Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- -------------------------------------------------
- Thái Sử Hưu, cậu nói cái gì?
Không ai nghĩ chuyện lại lan đến cả cái danh bán nước này, vậy nên Hoàng Thủ Nhân nhìn Thái Sử Hưu đầy tức giận.
- Đều là người một đội, nhao nhao lên làm gì?
Tử Thần trầm mặt nói.
- Câm miệng.
Hoảng Thủ Nhân quát to.
- Cậu có thì lặp lại lần nữa!
Từ Thần nhìn Hoàng Thủ Nhân chằm chằm, gằn từng chữ nói.
Giọng nói hắn ta lúc này cực kỳ đáng sợ.
Hoàng Thủ Nhân đột nhiên nhận ra việc mình đang làm lúc này vô cùng mất lý trí vậy.
- Đội trưởng, em phân xử xem.
Ánh mắt Hoàng Thủ Nhân chuyển hướng sang nhìn Ninh Huyên.
- Thái Sử Hưu quả thực có chút không phải.
Ninh Huyên nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi biết ngay mà, tư tưởng đội trưởng chắc chắn không nhỏ hẹp như Thái Sử Hưu đâu.
- Anh nói ai nhỏ hẹp?
Thái Sử Hưu xù lông lên chỉ vào người Hoàng Thủ Nhân nói:
- Con mẹ nó, cậu thử nói thêm câu nữa xem.
- Tôi nói đó thì sao?
Hoàng Thủ Nhân cũng nổi giận:
- Đội trưởng, tôi cảm thấy người như Thái Sử Hưu không thích hợp ở lại đội chúng ta nữa.
- Muốn đuổi tôi?
Hoàng Thủ Nhân cười ha ha,
- Tôi cũng cóc cần ở lại chỗ này, chỗ nào có anh thì sẽ không có tôi.
- Anh cảm thấy đội trưởng sẽ để anh lựa chọn sao? Nếu không phải bị anh liên luỵ, Chu Tước đội đã sớm bước đến đài vinh quanh rồi!
Hoàng Thủ Nhân không kiêng nể gì, nói hết những lời trong lòng.
- Đội trưởng?
Thái Sử Hưu nhìn Ninh Huyên nói.
Ánh mắt Ninh Huyên quét qua nhìn hai người:
- Hoàng Thủ Nhân nói không sai, Thái Sử Hưu, nếu không phải vì anh liên luỵ tới cả đội, đội chúng ta sớm đã vô địch rồi.
Ninh Huyên vừa nói lời này ra, trên mặt Hoàng Thủ Nhân lập tức hiện lên nụ cười đắc thắng.
Thái Sử Hưu hơi bất ngờ trước lời này.
Tử Thần biểu cảm không rõ.
- Bởi vậy tôi sẽ chọn một trong hai người các anh...
- Tôi chọn… Thái Sử Hưu
Ninh Huyên chậm rãi mà kiên định nói.
Cái gì?
Lúc này, dù Thái Sử Hưu hay Hoàng Thủ Nhân cũng đều bị bất ngờ.
- Đội trưởng, em nói nhầm chỗ nào à?
Trong lòng Hoàng Thủ Nhân dâng lên dự cảm không tốt.
Bởi vì xác suất Ninh Huyền nói nhầm rất nhỏ.
- Lỗ tai anh bị điếc?
Ninh Huyên thản nhiên nói:
- Hoàng Thủ Nhân, anh không còn thích hợp trong đội Chu Tước nữa...
Ninh Huyên ngừng một chút rồi nói tiếp.
- Thái Sử, Tử Thần, chúng ta đi!
Diệp Hạo trở về chưa được bao lâu, đã nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thấy Thái Sử Hưu đứng đó.
- Đang nghỉ ngơi à?
- Mới giờ này mà nghỉ ngơi gì chứ.
- Diệp Hạo, chỗ anh em với nhau, tôi có thể thương lượng với cậu một việc được không?
- Nói đi...
- Cậu có thể cho tôi mượn ba mươi vạn không?
Thái Sử Hưu ngượng ngùng nói.
- Đánh bạc ở Macao, anh thiếu rất nhiều à?
- Ừm, thiếu khoảng hơn ba mươi vạn nữa.
- Vậy sao anh không đi mượn đồng đội?
- Chuyện tôi đánh bạc nếu bị truyền ra ngoài thì xong luôn đó, hơn nữa cậu cảm thấy hai người kia đáng tin sao?
- Được, vậy mười vạn kia lúc nào cho tôi?
- Cho cậu luôn!
Thái Sử Hưu nói xong liền đưa một cặp tài liệu tới.
Diệp Hạo nhìn qua thì thấy trong đó có mười chồng một trăm tệ.
Mười vạn!
- Lần này cám ơn!
Diệp Hạo vừa cười vừa nói. Hắn tin mười vạn này có thể giải quyết chuyện trong nhà lúc này.
Xế chiều hôm đó khi Diệp Hạo cùng Quách Tú đi xe lửa vừa về tới nhà, Diệp Chí Quốc nhìn thấy mười vạn tiền mặt, hai chân lập tức run rẩy, đứng muốn không vững.
Diệp Hạo đã đưa cả mười vạn cho ông, rồi Diệp Chí Quốc lại đưa cả mười vạn đó cho lão Lý.
- Lão Lý gần đây rất khốn khó, nợ đã hơn mười vạn, chúng ta giúp ông ấy chừng đó còn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều...
Diệp Chí Quốc trầm giọng nói:
- Lão Lý định bán nhà để trả nợ, ông ấy năm nay cũng hơn năm mươi tuổi rồi, nếu nhà cũng mất, chắc ông ấy phải ngủ ngoài đường.
- Khi Tiểu Hạo nằm viện, Lão Lý không chút đắn đo đã cho chúng ta mượn ba vạn, hiện tại ông ấy gặp khó khăn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Quách Tú vốn vẫn có chút oán giận khi thấy Diệp Chí Quốc cho Lão Lý vay tiền. Dù sao nhà họ Diệp họ lúc này cũng vay nợ đến hơn chục vạn, hơn nữa với hoàn cảnh lúc này của Lão Lý, lúc nào mới có thể trả lại được chứ.
Nhưng việc đã tới nước này, nói gì nữa cũng đã muộn.
Những ngày tiếp theo, Diệp Hạo đều ở nhà đọc sách, Quách Tú cũng không cho hắn chạy loạn nữa.
Hai mươi bốn giờ mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Mười hai giờ trưa ngày hai mươi năm, học sinh cả nước hầu như đều đang căng thẳng ngồi trước màn hình máy tính để đợi công bố điểm.
Cả nhà Diệp Hạo cũng không ngoại lệ.
Rất nhanh, số điểm của Diệp Hạo đã được hiện lên trên màn hình.
Ngữ văn 150 điểm, toán học 150 điểm, tiếng anh 0 điểm, vật lý 100 điểm, hoá học 100 điểm, sinh học 100 điểm, địa lý - lịch sử 100 điểm, tài chính 100 điểm: tổng điểm 900.
Nhìn thấy số điểm này, trong mắt Diệp Hạo cũng không nhịn được hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn không ngờ tới bài làm của mình không bị trừ điểm nào, hơn nữa hắn càng không nghĩ tới môn văn hắn cũng được max điểm.
Điểm văn thi đại học đạt max đó nha!
Đây giống như một hiện tượng viễn tưởng vậy!
Giang Nam: Hạng nhất, Chiết Giang: Hạng 82, Cả Nước: Hạng 1840!
Quách Tú sau khi nhìn thành tích của con cũng lập tức câm nín.
Diệp Chí Quốc thì hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Môn anh hắn ăn trứng ngỗng nhưng vẫn đạt được 900 điểm.
Tam Trung!
Giới quản lý Tam Trung lúc này cũng vừa biết được thành tích của Diệp Hạo.
- 900 điểm.
- Giang Nam chúng ta có duy nhất một học sinh đạt 900 điểm - được tuyển thẳng.
- Xếp 1840 cả nước, đáng tiếc a.
Hiệu trưởng Tam Trung thở dài:
- Nếu có thể đạt hạng 1800 thì tốt rồi, sẽ có thể được tuyển vào Sáu Đại Học Phủ.
Sáu Đại Học Phủ này hàng năm mỗi trường chỉ tuyển 300 sinh viên, sáu trường tổng cộng 1800 suất học.
- Hiệu trưởng, Diệp Hạo này có chút đặc thù, ngài xem có thể...
Trương Kim Sinh càng nhìn thành tích của Diệp Hạo, lại càng nuối tiếc.
Nếu không phải vì Hứa Lệ, thành tích Diệp Hạo sẽ có thể đạt max 1000 điểm.
Từ thời kiến quốc Hoa Hạ tới giờ, người đạt 1000 điểm cũng chỉ có ba người mà thôi.
Một là viện trưởng học việc Khổng Tử, được giới quốc tế công nhận là Đại sư Nho đạo, đến nay vẫn chưa có ai lung lay được vị trí đó, hai là viện trưởng học việc Trung Y, bác sĩ đứng đầu Hoa Hạ, đã chữa khỏi vô số chứng bệnh nan y phức tạp, giới y học thế giới không ai không biết cái tên này, thứ ba chính là viện trưởng học viện xây dựng Hoa Hạ, giáo sư toán học, vật lý nổi danh toàn thế giới, những dự án vũ khí tân tiến của Hoa Hạ đều có sự góp mặt của ông.
Hiệu trưởng Tam Trung nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Tôi tới bộ giáo dục xem sao.
Tạ Thiên Hoa vừa đi tới bộ giáo dục huyện Giang Nam liền nghe được tiếng gào thét truyền tới từ phòng cục trưởng.
- Gọi Tạ Thiên Hoa tới đây cho tôi!
Đỗ Hồng tức tới bể phổi.
Thành tích huyện Giang Nam trước nay vẫn luôn sếp cuối cùng trong tỉnh, lần này cuối cùng thì bọn họ cũng có một học sinh đạt 900 điểm rồi.
Khi nghe được thành tích này, mặt mũi ai nấy ở bộ giáo dục huyện đều nở hoa, nhưng khi nhìn chi tiết số điểm thành tích của Diệp Hạo, Đỗ Hồng liền lập tức chấn kinh.
Tiếng Anh 0 điểm!
Cái gì vậy?
Dù có ngu cỡ nào đi nữa thì cũng phải khoanh bừa được vài chục điểm chứ.
Nếu chỉ cần thêm hai đến ba mươi điểm nữa thôi thì việc tiến vào Sáu Đại Học Phủ có gì khó khăn đâu?
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- -------------------------------------------------
- Thái Sử Hưu, cậu nói cái gì?
Không ai nghĩ chuyện lại lan đến cả cái danh bán nước này, vậy nên Hoàng Thủ Nhân nhìn Thái Sử Hưu đầy tức giận.
- Đều là người một đội, nhao nhao lên làm gì?
Tử Thần trầm mặt nói.
- Câm miệng.
Hoảng Thủ Nhân quát to.
- Cậu có thì lặp lại lần nữa!
Từ Thần nhìn Hoàng Thủ Nhân chằm chằm, gằn từng chữ nói.
Giọng nói hắn ta lúc này cực kỳ đáng sợ.
Hoàng Thủ Nhân đột nhiên nhận ra việc mình đang làm lúc này vô cùng mất lý trí vậy.
- Đội trưởng, em phân xử xem.
Ánh mắt Hoàng Thủ Nhân chuyển hướng sang nhìn Ninh Huyên.
- Thái Sử Hưu quả thực có chút không phải.
Ninh Huyên nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi biết ngay mà, tư tưởng đội trưởng chắc chắn không nhỏ hẹp như Thái Sử Hưu đâu.
- Anh nói ai nhỏ hẹp?
Thái Sử Hưu xù lông lên chỉ vào người Hoàng Thủ Nhân nói:
- Con mẹ nó, cậu thử nói thêm câu nữa xem.
- Tôi nói đó thì sao?
Hoàng Thủ Nhân cũng nổi giận:
- Đội trưởng, tôi cảm thấy người như Thái Sử Hưu không thích hợp ở lại đội chúng ta nữa.
- Muốn đuổi tôi?
Hoàng Thủ Nhân cười ha ha,
- Tôi cũng cóc cần ở lại chỗ này, chỗ nào có anh thì sẽ không có tôi.
- Anh cảm thấy đội trưởng sẽ để anh lựa chọn sao? Nếu không phải bị anh liên luỵ, Chu Tước đội đã sớm bước đến đài vinh quanh rồi!
Hoàng Thủ Nhân không kiêng nể gì, nói hết những lời trong lòng.
- Đội trưởng?
Thái Sử Hưu nhìn Ninh Huyên nói.
Ánh mắt Ninh Huyên quét qua nhìn hai người:
- Hoàng Thủ Nhân nói không sai, Thái Sử Hưu, nếu không phải vì anh liên luỵ tới cả đội, đội chúng ta sớm đã vô địch rồi.
Ninh Huyên vừa nói lời này ra, trên mặt Hoàng Thủ Nhân lập tức hiện lên nụ cười đắc thắng.
Thái Sử Hưu hơi bất ngờ trước lời này.
Tử Thần biểu cảm không rõ.
- Bởi vậy tôi sẽ chọn một trong hai người các anh...
- Tôi chọn… Thái Sử Hưu
Ninh Huyên chậm rãi mà kiên định nói.
Cái gì?
Lúc này, dù Thái Sử Hưu hay Hoàng Thủ Nhân cũng đều bị bất ngờ.
- Đội trưởng, em nói nhầm chỗ nào à?
Trong lòng Hoàng Thủ Nhân dâng lên dự cảm không tốt.
Bởi vì xác suất Ninh Huyền nói nhầm rất nhỏ.
- Lỗ tai anh bị điếc?
Ninh Huyên thản nhiên nói:
- Hoàng Thủ Nhân, anh không còn thích hợp trong đội Chu Tước nữa...
Ninh Huyên ngừng một chút rồi nói tiếp.
- Thái Sử, Tử Thần, chúng ta đi!
Diệp Hạo trở về chưa được bao lâu, đã nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thấy Thái Sử Hưu đứng đó.
- Đang nghỉ ngơi à?
- Mới giờ này mà nghỉ ngơi gì chứ.
- Diệp Hạo, chỗ anh em với nhau, tôi có thể thương lượng với cậu một việc được không?
- Nói đi...
- Cậu có thể cho tôi mượn ba mươi vạn không?
Thái Sử Hưu ngượng ngùng nói.
- Đánh bạc ở Macao, anh thiếu rất nhiều à?
- Ừm, thiếu khoảng hơn ba mươi vạn nữa.
- Vậy sao anh không đi mượn đồng đội?
- Chuyện tôi đánh bạc nếu bị truyền ra ngoài thì xong luôn đó, hơn nữa cậu cảm thấy hai người kia đáng tin sao?
- Được, vậy mười vạn kia lúc nào cho tôi?
- Cho cậu luôn!
Thái Sử Hưu nói xong liền đưa một cặp tài liệu tới.
Diệp Hạo nhìn qua thì thấy trong đó có mười chồng một trăm tệ.
Mười vạn!
- Lần này cám ơn!
Diệp Hạo vừa cười vừa nói. Hắn tin mười vạn này có thể giải quyết chuyện trong nhà lúc này.
Xế chiều hôm đó khi Diệp Hạo cùng Quách Tú đi xe lửa vừa về tới nhà, Diệp Chí Quốc nhìn thấy mười vạn tiền mặt, hai chân lập tức run rẩy, đứng muốn không vững.
Diệp Hạo đã đưa cả mười vạn cho ông, rồi Diệp Chí Quốc lại đưa cả mười vạn đó cho lão Lý.
- Lão Lý gần đây rất khốn khó, nợ đã hơn mười vạn, chúng ta giúp ông ấy chừng đó còn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều...
Diệp Chí Quốc trầm giọng nói:
- Lão Lý định bán nhà để trả nợ, ông ấy năm nay cũng hơn năm mươi tuổi rồi, nếu nhà cũng mất, chắc ông ấy phải ngủ ngoài đường.
- Khi Tiểu Hạo nằm viện, Lão Lý không chút đắn đo đã cho chúng ta mượn ba vạn, hiện tại ông ấy gặp khó khăn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Quách Tú vốn vẫn có chút oán giận khi thấy Diệp Chí Quốc cho Lão Lý vay tiền. Dù sao nhà họ Diệp họ lúc này cũng vay nợ đến hơn chục vạn, hơn nữa với hoàn cảnh lúc này của Lão Lý, lúc nào mới có thể trả lại được chứ.
Nhưng việc đã tới nước này, nói gì nữa cũng đã muộn.
Những ngày tiếp theo, Diệp Hạo đều ở nhà đọc sách, Quách Tú cũng không cho hắn chạy loạn nữa.
Hai mươi bốn giờ mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Mười hai giờ trưa ngày hai mươi năm, học sinh cả nước hầu như đều đang căng thẳng ngồi trước màn hình máy tính để đợi công bố điểm.
Cả nhà Diệp Hạo cũng không ngoại lệ.
Rất nhanh, số điểm của Diệp Hạo đã được hiện lên trên màn hình.
Ngữ văn 150 điểm, toán học 150 điểm, tiếng anh 0 điểm, vật lý 100 điểm, hoá học 100 điểm, sinh học 100 điểm, địa lý - lịch sử 100 điểm, tài chính 100 điểm: tổng điểm 900.
Nhìn thấy số điểm này, trong mắt Diệp Hạo cũng không nhịn được hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn không ngờ tới bài làm của mình không bị trừ điểm nào, hơn nữa hắn càng không nghĩ tới môn văn hắn cũng được max điểm.
Điểm văn thi đại học đạt max đó nha!
Đây giống như một hiện tượng viễn tưởng vậy!
Giang Nam: Hạng nhất, Chiết Giang: Hạng 82, Cả Nước: Hạng 1840!
Quách Tú sau khi nhìn thành tích của con cũng lập tức câm nín.
Diệp Chí Quốc thì hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Môn anh hắn ăn trứng ngỗng nhưng vẫn đạt được 900 điểm.
Tam Trung!
Giới quản lý Tam Trung lúc này cũng vừa biết được thành tích của Diệp Hạo.
- 900 điểm.
- Giang Nam chúng ta có duy nhất một học sinh đạt 900 điểm - được tuyển thẳng.
- Xếp 1840 cả nước, đáng tiếc a.
Hiệu trưởng Tam Trung thở dài:
- Nếu có thể đạt hạng 1800 thì tốt rồi, sẽ có thể được tuyển vào Sáu Đại Học Phủ.
Sáu Đại Học Phủ này hàng năm mỗi trường chỉ tuyển 300 sinh viên, sáu trường tổng cộng 1800 suất học.
- Hiệu trưởng, Diệp Hạo này có chút đặc thù, ngài xem có thể...
Trương Kim Sinh càng nhìn thành tích của Diệp Hạo, lại càng nuối tiếc.
Nếu không phải vì Hứa Lệ, thành tích Diệp Hạo sẽ có thể đạt max 1000 điểm.
Từ thời kiến quốc Hoa Hạ tới giờ, người đạt 1000 điểm cũng chỉ có ba người mà thôi.
Một là viện trưởng học việc Khổng Tử, được giới quốc tế công nhận là Đại sư Nho đạo, đến nay vẫn chưa có ai lung lay được vị trí đó, hai là viện trưởng học việc Trung Y, bác sĩ đứng đầu Hoa Hạ, đã chữa khỏi vô số chứng bệnh nan y phức tạp, giới y học thế giới không ai không biết cái tên này, thứ ba chính là viện trưởng học viện xây dựng Hoa Hạ, giáo sư toán học, vật lý nổi danh toàn thế giới, những dự án vũ khí tân tiến của Hoa Hạ đều có sự góp mặt của ông.
Hiệu trưởng Tam Trung nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Tôi tới bộ giáo dục xem sao.
Tạ Thiên Hoa vừa đi tới bộ giáo dục huyện Giang Nam liền nghe được tiếng gào thét truyền tới từ phòng cục trưởng.
- Gọi Tạ Thiên Hoa tới đây cho tôi!
Đỗ Hồng tức tới bể phổi.
Thành tích huyện Giang Nam trước nay vẫn luôn sếp cuối cùng trong tỉnh, lần này cuối cùng thì bọn họ cũng có một học sinh đạt 900 điểm rồi.
Khi nghe được thành tích này, mặt mũi ai nấy ở bộ giáo dục huyện đều nở hoa, nhưng khi nhìn chi tiết số điểm thành tích của Diệp Hạo, Đỗ Hồng liền lập tức chấn kinh.
Tiếng Anh 0 điểm!
Cái gì vậy?
Dù có ngu cỡ nào đi nữa thì cũng phải khoanh bừa được vài chục điểm chứ.
Nếu chỉ cần thêm hai đến ba mươi điểm nữa thôi thì việc tiến vào Sáu Đại Học Phủ có gì khó khăn đâu?
/265
|