Chương 2.2: Chú nhỏ, chú đã nói không nhúng tay vào.
Thấy An Quân rất lâu không lên tiếng, An Kiến Bang đã không kịp đời nữa, vẻ mặt nhịn không được mở miệng thúc giục: “Quân Quân à, cháu xem, chúng ta đều là người một nhà, cha mẹ cháu đã mất, chú hai, chú ba chính là người thân nhất của chị em cháu, cháu yên tâm, chỉ cần cháu có thể giúp chú giải quyết vấn đề hộ khẩu, chú hai nhất định không quên được lòng tốt của cháu!”.
“Đúng vậy, đúng vậy, chú hai của cháu nói không sai, Quân Quân, chú ba cũng sẽ đối tốt với cháu!”. An Kiến Dân cũng vội vàng mở miệng.
An Quân cười nhạt trong lòng, nhưng mặt nét mặt không biểu lộ chút nào.
Rất tốt với tôi?
Tốt đến mức đuổi ra ngoài?! Mặc kệ sống chết của tôi sao?!
Đối với An Quân đã quen hô mưa gọi gió mà nói, một đám thân thích hung ác độc địa, vong ân phụ nghĩa như vậy, cô tuyệt đối sẽ không nương tay!
Không lập tức dọn dẹp sạch sẽ, chẳng lẽ còn muốn giữ lại ăn Tết?!
Ah!
…
“Quân Quân à, cháu có thể nói với chú được không! Đứa trẻ này…”. An Kiến Bang vẻ mặt oán giận nói, trên trán cũng rịn ra mồ hôi mịn, hiển nhiên có chút nóng nảy.
Chẳng qua là, lúc này ánh mắt An Quân lại trực tiếp xẹt qua An Kiến Bang, rơi xuống trên người Vệ Hàn Tước.
Vệ Hàn Tước nhướn mày.
“Chú nhỏ, chú vừa mới nói, chuyện ngày hôm nay, chú không nhúng tay vào…”. An Quần bình tĩnh nói, đôi mắt to sáng lóe lên hào quang chói lọi.
Vệ Hàn Tước híp con mắt phượng hẹp dài sáng ngời lại, khí tức lười biếng lạnh như băng ngay lập tức nổ tung: “Chú nói rồi…”.
An Quân nhếch miệng, hơi toát lên một chút hơi thở ngọt mềm của thiếu nữ, nhưng mỗi một chứ nói ra đều như thể đúc thép vậy, đập xuống đất vang lên tiếng động: “Chú hai chú ba, các chú dọn ra ngoài đi!”.
An Quân cười, nhưng mà lời nói ra lại khiến cho cả phòng khách đóng băng trong nháy mắt, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía An Quân, khuôn mặt không dám tin tưởng.Ngôn Tình
Tất cả mọi người không ngờ rằng An Quân sẽ trực tiếp mở miệng đuổi người như vậy!
Biệt thự An gia ở hiện nay đứng tên An Quân, trước đây hai người An Kiến Bang và An Kiến Dân xin vào ở, nói là tạm thời mượn, tuy nhiên ở một phát hết ba năm!
…
Vệ Hàn Tước ngẩng đầu nhìn về phía An Quân, làm cho An Quân lạnh cả sống lưng.
“Cháu đang đuổi người, hửm?”. Chữ cuối của Vệ Hàn Tước hơi lên giọng, mang theo khí thế khiến người ta không thể xem thường, không giận mà uy.
Vệ Hàn Tước 18 tuổi đã tham gia quân ngũ, kiếp sống quân nhân mười năm khiến trên người anh luôn có khí thế lạnh lùng sắc bén, mà cái loại uy nghiêm không biểu lộ ra, như thể núi đè vậy, cảm thấy vô cùng áp bức, giống như đao kiếm phá vỏ xông ra, đó là sát khí chân chính xuyên thấu qua da, bị anh liếc mắt nhìn, tự như ngực bị đánh vỡ một mảng lớn.
Vì vậy, trong đại sảnh không một người nào dám nhìn Vệ Hàn Tước.
Đương nhiên, ngoại trừ An Quân!
An Quân đứng thẳng tắp trước mặt Vệ Hàn Tước, mắt nhìn thẳng Vệ Hàn Tước, không tránh né.
Cô biết, người duy nhất cô có thể trông cậy vào lúc này cũng chỉ có người chú nhỏ quyền cao chức trọng trước mặt này mà thôi, chỉ cần chú nhỏ đứng về phe cô, vậy thì, mọi người trong An gia cũng không dám làm khó mình!
Nghĩ đến đây, An Quân hiếm khi mím môi một cái, đôi mắt sáng trong ngập nước thế mà lại lóe lên một chút ấm ức: “Chú nhỏ, chú đã nói chú không xen vào rồi!”.
Vệ Hàn Tước hơi nhếch môi một cái, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, hiển nhiên là có hơi hứng thú, chẳng qua là khí thế lạnh lùng trên người không thuyên giảm chút nào.
Nhưng mà…Tước gia nở nụ cười rồi?!
Mọi người trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Bọn họ chưa từng thấy Tước gia cười đâu!
Đây…đây là tình huống gì thế này?!
/1792
|