Trên đường Lộc Giác nằm ở chợ nam Ngọc Hòa phường, cánh cổng lớn với nước sơn đen loang lổ hé mở về phía tây nam, bên trên tấm biển treo trước cổng viết hai chữ “Lâm phủ”.
Mặc Tử không vội xuống xe, mà để cho Tán Tiến đi vòng quanh tường vây của Lâm phủ rồi một vòng, phát hiện vị trí nơi này thật sự không tệ. Cổng sau của Lâm phủ là một ngõ nhỏ tiếp xúc với con đường Đồng Vũ lớn nhất Ngọc Hòa phường, đứng ở sau góc tường, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào, tiếng ngựa xe như nước truyền vào trong tai. Khó trách nói nơi này không yên tĩnh. Qua góc tường là đến phố Đồng Vũ. Tuy rằng không phải vị trí trung tâm, nhưng gần sát có một cửa hàng tơ lụa vô cùng lớn, một cửa tiệm châu báu trang hoàng tráng lệ, còn có không ít những cửa hàng nhỏ đẹp đẽ. Không biết chuyện làm ăn thế nào, nhưng khách đến khách đi nườm nượp, từ quần áo có thể phán đoán không phải dân chúng bình thường.Không biết là tiền thuê của Lâm phủ không bằng Tế Liễu viên, hay là Tiểu Mã thật tình cho rằng Tế Liễu viên phù hợp với yêu cầu của bọn họ hơn, mà những lời hắn lải nhải với Mặc Tử về Lâm phủ, đều không phải lời hay.
“Ta nói thật với vị tiểu ca này, tuổi ngươi còn trẻ đã là chủ, như vậy chắc là người có khả năng. Có điều các ngươi mới đến, chưa quen với nhân sinh nơi này. Ta thấy ngươi có vẻ rất để mắt đến Lâm phủ, cho nên phải nói một câu, nào có ai mua lại nhà ở để mở tửu lâu bao giờ? Được rồi, cho dù có thể mở được, chỗ này…” Tiểu Mã đột nhiên dừng lại, lấy tay che miệng, ghé vào sát lỗ tai Mặc Tử.
Không đợi Mặc Tử tránh ra, Sầm Nhị đã giữ chặt lấy Tiểu Mã, “Có chuyện gì mà phải nói thầm? Nói cho ngươi biết, nơi này không ai nghe lén được, ngươi cứ việc nói thẳng.”
Hai tròng mắt của Tiểu Mã đảo một vòng, “Còn không phải ta sợ người khác nghe được, đến cáo trạng với quan phủ, tịch thu thẻ hành nghề của ta sao?” Theo quy định của Đại Chu, phàm làm người trung gian mua bán phòng ốc, phải đến đăng kí với quan phủ, nhận được thẻ của quan phủ mới được phép hành nghề.
“Trong phạm vi hai mươi trượng không có ai khác.” Tán Tiến đột nhiên mở miệng.
Mặc Tử phát hiện ra hắn quả thật rất có ích. Vẫn cho rằng hắn dong dài, nhưng sau đó mới phát hiện khi chủ động nói chuyện với hắn, thì hắn nói vô cùng nhiều. Nhưng nếu đặt hắn ở một bên, thì lại ngoan ngoãn im lặng. Hơn nữa, tuy rằng không biết võ công của hắn tốt đến mức nào, nhưng lúc này hắn nói chung quanh không có người, nàng vẫn tin tưởng.
“Nơi này, phong thuỷ không tốt.” Tiểu Mã nhìn bốn phía chung quanh sau đó mới nói.
Cổ nhân vô cùng để ý đến phong thuỷ mệnh tướng. Các ngành các nghề đều có điều kiêng kị riêng, phòng ốc dinh thự chú ý phong thuỷ, thành thân thì để ý bát tự, tóm lại, mỗi chuyện một cách nói.
Sầm Nhị quả nhiên bắt đầu để ý hơn, lên tiếng hỏi: “Thế nào là phong thuỷ không tốt?”
“Vài chục năm thôi mà nơi này đã đổi đến mười mấy hộ gia đình, ngươi nói xem phong thuỷ có tốt hay không? Lâm gia mới chuyển đến đây mười năm trước, tuy rằng lúc trước đã biết phong thuỷ không tốt, nhưng Lâm lão gia không tin tà, nói bát tự của mình vững vàng, thật ra là tham rẻ. Năm năm trước, đột nhiên bạo bệnh qua đời. Lâm phu nhân khóc ròng một tháng, ăn uống không vào, cũng đi theo Lâm lão gia xuống hoàng tuyền. Trước khi đi, đôi mắt vốn nhắm nghiền lại đột nhiên mở to, nói bốn chữ —— nhà tan cửa nát, xong mới tắt thở.” Tiểu Mã thấy Sầm Nhị thay đổi sắc mặt, càng nói càng hăng, “Đây vẫn chưa phải chuyện ngạc nhiên nhất. dưới gối của vợ chồng Lâm lão gia có một đôi trai gái, người con trai thông minh lanh lợi, người con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa. Ai cũng nói con trai hắn phải thi đậu tú tài. Nào ngờ sau khi Lâm lão gia và Lâm phu nhân qua đời không đến nửa năm, hắn lại mê luyến một ca cơ của Vô Ưu các, không để ý đến trưởng bối trong tộc và muội muội phản đối, cưới vào cửa. Cưới thì cũng cưới rồi, lại không chịu làm ăn sống cho tốt, quen biết một đám bạn hữu vô lại, suốt ngày lê la ở sòng bạc tiệm rượu. Còn tin theo lão bà, hùn tiền làm ăn với người ta, đem khế ruộng đất trong nhà ra cắm, kết quả thua sạch sành sanh, bây giờ nợ nần chồng chất. Đừng nói đi thi tú tài làm quan, tất cả sách vở trong nhà cũng đem ra bán trả nợ rồi.”
Sầm Nhị “ôi chao” một tiếng.
Tiểu Mã thừa cơ tổng kết: “Ba vị, nếu Lâm phủ này không phải phong thuỷ không tốt, thì chính là có quỷ.”
Mặc Tử chỉ cười cười.
Tiểu Mã nhìn thấy biểu hiện của Mặc Tử thì nghiêm mặt, “Mặc ca, ngươi đừng có coi thường. Ở phố Đồng Vũ đối diện có một vị Độc Cô tiên sinh, là phong thuỷ sư kiêm thầy tướng số rất nổi danh, năm trước Lâm công tử thật sự không còn cách nào khác, mời hắn đến xem. Hắn liếc mắt một cái đã nói nơi này nằm ở cực âm, xây nhà là âm trạch, thông với địa ngục quỷ phủ, có không ít quỷ hồn du đãng, hút dương khí của người sống, cho nên người ở chỗ này sống không được lâu, chứ đừng nói đến tiền đồ.”
“Vị phong thuỷ sư này nhất định đã giúp Lâm phủ tróc yêu trừ quỷ, từ nay về sau thái bình yên ổn rồi chứ.” Mặc Tử tự nhiên không tin cách nói âm trạch. Phong thủy thần quỷ là cách nói từ cổ chí kim, tin thì có mà không tin thì không. Phong thuỷ theo góc độ khoa học cũng có thể giải thích, là hoàn cảnh sinh ra ảnh hưởng trong lòng người mà thôi.
“Độc Cô tiên sinh nói không thể giải, chỉ có thể chuyển đi chỗ khác.” Tiểu Mã nói đến đây, lại khuyên Mặc Tử, “Mặc ca, làm nghề như chúng ta, tất nhiên là chỉ muốn nói tốt để bán được nhà. Nhưng ta vẫn hiểu cái gì là lương tâm, nơi nào từng có người chết, nơi nào tai họa, ta nhất định sẽ nói với người mua. Dù sao mua phòng cũng không giống mua thức ăn, vàng ròng bạc trắng, hơn mấy trăm ngàn. Nếu không phải vậy, ta cũng chẳng cần quan tâm nó là âm hay là dương, bán xong cầm tiền chạy lấy người là được.”
Những lời này nghe có vẻ rất chân thành. Thời điểm xem Tế Liễu viên, hắn khuyếch đại ưu điểm, mánh khóe đúng là của kẻ môi giới lâu năm, còn những chuyện khác vẫn tốt.
Trong lòng Mặc Tử đánh giá lại người này một lần nữa, nhưng nàng không tin chuyện ma quái, vẫn có chủ ý của chính mình, “Tiểu Mã, phiền toái mà ngươi nói chỉ là phong thuỷ thôi sao?”
Đâu chỉ là phong thuỷ? Nhị lão của Lâm gia chết như thế nào, nàng không thể đoán mò. Nhưng con trai của Lâm gia căn bản chính là bị sắc mê tâm, kết nhầm bạn, tin nhầm người, táng gia bại sản, tất cả đều do bản thân hắn.
Tiểu Mã nghe ngữ điệu của Mặc Tử nhắc tới chuyện này rất nhẹ nhàng, đã biết lời nói của mình là uổng phí, thầm nghĩ, những người này chết sống muốn tìm xui, hắn còn ngăn cản cái gì. Cho nên không khuyên giải nữa.
“Cũng không chỉ có phiền toái này.” Nơi này không có ma quái mới là lạ, chuyện nào cũng không bình thường.
“Còn có gì?”
“Lâm công tử nghe xong lời của Độc Cô tiên sinh, hắn cũng đang thiếu một khoản nợ lớn, đã có ý định bán nhà từ lâu, lúc này càng thêm quyết tâm. Hắn tìm vài lái buôn đến, tự nhiên có kẻ trợn mắt nói nói dối, lừa vài người tới cửa xem phòng. Kết quả, nhìn xem một nửa, đã bị Lâm gia tiểu thư đuổi ra ngoài. Lâm gia tiểu thư nói, ai dám mua phòng, nàng sẽ chết ở trước mặt người đó. Nghe nói, trong tay nàng cầm sẵn dây thừng, người vừa tiến vào trong viện, nàng đã treo dây thừng lên xà nhà. Làm ầm ĩ như vậy, còn ai dám mua, người nào đến cũng phất tay áo trở ra.” Tiểu Mã lắc đầu, bộ dáng không có cách nào, “Ca ca nói muốn bán, muội muội lại nhất quyết không chịu, lại không phải phụ nhân đã gả cho người ta mà vẫn là tiểu thư của Lâm phủ, Lâm công tử cũng không quá cứng rắn. Cứ như vậy mà kéo dài đến nay, tuy vậy vẫn ký gửi cho chúng ta tìm người tới mua. Có điều cái giá hắn đưa ra cũng không rẻ, vẫn không có ai thật tình muốn mua.”
Mặc Tử nghĩ rằng, lúc trước Tiểu Mã nói những chuyện ma quỷ kia, thật ra cũng không phải phiền toái gì. Nhưng Lâm tiểu thư này mới thật sự là cái phiền toái lớn. Giống như phá bỏ một khu vực sinh sống và rời đi nơi khác, có một hộ gia đình lại nhất quyết không chịu chuyển, chẳng lẽ thực không để ý mạng người, cứ thế dỡ phòng hay sao? Nàng thật sự không làm được chuyện này.
Tuy rằng trong lòng để ý, nhưng Mặc Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, “Mặc kệ nói như thế nào, trước để chúng ta nhìn xem bên trong đi.”
Tiểu Mã thấy Mặc Tử kiên trì, nhún nhún vai, “Ta đã nói trước với các vị rồi, lát nữa đừng để cho Lâm tiểu thư dọa chạy.” Đến lúc này, có nhiều lời cũng vô ích.
Vòng đến cửa lớn của Lâm phủ, Tiểu Mã tiến lên gõ cửa, nhưng gõ cả buổi cũng không có người ra mở cửa.
“Cái phủ lớn như vậy, một người cũng không có sao?” Sầm Nhị đã tương đối băn khoăn với chuyện phong thủy, có điều Mặc Tử quyết định muốn xem bên trong, hắn cũng không thể phản đối.
“Trong phủ này ban đầu cũng có hai ba mười tôi tớ, nhưng chủ nhân không trả nổi tiền công, ai còn chịu làm, những người không phải bán thân cả đời đều đã bỏ đi rồi. Nay chỉ còn lại vài người bị giữ khế ước bán thân, thật sự không đi được. Có điều, cũng đừng hy vọng bọn họ làm việc tử tế.” Tiểu Mã quay đầu nói với Sầm Nhị, tay vẫn không ngừng đập cửa.
“Có người ở phía sau cửa.” Tán Tiến ở bên cạnh Mặc Tử nói, “Lấm la lấm lét nằm úp sấp ở sau khe cửa đã nửa ngày.”
Mặc Tử giơ ngón tay cái với Tán Tiến, khẽ nói: “Tốt lắm!”
Tán Tiến mừng rỡ nhếch hai hàng lông mày lên.
Mặc Tử đi đến cạnh cửa, nói vọng vào bên trong, “Chúng ta không phải đến đòi nợ, là tới xem phòng…”
Chưa nói hết câu, cửa đã kẽo kẹt mở ra. Một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xanh rêu bằng gấm cũ ló đầu ra, khẩn trương nhìn xung quanh một hồi, một tay kéo Tiểu Mã, một tay kéo Mặc Tử, lại nháy mắt với Sầm Nhị và Tán Tiến.
“Mau, mau vào.” Nam tử kia kéo hai người vào trong, lại vội vã kéo thêm hai người đang chậm rãi bước vào.
“Lâm công tử, đám người đòi nợ vẫn tìm đến cửa hàng ngày sao?” Vẻ mặt của Tiểu Mã trấn định, giống như đã tập mãi thành thói quen.
“Hỏi thế không phải vô nghĩa sao? Ta còn chưa trả tiền, bọn họ đương nhiên mỗi ngày đều đến tìm.” Nhìn tướng mạo nhã nhặn, ngôn ngữ lại thô lỗ, nam tử này chính là đại công tử của Lâm phủ.
Nghe nói trước đây Lâm công tử thông minh lanh lợi, nhưng lúc này Mặc Tử chỉ nhìn thấy một gã công tử bột chán nản sa sút mà thôi. Làm người thật sự không phải bước từng bước cẩn trọng, bởi vì chỉ cần sai một bước, thì những bước còn lại đều sai. Cưới lão bà cũng thế, cưới nhầm người, cuộc đời còn lại sẽ long trời lở đất. Mà rõ ràng là sai lầm, lại còn không chịu nhận sai, như thế đại khái là không có thuốc nào cứu được.
“Tiểu Mã, ba vị này là ——?” Sắc mặt của Lâm công tử không tốt lắm, đôi mắt thâm đen, hiển nhiên những ngày tháng không lo ăn mặc đã cách hắn rất xa rồi.
“Lâm công tử, câu hỏi này của cậu cũng thật vô nghĩa. Ta dẫn người đến nhà cậu, tự nhiên chính là người cảm thấy hứng thú với nơi này của cậu rồi.” Tiểu Mã lại châm chọc hắn một hồi.
“Đó không phải là bởi vì lâu rồi không có người đến, nên ta không dám xác định lắm. Tiểu Mã, cuối cùng cũng chỉ có mình ngươi là tốt với ta.” Vì tiền, đường đường một thiếu gia cũng có thể hèn mọn đến nước này, còn phải nịnh nọt một tên lái buôn nhỏ.
“Lâm công tử, không dám nhận. Mua bán thành công, ta cũng có lợi.” Tiểu Mã cũng chẳng khách sáo với hắn, “Có điều, hôm nay Lâm tiểu thư sẽ không dọa chạy khách của ta chứ?”
“Không đâu, không đâu. Hôm nay ngươi đến thật khéo, nương tử của ta vừa dẫn muội muội ra khỏi nhà, muốn trở về cũng phải đến chiều, các ngươi có thể chậm rãi xem.” Lâm công tử cười hắc hắc giống như con chuột trộm gạo.
Mặc Tử không hiểu sao cảm thấy vô cùng chán ghét người này, mà rất nhanh nàng đã biết vì sao.
Mặc Tử không vội xuống xe, mà để cho Tán Tiến đi vòng quanh tường vây của Lâm phủ rồi một vòng, phát hiện vị trí nơi này thật sự không tệ. Cổng sau của Lâm phủ là một ngõ nhỏ tiếp xúc với con đường Đồng Vũ lớn nhất Ngọc Hòa phường, đứng ở sau góc tường, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào, tiếng ngựa xe như nước truyền vào trong tai. Khó trách nói nơi này không yên tĩnh. Qua góc tường là đến phố Đồng Vũ. Tuy rằng không phải vị trí trung tâm, nhưng gần sát có một cửa hàng tơ lụa vô cùng lớn, một cửa tiệm châu báu trang hoàng tráng lệ, còn có không ít những cửa hàng nhỏ đẹp đẽ. Không biết chuyện làm ăn thế nào, nhưng khách đến khách đi nườm nượp, từ quần áo có thể phán đoán không phải dân chúng bình thường.Không biết là tiền thuê của Lâm phủ không bằng Tế Liễu viên, hay là Tiểu Mã thật tình cho rằng Tế Liễu viên phù hợp với yêu cầu của bọn họ hơn, mà những lời hắn lải nhải với Mặc Tử về Lâm phủ, đều không phải lời hay.
“Ta nói thật với vị tiểu ca này, tuổi ngươi còn trẻ đã là chủ, như vậy chắc là người có khả năng. Có điều các ngươi mới đến, chưa quen với nhân sinh nơi này. Ta thấy ngươi có vẻ rất để mắt đến Lâm phủ, cho nên phải nói một câu, nào có ai mua lại nhà ở để mở tửu lâu bao giờ? Được rồi, cho dù có thể mở được, chỗ này…” Tiểu Mã đột nhiên dừng lại, lấy tay che miệng, ghé vào sát lỗ tai Mặc Tử.
Không đợi Mặc Tử tránh ra, Sầm Nhị đã giữ chặt lấy Tiểu Mã, “Có chuyện gì mà phải nói thầm? Nói cho ngươi biết, nơi này không ai nghe lén được, ngươi cứ việc nói thẳng.”
Hai tròng mắt của Tiểu Mã đảo một vòng, “Còn không phải ta sợ người khác nghe được, đến cáo trạng với quan phủ, tịch thu thẻ hành nghề của ta sao?” Theo quy định của Đại Chu, phàm làm người trung gian mua bán phòng ốc, phải đến đăng kí với quan phủ, nhận được thẻ của quan phủ mới được phép hành nghề.
“Trong phạm vi hai mươi trượng không có ai khác.” Tán Tiến đột nhiên mở miệng.
Mặc Tử phát hiện ra hắn quả thật rất có ích. Vẫn cho rằng hắn dong dài, nhưng sau đó mới phát hiện khi chủ động nói chuyện với hắn, thì hắn nói vô cùng nhiều. Nhưng nếu đặt hắn ở một bên, thì lại ngoan ngoãn im lặng. Hơn nữa, tuy rằng không biết võ công của hắn tốt đến mức nào, nhưng lúc này hắn nói chung quanh không có người, nàng vẫn tin tưởng.
“Nơi này, phong thuỷ không tốt.” Tiểu Mã nhìn bốn phía chung quanh sau đó mới nói.
Cổ nhân vô cùng để ý đến phong thuỷ mệnh tướng. Các ngành các nghề đều có điều kiêng kị riêng, phòng ốc dinh thự chú ý phong thuỷ, thành thân thì để ý bát tự, tóm lại, mỗi chuyện một cách nói.
Sầm Nhị quả nhiên bắt đầu để ý hơn, lên tiếng hỏi: “Thế nào là phong thuỷ không tốt?”
“Vài chục năm thôi mà nơi này đã đổi đến mười mấy hộ gia đình, ngươi nói xem phong thuỷ có tốt hay không? Lâm gia mới chuyển đến đây mười năm trước, tuy rằng lúc trước đã biết phong thuỷ không tốt, nhưng Lâm lão gia không tin tà, nói bát tự của mình vững vàng, thật ra là tham rẻ. Năm năm trước, đột nhiên bạo bệnh qua đời. Lâm phu nhân khóc ròng một tháng, ăn uống không vào, cũng đi theo Lâm lão gia xuống hoàng tuyền. Trước khi đi, đôi mắt vốn nhắm nghiền lại đột nhiên mở to, nói bốn chữ —— nhà tan cửa nát, xong mới tắt thở.” Tiểu Mã thấy Sầm Nhị thay đổi sắc mặt, càng nói càng hăng, “Đây vẫn chưa phải chuyện ngạc nhiên nhất. dưới gối của vợ chồng Lâm lão gia có một đôi trai gái, người con trai thông minh lanh lợi, người con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa. Ai cũng nói con trai hắn phải thi đậu tú tài. Nào ngờ sau khi Lâm lão gia và Lâm phu nhân qua đời không đến nửa năm, hắn lại mê luyến một ca cơ của Vô Ưu các, không để ý đến trưởng bối trong tộc và muội muội phản đối, cưới vào cửa. Cưới thì cũng cưới rồi, lại không chịu làm ăn sống cho tốt, quen biết một đám bạn hữu vô lại, suốt ngày lê la ở sòng bạc tiệm rượu. Còn tin theo lão bà, hùn tiền làm ăn với người ta, đem khế ruộng đất trong nhà ra cắm, kết quả thua sạch sành sanh, bây giờ nợ nần chồng chất. Đừng nói đi thi tú tài làm quan, tất cả sách vở trong nhà cũng đem ra bán trả nợ rồi.”
Sầm Nhị “ôi chao” một tiếng.
Tiểu Mã thừa cơ tổng kết: “Ba vị, nếu Lâm phủ này không phải phong thuỷ không tốt, thì chính là có quỷ.”
Mặc Tử chỉ cười cười.
Tiểu Mã nhìn thấy biểu hiện của Mặc Tử thì nghiêm mặt, “Mặc ca, ngươi đừng có coi thường. Ở phố Đồng Vũ đối diện có một vị Độc Cô tiên sinh, là phong thuỷ sư kiêm thầy tướng số rất nổi danh, năm trước Lâm công tử thật sự không còn cách nào khác, mời hắn đến xem. Hắn liếc mắt một cái đã nói nơi này nằm ở cực âm, xây nhà là âm trạch, thông với địa ngục quỷ phủ, có không ít quỷ hồn du đãng, hút dương khí của người sống, cho nên người ở chỗ này sống không được lâu, chứ đừng nói đến tiền đồ.”
“Vị phong thuỷ sư này nhất định đã giúp Lâm phủ tróc yêu trừ quỷ, từ nay về sau thái bình yên ổn rồi chứ.” Mặc Tử tự nhiên không tin cách nói âm trạch. Phong thủy thần quỷ là cách nói từ cổ chí kim, tin thì có mà không tin thì không. Phong thuỷ theo góc độ khoa học cũng có thể giải thích, là hoàn cảnh sinh ra ảnh hưởng trong lòng người mà thôi.
“Độc Cô tiên sinh nói không thể giải, chỉ có thể chuyển đi chỗ khác.” Tiểu Mã nói đến đây, lại khuyên Mặc Tử, “Mặc ca, làm nghề như chúng ta, tất nhiên là chỉ muốn nói tốt để bán được nhà. Nhưng ta vẫn hiểu cái gì là lương tâm, nơi nào từng có người chết, nơi nào tai họa, ta nhất định sẽ nói với người mua. Dù sao mua phòng cũng không giống mua thức ăn, vàng ròng bạc trắng, hơn mấy trăm ngàn. Nếu không phải vậy, ta cũng chẳng cần quan tâm nó là âm hay là dương, bán xong cầm tiền chạy lấy người là được.”
Những lời này nghe có vẻ rất chân thành. Thời điểm xem Tế Liễu viên, hắn khuyếch đại ưu điểm, mánh khóe đúng là của kẻ môi giới lâu năm, còn những chuyện khác vẫn tốt.
Trong lòng Mặc Tử đánh giá lại người này một lần nữa, nhưng nàng không tin chuyện ma quái, vẫn có chủ ý của chính mình, “Tiểu Mã, phiền toái mà ngươi nói chỉ là phong thuỷ thôi sao?”
Đâu chỉ là phong thuỷ? Nhị lão của Lâm gia chết như thế nào, nàng không thể đoán mò. Nhưng con trai của Lâm gia căn bản chính là bị sắc mê tâm, kết nhầm bạn, tin nhầm người, táng gia bại sản, tất cả đều do bản thân hắn.
Tiểu Mã nghe ngữ điệu của Mặc Tử nhắc tới chuyện này rất nhẹ nhàng, đã biết lời nói của mình là uổng phí, thầm nghĩ, những người này chết sống muốn tìm xui, hắn còn ngăn cản cái gì. Cho nên không khuyên giải nữa.
“Cũng không chỉ có phiền toái này.” Nơi này không có ma quái mới là lạ, chuyện nào cũng không bình thường.
“Còn có gì?”
“Lâm công tử nghe xong lời của Độc Cô tiên sinh, hắn cũng đang thiếu một khoản nợ lớn, đã có ý định bán nhà từ lâu, lúc này càng thêm quyết tâm. Hắn tìm vài lái buôn đến, tự nhiên có kẻ trợn mắt nói nói dối, lừa vài người tới cửa xem phòng. Kết quả, nhìn xem một nửa, đã bị Lâm gia tiểu thư đuổi ra ngoài. Lâm gia tiểu thư nói, ai dám mua phòng, nàng sẽ chết ở trước mặt người đó. Nghe nói, trong tay nàng cầm sẵn dây thừng, người vừa tiến vào trong viện, nàng đã treo dây thừng lên xà nhà. Làm ầm ĩ như vậy, còn ai dám mua, người nào đến cũng phất tay áo trở ra.” Tiểu Mã lắc đầu, bộ dáng không có cách nào, “Ca ca nói muốn bán, muội muội lại nhất quyết không chịu, lại không phải phụ nhân đã gả cho người ta mà vẫn là tiểu thư của Lâm phủ, Lâm công tử cũng không quá cứng rắn. Cứ như vậy mà kéo dài đến nay, tuy vậy vẫn ký gửi cho chúng ta tìm người tới mua. Có điều cái giá hắn đưa ra cũng không rẻ, vẫn không có ai thật tình muốn mua.”
Mặc Tử nghĩ rằng, lúc trước Tiểu Mã nói những chuyện ma quỷ kia, thật ra cũng không phải phiền toái gì. Nhưng Lâm tiểu thư này mới thật sự là cái phiền toái lớn. Giống như phá bỏ một khu vực sinh sống và rời đi nơi khác, có một hộ gia đình lại nhất quyết không chịu chuyển, chẳng lẽ thực không để ý mạng người, cứ thế dỡ phòng hay sao? Nàng thật sự không làm được chuyện này.
Tuy rằng trong lòng để ý, nhưng Mặc Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, “Mặc kệ nói như thế nào, trước để chúng ta nhìn xem bên trong đi.”
Tiểu Mã thấy Mặc Tử kiên trì, nhún nhún vai, “Ta đã nói trước với các vị rồi, lát nữa đừng để cho Lâm tiểu thư dọa chạy.” Đến lúc này, có nhiều lời cũng vô ích.
Vòng đến cửa lớn của Lâm phủ, Tiểu Mã tiến lên gõ cửa, nhưng gõ cả buổi cũng không có người ra mở cửa.
“Cái phủ lớn như vậy, một người cũng không có sao?” Sầm Nhị đã tương đối băn khoăn với chuyện phong thủy, có điều Mặc Tử quyết định muốn xem bên trong, hắn cũng không thể phản đối.
“Trong phủ này ban đầu cũng có hai ba mười tôi tớ, nhưng chủ nhân không trả nổi tiền công, ai còn chịu làm, những người không phải bán thân cả đời đều đã bỏ đi rồi. Nay chỉ còn lại vài người bị giữ khế ước bán thân, thật sự không đi được. Có điều, cũng đừng hy vọng bọn họ làm việc tử tế.” Tiểu Mã quay đầu nói với Sầm Nhị, tay vẫn không ngừng đập cửa.
“Có người ở phía sau cửa.” Tán Tiến ở bên cạnh Mặc Tử nói, “Lấm la lấm lét nằm úp sấp ở sau khe cửa đã nửa ngày.”
Mặc Tử giơ ngón tay cái với Tán Tiến, khẽ nói: “Tốt lắm!”
Tán Tiến mừng rỡ nhếch hai hàng lông mày lên.
Mặc Tử đi đến cạnh cửa, nói vọng vào bên trong, “Chúng ta không phải đến đòi nợ, là tới xem phòng…”
Chưa nói hết câu, cửa đã kẽo kẹt mở ra. Một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xanh rêu bằng gấm cũ ló đầu ra, khẩn trương nhìn xung quanh một hồi, một tay kéo Tiểu Mã, một tay kéo Mặc Tử, lại nháy mắt với Sầm Nhị và Tán Tiến.
“Mau, mau vào.” Nam tử kia kéo hai người vào trong, lại vội vã kéo thêm hai người đang chậm rãi bước vào.
“Lâm công tử, đám người đòi nợ vẫn tìm đến cửa hàng ngày sao?” Vẻ mặt của Tiểu Mã trấn định, giống như đã tập mãi thành thói quen.
“Hỏi thế không phải vô nghĩa sao? Ta còn chưa trả tiền, bọn họ đương nhiên mỗi ngày đều đến tìm.” Nhìn tướng mạo nhã nhặn, ngôn ngữ lại thô lỗ, nam tử này chính là đại công tử của Lâm phủ.
Nghe nói trước đây Lâm công tử thông minh lanh lợi, nhưng lúc này Mặc Tử chỉ nhìn thấy một gã công tử bột chán nản sa sút mà thôi. Làm người thật sự không phải bước từng bước cẩn trọng, bởi vì chỉ cần sai một bước, thì những bước còn lại đều sai. Cưới lão bà cũng thế, cưới nhầm người, cuộc đời còn lại sẽ long trời lở đất. Mà rõ ràng là sai lầm, lại còn không chịu nhận sai, như thế đại khái là không có thuốc nào cứu được.
“Tiểu Mã, ba vị này là ——?” Sắc mặt của Lâm công tử không tốt lắm, đôi mắt thâm đen, hiển nhiên những ngày tháng không lo ăn mặc đã cách hắn rất xa rồi.
“Lâm công tử, câu hỏi này của cậu cũng thật vô nghĩa. Ta dẫn người đến nhà cậu, tự nhiên chính là người cảm thấy hứng thú với nơi này của cậu rồi.” Tiểu Mã lại châm chọc hắn một hồi.
“Đó không phải là bởi vì lâu rồi không có người đến, nên ta không dám xác định lắm. Tiểu Mã, cuối cùng cũng chỉ có mình ngươi là tốt với ta.” Vì tiền, đường đường một thiếu gia cũng có thể hèn mọn đến nước này, còn phải nịnh nọt một tên lái buôn nhỏ.
“Lâm công tử, không dám nhận. Mua bán thành công, ta cũng có lợi.” Tiểu Mã cũng chẳng khách sáo với hắn, “Có điều, hôm nay Lâm tiểu thư sẽ không dọa chạy khách của ta chứ?”
“Không đâu, không đâu. Hôm nay ngươi đến thật khéo, nương tử của ta vừa dẫn muội muội ra khỏi nhà, muốn trở về cũng phải đến chiều, các ngươi có thể chậm rãi xem.” Lâm công tử cười hắc hắc giống như con chuột trộm gạo.
Mặc Tử không hiểu sao cảm thấy vô cùng chán ghét người này, mà rất nhanh nàng đã biết vì sao.
/139
|