Chủ nhật – Tháng 4: Trời xanh. Mây trên cao như chiếc kẹo bông bị ai xé mỏng. Từng sợi mảnh cuộn tròn.
Diệp Anh cảm thấy bất cứ nơi nào tập trung dân cư đông đúc đều xuất hiện những điều kì thú. Đối diện dãy hàng quần áo phía dưới nhà Diệp Anh trước đây là một siêu thị lớn. Sau nhiều lần đập đi rồi chia nhỏ, công việc kinh doanh vẫn không có gì khấm khá. Cuối cùng, nó biến thành một tổ hợp gồm quầy bán kem, sữa, bánh mì, hiệu tạp hóa và quán karaoke. Không hiểu sao, hát sâu bên trong mà phía đối diện, mọi người đều nghe rõ. Tiếng nhạc như tiếng cửa lâu ngày quên tra dầu, khoét sâu vào thính giác khi mọi người đã yên vị trên giường. Thỉnh thoảng, nhạc ngưng, khách trong đó tràn cả ra ngoài, dùng bất cứ thứ gì có được trong tầm với ném vào nhau, lăn lộn trên vỉa hè. Phàn nàn, khiếu nại, mỗi dịp lễ tết, nhân viên quán với kiểu tóc hai màu đen đỏ, cánh tay xăm trổ giấu hờ sau chiếc áo phông chỉn chu in logo quán tới từng nhà biếu quà. Từ đó trở đi, đêm đêm tiếng nhạc vẫn vang lên. Người dân cười trừ, uống sữa và nhấm nháp bánh họ mang tới, bình thản leo lên giường. Một giấc ngủ, tỉnh dậy, con phố lại được trả về nguyên trạng.
Diệp Anh bê tách cà phê nóng lại gần cửa sổ, nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt. Cả thành phố chìm trong yên lặng. Kì nghỉ lễ, những tour du lịch ngắn ngày chật kín chỗ. Mọi người hào hứng tranh thủ vài ngày rảnh rỗi để bỏ lại thành phố đông đúc, tìm đến những nơi lạ lẫm. Một bóng điện còn sáng. Những cánh cửa sắt nối tiếp nhau. Trong bóng tối, những thứ vô tri đột nhiên khiến người ta sợ hãi.
Linh An và Đan Nguyên đều có kế hoạch khác, còn Khải Hưng không thấy về nhà, điện thoại cũng tắt máy, Diệp Anh vì thế mà thơ thẩn, đi đi lại lại. Một ngày 24 tiếng sắp trôi qua, cô áp má vào chiếc tách sứ, thở dài. Đột nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên. Cô bắt máy. Đầu dây bên kia có tiếng thở mạnh rồi nói vài từ gì đó, rất khó nghe. Cô nhìn xuống, nhận ra người đàn ông đang đứng dựa vào chiếc taxi bên dưới. Cô chạy ra cửa, xuống tới tầng một chỉ trong vài giây.
Diệp Anh ngập ngừng nhìn bố của Khải Hưng. Đôi chân đứng vững trên mặt đất nhưng gương mặt lộ rõ cơ thể đã ngấm đẫm hơi men. Ông đỡ lấy Khải Hưng nhưng dường như không còn giữ được bao lâu. Diệp Anh chạy lại, quàng tay anh qua vai. Mùi rượu nồng nặc phả vào cô. Ông khoát tay ra hiệu cô mau đỡ Khải Hưng lên nhà. Ông vỗ vai cô, loạng choạng trở vào xe. Khóe miệng ông khẽ nhếch lên như đang cố mỉm cười nhưng có lẽ vì quá mệt, nó lại trùng xuống, hiện rõ những nếp gấp nhăn nheo.
Chỉ vài bậc thang, Diệp Anh đã thở hổn hển. Khải Hưng nằm bò ra nền đất. Anh nheo mắt, ngước nhìn Diệp Anh, vừa ra sức kéo cô xuống vừa nói, giọng khàn đặc:
- Sao lại nằm dài ra thế? Đứng dậy đi!
Diệp Anh chống nạnh, nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Cô lập tức chuyển vị trí về phía sau, giữ chắc bả vai anh, kéo lê anh qua từng bậc cầu thang, khó khăn lắm mới có thể đưa vào nhà, đẩy xuống giường, mệt nhọc như thể vác về một bao gạo. Chăn chưa kịp kéo lên, Khải Hưng đã nôn ra khắp tấm ga vừa thay. Diệp Anh lùi về sau, hét toáng lên. Anh trái lại cười khanh khách, nháy mắt hỏi cô:
- Em biết hôm nay anh ăn món gì không?
Diệp Anh dùng chút sức lực còn lại kéo Khải Hưng xuống khỏi giường, cuộn anh lại bằng một tấm chăn mỏng. Anh rơi tõm vào giấc ngủ. Miệng còn mở. Nước miếng chảy xuống, thấm ướt vai áo.
Diệp Anh lấy tay bịt mũi, đút tấm vải trắng ban chiều còn thơm mùi nước xả vào một chiếc túi nilon, lẩm bẩm:
- Em cũng đang muốn biết đây.
Trời sáng rõ. Khải Hưng cựa mình thức giấc. Diệp Anh ngồi ở ghế sofa ngay đối diện, nhướn mắt nhìn anh. Anh giật mình nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân, lúng túng kéo lại tấm chăn vừa định hất ra. Anh cảm thấy cơ thể ê ẩm, trên cánh tay lại có vài vệt xước như thể bị chà xát vào thứ gì đó nhiều lần. Tất cả giúp anh dần dần nhớ ra chuyện đêm qua. Anh nhìn Diệp Anh, cười trừ.
Diệp Anh tiến lại gần, tò mò hỏi:
- Say như vậy, chắc hai người làm hòa rồi phải không?
Khải Hưng nhún vai, gạt qua bên vài sợi tóc bờm xờm. Diệp Anh gật gù ra điều đã hiểu, rồi đặt vào tay Khải Hưng một túi ni lông bọc kín nhưng vẫn không che hết mùi chua nồng. Bên trong là một tấm ga giường và một bộ quần áo, nhớp nháp. Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng, quay lưng bỏ ra ngoài mở cửa.
Khải Hưng quấn kín chăn. Đầu tóc rối bù. Trên tay lủng lắng chiếc túi màu vàng nhạt. Cửa vừa mở ra, Diệp Anh giật mình nhận ra hai người đang bước qua những bậc thang cuối cùng, tiến về phía cô.
Khải Hưng ngồi đối diện với bố Diệp Anh trong phòng khách, ánh mắt miết một đường dài trên mép kính. Hai tay giữ chặt chiếc chăn đang dần tụt xuống. Hai người phụ nữ đứng dối diện nhau. Con ngươi không ngừng đưa qua đưa lại. Tia đỏ nổi lên. Nắm tay siết chặt.
- Con không về!
- Ai cho mày về! Ra khỏi nhà!
Khải Hưng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Gương mặt béo tròn, chiều cao khiêm tốn. Nước da trắng nổi bật trong bộ váy hoa màu tím nhạt. Chất giọng cao và vang. Ngoài chiếc trán lộ rõ tính bướng bỉnh, Diệp Anh có rất nhiều điểm giống bà.
- Diệp Anh, ngồi xuống.
Bố Diệp Anh vừa dứt lời, tay cô đã buông lỏng, từ từ ngồi xuống.
- Hai đứa là nghiêm túc đúng không?
Diệp Anh khẽ gật đầu.
- Vâng.
Bố Diệp Anh nhìn Khải Hưng, ôn tồn:
- Cậu về nhà trước đi. Hôm nay nghỉ lễ, vợ tôi định nấu vài món. Lát cậu rảnh thì qua đây ăn với nhà tôi.
Mẹ Diệp Anh định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt chồng lại thôi. Khải Hưng lúng túng đứng dậy. Chiếc chăn bị kéo lê trên nền đất, mép vải trắng từ lúc đã chuyển màu.
Một bàn nhỏ bày kín thức ăn. Diệp Anh giật mình nhìn Khải Hưng trong chiếc sơ mi cài kín cúc, trên tay cầm theo một chai rượu vang.
Thức ăn trên bàn chưa vơi được phân nửa, rượu trong chai đã gần hết. Yên lặng, Khải Hưng với tay rót thêm vào li của bố Diệp Anh. Những giọt màu đỏ hun nhỏ giọt xuống mặt bàn. Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Cô chắc giờ anh chỉ có thể phân định mọi thứ trước mặt bằng cảm giác. Cô kéo tay áo bố. Ông quay sang, hạ giọng xuống mức thấp nhất.
- Nhìn bộ dạng cậu ta sáng nay chắc tối qua uống không ít. Chuốc thêm ít nữa là có thể hỏi chuyện rồi.
Khi nhìn thấy Khải Hưng phải đặt cả khủy tay lên bàn để giữ lấy chiếc li vừa đưa lên miệng, bố Diệp Anh mới mở lời:
- Cậu thấy con gái tôi thế nào?
Khải Hưng nghiêng đầu qua bên. Mũi chun lại một cách khó hiểu.
- Rất được ạ.
Diệp Anh đứng lên, rót một cốc nước mát đặt xuống trước mặt Khải Hưng, nhướn mắt nhìn anh.
- Được là tốt. Rất được là không ổn.
Bố Diệp Anh nói tiếp, giọng điệu nghiêm túc.
- Phụ nữ nói thế nào nhẹ nhàng vẫn hơn. Cậu nên tiết chế nó. Không nên để nó lúc nào cũng nhướn mắt nhìn cậu, không nói không rằng.
Khải Hưng cười trừ. Dù đầu óc còn váng vất nhưng dường như anh vẫn có thể nghe hiểu những lời bố Diệp Anh căn dặn.
- Khi Diệp Anh còn nhỏ, một thằng bé đã vứt con thỏ bông nó thích nhất xuống cống. Nó về nhà kể cho tôi nghe. Tôi nói không sao, để tôi mua cho nó con khác. Nó nói không, đòi tôi mua cho nó một tấm bảng viết. Sáng hôm sau, vừa vào tới lớp, nó một mạch tiến lại góc phòng, không nói không rằng đập tấm bảng đó vào đầu thằng bé kia khiến nó khóc ré lên, từ đó trở đi không dám lại gần Diệp Anh một bước.
Bố Diệp Anh ngừng lại trong giây lát, vỗ nhẹ vào vai Khải Hưng, ôn tồn:
- Thế nên, không cần phải chăm sóc hay bảo vệ nó mà nên chăm sóc và bảo vệ chính mình. Cậu nên cư xử cẩn trọng. Đừng tùy tiện với nó.
Những lời bố Diệp Anh nói sau đó loãng dần trong men rượu. Khải Hưng từ từ gục xuống bàn. Bố Diệp Anh ra hiệu cho cô dìu anh về giường. Ông đứng bên cạnh, ôn tồn:
- Bố mẹ là gia đình không thể lựa chọn. Nhưng vợ chồng thì khác. Xem ra cậu ta là sự lựa chọn không tồi.
- Bố chưa biết về anh ấy thôi.
- Bố không biết nhưng người khác thì biết. Con nghĩ xem sao bố mẹ lại đột nhiên đến đây mà không điện trước?
Diệp Anh liếc nhìn bố, ngập ngừng:
- Bà tổ trưởng đã nói gì ạ?
- Không nhiều. Nhưng cho cậu ta thuê nhà, còn để cậu ta và con qua lại thì chắc bà cũng ưng cậu ta phần nào.
Bố Diệp Anh nhíu mày nhìn bộ dạng Khải Hưng trong chiếc áo sơ mi phẳng phiu giờ đã trở nên nhàu nhĩ.
- Cậu ta cao bao nhiêu?
- Con nghĩ không ai trong nhà mình muốn biết đâu.
- Thế tối qua con đưa cậu ta vào nhà bằng cách nào?
- Con kéo lê anh ấy.
Hai người nói tới đây đột nhiên dừng lại khi thấy Khải Hưng liên tục trở mình rồi đưa tay, giật tung cúc áo, tháo cả thắt lưng. Da mặt Diệp Anh nóng ran, cô chạy lại, giằng tay Khải Hưng ra rồi quấn kín người anh bằng một chiếc chăn mỏng.
- Thế lúc cậu ta đang làm thế này thì con làm gì?
- Con ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Bố Diệp Anh đưa tay vuốt mặt, thở dài. Diệp Anh ái ngại, liếc mắt nhìn ông.
- Chuyện tối qua, con không nói dối.
- Hễ con nói dối thì giọng điệu sẽ mềm mỏng, khẩn khoản chứ không cương quyết, gắt gỏng như hồi nãy.
Bố Diệp Anh khoanh tay trước ngực, nhìn Khải Hưng chằm chằm rồi quay lại bàn ăn, uống cạn li rượu còn bỏ dở.
Gỗ tuy cứng nhưng dao sắc có thể chặt làm đôi. Nước tuy bề ngoài liên kết lỏng lẻo, không hề có hình dạng nhất định nhưng không gì có thể chia tách nó. Bố mẹ Diệp Anh bản tính đối nghịch nhau nhưng có thể sống hòa thuận tới tận giờ là do biết lựa theo nhau mà cư xử. Những lúc mọi chuyện không thuận lợi, Diệp Anh gắt gỏng, bố cô thường khuyên: “Cuộc sống như mặt hồ, để tĩnh sẽ nhìn thấy đáy để biết mực nước nông sâu, chướng ngại thế nào, còn mất bình tĩnh thì càng khoắng sẽ càng vẩn đục.”
Mẹ Diệp Anh đã đi đâu đó cùng bà tổ trường, chỉ còn bố cô ngồi lại trước mâm cơm. Với tính cách của Diệp Anh, cô đoán ông muốn cô quen biết với một người mềm mỏng, điềm tĩnh. Nhưng Khải Hưng xem ra cách mẫu người đó một khoảng không ngắn.
Thứ ba – Tháng 5: Nắng đẹp suốt cả ngày đột nhiên bị che kín bởi vài cụm mây xám xịt.
Quốc Dũng vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh đang đứng đợi ngay cạnh xe của mình.
Anh gấp gáp tiến lại gần, cẩn trọng cúi đầu chào.
- Cháu chào bác.
Mẹ Đan Nguyên nhíu mày nhìn Quốc Dũng.
- Cậu biết tôi?
- Dạ, lần trước cháu có nhìn thấy bác.
Mẹ Đan Nguyên gật đầu.
- Còn tôi mới nhìn thấy xe của cậu thôi.
Bà đột nhiên bật cười.
- Con gái tôi. Tôi vốn tưởng nó chuẩn bị kết hôn với một người hôm nay lại nghe được nó từ lâu đã từ chối người ta, còn đang hẹn hò với người khác, ở ngay trong công ty.
Quốc Dũng lưỡng lự, cẩn trọng tiến thêm một bước, ánh nhìn hết sức nghiêm túc.
- Đáng lẽ cháu phải đến chào bác sớm hơn.
- Hôm nay thì sao?
Quốc Dũng còn chưa kịp trả lời, mẹ Đan Nguyên đã nói từng chữ, rành rọt.
- Chẳng phải cậu tan làm đang định về nhà sao? Vậy qua nhà tôi cùng ăn tối cùng nói chuyện.
Chiếc xe chậm chạp nhích dần giữa dòng xe cộ đông đúc vào giờ tan tầm. Cuối cùng cũng đến nơi. Quán ăn nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Những người phụ việc lần lượt xin phép ra về. Mẹ Đan Nguyên đích thân xuống bếp làm vài món. Bên bàn ăn, Linh An liếc nhìn Quốc Dũng, hai tay xoắn lại với nhau. Cô sốt ruột ngóng ra cửa. Tin nhắn đã gửi đi vẫn chưa thấy trả lời.
Thức ăn bày ra. Rượu lần lượt uống cạn. Mẹ Đan Nguyên bề ngoài thẳng thắn, dễ gần, nói chuyện trên trời dưới biển, đôi bên đều rất vui vẻ. Linh An cố uống cầm chừng nhưng bản thân bắt đầu cảm thấy chuếch choáng.
Diệp Anh thức đêm nhiều ngày sau khi tỉnh dậy kiểm tra điện thoại phát hiện 5 tin nhắn và 10 cuộc gọi nhỡ thì gấp gáp, chạy không kịp thở. Nhưng khi tới quán ăn của mẹ Đan Nguyên, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô hiểu mình đã tới muộn.
Tửu lượng của mẹ Đan Nguyên rất cao hơn nữa Linh An từ bé đã có tật hễ mẹ Đan Nguyên hỏi, cô không thể nói dối. Giờ còn ngấm hơi men, khả năng suy nghĩ có thể coi là bằng không, chắc chắn cô đã kể tường tượng tận mọi chuyện giữa Đan Nguyên và Quốc Dũng cho mẹ Đan Nguyên nghe.
Linh An nằm gục xuống mặt bàn. Mẹ Linh An đang cầm trên tay lọ hoa bà thích nhất, giương cao. Quốc Dũng nắm chặt tay Đan Nguyên, kéo cô về phía sau lưng mình.
- Bác gái…
- Im miệng!
Quốc Dũng chưa kịp mở lời, mẹ Đan Nguyên đã trừng mắt nhìn anh rồi quay qua nhìn Đan Nguyên.
- Buông ra!
Đan Nguyên khẽ run lên. Nước mắt cô chảy dọc theo gò má. Nhưng cô vẫn không buông tay Quốc Dũng, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Điều Đan Nguyên và mẹ cô mong muốn đều là hạnh phúc của cô. Chỉ là khái niệm hạnh phúc của hai người xem ra quá khác nhau. Mẹ cô vất vả nuôi lớn cô mong cô sau này không lập lại vết xe đổ của bà. Nhưng cô không xem việc mẹ cô tái giá và nuôi con của dượng là một sai lầm. Cô chỉ thấy tháng ngày đó, mẹ cô hạnh phúc. Cũng nhờ khoảng thời gian đó, cô mới có thể cảm nhận như thế nào là một gia đình.
Tình cảm không nhất thiết phải được nối kết bằng huyết thống.
Đến cuối cùng, chỉ còn mẹ Đan Nguyên ngồi yên lặng một góc quán. Quốc Dũng đưa Linh An và Đan Nguyên về nhà Diệp Anh, qua một đêm mọi người bình tĩnh lại mới có thể tính tiếp.
Linh An còn say, thỉnh thoảng lại nói mê. Diệp Anh nhìn Đan Nguyên, ngập ngừng:
- Nói thế nào anh ấy cũng là giám đốc, điều kiện cũng không tồi. Đứa nhỏ cũng rất quý cậu. Mình không nghĩ bác gái lại gay gắt đến thế.
Đan Nguyên thu chân lại, cúi xuống, thở dài.
- Mẹ mình lấy dượng mình một phần cũng vì anh mình trước kia rất quý bà. Nhưng càng lớn, tính tình anh ấy càng ương bướng, đến cấp 2 thì bỏ học, trừ nghiện ngập, mọi chuyện đều làm qua. Bà nội và họ hàng hễ lên chơi đều đay nghiến mẹ mình, còn nói mẹ mình chỉ tham tiền của dượng để mở quán cơm chứ không để ý tới anh mình nên anh ấy mới ra như thế. Sau khi dượng mất, anh ấy càng quá đáng hơn. Có lần anh ấy cá độ bóng đá, mẹ mình suýt phải bán quán ăn để trả nợ. Vết sẹo sau đầu mình cũng là do bọn chủ nợ đánh.
Đan Nguyên ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, anh Dũng là trẻ mồ côi. Vợ lấy chưa được vài năm đã qua đời. Mẹ mình tin vào những thứ như thế…cậu biết mà…
Bóng tối bao trùm lên thành phố.
Diệp Anh cảm thấy bất cứ nơi nào tập trung dân cư đông đúc đều xuất hiện những điều kì thú. Đối diện dãy hàng quần áo phía dưới nhà Diệp Anh trước đây là một siêu thị lớn. Sau nhiều lần đập đi rồi chia nhỏ, công việc kinh doanh vẫn không có gì khấm khá. Cuối cùng, nó biến thành một tổ hợp gồm quầy bán kem, sữa, bánh mì, hiệu tạp hóa và quán karaoke. Không hiểu sao, hát sâu bên trong mà phía đối diện, mọi người đều nghe rõ. Tiếng nhạc như tiếng cửa lâu ngày quên tra dầu, khoét sâu vào thính giác khi mọi người đã yên vị trên giường. Thỉnh thoảng, nhạc ngưng, khách trong đó tràn cả ra ngoài, dùng bất cứ thứ gì có được trong tầm với ném vào nhau, lăn lộn trên vỉa hè. Phàn nàn, khiếu nại, mỗi dịp lễ tết, nhân viên quán với kiểu tóc hai màu đen đỏ, cánh tay xăm trổ giấu hờ sau chiếc áo phông chỉn chu in logo quán tới từng nhà biếu quà. Từ đó trở đi, đêm đêm tiếng nhạc vẫn vang lên. Người dân cười trừ, uống sữa và nhấm nháp bánh họ mang tới, bình thản leo lên giường. Một giấc ngủ, tỉnh dậy, con phố lại được trả về nguyên trạng.
Diệp Anh bê tách cà phê nóng lại gần cửa sổ, nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt. Cả thành phố chìm trong yên lặng. Kì nghỉ lễ, những tour du lịch ngắn ngày chật kín chỗ. Mọi người hào hứng tranh thủ vài ngày rảnh rỗi để bỏ lại thành phố đông đúc, tìm đến những nơi lạ lẫm. Một bóng điện còn sáng. Những cánh cửa sắt nối tiếp nhau. Trong bóng tối, những thứ vô tri đột nhiên khiến người ta sợ hãi.
Linh An và Đan Nguyên đều có kế hoạch khác, còn Khải Hưng không thấy về nhà, điện thoại cũng tắt máy, Diệp Anh vì thế mà thơ thẩn, đi đi lại lại. Một ngày 24 tiếng sắp trôi qua, cô áp má vào chiếc tách sứ, thở dài. Đột nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên. Cô bắt máy. Đầu dây bên kia có tiếng thở mạnh rồi nói vài từ gì đó, rất khó nghe. Cô nhìn xuống, nhận ra người đàn ông đang đứng dựa vào chiếc taxi bên dưới. Cô chạy ra cửa, xuống tới tầng một chỉ trong vài giây.
Diệp Anh ngập ngừng nhìn bố của Khải Hưng. Đôi chân đứng vững trên mặt đất nhưng gương mặt lộ rõ cơ thể đã ngấm đẫm hơi men. Ông đỡ lấy Khải Hưng nhưng dường như không còn giữ được bao lâu. Diệp Anh chạy lại, quàng tay anh qua vai. Mùi rượu nồng nặc phả vào cô. Ông khoát tay ra hiệu cô mau đỡ Khải Hưng lên nhà. Ông vỗ vai cô, loạng choạng trở vào xe. Khóe miệng ông khẽ nhếch lên như đang cố mỉm cười nhưng có lẽ vì quá mệt, nó lại trùng xuống, hiện rõ những nếp gấp nhăn nheo.
Chỉ vài bậc thang, Diệp Anh đã thở hổn hển. Khải Hưng nằm bò ra nền đất. Anh nheo mắt, ngước nhìn Diệp Anh, vừa ra sức kéo cô xuống vừa nói, giọng khàn đặc:
- Sao lại nằm dài ra thế? Đứng dậy đi!
Diệp Anh chống nạnh, nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Cô lập tức chuyển vị trí về phía sau, giữ chắc bả vai anh, kéo lê anh qua từng bậc cầu thang, khó khăn lắm mới có thể đưa vào nhà, đẩy xuống giường, mệt nhọc như thể vác về một bao gạo. Chăn chưa kịp kéo lên, Khải Hưng đã nôn ra khắp tấm ga vừa thay. Diệp Anh lùi về sau, hét toáng lên. Anh trái lại cười khanh khách, nháy mắt hỏi cô:
- Em biết hôm nay anh ăn món gì không?
Diệp Anh dùng chút sức lực còn lại kéo Khải Hưng xuống khỏi giường, cuộn anh lại bằng một tấm chăn mỏng. Anh rơi tõm vào giấc ngủ. Miệng còn mở. Nước miếng chảy xuống, thấm ướt vai áo.
Diệp Anh lấy tay bịt mũi, đút tấm vải trắng ban chiều còn thơm mùi nước xả vào một chiếc túi nilon, lẩm bẩm:
- Em cũng đang muốn biết đây.
Trời sáng rõ. Khải Hưng cựa mình thức giấc. Diệp Anh ngồi ở ghế sofa ngay đối diện, nhướn mắt nhìn anh. Anh giật mình nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân, lúng túng kéo lại tấm chăn vừa định hất ra. Anh cảm thấy cơ thể ê ẩm, trên cánh tay lại có vài vệt xước như thể bị chà xát vào thứ gì đó nhiều lần. Tất cả giúp anh dần dần nhớ ra chuyện đêm qua. Anh nhìn Diệp Anh, cười trừ.
Diệp Anh tiến lại gần, tò mò hỏi:
- Say như vậy, chắc hai người làm hòa rồi phải không?
Khải Hưng nhún vai, gạt qua bên vài sợi tóc bờm xờm. Diệp Anh gật gù ra điều đã hiểu, rồi đặt vào tay Khải Hưng một túi ni lông bọc kín nhưng vẫn không che hết mùi chua nồng. Bên trong là một tấm ga giường và một bộ quần áo, nhớp nháp. Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng, quay lưng bỏ ra ngoài mở cửa.
Khải Hưng quấn kín chăn. Đầu tóc rối bù. Trên tay lủng lắng chiếc túi màu vàng nhạt. Cửa vừa mở ra, Diệp Anh giật mình nhận ra hai người đang bước qua những bậc thang cuối cùng, tiến về phía cô.
Khải Hưng ngồi đối diện với bố Diệp Anh trong phòng khách, ánh mắt miết một đường dài trên mép kính. Hai tay giữ chặt chiếc chăn đang dần tụt xuống. Hai người phụ nữ đứng dối diện nhau. Con ngươi không ngừng đưa qua đưa lại. Tia đỏ nổi lên. Nắm tay siết chặt.
- Con không về!
- Ai cho mày về! Ra khỏi nhà!
Khải Hưng liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Gương mặt béo tròn, chiều cao khiêm tốn. Nước da trắng nổi bật trong bộ váy hoa màu tím nhạt. Chất giọng cao và vang. Ngoài chiếc trán lộ rõ tính bướng bỉnh, Diệp Anh có rất nhiều điểm giống bà.
- Diệp Anh, ngồi xuống.
Bố Diệp Anh vừa dứt lời, tay cô đã buông lỏng, từ từ ngồi xuống.
- Hai đứa là nghiêm túc đúng không?
Diệp Anh khẽ gật đầu.
- Vâng.
Bố Diệp Anh nhìn Khải Hưng, ôn tồn:
- Cậu về nhà trước đi. Hôm nay nghỉ lễ, vợ tôi định nấu vài món. Lát cậu rảnh thì qua đây ăn với nhà tôi.
Mẹ Diệp Anh định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt chồng lại thôi. Khải Hưng lúng túng đứng dậy. Chiếc chăn bị kéo lê trên nền đất, mép vải trắng từ lúc đã chuyển màu.
Một bàn nhỏ bày kín thức ăn. Diệp Anh giật mình nhìn Khải Hưng trong chiếc sơ mi cài kín cúc, trên tay cầm theo một chai rượu vang.
Thức ăn trên bàn chưa vơi được phân nửa, rượu trong chai đã gần hết. Yên lặng, Khải Hưng với tay rót thêm vào li của bố Diệp Anh. Những giọt màu đỏ hun nhỏ giọt xuống mặt bàn. Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Cô chắc giờ anh chỉ có thể phân định mọi thứ trước mặt bằng cảm giác. Cô kéo tay áo bố. Ông quay sang, hạ giọng xuống mức thấp nhất.
- Nhìn bộ dạng cậu ta sáng nay chắc tối qua uống không ít. Chuốc thêm ít nữa là có thể hỏi chuyện rồi.
Khi nhìn thấy Khải Hưng phải đặt cả khủy tay lên bàn để giữ lấy chiếc li vừa đưa lên miệng, bố Diệp Anh mới mở lời:
- Cậu thấy con gái tôi thế nào?
Khải Hưng nghiêng đầu qua bên. Mũi chun lại một cách khó hiểu.
- Rất được ạ.
Diệp Anh đứng lên, rót một cốc nước mát đặt xuống trước mặt Khải Hưng, nhướn mắt nhìn anh.
- Được là tốt. Rất được là không ổn.
Bố Diệp Anh nói tiếp, giọng điệu nghiêm túc.
- Phụ nữ nói thế nào nhẹ nhàng vẫn hơn. Cậu nên tiết chế nó. Không nên để nó lúc nào cũng nhướn mắt nhìn cậu, không nói không rằng.
Khải Hưng cười trừ. Dù đầu óc còn váng vất nhưng dường như anh vẫn có thể nghe hiểu những lời bố Diệp Anh căn dặn.
- Khi Diệp Anh còn nhỏ, một thằng bé đã vứt con thỏ bông nó thích nhất xuống cống. Nó về nhà kể cho tôi nghe. Tôi nói không sao, để tôi mua cho nó con khác. Nó nói không, đòi tôi mua cho nó một tấm bảng viết. Sáng hôm sau, vừa vào tới lớp, nó một mạch tiến lại góc phòng, không nói không rằng đập tấm bảng đó vào đầu thằng bé kia khiến nó khóc ré lên, từ đó trở đi không dám lại gần Diệp Anh một bước.
Bố Diệp Anh ngừng lại trong giây lát, vỗ nhẹ vào vai Khải Hưng, ôn tồn:
- Thế nên, không cần phải chăm sóc hay bảo vệ nó mà nên chăm sóc và bảo vệ chính mình. Cậu nên cư xử cẩn trọng. Đừng tùy tiện với nó.
Những lời bố Diệp Anh nói sau đó loãng dần trong men rượu. Khải Hưng từ từ gục xuống bàn. Bố Diệp Anh ra hiệu cho cô dìu anh về giường. Ông đứng bên cạnh, ôn tồn:
- Bố mẹ là gia đình không thể lựa chọn. Nhưng vợ chồng thì khác. Xem ra cậu ta là sự lựa chọn không tồi.
- Bố chưa biết về anh ấy thôi.
- Bố không biết nhưng người khác thì biết. Con nghĩ xem sao bố mẹ lại đột nhiên đến đây mà không điện trước?
Diệp Anh liếc nhìn bố, ngập ngừng:
- Bà tổ trưởng đã nói gì ạ?
- Không nhiều. Nhưng cho cậu ta thuê nhà, còn để cậu ta và con qua lại thì chắc bà cũng ưng cậu ta phần nào.
Bố Diệp Anh nhíu mày nhìn bộ dạng Khải Hưng trong chiếc áo sơ mi phẳng phiu giờ đã trở nên nhàu nhĩ.
- Cậu ta cao bao nhiêu?
- Con nghĩ không ai trong nhà mình muốn biết đâu.
- Thế tối qua con đưa cậu ta vào nhà bằng cách nào?
- Con kéo lê anh ấy.
Hai người nói tới đây đột nhiên dừng lại khi thấy Khải Hưng liên tục trở mình rồi đưa tay, giật tung cúc áo, tháo cả thắt lưng. Da mặt Diệp Anh nóng ran, cô chạy lại, giằng tay Khải Hưng ra rồi quấn kín người anh bằng một chiếc chăn mỏng.
- Thế lúc cậu ta đang làm thế này thì con làm gì?
- Con ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Bố Diệp Anh đưa tay vuốt mặt, thở dài. Diệp Anh ái ngại, liếc mắt nhìn ông.
- Chuyện tối qua, con không nói dối.
- Hễ con nói dối thì giọng điệu sẽ mềm mỏng, khẩn khoản chứ không cương quyết, gắt gỏng như hồi nãy.
Bố Diệp Anh khoanh tay trước ngực, nhìn Khải Hưng chằm chằm rồi quay lại bàn ăn, uống cạn li rượu còn bỏ dở.
Gỗ tuy cứng nhưng dao sắc có thể chặt làm đôi. Nước tuy bề ngoài liên kết lỏng lẻo, không hề có hình dạng nhất định nhưng không gì có thể chia tách nó. Bố mẹ Diệp Anh bản tính đối nghịch nhau nhưng có thể sống hòa thuận tới tận giờ là do biết lựa theo nhau mà cư xử. Những lúc mọi chuyện không thuận lợi, Diệp Anh gắt gỏng, bố cô thường khuyên: “Cuộc sống như mặt hồ, để tĩnh sẽ nhìn thấy đáy để biết mực nước nông sâu, chướng ngại thế nào, còn mất bình tĩnh thì càng khoắng sẽ càng vẩn đục.”
Mẹ Diệp Anh đã đi đâu đó cùng bà tổ trường, chỉ còn bố cô ngồi lại trước mâm cơm. Với tính cách của Diệp Anh, cô đoán ông muốn cô quen biết với một người mềm mỏng, điềm tĩnh. Nhưng Khải Hưng xem ra cách mẫu người đó một khoảng không ngắn.
Thứ ba – Tháng 5: Nắng đẹp suốt cả ngày đột nhiên bị che kín bởi vài cụm mây xám xịt.
Quốc Dũng vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh đang đứng đợi ngay cạnh xe của mình.
Anh gấp gáp tiến lại gần, cẩn trọng cúi đầu chào.
- Cháu chào bác.
Mẹ Đan Nguyên nhíu mày nhìn Quốc Dũng.
- Cậu biết tôi?
- Dạ, lần trước cháu có nhìn thấy bác.
Mẹ Đan Nguyên gật đầu.
- Còn tôi mới nhìn thấy xe của cậu thôi.
Bà đột nhiên bật cười.
- Con gái tôi. Tôi vốn tưởng nó chuẩn bị kết hôn với một người hôm nay lại nghe được nó từ lâu đã từ chối người ta, còn đang hẹn hò với người khác, ở ngay trong công ty.
Quốc Dũng lưỡng lự, cẩn trọng tiến thêm một bước, ánh nhìn hết sức nghiêm túc.
- Đáng lẽ cháu phải đến chào bác sớm hơn.
- Hôm nay thì sao?
Quốc Dũng còn chưa kịp trả lời, mẹ Đan Nguyên đã nói từng chữ, rành rọt.
- Chẳng phải cậu tan làm đang định về nhà sao? Vậy qua nhà tôi cùng ăn tối cùng nói chuyện.
Chiếc xe chậm chạp nhích dần giữa dòng xe cộ đông đúc vào giờ tan tầm. Cuối cùng cũng đến nơi. Quán ăn nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Những người phụ việc lần lượt xin phép ra về. Mẹ Đan Nguyên đích thân xuống bếp làm vài món. Bên bàn ăn, Linh An liếc nhìn Quốc Dũng, hai tay xoắn lại với nhau. Cô sốt ruột ngóng ra cửa. Tin nhắn đã gửi đi vẫn chưa thấy trả lời.
Thức ăn bày ra. Rượu lần lượt uống cạn. Mẹ Đan Nguyên bề ngoài thẳng thắn, dễ gần, nói chuyện trên trời dưới biển, đôi bên đều rất vui vẻ. Linh An cố uống cầm chừng nhưng bản thân bắt đầu cảm thấy chuếch choáng.
Diệp Anh thức đêm nhiều ngày sau khi tỉnh dậy kiểm tra điện thoại phát hiện 5 tin nhắn và 10 cuộc gọi nhỡ thì gấp gáp, chạy không kịp thở. Nhưng khi tới quán ăn của mẹ Đan Nguyên, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô hiểu mình đã tới muộn.
Tửu lượng của mẹ Đan Nguyên rất cao hơn nữa Linh An từ bé đã có tật hễ mẹ Đan Nguyên hỏi, cô không thể nói dối. Giờ còn ngấm hơi men, khả năng suy nghĩ có thể coi là bằng không, chắc chắn cô đã kể tường tượng tận mọi chuyện giữa Đan Nguyên và Quốc Dũng cho mẹ Đan Nguyên nghe.
Linh An nằm gục xuống mặt bàn. Mẹ Linh An đang cầm trên tay lọ hoa bà thích nhất, giương cao. Quốc Dũng nắm chặt tay Đan Nguyên, kéo cô về phía sau lưng mình.
- Bác gái…
- Im miệng!
Quốc Dũng chưa kịp mở lời, mẹ Đan Nguyên đã trừng mắt nhìn anh rồi quay qua nhìn Đan Nguyên.
- Buông ra!
Đan Nguyên khẽ run lên. Nước mắt cô chảy dọc theo gò má. Nhưng cô vẫn không buông tay Quốc Dũng, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Điều Đan Nguyên và mẹ cô mong muốn đều là hạnh phúc của cô. Chỉ là khái niệm hạnh phúc của hai người xem ra quá khác nhau. Mẹ cô vất vả nuôi lớn cô mong cô sau này không lập lại vết xe đổ của bà. Nhưng cô không xem việc mẹ cô tái giá và nuôi con của dượng là một sai lầm. Cô chỉ thấy tháng ngày đó, mẹ cô hạnh phúc. Cũng nhờ khoảng thời gian đó, cô mới có thể cảm nhận như thế nào là một gia đình.
Tình cảm không nhất thiết phải được nối kết bằng huyết thống.
Đến cuối cùng, chỉ còn mẹ Đan Nguyên ngồi yên lặng một góc quán. Quốc Dũng đưa Linh An và Đan Nguyên về nhà Diệp Anh, qua một đêm mọi người bình tĩnh lại mới có thể tính tiếp.
Linh An còn say, thỉnh thoảng lại nói mê. Diệp Anh nhìn Đan Nguyên, ngập ngừng:
- Nói thế nào anh ấy cũng là giám đốc, điều kiện cũng không tồi. Đứa nhỏ cũng rất quý cậu. Mình không nghĩ bác gái lại gay gắt đến thế.
Đan Nguyên thu chân lại, cúi xuống, thở dài.
- Mẹ mình lấy dượng mình một phần cũng vì anh mình trước kia rất quý bà. Nhưng càng lớn, tính tình anh ấy càng ương bướng, đến cấp 2 thì bỏ học, trừ nghiện ngập, mọi chuyện đều làm qua. Bà nội và họ hàng hễ lên chơi đều đay nghiến mẹ mình, còn nói mẹ mình chỉ tham tiền của dượng để mở quán cơm chứ không để ý tới anh mình nên anh ấy mới ra như thế. Sau khi dượng mất, anh ấy càng quá đáng hơn. Có lần anh ấy cá độ bóng đá, mẹ mình suýt phải bán quán ăn để trả nợ. Vết sẹo sau đầu mình cũng là do bọn chủ nợ đánh.
Đan Nguyên ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, anh Dũng là trẻ mồ côi. Vợ lấy chưa được vài năm đã qua đời. Mẹ mình tin vào những thứ như thế…cậu biết mà…
Bóng tối bao trùm lên thành phố.
/33
|