Nhìn thấy Phong Thần thiên kiếm quang mang lấp lánh, phát tán khí thế đến tận mây, bốn con Phệ Hồn thú trở nên hơi mất tự nhiên. Điệu bộ lúc này của chúng thật rất khác so với thói quen thường hay tác oai tác phúc tại Yêu giới. Bọn chúng vốn rất tự tin vào thực lực bản thân, có thể dễ dàng hủy diệt một môn phái nhỏ bé như Phong Thần Tông tại Nhân giới. Thế nhưng, không hiểu vì sao, bọn chúng đều có cảm giác thanh thần kiếm kia phảng phất như là khắc tinh của chúng, khiến chúng có phần hoang mang, lo sợ.
Ám Hồn thú đang ở một bên lược trận, nay đột nhiên lại xuất kích! Một màn huyết sương cũng ồ ạt tràn đến!
Đối tượng công kích của Ám Hồn thú không phải là Thiên Nhất chân nhân, mà mục tiêu là đám đệ tử của Phong Thần Tông đang hỗn chiến gần đó. Do bất ngờ không kịp phòng bị, hơn trăm đệ tử Phong Thần Tông chớp mắt đã bị màn huyết sương vây quanh, thân thể bắt đầu co giật liên tục, từ đỉnh đầu mỗi người đều một đạo bạch vụ thoát ra, sau đó thân thể rầm rầm luân phiên ngã xuống!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tất cả chúng đệ tử của Phong Thần Tông nằm yên trên đất đều bị hút sạch hồn phách.
“A!” Thiên Nhất chân nhân cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Ông tận mắt chứng kiến nhiều đệ tử bị giết chết như thế nên nổi giận sôi gan, hai mắt đỏ bừng vằn lên những tia máu như bị thiêu đốt, quắc mắt nhìn về phía Ám Hồn thú. Phong Thần thiên kiếm trong tay vung lên, phát ra một thức Thiên Địa Vô Cực với lực lượng vô biên khôn cùng, hừng hực công về phía con quái thú đó.
Thế công của Thiên Nhất chân nhân khiến cho toàn thể không gian bắt đầu biến chuyển, lực lượng khống chế cự đại lập tức hạn chế hành động của quái thú. Liền đó, lớp da bao bọc nước ở bên ngoài thân Ám Hồn thú bắt đầu phóng xuất quang mang cường liệt để đối kháng với chiêu Thiên Địa Vô Cực, một chiêu kiếm hung hiểm mang theo nỗi oán giận sôi sục gan huyết của Thiên Nhất chân nhân.
Ám Hồn thú tuy bài danh đệ tứ trong tứ đại Phệ Hồn thú nhưng lại âm độc giảo hoạt nhất. Từ khai chiến cho đến giờ, nó vẫn một mực không động thủ, chính là chờ đợi Thiên Nhất chân nhân lộ ra sơ hở để giáng một đòn chí mạng. Nhưng nó không ngờ tới Thiên Nhất chân nhân lại có thể tế xuất Phong Thần thiên kiếm, một thanh kiếm khiến chúng có cảm giác sợ hãi! Thế nên Ám Hồn thú đành thực hiện sách lược vây Triệu cứu Ngụy, công kích đệ tử Phong Thần Tông, đoạt lấy hồn phách của chúng nhân mà tăng cường thực lực cho bản thân, đồng thời tạo cơ hội cho ba vị huynh đệ của nó cũng từ một bên hung hăng đánh tới Thiên Nhất và Thiên Phong chân nhân.
Quả nhiên, đúng như dự liệu của Ám Hồn thú, lúc nó phát động công kích thì ba con Phệ Hồn thú kia nhờ có tâm linh tương thông, nên cũng phân thành ba hướng, hung mãnh như sóng triều dâng mà ấp đến tấn công. Lục sắc dịch thể, bạch sắc vi phong, và hồng sắc hỏa diễm, ba thứ tụ lại thành một thể, hỗ tương cho nhau, rồi không ngừng xoay tròn, xoắn tít, trùng trùng điệp điệp tràn ngập cả không gian, uy mãnh chụp vào Thiên Phong và Thiên Nhất chân nhân.
Trùng Hư thần kiếm cũng chớp động. Thiên Phong chân nhân lại thi triển chiêu thức Thiên Địa Vô Cực, tạo ra lực lượng khống chế không gian mãnh liệt, bắt đầu chuyển hướng công kích của tam đại Phệ Hồn thú.
Phác! Phác! Thế công của Thiên Địa Vô Cực bị phá vỡ. Lục sắc dịch thể, bạch sắc vi phong, hồng sắc hỏa diễm mường tượng như những tòa núi lớn áp chặt xuống lực lượng của chiêu Thiên Địa Vô Cực.
Một trấn ba, Thiên Phong đành phải đưa đầu chịu trận, lồng ngực bị công kích nặng nề, trong chốc lát, thân thể của ông trở nên nhẹ bỗng và không còn nửa phần khí lực. May nhờ tu vi của ông đã đạt tới Quy Thiên kỳ nên không bị quái thú nuốt mất hồn phách, tuy nhiên sức lực cũng đã cạn kiệt, Thiên Phong chân nhân bất lực ngã xuống.
Bên cạnh đó, Thiên Nhất chân nhân mãnh liệt chém ra một nhát, Ám Hồn thú bị uy lực của chiêu Thiên Địa Vô Cực đánh trúng, cơ thể nặng nề bị quăng vật xuống mặt đất gây nên một tiếng nổ thật lớn. Oành! Nơi Ám Hồn thú ngã xuống liền tạo ra một cái hố khổng lồ, thế mà con ác thú này vẫn lắc đầu quẫy đuôi từ bên trong bay ra, rồi ngửa mặt lên trời, rống dài một tiếng kinh thiên động địa!
A! Con Ám Hồn Thú này sao lại không bị chút suy suyển nào nhỉ?
Thiên Nhất chân nhân chưa dứt kinh hãi thì lại thấy ba loại lực lượng lục, bạch, hồng vẫn tiếp tục vần vũ xung quanh mình, ba cỗ lực lượng ấy chính là đang gặm nhấm dần mòn hồn phách của Thiên Phong chân nhân. Thiên Nhất đau xót gầm lên một tiếng, tay trái rút từ trong túi ra một chiếc ngọc tráo hình tròn, tung lên trên không, rồi chợt thấy một đạo bạch quang nhanh chóng bao phủ lấy Thiên Phong chân nhân, trong một khoảng thời gian, những thế công từ bên ngoài không cách nào làm tổn thương đến Thiên Phong chân nhân được nữa.
Ngọc tráo hình cầu này, chính là món pháp bảo do Thiên Nhất đã tốn năm trăm năm mới luyện thành, nó có tên gọi là Thiên Tinh Tráo. Vốn định chờ đến khi gặp thiên kiếp thì sẽ dùng nó để phòng hộ thiên lôi, nhưng vì bảo vệ tính mạng của Thiên Phong sư đệ, ông không thể nghĩ nhiều nữa.
Thiên Phong đã ngã xuống, chỉ còn Thiên Nhất chân nhân đối mặt tứ đại Phệ Hồn thú, ông ta có thể đánh bại bọn chúng không?
Dưới sự tấn công của Ám Hồn thú, Phương Lạc không kịp đề phòng, bị bạt đi hồn phách, ngã trên mặt đất. Bức tường thiểm điện liền biến mất, cả bầu trời khôi phục lại sự sáng sủa, Kim, Ngân hai đại ma tôn cũng khôi phục được tự do, liền phóng về hướng Lý Ngọc Nhân. Hắc quang lóe lên, một thanh hắc côn đã xông tới phá tung thân thể Lý Ngọc Nhân. Gã vô lực quay đầu lại, phẫn nộ mắng một tiếng “Hèn hạ!” rồi ngã xuống trong vũng máu.
Thánh Tà Tông tông chủ Lãnh Thiên Sương vừa liếc nhìn thấy tướng mạo của Diệu Nhiên liền vội vã chạy tới. Lão không khỏi sợ ngây người, trên mặt toát ra vẻ khó tin, chỉ vào Diệu Nhiên lẩm bẩm nói: “Tiểu Tình? Là Tiểu Tình! Nàng là Tiểu Tình!”
“Sàm ngôn!” Đạo Thánh chân nhân nắm được cơ hội, tung ra một đạo kiếm quang hung hãn. Lãnh Thiên Sương khẽ vung Phấn Sắc thần kiếm trong tay, cản lại thế công của Đạo Thánh chân nhân. Diệu Nhiên căm hận nhìn Lãnh Thiên Sương, sự phẫn hận từ trong tâm lộ rõ ra ngoài. Nếu như không có tam đại tà phái này, thì Phong Thần Tông cũng không gặp phải thương vong thảm trọng như hôm nay.
Dòng thủy lưu trên tấm Tố Thủy Lan Y nhanh chóng lưu động, không ngừng phát ra quang mang bảy màu, khiến toàn thân nàng tràn ngập bá khí. Tay Diệu Nhiên vung cao Kim Cương thần kiếm, nàng thi triển chiêu tối hậu của Đại Lực Kim Cương kiếm pháp, Tường Long Diệt Tuyệt Trảm!
Bầu trời lại một lần nữa tối sầm lại, khiến cả chiến trường đột nhiên trở nên hắc ám. Một con Kim Long dẫn theo vô số tiểu Kim Long, mang theo uy thế cực kỳ bá đạo, không ngừng gầm rú đánh về phía Lãnh Thiên Sương. Thế nhưng Lãnh Thiên Sương vẫn như si như ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Diệu Nhiên, lão chỉ tiện tay khua một cái trong vô thức, thì đã khiến cho vô số Kim Long lần lượt bị đánh rơi. Trước mặt một cao thủ thuộc Quy Thiên kỳ như lão thì Đại Lực Kim Cương kiếm pháp của Diệu Nhiên cũng mất đi uy lực.
Đạo Thánh chân nhân chưng hửng nhìn Lãnh Thiên Sương, không ngờ đường đường là chưởng môn nhân của một phái, vậy mà khi vừa trông thấy Diệu Nhiên thì lão lại trở nên mười phần thất thố như thế. Đạo Thánh chân nhân quát lớn: “Diệu Nhiên, giờ đây chính là thời khắc sinh tử tồn vong của bổn phái, chúng ta tả hữu cùng giáp công hắn!”
Diệu Nhiên mặc dù cảm thấy kỳ quái vì sự thay đổi của Lãnh Thiên Sương, nhưng đại địch trước mặt, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ nâng Kim Cương Thần kiếm lên, rồi công về hưóng Lãnh Thiên Sương…...
Thiên Nhất chân nhân nhìn đệ tử Phong Thần Tông không ngừng ngã xuống, ánh mắt lộ rõ sự đau thương vô hạn. Đệ tử Phong Thần Tông vốn dĩ đã không chiếm được ưu thế về số lượng, vừa rồi lại bị Ám Hồn thú đánh lén nên đã bị tử thương hơn phân nửa, bây giờ dưới sự vây công của đệ tử tam đại tà phái, càng lúc càng không duy trì nổi. Thần Yên, Minh Hà, Tử Cực, Đạo Thánh, mấy người huynh muội đồng môn này của lão cũng đã bị thương khắp người, và vẫn đang cố gắng chiến đấu với chưởng môn của tam đại tà phái, nhưng bên cạnh bọn họ vẫn có một số đệ tử vô sỉ của tà phái thỉnh thoảng lại xông vào đánh lén.
Thiên Nhất chân nhân vận khởi Tinh Tiên thần công lên đến tầng thứ mười một, cả Phong Thần thiên kiếm trong tay cũng phát ra quang mang chói mắt, chiếu sáng khắp một vùng không gian rộng đến mấy thước vuông. Từng đạo từng đạo quang mang được phóng ra với một quỹ tích ưu mỹ, vô số kiếm quang từ bên trong thấu xuất ra ngoài, hình thành một biển kiếm mênh mông bát ngát. Trong biển kiếm lại có hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí tung hoành, vũ lộng đan xen vào nhau không ngừng. Thiên Nhất chân nhân ném tung Phong Thần thiên kiếm lên không, chủ thể của kiếm mang theo vô số kiếm khí hư huyễn, nhanh chóng xộc thẳng lên trời, trông chẳng khác nào một biển kiếm vô cùng vô tận.
Chỉ thấy ở giữa không trung là vô số kiếm quang mặc sức tung hoành, sắc bén vô cùng. Quỷ Vô Nhai và Huyết Cấm đồng thời kêu lên kinh hãi: “Không hay, mọi người mau phòng thủ cho tốt! Đây chính là tuyệt kỹ tối cường của Phong Thần Tông, là chiêu Kiếm Diệt Tam Giới đấy!”
Thiên Nhất chân nhân dường như không nghe tiếng kinh hô của bọn họ, chỉ ngẩng đầu nhìn Phong Thần thiên kiếm khe khẽ than: “Đi đi!” Âm hưởng bi thương trầm lắng tràn ngập cả không gian.
Lời nói vừa dứt, thanh thần kiếm như có linh tính, phóng ra vô sô kiếm quang như một cơn mưa cuồng bạo, rồi nặng nề từ trên cao lao ập xuống. Trong nháy mắt, tiếng kim thiết giao kích hỗn loạn vang lên không ngừng, huyết quang tung bay, vô số đệ tử tà phái đều trúng kiếm ngã gục, chỉ có một ít đệ tử tu vi cao cường hơn một chút thì cũng khó khăn lắm mới bảo toàn được tính mạng. Duy chỉ có Huyết Cấm và Quỷ Vô Nhai vốn có tu vi cực cao, lại toàn lực phòng vệ nên không bị thương. Mà Lãnh Thiên Sương dường như cũng đã tỉnh lại từ trạng thái si ngốc, vội vàng huy động thần kiếm, đánh dạt toàn bộ kiếm khí sang một bên.
Chủ thể của Phong Thần thiên kiếm khi lao xuống lại đột nhiên một hóa thành bốn thanh thần kiếm cực lớn, mang theo tốc độ nhanh như thiểm điện bay về phía tứ đại Phệ Hồn thú. Tứ đại Phệ Hồn thú thấy vậy liền phun ra thủy, hỏa, phong, ám bốn loại thuộc tính để công kích chống đỡ trận mưa kiếm, nhưng đối với bốn thanh Phong Thần thiên kiếm thật lớn đang chém về phía mình mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, tuyệt không thể tránh né!
Oành, oành, oành, oành! Bốn tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, lực lượng trùng kích cự đại khiến cho bốn thanh Phong Thần thiên kiếm đâm thật sâu vào trong thân thể bốn con Phệ Hồn thú, máu tươi với nhiều màu khác nhau cũng từ vết thương mà bắn ra tứ tung.
“Thu!” Bốn thanh Phong Thần thiên kiếm nhanh chóng rút về, và tập hợp cùng một chỗ trên không trung, một lần nữa hóa thành bản thể của Phong Thần thiên kiếm!
Kiếm Diệt Tam Giới! Chỉ một chiêu, Thiên Nhất chân nhân đã dễ dàng tiêu diệt mấy trăm đệ tử tà phái. Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Phong Thần Tông đều phấn chấn trở lại, dường như đã thấy được sinh cơ, lại tiếp tục liều mạng chém giết với đám đệ tử còn lại của tà phái.
Hống! Hống! Hống! Hống!
Sau khi tứ đại Phệ Hồn thú đồng thời trúng kiếm, liền phát ra tiếng rống kinh thiên! Có lẽ chúng không ngờ được khi vừa đến Nhân giới, thì lại có thể bị một kẻ tu chân đánh cho trọng thương. Vì không chấp nhận được sự thất bại, bọn chúng thật sự phẫn nộ, bốn con Phệ Hồn thú đều hướng lên không mà liên tục gầm rú, khiến những người hiện diện đều bị chấn động đến đinh tai nhức óc.
Thiên Nhất chân nhân lạnh lùng nhìn chúng, Phong Thần thiên kiếm trong tay cũng tùy thời sẽ chém ra.
Tạp tạp! tạp tạp! Thân thể của bốn con Phệ Hồn thú đồng thời bắt đầu phình to ra! Hai lần! Ba lần! Mười lần! Ba mươi lần!
Trời ạ! Mọi người đều lớn tiếng kinh hô, thì ra Phệ Hồn thú vốn chỉ dài cỡ hai, ba thước, nhưng giờ đây đã dần dần bành trướng to lớn đến gần trăm thước! Quả thật là chênh lệch quá nhiều, khiến mọi người đều thấy bản thân mình chỉ như là con sâu cái kiến ở trước mặt bọn quái thú kia mà thôi.
Đây mới là bản thể chân chính của Phệ Hồn thú. Sau khi đến Nhân giới, vì nguyên khí ở nhân giới không hợp, nên chúng phải tiết kiệm nguyên khí mà huyễn hóa thành thể tích chỉ còn khoảng hai, ba thước. Do bây giờ đã thụ trọng thương, bốn con Phệ Hồn thú phẫn nộ đến nỗi không còn cố kỵ điều gì nữa, liền trở lại bổn thể chân chính của mình, chuẩn bị giáng cho Thiên Nhất chân nhân một kích chí mạng!
Ám Hồn thú đang ở một bên lược trận, nay đột nhiên lại xuất kích! Một màn huyết sương cũng ồ ạt tràn đến!
Đối tượng công kích của Ám Hồn thú không phải là Thiên Nhất chân nhân, mà mục tiêu là đám đệ tử của Phong Thần Tông đang hỗn chiến gần đó. Do bất ngờ không kịp phòng bị, hơn trăm đệ tử Phong Thần Tông chớp mắt đã bị màn huyết sương vây quanh, thân thể bắt đầu co giật liên tục, từ đỉnh đầu mỗi người đều một đạo bạch vụ thoát ra, sau đó thân thể rầm rầm luân phiên ngã xuống!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tất cả chúng đệ tử của Phong Thần Tông nằm yên trên đất đều bị hút sạch hồn phách.
“A!” Thiên Nhất chân nhân cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Ông tận mắt chứng kiến nhiều đệ tử bị giết chết như thế nên nổi giận sôi gan, hai mắt đỏ bừng vằn lên những tia máu như bị thiêu đốt, quắc mắt nhìn về phía Ám Hồn thú. Phong Thần thiên kiếm trong tay vung lên, phát ra một thức Thiên Địa Vô Cực với lực lượng vô biên khôn cùng, hừng hực công về phía con quái thú đó.
Thế công của Thiên Nhất chân nhân khiến cho toàn thể không gian bắt đầu biến chuyển, lực lượng khống chế cự đại lập tức hạn chế hành động của quái thú. Liền đó, lớp da bao bọc nước ở bên ngoài thân Ám Hồn thú bắt đầu phóng xuất quang mang cường liệt để đối kháng với chiêu Thiên Địa Vô Cực, một chiêu kiếm hung hiểm mang theo nỗi oán giận sôi sục gan huyết của Thiên Nhất chân nhân.
Ám Hồn thú tuy bài danh đệ tứ trong tứ đại Phệ Hồn thú nhưng lại âm độc giảo hoạt nhất. Từ khai chiến cho đến giờ, nó vẫn một mực không động thủ, chính là chờ đợi Thiên Nhất chân nhân lộ ra sơ hở để giáng một đòn chí mạng. Nhưng nó không ngờ tới Thiên Nhất chân nhân lại có thể tế xuất Phong Thần thiên kiếm, một thanh kiếm khiến chúng có cảm giác sợ hãi! Thế nên Ám Hồn thú đành thực hiện sách lược vây Triệu cứu Ngụy, công kích đệ tử Phong Thần Tông, đoạt lấy hồn phách của chúng nhân mà tăng cường thực lực cho bản thân, đồng thời tạo cơ hội cho ba vị huynh đệ của nó cũng từ một bên hung hăng đánh tới Thiên Nhất và Thiên Phong chân nhân.
Quả nhiên, đúng như dự liệu của Ám Hồn thú, lúc nó phát động công kích thì ba con Phệ Hồn thú kia nhờ có tâm linh tương thông, nên cũng phân thành ba hướng, hung mãnh như sóng triều dâng mà ấp đến tấn công. Lục sắc dịch thể, bạch sắc vi phong, và hồng sắc hỏa diễm, ba thứ tụ lại thành một thể, hỗ tương cho nhau, rồi không ngừng xoay tròn, xoắn tít, trùng trùng điệp điệp tràn ngập cả không gian, uy mãnh chụp vào Thiên Phong và Thiên Nhất chân nhân.
Trùng Hư thần kiếm cũng chớp động. Thiên Phong chân nhân lại thi triển chiêu thức Thiên Địa Vô Cực, tạo ra lực lượng khống chế không gian mãnh liệt, bắt đầu chuyển hướng công kích của tam đại Phệ Hồn thú.
Phác! Phác! Thế công của Thiên Địa Vô Cực bị phá vỡ. Lục sắc dịch thể, bạch sắc vi phong, hồng sắc hỏa diễm mường tượng như những tòa núi lớn áp chặt xuống lực lượng của chiêu Thiên Địa Vô Cực.
Một trấn ba, Thiên Phong đành phải đưa đầu chịu trận, lồng ngực bị công kích nặng nề, trong chốc lát, thân thể của ông trở nên nhẹ bỗng và không còn nửa phần khí lực. May nhờ tu vi của ông đã đạt tới Quy Thiên kỳ nên không bị quái thú nuốt mất hồn phách, tuy nhiên sức lực cũng đã cạn kiệt, Thiên Phong chân nhân bất lực ngã xuống.
Bên cạnh đó, Thiên Nhất chân nhân mãnh liệt chém ra một nhát, Ám Hồn thú bị uy lực của chiêu Thiên Địa Vô Cực đánh trúng, cơ thể nặng nề bị quăng vật xuống mặt đất gây nên một tiếng nổ thật lớn. Oành! Nơi Ám Hồn thú ngã xuống liền tạo ra một cái hố khổng lồ, thế mà con ác thú này vẫn lắc đầu quẫy đuôi từ bên trong bay ra, rồi ngửa mặt lên trời, rống dài một tiếng kinh thiên động địa!
A! Con Ám Hồn Thú này sao lại không bị chút suy suyển nào nhỉ?
Thiên Nhất chân nhân chưa dứt kinh hãi thì lại thấy ba loại lực lượng lục, bạch, hồng vẫn tiếp tục vần vũ xung quanh mình, ba cỗ lực lượng ấy chính là đang gặm nhấm dần mòn hồn phách của Thiên Phong chân nhân. Thiên Nhất đau xót gầm lên một tiếng, tay trái rút từ trong túi ra một chiếc ngọc tráo hình tròn, tung lên trên không, rồi chợt thấy một đạo bạch quang nhanh chóng bao phủ lấy Thiên Phong chân nhân, trong một khoảng thời gian, những thế công từ bên ngoài không cách nào làm tổn thương đến Thiên Phong chân nhân được nữa.
Ngọc tráo hình cầu này, chính là món pháp bảo do Thiên Nhất đã tốn năm trăm năm mới luyện thành, nó có tên gọi là Thiên Tinh Tráo. Vốn định chờ đến khi gặp thiên kiếp thì sẽ dùng nó để phòng hộ thiên lôi, nhưng vì bảo vệ tính mạng của Thiên Phong sư đệ, ông không thể nghĩ nhiều nữa.
Thiên Phong đã ngã xuống, chỉ còn Thiên Nhất chân nhân đối mặt tứ đại Phệ Hồn thú, ông ta có thể đánh bại bọn chúng không?
Dưới sự tấn công của Ám Hồn thú, Phương Lạc không kịp đề phòng, bị bạt đi hồn phách, ngã trên mặt đất. Bức tường thiểm điện liền biến mất, cả bầu trời khôi phục lại sự sáng sủa, Kim, Ngân hai đại ma tôn cũng khôi phục được tự do, liền phóng về hướng Lý Ngọc Nhân. Hắc quang lóe lên, một thanh hắc côn đã xông tới phá tung thân thể Lý Ngọc Nhân. Gã vô lực quay đầu lại, phẫn nộ mắng một tiếng “Hèn hạ!” rồi ngã xuống trong vũng máu.
Thánh Tà Tông tông chủ Lãnh Thiên Sương vừa liếc nhìn thấy tướng mạo của Diệu Nhiên liền vội vã chạy tới. Lão không khỏi sợ ngây người, trên mặt toát ra vẻ khó tin, chỉ vào Diệu Nhiên lẩm bẩm nói: “Tiểu Tình? Là Tiểu Tình! Nàng là Tiểu Tình!”
“Sàm ngôn!” Đạo Thánh chân nhân nắm được cơ hội, tung ra một đạo kiếm quang hung hãn. Lãnh Thiên Sương khẽ vung Phấn Sắc thần kiếm trong tay, cản lại thế công của Đạo Thánh chân nhân. Diệu Nhiên căm hận nhìn Lãnh Thiên Sương, sự phẫn hận từ trong tâm lộ rõ ra ngoài. Nếu như không có tam đại tà phái này, thì Phong Thần Tông cũng không gặp phải thương vong thảm trọng như hôm nay.
Dòng thủy lưu trên tấm Tố Thủy Lan Y nhanh chóng lưu động, không ngừng phát ra quang mang bảy màu, khiến toàn thân nàng tràn ngập bá khí. Tay Diệu Nhiên vung cao Kim Cương thần kiếm, nàng thi triển chiêu tối hậu của Đại Lực Kim Cương kiếm pháp, Tường Long Diệt Tuyệt Trảm!
Bầu trời lại một lần nữa tối sầm lại, khiến cả chiến trường đột nhiên trở nên hắc ám. Một con Kim Long dẫn theo vô số tiểu Kim Long, mang theo uy thế cực kỳ bá đạo, không ngừng gầm rú đánh về phía Lãnh Thiên Sương. Thế nhưng Lãnh Thiên Sương vẫn như si như ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Diệu Nhiên, lão chỉ tiện tay khua một cái trong vô thức, thì đã khiến cho vô số Kim Long lần lượt bị đánh rơi. Trước mặt một cao thủ thuộc Quy Thiên kỳ như lão thì Đại Lực Kim Cương kiếm pháp của Diệu Nhiên cũng mất đi uy lực.
Đạo Thánh chân nhân chưng hửng nhìn Lãnh Thiên Sương, không ngờ đường đường là chưởng môn nhân của một phái, vậy mà khi vừa trông thấy Diệu Nhiên thì lão lại trở nên mười phần thất thố như thế. Đạo Thánh chân nhân quát lớn: “Diệu Nhiên, giờ đây chính là thời khắc sinh tử tồn vong của bổn phái, chúng ta tả hữu cùng giáp công hắn!”
Diệu Nhiên mặc dù cảm thấy kỳ quái vì sự thay đổi của Lãnh Thiên Sương, nhưng đại địch trước mặt, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ nâng Kim Cương Thần kiếm lên, rồi công về hưóng Lãnh Thiên Sương…...
Thiên Nhất chân nhân nhìn đệ tử Phong Thần Tông không ngừng ngã xuống, ánh mắt lộ rõ sự đau thương vô hạn. Đệ tử Phong Thần Tông vốn dĩ đã không chiếm được ưu thế về số lượng, vừa rồi lại bị Ám Hồn thú đánh lén nên đã bị tử thương hơn phân nửa, bây giờ dưới sự vây công của đệ tử tam đại tà phái, càng lúc càng không duy trì nổi. Thần Yên, Minh Hà, Tử Cực, Đạo Thánh, mấy người huynh muội đồng môn này của lão cũng đã bị thương khắp người, và vẫn đang cố gắng chiến đấu với chưởng môn của tam đại tà phái, nhưng bên cạnh bọn họ vẫn có một số đệ tử vô sỉ của tà phái thỉnh thoảng lại xông vào đánh lén.
Thiên Nhất chân nhân vận khởi Tinh Tiên thần công lên đến tầng thứ mười một, cả Phong Thần thiên kiếm trong tay cũng phát ra quang mang chói mắt, chiếu sáng khắp một vùng không gian rộng đến mấy thước vuông. Từng đạo từng đạo quang mang được phóng ra với một quỹ tích ưu mỹ, vô số kiếm quang từ bên trong thấu xuất ra ngoài, hình thành một biển kiếm mênh mông bát ngát. Trong biển kiếm lại có hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí tung hoành, vũ lộng đan xen vào nhau không ngừng. Thiên Nhất chân nhân ném tung Phong Thần thiên kiếm lên không, chủ thể của kiếm mang theo vô số kiếm khí hư huyễn, nhanh chóng xộc thẳng lên trời, trông chẳng khác nào một biển kiếm vô cùng vô tận.
Chỉ thấy ở giữa không trung là vô số kiếm quang mặc sức tung hoành, sắc bén vô cùng. Quỷ Vô Nhai và Huyết Cấm đồng thời kêu lên kinh hãi: “Không hay, mọi người mau phòng thủ cho tốt! Đây chính là tuyệt kỹ tối cường của Phong Thần Tông, là chiêu Kiếm Diệt Tam Giới đấy!”
Thiên Nhất chân nhân dường như không nghe tiếng kinh hô của bọn họ, chỉ ngẩng đầu nhìn Phong Thần thiên kiếm khe khẽ than: “Đi đi!” Âm hưởng bi thương trầm lắng tràn ngập cả không gian.
Lời nói vừa dứt, thanh thần kiếm như có linh tính, phóng ra vô sô kiếm quang như một cơn mưa cuồng bạo, rồi nặng nề từ trên cao lao ập xuống. Trong nháy mắt, tiếng kim thiết giao kích hỗn loạn vang lên không ngừng, huyết quang tung bay, vô số đệ tử tà phái đều trúng kiếm ngã gục, chỉ có một ít đệ tử tu vi cao cường hơn một chút thì cũng khó khăn lắm mới bảo toàn được tính mạng. Duy chỉ có Huyết Cấm và Quỷ Vô Nhai vốn có tu vi cực cao, lại toàn lực phòng vệ nên không bị thương. Mà Lãnh Thiên Sương dường như cũng đã tỉnh lại từ trạng thái si ngốc, vội vàng huy động thần kiếm, đánh dạt toàn bộ kiếm khí sang một bên.
Chủ thể của Phong Thần thiên kiếm khi lao xuống lại đột nhiên một hóa thành bốn thanh thần kiếm cực lớn, mang theo tốc độ nhanh như thiểm điện bay về phía tứ đại Phệ Hồn thú. Tứ đại Phệ Hồn thú thấy vậy liền phun ra thủy, hỏa, phong, ám bốn loại thuộc tính để công kích chống đỡ trận mưa kiếm, nhưng đối với bốn thanh Phong Thần thiên kiếm thật lớn đang chém về phía mình mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, tuyệt không thể tránh né!
Oành, oành, oành, oành! Bốn tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, lực lượng trùng kích cự đại khiến cho bốn thanh Phong Thần thiên kiếm đâm thật sâu vào trong thân thể bốn con Phệ Hồn thú, máu tươi với nhiều màu khác nhau cũng từ vết thương mà bắn ra tứ tung.
“Thu!” Bốn thanh Phong Thần thiên kiếm nhanh chóng rút về, và tập hợp cùng một chỗ trên không trung, một lần nữa hóa thành bản thể của Phong Thần thiên kiếm!
Kiếm Diệt Tam Giới! Chỉ một chiêu, Thiên Nhất chân nhân đã dễ dàng tiêu diệt mấy trăm đệ tử tà phái. Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Phong Thần Tông đều phấn chấn trở lại, dường như đã thấy được sinh cơ, lại tiếp tục liều mạng chém giết với đám đệ tử còn lại của tà phái.
Hống! Hống! Hống! Hống!
Sau khi tứ đại Phệ Hồn thú đồng thời trúng kiếm, liền phát ra tiếng rống kinh thiên! Có lẽ chúng không ngờ được khi vừa đến Nhân giới, thì lại có thể bị một kẻ tu chân đánh cho trọng thương. Vì không chấp nhận được sự thất bại, bọn chúng thật sự phẫn nộ, bốn con Phệ Hồn thú đều hướng lên không mà liên tục gầm rú, khiến những người hiện diện đều bị chấn động đến đinh tai nhức óc.
Thiên Nhất chân nhân lạnh lùng nhìn chúng, Phong Thần thiên kiếm trong tay cũng tùy thời sẽ chém ra.
Tạp tạp! tạp tạp! Thân thể của bốn con Phệ Hồn thú đồng thời bắt đầu phình to ra! Hai lần! Ba lần! Mười lần! Ba mươi lần!
Trời ạ! Mọi người đều lớn tiếng kinh hô, thì ra Phệ Hồn thú vốn chỉ dài cỡ hai, ba thước, nhưng giờ đây đã dần dần bành trướng to lớn đến gần trăm thước! Quả thật là chênh lệch quá nhiều, khiến mọi người đều thấy bản thân mình chỉ như là con sâu cái kiến ở trước mặt bọn quái thú kia mà thôi.
Đây mới là bản thể chân chính của Phệ Hồn thú. Sau khi đến Nhân giới, vì nguyên khí ở nhân giới không hợp, nên chúng phải tiết kiệm nguyên khí mà huyễn hóa thành thể tích chỉ còn khoảng hai, ba thước. Do bây giờ đã thụ trọng thương, bốn con Phệ Hồn thú phẫn nộ đến nỗi không còn cố kỵ điều gì nữa, liền trở lại bổn thể chân chính của mình, chuẩn bị giáng cho Thiên Nhất chân nhân một kích chí mạng!
/118
|