Rất nhanh, xe của Diệp Vân Triệt đã đến bệnh viện.
Diệp Thánh Sinh cũng lo lắng, sợ sau này không thể gặp lại đứa trẻ nên vội vàng đưa Đường Ninh đến khu bệnh mà cô biết.
Diệp Vân Triệt đi theo sau hai người phụ nữ.
Khi ba người chạy đến phòng bệnh, chỉ có Minh Huệ, Cố Thành Lệ và một bé gái bốn tuổi bị bệnh bạch cầu.
Khi Đường Ninh mở cửa bước vào phòng bệnh, không thấy con trai mình mà chỉ thấy chồng mình và một người phụ nữ khác đang chăm sóc một đứa trẻ.
Cô bị sốc, đột nhiên cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ.
Cố Thành Lệ cũng nhận ra có người đến.
Quay người lại, thấy ba người đang đứng ở cửa.
Anh giật mình, vội vàng tiến lên hỏi: “Bà xã, sao em lại tới đây?”
Đường Ninh tránh đi sự đụng chạm của Cố Thành Lệ, nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, cùng người phụ nữ ngồi bên giường, chỉ tay hỏi:
“Bọn họ là ai?”
Cố Thành Lệ nhìn Diệp Vân Triệt, sau đó quay lại nhìn Đường Ninh.
“Bà xã, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đứa trẻ còn nhỏ, đừng dọa nó.”
“Tôi hỏi anh bọn họ là ai.”
Đường Ninh thất thần nhìn chằm chằm Cố Thành Lệ, hai mắt rưng rưng.
“Cố Thành Lệ, nói cho tôi biết bọn họ là ai, rốt cuộc anh đã làm gì với Tiểu Bắc của tôi?”
Cô giơ tay túm lấy anh, hậm hực hét:
“Nói cho tôi biết, Tiểu Bắc của tôi ở đâu? Anh muốn cái gì? Trên giường là con của ai? Nói cho tôi biết người phụ nữ này là ai!”
Minh Huệ bên cạnh vội vàng đứng dậy dỗ dành cô bé.
“Tiểu Thất đừng khóc, ngoan…”
Cố Thành Lệ sợ dọa đứa nhỏ, kéo Đường Ninh ra khỏi phòng bệnh.
Đường Ninh hất tay Cố Thành Lệ ra khỏi cửa phòng, hét lên trong tuyệt vọng,
“Cố Thành Lệ, tôi mặc kệ anh đang âm mưu gì, nhưng tất cả những gì tôi muốn là con tôi, hãy nói cho tôi biết nó đang ở đâu, anh trả nó cho tôi, được không?”
Cô ôm lấy anh, run lên vì khóc.
“Cố Thành Lệ, Tiểu Bắc là mạng sống của tôi, xin hãy trả nó lại cho tôi.”
Cố Thành Lệ biết không thể giấu được nữa, anh vội vàng giơ tay ôm chặt Đường Ninh, an ủi:
“Em yêu, anh không làm gì Tiểu Bắc.
Anh xin lỗi vì đã giấu em chuyện anh có con gái.
Nhưng Tiểu Thất bị bệnh, chỉ có Tiểu Bắc mới có thể cứu nó.”
“Vợ ơi, hãy giúp anh, chỉ cần hai đứa trẻ khỏe mạnh, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em, được không?”
Đường Ninh “…”
Cô ấy đã nghe thấy gì?
Chồng cô cũng có một cô con gái.
Và cô con gái đó cần được con trai cô cứu…
Con trai cô mới năm tuổi.
Làm sao một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể cứu người khác!
Đường Ninh toàn thân giống như bị sét đánh, cô lắc đầu, mất khống chế túm lấy Cố Thành Lệ, hét lớn:
“Nói cho tôi biết Tiểu Bắc ở đâu, đưa tôi đi gặp nó, Cố Thành Lệ, đưa tôi đi gặp nó!”
Bây giờ chỉ còn cách thuyết phục cô, Cố Thành Lệ không dám giấu cô nữa, đành phải đưa cô đi gặp con trai trước.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Thánh Sinh và Diệp Vân Triệt bị bỏ lại đứng ở cửa phòng bệnh, kinh ngạc.
Đặc biệt là Diệp Thánh Sinh.
Cô ấy chậm rãi đi vào phòng bệnh, nhìn Minh Huệ đang dỗ cô bé đang khóc, khó tin hỏi: “Cô bé này là con gái của Cố Thành Lệ, còn cô thì sao? Cô và anh ấy có quan hệ gì?”
Minh Huệ bằng tuổi cô.
Nhưng đứa trẻ này đã ba bốn tuổi.
Cô ấy chắc chắn không có mối quan hệ như vậy với Cố Thành Lệ.
Minh Huệ không ngờ Diệp Thánh Sinh sẽ ở đây.
Cô không biết mối quan hệ giữa Diệp Thánh Sinh và Cố Thành Lệ.
Vừa dỗ dành đứa trẻ trong lòng, cô vừa nói: “Đứa trẻ này là do chị gái tôi sinh ra.”
“…”
Vậy Cố Thành Lệ trước đây là anh rể của Minh Huệ sao?
Khó trách cô nhìn thấy Cố Thành Lệ đưa Minh Huệ đến trường.
Hóa ra là anh rể.
Nhưng tại sao họ lại giấu chị Ninh, tại sao họ lại đối xử tàn nhẫn với chị ấy và đứa trẻ như vậy?
Diệp Thánh Sinh không thể chấp nhận sự thật này, chứ đừng nói đến chị Ninh.
Cô quay lại, chịu đựng cảm xúc của mình rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Vân Triệt giơ tay ôm cô vào lòng.
“Chuyện này chúng ta chỉ có thể làm như vậy, không thể can thiệp nữa, nếu không sẽ khiến mọi người không vui.”
Diệp Thánh Sinh không khỏi rơi lệ.
“Chị Ninh là người tốt nhất mà em từng gặp.
Chị ấy sinh ra trong một gia đình nổi tiếng nhưng chưa bao giờ có tính khí tiểu thư.
Chị ấy dịu dàng và hào phóng.
Nhưng sao lại như vậy? Tại sao?”
“Sao họ có thể đi xa như vậy, con của chị Ninh mới năm tuổi, tại sao họ lại dùng vũ lực giam giữ con của chị ấy để cứu đứa trẻ khác mà không có sự đồng ý của chị Ninh?”
Diệp Thánh Sinh đã bật khóc.
“Em không muốn xen vào chuyện của họ.
Em biết mình không có tư cách làm như vậy, nhưng em chỉ muốn ở bên chị Ninh.”
Cô rời khỏi vòng tay Diệp Vân Triệt đi về phía Đường Ninh đã đi trước đó.
Diệp Vân Triệt đi theo cô.
"Đừng khóc, anh sẽ ở bên em.”
Cô là người trọng tình nghĩa, huống chi Đường Ninh trước kia đối xử rất tốt với cô.
Nếu cô muốn ở lại, sao anh có thể rời đi trước.
Hai người đi đến cửa phòng bệnh bên kia, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc từ phòng bệnh.
Đường Ninh ôm con trai trên giường bệnh, đau lòng khóc.
Đứa trẻ cũng vậy, vừa nhìn thấy mẹ, đã khóc đến nỗi cơ thể nhỏ bé run lên bần bật.
Vừa khóc, cậu bé vừa phàn nàn: “Mẹ, họ đâm con bằng kim, con đau lắm.
Con không muốn ở đây nữa, mẹ mang con đi đi.”
“Được.
Mẹ sẽ đưa con đi ngay.”
Lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má con trai, cô bế con trai đứng dậy.
Nhưng mẹ Cố đã bước tới để ngăn cô lại.
“Đường Ninh, hãy thương hại Tiểu Thất.
Chỉ cần Tiểu Bắc hiến tủy, còn bé sẽ sống, sau đó con sẽ có hai đứa con.”
Đường Ninh cảm thấy vô cùng phẫn uất khi nghe điều này.
Cô trừng mắt nhìn mẹ Cố, nghiến răng nói:
“Nhà họ Cố của bà không chỉ lừa hôn mà còn muốn ép con tôi rút tủy, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.
Bây giờ bà còn muốn tôi cứu đứa con của anh ta với người khác.
Đúng là nằm mơ!”
“Vợ à, anh biết là anh có lỗi khi giấu em, nhưng đứa bé vô tội.”
Cố Thành Lệ đứng dậy, nhìn vợ và con, vẻ mặt đau khổ cầu xin.
“Anh có thể cầu xin em không? Mẹ của Tiểu Thất đã qua đời.
Vừa rồi em thấy là dì của Tiểu Thất, cô ấy chỉ chăm sóc Tiểu Thất, anh chỉ coi cô ấy như em gái của mình.”
Đường Ninh cố gắng hết sức để bình tình.
Chỉ như vậy, cô mới nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông trước mặt mình.
Cho dù cô yêu anh từ khi còn nhỏ, cho dù họ cùng nhau lớn lên như thanh mai trúc mã, cho dù anh là người trong mộng của cô.
Nhưng kể từ giờ phút này trở đi, tất cả đã kết thúc.
Kiếp này cô không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.
“Cố Thành Lệ, tôi sẽ để luật sư nhanh chóng chuyển thỏa thuận ly hôn cho anh.
Và tôi sẽ giải quyết chuyện anh giam cầm con trai tôi, ép nó rút tủy.”
Nói xong, Đường Ninh kiên định bế con trai tời đi.
Kể từ bây giờ cô sẽ không yêu người đàn ông đó nữa.
Tuyệt đối không!
Cố Thành Lệ sững sờ, không có ngăn cản cô nữa.
Mẹ Cố hét lên gọi: “Đường Ninh…”
Đường Ninh không đáp lại, ôm đứa bé đến bên Diệp Vân Triệt, hỏi: “Anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Sau khi lên xe, Diệp Thánh Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong vòng tay của Đường Ninh.
Cậu bé có vẻ sợ hãi, khuôn mặt rất nhợt nhạt, nhưng rất đẹp trai.
Thấy chị Ninh vẫn đang lặng lẽ khóc, Diệp Thánh Sinh lấy khăn giấy ra lau cho chị.
Đường Ninh cầm lấy khăn giấy nhìn Diệp Vân Triệt: “Anh cũng biết Cố gia có âm mưu đúng không?”.
/229
|