Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chưa có ai phục hồi tinh thần lại sau một kiếm của Lệnh Hồ cả. Ngay cả Âm Cửu Trọng có tu vi là Nguyên Anh trung kỳ cũng vô cùng khiếp sợ.
Trên thực tế, không có ai trong lúc này có thể khiếp sợ hơn Âm Cửu Trọng, bởi vì chính hắn là người cảm nhận sâu nhất lực lượng đáng sợ trong một kiếm kia của Lệnh Hồ. Một kiếm này làm cho hắn kiêng kỵ không thôi!
- Đây chính là lực lượng vũ tu sao? Sao lại có thể để cho một người ở Kết Đan sơ kỳ phát ra một lực lượng khủng bố đến như vậy?
Âm Cửu Trọng khẽ suy nghĩ.
Lệnh Hồ nhìn về phía Lý Hậu Thổ cùng năm người Kết Đan sơ kỳ kia, ngay lập tức thần sắc của năm người này đại biến, vội vàng tránh né ánh mắt của Lệnh Hồ.
Một kiếm vừa rồi của Lệnh Hồ đã kinh sợ bọn hắn lắm rồi, ai còn dũng khí dám "chỉ giáo" hắn chứ, cho dù cả năm người cùng lên thì vẫn không có chút tự tin nào.
Lệnh Hồ đứng thẳng dậy, làm ra bộ dáng mỏi lưng rồi nói:
- Xem ra không có ai có ý định chỉ giáo cho ta à, thật là chán quá. Ta đi trước vậy!
Lệnh Hồ nói xong còn cố ý đưa mắt nhìn Âm Cửu Trọng. Ngay cả Âm Cửu Trọng cũng không tỏ vẻ gì cả, chẳng qua là đang suy nghĩ câu trả lời cho Lệnh Hồ. Ánh mắt của hắn lóe lên không thôi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lệnh Hồ lắc đầu, nếu hắn còn tiếp tục ở lại thì chắc bị mọi người nhìn ra một con quái vật mất. Hắn tung người lên, ngay lập tức có phi kiếm bay xuống dưới chân hắn, nâng hắn lên rồi bay ra khỏi võ trường.
Lệnh Hồ tiêu sái rời đi, lưu lại các đệ tử tông môn mặt đầy kinh hãi đang nhìn nhau ở diễn võ trường.
Mà lực lượng kinh khủng vũ tu của Lệnh Hồ cũng nhanh chóng được các đệ tử truyền ra. Cái tên Lệnh Hồ cùng các sự tích của hắn một lần nữa được mọi người nhắc tới.
Dĩ nhiên, không có ai đi so sánh với hắn với thiên kiêu chi tử Lý Thiên Mạc cả.
Nhưng mà, sự việc vừa rồi đã khiến cho các đệ tử tông môn chú ý đến hắn, ngay cả trưởng lão hội cũng bắt đầu coi trọng. Vốn Lệnh Hồ vô duyên với Nguyên Anh, điều này nói lên con đường tu tiên của hắn sẽ không có thành tựu gì, thậm chí còn không có tiền đồ. Nhưng bây giờ thì khác, Lệnh Hồ đã đi theo một con đường khác, và chính vì đi theo con đường đó mà hắn có thể ở tu vi Kết Đan sơ kỳ chiến thắng một tu sĩ Kết Đan trung kỳ.
Mà đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hắn có thể dùng một kiếm phá tan một pháp bảo phòng ngự.
Việc một Kết Đan sơ kỳ chiến thắng một Kết Đan trung kỳ không phải là chưa từng có, ở Tu Tiên giới đã từng xảy ra rồi. Nhưng việc chỉ dựa vào tu vi ở Kết Đan sơ kỳ mà có thể dùng một kiếm chém tan pháp bảo phòng ngự thì tuyệt đối không hề đơn giản.
Cho dù để một Nguyên Anh kỳ, không, cho dù để một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ ra tay thì cũng chưa chắc làm được như vậy.
Cho nên, rất có thể dựa vào con đường vũ tu này mà Lệnh Hồ sẽ đột phá được cực hạn, thậm chí còn có một cơ hội đạt được thành tựu trên con đường tu tiên.
Vốn trưởng lão hội đã quên đi tương lai của Lệnh Hồ, nhưng vì có việc này đã bắt đầu chú ý Lệnh Hồ rồi. Dù sao Lệnh Hồ vẫn còn xứng đáng với cái tên thiên tài, không phải ai cũng có thể như hắn: một năm tăng lên một cảnh giới. Dĩ nhiên, nếu đem so sánh với siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc thì không phải là gì cả.
Nhưng có một điều rất đáng tiếc, tuy ở Hoa Nghiêm tông có rất nhiều phương pháp tu luyện, nhưng chỉ không có phương pháp tu luyện vũ tu. Nói cách khác, không có ai ở Hoa Nghiêm tông có thể chỉ dạy Lệnh Hồ được, Lệnh Hồ chỉ còn cách tự lục lọi mà thôi.
Thật ra, Tu Tiên giới luôn lấy con đường tu chân đầy pháp lực thông thiên làm chủ tu, ai ai cũng kỳ thị vũ tu, cho rằng vũ tu không phải là chánh đạo, mà chỉ có tu chân mới là con đường chánh đạo thật sự. Cũng may Hoa Nghiêm tông là đại phái tu tiên, chứ không phải là mấy cái môn phái ngoan cố không chịu thay đổi kia. Cho nên, trong việc Lệnh Hồ có thể đi theo một con đường khác thì các trưởng lão còn vô cùng vui mừng.
Dĩ nhiên, có người vui mừng cũng sẽ có người ghen ghét. Đối với việc Lệnh Hồ một lần nữa đi vào tầm mắt của trưởng lão hội, lần nữa được các đệ tử tông môn chú ý, mờ mờ ảo ảo trở thành một nhân vật phong vân thì vô cùng ghen tỵ. Mà bản thân Lệnh Hồ cũng không để ý đến việc người khác nói hắn như thế nào, hắn vẫn luôn làm theo ý mình, không câu chấp gì cả.
*****
Trong thời gian này, tông môn đã không còn bận rộn như những ngày trước nữa, các đệ tử đã bắt đầu tu luyện lại. Tuy thỉnh thoảng cũng có chút môn phái tu tiên hoặc tán tu đến Hoa Nghiêm tông để chúc mừng hoặc trò chuyện, nhưng đã không đến mức khiến cho các đại đệ tử phải ra mặt nữa rồi.
Cũng theo đó, Lệnh Hồ rất ít khi nhìn thấy tiểu sư muội Phong Vũ Nhược cùng Lý Thiên Mạc. Nghe nói Lý Thiên Mạc đã bị nguyên lão Lại Đạo Hư gọi tới bên cạnh, đích thân chỉ dạy, còn tiểu sư muội hình như cũng được một lão tổ tông nào đó truyền tới học tập.
Mỗi người đều đang cố gắng tu luyện đề cao tu vi của mình, chỉ có Lệnh Hồ là không có việc gì làm. Nếu như không phải là ngoạn du sơn thủy thì chính là say rượu ở một đình đài nào đấy.
Trên thực tế, không phải là Lệnh Hồ không tu luyện, mà hai hồn bảy phách của hắn không nhừng thôi diễn cùng tu luyện Chứng Hồn quyết trong thức hải của hắn. Còn về chính hắn, vì có khúc mắc còn chưa giải nên không thể nào tu luyện được, không có tâm tu luyện thì chi bằng không tu còn tốt hơn.
Cho nên, Lệnh Hồ dứt khoát phóng thích cho chính bản thân mình được chìm vào trong men say.
Đạo gia có tam thi: thiện, ác và chấp niệm. Mà đối với Lệnh Hồ, tiểu sư muội đúng là chấp niệm của hắn. Chỉ khi chém được chấp niệm này, hoặc là được giải thoát thì Lệnh Hồ mới chân chính buông được khúc mắc trong lòng, một lần nữa tiến hành tu luyện. Mà hiện tại, tâm của Lệnh Hồ đang bị tích tụ lại, không thể nào chân giải được.
Hành động của Lệnh Hồ dĩ nhiên được rất nhiều trưởng lão nhìn thấy, nhưng bọn hắn không thể nào biết được tâm sự của Lệnh Hồ. Chỉ cho rằng việc ngao du sơn thủy cũng là một phương thức tu luyện vũ tu của hắn.
Nếu đã không hiểu đạo của vũ tu, thì tất nhiên không có ai can dự vào những gì Lệnh Hồ đang làm. Chỉ là, điều làm cho những người trong sơn môn không hiểu chính là vì sao Lệnh Hồ không trở lại Tri Kiếm phong của mình, mà suốt ngày lại lưu luyến ở sơn môn không về.
Cùng lúc này, bên trong Hoa Nghiêm tông lại có một chuyện khiến cho mọi người phải chú ý, mà chuyện này lại có liên quan với Lệnh Hồ: Yên Hà lục kiếm cùng Lệnh Hồ tỷ võ!
Nguyên nhân của cuộc tỷ võ này cũng vì những lời đồn đãi của các đệ tử trong tông môn.
Sau khi Lệnh Hồ đánh bại được Chu Tự Thanh, hơn nữa còn dùng một kiếm chém tan Huyền Quy thuẫn của Chu Tự Thanh thì việc Lệnh Hồ đi theo con đường vũ tu đã không ngừng được lan truyền ra.
Mà chuyện khiến cho các đệ tử tông môn bàn luận say sưa nhất chính là thực lực xếp hạng của Lệnh Hồ.
Lúc đánh bại đệ tử đời thứ tư Kết Đan trung kỳ Chu Tự Thanh thì bản thân Lệnh Hồ đang là đệ tử đời thứ năm Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa một kiếm của hắn còn khiến cho năm đệ tử đời thứ năm không dám ra mặt tỷ thí nữa. Điều này đã nói lên thực lực của Lệnh Hồ đã ngang ngửa với các đệ tử đời thứ tư, thậm chí còn là đời thứ ba nữa.
Sau đó, những người hiểu chuyện bắt đầu nói rằng vị trí đệ tử đời thứ năm hoàn toàn không xứng với Lệnh Hồ. Bởi vì cho dù nhét Lệnh Hồ vào hàng đệ tử đời thứ tư thì cũng không có ai có thể bằng hắn cả, vì bản thân Chu Tự Thanh đã được xếp hạng thứ bảy trong các đệ tử đời thứ tư rồi, chỉ kém sau Yên Hà lục kiếm. Nhưng Lệnh Hồ lại dùng một kiếm chém tan Chu Tự Thanh, đây là một điều mà không ai trong Yên Hà lục kiếm có thể làm được.
Vốn trong Yên Hà lục kiếm đã có người không vừa mắt với Lệnh Hồ, đối với việc Lệnh Hồ nổi tiếng rất là không phục, còn luôn coi rằng con đường tu tiên của Lệnh Hồ đã mất đi. Nhưng không ngờ rằng, Lệnh Hồ lại lấy con đường vũ tu để lần nữa lọt vào tầm mắt của tông môn, một lần nữa trở thành nhân vật phong vân.
Đáng hận nhất là, những sư huynh đệ "tốt" trong tông môn lại đem họ so sánh với Lệnh Hồ. Điều này làm cho bọn họ tức giận không thôi, phải biết rằng, với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn xứng đáng với vị trí sư huynh ở hàng đệ tử đời thứ tư. Nhưng hôm nay, địa vị của bọn họ lại bị mọi người nghi ngờ, mà tất cả chỉ vì Lệnh Hồ!
Mặc dù Yên Hà lục kiếm cũng hiểu rõ, nếu đơn đả độc đấu thì không thể nào là đối thủ Lệnh Hồ, nhưng lúc phát ra khiêu chiến với Lệnh Hồ thì mọi việc lại đúng như dự kiến của bọn họ. Lệnh Hồ vẫn dùng một câu nói đã nói với Chu Tự Thanh và năm tên đệ tử Kết Đan sơ kỳ kia, nói rằng Yên Hà lục kiếm bọn hắn có muốn đấu thì tất cả hãy cùng tiến lên, chứ đơn đả độc đấu thì tuyệt đối không có hứng thú.
Yên Hà lục kiếm tất nhiên đáp ứng.
Dù sao danh khí cùng địa vị của Lệnh Hồ lúc này đã hoàn toàn khác với lúc hắn đấu với Chu Tự Thanh. Cho nên, lúc Yên Hà lục kiếm đồng ý lấy sáu người đấu với Lệnh Hồ đã không sợ việc người khác nói bọn họ ỷ đông hiếp ít nữa, cái mà mọi người quan tâm nhất bây giờ chính là ai thắng ai thua?
Yên Hà lục kiếm có lòng tin khiêu chiến với Lệnh Hồ vì ngoài việc có lòng tin với pháp thuật mình ra, cũng vì bọn họ có một bộ Huyễn kiếm trận có uy lực vô cùng mạnh mẽ, và phải có sáu người mới có thể thi triển được.
Yên Hà lục kiếm tin rằng dựa vào bộ Huyễn kiếm trận đó thì bọn họ có thể cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ đấu một trận nữa.
Còn Hoa Nghiêm tông thì sao? Hoa Nghiêm tông không hề hạn chế việc các đệ tử tông môn tỷ võ giao pháp với nhau, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoại trừ tông bỉ đại hội năm năm một lần, mà còn có luận kiếm hội của các đệ tử Hữu phong trưởng lão với nhau. Mà lúc bình thường thì luôn có việc các đệ tử tông môn tỷ thí với nhau, chẳng qua chưa bao giờ có chuyện sáu tên đệ tử đời thứ tư cùng giao đấu với một tên đệ tử đời thứ năm mà thôi.
Trận đấu này đã hoàn toàn phá vỡ những tiền lệ trước đây, tự nhiên đưa tới sự chú ý rất lớn.
Mặc dù nhìn qua thì đây hoàn toàn không phải là một trận tỷ thí công bình, nhưng trưởng lão hội lại không ngăn cản. Dù sao đây cũng là chuyện hai bên tự nguyện với nhau, hơn nữa còn có rất nhiều trưởng lão có hứng thú đứng ngoài quan sát nữa kìa.
Ngay cả những đệ tử, trưởng lão vốn đang tiềm tu, nhưng sau khi nghe thấy tin này thì cũng vội vàng xuất quan ra xem.
Sau khi tin tức đó lan truyền ra thì tiểu sư muội Phong Vũ Nhược lập tức dừng chuyện tu luyện lại, cầu xin lão tổ tông cho nàng đi ra ngoài. Nạp Lan Bạch Y tự nhiên cũng rời khỏi Thu Thủy phong trở về sơn môn để trợ uy cho người nàng thầm thương mến.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất là, chính thiên kiêu chi tử Lý Thiên Mạc cũng xuất hiện ở đây.
Có thể nói có rất nhiều nhân vật phong vân ở Hoa Nghiêm tông đều đang ở diễn võ trường, mà nguyên nhân chính là cuộc tỷ thí của Lệnh Hồ cùng với sáu tên đệ tử đời thứ tư.
Ngay lúc Lý Thiên Mạc một thân bạch y bồng bềnh, phong thần tuấn lãnh xuất hiện ở diễn võ trường thì lập tức dẫn phát một tràng hoan hô cùng tiếng thét chói tai khắp toàn trường, làm cho khí thế bảy người đang chuẩn bị tỷ đấu cũng bị ép xuống.
Nhìn thấy tiểu sư muội đang cười tươi như hoa bên Lý Thiên Mạc, đáy lòng Lệnh Hồ không khỏi đau khổ.
- Lệnh Hồ sư huynh, cố gắng lên! Muội tin huynh nhất định sẽ thắng!
Phong Vũ Nhược phất tay kêu to Lệnh Hồ ở trong sân. Nàng vẫn luôn có tình cảm với Lệnh Hồ, chỉ tiếc đó lại là tình cảm của muội muội với ca ca, chứ không phải là tình yêu nam nữ.
Lệnh Hồ cười nhàn nhạt, gật đầu ý bảo. Sau đó, ánh mắt cũng đưa về phía Nạp Lan Bạch Y đang đứng một mình trên khán đài, mỉm cười, coi như là chào hỏi.
Trên thực tế, không có ai trong lúc này có thể khiếp sợ hơn Âm Cửu Trọng, bởi vì chính hắn là người cảm nhận sâu nhất lực lượng đáng sợ trong một kiếm kia của Lệnh Hồ. Một kiếm này làm cho hắn kiêng kỵ không thôi!
- Đây chính là lực lượng vũ tu sao? Sao lại có thể để cho một người ở Kết Đan sơ kỳ phát ra một lực lượng khủng bố đến như vậy?
Âm Cửu Trọng khẽ suy nghĩ.
Lệnh Hồ nhìn về phía Lý Hậu Thổ cùng năm người Kết Đan sơ kỳ kia, ngay lập tức thần sắc của năm người này đại biến, vội vàng tránh né ánh mắt của Lệnh Hồ.
Một kiếm vừa rồi của Lệnh Hồ đã kinh sợ bọn hắn lắm rồi, ai còn dũng khí dám "chỉ giáo" hắn chứ, cho dù cả năm người cùng lên thì vẫn không có chút tự tin nào.
Lệnh Hồ đứng thẳng dậy, làm ra bộ dáng mỏi lưng rồi nói:
- Xem ra không có ai có ý định chỉ giáo cho ta à, thật là chán quá. Ta đi trước vậy!
Lệnh Hồ nói xong còn cố ý đưa mắt nhìn Âm Cửu Trọng. Ngay cả Âm Cửu Trọng cũng không tỏ vẻ gì cả, chẳng qua là đang suy nghĩ câu trả lời cho Lệnh Hồ. Ánh mắt của hắn lóe lên không thôi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lệnh Hồ lắc đầu, nếu hắn còn tiếp tục ở lại thì chắc bị mọi người nhìn ra một con quái vật mất. Hắn tung người lên, ngay lập tức có phi kiếm bay xuống dưới chân hắn, nâng hắn lên rồi bay ra khỏi võ trường.
Lệnh Hồ tiêu sái rời đi, lưu lại các đệ tử tông môn mặt đầy kinh hãi đang nhìn nhau ở diễn võ trường.
Mà lực lượng kinh khủng vũ tu của Lệnh Hồ cũng nhanh chóng được các đệ tử truyền ra. Cái tên Lệnh Hồ cùng các sự tích của hắn một lần nữa được mọi người nhắc tới.
Dĩ nhiên, không có ai đi so sánh với hắn với thiên kiêu chi tử Lý Thiên Mạc cả.
Nhưng mà, sự việc vừa rồi đã khiến cho các đệ tử tông môn chú ý đến hắn, ngay cả trưởng lão hội cũng bắt đầu coi trọng. Vốn Lệnh Hồ vô duyên với Nguyên Anh, điều này nói lên con đường tu tiên của hắn sẽ không có thành tựu gì, thậm chí còn không có tiền đồ. Nhưng bây giờ thì khác, Lệnh Hồ đã đi theo một con đường khác, và chính vì đi theo con đường đó mà hắn có thể ở tu vi Kết Đan sơ kỳ chiến thắng một tu sĩ Kết Đan trung kỳ.
Mà đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hắn có thể dùng một kiếm phá tan một pháp bảo phòng ngự.
Việc một Kết Đan sơ kỳ chiến thắng một Kết Đan trung kỳ không phải là chưa từng có, ở Tu Tiên giới đã từng xảy ra rồi. Nhưng việc chỉ dựa vào tu vi ở Kết Đan sơ kỳ mà có thể dùng một kiếm chém tan pháp bảo phòng ngự thì tuyệt đối không hề đơn giản.
Cho dù để một Nguyên Anh kỳ, không, cho dù để một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ ra tay thì cũng chưa chắc làm được như vậy.
Cho nên, rất có thể dựa vào con đường vũ tu này mà Lệnh Hồ sẽ đột phá được cực hạn, thậm chí còn có một cơ hội đạt được thành tựu trên con đường tu tiên.
Vốn trưởng lão hội đã quên đi tương lai của Lệnh Hồ, nhưng vì có việc này đã bắt đầu chú ý Lệnh Hồ rồi. Dù sao Lệnh Hồ vẫn còn xứng đáng với cái tên thiên tài, không phải ai cũng có thể như hắn: một năm tăng lên một cảnh giới. Dĩ nhiên, nếu đem so sánh với siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc thì không phải là gì cả.
Nhưng có một điều rất đáng tiếc, tuy ở Hoa Nghiêm tông có rất nhiều phương pháp tu luyện, nhưng chỉ không có phương pháp tu luyện vũ tu. Nói cách khác, không có ai ở Hoa Nghiêm tông có thể chỉ dạy Lệnh Hồ được, Lệnh Hồ chỉ còn cách tự lục lọi mà thôi.
Thật ra, Tu Tiên giới luôn lấy con đường tu chân đầy pháp lực thông thiên làm chủ tu, ai ai cũng kỳ thị vũ tu, cho rằng vũ tu không phải là chánh đạo, mà chỉ có tu chân mới là con đường chánh đạo thật sự. Cũng may Hoa Nghiêm tông là đại phái tu tiên, chứ không phải là mấy cái môn phái ngoan cố không chịu thay đổi kia. Cho nên, trong việc Lệnh Hồ có thể đi theo một con đường khác thì các trưởng lão còn vô cùng vui mừng.
Dĩ nhiên, có người vui mừng cũng sẽ có người ghen ghét. Đối với việc Lệnh Hồ một lần nữa đi vào tầm mắt của trưởng lão hội, lần nữa được các đệ tử tông môn chú ý, mờ mờ ảo ảo trở thành một nhân vật phong vân thì vô cùng ghen tỵ. Mà bản thân Lệnh Hồ cũng không để ý đến việc người khác nói hắn như thế nào, hắn vẫn luôn làm theo ý mình, không câu chấp gì cả.
*****
Trong thời gian này, tông môn đã không còn bận rộn như những ngày trước nữa, các đệ tử đã bắt đầu tu luyện lại. Tuy thỉnh thoảng cũng có chút môn phái tu tiên hoặc tán tu đến Hoa Nghiêm tông để chúc mừng hoặc trò chuyện, nhưng đã không đến mức khiến cho các đại đệ tử phải ra mặt nữa rồi.
Cũng theo đó, Lệnh Hồ rất ít khi nhìn thấy tiểu sư muội Phong Vũ Nhược cùng Lý Thiên Mạc. Nghe nói Lý Thiên Mạc đã bị nguyên lão Lại Đạo Hư gọi tới bên cạnh, đích thân chỉ dạy, còn tiểu sư muội hình như cũng được một lão tổ tông nào đó truyền tới học tập.
Mỗi người đều đang cố gắng tu luyện đề cao tu vi của mình, chỉ có Lệnh Hồ là không có việc gì làm. Nếu như không phải là ngoạn du sơn thủy thì chính là say rượu ở một đình đài nào đấy.
Trên thực tế, không phải là Lệnh Hồ không tu luyện, mà hai hồn bảy phách của hắn không nhừng thôi diễn cùng tu luyện Chứng Hồn quyết trong thức hải của hắn. Còn về chính hắn, vì có khúc mắc còn chưa giải nên không thể nào tu luyện được, không có tâm tu luyện thì chi bằng không tu còn tốt hơn.
Cho nên, Lệnh Hồ dứt khoát phóng thích cho chính bản thân mình được chìm vào trong men say.
Đạo gia có tam thi: thiện, ác và chấp niệm. Mà đối với Lệnh Hồ, tiểu sư muội đúng là chấp niệm của hắn. Chỉ khi chém được chấp niệm này, hoặc là được giải thoát thì Lệnh Hồ mới chân chính buông được khúc mắc trong lòng, một lần nữa tiến hành tu luyện. Mà hiện tại, tâm của Lệnh Hồ đang bị tích tụ lại, không thể nào chân giải được.
Hành động của Lệnh Hồ dĩ nhiên được rất nhiều trưởng lão nhìn thấy, nhưng bọn hắn không thể nào biết được tâm sự của Lệnh Hồ. Chỉ cho rằng việc ngao du sơn thủy cũng là một phương thức tu luyện vũ tu của hắn.
Nếu đã không hiểu đạo của vũ tu, thì tất nhiên không có ai can dự vào những gì Lệnh Hồ đang làm. Chỉ là, điều làm cho những người trong sơn môn không hiểu chính là vì sao Lệnh Hồ không trở lại Tri Kiếm phong của mình, mà suốt ngày lại lưu luyến ở sơn môn không về.
Cùng lúc này, bên trong Hoa Nghiêm tông lại có một chuyện khiến cho mọi người phải chú ý, mà chuyện này lại có liên quan với Lệnh Hồ: Yên Hà lục kiếm cùng Lệnh Hồ tỷ võ!
Nguyên nhân của cuộc tỷ võ này cũng vì những lời đồn đãi của các đệ tử trong tông môn.
Sau khi Lệnh Hồ đánh bại được Chu Tự Thanh, hơn nữa còn dùng một kiếm chém tan Huyền Quy thuẫn của Chu Tự Thanh thì việc Lệnh Hồ đi theo con đường vũ tu đã không ngừng được lan truyền ra.
Mà chuyện khiến cho các đệ tử tông môn bàn luận say sưa nhất chính là thực lực xếp hạng của Lệnh Hồ.
Lúc đánh bại đệ tử đời thứ tư Kết Đan trung kỳ Chu Tự Thanh thì bản thân Lệnh Hồ đang là đệ tử đời thứ năm Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa một kiếm của hắn còn khiến cho năm đệ tử đời thứ năm không dám ra mặt tỷ thí nữa. Điều này đã nói lên thực lực của Lệnh Hồ đã ngang ngửa với các đệ tử đời thứ tư, thậm chí còn là đời thứ ba nữa.
Sau đó, những người hiểu chuyện bắt đầu nói rằng vị trí đệ tử đời thứ năm hoàn toàn không xứng với Lệnh Hồ. Bởi vì cho dù nhét Lệnh Hồ vào hàng đệ tử đời thứ tư thì cũng không có ai có thể bằng hắn cả, vì bản thân Chu Tự Thanh đã được xếp hạng thứ bảy trong các đệ tử đời thứ tư rồi, chỉ kém sau Yên Hà lục kiếm. Nhưng Lệnh Hồ lại dùng một kiếm chém tan Chu Tự Thanh, đây là một điều mà không ai trong Yên Hà lục kiếm có thể làm được.
Vốn trong Yên Hà lục kiếm đã có người không vừa mắt với Lệnh Hồ, đối với việc Lệnh Hồ nổi tiếng rất là không phục, còn luôn coi rằng con đường tu tiên của Lệnh Hồ đã mất đi. Nhưng không ngờ rằng, Lệnh Hồ lại lấy con đường vũ tu để lần nữa lọt vào tầm mắt của tông môn, một lần nữa trở thành nhân vật phong vân.
Đáng hận nhất là, những sư huynh đệ "tốt" trong tông môn lại đem họ so sánh với Lệnh Hồ. Điều này làm cho bọn họ tức giận không thôi, phải biết rằng, với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn xứng đáng với vị trí sư huynh ở hàng đệ tử đời thứ tư. Nhưng hôm nay, địa vị của bọn họ lại bị mọi người nghi ngờ, mà tất cả chỉ vì Lệnh Hồ!
Mặc dù Yên Hà lục kiếm cũng hiểu rõ, nếu đơn đả độc đấu thì không thể nào là đối thủ Lệnh Hồ, nhưng lúc phát ra khiêu chiến với Lệnh Hồ thì mọi việc lại đúng như dự kiến của bọn họ. Lệnh Hồ vẫn dùng một câu nói đã nói với Chu Tự Thanh và năm tên đệ tử Kết Đan sơ kỳ kia, nói rằng Yên Hà lục kiếm bọn hắn có muốn đấu thì tất cả hãy cùng tiến lên, chứ đơn đả độc đấu thì tuyệt đối không có hứng thú.
Yên Hà lục kiếm tất nhiên đáp ứng.
Dù sao danh khí cùng địa vị của Lệnh Hồ lúc này đã hoàn toàn khác với lúc hắn đấu với Chu Tự Thanh. Cho nên, lúc Yên Hà lục kiếm đồng ý lấy sáu người đấu với Lệnh Hồ đã không sợ việc người khác nói bọn họ ỷ đông hiếp ít nữa, cái mà mọi người quan tâm nhất bây giờ chính là ai thắng ai thua?
Yên Hà lục kiếm có lòng tin khiêu chiến với Lệnh Hồ vì ngoài việc có lòng tin với pháp thuật mình ra, cũng vì bọn họ có một bộ Huyễn kiếm trận có uy lực vô cùng mạnh mẽ, và phải có sáu người mới có thể thi triển được.
Yên Hà lục kiếm tin rằng dựa vào bộ Huyễn kiếm trận đó thì bọn họ có thể cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ đấu một trận nữa.
Còn Hoa Nghiêm tông thì sao? Hoa Nghiêm tông không hề hạn chế việc các đệ tử tông môn tỷ võ giao pháp với nhau, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoại trừ tông bỉ đại hội năm năm một lần, mà còn có luận kiếm hội của các đệ tử Hữu phong trưởng lão với nhau. Mà lúc bình thường thì luôn có việc các đệ tử tông môn tỷ thí với nhau, chẳng qua chưa bao giờ có chuyện sáu tên đệ tử đời thứ tư cùng giao đấu với một tên đệ tử đời thứ năm mà thôi.
Trận đấu này đã hoàn toàn phá vỡ những tiền lệ trước đây, tự nhiên đưa tới sự chú ý rất lớn.
Mặc dù nhìn qua thì đây hoàn toàn không phải là một trận tỷ thí công bình, nhưng trưởng lão hội lại không ngăn cản. Dù sao đây cũng là chuyện hai bên tự nguyện với nhau, hơn nữa còn có rất nhiều trưởng lão có hứng thú đứng ngoài quan sát nữa kìa.
Ngay cả những đệ tử, trưởng lão vốn đang tiềm tu, nhưng sau khi nghe thấy tin này thì cũng vội vàng xuất quan ra xem.
Sau khi tin tức đó lan truyền ra thì tiểu sư muội Phong Vũ Nhược lập tức dừng chuyện tu luyện lại, cầu xin lão tổ tông cho nàng đi ra ngoài. Nạp Lan Bạch Y tự nhiên cũng rời khỏi Thu Thủy phong trở về sơn môn để trợ uy cho người nàng thầm thương mến.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất là, chính thiên kiêu chi tử Lý Thiên Mạc cũng xuất hiện ở đây.
Có thể nói có rất nhiều nhân vật phong vân ở Hoa Nghiêm tông đều đang ở diễn võ trường, mà nguyên nhân chính là cuộc tỷ thí của Lệnh Hồ cùng với sáu tên đệ tử đời thứ tư.
Ngay lúc Lý Thiên Mạc một thân bạch y bồng bềnh, phong thần tuấn lãnh xuất hiện ở diễn võ trường thì lập tức dẫn phát một tràng hoan hô cùng tiếng thét chói tai khắp toàn trường, làm cho khí thế bảy người đang chuẩn bị tỷ đấu cũng bị ép xuống.
Nhìn thấy tiểu sư muội đang cười tươi như hoa bên Lý Thiên Mạc, đáy lòng Lệnh Hồ không khỏi đau khổ.
- Lệnh Hồ sư huynh, cố gắng lên! Muội tin huynh nhất định sẽ thắng!
Phong Vũ Nhược phất tay kêu to Lệnh Hồ ở trong sân. Nàng vẫn luôn có tình cảm với Lệnh Hồ, chỉ tiếc đó lại là tình cảm của muội muội với ca ca, chứ không phải là tình yêu nam nữ.
Lệnh Hồ cười nhàn nhạt, gật đầu ý bảo. Sau đó, ánh mắt cũng đưa về phía Nạp Lan Bạch Y đang đứng một mình trên khán đài, mỉm cười, coi như là chào hỏi.
/160
|