Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Đi trong sân trường, Diệp Hạo có một loại cảm giác giống như cách một thế hệ.
Trong trí nhớ của hắn, đã rất lâu rồi hắn chưa đến trường học.
- Hình như mình ngày càng bận rộn thì phải.
Diệp Hạo nói với cô gái bên cạnh.
- Nhưng dù sao cũng tốt hơn tầm thường vô vị.
Đường Phiên Phiên cười nói.
- Nói cũng đúng.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
- Còn nửa tiếng nữa lên lớp, tôi phải quay về phòng ngủ lấy sách đã.
Đường Phiên Phiên nói xong chạy về ký túc xá của mình.
Diệp Hạo cũng đi về phía phòng mình trong trường.
Đến cửa phòng, Diệp Hạo nhìn thấy Tiếu Lão Thực còn đang đánh răng.
Viên Cao Tinh và Trịnh Tiểu Long còn đang nằm trên giường.
- Buổi sáng hôm nay không có tiết sao?
- Không phải chưa đến giờ sao?
Viên Cao Tinh nhìn thấy Diệp Hạo nhếch miệng cười nói.
- Cậu đúng là khách quý đó.
- Tôi còn nghĩ cậu đã thôi học rồi?
Một chân Trịnh Tiểu Long để trên mép giường:
- Đến đây, để đại gia sủng cậu một phen.
- Cậu ngày càng đê tiện a.
Diệp Hạo cười nói.
- Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Trịnh Tiểu Long nói xong một câu rồi ngồi dậy.
- Mỗi ngày đi học đều đau đầu.
- Không phải mới được nghỉ hai ngày đấy sao?
Tiếu Lão Thực khinh bỉ nhìn Trịnh Tiểu Long một cái.
- Tên này chỉ muốn mỗi ngày đều nằm trên giường.
- Nếu nằm trên giường mỗi ngày nhưng có thể kiếm tiền cũng không tệ.
Viên Cao Tinh đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Tiếu Lão Thực lau mặt một cái rồi nói với Viên Cao Tinh trong đó.
- Cao Tinh, tôi dùng thuốc bôi tóc của cậu nhé.
- Cậu cứ dùng đi.
Viên Cao Tinh trả lời.
Hình như Trịnh Tiểu Long cảm nhận được gì đó:
- Lão Thực, nhìn bộ dạng cậu lại có lựa chọn mới à.
- Gần đây trò chuyện không tệ với Khang Tình cùng lớp, cậu ấy đã đưa cơm cho cô ấy ba ngày liên tục rồi.
- Hôm nay chuẩn bị thổ lộ sao?
- Tôi cảm thấy gần đến thời điểm rồi.
Tiếu Lão Thực khẽ gật đầu.
- Mới có ba ngày thôi mấy cha, dài thế à?
Diệp Hạo cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
- Cậu cho rằng ba ngày này tôi chỉ đưa cơm sao?
Tiếu Lão Thực nhìn Diệp Hạo nói.
- Trong ba ngày này tôi đã thăm dò rất nhiều, tôi có thể cảm nhận được cô ấy có ý với tôi.
- Vậy chúc cậu may mắn….. lần sau kaka…
Diệp Hạo chỉ có thể nói như vậy.
- Đợi lát nữa chúng ta cùng đi.
Viên Cao Tinh cười nói.
- Thời khắc thần thánh như vậy, sao chúng ta có thể không chứng kiến được?
Trịnh Tiểu Long cũng biểu lộ vô cùng hứng thú.
Sau đó bốn người đi đến quán cơm ăn vội vàng một chút gì đó, sau đó theo Tiếu Lão Thực đến ký túc xá nữ sinh.
Tiếu Lão Thực vừa đi vừa ảo não.
- Tối nay không thể đánh bài rồi.
- Chuyện này đúng ý chúng tôi.
Trịnh Tiểu Long cười nói:
- Tối muộn hôm qua tôi đã nói đi ngủ, nhưng cậu lại không muốn, cứ đòi đánh đến ba giờ.
Tiếu Lão Thực cười khổ.
Hôm qua nếu không phải anh ta thua 200, sao có thể yêu cầu đánh tiếp chứ?
Lúc Tiếu Lão Thực đi đến dưới lầu đang định gọi điện thoại đã bị Viên Cao Tinh kéo lại.
Lúc Tiếu Lão Thực kinh ngạc, Viên Cao Tinh chỉ chỉ cách đó không xa.
Chỉ thấy cách đó không xa, một nam sinh mang theo bữa sáng KFC đưa cho một cô gái tóc ngắn.
Cô gái tóc ngắn kia chính là Khang Tình mà Tiếu Lão Thực nói.
- Tình huống gì đây?
Trịnh Tiểu Long kinh ngạc thốt lên.
Tiếu Lão Thực cứng đờ ngay tại chỗ.
Diệp Hạo nhìn một lát liền vỗ vai Tiếu Lão Thực.
- Lúc Khang Tình nói chuyện với cậu, cũng như vậy sao?
Tiếu Lão Thực đau khổ lắc đầu.
Lúc này Khang Tình vừa cười vừa nói với nam sinh kia, hơn nữa ánh mắt cô nàng luôn không rời khỏi nam sinh đó.
- Đi thôi.
Diệp Hạo nói.
- Không, tôi phải hỏi rõ ràng.
Khuôn mặt đen xì của Tiếu Lão Thực tràn đầy phẫn nộ, sau đó anh ta đi về phía Khang Tình.
- Khang Tình.
Lúc Tiếu Lão Thực cách Khang Tình còn 3 mét, cậu ta kêu lên.
Lúc Khang Tình thấy Tiếu Lão Thực đến, cười nói:
- Lão Thực.
- Ai vậy?
Vẻ mặt nam sinh đầy cảnh giác nhìn Tiếu Lão Thực hỏi.
Tiếu Lão Thực còn cầm bữa sáng trong tay, đồ ngốc cũng biết có chuyện gì?
- Không phải em đã nói với anh rồi sao? Trong ba ngày anh xin nghỉ, may mắn có Tiếu Lão Thực lớp chúng em đưa bữa sáng cho em, nếu không, mấy sáng em nay đã bị đói bụng rồi.
Khang Tình nói khẽ với nam sinh bên cạnh.
- A, đây là Lão Thực em nói với anh à.
Trên mặt nam sinh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó anh ta vươn tay ra với Tiếu Lão Thực:
- Làm quen một chút, tôi tên Tôn Lượng học năm hai.
Tiếu Lão Thực cảm thấy ngực đau quá.
- Lão Thực, chúng ta đi thôi.
Diệp Hạo tiến lên kéo Tiếu Lão Thực nói khẽ.
- Tôi.
Bỗng nhiên Tiếu Lão Thực phát hiện bây giờ nói gì cũng dư thừa.
- Lão Thực, anh sao vậy?
Khang Tình vội vàng hỏi.
Thấy vẻ mặt này của Khang Tình, Trịnh Tiểu Long không nhịn được nói.
- Cô đã không thích Lão Thực, cô cần gì phải trêu chọc cậu ấy chứ?
- Tôi trêu chọc anh ấy lúc nào?
Khang Tình lộ ra vẻ ấm ức.
- Mong cậu nói chuyện chú ý một chút.
Sắc mặt Tôn Lượng khó coi.
- Cô không trêu chọc cậu ấy, vậy mỗi ngày cô bảo cậu ấy đưa cơm có ý gì?
Viên Cao Tinh cũng bênh vực Tiếu Lão Thực, lên tiếng.
- Lão Thực đưa tới? Tôi có thể làm gì? Ném đi sao?
Khang Tình đen mặt đáp lời.
- Lần thứ nhất tôi đã nói với Lão Thực không cần đưa tới, nhưng hết lần này tới lần khác Lão Thực vẫn mang tới, tôi có thể làm gì chứ?
Nghe vậy Viên Cao Tinh và Trịnh Tiểu Long đều ngơ ngẩn.
Nói một lúc lâu hóa ra Tiếu Lão Thực yêu đơn phương.
Chuyện này có vẻ xấu hổ rồi, hai con hàng này nhanh chóng kéo Tiếu Lão Thực chạy trốn.
Diệp Hạo không có rời đi.
Bởi vì hắn thấy Trương Lan đang xuống lầu.
- Anh ở đây làm gì?
Trương Lan đi nhanh đến trước mặt Diệp Hạo, kinh ngạc vui mừng hỏi.
- Đi cùng Lão Thực tới thổ lộ.
Diệp Hạo chỉ Khang Tình.
- Ai ngờ Lão Thực hiểu sai ý.
- Tôi còn tưởng anh đến đón tôi chứ?
Trương Lan chu miệng lên nói.
- Tôi không đi cùng bọn họ, không phải ở đây đợi cô sao?
- Chuyện này giống nhau à?
- Kết quả như nhau, hi hi.
Trương Lan quay người nói với Bạch Hà.
- Bạch Hà, chúng tôi đi trước.
Sau đó không đợi Bạch Hà trả lời, cô nàng sóng vai đi cùng Diệp Hạo đến lớp.
Bạch Hà nhìn bóng dáng hai người, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Bạch Hà hi vọng vị trí của Trương Lan trở thành của mình biết bao nhiêu, nhưng hiện thực thì, haiz….
Trong lòng Bạch Hà tràn đầy đắng chát.
Thực ra Trương Lan có thể bảo Bạch Hà đi cùng bọn họ, nhưng Trương Lan muốn ở riêng với Diệp Hạo, bởi vậy Trương Lan từ chối đi cùng Bạch Hà.
- Những ngày này anh đi đâu vậy?
- Làm một số chuyện.
- Chuyện gì?
Diệp Hạo cười.
- Không thể nói cho tôi biết được sao?
- Không tiện.
- Chỉ để lộ ra một chút thôi.
- Không tiện.
Diệp Hạo vẫn dịu dàng từ chối.
- Được rồi.
Trương Lan không ép hỏi nữa.
- Đúng rồi, hỏi anh một chuyện.
- Cô nói đi.
- Anh tin trên đời này có quỷ không?
- Tin.
- Anh tin sao?
Trương Lan trừng lớn hai mắt.
- Vì sao anh lại tin?
- Cô tin tưởng tôi thế sao?
Diệp Hạo hỏi ngược lại Trương Lan.
- Không phải anh không nên tin loại chuyện như này sao?
- Ai bảo với cô tôi là chủ nghĩa vô thần.
- Được rồi.
- Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?
- Hôm qua lúc tôi lên lớp giải phẫu, tôi phát hiện thi thể nữ giải phẫu đang cười với mình.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Đi trong sân trường, Diệp Hạo có một loại cảm giác giống như cách một thế hệ.
Trong trí nhớ của hắn, đã rất lâu rồi hắn chưa đến trường học.
- Hình như mình ngày càng bận rộn thì phải.
Diệp Hạo nói với cô gái bên cạnh.
- Nhưng dù sao cũng tốt hơn tầm thường vô vị.
Đường Phiên Phiên cười nói.
- Nói cũng đúng.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
- Còn nửa tiếng nữa lên lớp, tôi phải quay về phòng ngủ lấy sách đã.
Đường Phiên Phiên nói xong chạy về ký túc xá của mình.
Diệp Hạo cũng đi về phía phòng mình trong trường.
Đến cửa phòng, Diệp Hạo nhìn thấy Tiếu Lão Thực còn đang đánh răng.
Viên Cao Tinh và Trịnh Tiểu Long còn đang nằm trên giường.
- Buổi sáng hôm nay không có tiết sao?
- Không phải chưa đến giờ sao?
Viên Cao Tinh nhìn thấy Diệp Hạo nhếch miệng cười nói.
- Cậu đúng là khách quý đó.
- Tôi còn nghĩ cậu đã thôi học rồi?
Một chân Trịnh Tiểu Long để trên mép giường:
- Đến đây, để đại gia sủng cậu một phen.
- Cậu ngày càng đê tiện a.
Diệp Hạo cười nói.
- Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Trịnh Tiểu Long nói xong một câu rồi ngồi dậy.
- Mỗi ngày đi học đều đau đầu.
- Không phải mới được nghỉ hai ngày đấy sao?
Tiếu Lão Thực khinh bỉ nhìn Trịnh Tiểu Long một cái.
- Tên này chỉ muốn mỗi ngày đều nằm trên giường.
- Nếu nằm trên giường mỗi ngày nhưng có thể kiếm tiền cũng không tệ.
Viên Cao Tinh đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Tiếu Lão Thực lau mặt một cái rồi nói với Viên Cao Tinh trong đó.
- Cao Tinh, tôi dùng thuốc bôi tóc của cậu nhé.
- Cậu cứ dùng đi.
Viên Cao Tinh trả lời.
Hình như Trịnh Tiểu Long cảm nhận được gì đó:
- Lão Thực, nhìn bộ dạng cậu lại có lựa chọn mới à.
- Gần đây trò chuyện không tệ với Khang Tình cùng lớp, cậu ấy đã đưa cơm cho cô ấy ba ngày liên tục rồi.
- Hôm nay chuẩn bị thổ lộ sao?
- Tôi cảm thấy gần đến thời điểm rồi.
Tiếu Lão Thực khẽ gật đầu.
- Mới có ba ngày thôi mấy cha, dài thế à?
Diệp Hạo cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
- Cậu cho rằng ba ngày này tôi chỉ đưa cơm sao?
Tiếu Lão Thực nhìn Diệp Hạo nói.
- Trong ba ngày này tôi đã thăm dò rất nhiều, tôi có thể cảm nhận được cô ấy có ý với tôi.
- Vậy chúc cậu may mắn….. lần sau kaka…
Diệp Hạo chỉ có thể nói như vậy.
- Đợi lát nữa chúng ta cùng đi.
Viên Cao Tinh cười nói.
- Thời khắc thần thánh như vậy, sao chúng ta có thể không chứng kiến được?
Trịnh Tiểu Long cũng biểu lộ vô cùng hứng thú.
Sau đó bốn người đi đến quán cơm ăn vội vàng một chút gì đó, sau đó theo Tiếu Lão Thực đến ký túc xá nữ sinh.
Tiếu Lão Thực vừa đi vừa ảo não.
- Tối nay không thể đánh bài rồi.
- Chuyện này đúng ý chúng tôi.
Trịnh Tiểu Long cười nói:
- Tối muộn hôm qua tôi đã nói đi ngủ, nhưng cậu lại không muốn, cứ đòi đánh đến ba giờ.
Tiếu Lão Thực cười khổ.
Hôm qua nếu không phải anh ta thua 200, sao có thể yêu cầu đánh tiếp chứ?
Lúc Tiếu Lão Thực đi đến dưới lầu đang định gọi điện thoại đã bị Viên Cao Tinh kéo lại.
Lúc Tiếu Lão Thực kinh ngạc, Viên Cao Tinh chỉ chỉ cách đó không xa.
Chỉ thấy cách đó không xa, một nam sinh mang theo bữa sáng KFC đưa cho một cô gái tóc ngắn.
Cô gái tóc ngắn kia chính là Khang Tình mà Tiếu Lão Thực nói.
- Tình huống gì đây?
Trịnh Tiểu Long kinh ngạc thốt lên.
Tiếu Lão Thực cứng đờ ngay tại chỗ.
Diệp Hạo nhìn một lát liền vỗ vai Tiếu Lão Thực.
- Lúc Khang Tình nói chuyện với cậu, cũng như vậy sao?
Tiếu Lão Thực đau khổ lắc đầu.
Lúc này Khang Tình vừa cười vừa nói với nam sinh kia, hơn nữa ánh mắt cô nàng luôn không rời khỏi nam sinh đó.
- Đi thôi.
Diệp Hạo nói.
- Không, tôi phải hỏi rõ ràng.
Khuôn mặt đen xì của Tiếu Lão Thực tràn đầy phẫn nộ, sau đó anh ta đi về phía Khang Tình.
- Khang Tình.
Lúc Tiếu Lão Thực cách Khang Tình còn 3 mét, cậu ta kêu lên.
Lúc Khang Tình thấy Tiếu Lão Thực đến, cười nói:
- Lão Thực.
- Ai vậy?
Vẻ mặt nam sinh đầy cảnh giác nhìn Tiếu Lão Thực hỏi.
Tiếu Lão Thực còn cầm bữa sáng trong tay, đồ ngốc cũng biết có chuyện gì?
- Không phải em đã nói với anh rồi sao? Trong ba ngày anh xin nghỉ, may mắn có Tiếu Lão Thực lớp chúng em đưa bữa sáng cho em, nếu không, mấy sáng em nay đã bị đói bụng rồi.
Khang Tình nói khẽ với nam sinh bên cạnh.
- A, đây là Lão Thực em nói với anh à.
Trên mặt nam sinh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó anh ta vươn tay ra với Tiếu Lão Thực:
- Làm quen một chút, tôi tên Tôn Lượng học năm hai.
Tiếu Lão Thực cảm thấy ngực đau quá.
- Lão Thực, chúng ta đi thôi.
Diệp Hạo tiến lên kéo Tiếu Lão Thực nói khẽ.
- Tôi.
Bỗng nhiên Tiếu Lão Thực phát hiện bây giờ nói gì cũng dư thừa.
- Lão Thực, anh sao vậy?
Khang Tình vội vàng hỏi.
Thấy vẻ mặt này của Khang Tình, Trịnh Tiểu Long không nhịn được nói.
- Cô đã không thích Lão Thực, cô cần gì phải trêu chọc cậu ấy chứ?
- Tôi trêu chọc anh ấy lúc nào?
Khang Tình lộ ra vẻ ấm ức.
- Mong cậu nói chuyện chú ý một chút.
Sắc mặt Tôn Lượng khó coi.
- Cô không trêu chọc cậu ấy, vậy mỗi ngày cô bảo cậu ấy đưa cơm có ý gì?
Viên Cao Tinh cũng bênh vực Tiếu Lão Thực, lên tiếng.
- Lão Thực đưa tới? Tôi có thể làm gì? Ném đi sao?
Khang Tình đen mặt đáp lời.
- Lần thứ nhất tôi đã nói với Lão Thực không cần đưa tới, nhưng hết lần này tới lần khác Lão Thực vẫn mang tới, tôi có thể làm gì chứ?
Nghe vậy Viên Cao Tinh và Trịnh Tiểu Long đều ngơ ngẩn.
Nói một lúc lâu hóa ra Tiếu Lão Thực yêu đơn phương.
Chuyện này có vẻ xấu hổ rồi, hai con hàng này nhanh chóng kéo Tiếu Lão Thực chạy trốn.
Diệp Hạo không có rời đi.
Bởi vì hắn thấy Trương Lan đang xuống lầu.
- Anh ở đây làm gì?
Trương Lan đi nhanh đến trước mặt Diệp Hạo, kinh ngạc vui mừng hỏi.
- Đi cùng Lão Thực tới thổ lộ.
Diệp Hạo chỉ Khang Tình.
- Ai ngờ Lão Thực hiểu sai ý.
- Tôi còn tưởng anh đến đón tôi chứ?
Trương Lan chu miệng lên nói.
- Tôi không đi cùng bọn họ, không phải ở đây đợi cô sao?
- Chuyện này giống nhau à?
- Kết quả như nhau, hi hi.
Trương Lan quay người nói với Bạch Hà.
- Bạch Hà, chúng tôi đi trước.
Sau đó không đợi Bạch Hà trả lời, cô nàng sóng vai đi cùng Diệp Hạo đến lớp.
Bạch Hà nhìn bóng dáng hai người, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Bạch Hà hi vọng vị trí của Trương Lan trở thành của mình biết bao nhiêu, nhưng hiện thực thì, haiz….
Trong lòng Bạch Hà tràn đầy đắng chát.
Thực ra Trương Lan có thể bảo Bạch Hà đi cùng bọn họ, nhưng Trương Lan muốn ở riêng với Diệp Hạo, bởi vậy Trương Lan từ chối đi cùng Bạch Hà.
- Những ngày này anh đi đâu vậy?
- Làm một số chuyện.
- Chuyện gì?
Diệp Hạo cười.
- Không thể nói cho tôi biết được sao?
- Không tiện.
- Chỉ để lộ ra một chút thôi.
- Không tiện.
Diệp Hạo vẫn dịu dàng từ chối.
- Được rồi.
Trương Lan không ép hỏi nữa.
- Đúng rồi, hỏi anh một chuyện.
- Cô nói đi.
- Anh tin trên đời này có quỷ không?
- Tin.
- Anh tin sao?
Trương Lan trừng lớn hai mắt.
- Vì sao anh lại tin?
- Cô tin tưởng tôi thế sao?
Diệp Hạo hỏi ngược lại Trương Lan.
- Không phải anh không nên tin loại chuyện như này sao?
- Ai bảo với cô tôi là chủ nghĩa vô thần.
- Được rồi.
- Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?
- Hôm qua lúc tôi lên lớp giải phẫu, tôi phát hiện thi thể nữ giải phẫu đang cười với mình.
/265
|