Dấu Vết Trận Pháp
- ---------------------
Hoàng Phủ Kiếm hơi trầm ngâm, sau đó trong tay xuất hiện một chuôi Pháp Kiếm màu tím.
- Đây là chuôi Pháp Kiếm mà ta dùng tâm huyết ôn dưỡng, cho dù Kim Tiên Đỉnh Phong cũng có thể chém giết.
Hoàng Phủ Kiếm nói xong đưa chuôi Pháp Kiếm này vào thể nội Diệp Hạo.
- Khi ngươi gặp nguy cơ sinh tử, nó sẽ xuất hiện tự động hộ chủ, đồng thời ngươi cũng có thể tự do điều động nó ra.
- Đa ta Điện Chủ.
Diệp Hạo kinh hỉ cảm tạ.
Cái này sẽ làm một con át chủ bài không tệ nha.
Diệp Hạo vừa ra khỏi thư phòng đã thấy được Bạch Thược đứng cách đó không xa.
- Chúng ta cùng tiến về Cửu Dương Vực.
- Hai chúng ta cứ như thế tiến về Cửu Dương Vực sao?
- Sư tỷ có ý gì?
- Đệ không cảm thấy chúng ta nên theo một Thương Đoàn tiến về đó thì càng đáng tin hơn à?
Ánh mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên nói.
- Tỷ biết nơi nào có Thương Đội sao?
- Vừa rồi ta mới đi Nhiệm Vụ Đường nhận một nhiệm vụ, hộ tống Thương Đoàn của Lâm Gia tiến về Cửu Dương Vực.
Nét mặt Bạch Thược tươi cười nói.
- Đúng rồi, Lâm gia cho mỗi người chúng ta 3000 làm thù lao.
- Sau một canh giờ nữa Thương Đoàn sẽ xuất phát, chúng ta bây giờ nên đến Khách Sạn Lâm Gia a.
- Được.
Hai ngươi Diệp Hạo đến nơi, một thiếu nữ mặc quần áo hỏa hồng tới đón.
- Hai vị hẳn là Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện đến hộ tống Lâm gia.
- Bạch Thược.
Bạch Thược gật đầu.
- Diệp Hạo.
Diệp Hạo nói.
- Ta gọi Lâm Hồng.
Thiếu nữ váy đỏ vội vàng nói.
Lâm gia bất quá là một Tiểu Gia Tộc ở Cửu Dương Vực, căn bản không có hy vọng mời Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện.
Lúc thiếu nữ váy đỏ dẫn hai người vào trong khách sạn, hai người Diệp Hạo mới phát hiện Lâm gia không chỉ mời bọn họ.
- Tuyết Kiếm Tông, Lôi Kiếm Tông, Âm Kiếm Tông.
Bạch Thược nhìn tốp năm tốp ba Tu Sĩ nói.
- Bởi vì lần này chúng tôi vận chuyển vật tư rất quý, chúng tôi cũng không biết hai vị sẽ đến.
Lâm Hông vội vàng nói.
- Ta không có ý trách tội gì ngươi.
Bạch Thược cười nói.
Mà lúc này một trung niên đi tới.
- Tiểu Thư, người đến đông đủ rồi sao?
- Ừm, toàn bộ đều đến đông đủ.
- Nếu đã đông đủ, chúng ta lập tức lên đường thôi.
Trung niên kia nói đến đây thì kinh nghi nhìn hai người Diệp Hạo một cái nói.
- Chân Truyền Đệ Tử.
- Viễn Bá, con giới thiệu với người một chút.
Lâm Hồng giới thiệu thân phận hai người.
Lâm Viễn ngạc nhiên nói.
- Có hai vị gia nhập, ta tin tưởng lần hộ tống này nhất định sẽ thành công.
Sau khi Lâm Hồng gọi những Tu Sĩ nơi xa đến thì họ cũng bất đầu chú ý đến hai người Diệp Hạo.
Diệp Hạo để ý thấy những tên tu sĩ này đa phần đều có cảnh giới Thiên Tiên Cảnh.
Còn có ba người Ngọc Tiên Cảnh.
Diệp Hạo chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Ngọc Tiên Nhị Chuyển còn chưa có đáng giá cho hắn nhìn vài lần.
Người có tu vi cao nhất trong Thương Đoàn là Lâm Viễn.
Nhưng bất quá hắn cũng chỉ mạnh hơn một chút so với ba tên Tu Sĩ Ngọc Tiên Cảnh kia thôi.
Ngọc Tiên Tứ Chuyển.
Tiểu Gia Tộc như Lâm gia, đại bộ phận đều chỉ cưỡi Thanh Điểu, Tiên Hạc mà thôi.
Diệp Hạo cùng Bạch Thược ngồi chung trên một con Thanh Điểu.
Họ cùng nhau khoanh chân ngồi tu luyện.
Về vấn đề an toàn còn có những người vòng ngoài lo.
Hành động này của hai người Diệp Hạo làm cho tu sĩ của Lôi Kiếm Tông, Tuyết Kiếm Tông, Âm Kiếm Tông có chút bất mãn.
Tất nhiên mọi người đều là Hộ Vệ, tại sao hai người Diệp Hạo được tu luyện?
Bất quá sau khi cân nhắc đến thân phận thì dù cho bọn họ có oán hận cũng không có ai dám đứng ra chỉ trích.
Nửa tháng sau đám người đi đến Thiên Ưng Lĩnh.
- Tất cả mọi người tập trung tinh thần, tình huống tại Thiên Ưng Lĩnh rất phức tạp.
Lâm Viễn trầm giọng quát.
Nghe vậy sắc mặt đám người đều ngưng trọng cả lên.
Tiếng nói của Lâm Viễn truyền đến tai Diệp Hạo cùng Bạch Thược, hai người đồng thời mở mắt.
- Trên núi Thiên Ưng Lĩnh có một Thiên Ưng thực lực cường hoành đã chết, tuy nhiên oán lực trên người nó vạn năm cũng chưa tiêu tan, oán lực này ngăn cản sự dò xét của Thần Niệm, bởi vậy nơi này trở thành hang ổ của bọn cường đạo.
- Tông Môn mặc kệ sao?
- Thứ nhất, địa hình Thiên Ưng Lĩnh phức tạp, dù 10 vạn tu sĩ đến cũng không làm được gì; thứ hai Tu Sĩ có tu vi càng cường hoành thì áp chế càng lớn, bởi vậy không ai thèm quản nơi này.
Bạch Thược nói khẽ.
Diệp Hạo cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Một đoàn người cưỡi Thanh Điểu cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước thì Diệp Hạo như ý thức được cái gì.
- Dừng lại.
Diệp Hạo bỗng nhiên nói ra.
Toàn bộ Thương Đoàn tức khắc dừng lại.
- Diệp Công Tử, thế nào?
Lâm Hồng không hiểu hỏi.
- Phía trước có một Tứ Tượng Sát Trận.
Diệp Hạo chỉ phía trước nói.
- Trận Pháp?
Sắc mặt Lâm Hồng không khỏi biến đổi nói.
Thần Niệm của Lâm Viễn Đồ hướng về phía trước dò xét một cái, bất quá qua được 100 mét thì dừng lại, oán lực cùng áp chế nơi này thực sự quá lớn.
- Ta không có phát giác ra được Trận Pháp nào a.
Lâm Viễn trầm giọng nói.
Lâm Viễn dò xét đồng thời Đệ Tử của Tam Đại Kiếm Tông cũng từng người dò xét.
- Ta cũng dò xét không ra.
- Ta cũng vậy.
- Nếu phía trước có Sát Trận thì làm sao có thể không để lại chút dấu vết nào?
Tu Sĩ của Tam Đại Kiếm Tông nhao nhao nói.
Kỳ thật điều này do bất mãn Diệp Hạo mà thành.
Lâm Viễn trầm ngâm một chút rồi nhìn qua ba thanh niên nãy giờ không mở miệng nói lời nào.
- Ba vị thấy thế nào?
- Tống sư huynh, muội nhớ huynh là một Ngọc Cấp Trận Sư a?
Một nữ tử nhìn nam tữ mũi ưng bên cạnh mình nói.
Tống Phẩm nghe vậy lại cười nói.
- Võ sư muội, muội không cần kẻ ra nội tình của ta.
Lâm Viễn nghe như thế thì ngạc nhiên nói.
- Còn xin Tống công tử nhìn xem phía trước có Trận Pháp hay không.
Lời này của Lâm Viễn có chút không tôn trọng Diệp Hạo.
Bất quá Ngọc Cấp Trận Sư Tống Phẩm trong lòng Lâm Viễn vẫn trọng yếu hơn Diệp Hạo nhiều.
- Chuyện này vốn nằm trong phận sự của ta.
Tống Phẩm vừa nói vừa đi về phía trước.
Diệp Hạo nhìn Tống Phẩm càng đi càng gần Trận Pháp thì nhân tiện nói.
- Nếu ngươi đi về phía trước thêm 10 mét nữa thì sẽ rơi vào trận pháp.
- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao?
Tống Phẩm lườm Diệp Hạo một cái lạnh lùng nói.
Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.
Được!
Nếu tên này muốn chết thì Diệp Hạo cũng không ngăn cản.
- Đệ Tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện không có nghĩa cái gì cũng hiểu?
Võ Mai thản nhiên nói.
- Ba năm trước Tông sư huynh đã là Ngọc Cấp Trận Sư, ngươi biết Ngọc Cấp Trận Sư cao quý thế nào không? Dù trong Đông Tiên Điện các ngươi cũng là tồn tại cấp cao thủ về Trận Đạo.
- Đúng vậy.
- Phía trước rõ ràng không có cái gì, còn nói có Tứ Tượng Sát Trận, thật mất mặt là Chân Truyền Đệ Tử.
- Thời đại này loại người nào cũng có a.
Con người là như thế, có kẻ dẫn đầu, liền sẽ có kẻ phụ họa theo sau.
Bất quá bọn hắn nói như thế nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Phẩm.
Một bước!
Hai bước!
…
Tám bước!
Chín bước!
Tống Phẩm không phải kẻ ngốc.
Mười phần nhạy bén.
Dù Diệp Hạo không nhắc nhở thì hắn vẫn rất cẩn thận.
Chỉ là khi hắn đi đến chín bước cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết Trận Pháp nào.
Sau đó Tống Phẩm liền bước tới thêm bước nữa.
Mười bước!
Tâm thần gia tăng đến mức cao nhất, nhưng Tống Phẩm lại phát hiện bốn phía không có bất luận biến hóa nào thì không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hạo một cái.
- ---------------------
Hoàng Phủ Kiếm hơi trầm ngâm, sau đó trong tay xuất hiện một chuôi Pháp Kiếm màu tím.
- Đây là chuôi Pháp Kiếm mà ta dùng tâm huyết ôn dưỡng, cho dù Kim Tiên Đỉnh Phong cũng có thể chém giết.
Hoàng Phủ Kiếm nói xong đưa chuôi Pháp Kiếm này vào thể nội Diệp Hạo.
- Khi ngươi gặp nguy cơ sinh tử, nó sẽ xuất hiện tự động hộ chủ, đồng thời ngươi cũng có thể tự do điều động nó ra.
- Đa ta Điện Chủ.
Diệp Hạo kinh hỉ cảm tạ.
Cái này sẽ làm một con át chủ bài không tệ nha.
Diệp Hạo vừa ra khỏi thư phòng đã thấy được Bạch Thược đứng cách đó không xa.
- Chúng ta cùng tiến về Cửu Dương Vực.
- Hai chúng ta cứ như thế tiến về Cửu Dương Vực sao?
- Sư tỷ có ý gì?
- Đệ không cảm thấy chúng ta nên theo một Thương Đoàn tiến về đó thì càng đáng tin hơn à?
Ánh mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên nói.
- Tỷ biết nơi nào có Thương Đội sao?
- Vừa rồi ta mới đi Nhiệm Vụ Đường nhận một nhiệm vụ, hộ tống Thương Đoàn của Lâm Gia tiến về Cửu Dương Vực.
Nét mặt Bạch Thược tươi cười nói.
- Đúng rồi, Lâm gia cho mỗi người chúng ta 3000 làm thù lao.
- Sau một canh giờ nữa Thương Đoàn sẽ xuất phát, chúng ta bây giờ nên đến Khách Sạn Lâm Gia a.
- Được.
Hai ngươi Diệp Hạo đến nơi, một thiếu nữ mặc quần áo hỏa hồng tới đón.
- Hai vị hẳn là Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện đến hộ tống Lâm gia.
- Bạch Thược.
Bạch Thược gật đầu.
- Diệp Hạo.
Diệp Hạo nói.
- Ta gọi Lâm Hồng.
Thiếu nữ váy đỏ vội vàng nói.
Lâm gia bất quá là một Tiểu Gia Tộc ở Cửu Dương Vực, căn bản không có hy vọng mời Chân Truyền Đệ Tử của Đông Tiên Điện.
Lúc thiếu nữ váy đỏ dẫn hai người vào trong khách sạn, hai người Diệp Hạo mới phát hiện Lâm gia không chỉ mời bọn họ.
- Tuyết Kiếm Tông, Lôi Kiếm Tông, Âm Kiếm Tông.
Bạch Thược nhìn tốp năm tốp ba Tu Sĩ nói.
- Bởi vì lần này chúng tôi vận chuyển vật tư rất quý, chúng tôi cũng không biết hai vị sẽ đến.
Lâm Hông vội vàng nói.
- Ta không có ý trách tội gì ngươi.
Bạch Thược cười nói.
Mà lúc này một trung niên đi tới.
- Tiểu Thư, người đến đông đủ rồi sao?
- Ừm, toàn bộ đều đến đông đủ.
- Nếu đã đông đủ, chúng ta lập tức lên đường thôi.
Trung niên kia nói đến đây thì kinh nghi nhìn hai người Diệp Hạo một cái nói.
- Chân Truyền Đệ Tử.
- Viễn Bá, con giới thiệu với người một chút.
Lâm Hồng giới thiệu thân phận hai người.
Lâm Viễn ngạc nhiên nói.
- Có hai vị gia nhập, ta tin tưởng lần hộ tống này nhất định sẽ thành công.
Sau khi Lâm Hồng gọi những Tu Sĩ nơi xa đến thì họ cũng bất đầu chú ý đến hai người Diệp Hạo.
Diệp Hạo để ý thấy những tên tu sĩ này đa phần đều có cảnh giới Thiên Tiên Cảnh.
Còn có ba người Ngọc Tiên Cảnh.
Diệp Hạo chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Ngọc Tiên Nhị Chuyển còn chưa có đáng giá cho hắn nhìn vài lần.
Người có tu vi cao nhất trong Thương Đoàn là Lâm Viễn.
Nhưng bất quá hắn cũng chỉ mạnh hơn một chút so với ba tên Tu Sĩ Ngọc Tiên Cảnh kia thôi.
Ngọc Tiên Tứ Chuyển.
Tiểu Gia Tộc như Lâm gia, đại bộ phận đều chỉ cưỡi Thanh Điểu, Tiên Hạc mà thôi.
Diệp Hạo cùng Bạch Thược ngồi chung trên một con Thanh Điểu.
Họ cùng nhau khoanh chân ngồi tu luyện.
Về vấn đề an toàn còn có những người vòng ngoài lo.
Hành động này của hai người Diệp Hạo làm cho tu sĩ của Lôi Kiếm Tông, Tuyết Kiếm Tông, Âm Kiếm Tông có chút bất mãn.
Tất nhiên mọi người đều là Hộ Vệ, tại sao hai người Diệp Hạo được tu luyện?
Bất quá sau khi cân nhắc đến thân phận thì dù cho bọn họ có oán hận cũng không có ai dám đứng ra chỉ trích.
Nửa tháng sau đám người đi đến Thiên Ưng Lĩnh.
- Tất cả mọi người tập trung tinh thần, tình huống tại Thiên Ưng Lĩnh rất phức tạp.
Lâm Viễn trầm giọng quát.
Nghe vậy sắc mặt đám người đều ngưng trọng cả lên.
Tiếng nói của Lâm Viễn truyền đến tai Diệp Hạo cùng Bạch Thược, hai người đồng thời mở mắt.
- Trên núi Thiên Ưng Lĩnh có một Thiên Ưng thực lực cường hoành đã chết, tuy nhiên oán lực trên người nó vạn năm cũng chưa tiêu tan, oán lực này ngăn cản sự dò xét của Thần Niệm, bởi vậy nơi này trở thành hang ổ của bọn cường đạo.
- Tông Môn mặc kệ sao?
- Thứ nhất, địa hình Thiên Ưng Lĩnh phức tạp, dù 10 vạn tu sĩ đến cũng không làm được gì; thứ hai Tu Sĩ có tu vi càng cường hoành thì áp chế càng lớn, bởi vậy không ai thèm quản nơi này.
Bạch Thược nói khẽ.
Diệp Hạo cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Một đoàn người cưỡi Thanh Điểu cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước thì Diệp Hạo như ý thức được cái gì.
- Dừng lại.
Diệp Hạo bỗng nhiên nói ra.
Toàn bộ Thương Đoàn tức khắc dừng lại.
- Diệp Công Tử, thế nào?
Lâm Hồng không hiểu hỏi.
- Phía trước có một Tứ Tượng Sát Trận.
Diệp Hạo chỉ phía trước nói.
- Trận Pháp?
Sắc mặt Lâm Hồng không khỏi biến đổi nói.
Thần Niệm của Lâm Viễn Đồ hướng về phía trước dò xét một cái, bất quá qua được 100 mét thì dừng lại, oán lực cùng áp chế nơi này thực sự quá lớn.
- Ta không có phát giác ra được Trận Pháp nào a.
Lâm Viễn trầm giọng nói.
Lâm Viễn dò xét đồng thời Đệ Tử của Tam Đại Kiếm Tông cũng từng người dò xét.
- Ta cũng dò xét không ra.
- Ta cũng vậy.
- Nếu phía trước có Sát Trận thì làm sao có thể không để lại chút dấu vết nào?
Tu Sĩ của Tam Đại Kiếm Tông nhao nhao nói.
Kỳ thật điều này do bất mãn Diệp Hạo mà thành.
Lâm Viễn trầm ngâm một chút rồi nhìn qua ba thanh niên nãy giờ không mở miệng nói lời nào.
- Ba vị thấy thế nào?
- Tống sư huynh, muội nhớ huynh là một Ngọc Cấp Trận Sư a?
Một nữ tử nhìn nam tữ mũi ưng bên cạnh mình nói.
Tống Phẩm nghe vậy lại cười nói.
- Võ sư muội, muội không cần kẻ ra nội tình của ta.
Lâm Viễn nghe như thế thì ngạc nhiên nói.
- Còn xin Tống công tử nhìn xem phía trước có Trận Pháp hay không.
Lời này của Lâm Viễn có chút không tôn trọng Diệp Hạo.
Bất quá Ngọc Cấp Trận Sư Tống Phẩm trong lòng Lâm Viễn vẫn trọng yếu hơn Diệp Hạo nhiều.
- Chuyện này vốn nằm trong phận sự của ta.
Tống Phẩm vừa nói vừa đi về phía trước.
Diệp Hạo nhìn Tống Phẩm càng đi càng gần Trận Pháp thì nhân tiện nói.
- Nếu ngươi đi về phía trước thêm 10 mét nữa thì sẽ rơi vào trận pháp.
- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao?
Tống Phẩm lườm Diệp Hạo một cái lạnh lùng nói.
Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.
Được!
Nếu tên này muốn chết thì Diệp Hạo cũng không ngăn cản.
- Đệ Tử Chân Truyền của Đông Tiên Điện không có nghĩa cái gì cũng hiểu?
Võ Mai thản nhiên nói.
- Ba năm trước Tông sư huynh đã là Ngọc Cấp Trận Sư, ngươi biết Ngọc Cấp Trận Sư cao quý thế nào không? Dù trong Đông Tiên Điện các ngươi cũng là tồn tại cấp cao thủ về Trận Đạo.
- Đúng vậy.
- Phía trước rõ ràng không có cái gì, còn nói có Tứ Tượng Sát Trận, thật mất mặt là Chân Truyền Đệ Tử.
- Thời đại này loại người nào cũng có a.
Con người là như thế, có kẻ dẫn đầu, liền sẽ có kẻ phụ họa theo sau.
Bất quá bọn hắn nói như thế nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Phẩm.
Một bước!
Hai bước!
…
Tám bước!
Chín bước!
Tống Phẩm không phải kẻ ngốc.
Mười phần nhạy bén.
Dù Diệp Hạo không nhắc nhở thì hắn vẫn rất cẩn thận.
Chỉ là khi hắn đi đến chín bước cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết Trận Pháp nào.
Sau đó Tống Phẩm liền bước tới thêm bước nữa.
Mười bước!
Tâm thần gia tăng đến mức cao nhất, nhưng Tống Phẩm lại phát hiện bốn phía không có bất luận biến hóa nào thì không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hạo một cái.
/265
|