Áo bào màu tím nhạt, đầu vai thêu những đóa cúc rực rỡ, quần áo bị ngấm nước mưa hơi ẩm ướt. Con ngươi luôn luôn như sao lạnh, lúc này bởi vì bộ dạng của Mặc Tử mà mang ý cười. Khóe miệng hơi cong lên, không giống Tiêu Tướng quân cao cao tại thượng thường ngày.
Mặc Tử nhìn vẻ mặt đột nhiên bình dị gần gũi của Tiêu Nhị Lang, có chút cảm giác quỷ dị.
Quả nhiên, hắn mở miệng, “Chuột to chuột to, đừng ăn thóc ta*.”
*Hai câu thơ mở đầu trong bài thơ “Thạc thử 1” của Khổng Tử, nguyên văn là: “Thạc thử thạc thử, vô thực ngã thử”.
—
Buồn cười, cho rằng nàng thất học sao? Tuy rằng thi từ ca phú không phải thế mạnh của nàng, nhưng những câu thơ cổ thế này nàng đã từng nghe qua, hơn nữa còn có thể lý giải rõ ràng. Nói nàng là con chuột ăn vụng? Nàng đói bụng, cắn cũng là cắn bánh của Bạch Hà, không phải ăn vụng trong phòng bếp của hắn.
Mặc Tử duỗi tay bẻ miếng bánh ở bên ngoài, rồi nhanh chóng nhai phần bánh ở trong miệng, nuốt vào, sau đó đáp lại hắn: “Canh gà canh gà, đừng vào đất ta.” Làm thơ thật ra rất đơn giản, ai cũng biết. Bởi vì, giọng điệu nói chuyện của cổ nhân cũng giống như hát nói ở hiện đại, hay cũng như những tiên sinh kể chuyện trong quán trà. Người khác nghe cảm thấy êm tai. Thơ cổ cũng giống như thế, nếu ngươi sinh ra ở cổ đại, mười năm đọc sách cổ, thuận miệng nói chuyện cũng có thi vị.
Tiêu Duy ngẩn ra, “Canh gà canh gà?”
“Ướt sũng, ướt sũng.” — Thời điểm này, có lẽ là hắn là vừa từ Vô Ưu các đi ra, một từ “ướt sũng” nhưng hai nghĩa*.
*Ướt sũng hay nguyên tác là “lạc thang kê” vừa là canh gà vừa mang nghĩa ướt. Ở đây Mặc Tử chơi chữ.
—
“Nha đầu to gan nhà ngươi, dám nói chuyện với Nhị gia như vậy sao?” Phía sau Tiêu Nhị Lang đột nhiên xuất hiện một cái bóng, mắt nhỏ đến nỗi nhìn không rõ, bộ dạng đen thui, búi tóc trên đầu nhỏ hơn quả trứng gà bởi vì tóc vô cùng thưa thớt. Có điều, thân thể bên trong bộ quần áo đen thui lại có vẻ rắn chắc, dường như là một gã sai vặt biết võ nghệ.
Mặc Tử không chút hoang mang, đưa nốt miếng trong tay lên miệng. Trời đánh tránh miếng ăn. Hơn nữa nàng là nha hoàn của Cầu Tam nương, không phải nha hoàn của Tiêu Nhị Lang.
“Ta không tranh luận với Nhị gia, chỉ là thấy Nhị gia có hứng thú ngâm thơ, mới ghép thêm hai câu mà thôi.” Canh gà canh gà, đừng xông vào đất ta. Không cần thận gieo vần nữa.
Miệng gã sai vặt kia lập mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, nghẹn họng không nói được gì. Có thể ghép thêm như vậy sao?
“Đây là chỗ của ngươi sao?” Vốn cảm thấy dáng vẻ của nàng buồn cười, Tiêu Duy chỉ là nghĩ sao nói vậy, ai ngờ lại bị nàng nói trở lại. Cái gì? Canh gà? Muốn nói gì thì nói sao.
“Nhị gia nói đúng. Cái bánh này của ta cũng không phải của Nhị gia.” Mặc Tử vỗ vỗ vỗ vụn bánh dính trên tay, sau đó nắm lại, đặt ở bên hông, hoàn mỹ thực hiện một cái cúi chào: “Nhị gia, Mặc Tử đến giúp Tam nãi nãi tìm sách. Nếu như quấy rầy sự thanh tĩnh của Nhị gia, Mặc Tử xin chịu tội.”
Tiêu Duy nghe thế, biết là nàng đang tìm bậc thang cho chính mình. Quả thật hắn không thể so đo. Nàng tìm sách, hắn trú mưa. Hắn nói nàng là con chuột lớn, nàng đáp hắn là canh gà. Hơn nữa, lợi hại nhất là phía sau, lập tức cúi đầu nhận sai trước, hắn có muốn tức giận cũng không được. Khẽ hừ một tiếng, hắn ngồi trước trước cái bàn.
“Nhị gia, tiểu nhân đi lấy ô, ngài chờ một lát.” Gã sai vặt nói xong, mắt lé nhìn Mặc Tử, cái mũi hếch lên, giống như muốn nói —— nhìn xem, đây mới là bổn phận của tôi tớ. Cho dù sét đánh trời mưa, gió lớn chớp giận, cũng phải xung phong đi đầu.
Mặc Tử cười đáp: ngươi rất tốt, nhưng ta không làm được.
Gã sai vặt xoay người đi đến trước cửa, ngẫm lại không cam lòng, quay đầu chỉ huy Mặc Tử, “Nhị gia vừa uống rượu, lại mắc mưa, ngươi mau đi pha một bình trà nóng, để Nhị gia trừ lạnh.”
“Trà nóng?” Mặc Tử thầm nghĩ, nàng đến chỗ nào để tìm trà nóng đây.
“Ngươi mới tới sao? Phòng cách vách có bếp lò và nước, nấu một lát là được rồi.” Gã sai vặt rất quen thuộc đối với nơi này, đưa tay chỉ ra bên ngoài, lại quẹo trái.
“Duy Phong cư của Nhị gia cách nơi này có xa không?” Nàng cũng không phải mới tới.
“Không xa.” Gã sai vặt không hiểu vì sao nàng lại hỏi.
“Nếu thế ngươi trở về lấy ô nhanh hơn, hay là ta xuống bếp nấu nước nhanh hơn?” Không phải bếp than, lại càng không là bếp điện, dùng bếp lò để đun nước, phải mất rất nhiều thời gian. Riêng chuyện làm thế nào nhóm lửa đã khiến nàng mất hồi lâu.
“Hả?” Gã sai vặt bị hỏi, ngẫm một chút thấy cũng đúng, Duy Phong cư cư cách nơi này không xa, cho nên hắn mới có thể đội mưa về lấy ô. Có lẽ khi hắn trở về, nước còn chưa sôi đâu. Tuy rằng Mặc Tử nói có lý, nhưng hắn cũng không muốn nàng thoải mái, “Ngươi quan tâm nhiều thế làm gì, Nhị gia bị lạnh sinh bệnh, ngươi gánh trách nhiệm được sao?”
Tại sao nàng phải gánh trách nhiệm? Đi uống rượu hoa là do Tiêu Nhị Lang; vượt qua mưa to, cũng là Tiêu Nhị Lang. Chịu lạnh sinh bệnh? Vậy thì càng buồn cười. Hắn là võ tướng, dầm chút nước mưa đã bệnh, làm thế nào mang binh đánh giặc?
Trước mặt Tiêu Nhị Lang, những lời này tự nhiên là ngẫm ở trong bụng mà thôi, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn hiểu được làm càn cũng phải có chừng có mực.
“Không cần phiền toái…” Tiêu Duy phát hiện mình vừa nói xong bốn chữ này, Mặc Tử cũng đã cúi người, khoanh chân ngồi xuống dưới đất, tiếp tục lật xem từng cuốn sách.
Nha đầu kia căn bản không muốn đi nấu nước pha trà.
“Nhị gia?” Gã sai vặt có chút kinh ngạc đêm nay chủ nhân dễ nói chuyện như vậy, có lẽ là do uống hơn rượu, cũng không để ý Mặc Tử, vội nói: “Tiểu nhân lập tức quay lại.”
Tiêu Duy gật gật đầu.
Gã sai vặt chạy vào trong mưa.
Ngọn nến cháy lập lòe, hạt mưa lộp bộp rơi ngoài hiên, không còn âm thanh gì khác nữa.
Mặc Tử biết ngay từ đầu bị câu “chuột lớn” của Tiêu Nhị Lang kích thích, theo phản xạ đáp lời lại một cách mỉa mai, mà quên mất thân phận của Tiêu Nhị Lang. Cho dù sau đó nàng đã nhu thuận xin lỗi, nhưng không biết đối phương có thể mang thù hay không. Hiện tại, tốt nhất là im lặng, hi vọng mất bò mới lo làm chuồng còn chưa quá trễ.
Tiêu Nhị Lang vốn cũng không có ý định nói gì với một nha hoàn, có điều nha hoàn này có chút bất đồng. Chưa nói đến việc hắn sớm đã thấy được sự thông minh lanh lợi của nàng, mà ở chung hơn tháng trên một cái thuyền, nàng là một trong số ít những nha hoàn khiến hắn cảm thấy không ngu xuẩn. Hơn nữa hắn uống chút rượu, không chịu nổi tĩnh lặng, không biết từ khi nào đã chủ động mở miệng.
“Tam nãi nãi bảo ngươi tìm sách gì?” Thư phòng này hắn biết, sắp xếp không theo thứ tự nào cả, tìm một quyển sách phải mang lương khô theo người.
Nghĩ như vậy, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dạng buồn cười vừa rồi của Mặc Tử. Hắn nói chuột lớn, thực ra không có ác ý, nhưng lại khiến nàng mất hứng. Có điều nếu hắn giải thích mình không có ác ý, chưa nói đến chuyện mất thể diện mà nàng khẳng định sẽ nói lại, nói hắn canh gà, nàng cũng không ác ý. Miệng lưỡi lợi hại của nàng, hắn đã gặp không ít.
“Một quyển Kinh Thi, một quyển Xuân Thu.” Tuy rằng nàng không muốn nói chuyện, nhưng binh đến phải chặn, nếu không sẽ nói nàng không hiểu quy củ.
“Tam nãi nãi nhà ngươi không biết trong Tịnh Tuyền các của Tam gia có rất nhiều sách sao? Chỉ cần hỏi hắn một tiếng, hắn tất nhiên sẽ cho mượn. Cần gì đến đây tìm kiếm?” Trong phủ có lời đồn, nói đối vợ chồng này vẫn chưa viên phòng, xem ra lời đồn cũng có thể là thật.
“Nhị gia không biết quy củ của Tam gia sao? Tịnh Tuyền các không có sự cho phép của Tam gia, không ai được đi vào. Cho dù là nãi nãi, cũng như thế. Hơn nữa hai quyển sách này cũng rất phổ thông, sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi mượn Tam gia được, bởi thế mới sai Mặc Tử tới nơi này tìm sách.” Sớm biết rằng loạn như vậy, nàng sẽ mua ở bên ngoài về.
“Nãi nãi nhà ngươi không hỏi, sao biết Tam gia không cho mượn? Nữ nhân nếu quá ngang ngạnh, chịu thiệt là chính mình mà thôi. Nam nhân phiền chán nhất là đoán tâm tư, nãi nãi của ngươi hành xử như vậy, hoặc là muốn lạt mềm buộc chặt, càng đem Tam gia đẩy đến chỗ nữ nhân khác. Nếu ngươi là nha đầu thông minh, nên khuyên chủ nhân mới phải. Chủ tử hoan hỉ, đầy tớ cũng có thể hoan hỉ, nếu không ở trước mặt người khác, phải cúi thấp lưng.” Tiêu Duy nói chuyện, không nhìn Mặc Tử, duỗi tay đẩy cửa sổ ra, mưa gió đã nhỏ chút.
Có lẽ vị này uống không ít, lại nói ra những lời như thế này, nghe thì như là muốn tốt cho Cầu Tam nương, nhưng thật ra lại là vì đệ đệ của hắn.
Mặc Tử cười cười, “Lời này của Nhị gia, Mặc Tử không biết có nên nói lại hay không? Không nói, sợ Nhị gia nói ta không coi ai ra gì; mà nói, lại sợ Nhị gia giận.”
“Ngươi cũng sợ ta giận sao? Ta thật sự không nhìn ra được.” Tính tình của Tiêu Duy khi say có vẻ tốt hơn khi tỉnh táo.
“Theo ý tứ của Nhị gia, nãi nãi nhà ta hẳn là nên làm nũng, nên dụ dỗ, giữ chặt Tam gia trong lòng bàn tay, để Tam gia quan tâm sủng ái, đó mới là hành động chính xác?” Mặc Tử hỏi lại.
“Không phải nên như thế sao? Lúc đầu nữ tử thanh cao một chút, là tình thú. Có điều nếu mãi như vậy sẽ không thú vị. Thế gian có rất nhiều nữ tử dịu dàng xinh đẹp, cũng không nhất định phải vì một đóa hoa mà mất mặt.” Đôi mắt Tiêu Duy hơi híp lại, chống tay vén tấm mành. Rượu của Vô Ưu các, khi ngấm vào thì vô cùng khó chịu. Hắn biết điều này, nên mới sớm trở lại.
“Nhị gia cho rằng nãi nãi nhà ta là thích Tam gia, lại sợ Tam gia sớm mất đi hứng thú với nàng, nên cố ý lạt mềm buộc chặt?” Suy nghĩ tự kỷ như vậy, nếu là Tiêu Nhị Lang nghĩ ra, Mặc Tử thật hèn mọn.
“Chẳng lẽ không đúng?” Tiêu Nhị Lang cảm thấy hơi choáng váng đầu, bóng người đứng giữa những chồng sách cao ngất kia có chút mơ hồ.
“Không phải.” Cầu Tam nương không có tình yêu nam nữ với Tiêu Tam, cho nên là thật tâm đẩy Tiêu Tam về phía Kim Ti, thành toàn cho một đôi yêu nhau chân thành. Trong lòng Mặc Tử nghĩ như vậy, phút cuối cùng, lại thay đổi ý định không nói. Tiêu nhị uống rượu nói say, nhưng nàng lại tỉnh táo. Trong phủ này, không thể tùy tiện nói lung tung, nhất là lời nói thật, “Tam nãi nãi không hề có ý muốn tranh thủ tình cảm, càng không có ý lạt mềm buộc chặt. Thời gian ngài ấy và Tam gia ở chung cũng không nhiều, vấn đề tình cảm còn phải chậm rãi bồi dưỡng.”
“Thật sao?” Rượu ngấm vào, nhưng người vẫn chưa hồ đồ, hắn nhận ra được nàng đang nói tránh đi.
“Đúng vậy. Nhị gia là nghe người nào nói hươu nói vượn. Chuyện của phu thê hai người, nãi nãi và Tam gia là rõ ràng hơn ai hết, người bên ngoài như chúng ta không nên xen vào.”
“Mặc Tử.” Đây là lần đầu tiên Tiêu nhị gọi thẳng tên của nàng?
Mặc Tử không cảm thấy vinh hạnh, mà càng thêm cảnh giác, “Vâng, thưa Nhị gia.”
“Ngươi thật sự rất thông minh.” Là khen nàng.
Tiêu Duy chỉ choáng đầu hoa mắt, cho dù hai người nói chuyện qua loa, nhưng hắn vẫn biết đối thoại của bọn họ đã vượt qua khoảng cách duy trì giữa nô tì và chủ nhân. Bản thân hắn khơi lên đề tài mẫn cảm, nếu nàng nói có lợi cho Cầu Tam nương mà bất lợi cho Tiêu Tam, để người khác nghe được, sẽ nghĩ đó là lời thị phi cố tình châm ngòi ly gián, đủ để trở thành lý do trừng phạt nàng. Nhưng nàng thông minh, cho nên không mang lại rắc rối cho bản thân mình.
Mặc Tử cúi đầu, không, nàng không thông minh, chỉ là nàng hiểu được trong Kính vương phủ nhìn có vẻ hòa thuận này phải làm thế nào để bảo toàn pháp tắc của chính mình mà thôi. Bất cứ thời điểm nào, cũng không buông lỏng. Dù người kia nhìn qua vô hại, cũng có thể biến thành con dao hai lưỡi đả thương người.
Cho dù thế nào cũng không thể để mê hoặc, bởi vì Tiêu Nhị Lang sau khi say rượu tỉnh lại, mới là Tiêu Nhị Lang thật sự.
Mặc Tử nhìn vẻ mặt đột nhiên bình dị gần gũi của Tiêu Nhị Lang, có chút cảm giác quỷ dị.
Quả nhiên, hắn mở miệng, “Chuột to chuột to, đừng ăn thóc ta*.”
*Hai câu thơ mở đầu trong bài thơ “Thạc thử 1” của Khổng Tử, nguyên văn là: “Thạc thử thạc thử, vô thực ngã thử”.
—
Buồn cười, cho rằng nàng thất học sao? Tuy rằng thi từ ca phú không phải thế mạnh của nàng, nhưng những câu thơ cổ thế này nàng đã từng nghe qua, hơn nữa còn có thể lý giải rõ ràng. Nói nàng là con chuột ăn vụng? Nàng đói bụng, cắn cũng là cắn bánh của Bạch Hà, không phải ăn vụng trong phòng bếp của hắn.
Mặc Tử duỗi tay bẻ miếng bánh ở bên ngoài, rồi nhanh chóng nhai phần bánh ở trong miệng, nuốt vào, sau đó đáp lại hắn: “Canh gà canh gà, đừng vào đất ta.” Làm thơ thật ra rất đơn giản, ai cũng biết. Bởi vì, giọng điệu nói chuyện của cổ nhân cũng giống như hát nói ở hiện đại, hay cũng như những tiên sinh kể chuyện trong quán trà. Người khác nghe cảm thấy êm tai. Thơ cổ cũng giống như thế, nếu ngươi sinh ra ở cổ đại, mười năm đọc sách cổ, thuận miệng nói chuyện cũng có thi vị.
Tiêu Duy ngẩn ra, “Canh gà canh gà?”
“Ướt sũng, ướt sũng.” — Thời điểm này, có lẽ là hắn là vừa từ Vô Ưu các đi ra, một từ “ướt sũng” nhưng hai nghĩa*.
*Ướt sũng hay nguyên tác là “lạc thang kê” vừa là canh gà vừa mang nghĩa ướt. Ở đây Mặc Tử chơi chữ.
—
“Nha đầu to gan nhà ngươi, dám nói chuyện với Nhị gia như vậy sao?” Phía sau Tiêu Nhị Lang đột nhiên xuất hiện một cái bóng, mắt nhỏ đến nỗi nhìn không rõ, bộ dạng đen thui, búi tóc trên đầu nhỏ hơn quả trứng gà bởi vì tóc vô cùng thưa thớt. Có điều, thân thể bên trong bộ quần áo đen thui lại có vẻ rắn chắc, dường như là một gã sai vặt biết võ nghệ.
Mặc Tử không chút hoang mang, đưa nốt miếng trong tay lên miệng. Trời đánh tránh miếng ăn. Hơn nữa nàng là nha hoàn của Cầu Tam nương, không phải nha hoàn của Tiêu Nhị Lang.
“Ta không tranh luận với Nhị gia, chỉ là thấy Nhị gia có hứng thú ngâm thơ, mới ghép thêm hai câu mà thôi.” Canh gà canh gà, đừng xông vào đất ta. Không cần thận gieo vần nữa.
Miệng gã sai vặt kia lập mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, nghẹn họng không nói được gì. Có thể ghép thêm như vậy sao?
“Đây là chỗ của ngươi sao?” Vốn cảm thấy dáng vẻ của nàng buồn cười, Tiêu Duy chỉ là nghĩ sao nói vậy, ai ngờ lại bị nàng nói trở lại. Cái gì? Canh gà? Muốn nói gì thì nói sao.
“Nhị gia nói đúng. Cái bánh này của ta cũng không phải của Nhị gia.” Mặc Tử vỗ vỗ vỗ vụn bánh dính trên tay, sau đó nắm lại, đặt ở bên hông, hoàn mỹ thực hiện một cái cúi chào: “Nhị gia, Mặc Tử đến giúp Tam nãi nãi tìm sách. Nếu như quấy rầy sự thanh tĩnh của Nhị gia, Mặc Tử xin chịu tội.”
Tiêu Duy nghe thế, biết là nàng đang tìm bậc thang cho chính mình. Quả thật hắn không thể so đo. Nàng tìm sách, hắn trú mưa. Hắn nói nàng là con chuột lớn, nàng đáp hắn là canh gà. Hơn nữa, lợi hại nhất là phía sau, lập tức cúi đầu nhận sai trước, hắn có muốn tức giận cũng không được. Khẽ hừ một tiếng, hắn ngồi trước trước cái bàn.
“Nhị gia, tiểu nhân đi lấy ô, ngài chờ một lát.” Gã sai vặt nói xong, mắt lé nhìn Mặc Tử, cái mũi hếch lên, giống như muốn nói —— nhìn xem, đây mới là bổn phận của tôi tớ. Cho dù sét đánh trời mưa, gió lớn chớp giận, cũng phải xung phong đi đầu.
Mặc Tử cười đáp: ngươi rất tốt, nhưng ta không làm được.
Gã sai vặt xoay người đi đến trước cửa, ngẫm lại không cam lòng, quay đầu chỉ huy Mặc Tử, “Nhị gia vừa uống rượu, lại mắc mưa, ngươi mau đi pha một bình trà nóng, để Nhị gia trừ lạnh.”
“Trà nóng?” Mặc Tử thầm nghĩ, nàng đến chỗ nào để tìm trà nóng đây.
“Ngươi mới tới sao? Phòng cách vách có bếp lò và nước, nấu một lát là được rồi.” Gã sai vặt rất quen thuộc đối với nơi này, đưa tay chỉ ra bên ngoài, lại quẹo trái.
“Duy Phong cư của Nhị gia cách nơi này có xa không?” Nàng cũng không phải mới tới.
“Không xa.” Gã sai vặt không hiểu vì sao nàng lại hỏi.
“Nếu thế ngươi trở về lấy ô nhanh hơn, hay là ta xuống bếp nấu nước nhanh hơn?” Không phải bếp than, lại càng không là bếp điện, dùng bếp lò để đun nước, phải mất rất nhiều thời gian. Riêng chuyện làm thế nào nhóm lửa đã khiến nàng mất hồi lâu.
“Hả?” Gã sai vặt bị hỏi, ngẫm một chút thấy cũng đúng, Duy Phong cư cư cách nơi này không xa, cho nên hắn mới có thể đội mưa về lấy ô. Có lẽ khi hắn trở về, nước còn chưa sôi đâu. Tuy rằng Mặc Tử nói có lý, nhưng hắn cũng không muốn nàng thoải mái, “Ngươi quan tâm nhiều thế làm gì, Nhị gia bị lạnh sinh bệnh, ngươi gánh trách nhiệm được sao?”
Tại sao nàng phải gánh trách nhiệm? Đi uống rượu hoa là do Tiêu Nhị Lang; vượt qua mưa to, cũng là Tiêu Nhị Lang. Chịu lạnh sinh bệnh? Vậy thì càng buồn cười. Hắn là võ tướng, dầm chút nước mưa đã bệnh, làm thế nào mang binh đánh giặc?
Trước mặt Tiêu Nhị Lang, những lời này tự nhiên là ngẫm ở trong bụng mà thôi, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn hiểu được làm càn cũng phải có chừng có mực.
“Không cần phiền toái…” Tiêu Duy phát hiện mình vừa nói xong bốn chữ này, Mặc Tử cũng đã cúi người, khoanh chân ngồi xuống dưới đất, tiếp tục lật xem từng cuốn sách.
Nha đầu kia căn bản không muốn đi nấu nước pha trà.
“Nhị gia?” Gã sai vặt có chút kinh ngạc đêm nay chủ nhân dễ nói chuyện như vậy, có lẽ là do uống hơn rượu, cũng không để ý Mặc Tử, vội nói: “Tiểu nhân lập tức quay lại.”
Tiêu Duy gật gật đầu.
Gã sai vặt chạy vào trong mưa.
Ngọn nến cháy lập lòe, hạt mưa lộp bộp rơi ngoài hiên, không còn âm thanh gì khác nữa.
Mặc Tử biết ngay từ đầu bị câu “chuột lớn” của Tiêu Nhị Lang kích thích, theo phản xạ đáp lời lại một cách mỉa mai, mà quên mất thân phận của Tiêu Nhị Lang. Cho dù sau đó nàng đã nhu thuận xin lỗi, nhưng không biết đối phương có thể mang thù hay không. Hiện tại, tốt nhất là im lặng, hi vọng mất bò mới lo làm chuồng còn chưa quá trễ.
Tiêu Nhị Lang vốn cũng không có ý định nói gì với một nha hoàn, có điều nha hoàn này có chút bất đồng. Chưa nói đến việc hắn sớm đã thấy được sự thông minh lanh lợi của nàng, mà ở chung hơn tháng trên một cái thuyền, nàng là một trong số ít những nha hoàn khiến hắn cảm thấy không ngu xuẩn. Hơn nữa hắn uống chút rượu, không chịu nổi tĩnh lặng, không biết từ khi nào đã chủ động mở miệng.
“Tam nãi nãi bảo ngươi tìm sách gì?” Thư phòng này hắn biết, sắp xếp không theo thứ tự nào cả, tìm một quyển sách phải mang lương khô theo người.
Nghĩ như vậy, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dạng buồn cười vừa rồi của Mặc Tử. Hắn nói chuột lớn, thực ra không có ác ý, nhưng lại khiến nàng mất hứng. Có điều nếu hắn giải thích mình không có ác ý, chưa nói đến chuyện mất thể diện mà nàng khẳng định sẽ nói lại, nói hắn canh gà, nàng cũng không ác ý. Miệng lưỡi lợi hại của nàng, hắn đã gặp không ít.
“Một quyển Kinh Thi, một quyển Xuân Thu.” Tuy rằng nàng không muốn nói chuyện, nhưng binh đến phải chặn, nếu không sẽ nói nàng không hiểu quy củ.
“Tam nãi nãi nhà ngươi không biết trong Tịnh Tuyền các của Tam gia có rất nhiều sách sao? Chỉ cần hỏi hắn một tiếng, hắn tất nhiên sẽ cho mượn. Cần gì đến đây tìm kiếm?” Trong phủ có lời đồn, nói đối vợ chồng này vẫn chưa viên phòng, xem ra lời đồn cũng có thể là thật.
“Nhị gia không biết quy củ của Tam gia sao? Tịnh Tuyền các không có sự cho phép của Tam gia, không ai được đi vào. Cho dù là nãi nãi, cũng như thế. Hơn nữa hai quyển sách này cũng rất phổ thông, sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi mượn Tam gia được, bởi thế mới sai Mặc Tử tới nơi này tìm sách.” Sớm biết rằng loạn như vậy, nàng sẽ mua ở bên ngoài về.
“Nãi nãi nhà ngươi không hỏi, sao biết Tam gia không cho mượn? Nữ nhân nếu quá ngang ngạnh, chịu thiệt là chính mình mà thôi. Nam nhân phiền chán nhất là đoán tâm tư, nãi nãi của ngươi hành xử như vậy, hoặc là muốn lạt mềm buộc chặt, càng đem Tam gia đẩy đến chỗ nữ nhân khác. Nếu ngươi là nha đầu thông minh, nên khuyên chủ nhân mới phải. Chủ tử hoan hỉ, đầy tớ cũng có thể hoan hỉ, nếu không ở trước mặt người khác, phải cúi thấp lưng.” Tiêu Duy nói chuyện, không nhìn Mặc Tử, duỗi tay đẩy cửa sổ ra, mưa gió đã nhỏ chút.
Có lẽ vị này uống không ít, lại nói ra những lời như thế này, nghe thì như là muốn tốt cho Cầu Tam nương, nhưng thật ra lại là vì đệ đệ của hắn.
Mặc Tử cười cười, “Lời này của Nhị gia, Mặc Tử không biết có nên nói lại hay không? Không nói, sợ Nhị gia nói ta không coi ai ra gì; mà nói, lại sợ Nhị gia giận.”
“Ngươi cũng sợ ta giận sao? Ta thật sự không nhìn ra được.” Tính tình của Tiêu Duy khi say có vẻ tốt hơn khi tỉnh táo.
“Theo ý tứ của Nhị gia, nãi nãi nhà ta hẳn là nên làm nũng, nên dụ dỗ, giữ chặt Tam gia trong lòng bàn tay, để Tam gia quan tâm sủng ái, đó mới là hành động chính xác?” Mặc Tử hỏi lại.
“Không phải nên như thế sao? Lúc đầu nữ tử thanh cao một chút, là tình thú. Có điều nếu mãi như vậy sẽ không thú vị. Thế gian có rất nhiều nữ tử dịu dàng xinh đẹp, cũng không nhất định phải vì một đóa hoa mà mất mặt.” Đôi mắt Tiêu Duy hơi híp lại, chống tay vén tấm mành. Rượu của Vô Ưu các, khi ngấm vào thì vô cùng khó chịu. Hắn biết điều này, nên mới sớm trở lại.
“Nhị gia cho rằng nãi nãi nhà ta là thích Tam gia, lại sợ Tam gia sớm mất đi hứng thú với nàng, nên cố ý lạt mềm buộc chặt?” Suy nghĩ tự kỷ như vậy, nếu là Tiêu Nhị Lang nghĩ ra, Mặc Tử thật hèn mọn.
“Chẳng lẽ không đúng?” Tiêu Nhị Lang cảm thấy hơi choáng váng đầu, bóng người đứng giữa những chồng sách cao ngất kia có chút mơ hồ.
“Không phải.” Cầu Tam nương không có tình yêu nam nữ với Tiêu Tam, cho nên là thật tâm đẩy Tiêu Tam về phía Kim Ti, thành toàn cho một đôi yêu nhau chân thành. Trong lòng Mặc Tử nghĩ như vậy, phút cuối cùng, lại thay đổi ý định không nói. Tiêu nhị uống rượu nói say, nhưng nàng lại tỉnh táo. Trong phủ này, không thể tùy tiện nói lung tung, nhất là lời nói thật, “Tam nãi nãi không hề có ý muốn tranh thủ tình cảm, càng không có ý lạt mềm buộc chặt. Thời gian ngài ấy và Tam gia ở chung cũng không nhiều, vấn đề tình cảm còn phải chậm rãi bồi dưỡng.”
“Thật sao?” Rượu ngấm vào, nhưng người vẫn chưa hồ đồ, hắn nhận ra được nàng đang nói tránh đi.
“Đúng vậy. Nhị gia là nghe người nào nói hươu nói vượn. Chuyện của phu thê hai người, nãi nãi và Tam gia là rõ ràng hơn ai hết, người bên ngoài như chúng ta không nên xen vào.”
“Mặc Tử.” Đây là lần đầu tiên Tiêu nhị gọi thẳng tên của nàng?
Mặc Tử không cảm thấy vinh hạnh, mà càng thêm cảnh giác, “Vâng, thưa Nhị gia.”
“Ngươi thật sự rất thông minh.” Là khen nàng.
Tiêu Duy chỉ choáng đầu hoa mắt, cho dù hai người nói chuyện qua loa, nhưng hắn vẫn biết đối thoại của bọn họ đã vượt qua khoảng cách duy trì giữa nô tì và chủ nhân. Bản thân hắn khơi lên đề tài mẫn cảm, nếu nàng nói có lợi cho Cầu Tam nương mà bất lợi cho Tiêu Tam, để người khác nghe được, sẽ nghĩ đó là lời thị phi cố tình châm ngòi ly gián, đủ để trở thành lý do trừng phạt nàng. Nhưng nàng thông minh, cho nên không mang lại rắc rối cho bản thân mình.
Mặc Tử cúi đầu, không, nàng không thông minh, chỉ là nàng hiểu được trong Kính vương phủ nhìn có vẻ hòa thuận này phải làm thế nào để bảo toàn pháp tắc của chính mình mà thôi. Bất cứ thời điểm nào, cũng không buông lỏng. Dù người kia nhìn qua vô hại, cũng có thể biến thành con dao hai lưỡi đả thương người.
Cho dù thế nào cũng không thể để mê hoặc, bởi vì Tiêu Nhị Lang sau khi say rượu tỉnh lại, mới là Tiêu Nhị Lang thật sự.
/139
|