Chủ nhiệm lớp vẫy tay với Kỳ Lưu Hỏa gọi cô vào, “À, Kỳ Lưu Hỏa, em lại đây.”
“Em chào thầy…” Kỳ Lưu Hỏa chậm rì rì đi đến đứng cạnh Diệp Thành.
Lão Vương quét mắt đến tách hai người bọn họ ra.
Lão Vương gọi: “Kỳ Lưu Hỏa.”
“Dạ.”
“Lần này em có tiến bộ, các thầy cô đều nhìn ra được, rất tốt.” Lão Vương nói lời khen ngợi xen lẫn một chút thâm ý sâu xa.
Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Vâng ạ! Ít nhiều…..”
“Không cần phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng đâu. Bây giờ thì chỉ nói với em một câu, cố gắng học tập, các thầy cô đều tin tưởng em.” Lão Vương lên tiếng đánh gãy lời cô đang nói.
“Vâng, em cảm ơn thầy!” Kỳ Lưu Hỏa khom lưng cúi đầu với lão Vương.
Lão Vương quay sang nhìn Diệp Thành, lại nói, “Nhưng mà, tiền đề để thầy cô tin tưởng các em là, các em phải là học sinh tốt tốt.”
Diệp Thành vò đầu, “Thầy ơi, em là học sinh tốt mà.”
“……” Lão Vương không bình luận gì thêm mà lại nhìn về phía Kỳ Lưu Hỏa, “Kỳ Lưu Hỏa, em phải phân biệt rõ thị phi.”
Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Thưa thầy, em phân biệt rất rõ ràng.”
“Phân biệt rõ…… Mọi người đều nói Diệp Thành muốn theo đuổi em, em nghĩ như thế nào?” Lão Vương hỏi.
Kỳ thật Kỳ Lưu Hỏa càng muốn biết tại sao lời đồn giữa học sinh với nhau mà lão Vương vẫn biết được?
Kỳ Lưu Hỏa ấp úng nửa ngày, thật sự không biết phải nói gì: “Thưa thầy, em không…… có suy nghĩ gì.”
“Không có suy nghĩ gì?” Lão Vương đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, “Kỳ Lưu Hỏa, em không thể không có suy nghĩ gì được!”
Kỳ Lưu Hỏa hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau, “Em……”
Diệp Thành thuận thế tiến lên phía trước một bước, “Thầy ơi…… Em không theo đuổi nữa…… Thầy đừng tức giận với cậu ấy.”
“Sao hả, còn muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nữa à?” Lão Vương hỏi.
Diệp Thành xua tay, “Không…… Không phải đua đòi như vậy đâu. Chỉ là em…… quen ga lăng với người khác giới.”
Kỳ Lưu Hỏa: Ở trước mặt chủ nhiệm lớp cũng không quên tỏ vẻ ga lăng, điển hình của loại người thiếu cái gì khoe khoang cái đó.
Thoạt nhìn có vẻ lão Vương cũng không muốn truy cứu nhiều, chỉ là giọng nói có chút không thoải mái. Ông ho khan vài tiếng, bưng ly nước lên uống hai ngụm. Trong ly chứa những lá trà màu hồng nâu trôi nổi trên bề mặt.
“Không phải thầy nghi ngờ các em, không tin các em.”
Diệp Thành: “Vâng vâng vâng.” Thầy chính là như vậy còn gì.
“Nhưng mà, dù có thế nào đi chăng nữa, thầy cũng chỉ muốn tốt cho các em.”
Kỳ Lưu Hỏa: “Thầy nói rất đúng.”
“……” Lão Vương bị hai người bọn họ thi nhau vuốt mông ngựa đã sớm quên chuyện mình đang cần làm là gì, “Hai em, đừng có kẻ xướng người hoạ với thầy.”
Diệp Thành: “Vâng.”
Kỳ Lưu Hỏa: “Vâng.”
Lão vương: “……”
Cuối cùng, hai người bọn họ phải viết giấy cam đoan nộp cho lão Vương.
Diệp Thành bị bắt viết là bảo đảm sẽ không tiếp tục theo đuổi bất kỳ bạn học nữ nào, cũng sẽ không làm ra chuyện ảnh hưởng đến tình bạn thuần khiết giữa các bạn học với nhau thêm một lần nào nữa. Một khi làm trái với quy định này, sẽ phải tự nguyện đồng ý với yêu cầu đình chỉ học hoặc tạm đình chỉ học từ phía nhà trường.
Kỳ Lưu Hỏa phải cam đoan, lần sau nhất định sẽ tiến bộ, hơn nữa sẽ một lòng một dạ nghiêm túc học tập, tuyệt đối không làm những chuyện không liên quan đến việc học tập, nhờ các thầy cô và bạn học cùng nhau giám sát gì đó.
Lão Vương cầm hai tờ cam đoan hai người vừa viết ra lúc ở trong lớp, nhìn nửa ngày rồi hỏi, “Một người viết à?”
Kỳ Lưu Hỏa: “……” Chỉ là cô nắn nót hơn bình thường một chút thôi mà.
Còn Diệp Thành là vì lúc viết những chữ này, trong lòng đang bừng bừng tức giận, không nghiêm túc viết cho lắm. Kết quả bù trừ lẫn nhau lại thành có chút giống.
Diệp Thành: “Thầy ơi, thầy nhìn rõ xem, người bình thường sao so được với chữ của em.”
Lão Vương lại nhìn thêm một lát, cảm thán, “Lưu Hỏa, gần đây thái độ của em rất tốt, chữ viết cũng nắn nót hơn trước nhiều. Em nhất định phải giữ vững tinh thần này, các thầy cô đều tin tưởng em.”
Trong vòng một ngày này Kỳ Lưu Hỏa đã nghe được quá nhiều lần ba chữ tin tưởng em, bản thân không khỏi càng thêm tự tin lên.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Diệp Thành quay sang nhìn cô, nhỏ giọng hỏi, “Làm sao bây giờ?”
“Tớ…… Sẽ nỗ lực học tập. Hiệp ước lúc trước của chúng ta vẫn giữ nguyên hiệu lực như cũ. Diệp Thành, tớ sẽ không khiến cậu bởi vì tớ mà bị trường học đình chỉ, cho nên…… Tớ sẽ cố hết sức để học, học đến trình độ cậu không thể đuổi kịp. Như vậy trường học sẽ không phát hiện ra chúng ta vẫn còn liên hệ với nhau.”
Diệp Thành nhíu mày, “Nghe thế nào cũng thấy không tốt với tớ cho lắm.”
Trở lại phòng học, Diệp Thành đi xuống cuối lớp, Kỳ Lưu Hỏa về chỗ của chính mình ngồi lên.
Thu Diệc dè dặt đến gần dò hỏi, “Tiểu Hỏa…… Cậu với Diệp Thành như vậy là chia tay rồi sao?”
Kỳ Lưu Hỏa thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, “Không phải.”
“Chủ nhiệm lớp đều gọi cả hai các cậu đến nói chuyện……” Lúc nói chuyện với Kỳ Lưu Hỏa, Thu Diệc không nhịn được quay ra phía sau nhìn một chút, kết quả lại đụng phải ánh mắt của Cố Sướng, cô ấy liền vội vàng quay đầu lại.
Kỳ Lưu Hỏa vỗ nhẹ vào đầu của cô ấy, “Không có đâu, chờ Diệp Thành học tập tốt hơn, bọn tớ sẽ ở bên nhau.”
“Cậu không thích người học không giỏi sao?” Thu Diệc hỏi.
“Sao có thể chứ.” Kỳ Lưu Hỏa nói.
Phải biết rằng, lần này thành tích thi của Thu Diệc không tốt bằng Kỳ Lưu Hỏa, “Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, trước kia tớ còn là hạng nhất đếm ngược nữa đó. Ai tớ cũng rất tôn trọng. Còn với Diệp Thành…… Có lẽ là vì bọn tớ quá lộ liễu thôi. Về sau bọn tớ sẽ chú ý hơn. Cậu yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Thu Diệc an tâm gật đầu.
Bởi vì Diệp Thành và Kỳ Lưu Hỏa bị gọi thẳng mặt trực tiếp cảnh cáo bắt viết giấy cam đoan. Nên hai người không thể cùng nhau đi ăn cơm. Nếu thực sự còn làm vậy thì chẳng khác nào coi thường quyền uy của nhà trường.
Triệu Nhược có bạn cùng bàn mới, cũng chẳng khác nào có thêm một cô bạn thân mới.
Diệp Thành ngồi ở phía sau chứng kiến toàn bộ, thầm nghĩ Kỳ Lưu Hỏa đúng là người có trái tim sắt đá, Triệu Nhược dịu dàng như nước, tình chị em giả tạo plastic……
Nhưng mà nữ sinh tên Thu Diệc kia có vẻ có quan hệ không tồi với Kỳ Lưu Hỏa.
Diệp Thành đi ăn cơm với lớp trưởng, Kỳ Lưu Hỏa liền đi cùng Thu Diệc.
Lớp trưởng lại có quan hệ tốt với Cố Sướng, vì thế trở thành ba người cùng nhau ăn cơm.
Trên đường đi đến nhà ăn, Kỳ Lưu Hỏa và Thu Diệc đi ở phía trước, Diệp Thành ôm bả vai Cố Sướng, “Cố Sướng Sướng.”
Cố Sướng nhìn chằm chằm vào hai nữ sinh đang đi đằng trước, “Hả?”
“Kỳ Lưu Hỏa là vợ tương lai của tớ.” Diệp Thành nói.
Cố Sướng nói, “Đương nhiên là tớ biết, thầy cô cũng biết cả rồi.”
“……” Diệp Thành nhất thời bị làm cho nghẹn họng, lại nói, “Thế tại sao cậu cứ có ý đồ tiếp cận vợ tương lai của tớ làm gì hả?”
“Lớn lên xinh đẹp, không nhịn được.”
“Cậu dám……” Diệp Thành đang định đá cậu ta, kết quả Cố Sướng lập tức xin tha nói, “Đừng, anh Thành, tớ có người trong lòng rồi.”
“Ai?” Diệp Thành hỏi.
Cố Sướng chỉ vào Thu Diệc, “Cô ấy.”
Diệp Thành nói, “Thu Diệc hả, con này thật nhỏ.”
Cố Sướng: “Không biết dùng lượng từ thì đừng dùng.”
“Vậy tại sao cậu không theo đuổi cô ấy?” Diệp Thành lại hỏi.
Cố Sướng: “Tớ và cậu không giống nhau…… Tớ không nói nhiều như cậu, suốt ngày lẩm bẩm không ngừng……”
Diệp Thành: “……”
Cố Sướng đã sớm biết Diệp Thành thích nói chuyện, đặc biệt là từ sau khi xếp lại chỗ ngồi, cứ đến tiết tự học mỗi ngày liền có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía sau của Diệp Thành và lớp trưởng. Diệp Thành từ đầu đến cuối đều không kêu khát, lớp trưởng lại là cái máy hát có tiếng, hai người cũng được xem như là nói chuyện hợp ý.
Diệp Thành: “Có phải cậu không dám nói chuyện với cô ấy hay không?”
“Là cô ấy không dám nói chuyện với tớ,” Cố Sướng nói, “Nhát gan như vậy, trước kia tớ còn từng cười nhạo cô ấy, haiz.”
“Ai da, cậu đây là điển hình của loại thích ai liền trêu chọc bắt nạt người đó à?” Diệp Thành cười.
“Không phải, khi đó vẫn chưa thích.” Cố Sướng cảm thấy thật hối hận, trước kia bản thân quá đê tiện.
Diệp Thành nghĩ nghĩ rồi nói, “Cũng đâu đến mức phải sợ như vậy. Cậu học giỏi, cô ấy cũng rất chăm chỉ học tập, thế nhưng thành tích lại không thể tiến bộ được. Không phải cậu còn dạy cả Lưu Hỏa nhà tớ à, sao không tiện thể dạy cô ấy luôn đi?”
“Có dạy, dạy thông qua Lưu Hỏa nhà cậu.” Cố Sướng bi ai nói.
Diệp Thành: “…… Cậu làm thế này, muốn đến được đích thì phải vòng qua hai vòng địa cầu mới tới.”
Cố Sướng chua xót, “Không còn cách nào, là do ngày trước tớ quá ngốc.”
Diệp Thành thầm nghĩ, đúng vậy, trước kia anh cũng rất ngốc.
Nhưng cuối cùng tảng đá nặng trĩu trong lòng Diệp Thành cũng được buông xuống. Nếu Cố Sướng thực sự bắt đầu theo đuổi Kỳ Lưu Hỏa, quả thực anh không dám chắc mình có thể thắng được Cố Sướng.
Bình thường khi đi học, Kỳ Lưu Hỏa phát hiện Thu Diệc thường xuyên lén quay lại phía sau nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại, mỗi lần như vậy khuôn mặt nhỏ của cô ấy còn hồng hồng lên.
Có đôi khi cô ấy cũng sẽ mơ màng bay bổng trong thế giới của chính mình, Kỳ Lưu Hỏa có gọi như thế nào, cô ấy cũng không nghe thấy.
Kỳ Lưu Hỏa ném cho cô ấy một mảnh giấy nhỏ.
【 Cậu có tâm sự gì à? 】
Thu Diệc rất thích ở chung với Kỳ Lưu Hỏa. Tâm tư của Kỳ Lưu Hỏa vô cùng tinh tế, cũng không biết rốt cuộc là lớn lên ở một gia đình như thế nào, khiến cho cô có thể ghi nhớ trong lòng đến từng chi tiết nhỏ, cẩn thận đối đãi với Thu Diệc, chưa từng khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.
【 Không có. 】 Thu Diệc trả lời.
Kỳ Lưu Hỏa nhìn tờ giấy mất nửa ngày, từ bỏ việc đáp lại.
Thu Diệc thấy cô không trả lời mình, bản thân lại không yên lòng, liền lặng lẽ đưa cho Kỳ Lưu Hỏa một mảnh giấy khác.
【 Cậu với Cố Sướng thân nhau lắm phải không……】
Kỳ Lưu Hỏa nhíu mày, hình như không phải đặc biệt thân thiết, chủ yếu là do Cố Sướng tốt bụng, rất chủ động nhiệt tình giúp đỡ bạn bè học tập.
【 Cũng được, cậu ấy tốt lắm, làm sao vậy? 】 Kỳ Lưu Hỏa hồi.
Thu Diệc càng buồn bực, cậu ta thật sự tốt như vậy sao? Nếu là thật thì rõ ràng Cố Sướng chỉ không tốt với một mình cô ấy.
Thật hâm mộ Kỳ Lưu Hỏa, tính cách tốt, kiên cường độc lập, mọi người đều yêu quý cô. Cho dù có bị chủ nhiệm lớp nhắc đến chuyện yêu đương cũng không hề sợ hãi chút nào.
Kỳ Lưu Hỏa đã trở thành anh hùng trong lòng Thu Diệc.
Thu Diệc hồi, 【 Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi……】
Kỳ Lưu Hỏa thầm nghĩ, có lẽ Thu Diệc yêu thầm Cố Sướng.
【 Cậu thích Cố Sướng à? 】 Kỳ Lưu Hỏa hỏi.
Thu Diệc nhìn thật lâu vào mảnh giấy ấy, 【 Cũng được. 】
Đó chính là thích.
Kỳ Lưu Hỏa bắt đầu tự hỏi, thường ngày Cố Sướng hay chủ động tiếp xúc với mình, liệu có liên quan đến Thu Diệc hay không?
Từ ngày khai giảng đến nay, cô với Thu Diệc là bạn cùng phòng ký túc xá, còn là bạn cùng giường…… Quan hệ cũng coi như là thân cận nhất, bây giờ lại còn là bạn cùng bàn.
Vậy để hôm nào hỏi giúp cô ấy vậy.
Từ sau ngày bị lão Vương gọi đến nói chuyện, số lần Kỳ Lưu Hỏa bị hỏi bài rõ ràng tăng nhiều hơn, số bài không biết làm cũng ngày càng tăng.
Kỳ Lưu Hỏa vốn còn phiền não tự hoài nghi chính mình có phải càng ngày càng ngốc hay không, nhưng lại thấy có người so sánh tri thức của bản thân với một viên đá, bên trong viên đá chính là những gì bản thân hiểu biết, bên ngoài là những gì chưa biết. Một khi bản thân càng biết nhiều thức hơn, viên đá lại càng lớn, diện tích tiếp xúc với bên ngoài cũng tăng lên, chứng tỏ những thứ không biết sẽ ngày càng nhiều.
Vì thế, thờ phụng tri thức chính là sức mạnh giúp chữa khỏi những suy nghĩ rối rắm trong đầu Kỳ Lưu Hỏa, thậm chí lúc tích góp những đề bài không biết làm, cô còn cảm thấy đặc biệt hưng phấn.
Diệp Thành ngồi ở phía sau, đôi khi có thể nhìn thấy cả một tiết học Kỳ Lưu Hỏa không hề ngẩng đầu lên một lần nào, thậm chí còn học đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Thế này lỡ như…… Đến lúc thi đại học anh vẫn không đuổi kịp cô, liệu cô có chạy mất không?
Vì thế Diệp Thành cũng bắt đầu điên cuồng học.
Đến cuối tuần, Kỳ Lưu Hỏa không đến nhà Diệp Thành học nữa.
Bởi vì mẹ cô không cho cô ra khỏi cửa. Bà cảm thấy một đứa con gái cứ ở mãi nhà người ta như vậy cũng không tốt, nhưng mà bà cũng không thích bạn của Kỳ Lưu Hỏa đến nhà mình. Kết quả là Kỳ Lưu Hỏa chỉ có thể ở nhà.
【 Diệp Thành: Thật sự không học bổ túc nữa sao? Tớ sẽ học tốt hơn cậu nhiều lắm đấy. 】
【 Kỳ Lưu Hỏa: Không đi được, mẹ tớ không cho ra ngoài……】
【 Diệp Thành: Vậy gọi video đi? 】
【 Kỳ Lưu Hỏa: Hả? 】
【 Diệp Thành: Tớ sẽ quay cho cậu nghe tất cả những gì thầy cô giảng, cậu phải chú tâm vào, nếu sơ ý bị tớ đuổi kịp được thì cũng đừng trách tớ……[ gian trá ][ gian trá ]】
“Em chào thầy…” Kỳ Lưu Hỏa chậm rì rì đi đến đứng cạnh Diệp Thành.
Lão Vương quét mắt đến tách hai người bọn họ ra.
Lão Vương gọi: “Kỳ Lưu Hỏa.”
“Dạ.”
“Lần này em có tiến bộ, các thầy cô đều nhìn ra được, rất tốt.” Lão Vương nói lời khen ngợi xen lẫn một chút thâm ý sâu xa.
Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Vâng ạ! Ít nhiều…..”
“Không cần phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng đâu. Bây giờ thì chỉ nói với em một câu, cố gắng học tập, các thầy cô đều tin tưởng em.” Lão Vương lên tiếng đánh gãy lời cô đang nói.
“Vâng, em cảm ơn thầy!” Kỳ Lưu Hỏa khom lưng cúi đầu với lão Vương.
Lão Vương quay sang nhìn Diệp Thành, lại nói, “Nhưng mà, tiền đề để thầy cô tin tưởng các em là, các em phải là học sinh tốt tốt.”
Diệp Thành vò đầu, “Thầy ơi, em là học sinh tốt mà.”
“……” Lão Vương không bình luận gì thêm mà lại nhìn về phía Kỳ Lưu Hỏa, “Kỳ Lưu Hỏa, em phải phân biệt rõ thị phi.”
Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Thưa thầy, em phân biệt rất rõ ràng.”
“Phân biệt rõ…… Mọi người đều nói Diệp Thành muốn theo đuổi em, em nghĩ như thế nào?” Lão Vương hỏi.
Kỳ thật Kỳ Lưu Hỏa càng muốn biết tại sao lời đồn giữa học sinh với nhau mà lão Vương vẫn biết được?
Kỳ Lưu Hỏa ấp úng nửa ngày, thật sự không biết phải nói gì: “Thưa thầy, em không…… có suy nghĩ gì.”
“Không có suy nghĩ gì?” Lão Vương đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, “Kỳ Lưu Hỏa, em không thể không có suy nghĩ gì được!”
Kỳ Lưu Hỏa hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau, “Em……”
Diệp Thành thuận thế tiến lên phía trước một bước, “Thầy ơi…… Em không theo đuổi nữa…… Thầy đừng tức giận với cậu ấy.”
“Sao hả, còn muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nữa à?” Lão Vương hỏi.
Diệp Thành xua tay, “Không…… Không phải đua đòi như vậy đâu. Chỉ là em…… quen ga lăng với người khác giới.”
Kỳ Lưu Hỏa: Ở trước mặt chủ nhiệm lớp cũng không quên tỏ vẻ ga lăng, điển hình của loại người thiếu cái gì khoe khoang cái đó.
Thoạt nhìn có vẻ lão Vương cũng không muốn truy cứu nhiều, chỉ là giọng nói có chút không thoải mái. Ông ho khan vài tiếng, bưng ly nước lên uống hai ngụm. Trong ly chứa những lá trà màu hồng nâu trôi nổi trên bề mặt.
“Không phải thầy nghi ngờ các em, không tin các em.”
Diệp Thành: “Vâng vâng vâng.” Thầy chính là như vậy còn gì.
“Nhưng mà, dù có thế nào đi chăng nữa, thầy cũng chỉ muốn tốt cho các em.”
Kỳ Lưu Hỏa: “Thầy nói rất đúng.”
“……” Lão Vương bị hai người bọn họ thi nhau vuốt mông ngựa đã sớm quên chuyện mình đang cần làm là gì, “Hai em, đừng có kẻ xướng người hoạ với thầy.”
Diệp Thành: “Vâng.”
Kỳ Lưu Hỏa: “Vâng.”
Lão vương: “……”
Cuối cùng, hai người bọn họ phải viết giấy cam đoan nộp cho lão Vương.
Diệp Thành bị bắt viết là bảo đảm sẽ không tiếp tục theo đuổi bất kỳ bạn học nữ nào, cũng sẽ không làm ra chuyện ảnh hưởng đến tình bạn thuần khiết giữa các bạn học với nhau thêm một lần nào nữa. Một khi làm trái với quy định này, sẽ phải tự nguyện đồng ý với yêu cầu đình chỉ học hoặc tạm đình chỉ học từ phía nhà trường.
Kỳ Lưu Hỏa phải cam đoan, lần sau nhất định sẽ tiến bộ, hơn nữa sẽ một lòng một dạ nghiêm túc học tập, tuyệt đối không làm những chuyện không liên quan đến việc học tập, nhờ các thầy cô và bạn học cùng nhau giám sát gì đó.
Lão Vương cầm hai tờ cam đoan hai người vừa viết ra lúc ở trong lớp, nhìn nửa ngày rồi hỏi, “Một người viết à?”
Kỳ Lưu Hỏa: “……” Chỉ là cô nắn nót hơn bình thường một chút thôi mà.
Còn Diệp Thành là vì lúc viết những chữ này, trong lòng đang bừng bừng tức giận, không nghiêm túc viết cho lắm. Kết quả bù trừ lẫn nhau lại thành có chút giống.
Diệp Thành: “Thầy ơi, thầy nhìn rõ xem, người bình thường sao so được với chữ của em.”
Lão Vương lại nhìn thêm một lát, cảm thán, “Lưu Hỏa, gần đây thái độ của em rất tốt, chữ viết cũng nắn nót hơn trước nhiều. Em nhất định phải giữ vững tinh thần này, các thầy cô đều tin tưởng em.”
Trong vòng một ngày này Kỳ Lưu Hỏa đã nghe được quá nhiều lần ba chữ tin tưởng em, bản thân không khỏi càng thêm tự tin lên.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Diệp Thành quay sang nhìn cô, nhỏ giọng hỏi, “Làm sao bây giờ?”
“Tớ…… Sẽ nỗ lực học tập. Hiệp ước lúc trước của chúng ta vẫn giữ nguyên hiệu lực như cũ. Diệp Thành, tớ sẽ không khiến cậu bởi vì tớ mà bị trường học đình chỉ, cho nên…… Tớ sẽ cố hết sức để học, học đến trình độ cậu không thể đuổi kịp. Như vậy trường học sẽ không phát hiện ra chúng ta vẫn còn liên hệ với nhau.”
Diệp Thành nhíu mày, “Nghe thế nào cũng thấy không tốt với tớ cho lắm.”
Trở lại phòng học, Diệp Thành đi xuống cuối lớp, Kỳ Lưu Hỏa về chỗ của chính mình ngồi lên.
Thu Diệc dè dặt đến gần dò hỏi, “Tiểu Hỏa…… Cậu với Diệp Thành như vậy là chia tay rồi sao?”
Kỳ Lưu Hỏa thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, “Không phải.”
“Chủ nhiệm lớp đều gọi cả hai các cậu đến nói chuyện……” Lúc nói chuyện với Kỳ Lưu Hỏa, Thu Diệc không nhịn được quay ra phía sau nhìn một chút, kết quả lại đụng phải ánh mắt của Cố Sướng, cô ấy liền vội vàng quay đầu lại.
Kỳ Lưu Hỏa vỗ nhẹ vào đầu của cô ấy, “Không có đâu, chờ Diệp Thành học tập tốt hơn, bọn tớ sẽ ở bên nhau.”
“Cậu không thích người học không giỏi sao?” Thu Diệc hỏi.
“Sao có thể chứ.” Kỳ Lưu Hỏa nói.
Phải biết rằng, lần này thành tích thi của Thu Diệc không tốt bằng Kỳ Lưu Hỏa, “Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, trước kia tớ còn là hạng nhất đếm ngược nữa đó. Ai tớ cũng rất tôn trọng. Còn với Diệp Thành…… Có lẽ là vì bọn tớ quá lộ liễu thôi. Về sau bọn tớ sẽ chú ý hơn. Cậu yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Thu Diệc an tâm gật đầu.
Bởi vì Diệp Thành và Kỳ Lưu Hỏa bị gọi thẳng mặt trực tiếp cảnh cáo bắt viết giấy cam đoan. Nên hai người không thể cùng nhau đi ăn cơm. Nếu thực sự còn làm vậy thì chẳng khác nào coi thường quyền uy của nhà trường.
Triệu Nhược có bạn cùng bàn mới, cũng chẳng khác nào có thêm một cô bạn thân mới.
Diệp Thành ngồi ở phía sau chứng kiến toàn bộ, thầm nghĩ Kỳ Lưu Hỏa đúng là người có trái tim sắt đá, Triệu Nhược dịu dàng như nước, tình chị em giả tạo plastic……
Nhưng mà nữ sinh tên Thu Diệc kia có vẻ có quan hệ không tồi với Kỳ Lưu Hỏa.
Diệp Thành đi ăn cơm với lớp trưởng, Kỳ Lưu Hỏa liền đi cùng Thu Diệc.
Lớp trưởng lại có quan hệ tốt với Cố Sướng, vì thế trở thành ba người cùng nhau ăn cơm.
Trên đường đi đến nhà ăn, Kỳ Lưu Hỏa và Thu Diệc đi ở phía trước, Diệp Thành ôm bả vai Cố Sướng, “Cố Sướng Sướng.”
Cố Sướng nhìn chằm chằm vào hai nữ sinh đang đi đằng trước, “Hả?”
“Kỳ Lưu Hỏa là vợ tương lai của tớ.” Diệp Thành nói.
Cố Sướng nói, “Đương nhiên là tớ biết, thầy cô cũng biết cả rồi.”
“……” Diệp Thành nhất thời bị làm cho nghẹn họng, lại nói, “Thế tại sao cậu cứ có ý đồ tiếp cận vợ tương lai của tớ làm gì hả?”
“Lớn lên xinh đẹp, không nhịn được.”
“Cậu dám……” Diệp Thành đang định đá cậu ta, kết quả Cố Sướng lập tức xin tha nói, “Đừng, anh Thành, tớ có người trong lòng rồi.”
“Ai?” Diệp Thành hỏi.
Cố Sướng chỉ vào Thu Diệc, “Cô ấy.”
Diệp Thành nói, “Thu Diệc hả, con này thật nhỏ.”
Cố Sướng: “Không biết dùng lượng từ thì đừng dùng.”
“Vậy tại sao cậu không theo đuổi cô ấy?” Diệp Thành lại hỏi.
Cố Sướng: “Tớ và cậu không giống nhau…… Tớ không nói nhiều như cậu, suốt ngày lẩm bẩm không ngừng……”
Diệp Thành: “……”
Cố Sướng đã sớm biết Diệp Thành thích nói chuyện, đặc biệt là từ sau khi xếp lại chỗ ngồi, cứ đến tiết tự học mỗi ngày liền có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía sau của Diệp Thành và lớp trưởng. Diệp Thành từ đầu đến cuối đều không kêu khát, lớp trưởng lại là cái máy hát có tiếng, hai người cũng được xem như là nói chuyện hợp ý.
Diệp Thành: “Có phải cậu không dám nói chuyện với cô ấy hay không?”
“Là cô ấy không dám nói chuyện với tớ,” Cố Sướng nói, “Nhát gan như vậy, trước kia tớ còn từng cười nhạo cô ấy, haiz.”
“Ai da, cậu đây là điển hình của loại thích ai liền trêu chọc bắt nạt người đó à?” Diệp Thành cười.
“Không phải, khi đó vẫn chưa thích.” Cố Sướng cảm thấy thật hối hận, trước kia bản thân quá đê tiện.
Diệp Thành nghĩ nghĩ rồi nói, “Cũng đâu đến mức phải sợ như vậy. Cậu học giỏi, cô ấy cũng rất chăm chỉ học tập, thế nhưng thành tích lại không thể tiến bộ được. Không phải cậu còn dạy cả Lưu Hỏa nhà tớ à, sao không tiện thể dạy cô ấy luôn đi?”
“Có dạy, dạy thông qua Lưu Hỏa nhà cậu.” Cố Sướng bi ai nói.
Diệp Thành: “…… Cậu làm thế này, muốn đến được đích thì phải vòng qua hai vòng địa cầu mới tới.”
Cố Sướng chua xót, “Không còn cách nào, là do ngày trước tớ quá ngốc.”
Diệp Thành thầm nghĩ, đúng vậy, trước kia anh cũng rất ngốc.
Nhưng cuối cùng tảng đá nặng trĩu trong lòng Diệp Thành cũng được buông xuống. Nếu Cố Sướng thực sự bắt đầu theo đuổi Kỳ Lưu Hỏa, quả thực anh không dám chắc mình có thể thắng được Cố Sướng.
Bình thường khi đi học, Kỳ Lưu Hỏa phát hiện Thu Diệc thường xuyên lén quay lại phía sau nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại, mỗi lần như vậy khuôn mặt nhỏ của cô ấy còn hồng hồng lên.
Có đôi khi cô ấy cũng sẽ mơ màng bay bổng trong thế giới của chính mình, Kỳ Lưu Hỏa có gọi như thế nào, cô ấy cũng không nghe thấy.
Kỳ Lưu Hỏa ném cho cô ấy một mảnh giấy nhỏ.
【 Cậu có tâm sự gì à? 】
Thu Diệc rất thích ở chung với Kỳ Lưu Hỏa. Tâm tư của Kỳ Lưu Hỏa vô cùng tinh tế, cũng không biết rốt cuộc là lớn lên ở một gia đình như thế nào, khiến cho cô có thể ghi nhớ trong lòng đến từng chi tiết nhỏ, cẩn thận đối đãi với Thu Diệc, chưa từng khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.
【 Không có. 】 Thu Diệc trả lời.
Kỳ Lưu Hỏa nhìn tờ giấy mất nửa ngày, từ bỏ việc đáp lại.
Thu Diệc thấy cô không trả lời mình, bản thân lại không yên lòng, liền lặng lẽ đưa cho Kỳ Lưu Hỏa một mảnh giấy khác.
【 Cậu với Cố Sướng thân nhau lắm phải không……】
Kỳ Lưu Hỏa nhíu mày, hình như không phải đặc biệt thân thiết, chủ yếu là do Cố Sướng tốt bụng, rất chủ động nhiệt tình giúp đỡ bạn bè học tập.
【 Cũng được, cậu ấy tốt lắm, làm sao vậy? 】 Kỳ Lưu Hỏa hồi.
Thu Diệc càng buồn bực, cậu ta thật sự tốt như vậy sao? Nếu là thật thì rõ ràng Cố Sướng chỉ không tốt với một mình cô ấy.
Thật hâm mộ Kỳ Lưu Hỏa, tính cách tốt, kiên cường độc lập, mọi người đều yêu quý cô. Cho dù có bị chủ nhiệm lớp nhắc đến chuyện yêu đương cũng không hề sợ hãi chút nào.
Kỳ Lưu Hỏa đã trở thành anh hùng trong lòng Thu Diệc.
Thu Diệc hồi, 【 Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi……】
Kỳ Lưu Hỏa thầm nghĩ, có lẽ Thu Diệc yêu thầm Cố Sướng.
【 Cậu thích Cố Sướng à? 】 Kỳ Lưu Hỏa hỏi.
Thu Diệc nhìn thật lâu vào mảnh giấy ấy, 【 Cũng được. 】
Đó chính là thích.
Kỳ Lưu Hỏa bắt đầu tự hỏi, thường ngày Cố Sướng hay chủ động tiếp xúc với mình, liệu có liên quan đến Thu Diệc hay không?
Từ ngày khai giảng đến nay, cô với Thu Diệc là bạn cùng phòng ký túc xá, còn là bạn cùng giường…… Quan hệ cũng coi như là thân cận nhất, bây giờ lại còn là bạn cùng bàn.
Vậy để hôm nào hỏi giúp cô ấy vậy.
Từ sau ngày bị lão Vương gọi đến nói chuyện, số lần Kỳ Lưu Hỏa bị hỏi bài rõ ràng tăng nhiều hơn, số bài không biết làm cũng ngày càng tăng.
Kỳ Lưu Hỏa vốn còn phiền não tự hoài nghi chính mình có phải càng ngày càng ngốc hay không, nhưng lại thấy có người so sánh tri thức của bản thân với một viên đá, bên trong viên đá chính là những gì bản thân hiểu biết, bên ngoài là những gì chưa biết. Một khi bản thân càng biết nhiều thức hơn, viên đá lại càng lớn, diện tích tiếp xúc với bên ngoài cũng tăng lên, chứng tỏ những thứ không biết sẽ ngày càng nhiều.
Vì thế, thờ phụng tri thức chính là sức mạnh giúp chữa khỏi những suy nghĩ rối rắm trong đầu Kỳ Lưu Hỏa, thậm chí lúc tích góp những đề bài không biết làm, cô còn cảm thấy đặc biệt hưng phấn.
Diệp Thành ngồi ở phía sau, đôi khi có thể nhìn thấy cả một tiết học Kỳ Lưu Hỏa không hề ngẩng đầu lên một lần nào, thậm chí còn học đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Thế này lỡ như…… Đến lúc thi đại học anh vẫn không đuổi kịp cô, liệu cô có chạy mất không?
Vì thế Diệp Thành cũng bắt đầu điên cuồng học.
Đến cuối tuần, Kỳ Lưu Hỏa không đến nhà Diệp Thành học nữa.
Bởi vì mẹ cô không cho cô ra khỏi cửa. Bà cảm thấy một đứa con gái cứ ở mãi nhà người ta như vậy cũng không tốt, nhưng mà bà cũng không thích bạn của Kỳ Lưu Hỏa đến nhà mình. Kết quả là Kỳ Lưu Hỏa chỉ có thể ở nhà.
【 Diệp Thành: Thật sự không học bổ túc nữa sao? Tớ sẽ học tốt hơn cậu nhiều lắm đấy. 】
【 Kỳ Lưu Hỏa: Không đi được, mẹ tớ không cho ra ngoài……】
【 Diệp Thành: Vậy gọi video đi? 】
【 Kỳ Lưu Hỏa: Hả? 】
【 Diệp Thành: Tớ sẽ quay cho cậu nghe tất cả những gì thầy cô giảng, cậu phải chú tâm vào, nếu sơ ý bị tớ đuổi kịp được thì cũng đừng trách tớ……[ gian trá ][ gian trá ]】
/65
|