đầu, nhưng đây đúng là ý nghĩa sâu xa của pháp thuật Vân Hoang.
“Nói tầm bậy!” Tuy rằng Chu Nhan không hiểu đối phương nói gì cho lắm, nhưng cũng đã cảm giác được sự dao động của sư phụ, lập tức lớn tiếng phản bác: “Ta thèm vào tin câu chuyện ma quỷ của ngươi! Cái gì ý trời khó đoán chứ, cái gọi là ý trời là do ai đặt ra?”.
“Quy luật vận hành của sao trời trong truyền thuyết từ thuở khai thiên lập địa, do thần Hồng Mông đặt ra!” Trí giả thành thật trả lời: “Mà, ngoại trừ chúa tể thành Vân Phù trên Cửu Trùng Thiên và ta, còn lại hết thảy mọi thứ trên lục địa này đều bị sao trời chi phối, không có ngoại lệ!”.
“Thần Hồng Mông là cái gì? Cửu Trùng Thiên là cái gì? Chưa từng nghe qua!” Chu Nhan nghe nhưng lại không kiên nhẫn chỉ vào đối phương: “Ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu mà lại trừ ngươi ra?”.
“Ta là cái gì ư?” Trí giả cười khổ, lắc đầu: “Thôi, bỏ đi, phàm nhân trên mặt đất này, suy cho cùng cả đời cũng không thể hiểu hết những điều này, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng không hiểu gì về biển cả, sâu bọ mùa hè không hiểu gì về băng giá, cần gì phí lời với ngươi!”.
Thời Ảnh không nói gì, chỉ nghe hắn đối thoại với Chu Nhan, ngón tay dần siết chặt, các ngón tay hơi trắng bệch. Y đã lĩnh ngộ thấu đáo hơn Chu Nhan trong cuộc hội thoại này, cho nên trong khoảnh khắc đó nỗi khiếp sợ cũng đánh sâu vào trong tâm tưởng y khó diễn tả thành lời. Đúng vậy, những lời ngắn ngủi từ trong bóng tối này nói ra, ý tứ sâu xa, thậm chí còn vĩ đại hơn nhiều so với những gì mà năm đó Đại Ti Mệnh đã dạy y.
Người kia chẳng những đưa ra khái niệm “Luật không thể đoán trước”, mà đến Đại Ti Mệnh cũng chưa từng nghe qua, lại còn nhắc tới thành Vân Phù trên Cửu Trùng Thiên. Tòa thành trì trong truyền thuyết kia chỉ được ghi lại trong hồ sơ hoàng thất, cũng là bí mật cao nhất Vân Hoang. Nếu thần quan Đại Ti Mệnh không biết thì cũng không ai biết được. Thế mà hắn lại cứ nói ra thản nhiên như vậy, hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại không phải chịu những trói buộc của thời gian trên lục địa này? Nếu ý trời không thể xem, vậy thì từ trước đến nay hết thảy những việc bọn họ làm đều phí công cả sao?
Nghĩ tới đây trong lòng Thời Ảnh bỗng nhiên bình tĩnh lại. Không! Ngay tại thời khắc sinh tử mấu chốt như vậy, y nhất định không thể bị đối phương dắt mũi.
“Tuy rằng côn trùng chỉ kêu một mùa hè, như thế cũng đủ rồi!” Thời Ảnh đưa một bàn tay lên, yên lặng trấn an cảm xúc kích động của Chu Nhan trả lời: “Vẻ vang mà chết, còn hơn âm thầm mà sống!”.
Tay y bình tĩnh mà có lực, làm cho Chu Nhan nhất thời an tâm hơn không ít. Nàng đưa mắt thoáng nhìn bên người Thời Ảnh, phát hiện vẻ mặt y có chút kỳ lạ, đôi mắt lại khôi phục độ sáng lần nữa. Khoảnh khắc đó trái tim của nàng an tĩnh trở lại, một lần nữa tràn ngập sức mạnh cùng dũng khí.
“Vẻ vang mà chết còn hơn âm thầm mà sống?” Trí giả thấp giọng lẩm bẩm.
“Đúng vậy!” Thời Ảnh quả quyết trả lời.
“Hay! Hay!” Trí giả không khỏi cười lạnh hơn: “Vốn dĩ thay đổi vận mệnh phải đến bảy mươi năm sau mới bắt đầu, thế nhưng các ngươi đã khư khư cố chấp như thế, muốn nghịch thiên sửa mệnh, vậy thì để ta xem các ngươi có đủ tư cách đó hay không!”.
Chớp mắt, trong thần miếu bỗng nhiên tối đen như mực, trời đất đột nhiên cũng tối sầm. Mây đen vần vũ quanh Bạch Tháp, giống như một nghiên mực khổng lồ úp thẳng xuống thần miếu. Cuồng phong từ khắp lục hợp gào thét mãnh liệt, xoay chuyển xung quanh Bạch Tháp như muốn trấn áp tất thảy. Chu Nhan cảm thấy một sức mạnh khổng lồ ập thẳng vào, không khí quanh người nóng lên nhanh chóng, lập tức giống như trong lò luyện, khiến người ta ngộp thở. Khoảnh khắc đó nàng có một loại dự cảm rằng rất nhanh đỉnh Bạch Tháp này sẽ biến thành địa ngục.
“Sư phụ!” Nàng hướng sang phía Thời Ảnh, nhưng mà đúng lúc bóng đen phủ xuống, Thời Ảnh cũng đã động thân về phía trước, máu tươi nhỏ giọt giữa mười đầu ngón tay, lại nở rộ ra ánh sáng, đó là nhẫn thần Hoàng Thiên được huyết mạch Đế vương kích phát, tỏa ra ánh sáng vương giả.
Đó là thuật Xả Thân!
Vào thời khắc cuối cùng này, y đã quyết định không tiếc tất thảy mọi thứ cũng phải ngăn cản đối phương.
- -----oOo------
Hết thảy đều đã được định sẵn, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến.
Người trong bóng tối nhìn bọn họ, thấp giọng thở dài: “Các người cần gì phải liều mạng như vậy?”.
“Bởi vì chúng ta không thừa nhận số mệnh!” Chu Nhan không đợi hắn nói xong, ưỡn ngực dõng dạc trả lời: “Ai nói Không Tang nhất định mất nước? Ngươi nói thì ta sẽ tin sao? Biểu hiện trên sao trời thì ghê gớm lắm chắc? Ta còn mới dùng Tinh Hồn Huyết Thệ sửa đổi số mệnh đó! Mệnh đều có thể thay đổi!”.
Âm thanh của nàng mạnh mẽ mà bất khuất, ánh mắt rực rỡ như ánh lửa, làm cho Trí giả không khỏi kinh ngạc.
Trên Vân Hoang này còn có một người bất phàm như vậy, không thể khinh thường được. Khó trách bảy ngàn năm sau Ngọc Cốt lại rơi vào tay cô ta. Nhưng thật ra cô ta cũng có chút giống với chủ nhân ban đầu của nó.
Trong con ngươi vàng rực bỗng nhiên hiện lên nét đau thương.
“Đúng vậy! Tuy rằng chúng ta biết số mệnh, cũng không thừa nhận số mệnh!” Thời Ảnh nãy giờ vẫn đứng im lặng một bên, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, trả lời rõ ràng từng chữ: “Thân là thần quan, ta cũng từng bị thiên mệnh trói buộc, bảo thủ để xảy ra sai lầm lớn, hiện ta cũng đồng ý cùng Chu Nhan tìm hiểu xem cái gọi là vận mệnh rốt cuộc là thế nào? Không đến giây phút cuối cùng sẽ không ai biết kết quả ra sao, cho đến lúc đó chúng ta cũng sẽ không ngừng phản kháng!”.
Lời nói này làm cho Trí giả trầm mặc xuống, ở trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên như ngọc, rực rỡ giống như đôi mắt của thần Hủy Diệt trên mặt đất. Trong lúc Thời Ảnh nói ra mấy lời đó, y cũng nhanh chóng âm thầm phóng ra mấy đợt chú thuật, những đợt sóng âm thầm lan ra màn đêm không một tiếng động, xuyên vào mọi ngóc ngách của thần miếu, vô thanh vô tức dâng lên một tầng lá chắn. Chu Nhan đứng ở một bên, tuy rằng không quay đầu nhìn y, lại giống như cũng biết suy nghĩ của sư phụ, đồng thời đan ngón tay xuất ra một loại chú thuật tương tự về phía Đông Bắc và Tây Nam. Gió vào theo hướng Đông Bắc, còn góc Tây Nam là…?
Vừa lúc lá chắn hoàn thành, ánh mắt Thời Ảnh lập tức biến ảo, quay đầu nhìn về phía Chu Nhan, nàng cũng đồng thời quay đầu nhìn y, ánh mắt sáng ngời giống như một thanh kiếm sắc rời vỏ.
“Hay cho một câu: Tuy ta biết số mệnh nhưng cũng không thừa nhận số mệnh!” Cuối cùng Trí giả cũng thở dài: “Chỉ là mặc dù các ngươi nghịch thiên sửa mệnh, thay đổi quỹ đạo sao trời, nhưng khước từ số mệnh…”.
“Lên đi!” Không đợi hắn nói xong, Thời Ảnh đã quát khẽ một tiếng. Chu Nhan ngầm hiểu, đồng thời động thân, hai người giống như tia chớp cùng nhau lao đi, giữa không trung lại mạnh mẽ tách ra, khi tiếp đất dùng ngón tay cái nhấn xuống, đồng thời phát ra chú thuật. Chỉ nghe một tiếng gào thét vang lên, một tia sáng hình cung lấp lánh tỏa ra từ trong không trung giống như mở màn trời ra bao phủ toàn bộ thần miếu. Lúc này đây bọn họ đều đã sử dụng sức mạnh tối đa để phóng ra chú thuật cao nhất, đánh về nơi có bóng dáng bị xích Diệu Chi tập trung vây lại. Sức mạnh của một kích này có công, có thủ, là vô tình khoáng hậu trong cả lục hợp.
Dưới một kích liên thủ này, bóng tối kia kêu lên một tiếng, đột ngột biến mất như một tia chớp. Roẹt một tiếng, Ngọc Cốt hóa thành một luồng ánh sáng trắng, từ trong tay đối phương bay vút ra, một lần nữa quay trở lại người Chu Nhan, nháy mắt hóa thành một thanh kiếm sắc trong tay nàng.
Trúng chưa? Hai người bọn họ liếc nhìn sau một cái không dám buông lỏng, tay vẫn kết ấn,.
“Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Chu Nhan lau vết máu bên khóe miệng thì thầm: “Băng tộc trên Tây Hải có nhân vật lợi hại như vậy từ bao giờ?”.
Thời Ảnh thấp giọng: “Chỉ sợ Trí giả này không phải người Băng tộc!”.
“Nghĩ cũng phải!” Chu Nhan gật đầu: “Hắn quen thuộc pháp thuật Không Tang như vậy, chẳng lẽ là…”.
“Cẩn thận!” Nàng chưa nói hết câu, Thời Ảnh bỗng nhiên lớn tiếng: “Phía sau!”.
Chu Nhan cả kinh, còn không kịp xoay người, ánh lửa chớp lên, Ngọc Cốt đã chuyển động theo, hóa thành một luồng ánh sáng uốn lượn ra phía sau nàng. Chỉ nghe một tiếng giòn tay, hàng ngàn mảnh tuyết rơi xuống trong ánh sáng như chớp, một đôi tay uốn lượn trong bóng đêm dường như muốn xé rách Chu Nhan. Nhưng đúng lúc hắn chạm tới nàng lại rụt về biến mất không dấu vết.
Thế nhưng sau khi Ngọc Cốt giúp nàng chặn một kích cũng đồng thời vỡ vụn hóa thành bột mịn.
Chu Nhan thất thanh kinh hô, đau lòng đến mức hô hấp cũng hơi dừng lại.
“Ngọc Cốt thà vỡ cũng muốn bảo vệ ngươi!” Thanh âm kia một kích không trúng, khẽ khàng thở dài, mang theo một tia cảm khái: “Mấy ngàn năm trước, nó cũng từng bảo vệ chủ nhân của nó như thế!”
“Tên chết tiệt!” Chu Nhan khôn quan tâm hắn đang lải nhải cái gì, nhìn Ngọc Cốt vỡ vụn chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi, hô to một tiếng lập tức phát động công kích.
Thời Ảnh cũng lập tức cùng nàng phi thân lên, giống như là tâm ý tương thông, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, tuy rằng trước sau chưa từng nói một câu, nhưng mỗi khi Thời Ảnh phát ra một chú thuật công kích, nàng liền không chút nghĩ ngợi đồng thời tiến hành phòng ngự. Ngược lại cũng vậy, chỉ là thời gian một khắc ngắn ngủi, hai người công thủ luân phiên truy đuổi ảo ảnh kia. Bóng dáng mơ hồ kia vẫn ở trong thần miếu, nhưng bọn họ truy đuổi nhanh thế nào cũng không sao bắt được. Có vài lần bọn họ tưởng chừng như đã bắt được đối phương, nhưng mà nháy mắt sau, hắn đã xuất hiện ở một góc khác trong thần miếu, phản kích như sấm sét.
Chu Nhan đã cố hết sức lại phát hiện bản thân mình chênh lệch thực lực quá lớn với đối phương, nếu không phải Thời Ảnh vẫn kề vai chiến đấu bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng cũng không thể kiên trì được. Cuối cùng tốc độ kẻ kia chậm lại, đứng giữa thần miếu. Chu Nhan mừng thầm: “Hóa ra hắn cũng có lúc mệt ư!”.
“Thật sự cũng đã quá khinh thường các ngươi” Trí giả nhìn bọn họ, hơi gật đầu: “Ở Tử Đài, các một tầng thủy kính đã từng giao thủ qua với ngươi, ta rất ngạc nhiên, cố ý chạy tới đây, chính là muốn tận mắt nhìn xem là kẻ nào đã thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh mà thôi. Quả nhiên cũng không làm cho ta thất vọng!”.
Nhưng Thời Ảnh chỉ lạnh lùng: “Không! Thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh cũng không phải là ta!”.
Trí giả hơi ngạc nhiên, lại nghe nữ tử kia hừ một tiếng: “Là ta!”.
“Ngươi? Là ngươi thi triển Tinh Hồn Huyết Thệ ư?” Trong mắt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc, nhìn chăm chú vào Chu Nhan, biểu tình trong đôi ngươi màu vàng trở nên khác thường: “Tuổi ngươi còn trẻ, không có huyết mạch Đế vương, cũng không phải dòng chính Bạch tộc, thế mà lại có thể thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh?”.
“Ngươi đừng xem thường người khác!” Chu Nhan hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ lập tức cho ngươi nếm mùi lợi hại của Xích tộc!”.
Trí giả im lặng, lần thứ hai nhìn Chu Nhan chăm chú.
Trầm mặc một lát, hắn lại thở dài: “Nói như vậy, là ngươi vì cứu người kia mà bỏ ra một nửa sinh mệnh của bản thân? Chỉ là y phải làm thế nào để hồi báo ngươi? Từ bao đời nay các thế hệ Đế vương đều chỉ có thể lấy thê tử Bạch tộc làm hoàng hậu, hi sinh của ngươi có ý nghĩa gì?”.
“Câm miệng!” Chu Nhan không kiên nhẫn, lớn tiếng: “Xem kiếm đây!”
Nhưng mà thân hình nàng vừa mới động, bóng dáng đứng trong thần miếu kia bỗng nhiên biến mất.
“Cẩn thận!” Giọng nói Thời Ảnh từ sau lưng truyền đến, cũng cùng giơ tay với nàng. Hai người đứng quay lưng vào nhau, y giúp nàng phòng thủ sau lưng, thấp giọng dặn dò: “Đừng để cho hắn chọc giận nàng!”.
“Hừ! Hai người các ngươi thật đúng là chung lòng chung dạ”. Trí giả một lần nữa xuất hiện trong bóng tối sâu thẳm, trước sau chỉ lộ ra một thân trường bào đen như bóng ma, nhìn về phía Thời Ảnh: “Các ngươi nghĩ rằng có thể sử dụng Tinh Hồn Huyết Thệ mà thay đổi quỹ đạo sao chiếu mệnh, thay đổi vận mệnh bản thân, thì có thể thay đổi vận mệnh Không Tang sao?”.
“Có gì không thể?” Thời Ảnh lạnh lùng: “Hành sự tại nhân!”.
“Ha ha!” Người trong bóng đêm cười lạnh: “Đại Tư Mệnh, sư phụ của ngươi, kẻ được xưng là tông sư thuật pháp Không Tang, có nói với ngươi rằng trong thuật chiêm tinh có một thứ gọi là: Luật không thể đoán trước không?”.
“Luật không thể đoán trước?” Thời Ảnh suy tư.
Nhìn thấy vẻ mặt này của y, đối phương lắc đầu thở dài, chỉ lên mây đen trên đỉnh đầu gằn từng chữ: “Ngươi biết không, sao trời chuyển động trên chín tầng trời, còn loài người luôn ngẩng đầu nhìn lên, không bao giờ có thể thật sự hiểu hết được quy luật của nó!”.
Thời Ảnh phản bác: “Đã có vô số sách cổ về thuật pháp đều ghi chép về thuật chiêm tinh!”.
“Sai rồi!” Trí giả lắc đầu: “Phàm nhân tầm thường và nhỏ bé như thế, làm sao có đủ sức mạnh để thay đổi không gian và thời gian? Cứ cho là tiên đoán được thì thôi, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến hưng vong trong thiên hạ, nếu như đã đoán ra sao số, thì lập tức thiên cơ bị tiết lộ. Con đường dẫn đến tương lai cũng sẽ phát sinh thay đổi. Tinh tượng phút chốc biến đổi và như thế cũng sẽ sinh ra biến hóa mới!”.
“Cái gì?” Thời Ảnh thốt lên, thần sắc không tự chủ được.
“Đây là luật không thể đoán trước!” Trí giả thấp giọng thản nhiên: “Luật này là để cho các thuật sĩ Vân Hoang biết, ý trời khó đoán, không thể dễ dàng xem được! Đáng tiếc bảy ngàn năm sau đã thất truyền!”.
Thời Ảnh im lặng không trả lời. Sâu trong nội tâm y mơ hồ cảm thấy lời nói của đối phương là đúng. Tuy rằng mới nghe lần đầu, nhưng đây đúng là ý nghĩa sâu xa của pháp thuật Vân Hoang.
“Nói tầm bậy!” Tuy rằng Chu Nhan không hiểu đối phương nói gì cho lắm, nhưng cũng đã cảm giác được sự dao động của sư phụ, lập tức lớn tiếng phản bác: “Ta thèm vào tin câu chuyện ma quỷ của ngươi! Cái gì ý trời khó đoán chứ, cái gọi là ý trời là do ai đặt ra?”.
“Quy luật vận hành của sao trời trong truyền thuyết từ thuở khai thiên lập địa, do thần Hồng Mông đặt ra!” Trí giả thành thật trả lời: “Mà, ngoại trừ chúa tể thành Vân Phù trên Cửu Trùng Thiên và ta, còn lại hết thảy mọi thứ trên lục địa này đều bị sao trời chi phối, không có ngoại lệ!”.
“Thần Hồng Mông là cái gì? Cửu Trùng Thiên là cái gì? Chưa từng nghe qua!” Chu Nhan nghe nhưng lại không kiên nhẫn chỉ vào đối phương: “Ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu mà lại trừ ngươi ra?”.
“Ta là cái gì ư?” Trí giả cười khổ, lắc đầu: “Thôi, bỏ đi, phàm nhân trên mặt đất này, suy cho cùng cả đời cũng không thể hiểu hết những điều này, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng không hiểu gì về biển cả, sâu bọ mùa hè không hiểu gì về băng giá, cần gì phí lời với ngươi!”.
Thời Ảnh không nói gì, chỉ nghe hắn đối thoại với Chu Nhan, ngón tay dần siết chặt, các ngón tay hơi trắng bệch. Y đã lĩnh ngộ thấu đáo hơn Chu Nhan trong cuộc hội thoại này, cho nên trong khoảnh khắc đó nỗi khiếp sợ cũng đánh sâu vào trong tâm tưởng y khó diễn tả thành lời. Đúng vậy, những lời ngắn ngủi từ trong bóng tối này nói ra, ý tứ sâu xa, thậm chí còn vĩ đại hơn nhiều so với những gì mà năm đó Đại Ti Mệnh đã dạy y.
Người kia chẳng những đưa ra khái niệm “Luật không thể đoán trước”, mà đến Đại Ti Mệnh cũng chưa từng nghe qua, lại còn nhắc tới thành Vân Phù trên Cửu Trùng Thiên. Tòa thành trì trong truyền thuyết kia chỉ được ghi lại trong hồ sơ hoàng thất, cũng là bí mật cao nhất Vân Hoang. Nếu thần quan Đại Ti Mệnh không biết thì cũng không ai biết được. Thế mà hắn lại cứ nói ra thản nhiên như vậy, hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại không phải chịu những trói buộc của thời gian trên lục địa này? Nếu ý trời không thể xem, vậy thì từ trước đến nay hết thảy những việc bọn họ làm đều phí công cả sao?
Nghĩ tới đây trong lòng Thời Ảnh bỗng nhiên bình tĩnh lại. Không! Ngay tại thời khắc sinh tử mấu chốt như vậy, y nhất định không thể bị đối phương dắt mũi.
“Tuy rằng côn trùng chỉ kêu một mùa hè, như thế cũng đủ rồi!” Thời Ảnh đưa một bàn tay lên, yên lặng trấn an cảm xúc kích động của Chu Nhan trả lời: “Vẻ vang mà chết, còn hơn âm thầm mà sống!”.
Tay y bình tĩnh mà có lực, làm cho Chu Nhan nhất thời an tâm hơn không ít. Nàng đưa mắt thoáng nhìn bên người Thời Ảnh, phát hiện vẻ mặt y có chút kỳ lạ, đôi mắt lại khôi phục độ sáng lần nữa. Khoảnh khắc đó trái tim của nàng an tĩnh trở lại, một lần nữa tràn ngập sức mạnh cùng dũng khí.
“Vẻ vang mà chết còn hơn âm thầm mà sống?” Trí giả thấp giọng lẩm bẩm.
“Đúng vậy!” Thời Ảnh quả quyết trả lời.
“Hay! Hay!” Trí giả không khỏi cười lạnh hơn: “Vốn dĩ thay đổi vận mệnh phải đến bảy mươi năm sau mới bắt đầu, thế nhưng các ngươi đã khư khư cố chấp như thế, muốn nghịch thiên sửa mệnh, vậy thì để ta xem các ngươi có đủ tư cách đó hay không!”.
Chớp mắt, trong thần miếu bỗng nhiên tối đen như mực, trời đất đột nhiên cũng tối sầm. Mây đen vần vũ quanh Bạch Tháp, giống như một nghiên mực khổng lồ úp thẳng xuống thần miếu. Cuồng phong từ khắp lục hợp gào thét mãnh liệt, xoay chuyển xung quanh Bạch Tháp như muốn trấn áp tất thảy. Chu Nhan cảm thấy một sức mạnh khổng lồ ập thẳng vào, không khí quanh người nóng lên nhanh chóng, lập tức giống như trong lò luyện, khiến người ta ngộp thở. Khoảnh khắc đó nàng có một loại dự cảm rằng rất nhanh đỉnh Bạch Tháp này sẽ biến thành địa ngục.
“Sư phụ!” Nàng hướng sang phía Thời Ảnh, nhưng mà đúng lúc bóng đen phủ xuống, Thời Ảnh cũng đã động thân về phía trước, máu tươi nhỏ giọt giữa mười đầu ngón tay, lại nở rộ ra ánh sáng, đó là nhẫn thần Hoàng Thiên được huyết mạch Đế vương kích phát, tỏa ra ánh sáng vương giả.
Đó là thuật Xả Thân!
Vào thời khắc cuối cùng này, y đã quyết định không tiếc tất thảy mọi thứ cũng phải ngăn cản đối phương.
- -----oOo------
/147
|