- Chính là Triệu mỗ, không thể giả được.
Triệu Phong không lùi bước không nhượng bộ, trực diện đối đầu Triệu Càn, lực lượng khí huyết của tam trọng võ đạo mơ hồ truyền đến một tia áp bách.
Tình huống này rơi vào trong mắt một vài đệ tử trong tộc, tất cả đều giật mình không nhỏ.
- Triệu Phong tấn thăng tam trọng từ lúc nào?
Đám người Triệu Khôn lúc này mới phát hiện tu vi của Triệu Phong đã thay đổi.
Triệu Tuyết đứng ở bên cạnh Triệu Nhất Kiếm há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Hừ! Chẳng qua là nhờ ngoại vật, cưỡng ép đột phá cảnh giới, người như vậy, năng lực thực chiến rất kém cỏi, không chịu nổi một kích.
Triệu Nhất Kiếm khinh thường nói.
- Có lẽ vậy.
Triệu Tuyết lúc này mới thoải mái nói.
- Triệu Phong, ngươi rất can đảm, so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, khó trách có thể đánh đệ đệ ta không biết trời trăng là gì.
Trên mặt Triệu Càn lộ vẻ tán thưởng, lúc còn cách đối phương chừng hai ba trượng thì mới dừng lại.
- Cảm ơn đã khích lệ, ngươi muốn báo thù cho đệ đệ sao?
Triệu Phong mỉm cười.
- Đúng vậy!
Triệu Càn rất dứt khoát, thần sắc thong dong, nói:
- Mặc dù đệ đệ của ta học nghệ không tinh, đi khắp nơi gây chuyện, đúng là tên phế vật mà…
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Triệu Khôn ở cách đó không xa lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Người ca ca này của hắn, làm người lãnh khốc, bụng dạ ngay thẳng, không hề để ý đến mặt mũi người khác chút nào.
Triệu Càn lại tiếp tục nói:
- Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, vừa đột phá tam trọng võ đạo, Triệu Càn ta cũng không khi dễ ngươi, nếu ngươi có thể qua được mười chiêu từ trong tay ta, việc này sẽ chấm dứt.
- Được.
Triệu Phong có chút kinh ngạc, cũng gật đầu đáp ứng.
Ca ca của Triệu Càn cũng không phải ngang ngược bá đạo như trong tưởng tượng, tính cách hoàn toàn khác Triệu Khôn.
Hai người đi đến một khối đất trống bên cạnh Diễn Võ Trường, đứng đối diện nhau.
- Bắt đầu đi!
Khí tức trên người Triệu Càn bỗng nhiên trở nên âm lãnh, thân hình, tứ chi, động tác âm nhu quái dị, uốn lượn nửa ngồi, giống như một con độc xạ.
Độc Xà Thập Tam Biến…
Đệ tử trên sân đều nhìn ra được lai lịch của chiêu thức này.
Triệu Phong thân là đối thủ, liền cảm nhận được một cỗ hàn ý không tên.
Cùng tu luyện Độc Xà Thập Tam Biến, thế nhưng Triệu Càn lại mang đến cho hắn áp lực và uy hiếp lớn hơn Triệu Khôn rất nhiều.
- Độc Xà Đệ Nhị Biến!
Thân hình như nửa ngồi của Triệu Càn biến thành một đạo xà ảnh, giống như thiểm điện quét về phía đầu Triệu Phong.
Triệu Phong chỉ cảm thấy tiếng gió âm lãnh vang lên, tập kích đến gần đầu, uy lực và tốc độ mà đối phương đột ngột bộc phát còn mạnh mẽ gấp mấy lần Triệu Khôn.
Cũng may là mắt trái của hắn có thể bắt được quỹ tích động tác của Triệu Càn, rất nhanh dùng một quyền cản lại.
Phành…
Triệu Phong thành công dùng một quyền chấn khai Triệu Càn, lại cảm thấy thân thể đối phương nhu nhuyễn vô lực, xoay tròn trên mặt đất, sau đó dùng tốc độ kinh người quấn đến hạ bàn của hắn.
- Quấn thật chặt! Không hổ là hạng năm đệ tử ngoại tầng!
Sắc mặt Triệu Phong không khỏi thay đổi, cảm nhận được tinh túy, thần vận chân chính của Độc Xà Thập Tam Biến từ trên người đối phương.
Hắn thậm chí có cảm giác như mình không phải đang đối phó với một người, mà là một độc xà tàn nhẫn xảo trá.
Phành, phành, phành…
Triệu Phong hít sâu tập trung, vẻ mặt nghiêm trọng, chống đỡ Triệu Càn.
Trong chốc lát, Triệu Phong gần như lâm vào bị động.
- Ta tạm thời không sử dụng năng lực của mắt trái, để xem có thể phát huy đến mức nào.
Trong lòng Triệu Phong rất bình tĩnh.
Một khi thúc dục năng lực của mắt trái, năng lực phản ứng và khả năng nhìn thấu của hắn sẽ tăng mạnh, tác chiến với người cùng cấp bậc, căn bản không có bao nhiêu tính khiêu chiến.
Đương nhiên, mặc dù không sử dụng mắt trái, nhưng năng lực phản ứng và khả năng nhìn thấu của Triệu Phong vẫn hơn xa Võ Đồ cùng cấp bậc.
Vừa mới bắt đầu vài chiêu mà Triệu Phong đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Sau vài chiêu, hắn bằng vào ý thức của mình và kinh nghiệm trực giác võ giả, cùng đối kháng với Triệu Càn, cũng không rơi vào thế hạ phong nữa.
Phành phành phành…
Hai đạo thân ảnh chiến đấu trên Diễn Võ Trường.
Hai người gần như đều cận chiến, động tác cực nhanh, hiển lộ nguy hiểm tột độ.
- Thực lực của Triệu Phong này so với tưởng tượng còn mạnh hơn.
- Đã năm chiêu rồi…
Một vài đệ tử của Triệu tộc đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Không ngờ hắn lại tiến bộ nhanh như thế!
Hô hấp của Triệu Tuyết có chút dồn dập.
Triệu Khôn ở cách đó không xa cũng đổ mồ hôi.
Hắn đã từng nghĩ, bằng vào thực lực của ca ca, chắc chắn chỉ hai ba chiêu là chế trụ được Triệu Phong, không ngờ đối phương lại tiến bộ nhiều như vậy.
Rất nhanh đã đến chiêu thứ sáu.
Có thể thấy, Triệu Phong và Triệu Càn gần như bất phân thắng bại.
- Độc Xà Đệ Tứ Biến!
Động tác của Triệu Càn càng trở nên âm nhu hơn, thân thể tứ chí giống như bọt biển, quấn quanh người Triệu Phong, xiết chặt, mỗi một kích không thành công đều có thể nhanh chóng biến chiêu.
Bắt đầu từ “Đệ Tứ Biến”, uy lực chiêu thức của Triệu Càn lại càng tăng mạnh, quấn chặt hơn rất nhiều.
Áp lực của Triệu Phong tăng mạnh, hắn nhớ rõ, trước đây Triệu Khôn chỉ luyện thành ba biến đầu của Độc Xà Thập Tam Biến.
Không ngờ Triệu Càn đã luyện thành trước bảy biến của Độc Xà Thập Tam Biến.
Độc Xà Thập Tam Biến, uy lực của mỗi một biến sau đều khó khăn hơn nhiều.
Triệu Phong chỉ cảm thấy thân thể đối phương giống như không có xương cốt, khoảng cách càng ngày càng gần mình, càng lúc càng khó chơi.
Phành…
Triệu Phong theo bản năng thi triển ra Phiêu Lăng Độ, tốc độ đột nhiên tăng lên, kéo giãn khoảng cách với Triệu Càn.
Cận chiến chính là sở trường của Độc Xà Thập Tam Biến, võ học trung cấp Nộ Long Quyền mà hắn tu luyện cũng có chút quá sức.
Bịch bịch…
Tốc độ và thân pháp của Triệu Phong không gì sánh kịp, xuyên qua xuyên lại, xuất hiện ở xung quanh Triệu Càn, tốc độ mỗi lần đều vượt trên đối phương, kéo giãn khoảng cách.
Chiêu thứ tám, chiêu thứ chín… Chiêu thứ ười!
Hai đạo thân ảnh lập tức tách ra, một vài đệ tử đang quan chiến có cảm giác như không thở kịp.
- Ngươi thắng rồi.
Triệu Càn nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, có chút bất đắc dĩ, quay người rời đi, bỏ mặc đám đệ tử của Triệu tộc đang ngẩn ngơ nhìn.
- Đa tạ.
Triệu Phong cũng không quan tâm hơn thua, chỉ cười nhạt một tiếng.
Trận chiến này hắn không dùng toàn lực.
Ví dụ như, Triệu Phong không tận lực thúc dục năng lực của mắt trái, cũng không đem Phiêu Lăng Độ và Thôi Khí Quyết phát huy đến cực hạn.
Hắn làm vậy vì hai mục đích.
Thứ nhất, trước võ hội gia tộc, nên giữ lại một ít thực lực làm át chủ bài.
Thứ hai, hắn muốn thử nghiệm một phen, xem thử nếu không tận lực thi triển mắt trái thì chiến lực của bản thân như thế nào.
Kết quả cuối cùng đã rõ, dưới tình huống thực lực bị hạn chế, Triệu Phong chỉ có thể đánh ngang tay với Triệu Càn.
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không thể khẳng định là Triệu Càn có lưu thủ hay không, dù sao thì hai người cũng chỉ mới giao chiến có mười chiêu.
- Từ lúc nào mà hắn trở nên mạnh như vậy…
Một vài đệ tử quen biết Triệu Phong, trước đây từng chế nhạo, khinh thường hắn, lúc này đều trợn mắt há hốc mồm, thần sắc ảm đạm.
Triệu Khôn càng há hốc mồm hơn, ngây ra như phỗng.
- Ca ca, cho dù mười chiêu không thắng được hắn thì ngươi cũng phải giúp ta giáo huấn hắn.
Triệu Khôn đuổi theo, vẻ mặt không cam lòng.
- Ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao! Cho dù không bị hạn chế chiêu thức thì ta cũng không làm gì được hắn. Tốc độ khinh thân của Triệu Phong còn trên ta một bậc.
Triệu Càn lắc đầu nói.
- Làm sao có thể!
Trong lòng Triệu Khôn chấn đọng, hắn biết tính cách của ca ca hắn, không bao giờ nói dối.
- Hắn thắng rồi…
Thân thể mềm mại của Triệu Tuyết có chút cứng ngắc, thần sắc phức tạp nhìn về phía thân ảnh của thiếu niên đằng xa, dường như thân ảnh đó càng lộ vẻ anh tuấn, cao lớn, nhàn nhã tiêu sái, có một loại tự tin trấn định như mọi chuyện đều được tính trước.
- Tiểu tử này thật sự có tài.
Thần sắc của Triệu Nhất Kiếm cũng trở nên âm lãnh, nói:
- Chẳng qua hắn chỉ gắng gượng qua mười chiêu trong tay Triệu Càn mà thôi. Triệu Càn… trước kia chính là bại tướng dưới tay ta!
Nghe xong lời này của Triệu Nhất Kiếm, Triệu Tuyết mới thở phào một hơi.
Không biết tại sao, lúc này nàng lại đặc biệt sợ Triệu Phong sẽ mạnh mẽ lên, đối phương càng trở nên mạnh mẽ thì trong lòng nàng lại càng mâu thuẫn.
…
Một hồi luận bàn qua đi, Diễn Võ Trường lại khôi phục như cũ.
Thời gian gần đến giữa trưa, phần lớn mọi người đều đang đợi.
Đơn giản bởi vì hôm nay có võ giả cường đại từ trong tộc đến Diễn Võ Trường giảng bài diễn luyện.
- Trần giáo đầu đến rồi!
Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Triệu Phong theo thanh âm nhìn lại, lập tức chứng kiến một nam tử trung niên mặc áo vải, thân hình cao ngất đang chậm rãi bước vào Diễn Võ Trường.
- Đây là Trần giáo đầu.
Triệu Phong thầm mở ra lực lượng của mắt trái, chỉ thấy thân thể của nam tử mặc áo vải kia nổi lên từng đoàn khí huyết cường đại, bên trong không ngờ sản sinh từng tia khí tức màu vàng nhạt.
Trong lúc hô hấp, khí huyết cường đại và Võ Đạo Nội Kình trên người hắn cũng bộc lộ, phát ra một cỗ khí thế vô hình.
Vì sao cường giả lại có khí thế khác biệt, phảng phất như có một cỗ khí tràng vô hình áp bách?
Triệu Phong thông qua mắt trái, cảm ứng được khí huyết, Võ Đạo Nội Kình và các loại lực lượng, cho nên đã ngộ ra.
Lúc này, mỗi một bước chân hay mỗi một ánh mắt của Trần giáo đầu, đều mang đến áp bách vô hình.
Đây chính là khí thế thuộc về Võ Giả chính thức.
Võ Đồ từ tứ trọng võ đạo trở xuống, chỉ cần đối mặt, ngay cả ý chí muốn xuất thủ cũng không có.
- Thật mạnh!
Rất nhiều đệ tử của Triệu tộc tại Diễn Võ Trường, hô hấp trở nên gấp gáp, trên mặt mang theo vẻ kính sợ, sùng bái.
Danh xưng Võ Giả, đây chính là nguyện vọng của biết bao nhiêu Võ Đồ trên đại lục Thanh Hoa này?
Ngay cả Triệu Phong trước đây cũng như vậy.
Chẳng qua, mục tiêu của hắn bây giờ cũng không chỉ như vậy.
Mục tiêu của hắn bây giờ là Võ Sư thất trọng võ đạo trở lên, thậm chí là Võ Đạo Thánh Cảnh trong truyền thuyết…
- Hôm nay, ta chủ yếu giảng giải cơ sở, căn cơ, vận dụng chiêu thức võ kỹ trước tam trọng võ đạo, và cuối cùng là một số tâm đắc về Võ Đạo Nội Kình…
Thanh âm của Trần giáo đầu trầm ổn có lực, phảng phất như có lực xuyên thấu rất lớn, cách xa mấy trăm mét cũng nghe thấy rõ ràng.
Vừa nghe đến cuối cùng là tâm đắc Võ Đạo Nội Kình, tất cả đệ tử ngoại tầng, bao gồm Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phi đều lộ ra ánh mắt sáng ngờ.
- Võ Đạo Nội Kình? Thật là đúng lúc!
Trong lòng Triệu Phong thầm khen, vô cùng chờ mong.
Triệu Phong không lùi bước không nhượng bộ, trực diện đối đầu Triệu Càn, lực lượng khí huyết của tam trọng võ đạo mơ hồ truyền đến một tia áp bách.
Tình huống này rơi vào trong mắt một vài đệ tử trong tộc, tất cả đều giật mình không nhỏ.
- Triệu Phong tấn thăng tam trọng từ lúc nào?
Đám người Triệu Khôn lúc này mới phát hiện tu vi của Triệu Phong đã thay đổi.
Triệu Tuyết đứng ở bên cạnh Triệu Nhất Kiếm há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Hừ! Chẳng qua là nhờ ngoại vật, cưỡng ép đột phá cảnh giới, người như vậy, năng lực thực chiến rất kém cỏi, không chịu nổi một kích.
Triệu Nhất Kiếm khinh thường nói.
- Có lẽ vậy.
Triệu Tuyết lúc này mới thoải mái nói.
- Triệu Phong, ngươi rất can đảm, so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, khó trách có thể đánh đệ đệ ta không biết trời trăng là gì.
Trên mặt Triệu Càn lộ vẻ tán thưởng, lúc còn cách đối phương chừng hai ba trượng thì mới dừng lại.
- Cảm ơn đã khích lệ, ngươi muốn báo thù cho đệ đệ sao?
Triệu Phong mỉm cười.
- Đúng vậy!
Triệu Càn rất dứt khoát, thần sắc thong dong, nói:
- Mặc dù đệ đệ của ta học nghệ không tinh, đi khắp nơi gây chuyện, đúng là tên phế vật mà…
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Triệu Khôn ở cách đó không xa lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Người ca ca này của hắn, làm người lãnh khốc, bụng dạ ngay thẳng, không hề để ý đến mặt mũi người khác chút nào.
Triệu Càn lại tiếp tục nói:
- Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, vừa đột phá tam trọng võ đạo, Triệu Càn ta cũng không khi dễ ngươi, nếu ngươi có thể qua được mười chiêu từ trong tay ta, việc này sẽ chấm dứt.
- Được.
Triệu Phong có chút kinh ngạc, cũng gật đầu đáp ứng.
Ca ca của Triệu Càn cũng không phải ngang ngược bá đạo như trong tưởng tượng, tính cách hoàn toàn khác Triệu Khôn.
Hai người đi đến một khối đất trống bên cạnh Diễn Võ Trường, đứng đối diện nhau.
- Bắt đầu đi!
Khí tức trên người Triệu Càn bỗng nhiên trở nên âm lãnh, thân hình, tứ chi, động tác âm nhu quái dị, uốn lượn nửa ngồi, giống như một con độc xạ.
Độc Xà Thập Tam Biến…
Đệ tử trên sân đều nhìn ra được lai lịch của chiêu thức này.
Triệu Phong thân là đối thủ, liền cảm nhận được một cỗ hàn ý không tên.
Cùng tu luyện Độc Xà Thập Tam Biến, thế nhưng Triệu Càn lại mang đến cho hắn áp lực và uy hiếp lớn hơn Triệu Khôn rất nhiều.
- Độc Xà Đệ Nhị Biến!
Thân hình như nửa ngồi của Triệu Càn biến thành một đạo xà ảnh, giống như thiểm điện quét về phía đầu Triệu Phong.
Triệu Phong chỉ cảm thấy tiếng gió âm lãnh vang lên, tập kích đến gần đầu, uy lực và tốc độ mà đối phương đột ngột bộc phát còn mạnh mẽ gấp mấy lần Triệu Khôn.
Cũng may là mắt trái của hắn có thể bắt được quỹ tích động tác của Triệu Càn, rất nhanh dùng một quyền cản lại.
Phành…
Triệu Phong thành công dùng một quyền chấn khai Triệu Càn, lại cảm thấy thân thể đối phương nhu nhuyễn vô lực, xoay tròn trên mặt đất, sau đó dùng tốc độ kinh người quấn đến hạ bàn của hắn.
- Quấn thật chặt! Không hổ là hạng năm đệ tử ngoại tầng!
Sắc mặt Triệu Phong không khỏi thay đổi, cảm nhận được tinh túy, thần vận chân chính của Độc Xà Thập Tam Biến từ trên người đối phương.
Hắn thậm chí có cảm giác như mình không phải đang đối phó với một người, mà là một độc xà tàn nhẫn xảo trá.
Phành, phành, phành…
Triệu Phong hít sâu tập trung, vẻ mặt nghiêm trọng, chống đỡ Triệu Càn.
Trong chốc lát, Triệu Phong gần như lâm vào bị động.
- Ta tạm thời không sử dụng năng lực của mắt trái, để xem có thể phát huy đến mức nào.
Trong lòng Triệu Phong rất bình tĩnh.
Một khi thúc dục năng lực của mắt trái, năng lực phản ứng và khả năng nhìn thấu của hắn sẽ tăng mạnh, tác chiến với người cùng cấp bậc, căn bản không có bao nhiêu tính khiêu chiến.
Đương nhiên, mặc dù không sử dụng mắt trái, nhưng năng lực phản ứng và khả năng nhìn thấu của Triệu Phong vẫn hơn xa Võ Đồ cùng cấp bậc.
Vừa mới bắt đầu vài chiêu mà Triệu Phong đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Sau vài chiêu, hắn bằng vào ý thức của mình và kinh nghiệm trực giác võ giả, cùng đối kháng với Triệu Càn, cũng không rơi vào thế hạ phong nữa.
Phành phành phành…
Hai đạo thân ảnh chiến đấu trên Diễn Võ Trường.
Hai người gần như đều cận chiến, động tác cực nhanh, hiển lộ nguy hiểm tột độ.
- Thực lực của Triệu Phong này so với tưởng tượng còn mạnh hơn.
- Đã năm chiêu rồi…
Một vài đệ tử của Triệu tộc đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Không ngờ hắn lại tiến bộ nhanh như thế!
Hô hấp của Triệu Tuyết có chút dồn dập.
Triệu Khôn ở cách đó không xa cũng đổ mồ hôi.
Hắn đã từng nghĩ, bằng vào thực lực của ca ca, chắc chắn chỉ hai ba chiêu là chế trụ được Triệu Phong, không ngờ đối phương lại tiến bộ nhiều như vậy.
Rất nhanh đã đến chiêu thứ sáu.
Có thể thấy, Triệu Phong và Triệu Càn gần như bất phân thắng bại.
- Độc Xà Đệ Tứ Biến!
Động tác của Triệu Càn càng trở nên âm nhu hơn, thân thể tứ chí giống như bọt biển, quấn quanh người Triệu Phong, xiết chặt, mỗi một kích không thành công đều có thể nhanh chóng biến chiêu.
Bắt đầu từ “Đệ Tứ Biến”, uy lực chiêu thức của Triệu Càn lại càng tăng mạnh, quấn chặt hơn rất nhiều.
Áp lực của Triệu Phong tăng mạnh, hắn nhớ rõ, trước đây Triệu Khôn chỉ luyện thành ba biến đầu của Độc Xà Thập Tam Biến.
Không ngờ Triệu Càn đã luyện thành trước bảy biến của Độc Xà Thập Tam Biến.
Độc Xà Thập Tam Biến, uy lực của mỗi một biến sau đều khó khăn hơn nhiều.
Triệu Phong chỉ cảm thấy thân thể đối phương giống như không có xương cốt, khoảng cách càng ngày càng gần mình, càng lúc càng khó chơi.
Phành…
Triệu Phong theo bản năng thi triển ra Phiêu Lăng Độ, tốc độ đột nhiên tăng lên, kéo giãn khoảng cách với Triệu Càn.
Cận chiến chính là sở trường của Độc Xà Thập Tam Biến, võ học trung cấp Nộ Long Quyền mà hắn tu luyện cũng có chút quá sức.
Bịch bịch…
Tốc độ và thân pháp của Triệu Phong không gì sánh kịp, xuyên qua xuyên lại, xuất hiện ở xung quanh Triệu Càn, tốc độ mỗi lần đều vượt trên đối phương, kéo giãn khoảng cách.
Chiêu thứ tám, chiêu thứ chín… Chiêu thứ ười!
Hai đạo thân ảnh lập tức tách ra, một vài đệ tử đang quan chiến có cảm giác như không thở kịp.
- Ngươi thắng rồi.
Triệu Càn nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, có chút bất đắc dĩ, quay người rời đi, bỏ mặc đám đệ tử của Triệu tộc đang ngẩn ngơ nhìn.
- Đa tạ.
Triệu Phong cũng không quan tâm hơn thua, chỉ cười nhạt một tiếng.
Trận chiến này hắn không dùng toàn lực.
Ví dụ như, Triệu Phong không tận lực thúc dục năng lực của mắt trái, cũng không đem Phiêu Lăng Độ và Thôi Khí Quyết phát huy đến cực hạn.
Hắn làm vậy vì hai mục đích.
Thứ nhất, trước võ hội gia tộc, nên giữ lại một ít thực lực làm át chủ bài.
Thứ hai, hắn muốn thử nghiệm một phen, xem thử nếu không tận lực thi triển mắt trái thì chiến lực của bản thân như thế nào.
Kết quả cuối cùng đã rõ, dưới tình huống thực lực bị hạn chế, Triệu Phong chỉ có thể đánh ngang tay với Triệu Càn.
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không thể khẳng định là Triệu Càn có lưu thủ hay không, dù sao thì hai người cũng chỉ mới giao chiến có mười chiêu.
- Từ lúc nào mà hắn trở nên mạnh như vậy…
Một vài đệ tử quen biết Triệu Phong, trước đây từng chế nhạo, khinh thường hắn, lúc này đều trợn mắt há hốc mồm, thần sắc ảm đạm.
Triệu Khôn càng há hốc mồm hơn, ngây ra như phỗng.
- Ca ca, cho dù mười chiêu không thắng được hắn thì ngươi cũng phải giúp ta giáo huấn hắn.
Triệu Khôn đuổi theo, vẻ mặt không cam lòng.
- Ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao! Cho dù không bị hạn chế chiêu thức thì ta cũng không làm gì được hắn. Tốc độ khinh thân của Triệu Phong còn trên ta một bậc.
Triệu Càn lắc đầu nói.
- Làm sao có thể!
Trong lòng Triệu Khôn chấn đọng, hắn biết tính cách của ca ca hắn, không bao giờ nói dối.
- Hắn thắng rồi…
Thân thể mềm mại của Triệu Tuyết có chút cứng ngắc, thần sắc phức tạp nhìn về phía thân ảnh của thiếu niên đằng xa, dường như thân ảnh đó càng lộ vẻ anh tuấn, cao lớn, nhàn nhã tiêu sái, có một loại tự tin trấn định như mọi chuyện đều được tính trước.
- Tiểu tử này thật sự có tài.
Thần sắc của Triệu Nhất Kiếm cũng trở nên âm lãnh, nói:
- Chẳng qua hắn chỉ gắng gượng qua mười chiêu trong tay Triệu Càn mà thôi. Triệu Càn… trước kia chính là bại tướng dưới tay ta!
Nghe xong lời này của Triệu Nhất Kiếm, Triệu Tuyết mới thở phào một hơi.
Không biết tại sao, lúc này nàng lại đặc biệt sợ Triệu Phong sẽ mạnh mẽ lên, đối phương càng trở nên mạnh mẽ thì trong lòng nàng lại càng mâu thuẫn.
…
Một hồi luận bàn qua đi, Diễn Võ Trường lại khôi phục như cũ.
Thời gian gần đến giữa trưa, phần lớn mọi người đều đang đợi.
Đơn giản bởi vì hôm nay có võ giả cường đại từ trong tộc đến Diễn Võ Trường giảng bài diễn luyện.
- Trần giáo đầu đến rồi!
Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Triệu Phong theo thanh âm nhìn lại, lập tức chứng kiến một nam tử trung niên mặc áo vải, thân hình cao ngất đang chậm rãi bước vào Diễn Võ Trường.
- Đây là Trần giáo đầu.
Triệu Phong thầm mở ra lực lượng của mắt trái, chỉ thấy thân thể của nam tử mặc áo vải kia nổi lên từng đoàn khí huyết cường đại, bên trong không ngờ sản sinh từng tia khí tức màu vàng nhạt.
Trong lúc hô hấp, khí huyết cường đại và Võ Đạo Nội Kình trên người hắn cũng bộc lộ, phát ra một cỗ khí thế vô hình.
Vì sao cường giả lại có khí thế khác biệt, phảng phất như có một cỗ khí tràng vô hình áp bách?
Triệu Phong thông qua mắt trái, cảm ứng được khí huyết, Võ Đạo Nội Kình và các loại lực lượng, cho nên đã ngộ ra.
Lúc này, mỗi một bước chân hay mỗi một ánh mắt của Trần giáo đầu, đều mang đến áp bách vô hình.
Đây chính là khí thế thuộc về Võ Giả chính thức.
Võ Đồ từ tứ trọng võ đạo trở xuống, chỉ cần đối mặt, ngay cả ý chí muốn xuất thủ cũng không có.
- Thật mạnh!
Rất nhiều đệ tử của Triệu tộc tại Diễn Võ Trường, hô hấp trở nên gấp gáp, trên mặt mang theo vẻ kính sợ, sùng bái.
Danh xưng Võ Giả, đây chính là nguyện vọng của biết bao nhiêu Võ Đồ trên đại lục Thanh Hoa này?
Ngay cả Triệu Phong trước đây cũng như vậy.
Chẳng qua, mục tiêu của hắn bây giờ cũng không chỉ như vậy.
Mục tiêu của hắn bây giờ là Võ Sư thất trọng võ đạo trở lên, thậm chí là Võ Đạo Thánh Cảnh trong truyền thuyết…
- Hôm nay, ta chủ yếu giảng giải cơ sở, căn cơ, vận dụng chiêu thức võ kỹ trước tam trọng võ đạo, và cuối cùng là một số tâm đắc về Võ Đạo Nội Kình…
Thanh âm của Trần giáo đầu trầm ổn có lực, phảng phất như có lực xuyên thấu rất lớn, cách xa mấy trăm mét cũng nghe thấy rõ ràng.
Vừa nghe đến cuối cùng là tâm đắc Võ Đạo Nội Kình, tất cả đệ tử ngoại tầng, bao gồm Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phi đều lộ ra ánh mắt sáng ngờ.
- Võ Đạo Nội Kình? Thật là đúng lúc!
Trong lòng Triệu Phong thầm khen, vô cùng chờ mong.
/1585
|