“Nhất Lượng, ngươi có thể đi xuống rồi, thuận tiện gọi một trong hai tên tiểu quỷ kia ra bưng trà đãi khách. Nếu không làm được, trực tiếp đuổi đi, đỡ lãng phí cơm gạo của ta.” Từ từ ngồi xuống ghế chủ vị, Kim Ngân phân phó với lão bá đang khoanh tay đứng trong phòng.
Nhất Lượng? Mặc Tử nhìn lão nhân gia tóc đã xám trắng. Không phải là Nhất Lượng như trong tưởng tượng của nàng chứ? Có điều chủ nhân tên là Kim Ngân, hạ nhân gọi Nhất Lượng thì quả thật là người một nhà. Da mặt nàng không chịu nổi mà khẽ giật giật, nàng lại làm bộ như có muỗi, duỗi tay đuổi đi. [Nhất Lượng: là một lượng bạc]
“Thiếu gia, ta sẽ nói với hai người bọn họ.” Nhất Lượng lui đi.
“Không biết Kim đại thiếu tìm ta, có phải bởi vì vật ta ký thác hay không?” Vốn cho rằng có người nổi lòng tham nuốt lấy vật kia, nhưng xem tình thế hiện tại có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi. Nếu không, tại sao đích thân ông chủ phải gặp nàng?
Lại nói, ông chủ của tiền trang Kim Ngân còn rất trẻ, hoặc là hắn rất biết cách bảo dưỡng, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Năm năm trước, hắn mới chỉ khoảng hai mươi, sao có thể mở được hơn trăm tiền trang ở khắp nơi trên cả nước? Như thế chỉ sợ lai lịch của hắn không nhỏ.
“Mặc ca thật thông tuệ.” Cổ nhân có chút học vấn là rất thích tỏ vẻ nho nhã khách khí, thật ra trong lòng hai bên đều rõ ràng mọi chuyện, lại cứ thích nói lời khen ngợi đối phương.
Có điều sau khi kể một câu chuyện xưa mà được khen không ngớt, Mặc Tử đã bắt đầu thờ ơ với những lời khen kiểu này, cho nên mặt không đổi sắc mà nhận lấy, “Nào có, nào có. Xin hỏi thẳng có phải đã xảy ra vấn đề gì với đồ ký thác của ta hay không?”
Ưu điểm lớn nhất của Mặc Tử chính là gặp chuyện mà vẫn có thể bình tĩnh. Đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và Cầu Tam nương. Cho dù trong lòng có nóng như lửa đốt, nhưng thần sắc cũng tuyệt đối không có nửa điểm sầu lo.
“Ồ? Tất nhiên là không phải. Sao Mặc ca lại nghĩ như thế?” Kim đại thiếu không biết lôi từ đâu ra một cây quạt giấy, roẹt một tiếng mở ra.
Mặc Tử lập tức cảm thấy ánh sáng màu vàng đập vào mắt, khiến cho nàng thật sự sắp “mù”.
“Kim đại thiếu, cây quạt này của ngươi thực… đẹp.” Híp mắt lại, Mặc Tử duy trì nụ cười lễ phép, “Thực… vàng.”
“Mặc ca cũng thật biết nhìn, cây quạt này của ta, chưa nói tới tranh và chữ viết trên mặt quạt là đại sư Phạm Đinh đương triều tự tay viết…” Kim đại thiếu đắc ý phe phẩy một cái.
Ngươi đã nói ra rồi đấy thôi. Mặc Tử thừa dịp Kim Ngân nhìn mặt quạt, trợn trắng mắt, nếu không nàng sợ bản thân sẽ không nhịn được mà sẵng giọng.
“Mà riêng nan quạt đã được làm bằng vàng ròng, mặt quạt được làm từ loại giấy Thục Tuyên thượng hạng nhất, cho dù một chiếc định ghim nho nhỏ cũng là vàng thật.” Ngón tay trái đeo nhẫn mắt mèo của Kim Ngân khẽ vươn ra, vuốt ve thân quạt ra điều vô cùng yêu thích.
Nàng khen quạt “thật vàng” là có ý nói nó quá chói mắt, cho rằng cùng lắm nó được mạ một lớp giấy vàng bên ngoài mà thôi, ai ngờ được làm từ vàng ròng thật sự. Đương nhiên nàng cũng không tiện giải thích gì, chỉ có thể ngồi tại chỗ cười gượng.
“Nếu như Mặc ca thích, ta có thể tặng cho ngươi coi như là lễ gặp mặt.” Gấp quạt lại, Kim Ngân đem nó đặt lên trên bàn.
Một câu nói của hắn, làm cho Mặc Tử âm thầm cảnh giác. Một kẻ là ông chủ tiền trang, một người là nha đầu hầu hạ người ta. Địa vị kém nhau nhiều như vậy, hắn lại ngỏ ý đưa lễ gặp mặt quý giá như thế, thâm ý trong đó là ——?
“Kim đại thiếu, hai ta lần đầu gặp mặt, ngài lại đưa đại lễ như vậy ——” Mặc Tử nhìn thẳng Kim Ngân, không có ý định cùng hắn đùa cợt, “Nếu như thực sự đồ vật của ta xảy ra vấn đề, đại thiếu cứ việc nói thẳng, trong lòng ta đã chuẩn bị.”
“Đã nói với Mặc ca là không phải, chẳng lẽ Mặc ca không tin tưởng ta? Tiền trang Kim Ngân của ta từ khi bắt đầu hoạt động luôn coi trọng chữ tín, cho tới nay có thể khẳng định chưa từng làm hỏng hay thất lạc bảo bối của ai. Chỉ là vật Mặc ca ký thác quả thật không bình thường, chức quyền của nhóm chưởng quầy có hạn, không dám tự tiện xử lý, mà trùng hợp có ta ở đây, cho nên muốn ta ra mặt thôi. Chỉ cần đúng như quy củ của tiền trang thì chuyện này sẽ giải quyết nhanh chóng, Mặc ca không cần quá mức khẩn trương. Dù sao, giá trị hai mươi vạn lượng cũng không phải bình thường.” Kim Ngân duỗi tay về phía Mặc Tử, “Còn xin Mặc ca đưa khế ước và hộ tịch cho ta xem.”
Mặc Tử sao có thể không gấp cơ chứ, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói, “Phiền toái như vậy sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút xem vật kia đã được chuyển đến hay chưa thôi.” Sau đó đưa khế ước và hộ tịch qua cho hắn xem.
Kim Ngân chỉ cười không nói, nhận lấy giấy tờ từ tay Mặc Tử, sau đó cúi đầu nhìn xem cẩn thận. Sau khi xem xong, liếc mắt nhìn Mặc Tử từ trên xuống dưới hồi lâu.
“Mặc ca mặc nữ trang cũng là tướng mạo như thế này sao?” Đen thui?
“Vấn đề này và kiểm tra thân phận hình như không có liên quan gì?” Mặc Tử không trả lời.
“Tò mò mà thôi…” Kim Ngân ha ha cười, đưa giấy tờ trả lại cho Mặc Tử, “Như vậy, khẩu lệnh là —— ”
Vì muốn giao tận tay cho Nguyên Trừng, nên nàng đã đặt khẩu lệnh. Chỉ cần người đến có thể nói không sai một chữ, là có thể lấy được Thủy Tịnh châu. Chuyện này mặc dù có mạo hiểm, nhưng cũng là biện pháp duy nhất. Nàng không thể đem hạt châu trực tiếp đưa cho Nguyên Trừng, một tội phạm quan trọng như hắn, trên người có gì căn bản không thể dấu được. Nàng là một nha đầu, về sau vào Kính Vương phủ, ra vào khẳng định không thuận tiện, Nguyên Trừng cũng không có biện pháp tìm nàng. Cho nên, đành phải đặt ở tiền trang, chờ Nguyên Trừng có cơ hội tới lấy.
“Đồ là ta ký gửi, còn cần khẩu lệnh sao? Hơn nữa, ta chỉ muốn biết thứ kia đã đến nơi này hay chưa.” Căn bản không cần phiền toái như vậy.
“Mặc ca, khẩu lệnh là ngươi đặt, điều kiện lấy vật ra là bất cứ người nào đến tiền trang cũng phải đọc được khẩu lệnh. Hiện tại ta có thể cho rằng ngươi không muốn hợp tác với chúng ta hay không?” Kim Ngân nhìn nàng.
Con ngươi của hắn là màu xanh sẫm? Mặc Tử hắng giọng, “Ta hiểu rồi?” Chính là cho dù là ai đi chăng nữa, muốn hỏi về vật kia, đều phải nói đúng khẩu lệnh, “Cùng Quân minh châu, đến Kim Ngân lấy. Khi hỏi tên người đến nhận, người kia phải đáp là đệ nhất quan tốt.”
*Giải thích một chút cho ai không nhớ, ở đoạn Nguyên Trừng và Mặc Tử chia tay, Mặc Tử có lén đưa cho Nguyên Trừng một mảnh giấy, nội dung trong đó không được nói ra, nhưng có thấy Nguyên Trừng đọc thầm một câu “cùng Quân minh châu…”, đây cũng chính là khẩu lệnh và nội dung trong giấy là muốn Nguyên Trừng đến tiền trang Kim Ngân ở kinh thành để lấy lại hạt châu này.
“Đệ nhất quan tốt sao? Thật không biết là người nào, ta vẫn chưa biết vị quan nào thật sự tốt cả.” Kim Ngân lập tức cười, “Là người trong lòng của Mặc ca sao?”
Người này bộ dạng đẹp hơn nữ nhân, so với nữ nhân cũng nhiều chuyện hơn, Mặc Tử hừ một tiếng, “Nữ nhân giúp một nam nhân, nam nhân nhất định phải là người trong lòng của nàng sao? Như thế quá nông cạn rồi. Kim đại thiếu vẫn nên quay trở lại chuyện chính thì hơn. Ta theo chủ nhân đến, sợ nàng thỏa thuận xong mọi chuyện, không thấy ta đâu lại nghi ngờ.”
“Mặc ca không cần lo lắng. Ta nghĩ nhị quỹ của ta đang cùng nàng nói chuyện lãi tức thu về khi ký gửi gia sản ở tiền trang của chúng ta, chốc lát không thể nào xong được. Nếu như xong xuôi, tự nhiên sẽ có người đến thông báo cho ta biết, chủ tử nhà ngươi tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.” Kim Ngân nhàn nhã nói.
Nam nhân này chẳng những đẹp, còn rất thông minh, đã sớm nhìn thấu toàn cục.
“Mặc ca nói đúng, nữ nhân giúp nam nhân, quan hệ gì đều có khả năng, ta nghĩ quá nông cạn rồi.” Kim Ngân thừa nhận mình nông cạn, lại nói: “Sao trà còn chưa mang lên?”
Mặc Tử nghe thấy hắn còn muốn cùng nàng uống trà, không vui mở miệng, “Kim đại thiếu…”
“Trà đến đây.” Cùng với hai tiếng nhẹ nhàng cười vui, hai bóng dáng màu xanh như gió nhẹ nhàng lướt vào trong phòng, một đứng ở trước mặt Kim Ngân, một đứng trước mặt Mặc Tử.
Hai bóng dáng kia là hai thiếu niên mặc quần áo màu xanh, bộ dạng giống nhau như đúc, đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt tròn, giống hai con hổ nhỏ, biểu tình vô cùng nghịch ngợm đáng yêu.
“Ồ?” Thiếu niên đứng ở phía trước Mặc Tử đột nhiên ghé sát vào chóp mũi của nàng.
Mặc Tử vội vàng ngả người ra sau. Thật ngại, nàng không thích trâu già gặm cỏ non.
“Tỷ tỷ, ngươi dịch dung sao?” Hổ con chớp chớp hai mắt.
Không biết tại sao hắn liếc mắt một đã nhận ra nàng dịch dung, Mặc Tử không được tự nhiên sờ sờ mặt. Thật ra phương pháp này của nàng cũng không thể gọi là dịch dung, cùng lắm chỉ là thuật hoá trang mà thôi.
“Công tử, vị tỷ tỷ này rất được, ngài lừa từ chỗ nào đến thế?” Một con hổ nhỏ khác mặc dù cách Mặc Tử một khoảng, có điều mỗi chữ nói ra thật vang dội.
“Bách Lượng, Thiên Lượng, ta bảo một trong hai ngươi bưng trà lên chứ đâu có gọi cả hai?” Kim Ngân hoàn toàn không để ý tới lời nói của hai đứa nhỏ sinh đôi.
Mặc Tử nghe hắn gọi tên hai tiểu tử kia, cũng không kinh ngạc lắm, được rồi, tên của người trong nhà này đều thích được gắn với bạc.
“Công tử chê chúng ta ăn cơm không làm việc, muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta đương nhiên phải gắng sức một chút. Bách Lượng, có phải không?” Đứng tiểu tử đứng bên người Kim Ngân hỏi tiểu tử đứng cạnh Mặc Tử.
“Công tử, tỷ tỷ, đừng nghe hắn. Hắn là Bách Lượng, ta mới là Thiên Lượng.” Người bên cạnh Mặc Tử tự xưng là Thiên Lượng. [Bách Lượng là trăm lượng, Thiên Lượng là ngàn lượng, tranh giành cái tên Thiên Lượng vì Thiên Lượng nhiều hơn ==!!]
Sinh đôi của nhà khác thì dựa vào tuổi tác để phân lớn nhỏ, sinh đôi của nhà này lại dựa vào ngân lượng để tranh lớn nhỏ. Có phải là, chủ nhân phi thường thì hạ nhân cũng không bình thường?
“Hai người các ngươi muốn tranh giành cái tên Thiên Lượng này, trở về rồi tranh. Ta đang nói chuyện với khách, hoặc là câm miệng, hoặc là đi ra ngoài.” Chủ nhân ra lệnh một tiếng, Bách Lượng và Thiên Lượng đều ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Kim đại thiếu…” Mặc Tử mở miệng vài lần hỏi vật kia đều không đạt được mục đích. Hai tiểu tử kia được Kim Ngân cho phép ở trong này, có lẽ là người hắn tín nhiệm.
“Vật kia tự nhiên đã đến tổng Trang, Mặc ca, ta nói rồi không cần lo lắng. Chuyện liên quan đến thanh danh của tiền trang Kim Ngân, tuyệt đối không qua loa.” Kim Ngân cười cười nói.
Thời điểm người này cười, phải nói thế nào nhỉ? Cũng thật… vàng.
“Mời Mặc ca xem.” Kim Ngân lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ vuông, mở ra, Thủy Tịnh châu lẳng lặng nằm ở giữa lớp vải nhung, lấp lánh rực rỡ vô cùng.
Đôi song sinh mở lớn mắt hổ, cũng không biết là Bách Lượng hay là Thiên Lượng, ôi một tiếng.
Mặc Tử cẩn thận, cầm lấy hạt châu đặt ở trong lòng bàn tay, đánh giá tỉ mỉ, tránh để người ta làm cho vàng thau lẫn lộn.
Sau khi xác định Thủy Tịnh châu không phải giả, nàng chắp tay, “Nếu đồ vật đã an toàn đến nơi, như vậy còn xin nhờ quý tiệm giúp ta giữ gìn cẩn thận, chờ người kia tới lấy. Mệt nhọc đại thiếu phải đích thân ra mặt, quả thật là vinh hạnh của ta. Như vậy xin được cáo từ.” Tuy rằng nàng cảm thấy hắn không nhất thiết phải tự mình gặp nàng.
“Mặc ca dừng bước.” Có người còn chưa nói xong chuyện.
Mặc Tử trở lại, vẻ mặt cũng thay đổi, có chút khí thế bức người, “Kim đại thiếu, ta không cho là còn lý do gì cần phải dừng lại.”
Quả nhiên, Kim Ngân này có mục đích riêng. Nhưng, là gì?
“Mặc ca cũng biết giá trị của Thủy Tịnh châu?” Khuôn mặt tuấn mỹ đến hại nước hại dân cuả Kim Ngân đột nhiên toát ra vẻ yêu diễm, giống như muốn dụ dỗ người ta đi sang lối rẽ sai trái, “Có lẽ Mạc ca hiểu rõ, nếu không cũng sẽ không khai báo giá trị tiền gửi là hai mươi vạn lượng. Ta làm giao dịch với Mặc ca, được không?”
Mặc Tử nhìn hắn, khẽ nhíu mi. Giao dịch sao?
“Hai mươi lăm vạn lượng, đem hạt châu này bán cho ta.” Nay giá trị của Thủy Tịnh châu đã không phải ngân lượng có thể đánh giá.
“Kim đại thiếu cũng biết, chủ nhân của hạt châu này không phải ta.” Đáng thương cho nàng, chỉ có thể làm chủ nhân vài ngày.
“Là Mặc ca hào phóng thôi. Cùng Quân minh châu? Hay là muốn mượn hoa hiến Phật?” Ngón tay thon dài của Kim Ngân đùa nghịch cây quạt, “Đệ nhất quan tốt, ta chưa từng nghe qua. Có điều, đệ nhất tham quan, lại như sấm bên tai.”
Mặc Tử chậm rãi hít thở sâu, giả ngu, “Đệ nhất quan tốt cũng được, đệ nhất tham quan cũng thế, nếu ta đồng ý giao hạt châu cho người ta, sao có thể bán nó?”
“Đệ nhất quan tốt có thể đến nhận hạt châu, nhưng đệ nhất tham quan, sợ là không tới được.” Kim Ngân roẹt một tiếng, mở cây quạt ra, “Mặc ca, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nếu để ở nơi này của ta đợi người ta đến lấy, nó chỉ là một hạt châu vô dụng. Nhưng bán cho ta, ngân lượng phần ngươi, hạt châu phần ta, cớ sao không làm?”
Đệ nhất tham quan, không tới được?
Nhất Lượng? Mặc Tử nhìn lão nhân gia tóc đã xám trắng. Không phải là Nhất Lượng như trong tưởng tượng của nàng chứ? Có điều chủ nhân tên là Kim Ngân, hạ nhân gọi Nhất Lượng thì quả thật là người một nhà. Da mặt nàng không chịu nổi mà khẽ giật giật, nàng lại làm bộ như có muỗi, duỗi tay đuổi đi. [Nhất Lượng: là một lượng bạc]
“Thiếu gia, ta sẽ nói với hai người bọn họ.” Nhất Lượng lui đi.
“Không biết Kim đại thiếu tìm ta, có phải bởi vì vật ta ký thác hay không?” Vốn cho rằng có người nổi lòng tham nuốt lấy vật kia, nhưng xem tình thế hiện tại có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi. Nếu không, tại sao đích thân ông chủ phải gặp nàng?
Lại nói, ông chủ của tiền trang Kim Ngân còn rất trẻ, hoặc là hắn rất biết cách bảo dưỡng, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Năm năm trước, hắn mới chỉ khoảng hai mươi, sao có thể mở được hơn trăm tiền trang ở khắp nơi trên cả nước? Như thế chỉ sợ lai lịch của hắn không nhỏ.
“Mặc ca thật thông tuệ.” Cổ nhân có chút học vấn là rất thích tỏ vẻ nho nhã khách khí, thật ra trong lòng hai bên đều rõ ràng mọi chuyện, lại cứ thích nói lời khen ngợi đối phương.
Có điều sau khi kể một câu chuyện xưa mà được khen không ngớt, Mặc Tử đã bắt đầu thờ ơ với những lời khen kiểu này, cho nên mặt không đổi sắc mà nhận lấy, “Nào có, nào có. Xin hỏi thẳng có phải đã xảy ra vấn đề gì với đồ ký thác của ta hay không?”
Ưu điểm lớn nhất của Mặc Tử chính là gặp chuyện mà vẫn có thể bình tĩnh. Đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và Cầu Tam nương. Cho dù trong lòng có nóng như lửa đốt, nhưng thần sắc cũng tuyệt đối không có nửa điểm sầu lo.
“Ồ? Tất nhiên là không phải. Sao Mặc ca lại nghĩ như thế?” Kim đại thiếu không biết lôi từ đâu ra một cây quạt giấy, roẹt một tiếng mở ra.
Mặc Tử lập tức cảm thấy ánh sáng màu vàng đập vào mắt, khiến cho nàng thật sự sắp “mù”.
“Kim đại thiếu, cây quạt này của ngươi thực… đẹp.” Híp mắt lại, Mặc Tử duy trì nụ cười lễ phép, “Thực… vàng.”
“Mặc ca cũng thật biết nhìn, cây quạt này của ta, chưa nói tới tranh và chữ viết trên mặt quạt là đại sư Phạm Đinh đương triều tự tay viết…” Kim đại thiếu đắc ý phe phẩy một cái.
Ngươi đã nói ra rồi đấy thôi. Mặc Tử thừa dịp Kim Ngân nhìn mặt quạt, trợn trắng mắt, nếu không nàng sợ bản thân sẽ không nhịn được mà sẵng giọng.
“Mà riêng nan quạt đã được làm bằng vàng ròng, mặt quạt được làm từ loại giấy Thục Tuyên thượng hạng nhất, cho dù một chiếc định ghim nho nhỏ cũng là vàng thật.” Ngón tay trái đeo nhẫn mắt mèo của Kim Ngân khẽ vươn ra, vuốt ve thân quạt ra điều vô cùng yêu thích.
Nàng khen quạt “thật vàng” là có ý nói nó quá chói mắt, cho rằng cùng lắm nó được mạ một lớp giấy vàng bên ngoài mà thôi, ai ngờ được làm từ vàng ròng thật sự. Đương nhiên nàng cũng không tiện giải thích gì, chỉ có thể ngồi tại chỗ cười gượng.
“Nếu như Mặc ca thích, ta có thể tặng cho ngươi coi như là lễ gặp mặt.” Gấp quạt lại, Kim Ngân đem nó đặt lên trên bàn.
Một câu nói của hắn, làm cho Mặc Tử âm thầm cảnh giác. Một kẻ là ông chủ tiền trang, một người là nha đầu hầu hạ người ta. Địa vị kém nhau nhiều như vậy, hắn lại ngỏ ý đưa lễ gặp mặt quý giá như thế, thâm ý trong đó là ——?
“Kim đại thiếu, hai ta lần đầu gặp mặt, ngài lại đưa đại lễ như vậy ——” Mặc Tử nhìn thẳng Kim Ngân, không có ý định cùng hắn đùa cợt, “Nếu như thực sự đồ vật của ta xảy ra vấn đề, đại thiếu cứ việc nói thẳng, trong lòng ta đã chuẩn bị.”
“Đã nói với Mặc ca là không phải, chẳng lẽ Mặc ca không tin tưởng ta? Tiền trang Kim Ngân của ta từ khi bắt đầu hoạt động luôn coi trọng chữ tín, cho tới nay có thể khẳng định chưa từng làm hỏng hay thất lạc bảo bối của ai. Chỉ là vật Mặc ca ký thác quả thật không bình thường, chức quyền của nhóm chưởng quầy có hạn, không dám tự tiện xử lý, mà trùng hợp có ta ở đây, cho nên muốn ta ra mặt thôi. Chỉ cần đúng như quy củ của tiền trang thì chuyện này sẽ giải quyết nhanh chóng, Mặc ca không cần quá mức khẩn trương. Dù sao, giá trị hai mươi vạn lượng cũng không phải bình thường.” Kim Ngân duỗi tay về phía Mặc Tử, “Còn xin Mặc ca đưa khế ước và hộ tịch cho ta xem.”
Mặc Tử sao có thể không gấp cơ chứ, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói, “Phiền toái như vậy sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút xem vật kia đã được chuyển đến hay chưa thôi.” Sau đó đưa khế ước và hộ tịch qua cho hắn xem.
Kim Ngân chỉ cười không nói, nhận lấy giấy tờ từ tay Mặc Tử, sau đó cúi đầu nhìn xem cẩn thận. Sau khi xem xong, liếc mắt nhìn Mặc Tử từ trên xuống dưới hồi lâu.
“Mặc ca mặc nữ trang cũng là tướng mạo như thế này sao?” Đen thui?
“Vấn đề này và kiểm tra thân phận hình như không có liên quan gì?” Mặc Tử không trả lời.
“Tò mò mà thôi…” Kim Ngân ha ha cười, đưa giấy tờ trả lại cho Mặc Tử, “Như vậy, khẩu lệnh là —— ”
Vì muốn giao tận tay cho Nguyên Trừng, nên nàng đã đặt khẩu lệnh. Chỉ cần người đến có thể nói không sai một chữ, là có thể lấy được Thủy Tịnh châu. Chuyện này mặc dù có mạo hiểm, nhưng cũng là biện pháp duy nhất. Nàng không thể đem hạt châu trực tiếp đưa cho Nguyên Trừng, một tội phạm quan trọng như hắn, trên người có gì căn bản không thể dấu được. Nàng là một nha đầu, về sau vào Kính Vương phủ, ra vào khẳng định không thuận tiện, Nguyên Trừng cũng không có biện pháp tìm nàng. Cho nên, đành phải đặt ở tiền trang, chờ Nguyên Trừng có cơ hội tới lấy.
“Đồ là ta ký gửi, còn cần khẩu lệnh sao? Hơn nữa, ta chỉ muốn biết thứ kia đã đến nơi này hay chưa.” Căn bản không cần phiền toái như vậy.
“Mặc ca, khẩu lệnh là ngươi đặt, điều kiện lấy vật ra là bất cứ người nào đến tiền trang cũng phải đọc được khẩu lệnh. Hiện tại ta có thể cho rằng ngươi không muốn hợp tác với chúng ta hay không?” Kim Ngân nhìn nàng.
Con ngươi của hắn là màu xanh sẫm? Mặc Tử hắng giọng, “Ta hiểu rồi?” Chính là cho dù là ai đi chăng nữa, muốn hỏi về vật kia, đều phải nói đúng khẩu lệnh, “Cùng Quân minh châu, đến Kim Ngân lấy. Khi hỏi tên người đến nhận, người kia phải đáp là đệ nhất quan tốt.”
*Giải thích một chút cho ai không nhớ, ở đoạn Nguyên Trừng và Mặc Tử chia tay, Mặc Tử có lén đưa cho Nguyên Trừng một mảnh giấy, nội dung trong đó không được nói ra, nhưng có thấy Nguyên Trừng đọc thầm một câu “cùng Quân minh châu…”, đây cũng chính là khẩu lệnh và nội dung trong giấy là muốn Nguyên Trừng đến tiền trang Kim Ngân ở kinh thành để lấy lại hạt châu này.
“Đệ nhất quan tốt sao? Thật không biết là người nào, ta vẫn chưa biết vị quan nào thật sự tốt cả.” Kim Ngân lập tức cười, “Là người trong lòng của Mặc ca sao?”
Người này bộ dạng đẹp hơn nữ nhân, so với nữ nhân cũng nhiều chuyện hơn, Mặc Tử hừ một tiếng, “Nữ nhân giúp một nam nhân, nam nhân nhất định phải là người trong lòng của nàng sao? Như thế quá nông cạn rồi. Kim đại thiếu vẫn nên quay trở lại chuyện chính thì hơn. Ta theo chủ nhân đến, sợ nàng thỏa thuận xong mọi chuyện, không thấy ta đâu lại nghi ngờ.”
“Mặc ca không cần lo lắng. Ta nghĩ nhị quỹ của ta đang cùng nàng nói chuyện lãi tức thu về khi ký gửi gia sản ở tiền trang của chúng ta, chốc lát không thể nào xong được. Nếu như xong xuôi, tự nhiên sẽ có người đến thông báo cho ta biết, chủ tử nhà ngươi tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.” Kim Ngân nhàn nhã nói.
Nam nhân này chẳng những đẹp, còn rất thông minh, đã sớm nhìn thấu toàn cục.
“Mặc ca nói đúng, nữ nhân giúp nam nhân, quan hệ gì đều có khả năng, ta nghĩ quá nông cạn rồi.” Kim Ngân thừa nhận mình nông cạn, lại nói: “Sao trà còn chưa mang lên?”
Mặc Tử nghe thấy hắn còn muốn cùng nàng uống trà, không vui mở miệng, “Kim đại thiếu…”
“Trà đến đây.” Cùng với hai tiếng nhẹ nhàng cười vui, hai bóng dáng màu xanh như gió nhẹ nhàng lướt vào trong phòng, một đứng ở trước mặt Kim Ngân, một đứng trước mặt Mặc Tử.
Hai bóng dáng kia là hai thiếu niên mặc quần áo màu xanh, bộ dạng giống nhau như đúc, đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt tròn, giống hai con hổ nhỏ, biểu tình vô cùng nghịch ngợm đáng yêu.
“Ồ?” Thiếu niên đứng ở phía trước Mặc Tử đột nhiên ghé sát vào chóp mũi của nàng.
Mặc Tử vội vàng ngả người ra sau. Thật ngại, nàng không thích trâu già gặm cỏ non.
“Tỷ tỷ, ngươi dịch dung sao?” Hổ con chớp chớp hai mắt.
Không biết tại sao hắn liếc mắt một đã nhận ra nàng dịch dung, Mặc Tử không được tự nhiên sờ sờ mặt. Thật ra phương pháp này của nàng cũng không thể gọi là dịch dung, cùng lắm chỉ là thuật hoá trang mà thôi.
“Công tử, vị tỷ tỷ này rất được, ngài lừa từ chỗ nào đến thế?” Một con hổ nhỏ khác mặc dù cách Mặc Tử một khoảng, có điều mỗi chữ nói ra thật vang dội.
“Bách Lượng, Thiên Lượng, ta bảo một trong hai ngươi bưng trà lên chứ đâu có gọi cả hai?” Kim Ngân hoàn toàn không để ý tới lời nói của hai đứa nhỏ sinh đôi.
Mặc Tử nghe hắn gọi tên hai tiểu tử kia, cũng không kinh ngạc lắm, được rồi, tên của người trong nhà này đều thích được gắn với bạc.
“Công tử chê chúng ta ăn cơm không làm việc, muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta đương nhiên phải gắng sức một chút. Bách Lượng, có phải không?” Đứng tiểu tử đứng bên người Kim Ngân hỏi tiểu tử đứng cạnh Mặc Tử.
“Công tử, tỷ tỷ, đừng nghe hắn. Hắn là Bách Lượng, ta mới là Thiên Lượng.” Người bên cạnh Mặc Tử tự xưng là Thiên Lượng. [Bách Lượng là trăm lượng, Thiên Lượng là ngàn lượng, tranh giành cái tên Thiên Lượng vì Thiên Lượng nhiều hơn ==!!]
Sinh đôi của nhà khác thì dựa vào tuổi tác để phân lớn nhỏ, sinh đôi của nhà này lại dựa vào ngân lượng để tranh lớn nhỏ. Có phải là, chủ nhân phi thường thì hạ nhân cũng không bình thường?
“Hai người các ngươi muốn tranh giành cái tên Thiên Lượng này, trở về rồi tranh. Ta đang nói chuyện với khách, hoặc là câm miệng, hoặc là đi ra ngoài.” Chủ nhân ra lệnh một tiếng, Bách Lượng và Thiên Lượng đều ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Kim đại thiếu…” Mặc Tử mở miệng vài lần hỏi vật kia đều không đạt được mục đích. Hai tiểu tử kia được Kim Ngân cho phép ở trong này, có lẽ là người hắn tín nhiệm.
“Vật kia tự nhiên đã đến tổng Trang, Mặc ca, ta nói rồi không cần lo lắng. Chuyện liên quan đến thanh danh của tiền trang Kim Ngân, tuyệt đối không qua loa.” Kim Ngân cười cười nói.
Thời điểm người này cười, phải nói thế nào nhỉ? Cũng thật… vàng.
“Mời Mặc ca xem.” Kim Ngân lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ vuông, mở ra, Thủy Tịnh châu lẳng lặng nằm ở giữa lớp vải nhung, lấp lánh rực rỡ vô cùng.
Đôi song sinh mở lớn mắt hổ, cũng không biết là Bách Lượng hay là Thiên Lượng, ôi một tiếng.
Mặc Tử cẩn thận, cầm lấy hạt châu đặt ở trong lòng bàn tay, đánh giá tỉ mỉ, tránh để người ta làm cho vàng thau lẫn lộn.
Sau khi xác định Thủy Tịnh châu không phải giả, nàng chắp tay, “Nếu đồ vật đã an toàn đến nơi, như vậy còn xin nhờ quý tiệm giúp ta giữ gìn cẩn thận, chờ người kia tới lấy. Mệt nhọc đại thiếu phải đích thân ra mặt, quả thật là vinh hạnh của ta. Như vậy xin được cáo từ.” Tuy rằng nàng cảm thấy hắn không nhất thiết phải tự mình gặp nàng.
“Mặc ca dừng bước.” Có người còn chưa nói xong chuyện.
Mặc Tử trở lại, vẻ mặt cũng thay đổi, có chút khí thế bức người, “Kim đại thiếu, ta không cho là còn lý do gì cần phải dừng lại.”
Quả nhiên, Kim Ngân này có mục đích riêng. Nhưng, là gì?
“Mặc ca cũng biết giá trị của Thủy Tịnh châu?” Khuôn mặt tuấn mỹ đến hại nước hại dân cuả Kim Ngân đột nhiên toát ra vẻ yêu diễm, giống như muốn dụ dỗ người ta đi sang lối rẽ sai trái, “Có lẽ Mạc ca hiểu rõ, nếu không cũng sẽ không khai báo giá trị tiền gửi là hai mươi vạn lượng. Ta làm giao dịch với Mặc ca, được không?”
Mặc Tử nhìn hắn, khẽ nhíu mi. Giao dịch sao?
“Hai mươi lăm vạn lượng, đem hạt châu này bán cho ta.” Nay giá trị của Thủy Tịnh châu đã không phải ngân lượng có thể đánh giá.
“Kim đại thiếu cũng biết, chủ nhân của hạt châu này không phải ta.” Đáng thương cho nàng, chỉ có thể làm chủ nhân vài ngày.
“Là Mặc ca hào phóng thôi. Cùng Quân minh châu? Hay là muốn mượn hoa hiến Phật?” Ngón tay thon dài của Kim Ngân đùa nghịch cây quạt, “Đệ nhất quan tốt, ta chưa từng nghe qua. Có điều, đệ nhất tham quan, lại như sấm bên tai.”
Mặc Tử chậm rãi hít thở sâu, giả ngu, “Đệ nhất quan tốt cũng được, đệ nhất tham quan cũng thế, nếu ta đồng ý giao hạt châu cho người ta, sao có thể bán nó?”
“Đệ nhất quan tốt có thể đến nhận hạt châu, nhưng đệ nhất tham quan, sợ là không tới được.” Kim Ngân roẹt một tiếng, mở cây quạt ra, “Mặc ca, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nếu để ở nơi này của ta đợi người ta đến lấy, nó chỉ là một hạt châu vô dụng. Nhưng bán cho ta, ngân lượng phần ngươi, hạt châu phần ta, cớ sao không làm?”
Đệ nhất tham quan, không tới được?
/139
|