“May mà huynh cũng không để ý gì đến đứa con trai này, nên nghe ta nói vậy, huynh vì bớt việc, phất tay một cái đã để Thời Ảnh xuất gia.” Đại Tư Mệnh thản nhiên nói, “Thế là ta liền đưa Thời Ảnh lên thần miếu Cửu Nghi, để nó ở lại một mình trong thâm cốc, không cho người ngoài tới gần. Những năm tháng này, ta đã vì nó mà hao tổn biết bao tâm huyết”.
Lão liếc mắt nhìn vị Đế quân sắp chết, cười nhạt: “Mà huynh là kẻ làm cha, lại mặc cho con trai mình tự sinh tự diệt!”
“…” Bắc Miện Đế không nói lời nào, đầu ngón tay hơi run.
Đúng vậy, nhiều năm qua, ông ta đã dành mọi thứ tốt nhất cho đứa con trai nhỏ thân gánh đầy tội nghiệt, lại để cho đích trưởng tử ăn gió uống sương chịu đủ dày vò trong nhân gian. Vào thời khắc trước khi chết đi, khi hết thảy đều đã sáng rõ, nỗi hổ thẹn to lớn đột nhiên ngập tràn trái tim của ông, làm ông ta không nói nên lời.
“Tin hay không thì tùy huynh thôi… Dù sao đến khi huynh đến hoàng tuyền rồi, tự mình hỏi A Yên sẽ biết.” Đại Tư Mệnh thở dài một hơi, lấy từ trong lòng ra một vật, ném vào bên cạnh tay của Bắc Miện Đế, “Cái này cho huynh, có thể huynh phải dùng tới đấy.”
“Đây là?” Bắc Miện Đế nhìn chiếc hộp nhỏ bằng bạc kỳ quái kia.
“Bên trong là một cây châm, gặp phải cổ trùng Trung Châu sẽ biến thành màu xanh biếc”. Đại Tư Mệnh thản nhiên nói, “Ta đi rồi, Thanh phi sẽ tới cho huynh uống canh “Hoàn hồn đại bổ”, đến lúc đó huynh có thể thử xem, sẽ biết lời ta nói là đúng hay sai”.
“…” Bắc Miện Đế nắm chặt chiếc hộp bạc kia, toàn thân run rẩy.
“Nếu như là thật, huynh sẽ làm như thế nào? A Quân?” Đại Tư Mệnh nhìn ca ca mình đầy hứng thú, “Ta khuyên huynh tuyệt đối đừng chọc giận ả đàn bà kia… Ả ta lòng dạ độc ác, một khi trở mặt, chỉ e đến lúc đó huynh muốn sống không được.”
Bắc Miện Đế nắm chặt hộp bạc, trên mặt không chút sợ hãi.
“Ta có việc gấp, phải đi rồi. A Quân, huynh cẩn thận sống nốt mấy ngày còn lại đi… Bằng không, chỉ e chúng ta phải đến kiếp sau mới có thể gặp lại” Đại Tư Mệnh đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua người anh trai sắp chết, trong mắt tràn đầy phức tạp, “Làm huynh đệ cả đời, cuối cùng không thể tận mắt nhìn huynh tắt thở, thực sự là đáng tiếc quá.”
“Ngươi… muốn đi thần miếu Cửu Nghi?” Đế quân rốt cục nói ra một câu, giọng nói khàn khàn, “Ảnh Nhi thật sự muốn từ bỏ thần chức sao? Nó muốn trở về thật ư?”
“Đúng vậy.” Đại Tư Mệnh thản nhiên, cầm ý chỉ ban nãy: “Huynh phản đối sao?”
“Không.” Hồi lâu, Bắc Miện Đế mới nói ra một câu như vậy, nhắm mắt lại một lần nữa nằm thẳng đờ giữa gấm vóc, thì thào, “Nó là đích trưởng tử của ta… để nó trở về đi!”
“Trở về, lấy đi tất cả những thứ ta thiếu nợ nó.”
Xa xôi trên Bắc Hải, có một con thuyền vô thanh vô tức lướt sóng đi đến.
Trên thuyền có mười người mặc hắc bào Vu sư, yên lặng ngồi đó, hai tay giao trước ngực, cúi đầu lẩm bẩm những tiếng tụng như hòa nhịp cùng sóng biển.
Chiếc thuyền trong gió không có buồm, cũng không có mái chèo, mà chạy băng băng nhờ vào chú thuật, đoàn thuyền không gió tự động, nhanh chóng xẹt qua biển lớn dưới ánh trăng lạnh lẽo.
“Phía trước chính là Vân Hoang rồi” Thủ tọa Vu Hàm ngẩng đầu, nhìn đại địa mờ nhạt thấp thoáng phía xa, thấp giọng, “Dựa theo lời căn dặn của Trí Giả đại nhân, chúng ta sẽ lên bờ ở Hàn Hào phía Bắc, đi về phía thần miếu Cửu Nghi.”
“Ôi… Năm năm trước không gi3t ch3t được, hôm nay lại còn phải chạy từ vạn dặm tới”. Người vu sư mặc áo choàng đen lắc đầu cười nhạt, “Hi vọng người kia quan trọng thật sự, đáng giá để tất cả chúng ta bôn ba chuyến này.”
“Đương nhiên đáng giá” Vu Hàm bình thản, “Quyết định của Trí giả đại nhân, ngươi dám nghi ngờ sao?”.
Toàn bộ mười vu sư cúi đầu, không dám nói nữa.
“Băng tộc chúng ta, vào bảy ngàn năm trước đã bị Tinh Tôn đế đuổi khỏi Vân Hoang, sống phiêu bạt ở Tây Hải không có nơi ở cố định, vẫn mơ ước trở về mảnh đại địa này” Vu Hàm nhìn cái bóng đại địa ở phía xa, giọng nói nghiêm túc, “Trí giả đại nhân nói rồi, chuyến này liên quan trực tiếp tới biến hóa ở đại lục Vân Hoang. Nếu như chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thì khí số vương triều Không Tang cũng sẽ kết thúc, thời gian chúng ta trở về đại lục cũng đến rồi!”
“Vâng!” Mười vu sư đồng loạt lĩnh mệnh.
Vu Hàm vừa muốn tiếp tục nói cái gì, lại ngắm nhìn bầu trời đêm, bật thốt lên: “Sao vậy? Vì sao… Vì sao sao trời lại đang chuyển động?”
Khoảnh khắc ấy, các vu sư mặc áo choàng đen đồng loạt ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của hắn. Đây vốn là một góc trời rất khó thấy, nếu như không phải Vu Hàm chỉ ra, thì sẽ chẳng có ai để ý đến cả.
Chòm tử vi trên bầu trời đúng là đang chuyển động.
Sự chuyển động này, không phải là vật đổi sao dời bình thường, mà là vụt ngang khác thường!
Có một ngôi sao màu đỏ tỏa ra tia sáng chói mắt, hắt lên tinh không bằng độ sáng hiếm thấy. Xung quanh ngôi sao đó, giống như có một sức mạnh khổng lồ đang điều khiển, những ngôi sao khác đều đang di chuyển với một tốc độ và quỹ đạo bất thường, từng ngôi từng ngôi một dời khỏi quỹ đạo vốn có.
Sao trời đổi, thiên mệnh dời! Trên cõi Vân Hoang này, lại có người đang thi hành một thứ chú thuật lật trời ngược mệnh!
Vu Hàm thốt lên: “Trời ạ! Là ai đang di động biển sao?”
Lời hắn còn chưa dứt, ánh sáng chói mắt của ngôi sao đỏ kia bỗng nhiên thu lại. Cùng lúc đó, sao trời đang di động theo sự điều khiển của một sức mạnh khổng lồ đột nhiên đứng yên, lay động một cái, rồi yên tĩnh lại! Bầu trời bình tĩnh như lúc ban đầu, tất cả sao trời đều yên lặng lấp lánh, không biết ngôi nào từng di chuyển, ngôi nào vẫn đứng yên!”.
Tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nếu không phải mười vu sư trên chiếc thuyền cô độc giữa biển này nhìn thấy, giữa thiên địa phỏng chừng cũng không ai chú ý đến chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát vừa rồi.
Là ai đang thử thay đổi sao trời, thay đổi số phận?
“Lập tức bẩm báo việc này cho trí giả đại nhân” Vu Hàm lớn tiếng hạ lệnh, “Đẩy nhanh tốc độ đi tới Vân Hoang!”
Trên mặt biển không có gió, chiếc buồm bỗng nhiên căng gió từ đâu, giống như một mũi tên rời cung, bắn nhanh về phía Vân Hoang đại địa!
Chu Nhan rơi từ chín tầng trời xuống.
Không biết đã qua bao lâu, nàng rốt cục cũng khôi phục lại thần trí, mở mắt ra thì chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, đầu đau muốn nứt ra, giống như sau khi uống phải thứ rượu cực mạnh vậy. Trong lòng nàng hiểu rõ đây là do linh lực tiêu hao tạo thành suy kiệt, chỉ e sẽ phải nghỉ ngơi thật lâu mới có thể hồi phục, hơn nữa, từ giờ khắc này, nguyên thần nàng tổn hao lớn, sẽ hao tổn một nửa thọ mệnh.
Có điều chẳng sao hết, chỉ cần sư phụ không có việc gì là được…
Vừa nghĩ tới sư phụ, thần trí nàng đã lập tức tỉnh táo lại, giùng giằng nỗ lực ngồi xuống. Phải rồi, sư phụ đâu? Rốt cuộc người thế nào? Vì sao từ lúc đến Cửu Nghi mình không hề nhìn thấy người? Không biết là… nhưng mà vừa khẽ động, toàn thân nàng đã đau đớn như vỡ vụn, nhịn không được a một tiếng, lảo đảo ngã xuống.
Ngay khi mũi vừa đụng trúng mặt đất, trước mắt nàng đã có bóng trắng nhoáng lên, đỡ nàng ngồi dậy.
“Sư phụ?” Nàng la thất thanh theo bản năng.
Nhưng mà quay đầu lại, nàng chỉ thấy bốn con mắt đỏ thẫm.
Nàng đang nằm ở phần gốc chiếc cánh của thần điểu Trùng Minh, được lông chim trắng noãn che chở, giống như một quả trứng được ấp vậy, ấm áp mà mềm mại. Thần điểu Trùng Minh thấy nàng còn giùng giằng muốn đứng lên thì quay cái cổ lại, dùng mỏ gặm nàng không hề khách khí, sau đó ném cho nàng một chùm quả đỏ.
“Ồ?” Chu Nhan nhận lấy linh dược, thì thào, “Chim bốn mắt… mày không sao chứ?”
Thần điểu Trùng Minh kêu cục cục lần nữa, bất mãn rút cánh lại. Chu Nhan lúc này mới nhấc cái đầu nặng nề lên, thấy mình đang tựa vào phần cánh bị thương của nó, trên lông chim còn nhuốm đầy máu. Đêm hôm đó, vì để giúp nàng đột phá cực hạn sau cùng, nó đã tung cánh cõng nàng lên thẳng cửu thiên, bị lôi điện làm cho mình đầy thương tích.
“Ôi chao!” Chu Nhan giật mình một cái, dịch ra chỗ khác, “Xin lỗi xin lỗi…”
Thần điểu Trùng Minh không thu cánh lại, trái lại nhào lên một cái, dùng lông vũ dịu dàng phất qua cái trán của nàng, cục cục vài tiếng. Rất lâu rồi, Chu Nhan mới lại thấy địch ý tràn đầy mắt thần điểu biến mất, không khỏi trong lòng đau xót, nghẹn ngào: “Chim bốn mắt, mày… mày tha thứ cho tao chứ?”
Thần điểu Trùng Minh dùng mỏ gõ một cái vào đầu của nàng, cục cục một tiếng.
“Như vậy, sư phụ thì sao? Người… người thế nào rồi?” Nàng xoa xoa khóe mắt, hỏi dồn dập, “Mày có thấy người không? Người… người có sống trở lại thật hay không?”.
Trùng Minh thần điểu không nói gì, bốn con mắt đi chuyển hướng về phía sau lưng nàng.
“Sao vậy?” Chu Nhan sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Thì ra nàng đã bị Trùng Minh thần điểu dẫn về Đế Vương cốc, lúc này bản thân đang ngồi ở trên tảng đá màu trắng nơi sư phụ bình thường vẫn hay tu luyện vào những năm tháng đó. Dưới tảng đá còn có một cái hang động sâu không thấy đáy, chính là nơi khổ tu của sư phụ năm xưa.
“Sư phụ ở đâu rồi?” Nàng thoáng cái nhảy dựng lên, “Người… người khỏe chưa?”
Nàng theo bản năng đã tính chạy vào đi thăm dò xem, nhưng thần điểu Trùng Minh ở sau lưng nàng lại duỗi đầu ra, tựa như muốn ngậm váy của nàng kéo về, do dự một chút rồi mới dừng lại, chỉ là từ trong cổ họng phát ra một tiếng cục cục, nó rút đầu về, trong bốn con mắt huyết hồng của có chứa biểu tình phức tạp.
Chu Nhan không kịp chờ đợi đi vào, tim đập thình thịch. Sư phụ người… người thực sự sống trở về sao? Tinh Hồn Huyết Thệ thực sự có tác dụng ư?”.
Nàng… Nàng phạm vào sai lầm khó chuộc, thực sự có thể bù đắp lại?
Hang động hết thảy đều giống hệt mười năm trước: Con đường hẹp dài dẫn thẳng tới căn phòng đá sâu trong cùng. Phòng đá giản đơn trắng trong thuần khiết, không hề có vật gì dư thừa, trống rỗng như hang tuyết, trên mặt đất trải đầy lá khô, một cái thảm cũ, một cái lò sưởi, không khác gì chỗ nghỉ chân của một tăng lữ khổ hạnh.
Nàng bước nhanh vào trong, dọc theo đường đi có vô số hình ảnh xẹt qua trong lòng.
Tám tuổi năm ấy, lần đầu tiên nàng bị Trùng Minh đưa đến nơi này, đi vào nhìn thấy sư phụ, thiếu chút nữa bị người đánh cho một chưởng chết lăn quay; từ chín tuổi trở đi, nàng ở Đế Vương cốc theo người tu hành, trải chăn đệm nằm dưới đất trong hang đá này suốt bốn năm, ăn gió uống sương, chịu nhiều đau khổ; năm mười ba tuổi, nàng rời khỏi Cửu nghi, không còn trở lại đây nữa.
Mà hôm nay, lại một lần nữa đi tới nơi này, cảm giác chẳng khác nào ba kiếp đã trôi qua.
Chu Nhan càng đi càng chậm, đến cuối cùng dừng bước, bỗng nhiên muốn lùi lại.
Nhưng mà liếc mắt nhìn sang, ở sâu trong sơn động, quả nhiên có một người.
- -----oOo------
Lão liếc mắt nhìn vị Đế quân sắp chết, cười nhạt: “Mà huynh là kẻ làm cha, lại mặc cho con trai mình tự sinh tự diệt!”
“…” Bắc Miện Đế không nói lời nào, đầu ngón tay hơi run.
Đúng vậy, nhiều năm qua, ông ta đã dành mọi thứ tốt nhất cho đứa con trai nhỏ thân gánh đầy tội nghiệt, lại để cho đích trưởng tử ăn gió uống sương chịu đủ dày vò trong nhân gian. Vào thời khắc trước khi chết đi, khi hết thảy đều đã sáng rõ, nỗi hổ thẹn to lớn đột nhiên ngập tràn trái tim của ông, làm ông ta không nói nên lời.
“Tin hay không thì tùy huynh thôi… Dù sao đến khi huynh đến hoàng tuyền rồi, tự mình hỏi A Yên sẽ biết.” Đại Tư Mệnh thở dài một hơi, lấy từ trong lòng ra một vật, ném vào bên cạnh tay của Bắc Miện Đế, “Cái này cho huynh, có thể huynh phải dùng tới đấy.”
“Đây là?” Bắc Miện Đế nhìn chiếc hộp nhỏ bằng bạc kỳ quái kia.
“Bên trong là một cây châm, gặp phải cổ trùng Trung Châu sẽ biến thành màu xanh biếc”. Đại Tư Mệnh thản nhiên nói, “Ta đi rồi, Thanh phi sẽ tới cho huynh uống canh “Hoàn hồn đại bổ”, đến lúc đó huynh có thể thử xem, sẽ biết lời ta nói là đúng hay sai”.
“…” Bắc Miện Đế nắm chặt chiếc hộp bạc kia, toàn thân run rẩy.
“Nếu như là thật, huynh sẽ làm như thế nào? A Quân?” Đại Tư Mệnh nhìn ca ca mình đầy hứng thú, “Ta khuyên huynh tuyệt đối đừng chọc giận ả đàn bà kia… Ả ta lòng dạ độc ác, một khi trở mặt, chỉ e đến lúc đó huynh muốn sống không được.”
Bắc Miện Đế nắm chặt hộp bạc, trên mặt không chút sợ hãi.
“Ta có việc gấp, phải đi rồi. A Quân, huynh cẩn thận sống nốt mấy ngày còn lại đi… Bằng không, chỉ e chúng ta phải đến kiếp sau mới có thể gặp lại” Đại Tư Mệnh đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua người anh trai sắp chết, trong mắt tràn đầy phức tạp, “Làm huynh đệ cả đời, cuối cùng không thể tận mắt nhìn huynh tắt thở, thực sự là đáng tiếc quá.”
“Ngươi… muốn đi thần miếu Cửu Nghi?” Đế quân rốt cục nói ra một câu, giọng nói khàn khàn, “Ảnh Nhi thật sự muốn từ bỏ thần chức sao? Nó muốn trở về thật ư?”
“Đúng vậy.” Đại Tư Mệnh thản nhiên, cầm ý chỉ ban nãy: “Huynh phản đối sao?”
“Không.” Hồi lâu, Bắc Miện Đế mới nói ra một câu như vậy, nhắm mắt lại một lần nữa nằm thẳng đờ giữa gấm vóc, thì thào, “Nó là đích trưởng tử của ta… để nó trở về đi!”
“Trở về, lấy đi tất cả những thứ ta thiếu nợ nó.”
Xa xôi trên Bắc Hải, có một con thuyền vô thanh vô tức lướt sóng đi đến.
Trên thuyền có mười người mặc hắc bào Vu sư, yên lặng ngồi đó, hai tay giao trước ngực, cúi đầu lẩm bẩm những tiếng tụng như hòa nhịp cùng sóng biển.
Chiếc thuyền trong gió không có buồm, cũng không có mái chèo, mà chạy băng băng nhờ vào chú thuật, đoàn thuyền không gió tự động, nhanh chóng xẹt qua biển lớn dưới ánh trăng lạnh lẽo.
“Phía trước chính là Vân Hoang rồi” Thủ tọa Vu Hàm ngẩng đầu, nhìn đại địa mờ nhạt thấp thoáng phía xa, thấp giọng, “Dựa theo lời căn dặn của Trí Giả đại nhân, chúng ta sẽ lên bờ ở Hàn Hào phía Bắc, đi về phía thần miếu Cửu Nghi.”
“Ôi… Năm năm trước không gi3t ch3t được, hôm nay lại còn phải chạy từ vạn dặm tới”. Người vu sư mặc áo choàng đen lắc đầu cười nhạt, “Hi vọng người kia quan trọng thật sự, đáng giá để tất cả chúng ta bôn ba chuyến này.”
“Đương nhiên đáng giá” Vu Hàm bình thản, “Quyết định của Trí giả đại nhân, ngươi dám nghi ngờ sao?”.
Toàn bộ mười vu sư cúi đầu, không dám nói nữa.
“Băng tộc chúng ta, vào bảy ngàn năm trước đã bị Tinh Tôn đế đuổi khỏi Vân Hoang, sống phiêu bạt ở Tây Hải không có nơi ở cố định, vẫn mơ ước trở về mảnh đại địa này” Vu Hàm nhìn cái bóng đại địa ở phía xa, giọng nói nghiêm túc, “Trí giả đại nhân nói rồi, chuyến này liên quan trực tiếp tới biến hóa ở đại lục Vân Hoang. Nếu như chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thì khí số vương triều Không Tang cũng sẽ kết thúc, thời gian chúng ta trở về đại lục cũng đến rồi!”
“Vâng!” Mười vu sư đồng loạt lĩnh mệnh.
Vu Hàm vừa muốn tiếp tục nói cái gì, lại ngắm nhìn bầu trời đêm, bật thốt lên: “Sao vậy? Vì sao… Vì sao sao trời lại đang chuyển động?”
Khoảnh khắc ấy, các vu sư mặc áo choàng đen đồng loạt ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của hắn. Đây vốn là một góc trời rất khó thấy, nếu như không phải Vu Hàm chỉ ra, thì sẽ chẳng có ai để ý đến cả.
Chòm tử vi trên bầu trời đúng là đang chuyển động.
Sự chuyển động này, không phải là vật đổi sao dời bình thường, mà là vụt ngang khác thường!
Có một ngôi sao màu đỏ tỏa ra tia sáng chói mắt, hắt lên tinh không bằng độ sáng hiếm thấy. Xung quanh ngôi sao đó, giống như có một sức mạnh khổng lồ đang điều khiển, những ngôi sao khác đều đang di chuyển với một tốc độ và quỹ đạo bất thường, từng ngôi từng ngôi một dời khỏi quỹ đạo vốn có.
Sao trời đổi, thiên mệnh dời! Trên cõi Vân Hoang này, lại có người đang thi hành một thứ chú thuật lật trời ngược mệnh!
Vu Hàm thốt lên: “Trời ạ! Là ai đang di động biển sao?”
Lời hắn còn chưa dứt, ánh sáng chói mắt của ngôi sao đỏ kia bỗng nhiên thu lại. Cùng lúc đó, sao trời đang di động theo sự điều khiển của một sức mạnh khổng lồ đột nhiên đứng yên, lay động một cái, rồi yên tĩnh lại! Bầu trời bình tĩnh như lúc ban đầu, tất cả sao trời đều yên lặng lấp lánh, không biết ngôi nào từng di chuyển, ngôi nào vẫn đứng yên!”.
Tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nếu không phải mười vu sư trên chiếc thuyền cô độc giữa biển này nhìn thấy, giữa thiên địa phỏng chừng cũng không ai chú ý đến chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát vừa rồi.
Là ai đang thử thay đổi sao trời, thay đổi số phận?
“Lập tức bẩm báo việc này cho trí giả đại nhân” Vu Hàm lớn tiếng hạ lệnh, “Đẩy nhanh tốc độ đi tới Vân Hoang!”
Trên mặt biển không có gió, chiếc buồm bỗng nhiên căng gió từ đâu, giống như một mũi tên rời cung, bắn nhanh về phía Vân Hoang đại địa!
Chu Nhan rơi từ chín tầng trời xuống.
Không biết đã qua bao lâu, nàng rốt cục cũng khôi phục lại thần trí, mở mắt ra thì chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, đầu đau muốn nứt ra, giống như sau khi uống phải thứ rượu cực mạnh vậy. Trong lòng nàng hiểu rõ đây là do linh lực tiêu hao tạo thành suy kiệt, chỉ e sẽ phải nghỉ ngơi thật lâu mới có thể hồi phục, hơn nữa, từ giờ khắc này, nguyên thần nàng tổn hao lớn, sẽ hao tổn một nửa thọ mệnh.
Có điều chẳng sao hết, chỉ cần sư phụ không có việc gì là được…
Vừa nghĩ tới sư phụ, thần trí nàng đã lập tức tỉnh táo lại, giùng giằng nỗ lực ngồi xuống. Phải rồi, sư phụ đâu? Rốt cuộc người thế nào? Vì sao từ lúc đến Cửu Nghi mình không hề nhìn thấy người? Không biết là… nhưng mà vừa khẽ động, toàn thân nàng đã đau đớn như vỡ vụn, nhịn không được a một tiếng, lảo đảo ngã xuống.
Ngay khi mũi vừa đụng trúng mặt đất, trước mắt nàng đã có bóng trắng nhoáng lên, đỡ nàng ngồi dậy.
“Sư phụ?” Nàng la thất thanh theo bản năng.
Nhưng mà quay đầu lại, nàng chỉ thấy bốn con mắt đỏ thẫm.
Nàng đang nằm ở phần gốc chiếc cánh của thần điểu Trùng Minh, được lông chim trắng noãn che chở, giống như một quả trứng được ấp vậy, ấm áp mà mềm mại. Thần điểu Trùng Minh thấy nàng còn giùng giằng muốn đứng lên thì quay cái cổ lại, dùng mỏ gặm nàng không hề khách khí, sau đó ném cho nàng một chùm quả đỏ.
“Ồ?” Chu Nhan nhận lấy linh dược, thì thào, “Chim bốn mắt… mày không sao chứ?”
Thần điểu Trùng Minh kêu cục cục lần nữa, bất mãn rút cánh lại. Chu Nhan lúc này mới nhấc cái đầu nặng nề lên, thấy mình đang tựa vào phần cánh bị thương của nó, trên lông chim còn nhuốm đầy máu. Đêm hôm đó, vì để giúp nàng đột phá cực hạn sau cùng, nó đã tung cánh cõng nàng lên thẳng cửu thiên, bị lôi điện làm cho mình đầy thương tích.
“Ôi chao!” Chu Nhan giật mình một cái, dịch ra chỗ khác, “Xin lỗi xin lỗi…”
Thần điểu Trùng Minh không thu cánh lại, trái lại nhào lên một cái, dùng lông vũ dịu dàng phất qua cái trán của nàng, cục cục vài tiếng. Rất lâu rồi, Chu Nhan mới lại thấy địch ý tràn đầy mắt thần điểu biến mất, không khỏi trong lòng đau xót, nghẹn ngào: “Chim bốn mắt, mày… mày tha thứ cho tao chứ?”
Thần điểu Trùng Minh dùng mỏ gõ một cái vào đầu của nàng, cục cục một tiếng.
“Như vậy, sư phụ thì sao? Người… người thế nào rồi?” Nàng xoa xoa khóe mắt, hỏi dồn dập, “Mày có thấy người không? Người… người có sống trở lại thật hay không?”.
Trùng Minh thần điểu không nói gì, bốn con mắt đi chuyển hướng về phía sau lưng nàng.
“Sao vậy?” Chu Nhan sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Thì ra nàng đã bị Trùng Minh thần điểu dẫn về Đế Vương cốc, lúc này bản thân đang ngồi ở trên tảng đá màu trắng nơi sư phụ bình thường vẫn hay tu luyện vào những năm tháng đó. Dưới tảng đá còn có một cái hang động sâu không thấy đáy, chính là nơi khổ tu của sư phụ năm xưa.
“Sư phụ ở đâu rồi?” Nàng thoáng cái nhảy dựng lên, “Người… người khỏe chưa?”
Nàng theo bản năng đã tính chạy vào đi thăm dò xem, nhưng thần điểu Trùng Minh ở sau lưng nàng lại duỗi đầu ra, tựa như muốn ngậm váy của nàng kéo về, do dự một chút rồi mới dừng lại, chỉ là từ trong cổ họng phát ra một tiếng cục cục, nó rút đầu về, trong bốn con mắt huyết hồng của có chứa biểu tình phức tạp.
Chu Nhan không kịp chờ đợi đi vào, tim đập thình thịch. Sư phụ người… người thực sự sống trở về sao? Tinh Hồn Huyết Thệ thực sự có tác dụng ư?”.
Nàng… Nàng phạm vào sai lầm khó chuộc, thực sự có thể bù đắp lại?
Hang động hết thảy đều giống hệt mười năm trước: Con đường hẹp dài dẫn thẳng tới căn phòng đá sâu trong cùng. Phòng đá giản đơn trắng trong thuần khiết, không hề có vật gì dư thừa, trống rỗng như hang tuyết, trên mặt đất trải đầy lá khô, một cái thảm cũ, một cái lò sưởi, không khác gì chỗ nghỉ chân của một tăng lữ khổ hạnh.
Nàng bước nhanh vào trong, dọc theo đường đi có vô số hình ảnh xẹt qua trong lòng.
Tám tuổi năm ấy, lần đầu tiên nàng bị Trùng Minh đưa đến nơi này, đi vào nhìn thấy sư phụ, thiếu chút nữa bị người đánh cho một chưởng chết lăn quay; từ chín tuổi trở đi, nàng ở Đế Vương cốc theo người tu hành, trải chăn đệm nằm dưới đất trong hang đá này suốt bốn năm, ăn gió uống sương, chịu nhiều đau khổ; năm mười ba tuổi, nàng rời khỏi Cửu nghi, không còn trở lại đây nữa.
Mà hôm nay, lại một lần nữa đi tới nơi này, cảm giác chẳng khác nào ba kiếp đã trôi qua.
Chu Nhan càng đi càng chậm, đến cuối cùng dừng bước, bỗng nhiên muốn lùi lại.
Nhưng mà liếc mắt nhìn sang, ở sâu trong sơn động, quả nhiên có một người.
- -----oOo------
/147
|