Cụp! Tô Yên Nhiên cúp điện thoại, chầm chậm xoay người về phòng, mặt tỏ vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Vô Hà đứng bên cạnh vội qua đỡ cô, nhỏ giọng gọi: Tiếu Tiếu... Trong mắt đầy lo lắng.
Tô yên Nhiên ngoảnh mặt cười an ủi Lâm Vô Hà: Yên tâm, em không sao.
Lâm Vô Hà tiện tay khép cửa phòng lại, yên tâm nói chuyện bằng giọng bình thường: Không sao mới lạ! Chị còn không hiểu rõ em sao? Tên đó thật quá đáng! Không, cả hai tên đều vô cùng quá đáng! Nói không chừng tên họ Vệ vốn là đồng bọn với Tiêu Dịch Thành! Thông đồng cố tình chọc tức em.
Nghe vậy, Tô yên Nhiên cười khẽ: Chị Vô Hà anh minh, nhận xét của chị vừa khéo đúng ý em, không biết chị có đề nghị gì hay không?
Lâm Vô Hà cũng cười gian: Hoàn toàn biến khỏi mắt anh ta, hoặc là... Ăn miếng trả miếng! (>^ω^<)
Tô Yên Nhiên hơi ngạc nhiên, vế trước của Lâm Vô Hà, đúng là suy nghĩ trong lòng cô, nhưng thoát khỏi người đã nắm rõ hành tung của mình lần nữa, chỉ có thể nói lên bản thân không có khí thế, hơn nữa cũng quá quá quá buồn nôn! ... Vả lại, vế sau nghe ra rất có khí phách! Cho dù muốn đi, không thể cứ lần nào cũng tỏ ra ỉu xìu như trộm được.
Tô Yên Nhiên nuốt nước bọt, một đôi đồng tử ướt sũng như chó con mới sinh, lấp la lấp lánh nhìn Lâm Vô Hà, mắt lóe lên một tia tà ác: Vậy, ăn miếng trả miếng bằng cách nào? ! Chỉ còn thiếu ngoe nguẩy cái đuôi nữa thôi...
Lâm Vô Hà xông đến ôm lấy cánh tay Tô Yên Nhiên, có điều động tác nhẹ nhàng tránh đụng vào bụng của cô: Oa oa oa, Yên Nhiên bộ dáng này của em quả thật quá mềm mại quá mê hoặc rồi! Lại đây, cho chị cắn một cái... Vừa nói vừa chu miệng về phía mặt của Tô Yên nhiên...
Tô Yên Nhiên vội đưa tay ngăn đôi môi đỏ bừng đang bay đến: Khụ khụ, Lâm Vô Hà, chẳng lẽ ăn miếng trả miếng theo ý chị là để em và chị làm một cặp GL sao...? -_-
Nếu người yêu của chị là Tiếu Tiếu em, chị cũng không phản đối, ha ~ nhìn xem, chúng ta cũng sắp có con rồi! Thì ra chị là cha chính thức của nó chứ không phải mẹ nuôi? A ha ha ha...
... Em chỉ sợ tên họ Vệ nào đó không đồng ý.
Chuyện này có liên quan gì đến tên họ Vệ đó đồng ý hay không chứ? Nói đến anh ta chị lại tức, xem sau này chị chỉnh anh ta thế nào! Bây giờ chỉnh tên họ Tiêu trước đã, ừm, còn cái ả kia nữa!
Phù phù, cuối cùng cũng vào trọng điểm, Tô Yên Nhiên hứng thú dâng trào hỏi: Chỉnh thế nào?
Không còn cách nào, gần mực thì đen, mấy hôm nay ngày nào cũng ở chung với Lâm Vô Hà, mà Lâm Vô Hà lại là người mà cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, Tô Yên Nhiên rất vui vì có người bày mưu tính kế giúp cô... Dựa vào tính đà điểu của cô, gặp chuyện cách đầu tiên nghĩ đến chỉ có một chữ -- trốn, thật sự trốn không được cô mới sừng lông lên, giả vờ cực kỳ dũng cảm mà đối diện.
Vốn không có cách nào cụ thể nhưng trái lại vừa rồi em đã cho chị một ý hay!
Tô Yên Nhiên khó hiểu nói: Ơ, có sao? Sao em lại không biết?
Lâm Vô Hà gợi ý, đá lông nheo với Tô Yên Nhiên, còn gửi tặng một nụ hôn gió, dùng giọng nói vô cùng nũng nịu nói: Bên ngoài, chị là con gái không sai. Nhưng ngay sau đó, giọng của Lâm Vô Hà lại đột nhiên biến đổi, thành một giọng trầm khàn khiến người khác khó phân biệt: Nhưng bảo bối à, em đã quên anh giỏi nhất là làm gì sao?
Tô Yên Nhiên ngạc nhiên vui mừng nói: Chị mang hộp đồ nghề đến rồi à?
A... Ha ha ha, đương nhiên! Trước giờ chị chưa bao giờ để nó xa chị hơn một tuần, không phải em không biết.
Nửa tiếng sau.
Vốn đang nói chuyện phiếm ở đại sảnh, Vệ Minh Dữ và các khách mời, khoảng mười mấy người đã chuyển đến vườn hoa phía sau. Một đám nam thanh nữ tú nói chuyện không chút câu nệ, đa phần ngồi trên ghế được che ô uống nước tán gẫu, tiếng cười nói không ngừng, Vệ Minh Dữ ngồi giữa... Còn xung quanh anh ta, đa phần đều là mỹ nữ, ha ha.
Cũng có vài người thích tự làm, tham gia nướng đồ ăn với người hầu.
Những nguyên liệu và dụng cụ gì đó người hầu đã chuẩn bị sẵn, muốn ăn gì đã có người hầu bên cạnh xâu sẵn, các cậu ấm cô chiêu chỉ cần nướng là được, xem ra cũng không khó, nhưng cũng không phải ai nướng ra đều... Ăn được.
Ví dụ như xâu
Lâm Vô Hà đứng bên cạnh vội qua đỡ cô, nhỏ giọng gọi: Tiếu Tiếu... Trong mắt đầy lo lắng.
Tô yên Nhiên ngoảnh mặt cười an ủi Lâm Vô Hà: Yên tâm, em không sao.
Lâm Vô Hà tiện tay khép cửa phòng lại, yên tâm nói chuyện bằng giọng bình thường: Không sao mới lạ! Chị còn không hiểu rõ em sao? Tên đó thật quá đáng! Không, cả hai tên đều vô cùng quá đáng! Nói không chừng tên họ Vệ vốn là đồng bọn với Tiêu Dịch Thành! Thông đồng cố tình chọc tức em.
Nghe vậy, Tô yên Nhiên cười khẽ: Chị Vô Hà anh minh, nhận xét của chị vừa khéo đúng ý em, không biết chị có đề nghị gì hay không?
Lâm Vô Hà cũng cười gian: Hoàn toàn biến khỏi mắt anh ta, hoặc là... Ăn miếng trả miếng! (>^ω^<)
Tô Yên Nhiên hơi ngạc nhiên, vế trước của Lâm Vô Hà, đúng là suy nghĩ trong lòng cô, nhưng thoát khỏi người đã nắm rõ hành tung của mình lần nữa, chỉ có thể nói lên bản thân không có khí thế, hơn nữa cũng quá quá quá buồn nôn! ... Vả lại, vế sau nghe ra rất có khí phách! Cho dù muốn đi, không thể cứ lần nào cũng tỏ ra ỉu xìu như trộm được.
Tô Yên Nhiên nuốt nước bọt, một đôi đồng tử ướt sũng như chó con mới sinh, lấp la lấp lánh nhìn Lâm Vô Hà, mắt lóe lên một tia tà ác: Vậy, ăn miếng trả miếng bằng cách nào? ! Chỉ còn thiếu ngoe nguẩy cái đuôi nữa thôi...
Lâm Vô Hà xông đến ôm lấy cánh tay Tô Yên Nhiên, có điều động tác nhẹ nhàng tránh đụng vào bụng của cô: Oa oa oa, Yên Nhiên bộ dáng này của em quả thật quá mềm mại quá mê hoặc rồi! Lại đây, cho chị cắn một cái... Vừa nói vừa chu miệng về phía mặt của Tô Yên nhiên...
Tô Yên Nhiên vội đưa tay ngăn đôi môi đỏ bừng đang bay đến: Khụ khụ, Lâm Vô Hà, chẳng lẽ ăn miếng trả miếng theo ý chị là để em và chị làm một cặp GL sao...? -_-
Nếu người yêu của chị là Tiếu Tiếu em, chị cũng không phản đối, ha ~ nhìn xem, chúng ta cũng sắp có con rồi! Thì ra chị là cha chính thức của nó chứ không phải mẹ nuôi? A ha ha ha...
... Em chỉ sợ tên họ Vệ nào đó không đồng ý.
Chuyện này có liên quan gì đến tên họ Vệ đó đồng ý hay không chứ? Nói đến anh ta chị lại tức, xem sau này chị chỉnh anh ta thế nào! Bây giờ chỉnh tên họ Tiêu trước đã, ừm, còn cái ả kia nữa!
Phù phù, cuối cùng cũng vào trọng điểm, Tô Yên Nhiên hứng thú dâng trào hỏi: Chỉnh thế nào?
Không còn cách nào, gần mực thì đen, mấy hôm nay ngày nào cũng ở chung với Lâm Vô Hà, mà Lâm Vô Hà lại là người mà cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, Tô Yên Nhiên rất vui vì có người bày mưu tính kế giúp cô... Dựa vào tính đà điểu của cô, gặp chuyện cách đầu tiên nghĩ đến chỉ có một chữ -- trốn, thật sự trốn không được cô mới sừng lông lên, giả vờ cực kỳ dũng cảm mà đối diện.
Vốn không có cách nào cụ thể nhưng trái lại vừa rồi em đã cho chị một ý hay!
Tô Yên Nhiên khó hiểu nói: Ơ, có sao? Sao em lại không biết?
Lâm Vô Hà gợi ý, đá lông nheo với Tô Yên Nhiên, còn gửi tặng một nụ hôn gió, dùng giọng nói vô cùng nũng nịu nói: Bên ngoài, chị là con gái không sai. Nhưng ngay sau đó, giọng của Lâm Vô Hà lại đột nhiên biến đổi, thành một giọng trầm khàn khiến người khác khó phân biệt: Nhưng bảo bối à, em đã quên anh giỏi nhất là làm gì sao?
Tô Yên Nhiên ngạc nhiên vui mừng nói: Chị mang hộp đồ nghề đến rồi à?
A... Ha ha ha, đương nhiên! Trước giờ chị chưa bao giờ để nó xa chị hơn một tuần, không phải em không biết.
Nửa tiếng sau.
Vốn đang nói chuyện phiếm ở đại sảnh, Vệ Minh Dữ và các khách mời, khoảng mười mấy người đã chuyển đến vườn hoa phía sau. Một đám nam thanh nữ tú nói chuyện không chút câu nệ, đa phần ngồi trên ghế được che ô uống nước tán gẫu, tiếng cười nói không ngừng, Vệ Minh Dữ ngồi giữa... Còn xung quanh anh ta, đa phần đều là mỹ nữ, ha ha.
Cũng có vài người thích tự làm, tham gia nướng đồ ăn với người hầu.
Những nguyên liệu và dụng cụ gì đó người hầu đã chuẩn bị sẵn, muốn ăn gì đã có người hầu bên cạnh xâu sẵn, các cậu ấm cô chiêu chỉ cần nướng là được, xem ra cũng không khó, nhưng cũng không phải ai nướng ra đều... Ăn được.
Ví dụ như xâu
/38
|