Lưu Danh Bách Cường Bảng
Cẩn Tuần hối hận.
Hắn không nghĩ mình chỉ tham lam một chút lợi ích từ Thương Lan lại phải trả giá bằng tính mạng.
Bất quá nếu chiến đấu vẫn lạc còn được, nhưng Cẩu Tuần không nghĩ sẽ bị Diệp Hạo tra tấn như vậy?
Hiện tại Cẩn Tuần cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết.
Điều nhất Cẩu Tuần có thể làm bây giờ là trơ mắt nhìn huyết nhục cùng xương cốt của mình từ từ bị thôn phệ.
Thời gian dần trôi qua tất cả Lôi Đài còn lại cũng đã kết thúc chiến đấu, lúc này chỉ còn lại phía Lôi Đài của Diệp Hạo còn tranh tài, bởi vậy Tu Sĩ quan sát Diệp Hạo không ít.
Thương Lan cũng ở trong đám người quan sát đó.
Khi Thương Lan nhìn thấy màn tra rấn này thì không khỏi rùng mình một cái.
Cái này cũng quá ác độc a?
Ngay khi Trương Lan chuẩn bị rời đi thì nghe được tiếng nói của Diệp Hạo từ xa truyền tới.
- Bỏ đi mà không nói tiếng nào vậy sao?
Thương Lan quay người lại liền thấy một đạo thân ảnh bay về phía bản thân.
Thương Lan đang chuẩn bị xuất thủ thì mới phát hiện đây rõ ràng là da của Cẩu Tuần.
Thương Lan hơi trầm ngâm liền đem da của Cẩu Tuần thu vào trong Túi Càn Khôn nói.
- Ngươi làm việc cũng quá ác độc rồi?
- Ta chỉ giết kẻ nên giết.
Diệp Hạo cười lạnh nói.
- Trong đó bao gồm tên tiểu nhân như ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Thương Lan giận dữ nói.
- Ta nói ngươi rửa sạch cổ chờ, mạng ngươi, ta lấy.
Diệp Hạo nói đến đây thì quét mắt bốn phía nói.
- Các ngươi có thể tổn thương hắn, nhưng không thể giết hắn.
- Ngươi rất ngông cuồng.
Lúc này một thanh niên mặc áo đen cười lạnh nói.
Tiếng nói của thanh niên áo đen vừa dứt thì quanh thân hắn xuất hiện hư ảnh của Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước Tứ Phương Thần Thú.
Hắn chắp tay sau lưng, ngạo nghễ thiên hạ.
Chung Thần Tú nhìn thấy thanh niên áo đen này thì vội vàng truyền âm cho Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, tên này chính là cao thủ mà ta nói với ngươi.
- Ngươi dám giết hắn, ta sẽ giết ngươi.
Diệp Hạo lườm thanh niên áo đen một cái nói.
Đơn giản!
Trực tiếp!
Thô bạo!
- Ngươi biết ta là ai không?
Thanh niên áo đen bị Diệp Hạo chọc giận.
- Ngươi là ai không quan trọng.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Quan trọng là phải nhớ kĩ lời ta nói.
- Ha ha, tốt tốt.
Thanh niên áo đen ngông cuồng nói.
- Không nghĩ Thiên Diễn ta còn gặp được kẻ ngông cuồng hơn ta? Thú vị, thú vị, thú vị.
Nói xong câu này Thiên Diễn nhìn Diệp Hạo một cái thật lâu nói.
- Ta rất chờ mong sẽ giao thủ cùng ngươi.
- Ta đối với ngươi lại không có gì mong đợi.
- Ngươi sẽ chờ mong.
- Ta rửa mắt mà đợi.
Sau khi Thiên Diễn rời đi thì sắc mặt của Thương Lan tái nhợt lên.
- Diệp Hạo, ta sẽ tự tay chém ngươi thành muôn mảnh.
Diệp Hạo cười nhạo một tiếng liền xoay người rời đi.
Không để ý!
Đây chính là nhục nhã a!
Thương Lan nhìn theo bóng lưng của Diệp Hạo mà cả răng ngà cũng muốn cắn nát.
- Hùng Đại, ngươi không phải đối thủ của Diệp Hạo.
Lưu Băng Quang ung dung nói.
- Không nghĩ lúc trước ta lại nhìn lầm.
- Còn mạnh hơn ngươi sao?
Lãnh Hàn Nguyệt trầm giọng nói.
- Không biết.
Lưu Quang Băng lắc đầu nói.
- Không có so qua.
Thần sắc Lãnh Hàn Nguyệt ngưng trọng lên.
Lưu Quang Băng là Tối Cường Thiên Kiêu của Thiên Lại Vực.
Nếu Lưu Quang Băng không phải đối thủ của Diệp Hạo thì hắn cũng không phải. Lãnh Nguyệt nhìn ra được Lưu Quang Băng không có bao nhiêu năm chắc có thể thắng Diệp Hạo.
Mà lúc này tiếng nói của Sứ Giả Tiên Đình vang lên giữa không trung.
Bởi vì có bảy vị Tu Sĩ trọng thương mất đi sức chiến đấu, nên hiện tại danh sách Top 100 đã có.
Sứ Giả Tiên Đình nói đến đây giữa không trung liền xuất hiện một bảng danh sách màu vàng rực rỡ.
Trên bảng danh sách xuất hiện danh tự của 100 vị Tu Sĩ.
- Tu Sĩ có tên trên bảng danh sách này không phân thứ hạng.
Sứ Giả Tiên Đình dừng một chút lại nói tiếp.
- Bảng danh sách này trước tiên sẽ truyền khắp Đông Vực.
Tu Sĩ toàn trường đều hâm hộ nhìn qua bảng danh sách này.
Bọn họ biết rõ được những người được lưu danh trong bảng danh sách này sẽ được Đông Vực truyền tụng trăm năm.
Vạn Hỏa Vực!
Ly Hỏa Tông!
Một nữ tử có dáng người tinh tế đang cẩn thận tưới Linh Tuyền cho vài cọng Hàn Tinh Thảo.
Hàn Tinh Thảo này cực kì khó chăm, mỗi ngày đều phải tưới Linh Tuyền, nếu không nó sẽ khô héo.
Đúng lúc này nữ tử nghe được mấy thiếu nữ khác thảo luận.
- Top 100 cảu Đông Vực Tranh Bá rốt cục đã có.
- Không biết Phương sư huynh cua Ly Hỏa Tông chúng ta có tên hay không?
- Quá sức.
- Không thể nào? Phương sư huynh dù sao cũng là Đệ Tử có thiên phú cao nhất của Ly Hỏa Tông torng vòng ngàn năm trở lại a.
- Nếu các ngươi biết tiêu chuẩn để có tên trên bảng danh sách này thì sẽ không nói như vậy?
- Tiêu chuẩn gì vậy?
- Nghe nói người có tu vi kém cỏi nhất cũng là Ngọc Tiên 27 Chuyển.
- Làm sao có thể?
- Ta nghe Đệ Tử Chân Truyền của Tông Môn nói, khóa Đông Vực Tranh Bá này toàn là Tiên Tôn tương lai.
- Tống sư tỷ, tỷ có bảng danh sách không?
- Có a.
- Tống sư tỷ, cho muội nhìn xem.
- Đúng rồi, Tống sư tỷ, tỷ không thể tàng tư a.
- Xin ta, ta sẽ cho các muội nhìn.
Mấy cái nữ tử náo loạn một trận nữ tử gọi Tống sư tỷ liền đem bảng danh sách đưa ra.
- Vạn Hỏa Vực chúng ta chỉ có một người lên bảng.
- Đúng, là Cổ Thanh Phong Công Tử của Thiên Hỏa Tông.
- Bách Hoa Tiên Tử của Bách Hoa Vực cũng có tên trên bảng.
- Đông Tiên Điện không hổ là Thế Lực lâu năm, lại có ba Thiên Kiêu có tên trên bảng.
- Ba Thiên Kiêu? Ta nhìn xem.
- Chung Thần Tú, Hoàng Lỵ, Diệp Hạo.
Lúc này thân thể mềm mại của nữ tử đang chăm sóc Hàn Tinh Thảo kia run lên, chợt nàng lao đến mấy cái thiếu nữ đang bàn tán kia.
- Trương sư tỷ, mới vừa rồi tỷ nói tên vị kia là - -Diệp - - Diệp Hạo?
- Thế nào?
- Thực sự là Diệp Hạo?
Nữ tử kia hỏi ra câu này tiếng nói có chút run lên.
- Ngươi biết Diệp Hạo?
Lúc này Tống Du thăm dò hỏi.
Sau khi hỏi câu này nàng lại thấy không có khả năng.
- Tống sư tỷ, tỷ đừng trêu chọc muội ấy nữa.
- Đúng vậy a, Tống sư tỷ, nàng bất quá một Đệ Tử tạp dịch, làm gì có tư cách nhận biết bậc Nhân Trung Chi Long này?
Mấy cái đệ tử đều một mặt trào phúng.
- Tống sư tỷ, muội có thể xem bảng danh sách không?
Nữ tử kia lại mở miệng nói.
Tống Du chần chờ một chút liền đem bảng danh sách cho nữ tử kia.
Nữ tử kia liếc mắt liền thấy được tên Diệp Hạo.
Nàng có một loại trực giác đặc biệt mãnh liệt, người này chính là Công Tử của nàng.
Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Hồ Nữ Thanh Thanh.
Ngày đó phi thăng Thanh Thanh lại bị đưa đến Vạn Hỏa Vực, sau đó liền gia nhập Ly Hỏa Tông tu hành, chỉ là do thiên phú của Thanh Thanh không được tốt, tu vi chậm chạp không có đột phá Thượng Tiên, bởi vậy chỉ có thể làm một cái tạp dịch.
- Tống sư tỷ, muội có thể cầu xin tỷ giúp một việc không?
Thanh Thanh nhìn Tống Du nói.
- Chuyện gì?
- Tống sư tỷ, Diệp Hạo trên bảng danh sách chính là Công Tử của muội ở Hạ Giới, muội muốn đi tìm Công Tử.
Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Ngươi chắc chắn?
Tống Du không khỏi trừng lớn hai mắt nói.
Nếu là thật thì chuyện này cũng quá rung động a.
Tống Du rất rõ ràng Diệp Hạo có thể danh liệt Bách Cường Bảng mang ý nghĩa gì.
Cẩn Tuần hối hận.
Hắn không nghĩ mình chỉ tham lam một chút lợi ích từ Thương Lan lại phải trả giá bằng tính mạng.
Bất quá nếu chiến đấu vẫn lạc còn được, nhưng Cẩu Tuần không nghĩ sẽ bị Diệp Hạo tra tấn như vậy?
Hiện tại Cẩn Tuần cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết.
Điều nhất Cẩu Tuần có thể làm bây giờ là trơ mắt nhìn huyết nhục cùng xương cốt của mình từ từ bị thôn phệ.
Thời gian dần trôi qua tất cả Lôi Đài còn lại cũng đã kết thúc chiến đấu, lúc này chỉ còn lại phía Lôi Đài của Diệp Hạo còn tranh tài, bởi vậy Tu Sĩ quan sát Diệp Hạo không ít.
Thương Lan cũng ở trong đám người quan sát đó.
Khi Thương Lan nhìn thấy màn tra rấn này thì không khỏi rùng mình một cái.
Cái này cũng quá ác độc a?
Ngay khi Trương Lan chuẩn bị rời đi thì nghe được tiếng nói của Diệp Hạo từ xa truyền tới.
- Bỏ đi mà không nói tiếng nào vậy sao?
Thương Lan quay người lại liền thấy một đạo thân ảnh bay về phía bản thân.
Thương Lan đang chuẩn bị xuất thủ thì mới phát hiện đây rõ ràng là da của Cẩu Tuần.
Thương Lan hơi trầm ngâm liền đem da của Cẩu Tuần thu vào trong Túi Càn Khôn nói.
- Ngươi làm việc cũng quá ác độc rồi?
- Ta chỉ giết kẻ nên giết.
Diệp Hạo cười lạnh nói.
- Trong đó bao gồm tên tiểu nhân như ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Thương Lan giận dữ nói.
- Ta nói ngươi rửa sạch cổ chờ, mạng ngươi, ta lấy.
Diệp Hạo nói đến đây thì quét mắt bốn phía nói.
- Các ngươi có thể tổn thương hắn, nhưng không thể giết hắn.
- Ngươi rất ngông cuồng.
Lúc này một thanh niên mặc áo đen cười lạnh nói.
Tiếng nói của thanh niên áo đen vừa dứt thì quanh thân hắn xuất hiện hư ảnh của Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước Tứ Phương Thần Thú.
Hắn chắp tay sau lưng, ngạo nghễ thiên hạ.
Chung Thần Tú nhìn thấy thanh niên áo đen này thì vội vàng truyền âm cho Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, tên này chính là cao thủ mà ta nói với ngươi.
- Ngươi dám giết hắn, ta sẽ giết ngươi.
Diệp Hạo lườm thanh niên áo đen một cái nói.
Đơn giản!
Trực tiếp!
Thô bạo!
- Ngươi biết ta là ai không?
Thanh niên áo đen bị Diệp Hạo chọc giận.
- Ngươi là ai không quan trọng.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Quan trọng là phải nhớ kĩ lời ta nói.
- Ha ha, tốt tốt.
Thanh niên áo đen ngông cuồng nói.
- Không nghĩ Thiên Diễn ta còn gặp được kẻ ngông cuồng hơn ta? Thú vị, thú vị, thú vị.
Nói xong câu này Thiên Diễn nhìn Diệp Hạo một cái thật lâu nói.
- Ta rất chờ mong sẽ giao thủ cùng ngươi.
- Ta đối với ngươi lại không có gì mong đợi.
- Ngươi sẽ chờ mong.
- Ta rửa mắt mà đợi.
Sau khi Thiên Diễn rời đi thì sắc mặt của Thương Lan tái nhợt lên.
- Diệp Hạo, ta sẽ tự tay chém ngươi thành muôn mảnh.
Diệp Hạo cười nhạo một tiếng liền xoay người rời đi.
Không để ý!
Đây chính là nhục nhã a!
Thương Lan nhìn theo bóng lưng của Diệp Hạo mà cả răng ngà cũng muốn cắn nát.
- Hùng Đại, ngươi không phải đối thủ của Diệp Hạo.
Lưu Băng Quang ung dung nói.
- Không nghĩ lúc trước ta lại nhìn lầm.
- Còn mạnh hơn ngươi sao?
Lãnh Hàn Nguyệt trầm giọng nói.
- Không biết.
Lưu Quang Băng lắc đầu nói.
- Không có so qua.
Thần sắc Lãnh Hàn Nguyệt ngưng trọng lên.
Lưu Quang Băng là Tối Cường Thiên Kiêu của Thiên Lại Vực.
Nếu Lưu Quang Băng không phải đối thủ của Diệp Hạo thì hắn cũng không phải. Lãnh Nguyệt nhìn ra được Lưu Quang Băng không có bao nhiêu năm chắc có thể thắng Diệp Hạo.
Mà lúc này tiếng nói của Sứ Giả Tiên Đình vang lên giữa không trung.
Bởi vì có bảy vị Tu Sĩ trọng thương mất đi sức chiến đấu, nên hiện tại danh sách Top 100 đã có.
Sứ Giả Tiên Đình nói đến đây giữa không trung liền xuất hiện một bảng danh sách màu vàng rực rỡ.
Trên bảng danh sách xuất hiện danh tự của 100 vị Tu Sĩ.
- Tu Sĩ có tên trên bảng danh sách này không phân thứ hạng.
Sứ Giả Tiên Đình dừng một chút lại nói tiếp.
- Bảng danh sách này trước tiên sẽ truyền khắp Đông Vực.
Tu Sĩ toàn trường đều hâm hộ nhìn qua bảng danh sách này.
Bọn họ biết rõ được những người được lưu danh trong bảng danh sách này sẽ được Đông Vực truyền tụng trăm năm.
Vạn Hỏa Vực!
Ly Hỏa Tông!
Một nữ tử có dáng người tinh tế đang cẩn thận tưới Linh Tuyền cho vài cọng Hàn Tinh Thảo.
Hàn Tinh Thảo này cực kì khó chăm, mỗi ngày đều phải tưới Linh Tuyền, nếu không nó sẽ khô héo.
Đúng lúc này nữ tử nghe được mấy thiếu nữ khác thảo luận.
- Top 100 cảu Đông Vực Tranh Bá rốt cục đã có.
- Không biết Phương sư huynh cua Ly Hỏa Tông chúng ta có tên hay không?
- Quá sức.
- Không thể nào? Phương sư huynh dù sao cũng là Đệ Tử có thiên phú cao nhất của Ly Hỏa Tông torng vòng ngàn năm trở lại a.
- Nếu các ngươi biết tiêu chuẩn để có tên trên bảng danh sách này thì sẽ không nói như vậy?
- Tiêu chuẩn gì vậy?
- Nghe nói người có tu vi kém cỏi nhất cũng là Ngọc Tiên 27 Chuyển.
- Làm sao có thể?
- Ta nghe Đệ Tử Chân Truyền của Tông Môn nói, khóa Đông Vực Tranh Bá này toàn là Tiên Tôn tương lai.
- Tống sư tỷ, tỷ có bảng danh sách không?
- Có a.
- Tống sư tỷ, cho muội nhìn xem.
- Đúng rồi, Tống sư tỷ, tỷ không thể tàng tư a.
- Xin ta, ta sẽ cho các muội nhìn.
Mấy cái nữ tử náo loạn một trận nữ tử gọi Tống sư tỷ liền đem bảng danh sách đưa ra.
- Vạn Hỏa Vực chúng ta chỉ có một người lên bảng.
- Đúng, là Cổ Thanh Phong Công Tử của Thiên Hỏa Tông.
- Bách Hoa Tiên Tử của Bách Hoa Vực cũng có tên trên bảng.
- Đông Tiên Điện không hổ là Thế Lực lâu năm, lại có ba Thiên Kiêu có tên trên bảng.
- Ba Thiên Kiêu? Ta nhìn xem.
- Chung Thần Tú, Hoàng Lỵ, Diệp Hạo.
Lúc này thân thể mềm mại của nữ tử đang chăm sóc Hàn Tinh Thảo kia run lên, chợt nàng lao đến mấy cái thiếu nữ đang bàn tán kia.
- Trương sư tỷ, mới vừa rồi tỷ nói tên vị kia là - -Diệp - - Diệp Hạo?
- Thế nào?
- Thực sự là Diệp Hạo?
Nữ tử kia hỏi ra câu này tiếng nói có chút run lên.
- Ngươi biết Diệp Hạo?
Lúc này Tống Du thăm dò hỏi.
Sau khi hỏi câu này nàng lại thấy không có khả năng.
- Tống sư tỷ, tỷ đừng trêu chọc muội ấy nữa.
- Đúng vậy a, Tống sư tỷ, nàng bất quá một Đệ Tử tạp dịch, làm gì có tư cách nhận biết bậc Nhân Trung Chi Long này?
Mấy cái đệ tử đều một mặt trào phúng.
- Tống sư tỷ, muội có thể xem bảng danh sách không?
Nữ tử kia lại mở miệng nói.
Tống Du chần chờ một chút liền đem bảng danh sách cho nữ tử kia.
Nữ tử kia liếc mắt liền thấy được tên Diệp Hạo.
Nàng có một loại trực giác đặc biệt mãnh liệt, người này chính là Công Tử của nàng.
Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Hồ Nữ Thanh Thanh.
Ngày đó phi thăng Thanh Thanh lại bị đưa đến Vạn Hỏa Vực, sau đó liền gia nhập Ly Hỏa Tông tu hành, chỉ là do thiên phú của Thanh Thanh không được tốt, tu vi chậm chạp không có đột phá Thượng Tiên, bởi vậy chỉ có thể làm một cái tạp dịch.
- Tống sư tỷ, muội có thể cầu xin tỷ giúp một việc không?
Thanh Thanh nhìn Tống Du nói.
- Chuyện gì?
- Tống sư tỷ, Diệp Hạo trên bảng danh sách chính là Công Tử của muội ở Hạ Giới, muội muốn đi tìm Công Tử.
Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Ngươi chắc chắn?
Tống Du không khỏi trừng lớn hai mắt nói.
Nếu là thật thì chuyện này cũng quá rung động a.
Tống Du rất rõ ràng Diệp Hạo có thể danh liệt Bách Cường Bảng mang ý nghĩa gì.
/265
|