Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Hộ Thân Phù trong miệng Diệp Hạo đây ư?
Không phải gạt người sao?
Trương Kình Tùng trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.
- Không tin chứ gì?
- Không có.
Trương Kình Tùng vội vàng đáp.
- Có súng ngắn không?
Diệp Hạo hỏi.
- Có.
Thân phận Trương Kình Tùng bậc này, đương nhiên có thể giữ hàng nóng trong người rồi.
Trương Kình Tùng nói xong, lấy một khẩu súng ngắn bên hông đưa cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo mở chốt an toàn, sau đó nhắm ngay ông ta khiến lông tơ toàn thân ông dựng đứng hết cả lên.
- Lão bản.
Trương Kình Tùng hoảng sợ thốt lên.
Bằng một tiếng, Diệp Hạo bóp cò súng.
Gần như đồng thời, Hộ Thân Phù trong tay Trương Kình Tùng phát ra một đạo ánh sáng bảo vệ ông ta vào trong.
- Cái này?
Trương Kình Tùng thấy được viên đạn đang xoay tròn trước mặt mình chưa đầy nửa mét, nhưng nó không thể phá nổi vòng phòng hộ ánh sáng đang bao phủ toàn thân mình.
Diệp Hạo tiện tay bắt lại viên đạn, kim sắc quang tráo lúc này mới tiêu tán.
- Hiện tại tin rồi chứ?
- Tin tưởng rồi ạ.
Trương Kình Tùng nhìn Hộ Thân Phù trong tay, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng chả tin chỉ một lá phù nho nhỏ thế nhưng lại có dạng năng lực này.
- Lão bản, Hộ Thân Phù này uy lực ra sao a?
- Cho dù súng ngắm cũng không thể tổn thương được ông.
Diệp Hạo thản nhiên trả lời.
Lực trùng kích của súng ngắm mạnh hơn súng ngắn gấp mấy lần nha.
Nghe được như thế, ánh mắt Trương Kình Tùng sáng rực nhìn Hộ Thân Phù trong tay.
- Ông chủ, có thể cho tôi lá Hộ Thân Phù này không?
- Hộ Thân Phù chỉ có thể bảo hộ người nắm giữ ba lần, ngày mai ông dùng nó làm thí nghiệm một lần, sau đó sẽ cho ông.
Diệp Hạo nói với ông ta.
- Qua lần thử ngày mai, lá bùa này chỉ còn một lần kích hoạt thôi!
Hộ Thân Phù này thuộc bản đơn giản nhất trong tay hắn.
Mà cái hắn cho Lam Thanh Thanh mới ghê, cho dù cường giả Tiên Thiên hậu kỳ cũng khó đả thương đến cô nàng.
Cả hai không cùng cấp bậc để so sánh.
Diệp Hạo sở dĩ đẩy ra ba tấm Hộ Thân Phù để tạo cảm giác thần bí và cường đại cho đám hội viên khi nghĩ về mình, hắn biết rõ không ít hội viên cao tầng đều đang ngầm quan sát.
Bọn họ muốn biết, lão bản thần bí mới tiếp nhận Hội Sở này có năng lực gì, nếu Diệp Hạo vẫn không bày ra thực lực bản thân, những hội viên này rất có thể sẽ không đến đây ăn chơi nữa.
- Tôi lập tức đi thông báo đây!
Trương Kình Tùng hưng phấn dào dạt đi làm nhiệm vụ Diệp Hạo giao cho.
Giờ ông đã biết vì sao Phương gia lại nhúng nhường như thế!
Có thể không sợ sao?
Thanh niên trước mặt này có thể là Đạo Gia cao nhân trong truyền thuyết a.
Đối mặt với tồn tại dạng này, ai dám không sợ?
- À, còn nữa, tôi không hy vọng trong Hội Sở chúng ta có chuyện dơ bẩn hay xấu xa nào, đồng thời, ông cũng đừng để tôi tra được những chuyện phi pháp trong này, nếu không, mặc kệ ông trốn tới đâu, tôi cũng sẽ giết ông!
Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Đương nhiên, nếu có kẻ chủ động gây chuyện cũng đừng sợ, chuyện lớn to bằng trời tôi cũng thay ông chịu trách nhiệm.
- Kình Tùng không dám.
Trương Kình Tùng vội vàng đáp lời.
- Mà thân phận của tôi nhớ phải giữ bí mật.
Diệp Hạo cảnh cáo.
- Đã rõ.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu quay người rời đi.
Về tới gian phòng, Diệp Hạo thấy mọi người đều đang đứng lên chuẩn bị ra về.
- Đã ăn xong rồi à, vậy chúng ta về thôi.
Diệp Hạo cười nói.
- Cám ơn cậu hôm nay đã chiêu đãi chúng tôi!
Mẹ Manh Manh nói khẽ với Diệp Hạo.
- Việc này đâu có quan hệ gì tới tôi chứ!
Diệp Hạo chỉ Lương Bân nói.
- Bà nên tạ ơn vị này nè!
Sắc mặt mẹ Hứa Manh Manh có chút xấu hổ.
Lương Bân trầm ngâm một chút mới lên tiếng hỏi.
- Diệp Hạo, cậu có quen biết với Trương tổng?
- Không quen.
Lương Bân nào tin lời hắn.
- Nếu có, có thể giới thiệu cho tôi được không?
Lương Bân xoa xoa đôi bàn ta, cười nịnh đề nghị.
- Tôi quen anh à?
Diệp Hạo lườm Lương Bân một cái.
Sắc mặt Lương Bân bắt đầu tái đi, nhưng anh ta thật không dám nói gì, bởi vì hai người không cùng cấp độ.
- Trở về thôi.
Cha Hứa Manh Manh thấy bộ dáng Lương Bân túng quẫn như thế liền giải vây.
Sau khi đoàn người đi ra Hội Sở, Hứa Manh Manh chủ động lên tiếng.
- Cha mẹ, con theo Diệp Hạo về trường đây!
- Ừm, hai đứa đi đi.
Mẹ Hứa Manh Manh vội vàng đáp lời.
Nếu như trước đó, bà làm sao cũng phải phải cản con gái lại, nhưng hiện tại, trong giọng nói của bà đầy sự cổ vũ.
Trong mắt Lương Bân lóe lên một tia không vui.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
...
Ngồi lên xe taxi, con ngươi Hứa Manh Manh chợt lóe nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Cô có biết, nếu cứ nhìn chằm chằm tôi như thế sẽ khiến trong lòng tôi cảm thấy rất áp lực?
- Áp lực gì chứ?
- Hormone thanh xuân kịch liệt lên cao đó!
- Vậy thì sao? Anh muốn làm gì?
Cô nàng vừa nói vừa xích lại gần Diệp Hạo, không khí hương diễm dần bắt đầu ở băng ghế sau.
Nhưng ngay lúc này, taxi bỗng nhiên thắng gấp.
Hứa Manh Manh bị mất thằng bằng sắp ngã người về phía trước, nhưng Diệp ca đã rất nhanh đưa tay kéo nàng lại.
Tài xế vẫn con run tay, sợ hãi nhìn thân ảnh đứng trước đầu xe, sau đó mở cửa kính ra mắng.
- Con mẹ nó chứ, cậu muốn đi chầu ông bà à!
Khuôn mặt đạo kia thân ảnh không thay đổi nhìn tài xế một cái, chợt mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ, nói.
- Lái xe đi.
- Ai bảo cậu lên xe?
Tài xế vừa nói xong, nhưng sau một khắc, vẻ mặt lại hiện lên ý cười.
- Cậu muốn đi đâu?
Vì đạo kia thân ảnh kia ném cho hắn một xấp tờ 100 tệ a.
Tài xế vừa hỏi vừa một bên đếm tiền, tiền thật 100%.
- Nút giao giữa đường Đông Chi và đường Thiên Hoa.
- Hai vị, thế này...
Tài xế chần chờ nhìn một chút rồi nhìn hai người Diệp Hạo phía sau.
- Chúng tôi lên xe trước mà!
Hứa Manh Manh không vui lên tiếng.
- Chuyện này, vậy mời hai người xuống xe, giá đã thỏa thuận trước đó tôi sẽ không thu, cô cậu thấy được không?
Tài xế suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
- Này này, ông hình như không ý thức được điểm đến chỗ giao lộ của hai đường Đông Chi và Thiên nha?
Lúc này, Diệp Hạo mới cười nói.
Nghe xong, ông ta mới suy nghĩ lại rồi sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì nơi đó là —— hỏa táng tràng a.
- Cậu...
Ông ta bị dọa sợ thật rồi.
- Đã lấy tiền rồi, ông phải đưa tôi đến đó!
Vẻ mặt người kia vẫn không đổi nhìn chằm chằm tài xế.
Tài xế lúc này mới để ý vẻ mặt trắng bệch đáng sợ của người ngồi ghế phụ kế bên mình, mà giờ toàn thân hắn đang bốc ra từng đợt lương khí.
- Tôi.
Ông ta sao còn không rõ bản thân mình đang gặp quỷ đây!
- Đi thôi.
Diệp Hạo lúc này lên tiếng tiếp.
- Nếu ông không đi, hắn ta quấn lấy ông cả đời đó!
Tài xế lúc này mới nhớ, trên xe còn hai người ngồi ghế sau?
- Tôi...
- Đi thôi, tôi bảo đảm ông không bị sao.
Diệp Hạo lại cười nói.
Lúc này, đầu người kia chợt quay ngoắt sang 180 độ, quay lại nhìn hai người Diệp Hạo.
Hứa Manh Manh bị dọa, thét lên một tiếng chói tai rồi bất tỉnh.
Sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống quát.
- Có tin lão tử diệt ngươi tại đây không?
Lời Diệp Hạo nói ẩn chứa sức mạnh đạo âm, khiến toàn thân người này run lên từng hồi.
Hình như hắn đã bị trọng thương.
- Tha mạng, tha mạng, tha mạng….
- Thành thành thật thật ngồi đàng hoàng cho ta.
Diệp Hạo lạnh lùng lườm hắn một cái.
Tên kia vội vàng chuyển đầu lại bình thường.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Hộ Thân Phù trong miệng Diệp Hạo đây ư?
Không phải gạt người sao?
Trương Kình Tùng trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.
- Không tin chứ gì?
- Không có.
Trương Kình Tùng vội vàng đáp.
- Có súng ngắn không?
Diệp Hạo hỏi.
- Có.
Thân phận Trương Kình Tùng bậc này, đương nhiên có thể giữ hàng nóng trong người rồi.
Trương Kình Tùng nói xong, lấy một khẩu súng ngắn bên hông đưa cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo mở chốt an toàn, sau đó nhắm ngay ông ta khiến lông tơ toàn thân ông dựng đứng hết cả lên.
- Lão bản.
Trương Kình Tùng hoảng sợ thốt lên.
Bằng một tiếng, Diệp Hạo bóp cò súng.
Gần như đồng thời, Hộ Thân Phù trong tay Trương Kình Tùng phát ra một đạo ánh sáng bảo vệ ông ta vào trong.
- Cái này?
Trương Kình Tùng thấy được viên đạn đang xoay tròn trước mặt mình chưa đầy nửa mét, nhưng nó không thể phá nổi vòng phòng hộ ánh sáng đang bao phủ toàn thân mình.
Diệp Hạo tiện tay bắt lại viên đạn, kim sắc quang tráo lúc này mới tiêu tán.
- Hiện tại tin rồi chứ?
- Tin tưởng rồi ạ.
Trương Kình Tùng nhìn Hộ Thân Phù trong tay, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng chả tin chỉ một lá phù nho nhỏ thế nhưng lại có dạng năng lực này.
- Lão bản, Hộ Thân Phù này uy lực ra sao a?
- Cho dù súng ngắm cũng không thể tổn thương được ông.
Diệp Hạo thản nhiên trả lời.
Lực trùng kích của súng ngắm mạnh hơn súng ngắn gấp mấy lần nha.
Nghe được như thế, ánh mắt Trương Kình Tùng sáng rực nhìn Hộ Thân Phù trong tay.
- Ông chủ, có thể cho tôi lá Hộ Thân Phù này không?
- Hộ Thân Phù chỉ có thể bảo hộ người nắm giữ ba lần, ngày mai ông dùng nó làm thí nghiệm một lần, sau đó sẽ cho ông.
Diệp Hạo nói với ông ta.
- Qua lần thử ngày mai, lá bùa này chỉ còn một lần kích hoạt thôi!
Hộ Thân Phù này thuộc bản đơn giản nhất trong tay hắn.
Mà cái hắn cho Lam Thanh Thanh mới ghê, cho dù cường giả Tiên Thiên hậu kỳ cũng khó đả thương đến cô nàng.
Cả hai không cùng cấp bậc để so sánh.
Diệp Hạo sở dĩ đẩy ra ba tấm Hộ Thân Phù để tạo cảm giác thần bí và cường đại cho đám hội viên khi nghĩ về mình, hắn biết rõ không ít hội viên cao tầng đều đang ngầm quan sát.
Bọn họ muốn biết, lão bản thần bí mới tiếp nhận Hội Sở này có năng lực gì, nếu Diệp Hạo vẫn không bày ra thực lực bản thân, những hội viên này rất có thể sẽ không đến đây ăn chơi nữa.
- Tôi lập tức đi thông báo đây!
Trương Kình Tùng hưng phấn dào dạt đi làm nhiệm vụ Diệp Hạo giao cho.
Giờ ông đã biết vì sao Phương gia lại nhúng nhường như thế!
Có thể không sợ sao?
Thanh niên trước mặt này có thể là Đạo Gia cao nhân trong truyền thuyết a.
Đối mặt với tồn tại dạng này, ai dám không sợ?
- À, còn nữa, tôi không hy vọng trong Hội Sở chúng ta có chuyện dơ bẩn hay xấu xa nào, đồng thời, ông cũng đừng để tôi tra được những chuyện phi pháp trong này, nếu không, mặc kệ ông trốn tới đâu, tôi cũng sẽ giết ông!
Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Đương nhiên, nếu có kẻ chủ động gây chuyện cũng đừng sợ, chuyện lớn to bằng trời tôi cũng thay ông chịu trách nhiệm.
- Kình Tùng không dám.
Trương Kình Tùng vội vàng đáp lời.
- Mà thân phận của tôi nhớ phải giữ bí mật.
Diệp Hạo cảnh cáo.
- Đã rõ.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu quay người rời đi.
Về tới gian phòng, Diệp Hạo thấy mọi người đều đang đứng lên chuẩn bị ra về.
- Đã ăn xong rồi à, vậy chúng ta về thôi.
Diệp Hạo cười nói.
- Cám ơn cậu hôm nay đã chiêu đãi chúng tôi!
Mẹ Manh Manh nói khẽ với Diệp Hạo.
- Việc này đâu có quan hệ gì tới tôi chứ!
Diệp Hạo chỉ Lương Bân nói.
- Bà nên tạ ơn vị này nè!
Sắc mặt mẹ Hứa Manh Manh có chút xấu hổ.
Lương Bân trầm ngâm một chút mới lên tiếng hỏi.
- Diệp Hạo, cậu có quen biết với Trương tổng?
- Không quen.
Lương Bân nào tin lời hắn.
- Nếu có, có thể giới thiệu cho tôi được không?
Lương Bân xoa xoa đôi bàn ta, cười nịnh đề nghị.
- Tôi quen anh à?
Diệp Hạo lườm Lương Bân một cái.
Sắc mặt Lương Bân bắt đầu tái đi, nhưng anh ta thật không dám nói gì, bởi vì hai người không cùng cấp độ.
- Trở về thôi.
Cha Hứa Manh Manh thấy bộ dáng Lương Bân túng quẫn như thế liền giải vây.
Sau khi đoàn người đi ra Hội Sở, Hứa Manh Manh chủ động lên tiếng.
- Cha mẹ, con theo Diệp Hạo về trường đây!
- Ừm, hai đứa đi đi.
Mẹ Hứa Manh Manh vội vàng đáp lời.
Nếu như trước đó, bà làm sao cũng phải phải cản con gái lại, nhưng hiện tại, trong giọng nói của bà đầy sự cổ vũ.
Trong mắt Lương Bân lóe lên một tia không vui.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
...
Ngồi lên xe taxi, con ngươi Hứa Manh Manh chợt lóe nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Cô có biết, nếu cứ nhìn chằm chằm tôi như thế sẽ khiến trong lòng tôi cảm thấy rất áp lực?
- Áp lực gì chứ?
- Hormone thanh xuân kịch liệt lên cao đó!
- Vậy thì sao? Anh muốn làm gì?
Cô nàng vừa nói vừa xích lại gần Diệp Hạo, không khí hương diễm dần bắt đầu ở băng ghế sau.
Nhưng ngay lúc này, taxi bỗng nhiên thắng gấp.
Hứa Manh Manh bị mất thằng bằng sắp ngã người về phía trước, nhưng Diệp ca đã rất nhanh đưa tay kéo nàng lại.
Tài xế vẫn con run tay, sợ hãi nhìn thân ảnh đứng trước đầu xe, sau đó mở cửa kính ra mắng.
- Con mẹ nó chứ, cậu muốn đi chầu ông bà à!
Khuôn mặt đạo kia thân ảnh không thay đổi nhìn tài xế một cái, chợt mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ, nói.
- Lái xe đi.
- Ai bảo cậu lên xe?
Tài xế vừa nói xong, nhưng sau một khắc, vẻ mặt lại hiện lên ý cười.
- Cậu muốn đi đâu?
Vì đạo kia thân ảnh kia ném cho hắn một xấp tờ 100 tệ a.
Tài xế vừa hỏi vừa một bên đếm tiền, tiền thật 100%.
- Nút giao giữa đường Đông Chi và đường Thiên Hoa.
- Hai vị, thế này...
Tài xế chần chờ nhìn một chút rồi nhìn hai người Diệp Hạo phía sau.
- Chúng tôi lên xe trước mà!
Hứa Manh Manh không vui lên tiếng.
- Chuyện này, vậy mời hai người xuống xe, giá đã thỏa thuận trước đó tôi sẽ không thu, cô cậu thấy được không?
Tài xế suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
- Này này, ông hình như không ý thức được điểm đến chỗ giao lộ của hai đường Đông Chi và Thiên nha?
Lúc này, Diệp Hạo mới cười nói.
Nghe xong, ông ta mới suy nghĩ lại rồi sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì nơi đó là —— hỏa táng tràng a.
- Cậu...
Ông ta bị dọa sợ thật rồi.
- Đã lấy tiền rồi, ông phải đưa tôi đến đó!
Vẻ mặt người kia vẫn không đổi nhìn chằm chằm tài xế.
Tài xế lúc này mới để ý vẻ mặt trắng bệch đáng sợ của người ngồi ghế phụ kế bên mình, mà giờ toàn thân hắn đang bốc ra từng đợt lương khí.
- Tôi.
Ông ta sao còn không rõ bản thân mình đang gặp quỷ đây!
- Đi thôi.
Diệp Hạo lúc này lên tiếng tiếp.
- Nếu ông không đi, hắn ta quấn lấy ông cả đời đó!
Tài xế lúc này mới nhớ, trên xe còn hai người ngồi ghế sau?
- Tôi...
- Đi thôi, tôi bảo đảm ông không bị sao.
Diệp Hạo lại cười nói.
Lúc này, đầu người kia chợt quay ngoắt sang 180 độ, quay lại nhìn hai người Diệp Hạo.
Hứa Manh Manh bị dọa, thét lên một tiếng chói tai rồi bất tỉnh.
Sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống quát.
- Có tin lão tử diệt ngươi tại đây không?
Lời Diệp Hạo nói ẩn chứa sức mạnh đạo âm, khiến toàn thân người này run lên từng hồi.
Hình như hắn đã bị trọng thương.
- Tha mạng, tha mạng, tha mạng….
- Thành thành thật thật ngồi đàng hoàng cho ta.
Diệp Hạo lạnh lùng lườm hắn một cái.
Tên kia vội vàng chuyển đầu lại bình thường.
/265
|