Dịch: Đức Thành
"Cũng vì để có nơi ở thôi! Àiiii, ta cũng xem như loại người không có bản lãnh gì. Ta năm nay đã lớp năm, hằng năm cũng chỉ miễn cưỡng có thể hoàn thành sát hạch cuối kỳ. Huy chương của ta đều tiêu đến mức gần như cạn kiệt. Không có cách nào, chỉ có thể làm những loại nhiệm vụ cơ sở nhất thế này thôi. Còn những đệ tử có bản lĩnh thì sẽ không làm như vậy."
Tiền Lỗi tò mò hỏi: "Học trưởng, vậy ngài lái xe này có thể kiếm bao nhiêu huy chương?"
Người học trưởng kia nói: "Một tháng một viên huy chương trắng, chỉ đủ chi trả tiền phòng. Nhưng thức ăn của học viện lại là miễn phí. Mỗi ngày cũng chỉ cần làm việc hai giờ, vẫn là đáng giá. Dĩ nhiên, những thứ này đối với người có năng lực thì sẽ thành việc lãng phí thời gian. Nhưng thế này lại thu nhập ổn định a, không giống những nhiệm vụ có khả năng thất bại kia. Một khi không hoàn thành nhiệm vụ là bọn hắn sẽ phải ở lều vải. Ta là hệ Phụ Trợ, nhiệm vụ ta có thể làm cũng không nhiều, cho nên không có cách, cũng chỉ có thể thế này."
Trong lúc nói chuyện, xe đưa đón đã dừng trước một hàng liên hợp biệt thự, tên thanh niên kia nói: “Đến rồi, đây là ký túc xá của các ngươi. Tòa nhà thứ nhất số mười sáu, tòa thứ hai, thứ ba. Ba tòa nhà tiếp nối này chính nơi ở của là ba người các ngươi, nhanh chóng làm quen một chút hoàn cảnh nơi này đi.”
“Đúng rồi, tiện đây ta cho các niên đệ một đề nghị, nếu đã tới Sử Lai Khắc chúng ta, vậy sẽ phải tranh thủ tất cả thời gian tu luyện, tuyệt đối không nên lãng phí bất kỳ phút giây nào, bởi vì tất cả những người khác cũng đều đang cố gắng. Độ khó của khảo hạch hàng năm sẽ căn cứ vào thực lực trung bình của các ngươi. Mà ta nghe nói các ngươi lần này rất mạnh a! Cho nên, rất có thể sát hạch của các ngươi sẽ khó hơn bọn ta. Có thể ở lại chính là thắng lợi. Ta cũng phải nỗ lực, còn có một năm là ta có thể tốt nghiệp ngoại viện, không biết có cơ hội vào nội viện hay không. Nếu có thể tiến vào nội viện, đó mới thật sự là một bước lên trời. Mỗi một vị học trưởng nội viện đều là do liên bang tiêu tốn rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng ra."
Nói đến nội viện, trên mặt vị niên trưởng này rõ ràng tràn đầy sự mong ngóng.
Ba người Lam Hiên Vũ xuống xe, cáo biệt học trưởng. Bọn hắn nhìn dãy liên hợp biệt thự trước mắt mà không khỏi lộ ra vẻ kích động. Nỗ lực lâu như vậy, liều mạng tới như vậy, rốt cuộc bọn hắn cũng thi đậu Sử Lai Khắc, từ giờ khắc này bắt đầu, bọn hắn đã thực sự trở thành một thành viên Sử Lai Khắc, đã có vị trí của riêng mình trong Sử Lai Khắc, điều này làm sao không làm cho bọn hắn xúc động đây? Lam Hiên Vũ tại tòa nhà thé nhất số mười sáu, Tiền Lỗi tại tòa nhà thứ hai, Lưu Phong thứ ba.
Sau khi dùng hồn đạo thông tin của mình để mở cửa, Lam Hiên Vũ bước vào nơi ở của hắn.
Vừa vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là một phòng khách rộng lớn, bên trong có một vòng ghế sô pha, phòng khách dùng màu ngà sữa cùng màu vàng nhạt trang trí làm chủ, cơ bản đều là vật liệu đá cùng gỗ kết hợp, trang nhã mà đơn giản.
Trên bàn trà có một trang giấy, Lam Hiên Vũ cầm lên xem một chút, phía trên ghi công năng của các gian phòng trong biệt thự này. Lầu một có phòng khách và phòng vệ sinh, còn có phòng bếp, ngoài ra còn có một cái phòng chứa đồ. Lầu hai có tới hai cái phòng ngủ, học viện Sử Lai Khắc cho phép người nhà đệ tử tới thăm một tháng trong mỗi năm.
Lầu một này còn có một phòng mô phỏng, nói cách khác, khi ở đây thì căn bản sẽ không cần tới giảng đường chuyên môn, có thể trực tiếp sử dụng khoang thuyền mô phỏng. Lầu ba là phòng minh tưởng. Nhìn đến đây, Lam Hiên Vũ không khỏi kinh ngạc, mỗi một tầng đều có bên trên trăm mét vuông, chẳng lẽ toàn bộ lầu ba chỉ có một phòng minh tưởng thôi sao? Ngoài ra, biệt thự này còn có một tầng tiếp theo, tầng tiếp theo là phòng tu luyện, trong đó gồm một phòng tu luyện phòng ngự cao và một phòng trọng lực. Phối trí đơn giản nhưng cũng quá đầy đủ a, so với nhà ở Thiên La tinh của Lam Hiên Vũ thì nơi này tốt hơn nhiều.
Lam Hiên Vũ đi nhanh một vòng trong biệt thự, phòng ngủ rất thoải mái dễ chịu, tất cả chăn màn gối đệm đầy đủ mọi thứ, đệm chăn đều là đồ mới, còn mang theo mùi hương của ánh nắng. Phòng mô phỏng rất lớn, bên trong có một đài khoang thuyền mô phỏng Lam Hiên Vũ chưa từng thấy qua. Mà thứ làm hắn rung động nhất lại là lầu ba. Theo cầu thang đi tới lầu ba, thứ đầu tiên hắn thấy được chính là một cái cửa chính bằng kim loại. Lúc này cánh của vẫn đang khóa chặt, sau khi Lam Hiên Vũ dùng hồn đạo dụng cụ thông tin kết nối mật mã khóa, lúc này cửa chính mới chậm rãi mở ra.
Sau khi bước qua cánh cửa kim loại này, hắn lập tức có một loại cảm giác tê cả da đầu, tế bào toàn thân đều trở nên hưng phấn. Phòng minh tưởng!
Đây là một oan phòng hình tròn rất lớn, có tới một trăm mét vuông, đỉnh chóp gian phòng cũng là hình tròn. Nhưng kỳ dị nhất là nóc phòng hoàn toàn trong suốt, không biết là kim loại trong suốt hay chất liệu gì khác. Trên mái vòm trong suốt có từng đầu rìa cạnh, lúc này ánh nắng phóng xuống, khiến cho cả phòng đều được tràn ngập một tầng vàng kim nhàn nhạt. Mặt đất cùng vách tường có rất nhiều hoa văn, dường như những đường vân này đang hấp thu năng lượng từ ánh nắng.
Vừa tiến vào nơi này, Lam Hiên Vũ lập tức cảm giác được, thiên địa nguyên lực nơi này ít nhất phải nhiều gấp ba so với bên ngoài. Mà sinh mệnh năng lượng cũng phải gấp đôi là ít nhất. Mặc dù hắn cũng không học những tri thức về phương diện này, nhưng vẫn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, những đường hoa văn trên vách tường, hẳn là hồn đạo pháp trận trong truyền thuyết.
Hồn đạo pháp trận cũng là một trong những con đường học tập trọng yếu của hồn sư. Cơ giáp, Đấu Khải, hồn đạo vũ khí... tất cả đều có quan hệ với hồn đạo pháp trận. Tri thức hồn đạo pháp trận cũng cực kỳ phức tạp, muốn học được nó thì phải chú nhập tinh lực cực lớn mới có thể.
Hồn đạo pháp trận trong phòng minh tưởng này cũng tương đối lớn, mặc dù hoa văn không quá dày đặc. Nhưng có thể làm cho thiên địa nguyên lực nơi này dồi dào như thế thì không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần tu luyện tại đây thì chắc chắn tốc độ tăng lên sẽ nhanh hơn bên ngoài rất nhiều. Khó trách vị học trưởng đưa bọn hắn đến đây lại nói ở ký túc là tuyệt đối đáng giá. Chỉ riêng cái phòng minh tưởng này cũng quá đáng giá rồi! Đây chính là phúc lợi của học viện dành cho bọn hắn. Tu luyện ở một nơi thế này thì làm sao có thể tăng lên không nhanh đây? Mà dạng hoàn cảnh tu luyện này, dù học viện Sử Lai Khắc cũng nhất định sẽ có hạn, hàng năm học viện chỉ tuyển nhận một chút học viên như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đứng trong phòng minh tưởng, Lam Hiên Vũ có một loại cảm giác nóng lòng muốn lập tức bắt đầu minh tưởng. Hiện tại hắn đã cảm thấy phòng ngủ căn bản không có tác dụng gì, về sau có ngủ thì ngủ ở đây cũng vẫn tốt hơn. Học viện Sử Lai Khắc thật không hổ là nơi tất cả hồn sư đều hướng tới a! Khó trách mỗi lần Quý lão sư nhắc tới Sử Lai Khắc, đều biểu hiện ra sự hoài niệm mãnh liệt như vậy.
Mặc dù mặt ngoài thì có vẻ Ngân lão sư tràn đầy oán niệm đối với nơi này. Nhưng trên thực tế lại chính bởi vì không thể quên được, không nỡ bỏ nên hắn mới có oán niệm. Đúng lúc này, hồn đạo thông tin trên cổ tay Lam Hiên Vũ vang lên, hắn cúi đầu nhìn lại, phía trên xuất hiện một dãy số hắn không quen biết.
Hồn đạo thông tin kết nối, bên kia truyền tới một thanh âm lười biếng: "Tới Trung Tâm Không Gian tìm ta. Hồn đạo thông tin của ngươi sẽ tự dẫn đường."
Chỉ nói một câu nói như vậy, bên kia liền dập máy. Dĩ nhiên Lam Hiên Vũ đã nghe được đối phương là ai, còn không phải vị lão sư lôi thôi đó của mình sao? Lam Hiên Vũ chỉ vừa nghĩ tới bốn chữ "chiến cơ yểm trợ", hắn lập tức có chút hối hận tại sao lúc trước lại chọn hệ Chỉ Huy Không Gian, với cái thành tích hạng nhất của mình, chỉ sợ chọn hệ nào cũng đều được tuyển chọn. Mà dưới dạng điều kiện tu luyện này của Sử Lai Khắc, sinh mệnh năng lượng nồng đậm như thế. Từ khi huyết mạch chi lực của hắn không cần thông qua hấp thu hồn lực để bổ sung, tốc độ tăng trưởng hồn lực của hắn đã tăng rõ rệt, nhược điểm của hắn nhất định sẽ được bổ khuyết, Song Giáp Lưu cũng là lựa chọn tương đối tốt đó!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng dù sao cũng đã là học viên của hệ Chỉ Huy Không Gian. Lam Hiên Vũ lưu luyến bước ra khỏi phòng minh tưởng.
"Cũng vì để có nơi ở thôi! Àiiii, ta cũng xem như loại người không có bản lãnh gì. Ta năm nay đã lớp năm, hằng năm cũng chỉ miễn cưỡng có thể hoàn thành sát hạch cuối kỳ. Huy chương của ta đều tiêu đến mức gần như cạn kiệt. Không có cách nào, chỉ có thể làm những loại nhiệm vụ cơ sở nhất thế này thôi. Còn những đệ tử có bản lĩnh thì sẽ không làm như vậy."
Tiền Lỗi tò mò hỏi: "Học trưởng, vậy ngài lái xe này có thể kiếm bao nhiêu huy chương?"
Người học trưởng kia nói: "Một tháng một viên huy chương trắng, chỉ đủ chi trả tiền phòng. Nhưng thức ăn của học viện lại là miễn phí. Mỗi ngày cũng chỉ cần làm việc hai giờ, vẫn là đáng giá. Dĩ nhiên, những thứ này đối với người có năng lực thì sẽ thành việc lãng phí thời gian. Nhưng thế này lại thu nhập ổn định a, không giống những nhiệm vụ có khả năng thất bại kia. Một khi không hoàn thành nhiệm vụ là bọn hắn sẽ phải ở lều vải. Ta là hệ Phụ Trợ, nhiệm vụ ta có thể làm cũng không nhiều, cho nên không có cách, cũng chỉ có thể thế này."
Trong lúc nói chuyện, xe đưa đón đã dừng trước một hàng liên hợp biệt thự, tên thanh niên kia nói: “Đến rồi, đây là ký túc xá của các ngươi. Tòa nhà thứ nhất số mười sáu, tòa thứ hai, thứ ba. Ba tòa nhà tiếp nối này chính nơi ở của là ba người các ngươi, nhanh chóng làm quen một chút hoàn cảnh nơi này đi.”
“Đúng rồi, tiện đây ta cho các niên đệ một đề nghị, nếu đã tới Sử Lai Khắc chúng ta, vậy sẽ phải tranh thủ tất cả thời gian tu luyện, tuyệt đối không nên lãng phí bất kỳ phút giây nào, bởi vì tất cả những người khác cũng đều đang cố gắng. Độ khó của khảo hạch hàng năm sẽ căn cứ vào thực lực trung bình của các ngươi. Mà ta nghe nói các ngươi lần này rất mạnh a! Cho nên, rất có thể sát hạch của các ngươi sẽ khó hơn bọn ta. Có thể ở lại chính là thắng lợi. Ta cũng phải nỗ lực, còn có một năm là ta có thể tốt nghiệp ngoại viện, không biết có cơ hội vào nội viện hay không. Nếu có thể tiến vào nội viện, đó mới thật sự là một bước lên trời. Mỗi một vị học trưởng nội viện đều là do liên bang tiêu tốn rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng ra."
Nói đến nội viện, trên mặt vị niên trưởng này rõ ràng tràn đầy sự mong ngóng.
Ba người Lam Hiên Vũ xuống xe, cáo biệt học trưởng. Bọn hắn nhìn dãy liên hợp biệt thự trước mắt mà không khỏi lộ ra vẻ kích động. Nỗ lực lâu như vậy, liều mạng tới như vậy, rốt cuộc bọn hắn cũng thi đậu Sử Lai Khắc, từ giờ khắc này bắt đầu, bọn hắn đã thực sự trở thành một thành viên Sử Lai Khắc, đã có vị trí của riêng mình trong Sử Lai Khắc, điều này làm sao không làm cho bọn hắn xúc động đây? Lam Hiên Vũ tại tòa nhà thé nhất số mười sáu, Tiền Lỗi tại tòa nhà thứ hai, Lưu Phong thứ ba.
Sau khi dùng hồn đạo thông tin của mình để mở cửa, Lam Hiên Vũ bước vào nơi ở của hắn.
Vừa vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là một phòng khách rộng lớn, bên trong có một vòng ghế sô pha, phòng khách dùng màu ngà sữa cùng màu vàng nhạt trang trí làm chủ, cơ bản đều là vật liệu đá cùng gỗ kết hợp, trang nhã mà đơn giản.
Trên bàn trà có một trang giấy, Lam Hiên Vũ cầm lên xem một chút, phía trên ghi công năng của các gian phòng trong biệt thự này. Lầu một có phòng khách và phòng vệ sinh, còn có phòng bếp, ngoài ra còn có một cái phòng chứa đồ. Lầu hai có tới hai cái phòng ngủ, học viện Sử Lai Khắc cho phép người nhà đệ tử tới thăm một tháng trong mỗi năm.
Lầu một này còn có một phòng mô phỏng, nói cách khác, khi ở đây thì căn bản sẽ không cần tới giảng đường chuyên môn, có thể trực tiếp sử dụng khoang thuyền mô phỏng. Lầu ba là phòng minh tưởng. Nhìn đến đây, Lam Hiên Vũ không khỏi kinh ngạc, mỗi một tầng đều có bên trên trăm mét vuông, chẳng lẽ toàn bộ lầu ba chỉ có một phòng minh tưởng thôi sao? Ngoài ra, biệt thự này còn có một tầng tiếp theo, tầng tiếp theo là phòng tu luyện, trong đó gồm một phòng tu luyện phòng ngự cao và một phòng trọng lực. Phối trí đơn giản nhưng cũng quá đầy đủ a, so với nhà ở Thiên La tinh của Lam Hiên Vũ thì nơi này tốt hơn nhiều.
Lam Hiên Vũ đi nhanh một vòng trong biệt thự, phòng ngủ rất thoải mái dễ chịu, tất cả chăn màn gối đệm đầy đủ mọi thứ, đệm chăn đều là đồ mới, còn mang theo mùi hương của ánh nắng. Phòng mô phỏng rất lớn, bên trong có một đài khoang thuyền mô phỏng Lam Hiên Vũ chưa từng thấy qua. Mà thứ làm hắn rung động nhất lại là lầu ba. Theo cầu thang đi tới lầu ba, thứ đầu tiên hắn thấy được chính là một cái cửa chính bằng kim loại. Lúc này cánh của vẫn đang khóa chặt, sau khi Lam Hiên Vũ dùng hồn đạo dụng cụ thông tin kết nối mật mã khóa, lúc này cửa chính mới chậm rãi mở ra.
Sau khi bước qua cánh cửa kim loại này, hắn lập tức có một loại cảm giác tê cả da đầu, tế bào toàn thân đều trở nên hưng phấn. Phòng minh tưởng!
Đây là một oan phòng hình tròn rất lớn, có tới một trăm mét vuông, đỉnh chóp gian phòng cũng là hình tròn. Nhưng kỳ dị nhất là nóc phòng hoàn toàn trong suốt, không biết là kim loại trong suốt hay chất liệu gì khác. Trên mái vòm trong suốt có từng đầu rìa cạnh, lúc này ánh nắng phóng xuống, khiến cho cả phòng đều được tràn ngập một tầng vàng kim nhàn nhạt. Mặt đất cùng vách tường có rất nhiều hoa văn, dường như những đường vân này đang hấp thu năng lượng từ ánh nắng.
Vừa tiến vào nơi này, Lam Hiên Vũ lập tức cảm giác được, thiên địa nguyên lực nơi này ít nhất phải nhiều gấp ba so với bên ngoài. Mà sinh mệnh năng lượng cũng phải gấp đôi là ít nhất. Mặc dù hắn cũng không học những tri thức về phương diện này, nhưng vẫn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, những đường hoa văn trên vách tường, hẳn là hồn đạo pháp trận trong truyền thuyết.
Hồn đạo pháp trận cũng là một trong những con đường học tập trọng yếu của hồn sư. Cơ giáp, Đấu Khải, hồn đạo vũ khí... tất cả đều có quan hệ với hồn đạo pháp trận. Tri thức hồn đạo pháp trận cũng cực kỳ phức tạp, muốn học được nó thì phải chú nhập tinh lực cực lớn mới có thể.
Hồn đạo pháp trận trong phòng minh tưởng này cũng tương đối lớn, mặc dù hoa văn không quá dày đặc. Nhưng có thể làm cho thiên địa nguyên lực nơi này dồi dào như thế thì không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần tu luyện tại đây thì chắc chắn tốc độ tăng lên sẽ nhanh hơn bên ngoài rất nhiều. Khó trách vị học trưởng đưa bọn hắn đến đây lại nói ở ký túc là tuyệt đối đáng giá. Chỉ riêng cái phòng minh tưởng này cũng quá đáng giá rồi! Đây chính là phúc lợi của học viện dành cho bọn hắn. Tu luyện ở một nơi thế này thì làm sao có thể tăng lên không nhanh đây? Mà dạng hoàn cảnh tu luyện này, dù học viện Sử Lai Khắc cũng nhất định sẽ có hạn, hàng năm học viện chỉ tuyển nhận một chút học viên như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đứng trong phòng minh tưởng, Lam Hiên Vũ có một loại cảm giác nóng lòng muốn lập tức bắt đầu minh tưởng. Hiện tại hắn đã cảm thấy phòng ngủ căn bản không có tác dụng gì, về sau có ngủ thì ngủ ở đây cũng vẫn tốt hơn. Học viện Sử Lai Khắc thật không hổ là nơi tất cả hồn sư đều hướng tới a! Khó trách mỗi lần Quý lão sư nhắc tới Sử Lai Khắc, đều biểu hiện ra sự hoài niệm mãnh liệt như vậy.
Mặc dù mặt ngoài thì có vẻ Ngân lão sư tràn đầy oán niệm đối với nơi này. Nhưng trên thực tế lại chính bởi vì không thể quên được, không nỡ bỏ nên hắn mới có oán niệm. Đúng lúc này, hồn đạo thông tin trên cổ tay Lam Hiên Vũ vang lên, hắn cúi đầu nhìn lại, phía trên xuất hiện một dãy số hắn không quen biết.
Hồn đạo thông tin kết nối, bên kia truyền tới một thanh âm lười biếng: "Tới Trung Tâm Không Gian tìm ta. Hồn đạo thông tin của ngươi sẽ tự dẫn đường."
Chỉ nói một câu nói như vậy, bên kia liền dập máy. Dĩ nhiên Lam Hiên Vũ đã nghe được đối phương là ai, còn không phải vị lão sư lôi thôi đó của mình sao? Lam Hiên Vũ chỉ vừa nghĩ tới bốn chữ "chiến cơ yểm trợ", hắn lập tức có chút hối hận tại sao lúc trước lại chọn hệ Chỉ Huy Không Gian, với cái thành tích hạng nhất của mình, chỉ sợ chọn hệ nào cũng đều được tuyển chọn. Mà dưới dạng điều kiện tu luyện này của Sử Lai Khắc, sinh mệnh năng lượng nồng đậm như thế. Từ khi huyết mạch chi lực của hắn không cần thông qua hấp thu hồn lực để bổ sung, tốc độ tăng trưởng hồn lực của hắn đã tăng rõ rệt, nhược điểm của hắn nhất định sẽ được bổ khuyết, Song Giáp Lưu cũng là lựa chọn tương đối tốt đó!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng dù sao cũng đã là học viên của hệ Chỉ Huy Không Gian. Lam Hiên Vũ lưu luyến bước ra khỏi phòng minh tưởng.
/313
|