Trong Kính Phương viện có rất nhiều viện riêng biệt, ngoại trừ lão Vương gia Vương phi và phu thê Kính Vương gia, còn có ba biệt viện lớn nhất là Đình Thảo viện, Duy Phong cư và Vịnh Cổ trai, lần lượt là chỗ ở của trưởng tử Tiêu Đình, thứ Tử Tiêu Duy, và tam tử Tiêu Vịnh. Ba nơi có đặc sắc khác nhau, trong đó Tịnh Tuyền các của Vịnh Cổ trai, là địa phương tất cả học sĩ trên Kinh thành đều muốn bước vào. Nguyên nhân bởi vì Tịnh Tuyền các cất giữ hơn một vạn cuốn sách, trong đó có không ít bản sách quý từ trăm năm trước, ngàn vàng khó cầu.
Từ nhỏ Tiêu Vịnh đã không thích múa đao lộng thương, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã thích đọc sách, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Nhân sĩ Tiêu gia nhiều đời theo võ, cũng không phải không có người tư chất bình thường, nhưng ít nhất vẫn có thể cầm đao thương côn bổng. Nhưng lại có một Tiêu Tam lang, vừa chạm vào binh thư đã ngủ gật, cầm đến binh khí là nhũn tay, chỉ có một thân văn chương. Nếu không phải liên tục bỏ hai vị chính thê, khiến cho Hoàng Thượng giận dữ, phạt hắn biên soạn kho sách, có lẽ hiện tại đã làm đến chức Đại học sĩ.
Tiêu Vịnh yêu văn, lại không thích múa kiếm huơ đao, cho nên ở góc tây bắc của Kính Phương viện, lấy trúc làm ranh giới, vẽ ra một góc Vịnh Cổ trai thanh tĩnh. Mà ở bên trong Vịnh Cổ trai, nơi hắn yêu thích nhất chính là Tịnh Tuyền các. Tiếp theo là chỗ ở tiểu thiếp Kim Ti của hắn —— Tư Ti ốc. Hắn vốn nên ở Mặc Tri cư nơi cùng sinh hoạt với chính thê, nằm tại trung tâm Vịnh Cổ trai, nhưng lại ngại cách Tịnh Tuyền các quá xa, sau khi bỏ người thê tử thứ hai, hắn đã chuyển tới Tư Ti ốc.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, thư đồng Thanh Tước của Tiêu Vịnh gấp gáp chạy quanh Tịnh Tuyền các.
“Công tử, công tử của ta, ngài mau ra đây đi, nhạc hỉ cũng nghe thấy rồi, kiệu hoa có lẽ đã đến cổng viện.” Mặc kệ Tam nãi nãi sắp vào cửa có thể được sủng ái hay không, chuyện bái đường vẫn không thể qua loa, trưởng bối ở trên vẫn đang nhìn chằm chằm. Nếu để xảy ra sai lầm gì, đám chạy việc như bọn họ là kẻ đầu tiên gặp xui xẻo.
Cửa gỗ của Tịnh Tuyền các vẫn bất động.
Thanh Tước gấp đến độ hận không thể đi lên đập cửa, nhưng hắn cũng tự biết tính tình của công tử nhà hắn, cửa lớn Tịnh Tuyền các đóng kín, chính là có ý “người không phận sự miễn vào”.
“Thanh Tước.” Một thư đồng khác là Bạch Hộc đã trở lại.
Thanh Tước nhìn về phía sau Bạch Hộc, thấy một bóng người dịu dàng đang đi tới, trong lòng thở nhẹ nhàng ra, vội vàng bước tới, “Ti nương, ngài đến thì tốt rồi. Mau giúp chúng ta khuyên nhủ công tử, nếu ngài ấy không ra tiếp kiệu, người trong Vịnh Cổ trai ai cũng đừng mong được yên ổn.”
Ti nương – Kim Ti, mặc một thân váy dài màu tím bên trên thêu hoa nhỏ, gấu tay áo lại nối đoạn màu xanh rêu, không búi tóc, chỉ dùng một chiếc trâm đồng quấn ở sau gáy. Nhìn đến dung mạo, một cặp lông mày nhỏ dài, con ngươi linh động, nụ cười trên môi nhẹ nhàng như mây bay, khí chất xinh đẹp như hoa lan.
Đó không phải đại mỹ nhân kiều mị rực rỡ, nhưng từ đầu đến chân lại khiến cho người ta thoải mái.
“Mời ta đến cũng vô dụng, ta cũng không thể vào trong Tịnh Tuyền các, chỉ có thể cùng các ngươi ở bên ngoài lo lắng suông thôi.” Kim Ti dừng lại trước cửa gỗ, không duỗi tay đẩy cửa, cũng không cao giọng hô lên như Thanh Tước.
“Ti nương, tuy rằng ngài không thể vào bên trong, nhưng công tử thích nhất là nghe ngài hát khúc. Ngài hát một khúc, công tử nhất định sẽ đi ra.” Thanh Tước sớm đã có chủ ý.
Con ngươi của Kim Ti nhẹ nhàng chuyển động, nói chuyện vẫn nhàn nhạt như trước, “Ngươi nói đã là chuyện bao nhiêu lâu rồi? Nay ta đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, còn có thể làm chuyện như tiểu cô nương hay sao?”
“Ti nương của ta ơi, nếu công tử không ra, làm nhỡ giờ tốt, Vương gia Vương phi trách tội xuống, chỉ sợ còn liên lụy oan uổng đến ngài. Không cần biết tân nương là ai, vẫn nên mau chóng bái đường thành lễ mới tốt. Sau này, là chuyện của công tử và nãi nãi, hợp hay không hợp, các trưởng bối cũng không thể trách tội chúng ta? Muốn ta nói, đau dài không bằng đau ngắn, có giận dỗi cũng nên để sau này giải quyết ở trong viện, chứ tuyệt đối không nên chọn ngày hôm nay.” Thanh Tước đã đi theo Tiêu Vịnh nhiều năm, đối với chuyện ở trong Vịnh Cổ trai rõ như lòng bàn tay.
Bạch Hộc mới theo hầu Tiêu Vịnh từ đầu năm, tuổi còn nhỏ, tất cả đều nghe Thanh Tước.
“Lời này của ngươi mà để Tam nãi nãi nghe thấy cứ cần thận cái đầu của ngươi.” Kim Ti liếc mắt nhìn Thanh Tước một cái, “Người không biết, còn tưởng rằng trong viện chúng ta xảy ra chuyện gì.”
“Không thể có chuyện gì, ít nhất hôm nay không thể. Ti nương, ngài không hát khúc, vậy có thể nghĩ biện pháp khác hay không?” Thanh Tước đột nhiên không nghe thấy nhạc hỉ nữa, biến sắc nói: “Nguy rồi, nguy rồi, nhạc hỉ cũng không thổi nữa, nhất định là tân lang không đến, tân nương tức giận.”
Kim Ti chậm rãi liếc mắt nhìn về phía cổng lớn của Kinh Phương viện, sau đó lại chậm rãi thu ánh mắt trở về, hơi cao giọng nói: “Vịnh lang, đừng để lỡ giờ lành, chàng mau ra đây đi.”
Bên trong vẫn lặng yên không một tiếng động.
“Xem đi, đã nói là ta đến cũng vô dụng.” Khi Tiêu Vịnh ở trong Tịnh Tuyền các, chưa bao giờ là một phu quân nhu tình mà nàng có thể làm nũng, cho dù trời có sập xuống, hắn cũng làm theo ý mình.
Cho nên, Kim Ti không thích đến Tịnh Tuyền các. Mà Tiêu Vịnh cũng không thích nàng đến, hoặc có thể nói, hắn không thích bất luận kẻ nào trong viện tới nơi này quấy rầy.
Tiêu Vịnh nói, chỉ có người thật sự yêu sách, có thể cùng hắn chia xẻ thú vui đọc sách, mới có thể tiến vào Tịnh Tuyền các. Bởi vậy, hắn thường mời những chi sĩ có tài mà hắn tán thưởng, hoặc là nhóm tri kỷ của hắn đến nơi này ngắm cảnh uống rượu, nghe gió vịnh trăng, nhưng trong đó chưa từng có nữ nhân, cũng không có Kim Ti nàng.
Kim Ti biết, đó là bởi vì trong số chính thê của Tiêu Vịnh không một người nào có thể được hắn thưởng thức tài hoa. Mà nàng, chẳng qua là may mắn gặp hắn sớm hơn bọn họ mà thôi. Nàng biết cầm kỳ thư họa, do hắn tự tay dạy. Nàng không có năng khiếu trời cho, thắng là vì cố gắng. Mà nguyên nhân hắn hao hết tâm tư dạy nàng, là để đạt được cảm giác thành tựu, cho nên mới yêu mình nàng, phóng túng mình nàng.
Nàng luôn luôn rất thỏa mãn, chỉ cần không uy hiếp đến cuộc sống của mình. Nàng có thể hoàn toàn xem nhẹ quy định không cho bất kỳ người nào vào trong Tịnh Tuyền các cho dù có cả nàng.
“Ta mặc kệ, chàng ấy có đi tiếp tân nương hay không, có quan hệ gì với ta đâu?” Kim Ti quay đầu muốn đi.
Đúng lúc này, cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, một bàn tay vươn ra bắt lấy bả vai Kim Ti.
“Tân nãi nãi của nàng sắp tới, sao lại không quan hệ gì với nàng?”
Kim Ti nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khỏi vui vẻ, thuận thế ngả về phía sau. Nhưng nàng cũng không thể tiến vào trong phòng như ý nguyện, đã bị một lực đầy về phía trước.
“Kim Ti, cẩn thận, đứng vững.” Chủ nhân của bàn tay đã đi ra ngoài, tay cũng rời khỏi vai nàng, xoay người đóng cửa gỗ, giao phó Thanh Tước khóa lại.
Kim Ti quay đầu, thấy hắn vẫn mặc một thân áo bào thư sinh, cười dịu dàng như nước, “Vịnh lang, sao chàng còn chưa thay hỉ phục, tới cửa dẫn tân nãi nãi vào bái đường thành thân? Sáng sớm ngày mai, ta có thể đến châm trà đổ nước cho hai người, hầu hạ thật tốt.”
“Vừa mở miệng đã thấy mùi dấm chua, quá rõ ràng, đây hình như không phải chuyện ta dạy dỗ.” Bàn tay to khẽ nhéo cái miệng nhỏ nhắn của Kim Ti, “Chịu đựng một chút, đừng để cho tân nãi nãi nhìn không thoải mái.”
“Thanh Tước, đem hỉ bào đến đây, Tam gia vừa đi vừa thay.” Đôi tay kia buông Kim Ti ra, người đã bước xuống thềm đá.
Thanh Tước vội vàng lấy hỉ phục trong hộp đặt dưới hành lang đến, cùng với Bạch Hộc, chạy chậm về phía cửa hình vòm ra khỏi Tịnh Tuyền các.
Kim Ti sững sờ nhìn theo bóng dáng kia, sau khi buồn bã, thì lại rùng mình. Đúng thế, vừa rồi bất tri bất giác yếu đuối, không giống như hắn dạy dỗ. Nàng không thể không có tiền đồ như vậy, nếu hắn không còn yêu thích nữa, nàng và hai đứa nhỏ nên làm thế nào cho phải đây?
“Tam gia, Tam gia, ngài chậm một chút.” Thanh Tước không cao, Tiêu Vịnh đi ở đằng trước bước một bước, hắn phải bước hai bước.
“Thúc giục cũng là ngươi, kêu chậm cũng là ngươi. Để nhỡ giờ lành, đừng trách ta lôi ngươi ra chịu mắng.” Tâm tình Tiêu Vịnh hình như rất tốt, bước đi như bay.
“Tam gia, ta thấy Ti nương hình như có chút không vui.” Bạch Hộc còn nhỏ, nói chuyện cũng không suy nghĩ.
Thanh Tước thiếu chút nữa đập đầu hắn, trong lòng mắng, người ta không vui liên quan gì đến ngươi? Vừa rồi ở trước mặt Kim Ti xem nhẹ tân nãi nãi, đó là lấy lòng nàng ta. Ở trong Vương phủ này, đạo lí đối nhân xử thế là thứ hắn học nhanh nhất.
“Ở Tịnh Tuyền các có ba không, cho dù là mẫu thân của ta cũng như thế. Thanh Tước, nói cho Bạch Hộc, tránh để lần sau hắn suy nghĩ thay người ta.” Bóng dáng của Tiêu Vịnh thành sắc đỏ thẫm, hỉ bào đã được mặc vào.
“Bạch Hộc, ngươi hãy nghe cho kỹ. Khi Tam gia ở trong Tịnh Tuyền các đóng cửa đọc sách, thứ nhất, người nào đến cũng không mở cửa. Thứ hai, đọc sách thánh hiền, tuyệt không nói dối. Thứ tam, không ra khỏi hoa viên của Tịnh Tuyền các, tuyệt không dỗ dành nữ nhân.” Thanh Tước giải thích cho Bạch Hộc.
Bạch Hộc nghe xong, miệng há hốc.
“Há lớn như vậy làm gì, đã hiểu chưa?” Thanh Tước lắc đầu, cảm thấy kẻ này còn phải dạy nhiều.
“Vâng, vâng, Tam gia.” Thật kỳ quái, ngày thường đi theo công tử đến Tư Ti ốc, phu thê vô cùng ân ái, khiến người ngoài nhìn mà ao ước, đến Tịnh Tuyền các lại thay đổi hẳn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ Ti nương cũng biết điều ấy, cho nên khi hắn mời Ti nương đến Tịnh Tuyền các, Ti nương vô cùng miễn cưỡng.
“Ngươi dạy hắn, ta lại muốn hỏi ngươi một chút.” Bóng đỏ không quay đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh, “Nếu biết quy củ, ngươi còn tìm Ti nương tới làm gì?”
Cổ họng Thanh Tước nghẹn lại, lắp bắp nói, “Tiểu nhân… tiểu nhân… Lúc đó không có biện pháp nào. Cho nên…chỉ có thể đi tìm Ti nương… nghĩ Ti nương hát khúc có thể khiến Tam gia đi ra.”
“Vịnh Tam gia ta là chim chóc hay sao? Kim Ti vừa hát ta đã bay ra ngoài?” Nếu không phải sắp muộn giờ, thật muốn quay lại đập đầu hắn một cái.
“Tam gia, ngài không phải chim chóc, ta mới là chim chóc.” Thanh Tước không có cách nào cãi lại, chỉ có thể nhận tội về mình.
“Cũng đúng thật. Một con chim hoàng yến, một con chim tước, bên ngoài hát đến ầm ĩ, vốn định xem sách xong, nhưng từ lúc hai ngươi hát ở bên ngoài, thật sự không xem nổi nữa.” Trong giọng nói của Tiêu Vịnh vẫn có ý cười.
“Tam gia vừa đọc được một quyển sách hay sao?” Thanh Tước nghe thấy thế như bắt được sợi dây, không nói đến Kim Ti nữa.
“Không sai. Sửa sang lại thùng sách vài năm trước mua được khi đến Ngọc Lăng, lại tìm được một quyển Ngọc Lăng Hoa Thần truyền, viết vô cùng thú vị. Đáng tiếc, còn vài trang nữa là xong rồi.” Đã đi ra khỏi rừng trúc, nhìn thấy Nhị ca nhà mình đang tiến lại đây, chắc là tới bắt hắn, vì thế vội vàng chạy lên, làm bộ không phải cố ý không tiếp kiệu.
“Hoa Thần truyền?” Loại sách này có hay như thế sao? Thanh Tước đi theo Tiêu Vịnh từ nhỏ, cũng đã được đọc không ít sách, “Không phải Tam gia không thích xem những câu chuyện về thần tiên quỷ quái sao?”
“Không phải truyền thuyết quỷ thần.” Tiêu Vịnh thở hơi gấp, thấy đã gần đến chỗ Tiêu Duy, cho nên không nói thêm gì nữa, mà vội vàng giải thích với Tiêu Duy sắc mặt không được tốt, “Nhị ca, ta xem sách nên quên mất chứ không phải không chịu bái đường. Tuy rằng ta cũng không muốn cưới, có điều nếu phụ thân mẫu thân đã ra lệnh, ta cũng không thể bất hiếu.”
Hai người con này của Tiêu gia, chuyện khác thì khó mà nói, nhưng ít nhất đều hiếu thuận.
Từ nhỏ Tiêu Vịnh đã không thích múa đao lộng thương, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã thích đọc sách, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Nhân sĩ Tiêu gia nhiều đời theo võ, cũng không phải không có người tư chất bình thường, nhưng ít nhất vẫn có thể cầm đao thương côn bổng. Nhưng lại có một Tiêu Tam lang, vừa chạm vào binh thư đã ngủ gật, cầm đến binh khí là nhũn tay, chỉ có một thân văn chương. Nếu không phải liên tục bỏ hai vị chính thê, khiến cho Hoàng Thượng giận dữ, phạt hắn biên soạn kho sách, có lẽ hiện tại đã làm đến chức Đại học sĩ.
Tiêu Vịnh yêu văn, lại không thích múa kiếm huơ đao, cho nên ở góc tây bắc của Kính Phương viện, lấy trúc làm ranh giới, vẽ ra một góc Vịnh Cổ trai thanh tĩnh. Mà ở bên trong Vịnh Cổ trai, nơi hắn yêu thích nhất chính là Tịnh Tuyền các. Tiếp theo là chỗ ở tiểu thiếp Kim Ti của hắn —— Tư Ti ốc. Hắn vốn nên ở Mặc Tri cư nơi cùng sinh hoạt với chính thê, nằm tại trung tâm Vịnh Cổ trai, nhưng lại ngại cách Tịnh Tuyền các quá xa, sau khi bỏ người thê tử thứ hai, hắn đã chuyển tới Tư Ti ốc.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, thư đồng Thanh Tước của Tiêu Vịnh gấp gáp chạy quanh Tịnh Tuyền các.
“Công tử, công tử của ta, ngài mau ra đây đi, nhạc hỉ cũng nghe thấy rồi, kiệu hoa có lẽ đã đến cổng viện.” Mặc kệ Tam nãi nãi sắp vào cửa có thể được sủng ái hay không, chuyện bái đường vẫn không thể qua loa, trưởng bối ở trên vẫn đang nhìn chằm chằm. Nếu để xảy ra sai lầm gì, đám chạy việc như bọn họ là kẻ đầu tiên gặp xui xẻo.
Cửa gỗ của Tịnh Tuyền các vẫn bất động.
Thanh Tước gấp đến độ hận không thể đi lên đập cửa, nhưng hắn cũng tự biết tính tình của công tử nhà hắn, cửa lớn Tịnh Tuyền các đóng kín, chính là có ý “người không phận sự miễn vào”.
“Thanh Tước.” Một thư đồng khác là Bạch Hộc đã trở lại.
Thanh Tước nhìn về phía sau Bạch Hộc, thấy một bóng người dịu dàng đang đi tới, trong lòng thở nhẹ nhàng ra, vội vàng bước tới, “Ti nương, ngài đến thì tốt rồi. Mau giúp chúng ta khuyên nhủ công tử, nếu ngài ấy không ra tiếp kiệu, người trong Vịnh Cổ trai ai cũng đừng mong được yên ổn.”
Ti nương – Kim Ti, mặc một thân váy dài màu tím bên trên thêu hoa nhỏ, gấu tay áo lại nối đoạn màu xanh rêu, không búi tóc, chỉ dùng một chiếc trâm đồng quấn ở sau gáy. Nhìn đến dung mạo, một cặp lông mày nhỏ dài, con ngươi linh động, nụ cười trên môi nhẹ nhàng như mây bay, khí chất xinh đẹp như hoa lan.
Đó không phải đại mỹ nhân kiều mị rực rỡ, nhưng từ đầu đến chân lại khiến cho người ta thoải mái.
“Mời ta đến cũng vô dụng, ta cũng không thể vào trong Tịnh Tuyền các, chỉ có thể cùng các ngươi ở bên ngoài lo lắng suông thôi.” Kim Ti dừng lại trước cửa gỗ, không duỗi tay đẩy cửa, cũng không cao giọng hô lên như Thanh Tước.
“Ti nương, tuy rằng ngài không thể vào bên trong, nhưng công tử thích nhất là nghe ngài hát khúc. Ngài hát một khúc, công tử nhất định sẽ đi ra.” Thanh Tước sớm đã có chủ ý.
Con ngươi của Kim Ti nhẹ nhàng chuyển động, nói chuyện vẫn nhàn nhạt như trước, “Ngươi nói đã là chuyện bao nhiêu lâu rồi? Nay ta đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, còn có thể làm chuyện như tiểu cô nương hay sao?”
“Ti nương của ta ơi, nếu công tử không ra, làm nhỡ giờ tốt, Vương gia Vương phi trách tội xuống, chỉ sợ còn liên lụy oan uổng đến ngài. Không cần biết tân nương là ai, vẫn nên mau chóng bái đường thành lễ mới tốt. Sau này, là chuyện của công tử và nãi nãi, hợp hay không hợp, các trưởng bối cũng không thể trách tội chúng ta? Muốn ta nói, đau dài không bằng đau ngắn, có giận dỗi cũng nên để sau này giải quyết ở trong viện, chứ tuyệt đối không nên chọn ngày hôm nay.” Thanh Tước đã đi theo Tiêu Vịnh nhiều năm, đối với chuyện ở trong Vịnh Cổ trai rõ như lòng bàn tay.
Bạch Hộc mới theo hầu Tiêu Vịnh từ đầu năm, tuổi còn nhỏ, tất cả đều nghe Thanh Tước.
“Lời này của ngươi mà để Tam nãi nãi nghe thấy cứ cần thận cái đầu của ngươi.” Kim Ti liếc mắt nhìn Thanh Tước một cái, “Người không biết, còn tưởng rằng trong viện chúng ta xảy ra chuyện gì.”
“Không thể có chuyện gì, ít nhất hôm nay không thể. Ti nương, ngài không hát khúc, vậy có thể nghĩ biện pháp khác hay không?” Thanh Tước đột nhiên không nghe thấy nhạc hỉ nữa, biến sắc nói: “Nguy rồi, nguy rồi, nhạc hỉ cũng không thổi nữa, nhất định là tân lang không đến, tân nương tức giận.”
Kim Ti chậm rãi liếc mắt nhìn về phía cổng lớn của Kinh Phương viện, sau đó lại chậm rãi thu ánh mắt trở về, hơi cao giọng nói: “Vịnh lang, đừng để lỡ giờ lành, chàng mau ra đây đi.”
Bên trong vẫn lặng yên không một tiếng động.
“Xem đi, đã nói là ta đến cũng vô dụng.” Khi Tiêu Vịnh ở trong Tịnh Tuyền các, chưa bao giờ là một phu quân nhu tình mà nàng có thể làm nũng, cho dù trời có sập xuống, hắn cũng làm theo ý mình.
Cho nên, Kim Ti không thích đến Tịnh Tuyền các. Mà Tiêu Vịnh cũng không thích nàng đến, hoặc có thể nói, hắn không thích bất luận kẻ nào trong viện tới nơi này quấy rầy.
Tiêu Vịnh nói, chỉ có người thật sự yêu sách, có thể cùng hắn chia xẻ thú vui đọc sách, mới có thể tiến vào Tịnh Tuyền các. Bởi vậy, hắn thường mời những chi sĩ có tài mà hắn tán thưởng, hoặc là nhóm tri kỷ của hắn đến nơi này ngắm cảnh uống rượu, nghe gió vịnh trăng, nhưng trong đó chưa từng có nữ nhân, cũng không có Kim Ti nàng.
Kim Ti biết, đó là bởi vì trong số chính thê của Tiêu Vịnh không một người nào có thể được hắn thưởng thức tài hoa. Mà nàng, chẳng qua là may mắn gặp hắn sớm hơn bọn họ mà thôi. Nàng biết cầm kỳ thư họa, do hắn tự tay dạy. Nàng không có năng khiếu trời cho, thắng là vì cố gắng. Mà nguyên nhân hắn hao hết tâm tư dạy nàng, là để đạt được cảm giác thành tựu, cho nên mới yêu mình nàng, phóng túng mình nàng.
Nàng luôn luôn rất thỏa mãn, chỉ cần không uy hiếp đến cuộc sống của mình. Nàng có thể hoàn toàn xem nhẹ quy định không cho bất kỳ người nào vào trong Tịnh Tuyền các cho dù có cả nàng.
“Ta mặc kệ, chàng ấy có đi tiếp tân nương hay không, có quan hệ gì với ta đâu?” Kim Ti quay đầu muốn đi.
Đúng lúc này, cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, một bàn tay vươn ra bắt lấy bả vai Kim Ti.
“Tân nãi nãi của nàng sắp tới, sao lại không quan hệ gì với nàng?”
Kim Ti nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khỏi vui vẻ, thuận thế ngả về phía sau. Nhưng nàng cũng không thể tiến vào trong phòng như ý nguyện, đã bị một lực đầy về phía trước.
“Kim Ti, cẩn thận, đứng vững.” Chủ nhân của bàn tay đã đi ra ngoài, tay cũng rời khỏi vai nàng, xoay người đóng cửa gỗ, giao phó Thanh Tước khóa lại.
Kim Ti quay đầu, thấy hắn vẫn mặc một thân áo bào thư sinh, cười dịu dàng như nước, “Vịnh lang, sao chàng còn chưa thay hỉ phục, tới cửa dẫn tân nãi nãi vào bái đường thành thân? Sáng sớm ngày mai, ta có thể đến châm trà đổ nước cho hai người, hầu hạ thật tốt.”
“Vừa mở miệng đã thấy mùi dấm chua, quá rõ ràng, đây hình như không phải chuyện ta dạy dỗ.” Bàn tay to khẽ nhéo cái miệng nhỏ nhắn của Kim Ti, “Chịu đựng một chút, đừng để cho tân nãi nãi nhìn không thoải mái.”
“Thanh Tước, đem hỉ bào đến đây, Tam gia vừa đi vừa thay.” Đôi tay kia buông Kim Ti ra, người đã bước xuống thềm đá.
Thanh Tước vội vàng lấy hỉ phục trong hộp đặt dưới hành lang đến, cùng với Bạch Hộc, chạy chậm về phía cửa hình vòm ra khỏi Tịnh Tuyền các.
Kim Ti sững sờ nhìn theo bóng dáng kia, sau khi buồn bã, thì lại rùng mình. Đúng thế, vừa rồi bất tri bất giác yếu đuối, không giống như hắn dạy dỗ. Nàng không thể không có tiền đồ như vậy, nếu hắn không còn yêu thích nữa, nàng và hai đứa nhỏ nên làm thế nào cho phải đây?
“Tam gia, Tam gia, ngài chậm một chút.” Thanh Tước không cao, Tiêu Vịnh đi ở đằng trước bước một bước, hắn phải bước hai bước.
“Thúc giục cũng là ngươi, kêu chậm cũng là ngươi. Để nhỡ giờ lành, đừng trách ta lôi ngươi ra chịu mắng.” Tâm tình Tiêu Vịnh hình như rất tốt, bước đi như bay.
“Tam gia, ta thấy Ti nương hình như có chút không vui.” Bạch Hộc còn nhỏ, nói chuyện cũng không suy nghĩ.
Thanh Tước thiếu chút nữa đập đầu hắn, trong lòng mắng, người ta không vui liên quan gì đến ngươi? Vừa rồi ở trước mặt Kim Ti xem nhẹ tân nãi nãi, đó là lấy lòng nàng ta. Ở trong Vương phủ này, đạo lí đối nhân xử thế là thứ hắn học nhanh nhất.
“Ở Tịnh Tuyền các có ba không, cho dù là mẫu thân của ta cũng như thế. Thanh Tước, nói cho Bạch Hộc, tránh để lần sau hắn suy nghĩ thay người ta.” Bóng dáng của Tiêu Vịnh thành sắc đỏ thẫm, hỉ bào đã được mặc vào.
“Bạch Hộc, ngươi hãy nghe cho kỹ. Khi Tam gia ở trong Tịnh Tuyền các đóng cửa đọc sách, thứ nhất, người nào đến cũng không mở cửa. Thứ hai, đọc sách thánh hiền, tuyệt không nói dối. Thứ tam, không ra khỏi hoa viên của Tịnh Tuyền các, tuyệt không dỗ dành nữ nhân.” Thanh Tước giải thích cho Bạch Hộc.
Bạch Hộc nghe xong, miệng há hốc.
“Há lớn như vậy làm gì, đã hiểu chưa?” Thanh Tước lắc đầu, cảm thấy kẻ này còn phải dạy nhiều.
“Vâng, vâng, Tam gia.” Thật kỳ quái, ngày thường đi theo công tử đến Tư Ti ốc, phu thê vô cùng ân ái, khiến người ngoài nhìn mà ao ước, đến Tịnh Tuyền các lại thay đổi hẳn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ Ti nương cũng biết điều ấy, cho nên khi hắn mời Ti nương đến Tịnh Tuyền các, Ti nương vô cùng miễn cưỡng.
“Ngươi dạy hắn, ta lại muốn hỏi ngươi một chút.” Bóng đỏ không quay đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh, “Nếu biết quy củ, ngươi còn tìm Ti nương tới làm gì?”
Cổ họng Thanh Tước nghẹn lại, lắp bắp nói, “Tiểu nhân… tiểu nhân… Lúc đó không có biện pháp nào. Cho nên…chỉ có thể đi tìm Ti nương… nghĩ Ti nương hát khúc có thể khiến Tam gia đi ra.”
“Vịnh Tam gia ta là chim chóc hay sao? Kim Ti vừa hát ta đã bay ra ngoài?” Nếu không phải sắp muộn giờ, thật muốn quay lại đập đầu hắn một cái.
“Tam gia, ngài không phải chim chóc, ta mới là chim chóc.” Thanh Tước không có cách nào cãi lại, chỉ có thể nhận tội về mình.
“Cũng đúng thật. Một con chim hoàng yến, một con chim tước, bên ngoài hát đến ầm ĩ, vốn định xem sách xong, nhưng từ lúc hai ngươi hát ở bên ngoài, thật sự không xem nổi nữa.” Trong giọng nói của Tiêu Vịnh vẫn có ý cười.
“Tam gia vừa đọc được một quyển sách hay sao?” Thanh Tước nghe thấy thế như bắt được sợi dây, không nói đến Kim Ti nữa.
“Không sai. Sửa sang lại thùng sách vài năm trước mua được khi đến Ngọc Lăng, lại tìm được một quyển Ngọc Lăng Hoa Thần truyền, viết vô cùng thú vị. Đáng tiếc, còn vài trang nữa là xong rồi.” Đã đi ra khỏi rừng trúc, nhìn thấy Nhị ca nhà mình đang tiến lại đây, chắc là tới bắt hắn, vì thế vội vàng chạy lên, làm bộ không phải cố ý không tiếp kiệu.
“Hoa Thần truyền?” Loại sách này có hay như thế sao? Thanh Tước đi theo Tiêu Vịnh từ nhỏ, cũng đã được đọc không ít sách, “Không phải Tam gia không thích xem những câu chuyện về thần tiên quỷ quái sao?”
“Không phải truyền thuyết quỷ thần.” Tiêu Vịnh thở hơi gấp, thấy đã gần đến chỗ Tiêu Duy, cho nên không nói thêm gì nữa, mà vội vàng giải thích với Tiêu Duy sắc mặt không được tốt, “Nhị ca, ta xem sách nên quên mất chứ không phải không chịu bái đường. Tuy rằng ta cũng không muốn cưới, có điều nếu phụ thân mẫu thân đã ra lệnh, ta cũng không thể bất hiếu.”
Hai người con này của Tiêu gia, chuyện khác thì khó mà nói, nhưng ít nhất đều hiếu thuận.
/139
|