Chúng Mình Lấy Nhau Đi
Chương 56: Mẹ không phải người ưa bao lưc, vì khi bạo lực me không phải là người
/62
|
Thực tế chứng minh, khi người ta nổi giận, uống nước có thể khiến ngậm miệng.
Ví như Tô Xán Xán, khó khăn lắm mới đến dự hội lớp, hóa ra gặp đúng lúc bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng gặp nhau ở phòng kế bên, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện hôn lễ cho con trai và con dâu. Thế là hội bạn học trở thành hội bắt kẻ gian, đối tượng kẻ gian đương nhiên là Tô Xán Xán.
Cơn giận đầu tiên của mẹ Xán Xán, mặt phừng phừng, xông tới xoắn tai Xán Xán:
- Tô Xán Xán, con qua đây cho mẹ!
Bà sống đã nửa đời người, trong mơ cũng không thể nghĩ con gái bà lại đổ đốn ngoại tình! Lại còn trước mặt ông bà thông gia chứ, thử hỏi người làm mẹ như bà phải làm sao?
- Ui da! – Xán Xán bị đau, đành chịu để mẹ kéo đi vài bước – Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mau bỏ con ra!
- Con dám hỏi mẹ làm gì hả? Mẹ hỏi con mới phải, con làm gì ở đây?
Người đã chậm nghĩ còn chưa hiểu được là mình bị bắt quả tang gian trá:
- Con… Con đi họp lớp thôi.
- Họp lớp? Như thế này là họp lớp à? Con mất dạy này, chồng con đang dốc sức kiếm tiền nuôi con, con lại đi cắm sừng nó, con có đáng sống hay không hả?
Chồng?!
Mọi cặp mắt đều mở to gấp đôi, đến Dương Tiếu đang say rượu cũng tỉnh hẳn.
- Cục cưng bé bỏng của anh, bạn em đã có chồng rồi à?
Nhan Như Ngọc nhăn mặt:
- Em… em cũng không biết.
- Oh, No! Cục cưng bé bỏng, em không phải… thực ra cũng có chồng rồi chứ?
- Anh thân yêu, sao anh lại nghi ngờ em được? ứ ừ ư…
- Cục cưng bé bỏng của anh! Anh sai rồi, em đừng khóc…
…
Có con chim nó lại nhảy ra nhảy vào hót líu lo, bay qua bay lại…
Trong cái im lặng lạnh lùng, Tô Xán Xán ý thức được rằng không thể để việc nhà vỡ lở ra ngoài cô hét to:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đi đi?
Wa… Trong chớp mắt, xách túi, đi giày, tất cả rung rung như vỡ tổ ùa đi, tại hiện trường chỉ còn trơ lại nhân vật chính.
- Xán Xán, con… – Bà mẹ họ Triệu từ lúc nãy vẫn một mực im lặng, cuối cùng không nhịn nổi, nhưng không biết nói thế nào, chỉ đưa ánh mắt lẫn lộn buồn vui nhìn đứa con dâu mà bà cưng nhất.
- Mẹ! – Xán Xán đã quen coi bà như mẹ, nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt bà, trái tim chợt thấy tắc nghẹn – Mẹ hiểu nhầm rồi… bọn con không như mẹ tưởng đâu…
- Hiểu nhầm? – Bà mẹ họ Tô giận quá – Chính mắt nhìn thấy sự tình, con con bảo hiểu nhầm? Con coi mẹ con già rồi nên lẫn hả? Phải không? Nói đi! Người này là ai? Hôm nay con không nói rõ cho mẹ là không được đâu!
- Anh ấy là… – Xán Xán tắc giọng, muốn nói rõ thân phận Cao Vũ thật là khó.
- Con không nói phải không? Mẹ đánh chết cái con mất dạy này! – Bà mẹ họ Tô gào lên, quẩy quả tìm vũ khí.
Lúc này Xán Xán cuống cả lên. Thoang thoáng nhớ lại, mẹ không phải người hay dùng vũ lực, vì khi mẹ dùng đến vũ lực, không còn là người nữa.
Trời xui đất khiến, ở góc phòng từ bao giờ dựng sẵn một cây gậy. Bà mẹ cầm gậy lên, xông về phía Xán Xán, miệng lẩm bẩm:
- Con mất dạy, mẹ cho con ăn học để con làm cái loại liễu ngõ hoa tường phải không? Để xem mẹ có dám đánh chết con không hả!
Thấy cây gậy vụt xuống, Xán Xán chỉ có cách nhắm chặt mắt.
- Ui da! Đau chết mât! Chết người mất thôi! Cứu với…
- Đừng kêu thế! – Cao Vũ nghiến răng nén đau, gắng gượng nói được một câu. – Có đánh đến em đâu, em kêu cái gì?
Xán Xán lúc ây mới ti hí mắt nhìn ra. Từ lúc nào Cao Vũ đã chắn trước mặt cô, giơ lưng chịu một gậy, trông sắc mặt của anh có thê thấy mẹ đang giận thực sự, lực đánh xuống cực mạnh.
Đau đớn nhìn Xán Xán, Cao Vũ quay mình, lưng rát đỏ dần lên, mặt vẫn giữ nguyên nét cười:
- Cô à, cô đừng mắng Xán Xán nữa, cháu cứ đòi đi theo cô ấy thôi.
Bà mẹ họ Tô cũng ngẩn người, bà không ngờ được anh chàng này đã không ngần ngại xông tới nhận đòn thay con gái bà.
- Hai đứa… làm tao tức chết mất! – Bà buông cây gậy, không nói nữa.
Anh Cao… anh làm như thế… có xứng đáng với Noãn Noãn nhà chúng tôi không? Nó là bạn học của anh… – Bà mẹ họ Tnẹu lấy làm khó hiểu nhìn Cao Vũ, bà không ngờ cái thiện cảm lần đầu gặp Cao Vũ lại tạo điều kiện cho anh chàng này trở thành người thứ ba giữa con trai bà và con dâu. Nhất thời bà không chấp nhận nổi việc này. Bà đưa mắt sang Xán Xán. – Xán Xán, sao con có thể…
* * *
Xán Xán rối bòng bong. Xưa nay cô chưa hề muốn làm tổn thương ai, nhất là bà mẹ họ Triệu, nhưng lúc này nhìn sắc thái của bà, cô hiểu rằng bà đang rất đau lòng.
- Mẹ…
- Đừng gọi tôi là mẹ! – Bà mẹ họ Triệu cắt lời, lùi lại, mắt đỏ quạch. – Tôi không dám…
Một câu nói nhún nhường mà đau hơn cú đánh của mẹ đẻ, trái tim Xán Xán như bị cắt đi một mảnh, mũi cay xè, nước mắt ròng ròng.
- Mẹ… con…
- Đừng nói nữa. – Bà mẹ họ Triệu bình tĩnh cắt lời – Việc này không nên để những người làm cha mẹ đứng ra giải quyết.
Người cởi dây phải là người buộc dây. Triệu Noãn Noãn nhận điện thoại, phi như bay tới nơi, trông thấy cảnh tượng này trong lòng anh trào lên linh cảm chẳng lành. Sau đó, anh nhìn sang Xán Xán đang ngồi trên ghế và Cao Vũ bên cạnh cô, lập tức thấy chán nản.
- Mẹ!
Bà mẹ họ Triệu mệt mỏi ngồi gần đó, nghe tiếng con trai, ngẩng lên, chẳng biết nên nói gì.
Nhìn thấy Triệu Noãn Noãn, Xán Xán đột nhiên căng thẳng quá, nụ hôn tối hôm trước vẫn còn vướng trong tim cô, không ngờ gặp lại trong tình huống này:
- Anh Noãn Noãn… – Giọng cô lí nhí, không chút sinh lực.
Tuy đã dự liệu có thể xảy ra việc gì, Triệu Noãn Noãn vẫn cố xốc lại tinh thần, hướng về phía cô:
- Sao thế? Trông mặt em tệ vậy?
- Em…
- Noãn Noãn, con… – Bà mẹ họ Tô khó hiểu nhìn anh – Con đối với nó tốt thế sao? Cái con mất dạy nhà chúng ta… nó đã gây ra việc không phải với con đấy…
- Xán Xán không có lỗi với con.
Giọng Triệu Noãn Noãn trầm trầm, lập tức khiến cả gian phòng yên tĩnh hẳn. Tim đau nhói, cô vội xông đến nắm chặt tay anh:
- Anh Noãn Noãn, đừng nói!
- Không! – Anh quả quyết cắt lời cô, bàn tay úp lên tay cô đang cầm tay anh, ánh mắt bình tĩnh. – Xán Xán, chúng ta không thể nói dối cả đời.
Xán Xán trố mắt nhìn anh, ra sức lắc đầu. Không được nói, nói rồi chẳng còn gì nữa đâu! Trong lòng cô hiểu rõ, nói ra câu ấy, hai người sẽ không còn lý do để sông bên nhau, cô… sẽ mất anh sao? Xán Xán không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới hậu quả. Nhưng như Triệu Noãn Noãn nói, bọn họ không thể nói dối suốt đời.
- Xán Xán hoàn toàn không làm việc gì có lỗi với con, bởi vì…
- Triệu Noãn Noãn hít một hơi dài, rốt cuộc cũng cần phải nói. – Chúng con chỉ là kết hôn giả.
Wang!… Mộng đã vỡ rồi.
- Con nói cái gì? – Bà mẹ Triệu Noãn Noãn đứng bật dậy, khó hiểu nhìn ông con trai, bà không muốn tin, con trai bà sẽ nói ra lời như thế.
- Mẹ à, là con có lỗi với mẹ.
Bị giáng một cú bất ngờ, trong chớp mắt, người mẹ vốn một lòng mong mỏi con trai lập gia đình như bị già đi đến 10 tuổi.
- Mẹ không có đứa con như con! – Bà lao tới, đánh bồm bộp vào con trai – Con lừa mẹ? Đến mẹ con đây mà con còn phải lừa à! Con… – Bà giận đến cứng miệng, sau thì không còn sức mà đánh nữa.
Triệu Noãn Noãn đứng im tại chỗ để cho mẹ đánh mình:
- Mẹ ơi, đều là lỗi của con, mẹ có trách thì trách một mình con đây.
- Không phải thế! – Xán Xán bước ra – Mẹ! Đều là lỗi của con! Là con một mực đòi anh Noãn Noãn phải kết hôn với con. Mẹ đừng mắng anh ấy…
- Đừng nói nữa! – Anh cắt lời cô – Là lỗi của anh!
- Không! Là lỗi của anh!
- Lỗi của em!
- Của anh!
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
- Im hết mồm lại đi! – Ông bố Tô Xán Xán từ đầu đến cuối vẫn không nói gì chợt quát lên – Đừng tranh nhau nữa! Việc đến nước này, hai đứa còn lòng dạ để cãi nhau ai đúng ai sai à? Còn thích cãi nhau nữa phải không? – Nói rồi, ông nhìn sang Xán Xán: – Tô Xán Xán, con về nhà đóng cửa phòng tự suy nghĩ cho bố! Bố chưa cho phép, đừng có ý định ra ngoài đây!
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, giấu mãi sao được.
Ví như Tô Xán Xán, khó khăn lắm mới đến dự hội lớp, hóa ra gặp đúng lúc bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng gặp nhau ở phòng kế bên, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện hôn lễ cho con trai và con dâu. Thế là hội bạn học trở thành hội bắt kẻ gian, đối tượng kẻ gian đương nhiên là Tô Xán Xán.
Cơn giận đầu tiên của mẹ Xán Xán, mặt phừng phừng, xông tới xoắn tai Xán Xán:
- Tô Xán Xán, con qua đây cho mẹ!
Bà sống đã nửa đời người, trong mơ cũng không thể nghĩ con gái bà lại đổ đốn ngoại tình! Lại còn trước mặt ông bà thông gia chứ, thử hỏi người làm mẹ như bà phải làm sao?
- Ui da! – Xán Xán bị đau, đành chịu để mẹ kéo đi vài bước – Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mau bỏ con ra!
- Con dám hỏi mẹ làm gì hả? Mẹ hỏi con mới phải, con làm gì ở đây?
Người đã chậm nghĩ còn chưa hiểu được là mình bị bắt quả tang gian trá:
- Con… Con đi họp lớp thôi.
- Họp lớp? Như thế này là họp lớp à? Con mất dạy này, chồng con đang dốc sức kiếm tiền nuôi con, con lại đi cắm sừng nó, con có đáng sống hay không hả?
Chồng?!
Mọi cặp mắt đều mở to gấp đôi, đến Dương Tiếu đang say rượu cũng tỉnh hẳn.
- Cục cưng bé bỏng của anh, bạn em đã có chồng rồi à?
Nhan Như Ngọc nhăn mặt:
- Em… em cũng không biết.
- Oh, No! Cục cưng bé bỏng, em không phải… thực ra cũng có chồng rồi chứ?
- Anh thân yêu, sao anh lại nghi ngờ em được? ứ ừ ư…
- Cục cưng bé bỏng của anh! Anh sai rồi, em đừng khóc…
…
Có con chim nó lại nhảy ra nhảy vào hót líu lo, bay qua bay lại…
Trong cái im lặng lạnh lùng, Tô Xán Xán ý thức được rằng không thể để việc nhà vỡ lở ra ngoài cô hét to:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đi đi?
Wa… Trong chớp mắt, xách túi, đi giày, tất cả rung rung như vỡ tổ ùa đi, tại hiện trường chỉ còn trơ lại nhân vật chính.
- Xán Xán, con… – Bà mẹ họ Triệu từ lúc nãy vẫn một mực im lặng, cuối cùng không nhịn nổi, nhưng không biết nói thế nào, chỉ đưa ánh mắt lẫn lộn buồn vui nhìn đứa con dâu mà bà cưng nhất.
- Mẹ! – Xán Xán đã quen coi bà như mẹ, nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt bà, trái tim chợt thấy tắc nghẹn – Mẹ hiểu nhầm rồi… bọn con không như mẹ tưởng đâu…
- Hiểu nhầm? – Bà mẹ họ Tô giận quá – Chính mắt nhìn thấy sự tình, con con bảo hiểu nhầm? Con coi mẹ con già rồi nên lẫn hả? Phải không? Nói đi! Người này là ai? Hôm nay con không nói rõ cho mẹ là không được đâu!
- Anh ấy là… – Xán Xán tắc giọng, muốn nói rõ thân phận Cao Vũ thật là khó.
- Con không nói phải không? Mẹ đánh chết cái con mất dạy này! – Bà mẹ họ Tô gào lên, quẩy quả tìm vũ khí.
Lúc này Xán Xán cuống cả lên. Thoang thoáng nhớ lại, mẹ không phải người hay dùng vũ lực, vì khi mẹ dùng đến vũ lực, không còn là người nữa.
Trời xui đất khiến, ở góc phòng từ bao giờ dựng sẵn một cây gậy. Bà mẹ cầm gậy lên, xông về phía Xán Xán, miệng lẩm bẩm:
- Con mất dạy, mẹ cho con ăn học để con làm cái loại liễu ngõ hoa tường phải không? Để xem mẹ có dám đánh chết con không hả!
Thấy cây gậy vụt xuống, Xán Xán chỉ có cách nhắm chặt mắt.
- Ui da! Đau chết mât! Chết người mất thôi! Cứu với…
- Đừng kêu thế! – Cao Vũ nghiến răng nén đau, gắng gượng nói được một câu. – Có đánh đến em đâu, em kêu cái gì?
Xán Xán lúc ây mới ti hí mắt nhìn ra. Từ lúc nào Cao Vũ đã chắn trước mặt cô, giơ lưng chịu một gậy, trông sắc mặt của anh có thê thấy mẹ đang giận thực sự, lực đánh xuống cực mạnh.
Đau đớn nhìn Xán Xán, Cao Vũ quay mình, lưng rát đỏ dần lên, mặt vẫn giữ nguyên nét cười:
- Cô à, cô đừng mắng Xán Xán nữa, cháu cứ đòi đi theo cô ấy thôi.
Bà mẹ họ Tô cũng ngẩn người, bà không ngờ được anh chàng này đã không ngần ngại xông tới nhận đòn thay con gái bà.
- Hai đứa… làm tao tức chết mất! – Bà buông cây gậy, không nói nữa.
Anh Cao… anh làm như thế… có xứng đáng với Noãn Noãn nhà chúng tôi không? Nó là bạn học của anh… – Bà mẹ họ Tnẹu lấy làm khó hiểu nhìn Cao Vũ, bà không ngờ cái thiện cảm lần đầu gặp Cao Vũ lại tạo điều kiện cho anh chàng này trở thành người thứ ba giữa con trai bà và con dâu. Nhất thời bà không chấp nhận nổi việc này. Bà đưa mắt sang Xán Xán. – Xán Xán, sao con có thể…
* * *
Xán Xán rối bòng bong. Xưa nay cô chưa hề muốn làm tổn thương ai, nhất là bà mẹ họ Triệu, nhưng lúc này nhìn sắc thái của bà, cô hiểu rằng bà đang rất đau lòng.
- Mẹ…
- Đừng gọi tôi là mẹ! – Bà mẹ họ Triệu cắt lời, lùi lại, mắt đỏ quạch. – Tôi không dám…
Một câu nói nhún nhường mà đau hơn cú đánh của mẹ đẻ, trái tim Xán Xán như bị cắt đi một mảnh, mũi cay xè, nước mắt ròng ròng.
- Mẹ… con…
- Đừng nói nữa. – Bà mẹ họ Triệu bình tĩnh cắt lời – Việc này không nên để những người làm cha mẹ đứng ra giải quyết.
Người cởi dây phải là người buộc dây. Triệu Noãn Noãn nhận điện thoại, phi như bay tới nơi, trông thấy cảnh tượng này trong lòng anh trào lên linh cảm chẳng lành. Sau đó, anh nhìn sang Xán Xán đang ngồi trên ghế và Cao Vũ bên cạnh cô, lập tức thấy chán nản.
- Mẹ!
Bà mẹ họ Triệu mệt mỏi ngồi gần đó, nghe tiếng con trai, ngẩng lên, chẳng biết nên nói gì.
Nhìn thấy Triệu Noãn Noãn, Xán Xán đột nhiên căng thẳng quá, nụ hôn tối hôm trước vẫn còn vướng trong tim cô, không ngờ gặp lại trong tình huống này:
- Anh Noãn Noãn… – Giọng cô lí nhí, không chút sinh lực.
Tuy đã dự liệu có thể xảy ra việc gì, Triệu Noãn Noãn vẫn cố xốc lại tinh thần, hướng về phía cô:
- Sao thế? Trông mặt em tệ vậy?
- Em…
- Noãn Noãn, con… – Bà mẹ họ Tô khó hiểu nhìn anh – Con đối với nó tốt thế sao? Cái con mất dạy nhà chúng ta… nó đã gây ra việc không phải với con đấy…
- Xán Xán không có lỗi với con.
Giọng Triệu Noãn Noãn trầm trầm, lập tức khiến cả gian phòng yên tĩnh hẳn. Tim đau nhói, cô vội xông đến nắm chặt tay anh:
- Anh Noãn Noãn, đừng nói!
- Không! – Anh quả quyết cắt lời cô, bàn tay úp lên tay cô đang cầm tay anh, ánh mắt bình tĩnh. – Xán Xán, chúng ta không thể nói dối cả đời.
Xán Xán trố mắt nhìn anh, ra sức lắc đầu. Không được nói, nói rồi chẳng còn gì nữa đâu! Trong lòng cô hiểu rõ, nói ra câu ấy, hai người sẽ không còn lý do để sông bên nhau, cô… sẽ mất anh sao? Xán Xán không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới hậu quả. Nhưng như Triệu Noãn Noãn nói, bọn họ không thể nói dối suốt đời.
- Xán Xán hoàn toàn không làm việc gì có lỗi với con, bởi vì…
- Triệu Noãn Noãn hít một hơi dài, rốt cuộc cũng cần phải nói. – Chúng con chỉ là kết hôn giả.
Wang!… Mộng đã vỡ rồi.
- Con nói cái gì? – Bà mẹ Triệu Noãn Noãn đứng bật dậy, khó hiểu nhìn ông con trai, bà không muốn tin, con trai bà sẽ nói ra lời như thế.
- Mẹ à, là con có lỗi với mẹ.
Bị giáng một cú bất ngờ, trong chớp mắt, người mẹ vốn một lòng mong mỏi con trai lập gia đình như bị già đi đến 10 tuổi.
- Mẹ không có đứa con như con! – Bà lao tới, đánh bồm bộp vào con trai – Con lừa mẹ? Đến mẹ con đây mà con còn phải lừa à! Con… – Bà giận đến cứng miệng, sau thì không còn sức mà đánh nữa.
Triệu Noãn Noãn đứng im tại chỗ để cho mẹ đánh mình:
- Mẹ ơi, đều là lỗi của con, mẹ có trách thì trách một mình con đây.
- Không phải thế! – Xán Xán bước ra – Mẹ! Đều là lỗi của con! Là con một mực đòi anh Noãn Noãn phải kết hôn với con. Mẹ đừng mắng anh ấy…
- Đừng nói nữa! – Anh cắt lời cô – Là lỗi của anh!
- Không! Là lỗi của anh!
- Lỗi của em!
- Của anh!
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
- Im hết mồm lại đi! – Ông bố Tô Xán Xán từ đầu đến cuối vẫn không nói gì chợt quát lên – Đừng tranh nhau nữa! Việc đến nước này, hai đứa còn lòng dạ để cãi nhau ai đúng ai sai à? Còn thích cãi nhau nữa phải không? – Nói rồi, ông nhìn sang Xán Xán: – Tô Xán Xán, con về nhà đóng cửa phòng tự suy nghĩ cho bố! Bố chưa cho phép, đừng có ý định ra ngoài đây!
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, giấu mãi sao được.
/62
|