Dưới cái nắng của ngày xuân chuyển dần sang hè, thật nhiều bóng người, không sợ phơi nắng, đều lẳng lặng đứng đợi.
Mắt Tam Giác cười lạnh nói, “Lỗ tai ngươi bị điếc sao? Hắn cầm bạc của ngươi thì thế nào, hắn không phải không có tiền, mà là chạy trốn. Bỏ lại muộn muội, dẫn theo lão bà, hôm nay trời còn chưa sáng đã bỏ chạy.”
“Chuyện đó ta không quản được.” Mặc Tử lắc đầu, “Ta chỉ biết là trong tay Lâm công tử có một ngàn tám trăm lượng bạc, hắn có thể trả nợ. Nếu hắn đã có thể trả được nợ, sẽ không cần dùng Lâm Trân nương để gán nợ. Bây giờ hắn chạy trốn, là hắn muốn quỵt nợ, chuyện này không hề liên quan đến việc có thể trả nợ hay không. Ngươi không nhanh đuổi theo đòi lại tiền lại chạy tới chỗ này bắt nạt một nữ nhân yếu đuối trên người không có một đồng. Như vậy, nếu để hắn chạy thoát, thì là do các ngươi vô năng .”
Mắt Tam Giác há hốc mồm, yết hầu nghẹn lại, muốn phản bác nhưng lại không phun ra được một chữ.
Mặc Tử sợ hắn còn không rõ, nhẫn nại giải thích một chút, “Chuyện Lâm công tử có năng lực trả nợ nhưng cố tình không trả và chuyện Lâm công tử không thể trả nợ đem Lâm tiểu thư ra gán nợ, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Kết luận: nếu hắn có thể trả nợ, thì điều kiện tiên quyết để đem Lâm tiểu thư ra gán nợ đã không còn tồn tại. Ngươi có muốn ta nói đơn giản một chút hay không? Chính là, đến hạn trả nợ, Lâm công tử làm thế nào cũng không có tiền, như thế mới là không thể trả nợ. Nếu ở tình huống đó, cho dù ngươi có xông vào nhà ta kéo người đi gán nợ, ta cũng sẽ không hé răng một tiếng. Ta ví dụ như, một con báo đói bụng, mục tiêu của nó là hai con dê, một con dê gầy trơ xương và một con béo núc nhiều thịt, con báo tất nhiên sẽ chọn con dê béo, nhưng con báo ngu ngốc, để lạc mất nó, đành phải quay trở về ăn con nhỏ gầy không thịt. Có thể không?”
Lúc trước Mắt Tam Giác đã hiểu rõ ý tứ của Mặc Tử, nhưng đối phương nói một chữ cũng không sai, khiến hắn không thể phản bác. Nghe được ví dụ kia của Mặc Tử, đôi mắt tam giác rốt cục sáng lên, cho rằng tiểu tử này lầm rồi, vội vàng nói, “Có thể. Tại sao lại không thể? Lớn không ăn được, đương nhiên phải ăn nhỏ.”
“Đúng, không phải có thể, mà là nhất định có thể. Nhưng đó là súc sinh, nó không hiểu giấy trắng mực đen, không thể lập một cái khế ước nói ta không ăn được lớn, cũng sẽ không ăn nhỏ. Cửu gia nhà ngươi là người hay là súc sinh đây? Ngươi từ đầu đến cuối đều lấy giấy trắng mực đen ra để uy hiếp, lúc này chẳng phải ta đang chiếu theo ý nghĩa trên mảnh giấy đó để nói sao? Muốn trách thì trách lúc trước Cửu gia nhà ngươi không nghiền ngẫm từng chữ một, đã trực tiếp đưa cho Lâm công tử ký, nếu như khế ước rõ ràng, hắn không trả tiền, thì cho dù có gán mười muội muội ta cũng không thể nói gì.” Mặc Tử đang mắng người là cầm thú, nhưng lại rất thấu tình đạt lý.
Đám người cười to, một mảnh trầm trồ khen ngợi. Ai có thể dự đoán được, chỉ một câu “nếu Lâm mỗ không có năng lực trả nợ”, bốn chữ “không có năng lực”, lại bị tiểu ca dung mạo có vẻ thật bình thường này dễ dàng lật ngược lại vận mệnh vốn thật đáng buồn của Lâm Trân nương.
“Ngươi… Ngươi…” Mắt Tam Giác muốn bước lên dạy dỗ Mặc Tử nhưng thân còn không cao bằng người ta, nhìn về phía sau, những kẻ hắn mang đến rõ ràng là yếu thế hơn đám người kia, mặt nghẹn đỏ, nghiến răng nói, “Tiểu tử ngươi có giỏi thì để tên lại, huynh đệ chúng ta sau này sẽ tìm ngươi nói lý.”
Sầm Nhị sợ đưa tới hậu họa cho Mặc Tử, muốn cướp lời nói.
Mặc Tử lại kéo hắn lại, nếu nàng dám ra mặt cứu người, sẽ không sợ bị người ta tìm tới cửa, huống chi, Vọng Thu lâu ở chỗ này, hòa thượng chạy được, nhưng miếu thì không chạy được, nàng không muốn liên luỵ đến người vô tội.
“Tại hạ chỉ là tôi tớ cho ngươi ta, không có đại danh, mọi người thường gọi Mặc ca. Ngươi trở về nói với Cửu gia, nếu người của Báo bang thấy lời nói hôm nay của ta có một câu không đúng, âm thầm tìm ta giáo huấn thì không cần. Hôm nay nhiều người chứng kiến như vậy, nếu như ta có mệnh hệ gì, sẽ làm hỏng danh tiếng của Báo bang. Cửu gia không thoải mái, thì quang minh chính đại đến tìm ta.” Ngọn thương đâm đến thì dễ tránh, mũi tên bắn lén lại khó phòng. Nàng đã cố tình nói công khai như thế, Cửu gia kia cũng là nhân vật nổi danh, sẽ không thể không để ý mặt mũi mà đối phó nàng.
“Được, ngươi yên tâm, ta sẽ báo lại với Cửu gia một chữ cũng không sai. Tiểu tử, sau này chúng ta còn gặp lại.” Mắt Tam Giác trừng mắt với Mặc Tử, giống như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của nàng, sau đó vung tay, liếc mắt nhìn Lâm Trân nương một cái, dẫn người rời đi.
Đám người bên ngoài thấy chuyện đã được giải quyết, lúc này mới tản dần đi. Trong đó vài người có kiến giải, ôm quyền với Mặc Tử, thể hiện kính nể cũng là nhắc nhở bảo trọng.
Mặc Tử mỉm cười gật đầu, có thể được những người cổ đại này coi trọng cũng là một loại thống khoái.
“Mặc ca, chúng ta vào trong nói chuyện.” Sầm Nhị thấy ngoài cửa lớn rốt cục bình ổn, nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng sau này sẽ xảy ra chuyện không yên.
Cá Xấu nhìn ra tâm sự của hắn, ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Sầm Nhị, “Không cần lo lắng. Nếu như tiểu tử kia không giả mạo, là thủ hạ của Từ Cửu ở Báo bang, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì đáng lo. Từ Cửu trên giang hồ cũng được cho là chính nhân quân tử.”
Sầm Nhị bĩu môi nhìn Trân nương đang cúi đầu ủy khuất, còn có tiểu nha đầu nước mắt chưa khô, “Như vậy, còn cho là quân tử?”
“Báo bang là phái đứng đầu của Hoa Bắc bang, chưa nói hành vi hào hiệp, nhưng cũng không phải làm việc ác. Lão bang chủ của Báo bang không có con trai, tuổi tác đã cao, đem công việc của Báo bang giao cho hai đồ đệ tín nhiệm nhất xử lý, một kẻ là Hoắc Bát, một là Từ Cửu, đều là thế hệ nhân vật kiệt xuất. Tật xấu lớn nhất của Hoắc Bát chính là háo sắc, Từ Cửu…” Cá Xấu đang suy nghĩ một từ thích hợp để diễn tả.
“Tật xấu lớn nhất của Từ Cửu là thích nam phong*?” Mặc Tử rất thích nghe chuyện giang hồ.
*Nam phong: các nàng đọc nhiều có lẽ cũng biết từ này rồi nhưng cứ giải thích cho những nàng chưa biết: thích nam phong là chỉ đàn ông thích người đồng giới. Cũng giống như “đoạn tụ” vậy đó.
Phụt —— Cóc Béo cười phun ra.
Cá Xấu kêu to, “Ca ca, ngươi muốn đánh rắm thì đi ra chỗ khác.” Lại quay sang liên tục xua tay với Mặc Tử, “Không có, không có, Từ Cửu kia là nam nhân bình thường.”
Lời nói của Mặc Tử chọc mọi người đều cười, ngay cả Trân nương cũng nở nụ cười. Sau đó, cửa đóng lại, đám người dần đi vào trong sân.
Không ai chú ý tới, cách Lâm phủ không xa, dưới một gốc cây đại thụ, một chiếc xe ngựa ô bùng lẳng lặng đậu. Đợi gió êm sóng lặng, trong xe chui ra hai thiếu niên diện mạo giống nhau như đúc.
Một là Bách Lượng, một là Thiên Lượng.
“Công tử, tỷ tỷ kia rất là lợi hại nha.” Bách Lượng mặc áo lam vung roi ngựa lên.
“Công tử, nàng đắc tội Báo bang, Từ Cửu nhất định sẽ tìm đến nàng.” Thiên Lượng mặc áo xanh lục, duỗi tay vén mành lên, cau mày.
“Ngươi lo lắng vô ích rồi. Theo ta thấy, cho dù hoàng đế có đến, nàng cũng không sợ.” Bộ dạng yêu nghiệt, giọng nói cũng rất dễ nghe. Kim đại thiếu mặc một thân phục trang phục đẹp đẽ, ánh vàng rực rỡ nằm nghiêng ở trong xe, đưa tay giơ giơ. Năm ngón tay hoàn mỹ đeo đầy nhẫn bảo thạch: “Buông mành xuống đi, mặt trời làm hỏng mắt ta. Lần này là theo ý của các ngươi, xem xong chuyện vui rồi, mau trở về gia trang, ta còn một đống chuyện lớn.”
Thiên Lượng ngoan ngoãn buông mành xuống.
Kim Ngân ở bên trong nghe Bách Lượng, Thiên Lượng nghị luận một màn vừa rồi, vuốt vuốt cằm, ngón tay nhẹ lướt qua mặt, khẽ lẩm bẩm, “Mặc ca… Mặc Tử… Cùng tên? Là cùng người sao?”
Nói xong, mắt phượng như cười như không, toả ra ánh sáng lung linh, đẹp không thể rả. Nhưng nếu nhìn kĩ, trong con ngươi sâu sắc kia, có một chút xanh biếc âm u, khiến cho ánh mắt vốn trong veo đột nhiên trở nên thần bí.
Xe ngựa chậm rì rì rời đi, thật giống như tâm tình của chủ nhân lúc này, lộc cộc đi vào một con đường nhỏ yên lặng.
“Mặc ca, lần này chúng ta làm thế nào cho phải?” Sầm Nhị không ngờ ngày đầu tiên đến nơi này đã rước phải chuyện phiền toái như vậy. Hắn không phải trách Mặc Tử, thật ra, hắn gọi người đến là cũng đã tính đến chuyện ra tay giúp đỡ. So với chuyện xung đột kịch liệt mà hắn đoán trước, chuyện giải quyết như vậy coi như êm đẹp. Có điều, đối với những người kia mà nói, bị mất hết thể diện, chỉ sợ so với đánh một trận càng khó chịu.
Ba huynh đệ Cá, Tôm, Rắn đã dẫn hộ viện tiếp tục dọn nhà, hiện tại trong phòng chính của Lâm phủ chỉ còn Mặc Tử, Sầm Nhị, Tán Tiến và hai người chủ tớ Trân nương.
“Nếu Cá Xấu đã nói Báo bang không phải côn đồ, đám người đó tìm tới cửa, mọi người ngồi xuống nói rõ ràng là được. Đường đường một bang phái, sao lại bắt nạt một nữ tử yếu ớt? Tóm lại, nếu ta không có ở đây, ngươi hãy cùng bọn họ định một ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp đi ra gặp bọn họ.” Cốt cách quân nhân can đảm, cho nên Mặc Tử không sợ những thế lực bang phái.
Nói trắng ra là, còn có chút giống như tổ chức ngành nghề công đoàn, vài người có ngành nghề gần gũi, đa số là lao động, lập lại thành thành một nhóm, như thế có nhất định có quy định nhóm, đối với những người bên ngoài cũng có luật lệ nhất định. Đi thuyền , cũng có bang phái, gọi chung Thuyền bang, nhưng mỗi sông lại có Thuyền bang khác nhau, mà cũng có quy mô lớn nhỏ, trong đó năm Thuyền bang dường như là bao trùm những khu vực đường thuỷ quan trọng nhất của Đại Chu kết giao với nhau. Nhóm thuyền nho nhỏ như của Mặc Tử căn bản không được bọn họ để vào trong mắt, bởi vậy chưa từng qua lại.
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, nếu tìm tới cửa, người của chúng ta cũng không thiếu, cần gì để ngươi ra mặt. Ta muốn nói là ——” Sầm Nhị liếc mắt nhìn Lâm Trân nương đang ngồi ở một bên, khẽ ho.
Mặc Tử bừng tỉnh, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Lâm tiểu thư ?” Là nên quan tâm người trước.
Lâm Trân nương ngẩng đầu lên. Biểu tình của nàng đã nhu hòa hơn, tuy rằng vẫn còn nhận ra bi thương, nhưng ít ra đã bình tĩnh rất nhiều. Đứng lên, rồi đột nhiên quỳ xuống với Mặc Tử.
Mặc Tử vội vàng đến nâng dậy, “Lâm tiểu thư không cần quỳ trước mặt ta.” Cổ nhân động một chút là quỳ gối, chuyện này thực sự làm cho nàng không chịu nổi.
Lâm Trân nương cũng không chịu đứng dậy, cố chấp quỳ, “Nếu không phải Mặc ca giúp đỡ, có lẽ Trân nương chỉ có chết mới có thể giữ gìn trong sạch. Trân nương không biết cảm tạ thế nào, đành phải làm lễ với Mặc ca.” Hai tay muốn chống xuống.
Mặc Tử cũng rất kiên trì, không chịu để Trân nương dập đầu xuống đất, “Lâm tiểu thư , hôm nay cho dù không phải ta, ta tin tưởng cũng sẽ có người khác ra tay tương trợ. Trên đời này, người tốt luôn nhiều hơn người xấu. Chẳng qua, có câu này, không biết ta có nên nói hay không?” Nói xong, đã nâng Trân nương dậy.
Trân nương vốn là tiểu thư chỉ ở trong khuê phòng, sức lực đương nhiên không thắng được Mặc Tử, “Mặc ca, mời nói.”
“Nếu như tiểu thư bất hạnh rơi vào nơi khói hoa, cũng không nên có ý niệm coi thường mạng sống của bản thân. Thân thể da thịt, là được cha mẹ ban cho. Cha mẹ nàng đã mất, nếu như nhìn thấy nàng không quý trọng tính mạng của mình như vậy, mặc dù trên trời có linh thiêng, cũng sẽ bất an. Anh trai và chị dâu bỏ nàng, là bọn họ không có tính người. Nhưng nàng bỏ quên chính mình, sẽ cho bọn họ có lý do thoát tội. Bản tính cao thượng, sao phải sợ nhiễm bụi trần. Cho dù có người bởi vậy mà coi thường nàng, nàng cũng không thể coi thường mình, như vậy là đủ rồi.”
Sinh mệnh, là lễ vật đẹp nhất mà con người có được, vĩnh viễn không thể dễ dàng từ bỏ.
Mắt Tam Giác cười lạnh nói, “Lỗ tai ngươi bị điếc sao? Hắn cầm bạc của ngươi thì thế nào, hắn không phải không có tiền, mà là chạy trốn. Bỏ lại muộn muội, dẫn theo lão bà, hôm nay trời còn chưa sáng đã bỏ chạy.”
“Chuyện đó ta không quản được.” Mặc Tử lắc đầu, “Ta chỉ biết là trong tay Lâm công tử có một ngàn tám trăm lượng bạc, hắn có thể trả nợ. Nếu hắn đã có thể trả được nợ, sẽ không cần dùng Lâm Trân nương để gán nợ. Bây giờ hắn chạy trốn, là hắn muốn quỵt nợ, chuyện này không hề liên quan đến việc có thể trả nợ hay không. Ngươi không nhanh đuổi theo đòi lại tiền lại chạy tới chỗ này bắt nạt một nữ nhân yếu đuối trên người không có một đồng. Như vậy, nếu để hắn chạy thoát, thì là do các ngươi vô năng .”
Mắt Tam Giác há hốc mồm, yết hầu nghẹn lại, muốn phản bác nhưng lại không phun ra được một chữ.
Mặc Tử sợ hắn còn không rõ, nhẫn nại giải thích một chút, “Chuyện Lâm công tử có năng lực trả nợ nhưng cố tình không trả và chuyện Lâm công tử không thể trả nợ đem Lâm tiểu thư ra gán nợ, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Kết luận: nếu hắn có thể trả nợ, thì điều kiện tiên quyết để đem Lâm tiểu thư ra gán nợ đã không còn tồn tại. Ngươi có muốn ta nói đơn giản một chút hay không? Chính là, đến hạn trả nợ, Lâm công tử làm thế nào cũng không có tiền, như thế mới là không thể trả nợ. Nếu ở tình huống đó, cho dù ngươi có xông vào nhà ta kéo người đi gán nợ, ta cũng sẽ không hé răng một tiếng. Ta ví dụ như, một con báo đói bụng, mục tiêu của nó là hai con dê, một con dê gầy trơ xương và một con béo núc nhiều thịt, con báo tất nhiên sẽ chọn con dê béo, nhưng con báo ngu ngốc, để lạc mất nó, đành phải quay trở về ăn con nhỏ gầy không thịt. Có thể không?”
Lúc trước Mắt Tam Giác đã hiểu rõ ý tứ của Mặc Tử, nhưng đối phương nói một chữ cũng không sai, khiến hắn không thể phản bác. Nghe được ví dụ kia của Mặc Tử, đôi mắt tam giác rốt cục sáng lên, cho rằng tiểu tử này lầm rồi, vội vàng nói, “Có thể. Tại sao lại không thể? Lớn không ăn được, đương nhiên phải ăn nhỏ.”
“Đúng, không phải có thể, mà là nhất định có thể. Nhưng đó là súc sinh, nó không hiểu giấy trắng mực đen, không thể lập một cái khế ước nói ta không ăn được lớn, cũng sẽ không ăn nhỏ. Cửu gia nhà ngươi là người hay là súc sinh đây? Ngươi từ đầu đến cuối đều lấy giấy trắng mực đen ra để uy hiếp, lúc này chẳng phải ta đang chiếu theo ý nghĩa trên mảnh giấy đó để nói sao? Muốn trách thì trách lúc trước Cửu gia nhà ngươi không nghiền ngẫm từng chữ một, đã trực tiếp đưa cho Lâm công tử ký, nếu như khế ước rõ ràng, hắn không trả tiền, thì cho dù có gán mười muội muội ta cũng không thể nói gì.” Mặc Tử đang mắng người là cầm thú, nhưng lại rất thấu tình đạt lý.
Đám người cười to, một mảnh trầm trồ khen ngợi. Ai có thể dự đoán được, chỉ một câu “nếu Lâm mỗ không có năng lực trả nợ”, bốn chữ “không có năng lực”, lại bị tiểu ca dung mạo có vẻ thật bình thường này dễ dàng lật ngược lại vận mệnh vốn thật đáng buồn của Lâm Trân nương.
“Ngươi… Ngươi…” Mắt Tam Giác muốn bước lên dạy dỗ Mặc Tử nhưng thân còn không cao bằng người ta, nhìn về phía sau, những kẻ hắn mang đến rõ ràng là yếu thế hơn đám người kia, mặt nghẹn đỏ, nghiến răng nói, “Tiểu tử ngươi có giỏi thì để tên lại, huynh đệ chúng ta sau này sẽ tìm ngươi nói lý.”
Sầm Nhị sợ đưa tới hậu họa cho Mặc Tử, muốn cướp lời nói.
Mặc Tử lại kéo hắn lại, nếu nàng dám ra mặt cứu người, sẽ không sợ bị người ta tìm tới cửa, huống chi, Vọng Thu lâu ở chỗ này, hòa thượng chạy được, nhưng miếu thì không chạy được, nàng không muốn liên luỵ đến người vô tội.
“Tại hạ chỉ là tôi tớ cho ngươi ta, không có đại danh, mọi người thường gọi Mặc ca. Ngươi trở về nói với Cửu gia, nếu người của Báo bang thấy lời nói hôm nay của ta có một câu không đúng, âm thầm tìm ta giáo huấn thì không cần. Hôm nay nhiều người chứng kiến như vậy, nếu như ta có mệnh hệ gì, sẽ làm hỏng danh tiếng của Báo bang. Cửu gia không thoải mái, thì quang minh chính đại đến tìm ta.” Ngọn thương đâm đến thì dễ tránh, mũi tên bắn lén lại khó phòng. Nàng đã cố tình nói công khai như thế, Cửu gia kia cũng là nhân vật nổi danh, sẽ không thể không để ý mặt mũi mà đối phó nàng.
“Được, ngươi yên tâm, ta sẽ báo lại với Cửu gia một chữ cũng không sai. Tiểu tử, sau này chúng ta còn gặp lại.” Mắt Tam Giác trừng mắt với Mặc Tử, giống như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của nàng, sau đó vung tay, liếc mắt nhìn Lâm Trân nương một cái, dẫn người rời đi.
Đám người bên ngoài thấy chuyện đã được giải quyết, lúc này mới tản dần đi. Trong đó vài người có kiến giải, ôm quyền với Mặc Tử, thể hiện kính nể cũng là nhắc nhở bảo trọng.
Mặc Tử mỉm cười gật đầu, có thể được những người cổ đại này coi trọng cũng là một loại thống khoái.
“Mặc ca, chúng ta vào trong nói chuyện.” Sầm Nhị thấy ngoài cửa lớn rốt cục bình ổn, nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng sau này sẽ xảy ra chuyện không yên.
Cá Xấu nhìn ra tâm sự của hắn, ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Sầm Nhị, “Không cần lo lắng. Nếu như tiểu tử kia không giả mạo, là thủ hạ của Từ Cửu ở Báo bang, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì đáng lo. Từ Cửu trên giang hồ cũng được cho là chính nhân quân tử.”
Sầm Nhị bĩu môi nhìn Trân nương đang cúi đầu ủy khuất, còn có tiểu nha đầu nước mắt chưa khô, “Như vậy, còn cho là quân tử?”
“Báo bang là phái đứng đầu của Hoa Bắc bang, chưa nói hành vi hào hiệp, nhưng cũng không phải làm việc ác. Lão bang chủ của Báo bang không có con trai, tuổi tác đã cao, đem công việc của Báo bang giao cho hai đồ đệ tín nhiệm nhất xử lý, một kẻ là Hoắc Bát, một là Từ Cửu, đều là thế hệ nhân vật kiệt xuất. Tật xấu lớn nhất của Hoắc Bát chính là háo sắc, Từ Cửu…” Cá Xấu đang suy nghĩ một từ thích hợp để diễn tả.
“Tật xấu lớn nhất của Từ Cửu là thích nam phong*?” Mặc Tử rất thích nghe chuyện giang hồ.
*Nam phong: các nàng đọc nhiều có lẽ cũng biết từ này rồi nhưng cứ giải thích cho những nàng chưa biết: thích nam phong là chỉ đàn ông thích người đồng giới. Cũng giống như “đoạn tụ” vậy đó.
Phụt —— Cóc Béo cười phun ra.
Cá Xấu kêu to, “Ca ca, ngươi muốn đánh rắm thì đi ra chỗ khác.” Lại quay sang liên tục xua tay với Mặc Tử, “Không có, không có, Từ Cửu kia là nam nhân bình thường.”
Lời nói của Mặc Tử chọc mọi người đều cười, ngay cả Trân nương cũng nở nụ cười. Sau đó, cửa đóng lại, đám người dần đi vào trong sân.
Không ai chú ý tới, cách Lâm phủ không xa, dưới một gốc cây đại thụ, một chiếc xe ngựa ô bùng lẳng lặng đậu. Đợi gió êm sóng lặng, trong xe chui ra hai thiếu niên diện mạo giống nhau như đúc.
Một là Bách Lượng, một là Thiên Lượng.
“Công tử, tỷ tỷ kia rất là lợi hại nha.” Bách Lượng mặc áo lam vung roi ngựa lên.
“Công tử, nàng đắc tội Báo bang, Từ Cửu nhất định sẽ tìm đến nàng.” Thiên Lượng mặc áo xanh lục, duỗi tay vén mành lên, cau mày.
“Ngươi lo lắng vô ích rồi. Theo ta thấy, cho dù hoàng đế có đến, nàng cũng không sợ.” Bộ dạng yêu nghiệt, giọng nói cũng rất dễ nghe. Kim đại thiếu mặc một thân phục trang phục đẹp đẽ, ánh vàng rực rỡ nằm nghiêng ở trong xe, đưa tay giơ giơ. Năm ngón tay hoàn mỹ đeo đầy nhẫn bảo thạch: “Buông mành xuống đi, mặt trời làm hỏng mắt ta. Lần này là theo ý của các ngươi, xem xong chuyện vui rồi, mau trở về gia trang, ta còn một đống chuyện lớn.”
Thiên Lượng ngoan ngoãn buông mành xuống.
Kim Ngân ở bên trong nghe Bách Lượng, Thiên Lượng nghị luận một màn vừa rồi, vuốt vuốt cằm, ngón tay nhẹ lướt qua mặt, khẽ lẩm bẩm, “Mặc ca… Mặc Tử… Cùng tên? Là cùng người sao?”
Nói xong, mắt phượng như cười như không, toả ra ánh sáng lung linh, đẹp không thể rả. Nhưng nếu nhìn kĩ, trong con ngươi sâu sắc kia, có một chút xanh biếc âm u, khiến cho ánh mắt vốn trong veo đột nhiên trở nên thần bí.
Xe ngựa chậm rì rì rời đi, thật giống như tâm tình của chủ nhân lúc này, lộc cộc đi vào một con đường nhỏ yên lặng.
“Mặc ca, lần này chúng ta làm thế nào cho phải?” Sầm Nhị không ngờ ngày đầu tiên đến nơi này đã rước phải chuyện phiền toái như vậy. Hắn không phải trách Mặc Tử, thật ra, hắn gọi người đến là cũng đã tính đến chuyện ra tay giúp đỡ. So với chuyện xung đột kịch liệt mà hắn đoán trước, chuyện giải quyết như vậy coi như êm đẹp. Có điều, đối với những người kia mà nói, bị mất hết thể diện, chỉ sợ so với đánh một trận càng khó chịu.
Ba huynh đệ Cá, Tôm, Rắn đã dẫn hộ viện tiếp tục dọn nhà, hiện tại trong phòng chính của Lâm phủ chỉ còn Mặc Tử, Sầm Nhị, Tán Tiến và hai người chủ tớ Trân nương.
“Nếu Cá Xấu đã nói Báo bang không phải côn đồ, đám người đó tìm tới cửa, mọi người ngồi xuống nói rõ ràng là được. Đường đường một bang phái, sao lại bắt nạt một nữ tử yếu ớt? Tóm lại, nếu ta không có ở đây, ngươi hãy cùng bọn họ định một ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp đi ra gặp bọn họ.” Cốt cách quân nhân can đảm, cho nên Mặc Tử không sợ những thế lực bang phái.
Nói trắng ra là, còn có chút giống như tổ chức ngành nghề công đoàn, vài người có ngành nghề gần gũi, đa số là lao động, lập lại thành thành một nhóm, như thế có nhất định có quy định nhóm, đối với những người bên ngoài cũng có luật lệ nhất định. Đi thuyền , cũng có bang phái, gọi chung Thuyền bang, nhưng mỗi sông lại có Thuyền bang khác nhau, mà cũng có quy mô lớn nhỏ, trong đó năm Thuyền bang dường như là bao trùm những khu vực đường thuỷ quan trọng nhất của Đại Chu kết giao với nhau. Nhóm thuyền nho nhỏ như của Mặc Tử căn bản không được bọn họ để vào trong mắt, bởi vậy chưa từng qua lại.
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, nếu tìm tới cửa, người của chúng ta cũng không thiếu, cần gì để ngươi ra mặt. Ta muốn nói là ——” Sầm Nhị liếc mắt nhìn Lâm Trân nương đang ngồi ở một bên, khẽ ho.
Mặc Tử bừng tỉnh, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Lâm tiểu thư ?” Là nên quan tâm người trước.
Lâm Trân nương ngẩng đầu lên. Biểu tình của nàng đã nhu hòa hơn, tuy rằng vẫn còn nhận ra bi thương, nhưng ít ra đã bình tĩnh rất nhiều. Đứng lên, rồi đột nhiên quỳ xuống với Mặc Tử.
Mặc Tử vội vàng đến nâng dậy, “Lâm tiểu thư không cần quỳ trước mặt ta.” Cổ nhân động một chút là quỳ gối, chuyện này thực sự làm cho nàng không chịu nổi.
Lâm Trân nương cũng không chịu đứng dậy, cố chấp quỳ, “Nếu không phải Mặc ca giúp đỡ, có lẽ Trân nương chỉ có chết mới có thể giữ gìn trong sạch. Trân nương không biết cảm tạ thế nào, đành phải làm lễ với Mặc ca.” Hai tay muốn chống xuống.
Mặc Tử cũng rất kiên trì, không chịu để Trân nương dập đầu xuống đất, “Lâm tiểu thư , hôm nay cho dù không phải ta, ta tin tưởng cũng sẽ có người khác ra tay tương trợ. Trên đời này, người tốt luôn nhiều hơn người xấu. Chẳng qua, có câu này, không biết ta có nên nói hay không?” Nói xong, đã nâng Trân nương dậy.
Trân nương vốn là tiểu thư chỉ ở trong khuê phòng, sức lực đương nhiên không thắng được Mặc Tử, “Mặc ca, mời nói.”
“Nếu như tiểu thư bất hạnh rơi vào nơi khói hoa, cũng không nên có ý niệm coi thường mạng sống của bản thân. Thân thể da thịt, là được cha mẹ ban cho. Cha mẹ nàng đã mất, nếu như nhìn thấy nàng không quý trọng tính mạng của mình như vậy, mặc dù trên trời có linh thiêng, cũng sẽ bất an. Anh trai và chị dâu bỏ nàng, là bọn họ không có tính người. Nhưng nàng bỏ quên chính mình, sẽ cho bọn họ có lý do thoát tội. Bản tính cao thượng, sao phải sợ nhiễm bụi trần. Cho dù có người bởi vậy mà coi thường nàng, nàng cũng không thể coi thường mình, như vậy là đủ rồi.”
Sinh mệnh, là lễ vật đẹp nhất mà con người có được, vĩnh viễn không thể dễ dàng từ bỏ.
/139
|