Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Nói cách khác Diệp Hạo có thể tùy ý hấp thu.
Mà lúc Diệp Hạo hấp thu liền cảm thấy tu vi bản thân chậm rãi tăng cao, trong khoảng thời gian ngắn, tu vi hắn đã tăng đến đỉnh tầng một.
Diệp Hạo kinh ngạc, trong lúc này, một dòng năng lượng cuồng bá bắt đầu trùng kích.
- Chuyện này…Chuyện này.
Diệp Hạo vừa nói đến đây đã nghe thấy trong cơ thể mình bùm một tiếng, sau đó tu vi bản thân thuận lý thành chương đột phá đến Luyện Thể tầng hai.
Hắn cảm thấy mơ màng, nhưng hắn nhanh chóng cắt đứt liên hệ của mình với dòng năng lượng này.
- Dòng năng lượng này có cấp bậc cực cao, đợi tu vi mình cao lại dùng.
Diệp Hạo không nỡ lãng phí nó bây giờ.
Sau đó Diệp Hạo lấy túi Càn Khôn Tô Tiểu Ngư đưa cho mình.
Diệp Hạo bắt đầu luyện hóa túi Càn Khôn, luyện hóa xong, thần niệm hắn xuất hiện bên trong một không gian.
Không gian này có gần 27 lập phương, dài rộng cao đều bằng nhau 3 mét.
Diệp Hạo vô cùng hài lòng về không gian này, nơi này có thể để rất nhiều đồ.
Trong túi Càn Khôn có 1000 viên linh thạch, ngoại trừ thứ đó ra còn có ba bình linh đan.
Diệp Hạo nhặt một mai ngọc giản bên cạnh bình linh đan.
Ngọc giản giới thiệu cặn kẽ tác dụng của ba loại Đan Dược.
Loại Linh Đan thứ nhất là Dưỡng Khí đan, Dưỡng Khí đan có tác dụng rút ngắn một nửa thời gian Luyện Thể; loại thứ hai là Tích Cốc đan, một viên có tác dụng không cần ăn trong một tháng; loại thứ ba là Liệu Thương đan!
Liệu Thương đan!
Ánh mắt Diệp Hạo chăm chú quan sát Liệu Thương đan.
- Không biết Liệu Thương đan có thể chữa trị cho thân thể Lam Thanh Thanh hay không?
Diệp Hạo lẩm bẩm.
Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hai người, hắn không khỏi thở dài một hơi, cả hai người không thể quay trở lại trạng thái ban đầu.
Diệp Hạo sửa sang đồ vật một phen, lấy ra một viên Linh Thạch củng cố tu vi của mình.
Lần này Đường Phiên Phiên ngủ tròn mười hai tiếng mới tỉnh lại, chủ yếu vì trước đó cô nàng chưaa từng nghỉ ngơi.
Diệp Hạo đưa Chân Nguyên vào cơ thể nàng, nhưng dòng Chân Nguyên này chỉ có thể đảm bảo trạng thái Đường Phiên Phiên trong ba ngày.
Ba ngày sau, Đường Phiên Phiên nên ngủ vẫn phải đi ngủ! Nhưng cô ấy dám ngủ sao? Cô hiểu rõ chỉ cần mình ngủ Mộng Ngạc sẽ tìm tới cửa.
Nhưng qua ngày đuối quá nàng vẫn ngủ thiếp đi lần nữa, mới ngủ không bao lâu Mộng Ngạc lại tìm, Đường Phiên Phiên không dám ngủ nữa, nhưng hôm nay vẫn ngủ thiếp đi, mệt quá mà.
Nếu không phải Diệp Hạo tỉnh lại đúng lúc, cô nàng chắc còn phải chịu sự tra tấn của Mộng Ngạc.
- Tỉnh chưa?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Cậu khỏe rồi à?
Đường Phiên Phiên thấy Diệp Hạo đã tỉnh vội vàng hỏi.
- Ừm, khỏe rồi.
Diệp Hạo gật đầu.
- Quá tốt rồi!
Đường Phiên Phiên nói xong nhào vào ngực hắn, kích động khóc hu hu.
Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô nàng.
- Đã qua rồi.
- Sau này không được mạo hiểm nữa, được không?
- Tôi sẽ cố gắng.
- Cậu gạt tôi một lần không được à?
Hai mắt Đường Phiên Phiên đẫm lệ mơ màng nói.
- Chị đã nói cho tới bây giờ tôi chưa từng gạt chị, bởi vậy, sao tôi nhẫn tâm gạt chị chứ?
Diệp Hạo cười nói.
- Nhưng có đôi khi, tôi lại hi vọng cậu lừa dối tôi một lần.
- Vậy chúng ta làm một lần.
- Được.
Đường Phiên Phiên hắng giọng một cái.
- Sau này không được mạo hiểm nữa, được không?
- Ừm, không mạo hiểm nữa!
- Vậy chúng ta ngoéo tay.
Đường Phiên Phiên nói xong vươn ngón tay như ngọc ra.
- Được rồi, ngoéo tay 100 năm không cho phép thay đổi.
Diệp Hạo nói xong, ngón tay hắn chạm vào ngón tay Đường Phiên Phiên.
- Chuyện này cũng phải ấn dấu, sau này không được phép mạo hiểm nữa.
Đường Phiên Phiên nghiêm túc nói.
Diệp Hạo thấy giọng điệu Đường Phiên Phiên nghiêm trọng, đưa tay chỉnh mái tóc lộn xộn giúp cô.
- Có một số việc, không phải tôi không muốn thì có thể không làm.
- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn hả?
- Không kém bao nhiêu!
- Bình thường không được sao?
- Trên đời này có ai lại cam chịu làm người thường?
Diệp Hạo khẽ cười.
Đúng vậy!
Ai cam chịu làm người thường?
Lúc này di động Diệp Hạo vang lên, hắn nhìn người gọi mình liền nghe máy, là Trương Lan.
- Anh làm gì cả một tuần nay vậy?
- Sao thế?
- Tôi nghĩ anh xảy ra chuyện gì đó?
- Tôi có thể có chuyện gì được?
- Sao anh chỉ trả lời tin nhắn mà không nhận điện thoại?
Diệp Hạo giật mình, chị Đường ta trả lời dùm chứ không ai.
- Tại không tiện.
- Giờ anh ở đâu?
- Ở nhà thôi.
- Tôi đến tìm anh nha.
- Lát nữa tôi sẽ ra ngoài.
- Được rồi!
Trương Lan hiểu được đạo lý có chừng có mực.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Hạo gọi điện thoại cho Quách Tú báo bình an. Sau đó, hắn gọi điện thoại cho Tiểu Mai.
- Tiểu Mai.
- Diệp Hạo, cậu ở đâu vậy?
Diệp Hạo nghe thấy giọng điệu hoang mang của Tiểu Mai, trầm giọng nói:
- Sao vậy?
- Tiểu thư đã xảy ra chuyện!
- Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Viện điều dưỡng lần trước.
- Cô tới đón tôi.
Viện điều dưỡng kia không có quan hệ nhất định không đi vào được, chần chừ một lát Diệp Hạo vẫn ấn nút gọi cho Lam Thanh Thanh.
Điện thoại vang lên mười lần bên kia vẫn chưa nghe máy, lúc Diệp Hạo đang định tắt máy, bên kia có tín hiệu trả lời.
- Diệp Hạo.
- Thanh Thanh.
- Đừng gọi tôi là Thanh Thanh.
- Xin lỗi.
- Anh không cần nói xin lỗi tôi.
Diệp Hạo im lặng.
- Nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây!
- Bây giờ cô ở đâu?
- Anh thấy ngoại trừ tôi túc trực bên linh cữu cha ra, còn có thể làm gì?
- Thân thể cô thế nào?
- Diệp Hạo, ân oán giữa chúng ta một bút xóa bỏ, từ nay về sau tôi anh là người dưng.
Nói xong câu này Lam Thanh Thanh tắt máy.
Một ông cụ tóc bạc nhìn Lam Thanh Thanh khóc không thành tiếng, khẽ thở dài.
- Có tin tức bác chưa nói cho cháu biết.
Lam Thanh Thanh chỉ nức nở không trả lời.
- Không phải cha cháu chết trong tay Diệp Hạo.
- Cái gì?
Lam Thanh Thanh ngẩng đầu lên hỏi.
- Cha cháu chết dưới tay Bạch Nhược, điểm ấy chúng ta dễ dàng nhìn ra.
Ông cụ tóc trắng nghiêm túc nói.
- Pháp y cũng không tìm được dấu vân tay của Diệp Hạo trên người cha cháu.
Lam Thanh Thanh không khỏi mở to hai mắt, lúc này cô mới biết mình trách lầm Diệp Hạo.
- Sao bác không nói cho cháu biết chuyện này sớm hơn?
- Đây là quyết định của mấy Tộc Lão.
Lam Thanh Thanh khẽ giật mình rồi nhanh chóng hiểu ra.
Nếu Lam Thanh Thanh biết chuyện chắc chắn sẽ tha thứ cho Diệp Hạo, đến lúc đó Diệp Hạo sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cô nàng, như vậy những lão già kia sẽ không còn được hưởng tý quyền lợi nào nữa.
Nghĩ đến đây, Lam Thanh Thanh đã hiểu hết ngọn nguồn mọi chuyện.
Sau đó Lam Thanh Thanh gọi lại cho Diệp Hạo, nhưng chỉ nghe tiếng tổng đài thông báo.
- Anh ấy đưa số mình vào danh sách đen?
Lam Thanh Thanh thất hồn lạc phách lẩm bẩm.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
Nói cách khác Diệp Hạo có thể tùy ý hấp thu.
Mà lúc Diệp Hạo hấp thu liền cảm thấy tu vi bản thân chậm rãi tăng cao, trong khoảng thời gian ngắn, tu vi hắn đã tăng đến đỉnh tầng một.
Diệp Hạo kinh ngạc, trong lúc này, một dòng năng lượng cuồng bá bắt đầu trùng kích.
- Chuyện này…Chuyện này.
Diệp Hạo vừa nói đến đây đã nghe thấy trong cơ thể mình bùm một tiếng, sau đó tu vi bản thân thuận lý thành chương đột phá đến Luyện Thể tầng hai.
Hắn cảm thấy mơ màng, nhưng hắn nhanh chóng cắt đứt liên hệ của mình với dòng năng lượng này.
- Dòng năng lượng này có cấp bậc cực cao, đợi tu vi mình cao lại dùng.
Diệp Hạo không nỡ lãng phí nó bây giờ.
Sau đó Diệp Hạo lấy túi Càn Khôn Tô Tiểu Ngư đưa cho mình.
Diệp Hạo bắt đầu luyện hóa túi Càn Khôn, luyện hóa xong, thần niệm hắn xuất hiện bên trong một không gian.
Không gian này có gần 27 lập phương, dài rộng cao đều bằng nhau 3 mét.
Diệp Hạo vô cùng hài lòng về không gian này, nơi này có thể để rất nhiều đồ.
Trong túi Càn Khôn có 1000 viên linh thạch, ngoại trừ thứ đó ra còn có ba bình linh đan.
Diệp Hạo nhặt một mai ngọc giản bên cạnh bình linh đan.
Ngọc giản giới thiệu cặn kẽ tác dụng của ba loại Đan Dược.
Loại Linh Đan thứ nhất là Dưỡng Khí đan, Dưỡng Khí đan có tác dụng rút ngắn một nửa thời gian Luyện Thể; loại thứ hai là Tích Cốc đan, một viên có tác dụng không cần ăn trong một tháng; loại thứ ba là Liệu Thương đan!
Liệu Thương đan!
Ánh mắt Diệp Hạo chăm chú quan sát Liệu Thương đan.
- Không biết Liệu Thương đan có thể chữa trị cho thân thể Lam Thanh Thanh hay không?
Diệp Hạo lẩm bẩm.
Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hai người, hắn không khỏi thở dài một hơi, cả hai người không thể quay trở lại trạng thái ban đầu.
Diệp Hạo sửa sang đồ vật một phen, lấy ra một viên Linh Thạch củng cố tu vi của mình.
Lần này Đường Phiên Phiên ngủ tròn mười hai tiếng mới tỉnh lại, chủ yếu vì trước đó cô nàng chưaa từng nghỉ ngơi.
Diệp Hạo đưa Chân Nguyên vào cơ thể nàng, nhưng dòng Chân Nguyên này chỉ có thể đảm bảo trạng thái Đường Phiên Phiên trong ba ngày.
Ba ngày sau, Đường Phiên Phiên nên ngủ vẫn phải đi ngủ! Nhưng cô ấy dám ngủ sao? Cô hiểu rõ chỉ cần mình ngủ Mộng Ngạc sẽ tìm tới cửa.
Nhưng qua ngày đuối quá nàng vẫn ngủ thiếp đi lần nữa, mới ngủ không bao lâu Mộng Ngạc lại tìm, Đường Phiên Phiên không dám ngủ nữa, nhưng hôm nay vẫn ngủ thiếp đi, mệt quá mà.
Nếu không phải Diệp Hạo tỉnh lại đúng lúc, cô nàng chắc còn phải chịu sự tra tấn của Mộng Ngạc.
- Tỉnh chưa?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Cậu khỏe rồi à?
Đường Phiên Phiên thấy Diệp Hạo đã tỉnh vội vàng hỏi.
- Ừm, khỏe rồi.
Diệp Hạo gật đầu.
- Quá tốt rồi!
Đường Phiên Phiên nói xong nhào vào ngực hắn, kích động khóc hu hu.
Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô nàng.
- Đã qua rồi.
- Sau này không được mạo hiểm nữa, được không?
- Tôi sẽ cố gắng.
- Cậu gạt tôi một lần không được à?
Hai mắt Đường Phiên Phiên đẫm lệ mơ màng nói.
- Chị đã nói cho tới bây giờ tôi chưa từng gạt chị, bởi vậy, sao tôi nhẫn tâm gạt chị chứ?
Diệp Hạo cười nói.
- Nhưng có đôi khi, tôi lại hi vọng cậu lừa dối tôi một lần.
- Vậy chúng ta làm một lần.
- Được.
Đường Phiên Phiên hắng giọng một cái.
- Sau này không được mạo hiểm nữa, được không?
- Ừm, không mạo hiểm nữa!
- Vậy chúng ta ngoéo tay.
Đường Phiên Phiên nói xong vươn ngón tay như ngọc ra.
- Được rồi, ngoéo tay 100 năm không cho phép thay đổi.
Diệp Hạo nói xong, ngón tay hắn chạm vào ngón tay Đường Phiên Phiên.
- Chuyện này cũng phải ấn dấu, sau này không được phép mạo hiểm nữa.
Đường Phiên Phiên nghiêm túc nói.
Diệp Hạo thấy giọng điệu Đường Phiên Phiên nghiêm trọng, đưa tay chỉnh mái tóc lộn xộn giúp cô.
- Có một số việc, không phải tôi không muốn thì có thể không làm.
- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn hả?
- Không kém bao nhiêu!
- Bình thường không được sao?
- Trên đời này có ai lại cam chịu làm người thường?
Diệp Hạo khẽ cười.
Đúng vậy!
Ai cam chịu làm người thường?
Lúc này di động Diệp Hạo vang lên, hắn nhìn người gọi mình liền nghe máy, là Trương Lan.
- Anh làm gì cả một tuần nay vậy?
- Sao thế?
- Tôi nghĩ anh xảy ra chuyện gì đó?
- Tôi có thể có chuyện gì được?
- Sao anh chỉ trả lời tin nhắn mà không nhận điện thoại?
Diệp Hạo giật mình, chị Đường ta trả lời dùm chứ không ai.
- Tại không tiện.
- Giờ anh ở đâu?
- Ở nhà thôi.
- Tôi đến tìm anh nha.
- Lát nữa tôi sẽ ra ngoài.
- Được rồi!
Trương Lan hiểu được đạo lý có chừng có mực.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Hạo gọi điện thoại cho Quách Tú báo bình an. Sau đó, hắn gọi điện thoại cho Tiểu Mai.
- Tiểu Mai.
- Diệp Hạo, cậu ở đâu vậy?
Diệp Hạo nghe thấy giọng điệu hoang mang của Tiểu Mai, trầm giọng nói:
- Sao vậy?
- Tiểu thư đã xảy ra chuyện!
- Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Viện điều dưỡng lần trước.
- Cô tới đón tôi.
Viện điều dưỡng kia không có quan hệ nhất định không đi vào được, chần chừ một lát Diệp Hạo vẫn ấn nút gọi cho Lam Thanh Thanh.
Điện thoại vang lên mười lần bên kia vẫn chưa nghe máy, lúc Diệp Hạo đang định tắt máy, bên kia có tín hiệu trả lời.
- Diệp Hạo.
- Thanh Thanh.
- Đừng gọi tôi là Thanh Thanh.
- Xin lỗi.
- Anh không cần nói xin lỗi tôi.
Diệp Hạo im lặng.
- Nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây!
- Bây giờ cô ở đâu?
- Anh thấy ngoại trừ tôi túc trực bên linh cữu cha ra, còn có thể làm gì?
- Thân thể cô thế nào?
- Diệp Hạo, ân oán giữa chúng ta một bút xóa bỏ, từ nay về sau tôi anh là người dưng.
Nói xong câu này Lam Thanh Thanh tắt máy.
Một ông cụ tóc bạc nhìn Lam Thanh Thanh khóc không thành tiếng, khẽ thở dài.
- Có tin tức bác chưa nói cho cháu biết.
Lam Thanh Thanh chỉ nức nở không trả lời.
- Không phải cha cháu chết trong tay Diệp Hạo.
- Cái gì?
Lam Thanh Thanh ngẩng đầu lên hỏi.
- Cha cháu chết dưới tay Bạch Nhược, điểm ấy chúng ta dễ dàng nhìn ra.
Ông cụ tóc trắng nghiêm túc nói.
- Pháp y cũng không tìm được dấu vân tay của Diệp Hạo trên người cha cháu.
Lam Thanh Thanh không khỏi mở to hai mắt, lúc này cô mới biết mình trách lầm Diệp Hạo.
- Sao bác không nói cho cháu biết chuyện này sớm hơn?
- Đây là quyết định của mấy Tộc Lão.
Lam Thanh Thanh khẽ giật mình rồi nhanh chóng hiểu ra.
Nếu Lam Thanh Thanh biết chuyện chắc chắn sẽ tha thứ cho Diệp Hạo, đến lúc đó Diệp Hạo sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cô nàng, như vậy những lão già kia sẽ không còn được hưởng tý quyền lợi nào nữa.
Nghĩ đến đây, Lam Thanh Thanh đã hiểu hết ngọn nguồn mọi chuyện.
Sau đó Lam Thanh Thanh gọi lại cho Diệp Hạo, nhưng chỉ nghe tiếng tổng đài thông báo.
- Anh ấy đưa số mình vào danh sách đen?
Lam Thanh Thanh thất hồn lạc phách lẩm bẩm.
/265
|