Ngày hôm sau, Chu Tường tỉnh lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt của Lan Khê Nhung.
Lan Khê Nhung sốt ruột vỗ vỗ mặt hắn, “Anh Tường? Anh khỏe chứ? Anh có nghe em nói gì không?”
Thái Uy cũng bước đến, lo lắng nhìn hắn.
Chu Tường cứng đờ hồi lâu, cuối cùng mới thở dài một tiếng, “Anh không sao.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
Lan Khê Nhung đỡ Chu Tường dậy, rót cho hắn chén nước.
Chu Tường uống vài ngụm, ngẩn ngơ nhìn cảnh vật xung quanh, hắn không biết phải hình dung thứ cảm giác này như thế nào cho phải, toàn thân hắn như đang bồng bềnh trên hư không, nhưng ý nghĩ lại vô cùng tỉnh táo.
Có lẽ trận gào khóc hôm qua đã trút bớt phần nào tâm tình của hắn, những đầy ứ khúc mắc trong lòng vơi đi không ít, vậy nên hắn khôi phục lý trí, hắn nghĩ, nếu lần này đối mặt với đống xương trắng nhìn không ra nguyên trạng kia, hắn cũng sẽ không chạy trối chết nữa.
Hắn tự nói với mình, Chu Tường, mày phải tỉnh táo lại, phải tỉnh táo lại.
Chút ảo tưởng cuối cùng của hắn đã hoàn toàn tan biến, hắn không còn đường lùi nữa, ngược lại, bây giờ hắn đã có thể bình tĩnh đến thần kỳ. Hắn biết rõ chuyện quan trọng nhất phải làm, chính là lấy lại di vật của cha mẹ hắn, hay nói đúng hơn là di vật của hắn, còn những gì rối rắm hết cách thay đổi kia, tất cả đã không còn ý nghĩa.
Chu Tường nhìn vẻ mặt lo lắng của Lan Khê Nhung và Thái Uy, áy náy nói, “Ngại quá, làm mọi người lo rồi, em không sao.”
Hắn bình tĩnh như vậy, ngược lại còn khiến hai người sợ hãi trong lòng, mới hôm qua hắn còn gào thét như một kẻ điên, gặp phải chuyện thế này, có lẽ bất kỳ ai cũng sẽ hành xử như hắn, vậy nên bây giờ nhìn hắn bình tĩnh, sự tương phản quá lớn khiến hai người cùng thấy bất an, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện cực đoan nào đó.
Chu Tường xỏ giày, bình tĩnh cười cười, “Em không sao thật mà, em nghĩ thông rồi, hôm qua hơi kích động thôi, nhưng mà… Bây giờ không quan trọng nữa.”
Thái Uy lắc đầu, thở dài nói, “Nếu khó chịu quá thì đừng cố nhịn làm gì, nhìn chú mày như thế, bọn anh còn sợ hơn.”
Chu Tường vỗ vai Thái Uy, “Anh Uy, hôm qua em tự chạy đi xem, chắc là anh lại gặp rắc rối.”
“Không quan trọng, nhưng mà Yến Minh Tự nhắn, bao giờ chú mày tỉnh thì đi gặp anh ta.”
Lan Khê Nhung nắm lấy tay Chu Tường, “Anh Tường, anh không đi cũng được. Em biết chuyện này đối với anh rất khó, nếu anh không muốn ở đây nữa thì em về cùng anh, cứ để anh Uy xử lý nốt mấy việc còn lại.”
Thái Uy cũng gật đầu, “Cứ để anh ở đây là được.”
Chu Tường lắc đầu, “Em phải ở lại, em muốn gặp Yến Minh Tự, còn cả…” Còn cả Yến Minh Tu, nhưng hắn không nói tiếp. Bộ dáng hôm qua của Yến Minh Tu làm hắn hơi khó chịu, hắn muốn xác nhận lại một chuyện.
Chu Tường dặn hai người không cần đi theo, hắn tự mình đến gặp Yến Minh Tự.
Chu Tường hơi khựng lại, hắn không có nhiều hiểu biết với tôn giáo, nhưng khi nghĩ hai hòa thượng kia được mời đến siêu độ, phản ứng đầu tiên của hắn là sợ hãi. Hiện giờ hắn nhìn như một người bình thường, nhưng chuyện hoang đường nhất đã xảy đến với hắn, hắn là tu hú chiếm tổ chim khách, mặc dù không phải hắn tự nguyện, nhưng tất nhiên cũng chẳng đường đường chính chính gì, vậy nên nhìn thấy hai hòa thượng nọ, hắn liền đặc biệt căng thẳng, không khác nào yêu quái nhìn thấy đạo sĩ.
Nhưng có muốn quay về cũng đã muộn, binh sĩ đứng canh cửa đã nhìn thấy hắn, một người quay vào nhà xin chỉ thị của Yến Minh Tự.
Chu Tường đành phải kiên nhẫn bước tới, sự thật chứng minh tất cả đều là ám ảnh tâm lý, hai hòa thượng chỉ lễ phép gật đầu với hắn, cũng không chú ý đến hắn nhiều.
Chỉ chốc lát sau, binh sĩ nọ đã quay ra, ý bảo hắn đi vào.
Vừa bước vào nhà, hắn đã cảm thấy cực kỳ bất bình thường, hắn không cách nào hình dung loại cảm giác này, thật giống như gian nhà đất thô kệch đột nhiên đổi khác, ngay cả không khí cũng trang nghiêm vô cùng. Hắn đi vào phòng ngủ, phát hiện không chỉ mình Yến Minh Tự đang ngồi bên trong, mà Yến Minh Tu cũng ở cạnh đó, thêm cả một lão hòa thượng cao gầy khoảng trên dưới 70 tuổi, khuôn mặt vô cảm, không giận mà uy. Ngay khi Chu Tường bước vào, lão hòa thượng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng, dù vẻ mặt ông vẫn không thay đổi, nhưng Chu Tường lại căng thẳng vạn phần.
Yến Minh Tự nói với Chu Tường, “Đây là sư phụ của tôi, Tịch Không đại sư.” Yến Minh Tự cực kỳ cung kính, thái độ thậm chí còn rất nhún nhường.
Chu Tường lúng túng làm một Phật lễ, cũng không dám rầy rà.
Mười mấy năm lăn lộn trong showbiz, hắn tiếp xúc với không ít nhân vật chót vót trên cao, dù người ta không nhớ hắn, nhưng hắn vẫn biết không ít chuyện bên lề về họ. Hắn đúc rút ra một điều, càng đứng trên cao, nhu cầu của con người đối với tín ngưỡng lại càng thêm mãnh liệt, tỷ như Vương tổng giàu có hai đời, tin Thần tin Phật đến si mê, mặc kệ bận rộn thế nào, hàng năm vẫn phải rút ra 2-3 tháng cố định để bế quan tu hành. Ở Bắc Kinh, ai cũng phải nể ông đôi phần, vậy mà nhìn thấy Thiết Bổng Lạt Ma, Vương tổng còn chẳng dám ngẩng đầu lên, chuyện này tất nhiên không phải lời đồn nhảm, mà là Vương tổng đắc ý tự nói ra, vừa nhắc đến sư phụ mình, ông đã cung kính ngưỡng mộ chẳng khác nào đang nhắc tới thần thánh. Chuyện mấy sếp tổng khúm núm tín Phật tín Giáo là cực kỳ bình thường, nên lúc nghe Yến Minh Tự có sư phụ, Chu Tường cũng không lấy làm lạ.
Người được Yến Minh Tự tôn làm sư phụ nhất định phải vĩ đại vô cùng, chỉ có điều, không rõ tại sao ông lại xuất hiện ở đây.
Tịch Không đại sư chỉ lẳng lặng nhìn hắn, vẫn không biểu cảm, không lên tiếng.
Chu Tường bị nhìn đến bứt rứt, hắn hỏi Yến Minh Tự, “Ngài Yến, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Yến Minh Tự nghiêm khắc nhìn hắn, “Tôi muốn biết hôm qua cậu nhìn thấy gì, nói gì, làm gì.”
Chu Tường thấp giọng đáp, “Tôi thấy một đống xương cốt, thấy Yến Minh Tu ngồi dưới đất, nhắm mắt không nói, tôi không làm gì cả, tôi sợ quá nên bỏ chạy.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Nhưng bây giờ nó muốn gặp cậu.”
Chu Tường ngẩn người, “Được.” Tôi cũng đang muốn gặp cậu ta.
Đây là lần thứ hai hắn bước vào căn phòng nọ, nhưng lúc này Yến Minh Tu đang an vị trước bàn ăn, trên bàn là một phần bữa sáng, nhưng y vẫn không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn đồ ăn, ngẩn người.
Có thứ gì đó mạnh bạo đánh vào tim Chu Tường.
Hắn nhịn không được, thử nhìn nhìn vào buồng trong đặt hài cốt, nhưng bị cánh cửa chắn ngang tầm mắt.
Yến Minh Tu mở miệng, âm thanh khàn khàn rất khó nghe, “Ngồi xuống.”
Chu Tường ngồi xuống phía đối diện, băn khoăn nhìn Yến Minh Tu, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Yến Minh Tu nhìn hắn, trong đôi mắt trống rỗng khẽ lấp lánh một thứ ánh sáng quỷ dị, y cứ thẳng tắp trừng trừng nhìn hắn, tựa như muốn xuyên qua da thịt hắn, nhìn sâu vào nội tâm hắn, khiến cho hắn cực kỳ mất tự nhiên.
Yến Minh Tu nói, “Có vài việc tôi định nói với anh. Bởi vì tôi không muốn để Thái Uy nhìn thấy tôi như thế này, nên tôi nói cho anh, phiền anh về nhắn lại với anh ta.”
Chu Tường gật gật đầu.
“Mọi chuyện của Chu Tường sẽ do tôi thu xếp, bảo anh ta không cần lo nữa.” Lúc Yến Minh Tu nói những lời này, ánh mắt y vẫn không rời khỏi khuôn mặt hắn, lặng lẽ quan sát mọi biểu cảm của hắn.
Chu Tường run rẩy hỏi, “Có ý gì?”
“Ý là, di thể và di sản của Chu Tường đều do tôi xử lý.”
“Nhưng mà, hắn có họ hàng…”
“Tôi biết, tôi đã giải quyết rồi, bây giờ tất cả di vật của Chu Tường đều là tài sản hợp pháp của tôi.”
Bàn tay Chu Tường đặt dưới gầm bàn lặng lẽ siết thành hai nắm đấm, hắn cúi đầu, giấu đi vẻ mặt mình, hạ giọng nói, “Vậy, ngài muốn xử lý… Xử lý Chu Tường… Và đồ đạc thế nào?”
“Tôi sẽ đưa hắn về an táng tại Bắc Kinh.”
Chu Tường truy hỏi, “Căn hộ thì sao? Bán đi?”
Yến Minh Tu nhìn hắn thật sâu, “Tôi sẽ sửa chữa lại căn hộ.”
Chu Tường trợn tròn mắt, khàn khàn hỏi, “Tại… Tại sao?”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, Yến Minh Tu không khách sáo hỏi ngược lại hắn, “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Chu Tường đáp, “Bởi vì… Anh Uy nói trong nhà vẫn còn đồ đạc của Chu Tường, anh ấy muốn mang về, giữ làm kỷ niệm.”
“Tôi đã nói, bây giờ di vật của Chu Tường đều là tài sản hợp pháp của tôi, anh ta không có quyền gì hết, tôi sẽ tự mình xử lý.”
Chu Tường âm thầm nghiến răng, “Ngài muốn xử lý thế nào?”
Yến Minh Tu lạnh lẽo phán, “Đốt, hoặc là chôn cùng Chu Tường.”
Chu Tường suýt nữa thì bật dậy. Yến Minh Tu lấy quyền gì mà đòi xử lý tài sản của hắn?! Đó là… Đó là… Nhưng hắn lại nhớ ra, lấy thân phận bây giờ, hắn không có quyền quyết định.
Hắn run rẩy nói, “Yến tổng, anh Uy và Chu Tường rất thân thiết, anh ấy rất muốn cầm lại một ít di vật, nhất là của cha mẹ Chu Tường…”
“Không liên quan đến tôi. Chuyện của Chu Tường, tôi tự biết giải quyết, tôi muốn những thứ đó cứ để Chu Tường mang theo.”
Chu Tường giận đến choáng váng đầu óc, hắn sắc lẻm nói, “Thế tại sao ngài muốn sửa lại căn hộ, tại sao không đốt luôn căn hộ theo hắn đi?”
“Căn hộ kia không tồi, tôi có cảm tình, mà ở đó cũng gần chỗ làm của tôi, sau này tôi thích tới lúc nào thì tới. Nhưng tôi muốn đổi nó sang hình dạng khác, miễn phải khổ sở trong lòng.” Yến Minh Tu cực kỳ bình tĩnh nói, biểu cảm không có kẽ hở, ác nghiệt lạnh lùng, trái tim Chu Tường đã đông cứng, hắn thật sự không biết còn cách nào để lấy lại những gì thuộc về mình.
Chắc chắn không thể trông cậy vào mợ trẻ của hắn rồi, nhất định Yến Minh Tu đã sớm lo liệu, đối với quyết định của Yến Minh Tu, hắn thật sự không thể hiểu nổi.
Yến Minh Tu giơ tay lên, nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu, “Về chuyển lời cho Thái Uy, chuyện tên trộm tôi không tra xét nữa, giờ cũng chẳng còn quan trọng. Ngày mai tôi sẽ về Bắc Kinh, sắp xếp an táng Chu Tường trước, tính chuyện căn hộ và đồ đạc của hắn sau, bảo anh ta đừng chõ mũi vào, đến ngày tang lễ tôi sẽ báo.”
Chu Tường đứng dậy, nghiến răng nói, “Yến Minh Tu, cậu là cái gì của Chu Tường, cậu dựa vào đâu mà ra quyết định thay cho hắn? Anh Uy là người anh em tốt nhất của Chu Tường, cậu phải nên…”
“Tôi là người đàn ông của Chu Tường.” Đôi con ngươi sáng quắc như chim ưng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Không ai có tư cách quyết định thay cho hắn hơn tôi.”
Chu Tường lùi lại từng bước, hung tợn trừng y một cái, xoay gót bỏ ra ngoài.
Ánh mắt Yến Minh Tu vẫn dõi theo bóng lưng hắn, tận đến khi hắn đi khuất, Yến Minh Tu mới ôm lấy ngực, trái tim quặn đau dữ dội, y không thể tiếp tục ngồi thẳng nữa. Chậm rãi siết chặt hai bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nơi hắn vừa biến mất, y nghiến răng phun ra hai chữ, “Chu Tường”.
END86.
/123
|