Diệu Nhiên chỉ vào Lục Mộng Thần nói: “Ngươi……cái đồ quái vật! Trên người của ngươi……tại sao lại mọc ra một lớp vẩy rắn?”
Lục Mộng Thần lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn thấy trên tay và đùi của mình được bao trùm bởi một lớp vẩy dày đặc, thì không khỏi hoảng sợ. Lúc này trong đầu chợt vang lên một thanh âm quen thuộc vô cùng, chính là thanh âm của Tham Thần đại đế: “Hài tử, không cần kinh hoảng, đây là Thần Nhật Chiến Giáp mà ta đã tặng cho ngươi! Vì bảo vệ ngươi mà nó đã phải hiển lộ quá sớm, bất quá đây chỉ là hình thái thuộc cấp thấp nhất của chiến giáp, ngày sau khi công lực của ngươi tăng lên, thì nó cũng sẽ không ngừng thăng cấp. Ai, hài tử, chuyện tiếp theo, đều phải dựa vào ngươi rồi. Tin rằng ngươi có thể làm tốt..……”
Lục Mộng Thần nghe được lời của Tham Thần đại đế thì không khỏi thập phần khích động, trong lòng thầm nói: “Lão nhân gia, sao người tìm được ta?” Tham Thần đại đế nói: “Bởi vì trên người ngươi có tín vật Tham Dục Chi Tỏa của ta, cho nên ta có thể tìm được ngươi, và cũng có thể trao đổi liên lạc với ngươi. Hài tử, đừng phí lời nữa, ngươi hãy mau trở lại trận đấu đi.”
nl.Lục Mộng Thần khôi phục lại như thường, rồi nhìn Diệu Nhiên, cười cười nói: “Sư tỷ, không cần kinh hoảng, đây chính là Thần Nhật Chiến Giáp do một vị dị nhân tiền bối ban tặng cho ta, nó có tác dụng phòng ngự rất tốt.”.kien
Diệu Nhiên nghe xong, không thể nói gì khác hơn, sắc mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Tốt lắm, chúng ta tiếp tục trận đấu, và ta sẽ không lưu tình với ngươi nữa. Ngươi hãy ráng mà đỡ đệ tam thức Đại Lực Kim Cương kiếm pháp của ta!”
Dứt tiếng, trên người Diệu Nhiên chợt dâng lên khí thế uy mãnh, cực kỳ cường đại, như sóng triều ập tới.
Bầu trời vốn đang quang đãng đột nhiên kéo tới từng quầng mây đen to lớn, che mất mặt trời, toàn thể Phong Thần quảng trường đều trở nên hắc ám dị thường.
Xoẹt! Một tia sét kim sắc xẹt qua trên bầu trời. Ngay sau đó, từng tiếng sấm truyền tới ầm ầm ù ù vang lên không ngớt.
Thanh Kim Cương thần kiếm dường như to ra gấp đôi, toàn thân tỏa ra ánh kim sắc quang mang, hoa văn hình rồng trên thân kiếm cũng như sống dậy và hóa thành vô số kim long từ nhỏ đến lớn từ kiếm bay lên cao, rồi không ngừng xoay chuyển, giơ nanh múa vuốt bên trên Diệu Nhiên. Theo du động của kim long, bầu trời càng lúc càng tối, từng tia chớp không ngừng xẹt ngang qua bầu trời, cả tiếng sấm cũng vang vọng khắp nơi trong sơn cốc.
Các đệ tử quan chiến hồi hộp quan sát đến mức tim nhảy vọt lên tới cổ, cả thở mạnh cũng không dám, ai nấy cũng đều nhìn vào sự biến hóa của Diệu Nhiên trên đài mà không chớp mắt.
Vẻ mặt của Thiên Nhất chân nhân trầm tĩnh như nước, toàn bộ tinh thần đều để vào việc chăm chú theo dõi mọi biến hóa trong cuộc đấu.
Sắc diện của Thiên Phong chân nhân cũng lộ ra vẻ lo lắng vô hạn.
Lục Mộng Thần nhìn thấy thiên địa biến sắc, vô số kim long múa lượn trên không, thì biết rằng Diệu Nhiên sư tỷ đang sử chiêu Đại Lực Kim Cương đệ tam thức, chiêu này quả là có uy lực hủy thiên diệt địa. Xem ra, hắn chỉ còn cách sử dụng chiêu Mộng Chi Sơ Thủy mà thôi.
Hai mắt Lục Mộng Thần bắt đầu trở nên mơ mộng xa xăm.
Kim Cương thần kiếm của Diệu Nhiên rốt cuộc cũng chém ra một kích kinh thiên động địa.
Tường Long Tuyệt Diệt Trảm!
Kim Cương thần kiếm lúc này hóa thành một con rồng kim sắc thật lớn, lơ lửng trên không trung, rồi cất lên một tiếng long ngâm nghe rất thanh tao. Những con tiểu kim long dường như nghe được hiệu lệnh, tất cả đều tiến đến bên đại kim long, rồi bắt đầu xoay tròn vòng quanh đại kim long với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy hình dáng cụ thể của chúng, mà chỉ thấy vô số đạo kim quang đang không ngừng vận hành.
Thân thể đại kim long như không có giới hạn, thể tích chợt tăng lên gấp đôi, miệng há ra cực lớn, rồi thổi ra một cỗ hỏa diễm mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa bắn thẳng về hướng của Lục Mộng Thần. Cỗ hỏa diễm cường đại này giống như một dạng quang mang, diện tích hơn mười thước vuông, che kín cả không gian của lôi đài, mênh mông bát ngát như hải triều ập tới.
Vừa rồi vẫn còn hắc ám, nhưng giờ đây sau khi đại kim long phun ra quang mang mãnh liệt, liền chiếu sáng khắp cả quảng trường. Tất cả các đệ tử còn không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy kinh hãi vì thấy mình bị hãm nhập vào trong thế giới kim sắc rực rỡ của đại kim long kia.
Lục Mộng Thần cũng di động, Vân Vụ kiếm cự đại chậm rãi đâm về phía trước, mang theo kiếm thế vi diệu không gì sánh được, từ trên thân Vân Vụ kiếm cũng kích phát ra một cỗ lực lượng rất thần kỳ.
Không gian cùng thời gian của cả lôi đài bắt đầu có biến hóa, trật tự cũng bắt đầu thay đổi.
Không gian rộng lớn trên lôi đài lúc này tựa như biến thành một cái hồ, mà Vân Vụ kiếm trong tay của Lục Mộng Thần lại giống như vô số hòn đá, không ngừng rơi xuống hồ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, xao động, lan tỏa ra khắp không gian.
Những gợn sóng trong không gian ấy không ngừng khuếch trương, khiến cho thời gian bắt đầu chậm lại. Tốc độ của quang mang mãnh liệt do kim sắc cự long phun ra đột nhiên trở nên chậm rãi vô cùng.
Diệu Nhiên chứng kiến thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy thì trong lòng kinh ngạc vô cùng, lúc này nàng mới phát giác ra chính bản thân mình cũng không cử động được, phảng phất như là hoàn toàn trúng phải cấm chế gì đó.
Từng gợn, từng gợn sóng không ngừng tỏa rộng, mang theo sức vặn vẹo bóp méo rất lớn, rồi vặn nát kim long và quang mang từng chút từng chút một. Đại kim long kêu lên một tiếng bi thảm, rồi dần dần biến mất.
Choeng! Kim Cương thần kiếm rơi xuống lôi đài.
Lục Mộng Thần cầm chắc Vân Vụ kiếm trong tay, nhích tới từng tấc từng tấc một. Những gợn sóng to lớn ở trong không gian vẫn liên tục ép tới Diệu Nhiên. Thanh âm nhè nhẹ vang lên, bắt đầu chấn nát cả y phục trên người Diệu Nhiên.
A! Diệu Nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, nàng rất muốn dùng hai tay che đi những bộ vị kín đáo trên cơ thể, nhưng toàn thân giờ đây lại không có cách nào nhúc nhích được.
nl.Trên trời vẫn còn mây đen, toàn thể quảng trường vẫn còn đang chìm trong một màn tối đen, chỉ có Lục Mộng Thần là ở gần Diệu Nhiên nhất nên nhìn thấy mọi chi tiết rất rõ ràng. Hắn vội vàng hạ Vân Vụ kiếm xuống, khẽ lắc hai tay một cái, thì Vân Vụ kiếm chợt hóa thành một đạo vân vụ màu trắng mờ ảo, bao bọc lấy xung quanh Diệu Nhiên.kien
Lục Mộng Thần đột nhiên vung tay phải lên, từ trong Càn Khôn Giới vụt có một bộ y phục màu trắng bay ra, và nó phảng phất như có linh tính, vừa bay ra khỏi Càn Khôn Giới liền như một vật sống phủ lên người Diệu Nhiên, hơn nữa còn tự động điều chỉnh lớn nhỏ, khoác vào rất vừa vặn.
Thấy Diệu Nhiên không còn việc gì nữa, Lục Mộng Thần liền thu hồi Vân Vụ kiếm lại, rồi tươi cười nhẹ giọng nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, tỷ bại rồi!”
Diệu Nhiên lúc này đã khôi phục lại khả năng hoạt động, thấy Kim Cương thần kiếm nằm trên lôi đài, liền biết mình đã hoàn toàn thất bại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Mộng Thần, hồi tưởng lại việc vừa rồi hắn đã giúp nàng che đi những bộ phận kín đáo, đồng thời lại giúp nàng khoác lên một bộ y phục khác, và không để cho nàng bị mất mặt ở Phong Thần Tông. Với sự quan tâm tế nhị như thế, hắn đã khiến cho lòng nàng rung động và tràn đầy cảm kích.
Diệu Nhiên thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, Mộng Thần sư đệ, ta bại rồi!”
Lục Mộng Thần cười nói: “Sư tỷ, ta tặng tỷ bộ Tố Thủy Lan Y này làm lễ vật nhé! Nó cũng do vị dị nhân tiền bối kia ban tặng cho ta, có công năng giống như Thần Nhật Chiến Giáp ở trên người ta, có khả năng phòng ngự rất mạnh. Hy vọng phần lễ vật nho nhỏ này có thể làm cho sư tỷ vui lòng!”
Lục Mộng Thần càng nói càng hăng.
Diệu Nhiên thì chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Chỉ một khắc sau, mây mù trên trời đã tan đi, bầu trời lại khôi phục vẻ quang đãng như trước. Các đệ tử ở dưới đài vẫn còn há hốc miệng, dừng lại tại cảnh giới Mộng Chi Sơ Thủy, kinh thiên động địa lúc nãy.
Một lúc lâu sau, mọi người mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Kim Cương thần kiếm rơi trên sàn lôi đài, thì biết rằng Diệu Nhiên sư tỷ đã bại. Kết quả này quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ rằng Lục Mộng Thần lại có thể thắng, hơn nữa lại còn thi triển chiêu kiếm pháp kỳ dị, một chiêu kiếm pháp tựa như mộng, rốt cuộc đó là loại kiếm pháp gì? Trong lòng ai nấy đều hình thành nghi vấn khó giải.
Mà điều làm cho mọi người càng ngạc nhiên hơn chính là không biết từ lúc nào mà trên người Diệu Nhiên đã thay một bộ y phục khác, còn bộ y phục lúc nãy thì lại bị chấn nát thành từng mảnh rơi dưới sàn, càng làm cho mọi người nghĩ không ra. Vì vậy mà trong chốc lát, tất cả những người quan chiến ở bên dưới đều nổi lên bàn tán xôn xao.
Thiên Nhất chân nhân đã nhìn thấy rõ tất cả sự việc vừa qua, ông ta cũng thập phần chấn kinh với một thức kiếm pháp kỳ dị của Lục Mộng Thần, rốt cuộc đó là kiếm pháp gì? Tại sao hài tử Mộng Thần này lại học được? Nhưng lúc này ông không kịp nghĩ nhiều, trận đấu đã kết thúc, tất nhiên là phải tuyên bố danh vị.
Thiên Nhất chân nhân đứng lên, cao giọng nói: “Ta xin tuyên bố, trận quyết đấu này là Lục Mộng Thần của Mộng Thần Phong giành được thắng lợi.”
Thiên Phong chân nhân thập phần cao hứng, trên mặt toát lên vẻ sung sướng, mặc kệ Lục Mộng Thần làm sao học được chiêu kiếm ấy, tóm lại là Mộng Thần đã đại biểu cho Mộng Thần Phong mà thắng trận, điều này khiến cho ông rất tự hào.
Thần sắc của Minh Hà chân nhân có toát ra chút thất vọng, bà thật không ngờ rằng đệ tam thức của Đại Lực Kim Cương kiếm pháp lại bị bại trước chiêu kiếm kỳ dị kia của Lục Mộng Thần.
Thiên Nhất chân nhân lại nói tiếp: “Lục Mộng Thần, bây giờ ta đem bảo vật trấn môn của bổn phái là Thanh Vân kỳ trao tặng cho con. Hy vọng con có thể bảo tồn nó thật tốt để duy trì chính đạo, phát dương quang đại cho Phong Thần Tông chúng ta.”
Ông vừa dứt lời, liền phất nhẹ một cái, khiến cho Thanh Vân kỳ nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Lục Mộng Thần. Lục Mộng Thần đưa một tay cầm lấy, rồi thu vào trong Càn Khôn Giới, trên mặt thập phần đắc ý, lại có một món bảo bối rơi vào tay mình, tâm tình của hắn lúc này trông chẳng khác nào Tham Thần đại đế năm xưa, đối với với nữ sắc và bảo bối thì đều ham thích vô tận.
Lục Mộng Thần lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn thấy trên tay và đùi của mình được bao trùm bởi một lớp vẩy dày đặc, thì không khỏi hoảng sợ. Lúc này trong đầu chợt vang lên một thanh âm quen thuộc vô cùng, chính là thanh âm của Tham Thần đại đế: “Hài tử, không cần kinh hoảng, đây là Thần Nhật Chiến Giáp mà ta đã tặng cho ngươi! Vì bảo vệ ngươi mà nó đã phải hiển lộ quá sớm, bất quá đây chỉ là hình thái thuộc cấp thấp nhất của chiến giáp, ngày sau khi công lực của ngươi tăng lên, thì nó cũng sẽ không ngừng thăng cấp. Ai, hài tử, chuyện tiếp theo, đều phải dựa vào ngươi rồi. Tin rằng ngươi có thể làm tốt..……”
Lục Mộng Thần nghe được lời của Tham Thần đại đế thì không khỏi thập phần khích động, trong lòng thầm nói: “Lão nhân gia, sao người tìm được ta?” Tham Thần đại đế nói: “Bởi vì trên người ngươi có tín vật Tham Dục Chi Tỏa của ta, cho nên ta có thể tìm được ngươi, và cũng có thể trao đổi liên lạc với ngươi. Hài tử, đừng phí lời nữa, ngươi hãy mau trở lại trận đấu đi.”
nl.Lục Mộng Thần khôi phục lại như thường, rồi nhìn Diệu Nhiên, cười cười nói: “Sư tỷ, không cần kinh hoảng, đây chính là Thần Nhật Chiến Giáp do một vị dị nhân tiền bối ban tặng cho ta, nó có tác dụng phòng ngự rất tốt.”.kien
Diệu Nhiên nghe xong, không thể nói gì khác hơn, sắc mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Tốt lắm, chúng ta tiếp tục trận đấu, và ta sẽ không lưu tình với ngươi nữa. Ngươi hãy ráng mà đỡ đệ tam thức Đại Lực Kim Cương kiếm pháp của ta!”
Dứt tiếng, trên người Diệu Nhiên chợt dâng lên khí thế uy mãnh, cực kỳ cường đại, như sóng triều ập tới.
Bầu trời vốn đang quang đãng đột nhiên kéo tới từng quầng mây đen to lớn, che mất mặt trời, toàn thể Phong Thần quảng trường đều trở nên hắc ám dị thường.
Xoẹt! Một tia sét kim sắc xẹt qua trên bầu trời. Ngay sau đó, từng tiếng sấm truyền tới ầm ầm ù ù vang lên không ngớt.
Thanh Kim Cương thần kiếm dường như to ra gấp đôi, toàn thân tỏa ra ánh kim sắc quang mang, hoa văn hình rồng trên thân kiếm cũng như sống dậy và hóa thành vô số kim long từ nhỏ đến lớn từ kiếm bay lên cao, rồi không ngừng xoay chuyển, giơ nanh múa vuốt bên trên Diệu Nhiên. Theo du động của kim long, bầu trời càng lúc càng tối, từng tia chớp không ngừng xẹt ngang qua bầu trời, cả tiếng sấm cũng vang vọng khắp nơi trong sơn cốc.
Các đệ tử quan chiến hồi hộp quan sát đến mức tim nhảy vọt lên tới cổ, cả thở mạnh cũng không dám, ai nấy cũng đều nhìn vào sự biến hóa của Diệu Nhiên trên đài mà không chớp mắt.
Vẻ mặt của Thiên Nhất chân nhân trầm tĩnh như nước, toàn bộ tinh thần đều để vào việc chăm chú theo dõi mọi biến hóa trong cuộc đấu.
Sắc diện của Thiên Phong chân nhân cũng lộ ra vẻ lo lắng vô hạn.
Lục Mộng Thần nhìn thấy thiên địa biến sắc, vô số kim long múa lượn trên không, thì biết rằng Diệu Nhiên sư tỷ đang sử chiêu Đại Lực Kim Cương đệ tam thức, chiêu này quả là có uy lực hủy thiên diệt địa. Xem ra, hắn chỉ còn cách sử dụng chiêu Mộng Chi Sơ Thủy mà thôi.
Hai mắt Lục Mộng Thần bắt đầu trở nên mơ mộng xa xăm.
Kim Cương thần kiếm của Diệu Nhiên rốt cuộc cũng chém ra một kích kinh thiên động địa.
Tường Long Tuyệt Diệt Trảm!
Kim Cương thần kiếm lúc này hóa thành một con rồng kim sắc thật lớn, lơ lửng trên không trung, rồi cất lên một tiếng long ngâm nghe rất thanh tao. Những con tiểu kim long dường như nghe được hiệu lệnh, tất cả đều tiến đến bên đại kim long, rồi bắt đầu xoay tròn vòng quanh đại kim long với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy hình dáng cụ thể của chúng, mà chỉ thấy vô số đạo kim quang đang không ngừng vận hành.
Thân thể đại kim long như không có giới hạn, thể tích chợt tăng lên gấp đôi, miệng há ra cực lớn, rồi thổi ra một cỗ hỏa diễm mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa bắn thẳng về hướng của Lục Mộng Thần. Cỗ hỏa diễm cường đại này giống như một dạng quang mang, diện tích hơn mười thước vuông, che kín cả không gian của lôi đài, mênh mông bát ngát như hải triều ập tới.
Vừa rồi vẫn còn hắc ám, nhưng giờ đây sau khi đại kim long phun ra quang mang mãnh liệt, liền chiếu sáng khắp cả quảng trường. Tất cả các đệ tử còn không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy kinh hãi vì thấy mình bị hãm nhập vào trong thế giới kim sắc rực rỡ của đại kim long kia.
Lục Mộng Thần cũng di động, Vân Vụ kiếm cự đại chậm rãi đâm về phía trước, mang theo kiếm thế vi diệu không gì sánh được, từ trên thân Vân Vụ kiếm cũng kích phát ra một cỗ lực lượng rất thần kỳ.
Không gian cùng thời gian của cả lôi đài bắt đầu có biến hóa, trật tự cũng bắt đầu thay đổi.
Không gian rộng lớn trên lôi đài lúc này tựa như biến thành một cái hồ, mà Vân Vụ kiếm trong tay của Lục Mộng Thần lại giống như vô số hòn đá, không ngừng rơi xuống hồ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, xao động, lan tỏa ra khắp không gian.
Những gợn sóng trong không gian ấy không ngừng khuếch trương, khiến cho thời gian bắt đầu chậm lại. Tốc độ của quang mang mãnh liệt do kim sắc cự long phun ra đột nhiên trở nên chậm rãi vô cùng.
Diệu Nhiên chứng kiến thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy thì trong lòng kinh ngạc vô cùng, lúc này nàng mới phát giác ra chính bản thân mình cũng không cử động được, phảng phất như là hoàn toàn trúng phải cấm chế gì đó.
Từng gợn, từng gợn sóng không ngừng tỏa rộng, mang theo sức vặn vẹo bóp méo rất lớn, rồi vặn nát kim long và quang mang từng chút từng chút một. Đại kim long kêu lên một tiếng bi thảm, rồi dần dần biến mất.
Choeng! Kim Cương thần kiếm rơi xuống lôi đài.
Lục Mộng Thần cầm chắc Vân Vụ kiếm trong tay, nhích tới từng tấc từng tấc một. Những gợn sóng to lớn ở trong không gian vẫn liên tục ép tới Diệu Nhiên. Thanh âm nhè nhẹ vang lên, bắt đầu chấn nát cả y phục trên người Diệu Nhiên.
A! Diệu Nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, nàng rất muốn dùng hai tay che đi những bộ vị kín đáo trên cơ thể, nhưng toàn thân giờ đây lại không có cách nào nhúc nhích được.
nl.Trên trời vẫn còn mây đen, toàn thể quảng trường vẫn còn đang chìm trong một màn tối đen, chỉ có Lục Mộng Thần là ở gần Diệu Nhiên nhất nên nhìn thấy mọi chi tiết rất rõ ràng. Hắn vội vàng hạ Vân Vụ kiếm xuống, khẽ lắc hai tay một cái, thì Vân Vụ kiếm chợt hóa thành một đạo vân vụ màu trắng mờ ảo, bao bọc lấy xung quanh Diệu Nhiên.kien
Lục Mộng Thần đột nhiên vung tay phải lên, từ trong Càn Khôn Giới vụt có một bộ y phục màu trắng bay ra, và nó phảng phất như có linh tính, vừa bay ra khỏi Càn Khôn Giới liền như một vật sống phủ lên người Diệu Nhiên, hơn nữa còn tự động điều chỉnh lớn nhỏ, khoác vào rất vừa vặn.
Thấy Diệu Nhiên không còn việc gì nữa, Lục Mộng Thần liền thu hồi Vân Vụ kiếm lại, rồi tươi cười nhẹ giọng nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, tỷ bại rồi!”
Diệu Nhiên lúc này đã khôi phục lại khả năng hoạt động, thấy Kim Cương thần kiếm nằm trên lôi đài, liền biết mình đã hoàn toàn thất bại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Mộng Thần, hồi tưởng lại việc vừa rồi hắn đã giúp nàng che đi những bộ phận kín đáo, đồng thời lại giúp nàng khoác lên một bộ y phục khác, và không để cho nàng bị mất mặt ở Phong Thần Tông. Với sự quan tâm tế nhị như thế, hắn đã khiến cho lòng nàng rung động và tràn đầy cảm kích.
Diệu Nhiên thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, Mộng Thần sư đệ, ta bại rồi!”
Lục Mộng Thần cười nói: “Sư tỷ, ta tặng tỷ bộ Tố Thủy Lan Y này làm lễ vật nhé! Nó cũng do vị dị nhân tiền bối kia ban tặng cho ta, có công năng giống như Thần Nhật Chiến Giáp ở trên người ta, có khả năng phòng ngự rất mạnh. Hy vọng phần lễ vật nho nhỏ này có thể làm cho sư tỷ vui lòng!”
Lục Mộng Thần càng nói càng hăng.
Diệu Nhiên thì chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Chỉ một khắc sau, mây mù trên trời đã tan đi, bầu trời lại khôi phục vẻ quang đãng như trước. Các đệ tử ở dưới đài vẫn còn há hốc miệng, dừng lại tại cảnh giới Mộng Chi Sơ Thủy, kinh thiên động địa lúc nãy.
Một lúc lâu sau, mọi người mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Kim Cương thần kiếm rơi trên sàn lôi đài, thì biết rằng Diệu Nhiên sư tỷ đã bại. Kết quả này quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ rằng Lục Mộng Thần lại có thể thắng, hơn nữa lại còn thi triển chiêu kiếm pháp kỳ dị, một chiêu kiếm pháp tựa như mộng, rốt cuộc đó là loại kiếm pháp gì? Trong lòng ai nấy đều hình thành nghi vấn khó giải.
Mà điều làm cho mọi người càng ngạc nhiên hơn chính là không biết từ lúc nào mà trên người Diệu Nhiên đã thay một bộ y phục khác, còn bộ y phục lúc nãy thì lại bị chấn nát thành từng mảnh rơi dưới sàn, càng làm cho mọi người nghĩ không ra. Vì vậy mà trong chốc lát, tất cả những người quan chiến ở bên dưới đều nổi lên bàn tán xôn xao.
Thiên Nhất chân nhân đã nhìn thấy rõ tất cả sự việc vừa qua, ông ta cũng thập phần chấn kinh với một thức kiếm pháp kỳ dị của Lục Mộng Thần, rốt cuộc đó là kiếm pháp gì? Tại sao hài tử Mộng Thần này lại học được? Nhưng lúc này ông không kịp nghĩ nhiều, trận đấu đã kết thúc, tất nhiên là phải tuyên bố danh vị.
Thiên Nhất chân nhân đứng lên, cao giọng nói: “Ta xin tuyên bố, trận quyết đấu này là Lục Mộng Thần của Mộng Thần Phong giành được thắng lợi.”
Thiên Phong chân nhân thập phần cao hứng, trên mặt toát lên vẻ sung sướng, mặc kệ Lục Mộng Thần làm sao học được chiêu kiếm ấy, tóm lại là Mộng Thần đã đại biểu cho Mộng Thần Phong mà thắng trận, điều này khiến cho ông rất tự hào.
Thần sắc của Minh Hà chân nhân có toát ra chút thất vọng, bà thật không ngờ rằng đệ tam thức của Đại Lực Kim Cương kiếm pháp lại bị bại trước chiêu kiếm kỳ dị kia của Lục Mộng Thần.
Thiên Nhất chân nhân lại nói tiếp: “Lục Mộng Thần, bây giờ ta đem bảo vật trấn môn của bổn phái là Thanh Vân kỳ trao tặng cho con. Hy vọng con có thể bảo tồn nó thật tốt để duy trì chính đạo, phát dương quang đại cho Phong Thần Tông chúng ta.”
Ông vừa dứt lời, liền phất nhẹ một cái, khiến cho Thanh Vân kỳ nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Lục Mộng Thần. Lục Mộng Thần đưa một tay cầm lấy, rồi thu vào trong Càn Khôn Giới, trên mặt thập phần đắc ý, lại có một món bảo bối rơi vào tay mình, tâm tình của hắn lúc này trông chẳng khác nào Tham Thần đại đế năm xưa, đối với với nữ sắc và bảo bối thì đều ham thích vô tận.
/118
|