Chuông Gió

Chương 29

/110


Nhìn thấy Nhạc Phong thật sự đưa Quý Đường Đường về, conngươi của Mao Ca mở to đến mức sắp rớt ra ngoài, Nhạc Phong không nói gì, đưathẳng Quý Đường Đường lên phòng khách trên lầu lo liệu, dõi mắt nhìn hai ngườilên lầu, Mao Ca dùng cách tay huých huých Thần Côn bên cạnh, Thần Côn đang tậptrung tinh thần chơi Tìm cặp, hai con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ thiếunước trừng thành mắt gà chọi, căn bản không hề nhìn thấy Nhạc Phong và Quý ĐườngĐường đã trở về.

“Tôi hỏi ông này Thần Côn,” Mao Ca nuốt nước miếng, “Ông nóixem trên đời này có người nào, chết rồi mà còn có thể sống lại được không?”

“Có chớ.” Thần Côn chíu chíu chíu nhấp vào hai hình vẽ giốngnhau như đúc, trả lời tương đối thuận miệng.

Mao Ca buồn bực, Thần Côn nói như chuyện đương nhiên, giốngnhư người chết sống lại chỉ là chuyện thường tình mà chẳng phải chuyện lạ, “Aivậy?”

“Transformer.”

Một ngụm máu già yếu của Mao Ca thiếu chút nữa phụt lên tậntrần nhà: “Trans cái đầu ông. Tôi hỏi người cơ mà! Người ấy!”

“Người cũng có.” Thần Côn tiếp tục nhìn màn hình.

Mao Ca chờ nửa ngày không thấy anh ta nói tiếp: “Ông là tháigiám phải không? Nói chuyện chỉ nói có một nửa?”

“Cái đó cái đó cái đó… thì còn phải xem là người nào,” ThầnCôn nhất tâm nhị dụng, khó tránh khỏi có chút không theo kịp, “Cuối đời nhàThanh, cái tổ chức Nghĩa Hòa Đoàn kia, rồi Hồng Đăng Chiếu gì đó, chẳng phảicũng tuyên bố là đao thương bất nhập cải tử hoàn sinh hay sao, thủ lĩnh của đámđó tên gì nhỉ, à, Hoàng Liên Thánh Mẫu, a ha ha ha, đao thương bất nhập.”

Mắt thấy tình hình trò chơi rất ổn, tối nay hoàn toàn có thểthăng cấp từ ngôi sao nhỏ đến ông trăng sáng, tâm trạng của Thần Côn có thể nóilà ngập tràn ánh nắng.

Hiển nhiên, cầu người không bằng cầu mình, Mao Ca cố nén nỗikích động mang Thần Côn ra dìm vào bồn cầu lại, tự mình lẳng lặng mở một chiếcmáy vi tính khác lên, vào mạng, tìm kiếm, gõ vào mấy từ khóa: “Người chết, sốnglại.”

Nhảy ra rất nhiều đề mục, Mao Ca không ngừng mở ra, tin tứchiện lên không ngoài mấy loại: ma nhập, cương thi, thây ma, các sự kiện huyềnbí, tâm linh siêu tự nhiên…

Mao Ca nhìn màn hình sửng sốt thật lâu, chợt buông một câu:“Tôi cảm thấy, cô ấy đã không phải là người nữa rồi.”

“Ai! Ai không phải là người?!” Trong lúc đang đột phá đến cửaquan trọng của loại trò chơi cao cấp như Tìm cặp này, cũng chỉ có vấn đề họcthuật ma chẳng phải người cao cấp như vậy mới có thể phân tán được lực chú ý củaThần Côn, anh ta vụt ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ tựa như một chiếc bóng đèn siêumạnh vèo một cái bắn ra ánh sáng, “Ai ai ai? Ai không phải là người? Tiểu PhongPhong phải không? Tại sao cậu ấy không phải là người? Hả? Tại sao?”

Mao Ca nhìn Thần Côn một cái, chậm rì rì đáp lại anh ta: “Bởivì ông là heo!”

————————————————————

Mao Ca lên lầu tìm Nhạc Phong, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấytiếng nước rào rào trong phòng tắm, chỉ thấy Nhạc Phong ngồi trong phòng, tayđang mở cái áo khoác ngoài của Đường Đường ra nhìn, hai lỗ máu đằng trước đằngsau đều khớp với nhau, xem ra Diệp Liên Thành đích thực không hề nói láo.

Nhạc Phong cũng nhìn thấy Mao Ca, anh đặt chếc áo qua mộtbên: “Có việc?”

“Đường Đường đang tắm à?”

“Vâng.”

Mao Ca thấy hoang mang, anh ta bước hai bước về phía NhạcPhong, chỉ chỉ vào áo của Quý Đường Đường: “Chú đã hỏi cô ấy chưa?”

“Hỏi cô ấy?” Nhạc Phong đầu tiên là không phản ứng kịp, sauđó lắc đầu, “Chưa, cô ấy hốt hốt hoảng hoảng, bảo em hỏi thế nào được?”

Mao Ca nuốt nước miếng: “Phong Tử, cô ấy… cô ấy còn là ngườihay sao?”

Nhạc Phong nhíu mày một cái: “Có ý gì?”

“Không phải chứ Phong Tử, bây giờ anh nhìn thấy cô ấy, da đầucũng tê rần hết.” Mao Ca xắn tay áo cho anh nhìn, “Chú xem, chú xem anh nổi đầyda gà lên rồi đây này.”

Nhạc Phong không nói gì.

“Chú đưa cô ấy về làm gì hả?”

Câu này khiến cho Nhạc Phong hơi phản cảm: “Cô ấy bị như vậy,em có thể không đưa cô ấy về hay sao?”

“Không phải thế, Phong Tử, chú đừng cáu, không phải anh có ýđó.” Mao Ca cảm thấy mình có chút lẫn lộn, anh ta rút từ trong ngực ra một điếuthuốc, cầm bật lửa châm, trầm mặc hút vài hơi, “Tại sao cô ấy lại không sao cả?”

“Không phải cô ấy vẫn thường không sao còn gì?” Nhạc Phong mấtkiên nhẫn, “Ở Ca Nại, không phải anh chưa thấy bao giờ.”

“Chú đừng có lươn lẹo với tôi,” Mao Ca nổi cáu, “Lần ở Ca Nạiđó với lần này có thể giống nhau chắc? Lần trước chúng ta còn có thể tìm lý docho cô ta, nói cô ta mặc áo chống đạn gì đó, lần này chú định giải thích thếnào? Người ta chính mắt thấy cô ta bị đâm chết, ngoảnh đi ngoảnh lại chú đã đưangười về, đó còn là người sao hả? Có người bình thường nào chết rồi lại nhảynhót quay về được không?”

Nhạc Phong cắn răng, muốn đáp lại đôi câu lại không tìm ralý do phù hợp.

Mao Ca đổi sang giọng tương đối hoàn hoãn: “Phong Tử, chúsuy nghĩ kỹ đi, đây tuyệt đối không phải chuyện đánh đấm lặt vặt đâu, chuyệnnày khác hẳn với mấy lần chú có thể ra mặt chơi đến bạt mạng trước kia, hồi trướcvì giúp Nhạn Tử mà vỡ đầu chảy máu với Diêm Lão Thất, anh em có nói hai lời haykhông? Vết sẹo trên đùi của Đầu Trọc do đám chó của Diêm Lão Thất cắn vẫn cònđó, phàm là những việc có thể đáp ứng, chú nói một câu, anh em có bao giờ nhíumày lấy một cái không? Chính chú suy nghĩ cho kỹ, chuyện lần này không giống vớimọi lần, chỉ bằng việc Đường Đường chết đi sống lại thôi đã tuyệt đối không phảiphiền phức mà chúng ta có thể dây vào!”

Nhạc Phong vẫn không lên tiếng.

Theo nhịp câu chuyện, trí tưởng tượng của Mao Ca bắt đầu bayxa: “Chú có nhớ vụ ầm ĩ năng lực đặc dị mấy năm trước không? Đến cơ quan quốcgia cũng gia nhập ấy, kiểu cải tử hoàn sinh này, kiểu gì cũng tính là cơ mật quốcgia đúng không? Nói không chừng cái gì của nước ngoài, CBA ấy… là CBA đúngkhông nhỉ?”

Nhạc Phong tức giận: “Cục tình báo Mỹ, CIA.”

“Đúng rồi đúng rồi, CIA.” Mao Ca vội vàng ghi nhớ lại danh từmới này, “Chuyện này, chú cảm thấy đám dân thường nhỏ bé như chúng ta có thể lođược hay sao? Anh cho chú hay, kiểu cơ quan tình báo như thế này làm việc ngoantuyệt thế nào kia chứ, chú xem trong phim Mỹ ấy, những người can thiệp dínhdáng đến vụ án đều bị giết sạch, chưa biết chừng ngày nào đó hai ta vừa ra khỏicửa là bị ăn đạn rồi, còn là loại đạn do cục tình báo đứng đầu về khoa học kỹthuật kia nghiên cứu ra nữa ấy.”

Nếu là bình thường, Nhạc Phong nhất định sẽ quát anh ta đãtrốn ra từ bệnh viện tâm thần nào ra, nhưng lần này, vài lần muốn mở miệng vẫnkhông nói ra lời.

Bình tâm mà nói, Mao Ca nói tuy có khoa trương, nhưng nhữnglời anh ấy nói, chẳng lẽ mình chưa từng nghĩ đến?

Trong lúc nhất thời, căn phòng yên tĩnh vô cùng, Nhạc Phongnhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên miệng Mao Ca, bên tai chỉ có tiếng nước chảytí tách.

Tiếng nước chảy tí tách?

Trái tim Nhạc Phong đập thịch một tiếng, theo bản năng quayđầu nhìn về phía phòng tắm.

Mao Ca cũng đã nhận ra, anh ta có chút lắp bắp; “Cô ấy… cô ấytắm xong rồi?’

Cửa nhẹ nhàng chuyển động, Quý Đường Đường mặc chiếc áo lensợi to rộng thùng thình kia, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa bước ra ngoài, lúcthấy Mao Ca, mỉm cười một cái: “Anh Mao Ca cũng ở đây à?”

“Ừ… ừ,” Mao Ca vội lấy Nhạc Phong ra làm bia đỡ đạn, “Khôngphải sắp đến giờ cơm tối rồi sao, anh đang hỏi xem Nhạc Phong muốn ăn gì, miệngnó kén chọn, kén ăn lắm…”

“Cơm tối à?’ Quý Đường Đường suy nghĩ một chút, “Để em mờiđi, lần trước ở Ca Nại còn chưa cám ơn mọi người đã quan tâm. Còn cả Thần Côn nữa,tất cả cùng đi đi.”

“Vậy… cũng được, để anh xuống hỏi Thần Côn muốn ăn gì.” MaoCa vô cùng lúng túng, khi quay người bỏ đi, thấp giọng rỉ tai Nhạc Phong mộtcâu, “Chú giải quyết đi.”

————————————————————

Mao Ca vừa đi, không khí trong căn phòng dường như lập tứcthay đổi, Nhạc Phong nhìn Quý Đường Đường: nét mặt cô vô cùng bình tĩnh, vẫncúi đầu cầm khăn lông lau tóc, như thể trước khi tắm, cô chẳng hề xảy ra bất cứchuyện chật vật nào, chỉ mới ra ngoài đi dạo phố, ăn bát cơm hay là gọi điệnthoại cho bạn bè.

Được một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong: “Có phảianh… muốn hỏi tôi chuyện gì không?”

Nhạc Phong lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng, dưới lầu lạivọng đến tiếng gào thét vô cùng buồn bã của Thần Côn: “Tại sao?! Tại sao khôngđể cho tôi ăn KFC suất gia đình? Cũng đâu phải anh mời!”

Hai người sửng sốt một chút, sau đó đều không căng thẳng nổi,đồng thời mỉm cười.

Không khí buông lỏng một chút, Nhạc Phong muốn bắt đầu bằngmột đề tài nhẹ nhõm: “Đang yên đang lành, sao lại nghĩ đến chuyện mời cơm?”

“Nhận được sự giúp đỡ của mọi người, có qua có lại thôi.”

“Giúp cô đâu?”

“Anh giúp nhiều nhất, còn cả Mao Ca lúc ở Ca Nại cũng đã rấtquan tâm đến tôi, còn cả Thần Côn, đã kể cho tôi nghe một câu chuyện nữa.”

Lúc nói đến Thần Côn, cô cố ý dừng lại một chút, nhìn thẳngvào mắt Nhạc Phong.

Trong lòng Nhạc Phong dâng lên một cảm giác khác thường, anhnhìn vào mắt quý Đường Đường, trong thoáng chốc, một suy nghĩ bỗng vụt qua, thấtthanh nói: “Đường Đường, cô vốn họ Thịnh…”

Quý Đường Đường không nói gì, cô giơ ngón trỏ lên đặt bênmôi, mí mắt rủ xuống, không nhúc nhích như một bức tượng.

Nhạc Phong nuốt câu còn lại xuống, anh bắt đầu nhớ lại câuchuyện mà Thần Côn kể tối hôm ấy, lúc đó, anh không tập trung nghe lắm, ThầnCôn rốt cuộc đã kể gì?

Nhà họ Thịnh, con gái nhà họ Thịnh, lộ linh, oán khí ngườichết, nghe hiểu tiếng chuông, hóa giải oán khí, nhà họ Tần, luyện chuông Quỷ,nhà họ Thạch, kết thân, thân phận mới, đầy đủ tiền, phiêu bạt bên ngoài….

Đầu Nhạc Phong ầm ầm tựa như muốn nổ tung, ngàn lời vạn chữtrước kia không sắp xếp nổi lúc này tựa hồ như đều tranh nhau gắn kết lại trongnháy mắt thành một bức tranh đầy đủ.

— Đường Đường vẫn luôn mang theo một chiếc chuông gió bênngười, có lúc lắc thế nào cũng không kêu, lúc lại quỷ dị phát ra âm thanh…

— trước kia, cô ấy vì một Lăng Hiểu Uyển vốn không quen biếtmà đến Ca Nại, lại lặn lội vì một Trần Vĩ cho dù chỉ là bèo nước gặp nhau, saukhi gặp lại ở Cổ Thành, cách xa ngàn dặm, cô ấy vẫn đi theo oán khí… Cho nên mỗilần gặp cô ấy, sự tử vong luôn hiện hữu như bóng với hình…

– rõ ràng là Thịnh Hạ, nhưng lại có một tấm thẻ chứng minhthư có thể tra được trên mạng lưới mang tên “Quý Đường Đường”, rõ ràng không cócông việc, lại chẳng lo sinh kế, cha mẹ đã sớm lót đường cho cô ấy xong xuôi….

— vụ án giết người tàn bạo vào đêm Giao Thừa ở Hải Thành, rõràng còn sống nhưng lại không liên hệ với bất cứ bạn bè nào thậm chí là cả ngườiyêu, bởi vì khi đó cô ấy đã không còn tên là Thịnh Hạ, cũng bởi vì khi đó, cô ấyđã bắt đầu cuộc trốn chạy…

“Tôi cảm thấy, phải cho anh biết một số chuyện, anh bị việccủa tôi làm liên lụy đến mấy lần, còn bị thương, không cho anh biết gì cả thựcsự không được hay cho lắm.”

Nhạc Phong chặn lời cô lại: “Từ từ đã Đường Đường, cô chậm mộtchút cho tôi, cô để tôi từ từ đã.”

Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong: “Trí thông minhkhông đủ hả, đầu óc không kịp vận hành?”

“Biến!” Nhạc Phong trừng mắt nhìn cô một cái.

Quý Đường Đường ngoài thương cảm ra lại có thêm mấy phần buồncười, cô bước sang bên cạnh lấy đồ dưỡng da của mình ra, sau đó nhìn vào chiếcgương to bắt đầu thoa dung dịch dưỡng da, lúc đang dùng bông trang điểm lautrán, Nhạc Phong gọi cô từ đằng sau: “Đường Đường.”

“Sao?”

“Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”

Quý Đường Đường sửng sốt một chút, cô nhìn Nhạc Phong trongtấm gương.

“Cô đần hả, chuyện quan trọng như vậy, cô lại tùy tiện nóicho người ta, chỉ bởi vì người ta giúp cô? Nhỡ đâu người ta có dụng ý khác thìsao? Cha mẹ cô vì chuyện này mà đã phải trả một cái giá đắt như vậy, cô cứ thếmà nói ra được?”

Lời của Nhạc Phong rất có đạo lý, Quý Đường Đường không nóigì, nếu cô nói với Nhạc Phong rằng “Tôi tin anh sẽ không bán đứng tôi” thì có vẻvẽ trò quá không, hơn nữa, tại sao phải tin chứ? Chỉ bằng tổng cộng chưa đầy mườingày chung đụng hiểu biết này hay sao?

Cho nên cô ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”

Thấy cô phối hợp như vậy, Nhạc Phong lại chẳng đào đâu ra lờiđể nói, dừng một chút chợt cáu bẳn: “Sao cô lại thế được cơ chứ?!”

“Tôi làm sao hả?” Quý Đường Đường chẳng hiểu ra làm sao.

Nhạc Phong cũng không biết nói sao cho rõ, chỉ thấy phiền muộntrong lòng: chuyện không nên như vậy, tối hôm qua nhất định cô ấy đã trải quachuyện rất đáng sợ, cho nên lúc tìm thấy cô ấy trên đường, cô ấy mới có dáng vẻhoảng hốt thẫn thờ như thế — nhưng mới chớp mắt, tất cả bỗng bình thường trở lại,lại giống như anh là người ngoài cuộc vậy, chẳng lẽ không phải cô ấy nên khócsao? Không phải nên rất khó chịu hay sao? Cái dáng vẻ lịch sự, mỉm cười, chẳnghề để tâm như vậy, khiến cho anh nhìn mà thấy phiền muộn không thốt nên lời.

“Đường Đường, cô đừng như vậy,” Nhạc Phong rốt cuộc không nhịnđược, “Nếu cô nghe thấy những gì Mao Ca nói, khó chịu trong lòng, cô muốn khócthì cứ khóc đi, cô đừng giả bộ như người chẳng bị làm sao cả được không?”

Quý Đường Đường ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Nhạc Phong:“Nhạc Phong, sao anh lại thế chứ, lại còn ép người ta phải khóc?”

Nhạc Phong trừng cô, đầu tiên cô còn ra vẻ vô tội, bị NhạcPhong nhìn chằm chằm lại có chút chột dạ, tránh khỏi tầm mắt anh không nói câunào,

Trái tim Nhạc Phong bỗng mềm nhũn: “Đường Đường, cô nhất địnhphải đi theo con đường này hay sao? Cô còn có sự lựa chọn khác mà đúng không?Chúng ta tìm một công việc, sống ổn định tử tế đi, cứ lang thang trên đường nhưcô, bao giờ thì mới kết thúc? Hơn nữa luôn đối mặt với những chuyện máu me này,tâm lý của cô có chịu được không?”

Quý Đường Đường cười nhẹ: “Tôi không tìm được việc làm đâuNhạc Phong, tôi còn chưa học xong Đại học, tôi cũng chẳng có chút kinh nghiệmlàm việc nào hết.”

“Tôi tìm giúp cô, hay là cô về cùng tôi trước đã, chỗ tôi cónhiều bạn bè quen biết, tôi bảo họ tìm cho cô một công việc ổn định không gâychú ý, mọi người ở gần nhau cũng chăm sóc được cho nhau. Đường Đường, cô thực sựkhông thể cứ tiếp tục mãi như vậy được, quá nguy hiểm, một cô gái như cô, ngàynào đó mà thực sự chết ở bên ngoài, đến cả người nhặt xác cho cũng không có.”

Câu này hiển nhiên là chạm đến tâm sự của Quý Đường ĐƯờng, nụcười của cô dần dần mất dạng: “Nhạc Phong, chuyện này mới nghĩ thôi đã cho quađược rồi, anh cảm thấy thực sự có thể yên ổn được ư? Mẹ tôi trốn tránh lâu nhưvậy, không phải vẫn bị tìm được đấy sao? Chuyện kiểu này, thò cổ là một đao, rụtcổ cũng là một đao, thay vì lo lắng đề phòng sống qua ngày, chẳng bằng chết sớmsiêu sinh sớm.”

“Tôi không tin cô muốn như vậy!” Nhạc Phong nói rất nghiêmtúc, “Đường Đường, cô có lý do gì không thể nói ra mà cứ nhất định phải lựa chọncon đường này?”

“Mẹ tôi hy vọng tôi làm vậy,” Quý Đường Đường tránh nặng tìmnhẹ, “Hơn nữa, trước kia không phải đã nói với anh rồi sao, sự nghiệp của gia tộcmà.”

Nhạc Phong nổi cáu: “Đường Đường, cô nhất định phải ép tôinói ra bằng được ư? Cô là một cô gái thông minh, cô thực sự không hề cảm thấycách hóa giải oán khí này của nhà họ Thịnh các cô có vấn đề một chút nào haysao?”

“Tôi không làm cái nghề của nhà các cô, nhưng ngay cả dânngoại đạo như tôi cũng cảm thấy, hóa giải oán khí của người chết thì không nêndùng phương pháp lấy ác trị ác như vậy. Người giết người đương nhiên đáng hận,nhưng cô dùng xương đinh khiến người ta tan xương nát thịt, kiểu người khi cònsống đã làm kẻ ác như vậy oán khí sau khi chết chẳng phải sẽ còn lớn hơn haysao? Nếu như nhà các cô vẫn dùng phương thức này để hóa giải oán khí thì trìnhđộ tà môn của nhà họ Thịnh các cô cũng có khác gì nhà họ Tần? Đường Đường, tấtcả mọi thông tin của cô đều đến từ mẹ cô đúng không? Nếu nhà họ Thịnh các côcăn bản không giống như những gì mẹ cô kể thì sao? Nếu như nhà họ Thịnh các côcăn bản là một gia tộc chuyên làm việc ác, nếu như những chuyện cô đang làm hiệngiờ đều là sai trái, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục càng đi càng xa trên con đườngnày?”

Quý Đường Đường mấp máy môi hai cái, lời nói của Nhạc Phongkhông chút lưu tình đẩy cô đến trước vấn đề mà từ trước đến nay cô vẫn sợ phảiđối diện nhất, nếu như tiền đề của cả câu chuyện này căn bản là một sai lầm, nếunhư động cơ của nhà họ Thịnh căn bản chẳng phải chính nghĩa, cô phải làm sao?

Cô cảm thấy thân thể mình đang dần dần lạnh run, vào giờphút này, nỗi sợ hãi trong lòng thực sự còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều so vớinhững chuyện tanh máu đáng sợ kia.

Cô lấy lại bình tĩnh: “Nhạc Phong, mẹ tôi nuôi tôi hai mươimấy năm, tôi quen anh, cộng lại cũng không quá hai mươi ngày. Tại sao tôi phảitin lời anh mà hoài nghi mẹ ruột của mình?”

Nhạc Phong cuống cuồng: “Đường Đường, ý tôi không phải vậy….”

Quý Đường Đường không để anh nói xong, cô lùi lại đằng sau mộtbước, nhìn Nhạc Phong thật lâu, từ từ cúi người trước anh.

Rất tiêu chuẩn, rất thành kính, 90 độ.

Nhạc Phong tay chân luống cuống: “Đường Đường, cô làm gì vậy?!”

Quý Đường Đường ngẩng đầu lên, vành mắt bắt đầu phiếm hồng:“Nhạc Phong, tôi rất biết ơn anh, những chuyện anh đã giúp tôi, tôi đều ghi nhớ.Nhưng mà, tôi không mong anh tiếp tục tham gia vào nữa, những chuyện sẽ xảy ratrong tương lai chỉ có khó giải quyết hơn hiện tại mà thôi, tôi hy vọng các anhđều được sống yên bình, anh đã từng nói với tôi anh muốn dứt ra, bắt đầu ngay từbây giờ, được không?”

Vành mắt Nhạc Phong có chút cay cay, anh thở hắt ra, cúi đầulau mắt: “Đường Đường, cô lại đây.”

Anh kéo Quý Đường Đường lại gần một chút: “Tôi hỏi cô mộtchuyện nữa, một chuyện cuối cùng, khúc mắc này được giải, tôi sẽ không còn longhĩ gì nữa.”

Nói đến cuối, ánh mắt của anh không tự chủ mà dời đến chiếcáo ngoài của Quý Đường Đường đang đặt bên cạnh chiếc ghế dựa: “Đường Đường, ởCa Nại và Cổ Thành cô đều từng gặp nạn, nhưng sau đó đều ổn cả, có phải cô… sẽkhông chết đúng không?”

Quý Đường Đường ngẩn ra một chút: “Gì?”

Nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhạc Phong không tin: “Cô nhìn vào mắt tôi mà nói.”

Quý Đường Đường cười rộ lên: “Anh tưởng mắt anh là máy pháthiện nói dối chắc?”

Nói xong, cô nghiêm túc nhìn vào mắt Nhạc Phong: “Sự thực ởngay trước mắt, Nhạc Phong, anh chính mắt thấy, tôi không sao cả, anh không cầnphải lo lắng.”

Vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra sơ hởgì, Nhạc Phong buông tay cô ra: “Khi nào đi?”

Đáy mắt Quý Đường Đường thoáng lướt qua sự kinh ngạc.

“Đang yên đang lành lại muốn mời cơm, còn gọi hết mọi ngườiđi, thật ra là muốn đi rồi đúng không?” Nhạc Phong cười lên, “Dù sao cũng tiếnbộ hơn lúc ở Ca Nại, không phải không nói câu nào đã chuồn mất. Khi nào đi?”

“Bị anh nhìn ra rồi.” Quý Đường Đường mỉm cười, “Tôi đangnghĩ gọi một bàn rượu thịt ngon lành, chuốc cho mọi người say hết, sau đó lặnglẽ đi. Ai ngờ lại bị anh vạch trần mất rồi.”

“Vậy tôi phải xuống nói với lão Mao tử, bảo anh ấy chọn quánnào đắt nhất, chọn những món ngon nhất.” Nhạc Phong cũng cười, “Cô cứ gắng màchuốc rượu tôi đi, tôi vẫn sẽ say. Đường Đường, tôi không tiễn cô đâu, hãy bảotrọng.”

Quý Đường Đường ngậm nước mắt cười rộ lên: “Bảo trọng, tất cảchúng ta đều bảo trọng.”

————————————————————

Nhạc Phong đi xuống lầu, tám phần là để thương lượng chuyệncơm tối với Mao Ca, bởi vì Quý Đường Đường nghe thấy Thần Côn lại than vãn:“KFC! Tôi mặc kệ các người ăn cái gì, tôi chỉ ăn KFC thôi!”

Quý Đường Đường cảm thấy buồn cười, cô đứng trong phòng cườinửa ngày, cười mãi cười mãi, liền không cười nổi nữa.

Vừa mới dùng dung dịch dưỡng da, da có hơi khô, cô rút mộtmiếng bông hóa trang mới ra, thấm ướt, từ từ soi gương lau.

Lau rồi lau, chợt nhớ đến lời Nhạc Phong vừa mới nói.

— “Cô thực sự không hề cảm thấy cách hóa giải oán khí này củanhà họ Thịnh các cô có vấn đề một chút nào hay sao?”

—“Nếu như nhà các cô vẫn dùng phương thức này để hóa giảioán khí thì trình độ tà môn của nhà họ Thịnh các cô cũng có khác gì nhà họ Tần?Nếu như nhà họ Thịnh các cô căn bản là một gia tộc chuyên làm việc ác, nếu nhưnhững chuyện cô đang làm hiện giờ đều là sai trái, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tụccàng đi càng xa trên con đường này?”

Quý Đường Đường nhìn chằm chằm con người tái nhợt tronggương, theo bản năng đáp một câu: “Tôi đã từng nghĩ đến, Nhạc Phong.”

Nhưng Nhạc Phong, anh có nghĩ tới không? Nếu như những lờianh nói là thật, nếu như nhà họ Thịnh căn bản là một gia tộc chuyên làm việcác, vậy thì tôi hiện giờ, trên tay đã có ba mạng người, tôi đã triệt để, triệtđể là một kẻ giết người.


/110

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status