Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Tiếng chuông hết giờ vang lên, các học sinh đều dừng bút.
Người vi phạm sẽ bị hủy bỏ thành tích.
Thật sự có một vài học sinh làm liều, kết quả cả đám bị hủy tư cách tham gia ngay tại sàn đấu.
Sau khi Diệp Hạo ra khỏi sàn đấu lập tức nhìn thấy Hứa Manh Manh.
- Thi thế nào?
Hứa Manh Manh hỏi.
- Bỏ ba câu.
Diệp Hạo nói.
Hứa Manh Manh không khỏi mở to mắt hỏi:
- Anh chỉ bỏ ba câu?
- Sao vậy?
- Cậu biết số điểm cao nhất của vòng loại năm trước không?
- Không biết
Hứa Manh Manh nghe Diệp Hạo nói vậy lập tức im lặng.
Chẳng lẽ cậu ta không hề quan tâm đến cuộc thi đấu lần trước sao?
- Điểm cao nhất của vòng loại năm trước là 960 điểm.
- Được đấy.
Diệp Hạo ý thức được rằng mình sẽ tạo ra một thành tích kinh thế hãi tục.
Nhưng ai bảo mình là siêu cấp học bá chứ?
- Cô còn tài liệu hiếm nào không?
- Hết rồi.
- Vậy tiếc quá.
- Những tài liệu tôi tìm cho anh, anh đã xem hết rồi sao?
Mấy ngày nay Hứa Manh Manh đều đưa tài liệu đến cho hắn xem.
- Xem hết rồi, tôi chắc chắn, ba câu mình bỏ không nằm trong những tài liệu kia.
Diệp Hạo gật đầu nói.
- Những tài liệu hiếm có kia chỉ có trong học viện Khổng Tử mà thôi.
Hứa Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Có thể lấy tài liệu của học viện Khổng Tử không?
Diệp hạo hỏi.
- Có thể.
Hứa Manh Manh gật đầu:
- Hay sau khi chúng ta ăn cơm xong thì đến quán net đi.
- Được thôi.
Bây giờ là mười một giờ trưa, đến lúc ăn cơm rồi.
Mà lúc hai người sóng vai cùng nhau ra ngoài, Diệp Hạo chú ý đến những người vệ sĩ bảo vệ một thanh niên nho nhã đang đi ra ngoài.
- Phương Văn.
Hứa Manh Manh có chút kinh ngạc.
- Tên này khá quen.
- Cậu ta chính là Trạng Nguyên năm nay.
- Ồ.
Hứa Manh Manh nghĩ đến đây đột nhiên nghĩ ra cái gì đó:
- Đáng ra Trạng nguyên năm nay phải là anh.
Diệp hạo cười từ chối cho ý kiến.
Hai người tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ rồi đi vào quán net.
Sau khi Hứa Manh Manh mở máy tính ra đã tìm được hơn mười quyển tài liệu.
- Anh xem trước đi, tôi tìm tiếp.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
Lúc Hứa Manh Manh đang điều tra chợt phát hiện tốc độ Diệp Hạo lướt chuột quá nhanh.
- Anh xem nhanh như thế sao?
- Bên trong có rất nhiều tài liệu tôi đã biết.
Diệp Hạo thuận miệng nói.
Hứa Manh Manh cứ tiếp tục tìm.
Đến chín giờ tối, Diệp Hạo đã xem bốn mươi lăm quyển tài liệu.
- Ngày mai xem tiếp đi.
Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi nói.
- Tổng cộng còn đến bốn mươi ba quyển, tôi gửi tất cả vào email cho anh rồi.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
- Đi thôi, tôi mời cô ăn khuya, muốn ăn gì nào?
- Ăn xiên nướng đi.
- Được.
Diệp Hạo dẫn Hứa Manh Manh đến một con đường đồ nướng.
Hai tay bưng khay thịt và rau củ tìm một chỗ ngồi xuống.
- Cô muốn uống gì?
- Nước trái cây.
Diệp Hạo nhìn thấy bên cạnh có một cái siêu thị lập tức đứng dậy đi qua đó.
Hứa Manh Manh an vị tại chỗ chờ hắn.
Uớc chừng nửa phút sau, một thanh niên say xỉn ngồi xuống bên cạnh Hứa Manh Manh.
- Cô gái, uống chung với anh một ly đi.
Người thanh niên nói rồi đổ một ly rượu cho Hứa Manh Manh.
- Tôi không biết uống rượu.
Hứa Manh Manh nhanh chóng từ chối.
- Cô em xem thường anh sao?
Người thanh niên kia trợn tròn mắt nói.
- Anh em à, cô gái này xem thường anh, phải làm gì đây?
- Tất nhiên phải làm thịt cô ấy.
Mấy thanh niên đồng loạt bao vây cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Manh Manh trắng bệch.
- Các người…
- Nếu cô em uống hết bình này, anh sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên kia bịch một tiếng đặt chai rượu lên mặt bàn:
- Nếu không đừng trách anh đây phá cô.
- Tôi.
- Sao… cô em muốn anh làm em thế sao?
Người thanh niên kia vừa nói vừa cởi áo sơ mi, lộ ra một hình xăm.
- Tôi uống.
Thấy cảnh tượng này, Hứa Manh Manh run bần bật nói.
Hứa Manh Manh chưa từng uống qua rượu, vì thế vừa uống vào đã bị sặc.
Mấy tên kia thấy thế cười phá lên.
Hứa Manh Manh ho kịch liệt một trận mới ngừng lại.
Cô chịu đựng cầm chai bia đứng lên ừng ực uống cạn, uống đến hai hàng nước mắt chực trào.
Sau khi uống xong Hứa Manh Manh nói.
- Tôi uống xong rồi.
- Cô em uống xong rồi nhưng lại không uống cạn trong một hơi.
Người thanh niên chìm chằm chằm Hứa Manh Manh nói tiếp.
- Vậy cô em không nể mặt anh rồi.
Hắn nói rồi mở một chai mới ra:
- Một hơi uống cạn chai này, anh xem như chưa xảy ra chuyện gì.
- Anh đứng ép người quá đáng.
Cuối cùng Hứa Manh Manh cũng ý thức được tên này đang đùa bỡn mình.
Đừng nói một cô gái như cô, ngay cả đàn ông cũng khó mà uống cạn trong một hơi.
- Cô em nói vậy thì anh cũng cho cô em một cơ hội, hai hớp.
Không nghĩ Hứa Manh Manh nói thế nên người thanh niên vội nói.
- Sao? Có vấn đề gì sao?
Người thanh niên trợn mắt nói.
Mục đích của người thanh niên này khiến Hứa Manh Manh xỉn, dù sao thì hắn cũng không dám bắt người giữa đừng, nhưng chuốc say Hứa Manh Manh lại là chuyện khác.
Dù Hứa Manh Manh uống sạch hai chai này thì hắn cũng có lý do khác khiến cô uống tiếp.
Hứa Manh Manh vừa nhấc chai bia lên thì bị một bàn tay đè xuống.
- Nếu chư vị có nhã hứng, chi bằng để tôi chơi chung được không?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Mẹ nó ai vậy?
Một tên lưu manh tức giận mắng to.
Ánh mắt Diệp Hạo lóe sáng.
Hắn cầm chai bia đập vào đầu thanh niên kia.
Tên này bị đập đến ngơ ngác.
Tên đó chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối tê liệt mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
- Xử hắn.
- Dám đụng vào anh em tụi tao.
- Phế hắn.
Mấy tên lưu manh đều vô cùng tức giận.
Bọn hắn chưa từng nghĩ một học sinh mà to gan đến mức độ này.
Dám khiến anh em bọn họ sứt đầu mẻ trán sao?
Diệp Hạo thuận tay lấy ba cây đũa đâm xuyên qua tay ba tên côn đồ.
Sau khi xuyên xong Diệp Hạo đập mạnh chiếc đũa xuống bàn.
Ba tên côn đồ hét lên như mất mạng.
Cảnh này khiến người thanh niên gây chuyện kia run lẩy bẩy.
Nếu lúc này mà hắn không biết người học sinh này là cao thủ, đã uổng công hắn lăn lộn giang hồ mấy năm rồi.
- Ồn ào.
Diệp Hạo nghe ba tên này kêu la thảm thiết liền bóp tay của một tên côn đồ khác, sau đó một chiếc đũa vô hình lại xuyên qua tay hắn.
- Còn kêu?
Hai bàn tay của tên côn đồ bị xuyên qua, vì thế không dám kêu la nữa.
Diệp Hạo tiện tay đập thêm một cây đũa vào tay tên còn lại.
Cả đám run cầm cập, nhưng không ai dám phát ra tiếng.
- Bây giờ chúng ta nên chơi đùa với nhau một chút.
Nói xong Diệp Hạo nói với ông chủ phía xa xa:
- Ông chủ, lấy một kết Hồng tinh nhị oa đầu.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Tiếng chuông hết giờ vang lên, các học sinh đều dừng bút.
Người vi phạm sẽ bị hủy bỏ thành tích.
Thật sự có một vài học sinh làm liều, kết quả cả đám bị hủy tư cách tham gia ngay tại sàn đấu.
Sau khi Diệp Hạo ra khỏi sàn đấu lập tức nhìn thấy Hứa Manh Manh.
- Thi thế nào?
Hứa Manh Manh hỏi.
- Bỏ ba câu.
Diệp Hạo nói.
Hứa Manh Manh không khỏi mở to mắt hỏi:
- Anh chỉ bỏ ba câu?
- Sao vậy?
- Cậu biết số điểm cao nhất của vòng loại năm trước không?
- Không biết
Hứa Manh Manh nghe Diệp Hạo nói vậy lập tức im lặng.
Chẳng lẽ cậu ta không hề quan tâm đến cuộc thi đấu lần trước sao?
- Điểm cao nhất của vòng loại năm trước là 960 điểm.
- Được đấy.
Diệp Hạo ý thức được rằng mình sẽ tạo ra một thành tích kinh thế hãi tục.
Nhưng ai bảo mình là siêu cấp học bá chứ?
- Cô còn tài liệu hiếm nào không?
- Hết rồi.
- Vậy tiếc quá.
- Những tài liệu tôi tìm cho anh, anh đã xem hết rồi sao?
Mấy ngày nay Hứa Manh Manh đều đưa tài liệu đến cho hắn xem.
- Xem hết rồi, tôi chắc chắn, ba câu mình bỏ không nằm trong những tài liệu kia.
Diệp Hạo gật đầu nói.
- Những tài liệu hiếm có kia chỉ có trong học viện Khổng Tử mà thôi.
Hứa Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Có thể lấy tài liệu của học viện Khổng Tử không?
Diệp hạo hỏi.
- Có thể.
Hứa Manh Manh gật đầu:
- Hay sau khi chúng ta ăn cơm xong thì đến quán net đi.
- Được thôi.
Bây giờ là mười một giờ trưa, đến lúc ăn cơm rồi.
Mà lúc hai người sóng vai cùng nhau ra ngoài, Diệp Hạo chú ý đến những người vệ sĩ bảo vệ một thanh niên nho nhã đang đi ra ngoài.
- Phương Văn.
Hứa Manh Manh có chút kinh ngạc.
- Tên này khá quen.
- Cậu ta chính là Trạng Nguyên năm nay.
- Ồ.
Hứa Manh Manh nghĩ đến đây đột nhiên nghĩ ra cái gì đó:
- Đáng ra Trạng nguyên năm nay phải là anh.
Diệp hạo cười từ chối cho ý kiến.
Hai người tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ rồi đi vào quán net.
Sau khi Hứa Manh Manh mở máy tính ra đã tìm được hơn mười quyển tài liệu.
- Anh xem trước đi, tôi tìm tiếp.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
Lúc Hứa Manh Manh đang điều tra chợt phát hiện tốc độ Diệp Hạo lướt chuột quá nhanh.
- Anh xem nhanh như thế sao?
- Bên trong có rất nhiều tài liệu tôi đã biết.
Diệp Hạo thuận miệng nói.
Hứa Manh Manh cứ tiếp tục tìm.
Đến chín giờ tối, Diệp Hạo đã xem bốn mươi lăm quyển tài liệu.
- Ngày mai xem tiếp đi.
Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi nói.
- Tổng cộng còn đến bốn mươi ba quyển, tôi gửi tất cả vào email cho anh rồi.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
- Đi thôi, tôi mời cô ăn khuya, muốn ăn gì nào?
- Ăn xiên nướng đi.
- Được.
Diệp Hạo dẫn Hứa Manh Manh đến một con đường đồ nướng.
Hai tay bưng khay thịt và rau củ tìm một chỗ ngồi xuống.
- Cô muốn uống gì?
- Nước trái cây.
Diệp Hạo nhìn thấy bên cạnh có một cái siêu thị lập tức đứng dậy đi qua đó.
Hứa Manh Manh an vị tại chỗ chờ hắn.
Uớc chừng nửa phút sau, một thanh niên say xỉn ngồi xuống bên cạnh Hứa Manh Manh.
- Cô gái, uống chung với anh một ly đi.
Người thanh niên nói rồi đổ một ly rượu cho Hứa Manh Manh.
- Tôi không biết uống rượu.
Hứa Manh Manh nhanh chóng từ chối.
- Cô em xem thường anh sao?
Người thanh niên kia trợn tròn mắt nói.
- Anh em à, cô gái này xem thường anh, phải làm gì đây?
- Tất nhiên phải làm thịt cô ấy.
Mấy thanh niên đồng loạt bao vây cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Manh Manh trắng bệch.
- Các người…
- Nếu cô em uống hết bình này, anh sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên kia bịch một tiếng đặt chai rượu lên mặt bàn:
- Nếu không đừng trách anh đây phá cô.
- Tôi.
- Sao… cô em muốn anh làm em thế sao?
Người thanh niên kia vừa nói vừa cởi áo sơ mi, lộ ra một hình xăm.
- Tôi uống.
Thấy cảnh tượng này, Hứa Manh Manh run bần bật nói.
Hứa Manh Manh chưa từng uống qua rượu, vì thế vừa uống vào đã bị sặc.
Mấy tên kia thấy thế cười phá lên.
Hứa Manh Manh ho kịch liệt một trận mới ngừng lại.
Cô chịu đựng cầm chai bia đứng lên ừng ực uống cạn, uống đến hai hàng nước mắt chực trào.
Sau khi uống xong Hứa Manh Manh nói.
- Tôi uống xong rồi.
- Cô em uống xong rồi nhưng lại không uống cạn trong một hơi.
Người thanh niên chìm chằm chằm Hứa Manh Manh nói tiếp.
- Vậy cô em không nể mặt anh rồi.
Hắn nói rồi mở một chai mới ra:
- Một hơi uống cạn chai này, anh xem như chưa xảy ra chuyện gì.
- Anh đứng ép người quá đáng.
Cuối cùng Hứa Manh Manh cũng ý thức được tên này đang đùa bỡn mình.
Đừng nói một cô gái như cô, ngay cả đàn ông cũng khó mà uống cạn trong một hơi.
- Cô em nói vậy thì anh cũng cho cô em một cơ hội, hai hớp.
Không nghĩ Hứa Manh Manh nói thế nên người thanh niên vội nói.
- Sao? Có vấn đề gì sao?
Người thanh niên trợn mắt nói.
Mục đích của người thanh niên này khiến Hứa Manh Manh xỉn, dù sao thì hắn cũng không dám bắt người giữa đừng, nhưng chuốc say Hứa Manh Manh lại là chuyện khác.
Dù Hứa Manh Manh uống sạch hai chai này thì hắn cũng có lý do khác khiến cô uống tiếp.
Hứa Manh Manh vừa nhấc chai bia lên thì bị một bàn tay đè xuống.
- Nếu chư vị có nhã hứng, chi bằng để tôi chơi chung được không?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Mẹ nó ai vậy?
Một tên lưu manh tức giận mắng to.
Ánh mắt Diệp Hạo lóe sáng.
Hắn cầm chai bia đập vào đầu thanh niên kia.
Tên này bị đập đến ngơ ngác.
Tên đó chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối tê liệt mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
- Xử hắn.
- Dám đụng vào anh em tụi tao.
- Phế hắn.
Mấy tên lưu manh đều vô cùng tức giận.
Bọn hắn chưa từng nghĩ một học sinh mà to gan đến mức độ này.
Dám khiến anh em bọn họ sứt đầu mẻ trán sao?
Diệp Hạo thuận tay lấy ba cây đũa đâm xuyên qua tay ba tên côn đồ.
Sau khi xuyên xong Diệp Hạo đập mạnh chiếc đũa xuống bàn.
Ba tên côn đồ hét lên như mất mạng.
Cảnh này khiến người thanh niên gây chuyện kia run lẩy bẩy.
Nếu lúc này mà hắn không biết người học sinh này là cao thủ, đã uổng công hắn lăn lộn giang hồ mấy năm rồi.
- Ồn ào.
Diệp Hạo nghe ba tên này kêu la thảm thiết liền bóp tay của một tên côn đồ khác, sau đó một chiếc đũa vô hình lại xuyên qua tay hắn.
- Còn kêu?
Hai bàn tay của tên côn đồ bị xuyên qua, vì thế không dám kêu la nữa.
Diệp Hạo tiện tay đập thêm một cây đũa vào tay tên còn lại.
Cả đám run cầm cập, nhưng không ai dám phát ra tiếng.
- Bây giờ chúng ta nên chơi đùa với nhau một chút.
Nói xong Diệp Hạo nói với ông chủ phía xa xa:
- Ông chủ, lấy một kết Hồng tinh nhị oa đầu.
/265
|