Minh Phi trông thấy bộ dạng kinh ngạc của Dạ Nguyệt thì trong lòng có chút đắc ý, dù sao thì “người có tên, cây có bóng”, xem ra danh tiếng của cung chủ Nghiễm Hàn cung thật là có tác dụng dọa người. Minh Phi khẽ mỉm cười, tuy nhiên, nụ cười ấy lại có chút lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Không sai, ta chính là Minh Phi cung chủ! Từ nãy đến giờ ta đã nói chuyện rất khách sáo rồi đấy, giờ đây ngươi đã biết ta là ai, chẳng lẽ còn không giao Lục Mộng Thần cho ta?”
Dạ Nguyệt lòng dạ rối bời, nàng không ngờ đối thủ trước mắt mình đây lại chính là đỉnh đỉnh đại danh Minh Phi cung chủ. Tại Tu Chân giới, có ai mà không biết thủ đoạn của Minh Phi cung chủ là lãnh khốc vô tình!?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Dạ Nguyệt trong lúc bối rối, ánh mắt của nàng chuyển từ Minh Phi sang tới bên người Lục Mộng Thần, khi thấy Lục Mộng Thần chỉ là một người bình thường, khuôn mặt thuần phác thì không biết tại sao trong lòng Dạ Nguyệt đột nhiên lại dao động mãnh liệt, đột nhiên nàng ý thức được trên thế gian này, còn có cái gì quan trọng hơn tình yêu? Còn có gì quan trọng hơn là vì người mình yêu mà sẵn sàng hy sinh thân mình? Vô số nam nhân đã gặp trước kia đối với nàng đều như mây khói, chẳng chút quan tâm, thật khó khăn lắm mới có một nam tử làm cho nàng động tâm, như vậy cũng xứng đáng để nàng hy sinh vì hắn lắm chứ.
Nhất định phải bảo vệ Mộng Thần, cho dù có phải hy sinh tính mạng thì ta cũng không tiếc! Dạ Nguyệt tại thời khắc này đã ra một quyết định ảnh hưởng đến cả đời của nàng.
Minh Phi lặng lẽ quan sát Dạ Nguyệt, phát giác ra thần tình của nàng đột nhiên khởi sắc, thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Dạ Nguyệt âu yếm nhìn Lục Mộng Thần với muôn vạn tình thâm, sau đó nàng ngẩng cao đầu, vẻ mặt rất kiên nghị cất tiếng: ”Minh Phi cung chủ, ta sẽ không giao Mộng Thần cho ngươi. Đến đây đi, hãy cho ta lãnh giáo thực lực của Minh Phi cung chủ trong truyền thuyết rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào!”
Minh Phi nộ khí đùng đùng, cười nhạt: “Nếu ngươi đã muốn chết đến thế thì cũng đừng oán trách ta. Lại đây nào, ngươi cứ động thủ trước, tránh để ta mang tiếng hà hiếp kẻ tiểu bối.”
Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa tay thủ thế, giơ cao Thối Thủy Nguyệt đao, khẽ niệm chú ngữ. Ánh đao chớp lóe, phảng phất nổi lên vô số quang mang nhấp nháy, Hắc Vực yêu ở phía sau cũng nhất tề hống vang, tựa như cuồng loạn, mở to miệng như những cái chậu máu, rồi vội vàng cắn xé những thi thể đóng băng trước mặt.
Đống thi thể đã bị đông đá cứng ngắc, nhưng hàm răng của đám Hắc Vực yêu vô cùng sắc bén, xé rách từng mảng, máu tươi văng ra, phủ khắp mặt đất. Hắc Vực yêu điên cuồng nuốt chửng đồng loại, cả sơn cốc nổi lên một cơn gió tanh mưa máu! Sau khi nuốt xong những đồng loại, cơ thể Hắc Vực yêu bắt đầu lớn dần lên gấp bội phần, cao khoảng mấy chục thước, tựa như một ngọn núi vậy, mỗi một bước chân lướt đi trên mặt đất lại phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Toàn thể sơn cốc đều bị chấn động, lá cây rơi rụng, chim muông ở trong rừng đều bị kinh hoảng mà bay tán loạn khắp nơi.
Thanh xà vươn thân hình khổng lồ của nó lên cao, Dạ Nguyệt đứng thẳng trên đầu nó, khuôn mặt của nàng tràn ngập khí tức tử vong, Thối Thủy Nguyệt đao tựa như tử thần gầm rít lên, phát ra từng đợt âm thanh sắc nhọn, hãi hùng, phá không truyền tới mọi ngóc ngách trong cả sơn cốc.
Hơn vạn con Hắc Vực yêu, trải qua một lúc cắn nuốt hợp thể, sau đó còn lại ngoài ba ngàn con. Thể tích khổng lồ cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ của chúng, trái lại tốc độ đó còn tăng lên một cách chóng mặt. Từng đạo hắc ảnh giống như tia chớp, xẹt qua rất nhanh ngay sát trên mặt đất, loan đao trong tay không mang theo một tia sáng nào, khí tức vô cùng cường đại, âm thầm từ các góc độ hóc hiểm chém về phía Minh Phi.
Minh Phi thu hồi sự khinh thị vào lại trong lòng, nàng biết rõ rằng, Hắc Vực yêu sau khi trải qua hợp thể thì thực lực sẽ cường liệt đến cỡ nào, lại càng biết rõ lực công kích nghiêng trời lệch đất của bọn chúng, nên Minh Phi đã nhanh chóng rút thanh Hàn Tịch thần kiếm ra, và chém vút một đạo quang hoa sáng lòa vào không gian trước mặt. Hàn Tịch thần kiếm màu bạc trở nên to lớn hơn trước gấp bội, ngân quang tỏa ra tứ phía, rồi nó hóa thành vô số thân kiếm, được sắp xếp giăng mắc sáng ngời cả không trung.
Kiếm ảnh cực lớn hiện ra, không ngừng tỏa ra hàn khí và tạo thành một băng sơn hùng hậu, phát tán khí tức sâm nghiêm mà lạnh lẽo vô cùng.
Hắc Vực yêu sau khi trải qua hợp thể, lực chiến đấu được gia tăng rất nhiều. Dưới cái lạnh này, thân thể nhanh chóng kết xuất ra một đạo ô hắc lân giáp, hoàn toàn ngăn cản cái rét lạnh ở bên ngoài. Đối mặt với kiếm ảnh như băng sơn, Hắc Vực yêu dường như không hề sợ hãi, thể hiện uy thế hung mãnh, loan đao từ khắp nơi chép vào kiếm ảnh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đòn công kích vừa rồi là của Hắc Vực yêu đánh vào kiếm sơn của Minh Phi, phát ra những tiếng nổ oanh thiên liệt địa. Có những con Hắc Vực yêu bị Hàn Tịch thần kiếm chém cho nát bấy, có con thì bị chém đứt cánh tay, con khác thì bị chém rơi đầu. Tất cả đều bị đóng băng cách ba thước cách ba thước trước mặt nàng. Đường đường là Minh Phi cung chủ, dĩ nhiên uy lực là không thể xem thường, quả là đã đạt đến độ xuất thần nhập hóa rồi.
Dạ Nguyệt cả kinh, thầm nghĩ võ công của Minh Phi cung chủ thật là bá đạo! Nhìn thấy máu cùng hắc nhục rơi đầy đất, từ mắt Dạ Nguyệt phát ra vô số đạo tinh quang, trực tiếp bắn vào Thối Thủy Nguyệt đao.
Đinh! Đinh! Thối Thủy Nguyệt Đao mãnh liệt phát ra nhưng tiếng vang trong vắt, lần lượt ảnh hưởng đến những thi thể la liệt đang nằm trên đất, dường như khiến chúng hồi sinh, mục tiêu không phải là Minh Phi, mà là hướng đến những con Hắc Vực yêu còn sống bên cạnh nàng, những thi thể nát bấy đó phảng phất như ẩn hiện trong mắt nàng, từng thi thể một dần dần cũng chui vào miệng của những con còn sống sót.
Còn lại hơn ngàn Hắc Vực yêu, chúng điên cuồng gặm nhấm phần thi thể của đồng loại không biểu lộ một chút cảm tình. Lúc này thân thể bọn chúng đồng loạt phát sinh biến hóa, thể tích gia tăng cực nhanh, chỉ trong chớp mắt thì đã đạt tới hơn ba mươi thước, cao lớn che phủ cả sơn cốc, miệng thì không ngừng gào rú, máu đen từ bên mép chảy xuống ròng ròng, tay cầm loan đao huy vũ thật nhanh, rồi nặng nề đạp từng bước làm rung chuyển cả đại địa mà tiến về phía trước.
Ầm ầm! Những thanh âm cực lớn đó truyền đến tai Minh Phi, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng biết rất rõ đặc điểm của Hắc Vực yêu, chúng liên tục điên cuồng tấn công, rồi trải qua việc ăn thịt đồng loại mà không ngừng hợp thể biến dị, cuối cùng sức mạnh sẽ càng lúc càng tăng. Mặc dù vậy, Minh Phi vẫn hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình, bất quá nàng lại rất chán ghét máu đen nhầy nhầy bám trên người. Vì vậy liền vận khởi hộ thân chân nguyên toàn thân, rồi đánh văng những giọt máu vừa tiếp xúc vào thân thể nàng.
Trải qua một phen chém giết, tấm bạch y trắng như tuyết của Minh Phi vẫn vẹn nguyên, dung nhan tuyệt sắc thật là thanh tao thoát tục, phiêu diêu thanh thoát.
Khuôn mặt của Dạ Nguyệt vẫn không đổi sắc, huy động thanh xà mình dài mấy chục thước vươn lên cao, rồi nhẹ nhàng vung Thối Thủy Nguyệt đao, một đạo quang mang xẹt qua, Hắc Vực Yêu cũng nhất tề rống lên một tiếng, rùng mình hạ xuống rồi đột nhiên nhảy lên cao mấy trăm thước. Bọn chúng từ trên cao hạ xuống, với thân thể to lớn nên tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, hắc sắc loan đao xuất ra vô số đạo hắc ảnh mỹ lệ, giống như dòng thủy ngân điên cuồng đánh xuống.
Bất luận là loan đao hay hơn ngàn con Hắc Vực yêu cao mấy chục thước, với một trọng lượng nặng đến mấy chục ngàn cân từ cao trên không trung nện xuống thì cỗ lực lượng đó phải cực kỳ cường hãn. Hơn nữa, trong phạm vi vài trăm thước, đều bị thân ảnh của Hắc Vực yêu bao phủ, tất cả đều đen kịt, ngay cả ánh mặt trời cũng bị che đi.
Minh Phi khẽ nheo mắt, rồi toàn lực tăng cường vận chuyển chân nguyên, toàn thân Hàn Tịch thần kiếm tỏa rực quang mang, mặc dù không có gió nhưng y phục trên người nàng vẫn tung bay phần phật. Thì ra Minh Phi đang chuẩn bị thi triển một chiêu có uy lực rất mạnh trong Hàn Băng kiếm pháp của Nghiễm Hàn cung.
Hàn Nguyệt Toái Liệt!
Nhận thấy tiếng hô càng lúc càng lớn, bóng đen khổng lồ của Hắc Vực yêu càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Trong tình huống bị ngàn quân áp đảo này, Minh Phi đưa tay nâng Hàn Tịch thần kiếm lên, rồi nhắm hướng bầu trời chém tới thật mạnh, trong phút chốc, từ mũi kiếm xuất ra một vầng trăng tròn màu bạc, chiếu sáng vạn trượng. Vô số kình khí từ bên trong bắn ra, rồi nương theo vầng trăng bạc không ngừng chuyển động.
Vầng trăng tròn hùng vĩ màu bạc va chạm với vô số Hắc Vực yêu khổng lồ, phát ra tiếng nổ ầm ầm, ngân nguyệt chém vào phần trên của Hắc Vực yêu làm cho rách da, hở thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Sau đó, ngân nguyệt vẫn chưa tiêu đi, vẫn cứ vừa xoay tròn vừa bay lên cao, và nâng cả đám Hắc Vực yêu theo. Lãnh nhiệt của ngân nguyệt càng tăng trưởng thật nhanh, có rất nhiều con Hắc Vực yêu bị lạnh đến nỗi không ngừng rống to, chúng muốn mượn tiếng thét để chống lại cơn giá rét cực độ này.
Phanh! Ngân nguyệt chợt vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu bạc, như những tia chớp tập kích vào cơ thể của đám Hắc Vực yêu, như ánh nắng mặt trời chiếu vào tuyết trắng, đều tan ra thành những phiến ngân quang thật nhỏ, thấm vào Hắc Vực yêu. Một trận mưa thịt và hắc huyết đổ ập xuống, thì ra đó chính là máu tươi và thân thể của Hắc Vực yêu đã bị nổ tan xác mà rơi xuống.
Cả bầu trời như nổi lên một cơn cuồng phong bạo vũ đen kịt, rồi từ trên cao có một thân hình to lớn đang ầm ầm rơi xuống.
Minh Phi nhẹ múa Hàn Tịch thần kiếm, nhất nhất dẫn động các thi thể tan nát ở chung quanh. Vừa rồi bóng đen còn che kín bầu trời, bây giờ đều rơi xuống mặt đất xung quanh, chất cao như núi.
Lúc này sắc mặt của Dạ Nguyệt chuyển sang trắng bệt, thất kinh tự nhủ: “Minh Phi cung chủ quả nhiên lợi hại! Hắc Vực yêu lợi hại như thế mà cũng bị đánh tan nát!” Dạ Nguyệt khe khẽ than một tiếng. Thanh xà phảng phất như cũng mang theo một loại bi tráng vô tận, rít nhẹ một tiếng, sau đó thè ra cái lưỡi thật lớn đỏ au như huyết, uốn lượn thân mình trườn tới. Dạ Nguyệt liền dụng đao, Thối Thủy Nguyệt đao điên cuồng theo lưỡi của thanh xà mà hấp huyết.
Thân hình thanh xà bắt đầu nhỏ đi, Dạ Nguyệt vội vàng rút Thối Thủy Nguyệt đao ra, hướng lên không trung vũ động, thi thể to lớn như núi của Hắc Vực yêu lại đứng lên, sống lại. Thi thể màu đen đã chẳng còn có thể phân biệt đâu là miệng, chỉ cần có chỗ xuất huyết thì đều bắt đầu bị cắn nuốt, cùng dung hợp.
Xem ra chúng lại muốn hợp thể, Minh Phi lạnh lùng nhìn tất cả diễn biến. Trong một chu vi quanh chỗ nàng đứng khoảng năm thước, mặt đất không hề dính lấy ngay cả một giọt huyết nào.
Hô! Cả sơn cốc đột nhiên thổi lên một cơn gió lạnh, Hắc Vực yêu cuối cùng cũng hoàn tất việc hợp thể, hình thành một con cự thú cao cả trăm thước! Lại được thêm máu của thanh xà triệu dẫn, Hắc Vực yêu hoàn toàn bị dị hóa. Mặt ngoài của thân hình khổng lồ màu đen đã bị che kín bởi một tầng da rắn màu xanh đậm, hai cánh tay dài, giờ đây càng dài thêm với mười cái đuôi rắn, động tác không chỉ càng thêm linh hoạt, hơn nữa vô số đuôi rắn đều tùy tiện có thể đánh ra với sức mạnh kinh thiên động địa! Đôi chân tráng kiện ẩn chứa một lực lượng mãnh liệt có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Còn cái đầu dài thật nhỏ màu đen, hai bên tả hữu là ba cái đầu rắn màu xanh đen, cái nào cũng ngoác miệng thè lưỡi, rít lên từng hồi.
Cả thân thể cao lớn tán xuất ra huyết tinh với khí thế uy mãnh, cường liệt, một loại khí thế tạo cho người ta cảm giác thật kinh khủng, lúc nào cũng sẵn sàng cắn xé đối thủ.
Con quái thú này chẳng những là vô cùng kỳ dị, mà còn cực kỳ cao lớn nữa. Hàn khí trên mặt của Minh Phi càng gia tăng, nhanh chóng nắm chặt Hàn Tịch thần kiếm trong tay, chuẩn bị thi triển một kích kinh thiên khác……..
Dạ Nguyệt lòng dạ rối bời, nàng không ngờ đối thủ trước mắt mình đây lại chính là đỉnh đỉnh đại danh Minh Phi cung chủ. Tại Tu Chân giới, có ai mà không biết thủ đoạn của Minh Phi cung chủ là lãnh khốc vô tình!?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Dạ Nguyệt trong lúc bối rối, ánh mắt của nàng chuyển từ Minh Phi sang tới bên người Lục Mộng Thần, khi thấy Lục Mộng Thần chỉ là một người bình thường, khuôn mặt thuần phác thì không biết tại sao trong lòng Dạ Nguyệt đột nhiên lại dao động mãnh liệt, đột nhiên nàng ý thức được trên thế gian này, còn có cái gì quan trọng hơn tình yêu? Còn có gì quan trọng hơn là vì người mình yêu mà sẵn sàng hy sinh thân mình? Vô số nam nhân đã gặp trước kia đối với nàng đều như mây khói, chẳng chút quan tâm, thật khó khăn lắm mới có một nam tử làm cho nàng động tâm, như vậy cũng xứng đáng để nàng hy sinh vì hắn lắm chứ.
Nhất định phải bảo vệ Mộng Thần, cho dù có phải hy sinh tính mạng thì ta cũng không tiếc! Dạ Nguyệt tại thời khắc này đã ra một quyết định ảnh hưởng đến cả đời của nàng.
Minh Phi lặng lẽ quan sát Dạ Nguyệt, phát giác ra thần tình của nàng đột nhiên khởi sắc, thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Dạ Nguyệt âu yếm nhìn Lục Mộng Thần với muôn vạn tình thâm, sau đó nàng ngẩng cao đầu, vẻ mặt rất kiên nghị cất tiếng: ”Minh Phi cung chủ, ta sẽ không giao Mộng Thần cho ngươi. Đến đây đi, hãy cho ta lãnh giáo thực lực của Minh Phi cung chủ trong truyền thuyết rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào!”
Minh Phi nộ khí đùng đùng, cười nhạt: “Nếu ngươi đã muốn chết đến thế thì cũng đừng oán trách ta. Lại đây nào, ngươi cứ động thủ trước, tránh để ta mang tiếng hà hiếp kẻ tiểu bối.”
Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa tay thủ thế, giơ cao Thối Thủy Nguyệt đao, khẽ niệm chú ngữ. Ánh đao chớp lóe, phảng phất nổi lên vô số quang mang nhấp nháy, Hắc Vực yêu ở phía sau cũng nhất tề hống vang, tựa như cuồng loạn, mở to miệng như những cái chậu máu, rồi vội vàng cắn xé những thi thể đóng băng trước mặt.
Đống thi thể đã bị đông đá cứng ngắc, nhưng hàm răng của đám Hắc Vực yêu vô cùng sắc bén, xé rách từng mảng, máu tươi văng ra, phủ khắp mặt đất. Hắc Vực yêu điên cuồng nuốt chửng đồng loại, cả sơn cốc nổi lên một cơn gió tanh mưa máu! Sau khi nuốt xong những đồng loại, cơ thể Hắc Vực yêu bắt đầu lớn dần lên gấp bội phần, cao khoảng mấy chục thước, tựa như một ngọn núi vậy, mỗi một bước chân lướt đi trên mặt đất lại phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Toàn thể sơn cốc đều bị chấn động, lá cây rơi rụng, chim muông ở trong rừng đều bị kinh hoảng mà bay tán loạn khắp nơi.
Thanh xà vươn thân hình khổng lồ của nó lên cao, Dạ Nguyệt đứng thẳng trên đầu nó, khuôn mặt của nàng tràn ngập khí tức tử vong, Thối Thủy Nguyệt đao tựa như tử thần gầm rít lên, phát ra từng đợt âm thanh sắc nhọn, hãi hùng, phá không truyền tới mọi ngóc ngách trong cả sơn cốc.
Hơn vạn con Hắc Vực yêu, trải qua một lúc cắn nuốt hợp thể, sau đó còn lại ngoài ba ngàn con. Thể tích khổng lồ cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ của chúng, trái lại tốc độ đó còn tăng lên một cách chóng mặt. Từng đạo hắc ảnh giống như tia chớp, xẹt qua rất nhanh ngay sát trên mặt đất, loan đao trong tay không mang theo một tia sáng nào, khí tức vô cùng cường đại, âm thầm từ các góc độ hóc hiểm chém về phía Minh Phi.
Minh Phi thu hồi sự khinh thị vào lại trong lòng, nàng biết rõ rằng, Hắc Vực yêu sau khi trải qua hợp thể thì thực lực sẽ cường liệt đến cỡ nào, lại càng biết rõ lực công kích nghiêng trời lệch đất của bọn chúng, nên Minh Phi đã nhanh chóng rút thanh Hàn Tịch thần kiếm ra, và chém vút một đạo quang hoa sáng lòa vào không gian trước mặt. Hàn Tịch thần kiếm màu bạc trở nên to lớn hơn trước gấp bội, ngân quang tỏa ra tứ phía, rồi nó hóa thành vô số thân kiếm, được sắp xếp giăng mắc sáng ngời cả không trung.
Kiếm ảnh cực lớn hiện ra, không ngừng tỏa ra hàn khí và tạo thành một băng sơn hùng hậu, phát tán khí tức sâm nghiêm mà lạnh lẽo vô cùng.
Hắc Vực yêu sau khi trải qua hợp thể, lực chiến đấu được gia tăng rất nhiều. Dưới cái lạnh này, thân thể nhanh chóng kết xuất ra một đạo ô hắc lân giáp, hoàn toàn ngăn cản cái rét lạnh ở bên ngoài. Đối mặt với kiếm ảnh như băng sơn, Hắc Vực yêu dường như không hề sợ hãi, thể hiện uy thế hung mãnh, loan đao từ khắp nơi chép vào kiếm ảnh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đòn công kích vừa rồi là của Hắc Vực yêu đánh vào kiếm sơn của Minh Phi, phát ra những tiếng nổ oanh thiên liệt địa. Có những con Hắc Vực yêu bị Hàn Tịch thần kiếm chém cho nát bấy, có con thì bị chém đứt cánh tay, con khác thì bị chém rơi đầu. Tất cả đều bị đóng băng cách ba thước cách ba thước trước mặt nàng. Đường đường là Minh Phi cung chủ, dĩ nhiên uy lực là không thể xem thường, quả là đã đạt đến độ xuất thần nhập hóa rồi.
Dạ Nguyệt cả kinh, thầm nghĩ võ công của Minh Phi cung chủ thật là bá đạo! Nhìn thấy máu cùng hắc nhục rơi đầy đất, từ mắt Dạ Nguyệt phát ra vô số đạo tinh quang, trực tiếp bắn vào Thối Thủy Nguyệt đao.
Đinh! Đinh! Thối Thủy Nguyệt Đao mãnh liệt phát ra nhưng tiếng vang trong vắt, lần lượt ảnh hưởng đến những thi thể la liệt đang nằm trên đất, dường như khiến chúng hồi sinh, mục tiêu không phải là Minh Phi, mà là hướng đến những con Hắc Vực yêu còn sống bên cạnh nàng, những thi thể nát bấy đó phảng phất như ẩn hiện trong mắt nàng, từng thi thể một dần dần cũng chui vào miệng của những con còn sống sót.
Còn lại hơn ngàn Hắc Vực yêu, chúng điên cuồng gặm nhấm phần thi thể của đồng loại không biểu lộ một chút cảm tình. Lúc này thân thể bọn chúng đồng loạt phát sinh biến hóa, thể tích gia tăng cực nhanh, chỉ trong chớp mắt thì đã đạt tới hơn ba mươi thước, cao lớn che phủ cả sơn cốc, miệng thì không ngừng gào rú, máu đen từ bên mép chảy xuống ròng ròng, tay cầm loan đao huy vũ thật nhanh, rồi nặng nề đạp từng bước làm rung chuyển cả đại địa mà tiến về phía trước.
Ầm ầm! Những thanh âm cực lớn đó truyền đến tai Minh Phi, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng biết rất rõ đặc điểm của Hắc Vực yêu, chúng liên tục điên cuồng tấn công, rồi trải qua việc ăn thịt đồng loại mà không ngừng hợp thể biến dị, cuối cùng sức mạnh sẽ càng lúc càng tăng. Mặc dù vậy, Minh Phi vẫn hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình, bất quá nàng lại rất chán ghét máu đen nhầy nhầy bám trên người. Vì vậy liền vận khởi hộ thân chân nguyên toàn thân, rồi đánh văng những giọt máu vừa tiếp xúc vào thân thể nàng.
Trải qua một phen chém giết, tấm bạch y trắng như tuyết của Minh Phi vẫn vẹn nguyên, dung nhan tuyệt sắc thật là thanh tao thoát tục, phiêu diêu thanh thoát.
Khuôn mặt của Dạ Nguyệt vẫn không đổi sắc, huy động thanh xà mình dài mấy chục thước vươn lên cao, rồi nhẹ nhàng vung Thối Thủy Nguyệt đao, một đạo quang mang xẹt qua, Hắc Vực Yêu cũng nhất tề rống lên một tiếng, rùng mình hạ xuống rồi đột nhiên nhảy lên cao mấy trăm thước. Bọn chúng từ trên cao hạ xuống, với thân thể to lớn nên tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, hắc sắc loan đao xuất ra vô số đạo hắc ảnh mỹ lệ, giống như dòng thủy ngân điên cuồng đánh xuống.
Bất luận là loan đao hay hơn ngàn con Hắc Vực yêu cao mấy chục thước, với một trọng lượng nặng đến mấy chục ngàn cân từ cao trên không trung nện xuống thì cỗ lực lượng đó phải cực kỳ cường hãn. Hơn nữa, trong phạm vi vài trăm thước, đều bị thân ảnh của Hắc Vực yêu bao phủ, tất cả đều đen kịt, ngay cả ánh mặt trời cũng bị che đi.
Minh Phi khẽ nheo mắt, rồi toàn lực tăng cường vận chuyển chân nguyên, toàn thân Hàn Tịch thần kiếm tỏa rực quang mang, mặc dù không có gió nhưng y phục trên người nàng vẫn tung bay phần phật. Thì ra Minh Phi đang chuẩn bị thi triển một chiêu có uy lực rất mạnh trong Hàn Băng kiếm pháp của Nghiễm Hàn cung.
Hàn Nguyệt Toái Liệt!
Nhận thấy tiếng hô càng lúc càng lớn, bóng đen khổng lồ của Hắc Vực yêu càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Trong tình huống bị ngàn quân áp đảo này, Minh Phi đưa tay nâng Hàn Tịch thần kiếm lên, rồi nhắm hướng bầu trời chém tới thật mạnh, trong phút chốc, từ mũi kiếm xuất ra một vầng trăng tròn màu bạc, chiếu sáng vạn trượng. Vô số kình khí từ bên trong bắn ra, rồi nương theo vầng trăng bạc không ngừng chuyển động.
Vầng trăng tròn hùng vĩ màu bạc va chạm với vô số Hắc Vực yêu khổng lồ, phát ra tiếng nổ ầm ầm, ngân nguyệt chém vào phần trên của Hắc Vực yêu làm cho rách da, hở thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Sau đó, ngân nguyệt vẫn chưa tiêu đi, vẫn cứ vừa xoay tròn vừa bay lên cao, và nâng cả đám Hắc Vực yêu theo. Lãnh nhiệt của ngân nguyệt càng tăng trưởng thật nhanh, có rất nhiều con Hắc Vực yêu bị lạnh đến nỗi không ngừng rống to, chúng muốn mượn tiếng thét để chống lại cơn giá rét cực độ này.
Phanh! Ngân nguyệt chợt vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu bạc, như những tia chớp tập kích vào cơ thể của đám Hắc Vực yêu, như ánh nắng mặt trời chiếu vào tuyết trắng, đều tan ra thành những phiến ngân quang thật nhỏ, thấm vào Hắc Vực yêu. Một trận mưa thịt và hắc huyết đổ ập xuống, thì ra đó chính là máu tươi và thân thể của Hắc Vực yêu đã bị nổ tan xác mà rơi xuống.
Cả bầu trời như nổi lên một cơn cuồng phong bạo vũ đen kịt, rồi từ trên cao có một thân hình to lớn đang ầm ầm rơi xuống.
Minh Phi nhẹ múa Hàn Tịch thần kiếm, nhất nhất dẫn động các thi thể tan nát ở chung quanh. Vừa rồi bóng đen còn che kín bầu trời, bây giờ đều rơi xuống mặt đất xung quanh, chất cao như núi.
Lúc này sắc mặt của Dạ Nguyệt chuyển sang trắng bệt, thất kinh tự nhủ: “Minh Phi cung chủ quả nhiên lợi hại! Hắc Vực yêu lợi hại như thế mà cũng bị đánh tan nát!” Dạ Nguyệt khe khẽ than một tiếng. Thanh xà phảng phất như cũng mang theo một loại bi tráng vô tận, rít nhẹ một tiếng, sau đó thè ra cái lưỡi thật lớn đỏ au như huyết, uốn lượn thân mình trườn tới. Dạ Nguyệt liền dụng đao, Thối Thủy Nguyệt đao điên cuồng theo lưỡi của thanh xà mà hấp huyết.
Thân hình thanh xà bắt đầu nhỏ đi, Dạ Nguyệt vội vàng rút Thối Thủy Nguyệt đao ra, hướng lên không trung vũ động, thi thể to lớn như núi của Hắc Vực yêu lại đứng lên, sống lại. Thi thể màu đen đã chẳng còn có thể phân biệt đâu là miệng, chỉ cần có chỗ xuất huyết thì đều bắt đầu bị cắn nuốt, cùng dung hợp.
Xem ra chúng lại muốn hợp thể, Minh Phi lạnh lùng nhìn tất cả diễn biến. Trong một chu vi quanh chỗ nàng đứng khoảng năm thước, mặt đất không hề dính lấy ngay cả một giọt huyết nào.
Hô! Cả sơn cốc đột nhiên thổi lên một cơn gió lạnh, Hắc Vực yêu cuối cùng cũng hoàn tất việc hợp thể, hình thành một con cự thú cao cả trăm thước! Lại được thêm máu của thanh xà triệu dẫn, Hắc Vực yêu hoàn toàn bị dị hóa. Mặt ngoài của thân hình khổng lồ màu đen đã bị che kín bởi một tầng da rắn màu xanh đậm, hai cánh tay dài, giờ đây càng dài thêm với mười cái đuôi rắn, động tác không chỉ càng thêm linh hoạt, hơn nữa vô số đuôi rắn đều tùy tiện có thể đánh ra với sức mạnh kinh thiên động địa! Đôi chân tráng kiện ẩn chứa một lực lượng mãnh liệt có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Còn cái đầu dài thật nhỏ màu đen, hai bên tả hữu là ba cái đầu rắn màu xanh đen, cái nào cũng ngoác miệng thè lưỡi, rít lên từng hồi.
Cả thân thể cao lớn tán xuất ra huyết tinh với khí thế uy mãnh, cường liệt, một loại khí thế tạo cho người ta cảm giác thật kinh khủng, lúc nào cũng sẵn sàng cắn xé đối thủ.
Con quái thú này chẳng những là vô cùng kỳ dị, mà còn cực kỳ cao lớn nữa. Hàn khí trên mặt của Minh Phi càng gia tăng, nhanh chóng nắm chặt Hàn Tịch thần kiếm trong tay, chuẩn bị thi triển một kích kinh thiên khác……..
/118
|