Đêm đó Chu Tường không về nhà, nói đúng hơn là, hắn không về căn hộ hắn thuê cùng Trần Anh, bởi vì Yến Minh Tu đưa hắn về căn hộ thật sự của hắn.
Từ khi phát hiện thi thể hắn, hắn được xác nhận là đã tử vong, tất cả những gì thuộc về hắn, bây giờ đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Lúc hắn mở cánh cửa quen thuộc, đưa tay bật công tắc đèn nhắm mắt cũng thấy, căn hộ ba mươi năm gắn bó hiện ra trước mặt hắn. Không bụi bặm, không lạnh lẽo thiếu hơi người, ánh đèn dịu dàng soi sáng phòng khách nhỏ ấm áp, hết thảy thật giống như hắn chưa từng rời đi, chưa từng có gì đổi khác.
Yến Minh Tu đảo mắt qua từng góc nhỏ, nhẹ giọng nói với hắn, “Tôi đã quét dọn lại. Anh… sau khi anh mất, tôi có ở đây một thời gian, nhưng cuối cùng lại không dám nữa, nơi này đâu đâu cũng có hình bóng và tiếng nói của anh, tôi không dám ở lại đây nữa, nhưng mỗi tháng tôi đều về một hai lần, quét dọn lại sạch sẽ. Tất cả mọi thứ vẫn y như cũ, Chu Tường, anh hiểu không, tôi vẫn luôn ở đây, đợi anh trở về.”
Chu Tường buồn phiền không ngớt, hắn trầm giọng nói, “Tôi đã về rồi, tôi muốn đổi nơi này với căn hộ kia, cậu trả lại nhà cho tôi đi.” Hắn nhìn Yến Minh Tu, khẩn thiết, “Coi như tôi xin cậu.”
Yến Minh Tu cười khổ một tiếng, “Chu Tường, anh thật giỏi làm tôi đau lòng. Tôi trả căn hộ này cho anh cũng được, nhưng anh phải giao bản thân anh cho tôi.”
Chu Tường nghiêng đầu, “Nửa năm, chúng ta chỉ thỏa thuận nửa năm.”
“Dù chỉ là nửa năm, tôi cũng sẽ không buông tay.” Yến Minh Tu nói, “Nửa năm này phải giống như lúc trước, anh phải nghe tôi toàn quyền sắp xếp. Tôi cho anh hai ngày, anh dọn lại về đây.” Yến Minh Tu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn môi hắn, “Chúng ta sẽ ở đây, một lần nữa bắt đầu.”
Chu Tường cắn răng nói, “Cậu làm vậy để làm gì? Thời gian không thể quay ngược, nếu tôi còn là Chu Tường ngày trước, nếu tôi không rơi xuống vách núi, có lẽ tôi sẽ bắt đầu lại với cậu, nhưng bây giờ, Yến Minh Tu, cậu nhìn tôi bây giờ xem, chúng ta không thể quay lại nữa.”
“Có thể.” Yến Minh Tu tha thiết nhìn Chu Tường, đôi mắt y hằn sâu chấp nhất, “Chu Tường, thực ra đến tận lúc này anh vẫn chưa hiểu được tôi, bởi vì trước kia tôi cứ mải đề phòng anh, nên tôi mới phạm phải sai lầm quá lớn. Tôi không kịp nói với anh, rằng một năm ở bên anh, tôi mãn nguyện đến thế nào, mỗi ngày ở bên anh, tôi hạnh phúc tới bao nhiêu. Anh không biết anh có ý nghĩa thế nào đối với tôi, trước đây chính tôi cũng không biết, nhưng ba năm không có anh, tôi đã hiểu được rồi, nhất định, nhất định tôi sẽ không bao giờ buông anh ra nữa.”
Y không biết liệu từ giờ cho đến hết đời, y có dám nói với Chu Tường rằng năm y mười sáu tuổi, cái người khiến y chìm sâu vào kinh diễm, ái mộ, nhớ thương day dứt, chính là Chu Tường hay không. Bởi vì y nhận nhầm, yêu nhầm, nên y mới phạm phải tội lỗi không cách nào tha thứ, y không thể nói, mà cũng không dám nói, y sợ Chu Tường càng hận y, ngay cả y cũng hận chính mình.
Nếu bóng lưng thuần trắng tiêu diêu trên màn ảnh năm đó thỏa mãn ảo tưởng hoàn mỹ tuổi thiếu niên của y, thì một năm ở bên Chu Tường đã cho y biết cái gì mới là tình yêu chân thực. Y được nhìn thấy cách một người đàn ông trưởng thành yêu thương, y được nhìn thấy cách hắn dùng khoan dung và dịu dàng lôi cuốn người hắn yêu, và y thực sự đã bị hắn cuốn hút. Nhưng lúc ấy y quá ngu xuẩn, chấp niệm bồng bột che khuất tầm mắt y, thậm chí y còn nghĩ, trong lòng đã có một người mà vẫn động tình vì một người khác là vi phạm nguyên tắc, vì thế, y cứ mặc nhiên hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp nhất Chu Tường dành cho y, đồng thời lại ôm ấp ảo tưởng được chăng hay chớ, lừa gạt mình, lừa gạt Chu Tường.
Bởi vậy nên Chu Tường không tin y, y hiểu được, y chưa bao giờ tặng cho Chu Tường một niềm tin, đến tận khi chết, Chu Tường vẫn không biết hắn chiếm vị trí gì trong lòng y.
Y sẽ dùng thời gian để bù đắp lỗi lầm, chấm dứt những dằn vặt kéo dài ba năm nay, y sẽ giành lại người duy nhất y muốn, người duy nhất y cần.
Chu Tường nhìn kiên định và thâm tình ẩn sâu trong mắt Yến Minh Tu, trái tim bất giác run rẩy.
Yến Minh Tu nói có phần đúng, hắn chưa từng thực sự hiểu được y, bởi vì y không cho hắn cơ hội.
Những tháng đầu tiên, hắn thậm chí còn không biết gia thế của Yến Minh Tu, không biết Yến Minh Tu làm cái gì, ở trong mắt hắn, Yến Minh Tu chỉ là một chàng sinh viên mới ra trường, gia cảnh không tồi, kiêu ngạo, rất khó chiều, lúc ấy hắn cũng không quá để ý Yến Minh Tu là người như thế nào, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài cực hạn quyến rũ của y.
Đến khi hắn thực sự muốn hiểu Yến Minh Tu thì hắn đã không còn cơ hôi, bởi vì hắn đã thật lòng yêu Yến Minh Tu, tất cả ưu điểm và khuyết điểm của y đều đáng nâng niu ở trong mắt hắn, hắn đã chẳng còn nhìn thấy gì.
Mãi tới khi sống lại bằng một thân phận khác, gặp lại Yến Minh Tu, hắn mới tỉnh mộng.
Yến Minh Tu đã không còn là thiếu niên ngày trước, thậm chí Yến Minh Tu ngày trước cũng chẳng đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Bây giờ, đứng trước mặt hắn là một người đàn ông mưa nắng thất thường, tiền tài quyền thế, lãnh đạm lạnh lùng, ngạo nghễ và cứng cỏi.
Đối diện với ánh mắt cuộn trào cảm xúc của Yến Minh Tu, hắn chỉ thấy lạnh sống lưng. Hắn không tin những gì Yến Minh Tu nói, bởi vì hắn cảm giác như chính mình đang bị cắn xé, hắn châm chọc, “Yến Minh Tu, nếu cậu thật sự thương nhớ tôi đến thế, thì tại sao chúng ta lại có giao kèo này? Cậu dùng hai trăm vạn và một căn hộ để bao tôi, thứ cậu bao không phải tôi, mà là thân thể này. Kỳ thật cũng chẳng sao, ai cũng có nhu cầu sinh lý, nhưng lúc cậu yêu Uông Vũ Đông, cậu mang tôi ra làm thế thân, lúc cậu nói cậu yêu tôi, cậu cũng tìm một thế thân, thực ra cậu chỉ thiếu người kề bên gối, bất kể là ai cũng…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Yến Minh Tu đã khó coi tới cực điểm, y kích động đẩy hắn lên tường, âm thanh vì đau đớn mà vô cùng sắc nhọn, “Chu Tường, lúc đó biến anh thành thế thân của Uông Vũ Đông, tôi thật lòng xin lỗi anh, nhưng còn anh… Ngay từ lần đầu nhìn thấy anh trong thang máy, dù bề ngoài anh đã thay đổi hoàn toàn, nhưng tôi vẫn rung động không thể giải thích được, thời điểm ấy, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là không được để anh đi, tôi dùng cách này trói buộc anh, trói buộc thân xác này, là bởi vì…” Yến Minh Tu nghẹn ngào, “Là bởi vì tôi nhớ anh đến phát điên, cảm giác quen thuộc trên người anh chính là sự cứu rỗi duy nhất dành cho tôi lúc đó, anh không biết… Anh không biết tôi nhớ anh nhiều đến thế nào, anh không biết tôi sống qua mỗi ngày ra sao. Rõ ràng anh chính là anh, nhưng anh lại giấu giếm tôi lâu đến vậy, anh nói cho Thái Uy, nói cho Lan Khê Nhung, chỉ duy độc mình tôi là anh không nói. Trả thù tôi như thế, anh đã thỏa mãn chưa? Chắc là anh thỏa mãn lắm, tôi đau đớn hơn anh tưởng rất nhiều lần!” Yến Minh Tu ôm siết lấy hắn, thanh âm ngập tràn tuyệt vọng, “Chu Tường, dù tất cả đúng là đáng kiếp tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ mình có thể phản bội anh, tôi chỉ… Hai người quá giống nhau, hai người chính là một người! Chu Tường, anh có hiểu được không? Ba năm, tôi sắp không thể chịu nổi nữa!”
Một Uông Vũ Đông, hai Chu Tường, thế thân, thế thân, ai là thế thân của ai, ai là thế thân, ai là nhân vật chính?! Từ đầu đến giờ, tất cả diễn biến chẳng khác nào một trò hề đã được ông trời sắp đặt, với mục đích là đẩy bọn họ đến bước đường cùng, để sung sướng ngắm nhìn bọn họ đau đớn, ngu xuẩn, tuyệt vọng.
Chu Tường há miệng thở dốc, lời đến miệng lại không thể thốt ra, hắn sợ nếu mở miệng lúc này, hắn sẽ không kìm nén được mình nữa.
Lời phân trần đau đớn mà oan ức của Yến Minh Tu khiến hắn không biết phải làm sao. Đến tột cùng thì Yến Minh Tu làm như vậy có bị tính là phản bội hắn không? Ngay cả hắn cũng không rõ nữa. Cùng là đàn ông, hắn cũng không nghĩ một người nên mãi mãi trung thành với một người đã chết.
Yến Minh Tu không làm gì sai cả, thậm chí y còn giúp đỡ hắn, nhưng những cảm xúc rối rắm trong đầu, hắn không thể gạt bỏ được.
Hắn đang ghen tị? Ghen tị với ai? Cả hai Chu Tường đều là hắn, nhưng cũng không hẳn là hắn, ai là thế thân, ai là nhân vật chính, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được.
Chu Tường đau đớn nhắm mắt lại.
Hắn đã sớm hiểu rõ, chỉ cần dính dáng đến Yến Minh Tu, chờ đợi hắn chỉ có dày vò và khốn khổ, vậy nên hắn phải, phải rời xa Yến Minh Tu, dù hắn có yêu Yến Minh Tu nhiều đến mức nào, hắn vẫn sợ hãi.
END91.
/123
|