Chương 4.2: Đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Ánh mắt Vệ Hàn Tước thâm trầm như nước.
Đã nhiều ngày rồi, anh nhận thấy cách thức công kích mình của Tần Mặc sắc bén hơn so với trước kia, hơn nữa, cũng thật sự rước thêm cho mình một chút phiền toái.
Trước đó anh nghi ngờ người bên cạnh mình tiết lộ hành tung của mình, nên mới khiến Tần Mặc nhắm vào một loạt hoạt động của mình.
Nhưng mà, anh lại không ngờ rằng cái người này thế mà lại là An Kiến Bang, An Kiến Dân.
Xem ra câu “một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân”* quả không sai!
(*) Nghĩa là nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.
Có vài người cuối cùng không quen nuôi “sói mắt trắng”!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của Vệ Hàn Tước nhanh chóng hiện lên vẻ hung ác, nhưng cũng thoáng qua rồi biến mất.
Còn về những lời con nhóc An Quân kia vừa nói…
Vệ Hàn Tước mấp máy môi mỏng, nhưng mà, anh còn cần một lời giải thích…
…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vệ Hàn Tước nhìn lên người luôn rầu rĩ không vui bên cạnh-An Thiến, con ngươi đen thui lạnh lùng bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra chút tâm tình nào.
“Cháu là An Thiến?!”.Ngôn Tình
Vệ Hàn Tước vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người hầu như đều đồng loạt nhìn về phía An Thiến, bao gồm cả An Quân.
An Quân hơi nhíu mày lại, lại dường như có chút nghĩ không ra vì sao Vệ Hàn Tước lại chọn nói chuyện với An Thiến vào lúc này.
Mà An Thiến bây giờ còn đang phiền muộn vì bầu không khí hỏng bét trong ngày sinh nhật của mình, nhưng nghĩ đến tối, anh Thượng Minh sẽ đến tặng quà sinh nhật cho mình, trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái hơn một chút.
Mà một giây tiếp theo lại nghe thấy cái tên chú nhỏ tự phụ như thiên thần kia thế mà lại nói chuyện với mình!
An Thiến kích động đỏ ửng hai ma, nhưng vẫn ép mình trưng ra khuôn mặt ngoan ngoãn nhất làm người ta hài lòng nhìn về phía Vệ Hàn Tước: “Chú nhỏ, cháu là An Thiến!”.
“Chuyện vừa rồi, cháu thấy thế nào?”.
Vệ Hàn Tước ngửa người ra sau dựa vào ghế salon, mặc dù chỉ là một động tác tùy tiện, nhưng người làm là Vệ Hàn Tước thì nó vô cùng thanh quý hào hiệp.
An Thiến đè nén nội tâm kích động, vô thức nhìn sang đám người chú hai chú ba đang có vẻ mặt khẩn trương mong đợi nhìn mình, sau đó nhìn về phía An Quân.
Chẳng qua là, lúc này An Quân cúi đầu như đang suy tính chuyện gì đó, mái tóc dèn đen nhánh xõa trên vai, càng làm nổi bật làn da trắng nõn mềm mãi như thể dầu trơn thượng hạng của An Quân, khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay chạm vào!
ÁNh mắt An Thiến chợt lóe lên vẻ đố kị, làn da của cô ta luôn rất xấu, nếu không cẩn thận là rất dễ nổi mụn, so sánh với da thịt như ngọc của An Quân, mặt của An Thiến phải nói là gồ ghề.
Trước kia An Thiến vẫn không nghĩ ra, rõ ràng là sinh đôi, nhưng chất da lại khác biệt như thế, quan trọng hơn là, dáng vẻ hai người họ không hề giống nhau!
Nhưng từ sau khi thím ba nói cho cô ta một bí mật, cô ta cái gì cũng biết rồi…
Nghĩ đến đây, ánh mắt An thiến lóe lên, như thể đã đưa ra một quyết định gì đó.
…
“Chú nhỏ, cháu tin tưởng chú hai chú ba, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội chú nhỏ! Còn những gì chị cả nói…trong này có phải có hiểu lầm gì đó không?”. An Thiến vô thức mở to đôi mắt, ra vẻ ngây thơ vô tội có vẻ thuyết phục hơn.
An Kiến Bang và An Kiến Dân nghe vậy, nhất thời gật đầu liên tục không ngừng: “Đúng vậy, Tước gia, chúng ta là anh…bọn anh nhất định sẽ không bán đứng em…”.
An Kiến Bang rốt cuộc cũng không dám xưng “anh em” với Vệ Hàn Tước, chỉ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
An Quân thầm cười nhạt, đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
/1792
|