“Song hỉ… lâm môn?” Cầu Tam nương nhìn bàn tay Trương thị đang nắm tay mình, lại nhìn Giang Tố Tâm đang cười đến hân hoan, thật sự muốn rút tay bỏ đi.
“Mặc Tử là nha hoàn tốt của Tam nương, đợi đến khi Tứ gia thu về phòng, ta và nàng sẽ thành tỷ muội tốt, ta và Tam nương không phải thân càng thêm thân hay sao? Mặc dù tỷ tỷ phải gả đến kinh thành xa xôi, nhưng ta sẽ bảo nàng thường xuyên viết thư cho tỷ tỷ là được.” Giang Tố Tâm đột nhiên nhắc tới Mặc Tử.
Song hỉ là như vậy sao? Trong lòng Cầu Tam nương cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn giả cười, “Nói ngươi tâm địa Bồ Tát, ta thấy thật là đúng, coi nha đầu thu phòng như tỷ muội tốt. Đổi lại là ta, coi là nha đầu thì thôi, nhưng nếu phải gọi nha đầu thu phòng của tướng công là muội muội, bất luận thế nào cũng không làm được.”
“Tâm Nhi từ trước đến nay tâm địa thiện lương. Có điều, gọi nha đầu thu phòng là tỷ muội, không phải vì đó là nha đầu của con sao? Hơn nữa con cũng là một người mềm lòng, bốn nha đầu bên người, người nào có thể tùy tiện buông bỏ?” Trương thị cố ý đem chuyện này nói thoải mái một chút, “Ta cũng vì tốt cho con thôi. Chờ đến khi con được gả đến Vương phủ, đến khi phải dựa vào những nha đầu hồi môn của nhà mẹ đẻ, tự nhiên sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.”
Nói như vậy, một khi Mặc Tử được thu về phòng của con trai thì tình chủ tớ với Cầu Tam nương trước kia đúng là có tác dụng như lời con dâu nói, nghĩ thế trong lòng Trương thị thoáng thoải mái một chút. Đã hứa hẹn với bà mối như thế, Trương thị cũng không thể chống lại ý tứ của Cầu lão gia, cho nên chỉ biết tìm cách sửa lại quan hệ với Cầu Tam nương trước khi nàng ta xuất giá.
“Tam nương hiểu được, sau này gả đi, nhất định sẽ quản thúc cẩn thận.” Cầu Tam nương lại sợ Trương thị phiền phức dây dưa cho nên chỉ đành nói lời ra vẻ.
“Thiếu Mặc Tử, bên cạnh ngươi cũng chỉ có hai nha hoàn nhất đẳng, một nha hoàn nhị đẳng. Như vậy được không? Ngải Hạnh, Ngải Đào hầu hạ ta đã ba năm, ngày thường được ta dạy dỗ không ít. Nay lớn lên xinh đẹp, miệng lưỡi cũng ngọt, lại hiểu chuyện, đúng là rất vừa ý ta. Một mười chín, một mười tám, tuổi cũng thích hợp. Chi bằng ta cho ngươi làm nha đầu hồi môn, hai nàng bên cạnh hầu hạ giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn trong Vương phủ.” Trương thị thấy Ngải Hạnh, Ngải Đào tiến lên dâng trà thì tranh thủ đề xuất với Cầu Tam nương, “Hơn nữa, sau này nếu như ngươi có thai, không tiện hầu hạ tướng công, dẫu sao cũng phải tìm vài nha đầu thu phòng về, chi bằng lấy luôn người của mình?”
Ngải Hạnh, Ngải Đào đồng thời đỏ mặt, thẹn thùng phụng phịu nói tiếng “phu nhân”, lại lén mắt nhìn Cầu Tam nương. Có điều, vẻ mặt Cầu Tam nương không thay đổi, khiến cho người ta không nhìn thấu.
Sau khi Trương thị nói những lời đó thì lại khiến Giang Tố Tâm ngẩn ra, cảm thấy hôm nay phu nhân đúng là quá sốt ruột. Sáng sớm bà mối đến, bây giờ đã muốn đưa của hồi môn cho Tam nương, lại còn nói thẳng tâm tư kia ra, con người là kẻ ngốc sao?
“Mẫu thân, chuyện này không vội, chờ ta trở về hỏi tâm ý của Mặc Tử, nếu như nàng nguyện ý hầu hạ Tứ đệ, ta sẽ tìm nha đầu khác bổ sung vào. Hơn nữa, quy của của Kính Vương phủ bên kia cũng phải hỏi thăm rõ ràng, tránh phô trương quá mức, không hợp với quy củ, nói chúng ta cạy có tiền phô trương thanh thế.” Trong đầu Cầu Tam nương nghĩ thầm, đem theo Ngải Hạnh, Ngải Đào để hầu hạ nàng thật sao? Chỉ sợ là muốn để cho các nàng câu dẫn Tam công tử kia, kiếm chức thiếp thất, thay Trương thị mưu lợi.
“Trước nói về Mặc Tử, chuyện tốt như vậy, còn có cái gì không muốn? Cho dù có không muốn, khế ước bán mình của nàng ở trong tay con, tự nhiên tất cả mọi chuyện do con định đoạt. Còn phải lo ngại nàng sao? Về phần những quy củ khi xuất giá, Kính Vương phủ chính là cưới hỏi chính thất phu nhân đàng hoàng, không thể không mang bốn đại a đầu.” Nghe ra ý thoái thác trong lời nói của Cầu Tam nương, Trương thị có chút tức giận. Đây là nàng ta cạy địa vị cao nên lên mặt? “Hơn nữa, con là trưởng nữ của phủ ta, tổ tiên Cầu thị cũng từng là thần tử trong triều đình, không phải thương hộ bình thường. Tuy rằng người đời thường nói, nữ nhi gả ra như bát nước hắt đi, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Chúng ta không nhớ thương con, thì còn quan tâm đến ai? Nếu như tương lai có việc, còn không dựa vào nhà mẹ đẻ lo liệu cho?”
Trương thị muốn tỏ rõ nhà mẹ đẻ có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng câu hỏi cuối, giọng điệu không tốt, khí thế bức người.
Bởi vậy, Cầu Tam nương nghe lại cảm thấy chói tai.
“Phu nhân nói đúng, nhưng suy nghĩ của Tam nương cũng không sai. Chúng ta muốn đưa người để Tam nương có ý dựa vào nhưng cũng phải tôn trọng ý tứ của bên Kính Vương phủ. Chúng ta không nên tính vội, đợi xem bát tự hòa hợp, rồi cùng người ta thương lượng là được.” Giang Tố Tâm nhìn ra vẻ căng thẳng giữa Trương thị và Cầu Tam nương nên vội vàng hoà giải.
“Cũng phải, đợi việc này được chính thức quyết định sẽ từ từ thương lượng.” Vì tiền đồ sau này nên Trương thị buộc phải nhượng bộ.
Cầu Tam nương ngược lại chỉ cười, không nói chuyện, dùng một biên độ nhìn không ra để gật đầu.
“Bẩm phu nhân, Lục cô nương, Cửu cô nương và Thập thiếu gia đến.” An mụ mụ tiến vào bẩm báo, “Thất cô nương phái Tảo Xuân đến, nói thân mình không được khỏe, thực sự mệt mỏi vô cùng, cho nên hẹn ngày khác lại đến chúc mừng Tam Cô nương. Phu nhân, có nên mở tiệc luôn không?”
“Thất nương bị bệnh cũng thật đúng lúc.” Trương thị hừ nhẹ nói, “Các vị di nương khác đã đến đủ chưa?”
“Đều đã đến đủ. Ta thấy ngài còn đang bận tâm sự với Tam Cô nương và Tứ phu nhân cho nên mời ba vị di nương ở ngoài hành lang chờ.” An mụ mụ khom người bẩm báo.
Trương thị vừa lòng gật gật đầu, “Nếu mọi người đã tề tựu đông đủ, mở tiệc ăn cơm thôi.”
Đợi dọn xong bàn, phòng bếp bắt đầu mang đồ ăn lên, Cầu Tam nương theo Trương thị đi ra gian ngoài, ngồi ở bên cạnh Tam nương là Lục nương cùng Cửu nương, còn có Thập đệ liên miệng gọi nàng là đại tỷ. Ba vị di nương đứng ở phía sau Trương thị, từng người lên tiếng chúc mừng chuyện hôn nhân của Tam nương. Trương thị chỉ mẹ đẻ của Thất nương, cũng chính là Tứ di nương hầu hạ mình ăn cơm, Tam di nương và Ngũ di nương ngồi vào bàn cuối cùng, lúc này bữa cơm mới bắt đầu.
Ăn cơm xong, Cầu Tam nương cũng không lưu lại quá lâu, cảm ơn yến tiệc chúc mừng, rồi khuyên Trương thị sớm đi nghỉ, sau đó dẫn Bạch Hà, Lục Cúc rời đi.
Đường trở về càng ngày càng lạnh, Cầu Tam nương lúc này mới nói lời thật lòng, “Bữa cơm này đúng là buồn chết ta. Lục nương một câu cũng không nói, chiếc đũa chỉ động vào đĩa rau, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ta một cái, giống như oán phụ khuê phòng bị ta làm hại, không phải đến chúc mừng mà là đến trút giận mới đúng. Trương thị và nhóm di nương thì toàn nói những lời sáo rỗng. Chỉ có Cửu muội và Thụy đệ là có thể chọc ta vui vẻ một chút.”
“May mà Thất cô nương không tới, nếu không chỉ sợ là cô nương càng khó chịu hơn.” Lục Cúc cười khanh khách, “Mặc kệ tức giận hay là cái gì cũng được, không phải người thắng vẫn là chúng ta sao?”
“Ta lại cảm thấy Tứ di nương thật đáng thương. Tốt xấu gì cũng thay lão gia sinh nữ nhi, mà đã ngần ấy tuổi vẫn phải hầu hạ phu nhân ăn cơm giống như bọn nha đầu. Tay Tứ di so với phu nhân thô ráp hơn nhiều, có lẽ là do phải thêu thùa may vá quá nhiều, nghe nói bạc nợ khố phòng còn chưa trả xong.” Bạch Hà vẫn thiện lương như trước.
“Cái đó cũng khó trách ai, chỉ tại nữ nhi bà ta không không chịu thua kém ai. Nếu Thất nương biết suy nghĩ một chút, vì mẫu thân bỏ ra vài lượng bạc, hà cớ gì Tứ di nương còn phải vất vả như thế?” Cầu Tam nương không để ý quá nhiều chuyện của người khác, nhưng Thất nương lòng tham cho chính mình quá lớn, mà vì người khác lại quá nhỏ cho dù là mẹ ruột. Bởi vậy, nàng chưa bao giờ thích muội muội này.
“Cô nương, chuyện của Mặc Tử ngài định tính thế nào?” Bạch Hà nghe thấy bốn chữ song hỷ lâm môn, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
“Đúng vậy, cô nương, tại sao ngài không nói với Tứ phu nhân là Mặc Tử không muốn?” Lục Cúc không thông minh, nhưng trong lòng là thật sự quan tâm.
“Còn chưa đến lúc.” Cầu Tam nương không để ý đến biểu hiện của hai người, đơn giản nói xong, im lặng
“Mặc Tử là nha hoàn tốt của Tam nương, đợi đến khi Tứ gia thu về phòng, ta và nàng sẽ thành tỷ muội tốt, ta và Tam nương không phải thân càng thêm thân hay sao? Mặc dù tỷ tỷ phải gả đến kinh thành xa xôi, nhưng ta sẽ bảo nàng thường xuyên viết thư cho tỷ tỷ là được.” Giang Tố Tâm đột nhiên nhắc tới Mặc Tử.
Song hỉ là như vậy sao? Trong lòng Cầu Tam nương cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn giả cười, “Nói ngươi tâm địa Bồ Tát, ta thấy thật là đúng, coi nha đầu thu phòng như tỷ muội tốt. Đổi lại là ta, coi là nha đầu thì thôi, nhưng nếu phải gọi nha đầu thu phòng của tướng công là muội muội, bất luận thế nào cũng không làm được.”
“Tâm Nhi từ trước đến nay tâm địa thiện lương. Có điều, gọi nha đầu thu phòng là tỷ muội, không phải vì đó là nha đầu của con sao? Hơn nữa con cũng là một người mềm lòng, bốn nha đầu bên người, người nào có thể tùy tiện buông bỏ?” Trương thị cố ý đem chuyện này nói thoải mái một chút, “Ta cũng vì tốt cho con thôi. Chờ đến khi con được gả đến Vương phủ, đến khi phải dựa vào những nha đầu hồi môn của nhà mẹ đẻ, tự nhiên sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.”
Nói như vậy, một khi Mặc Tử được thu về phòng của con trai thì tình chủ tớ với Cầu Tam nương trước kia đúng là có tác dụng như lời con dâu nói, nghĩ thế trong lòng Trương thị thoáng thoải mái một chút. Đã hứa hẹn với bà mối như thế, Trương thị cũng không thể chống lại ý tứ của Cầu lão gia, cho nên chỉ biết tìm cách sửa lại quan hệ với Cầu Tam nương trước khi nàng ta xuất giá.
“Tam nương hiểu được, sau này gả đi, nhất định sẽ quản thúc cẩn thận.” Cầu Tam nương lại sợ Trương thị phiền phức dây dưa cho nên chỉ đành nói lời ra vẻ.
“Thiếu Mặc Tử, bên cạnh ngươi cũng chỉ có hai nha hoàn nhất đẳng, một nha hoàn nhị đẳng. Như vậy được không? Ngải Hạnh, Ngải Đào hầu hạ ta đã ba năm, ngày thường được ta dạy dỗ không ít. Nay lớn lên xinh đẹp, miệng lưỡi cũng ngọt, lại hiểu chuyện, đúng là rất vừa ý ta. Một mười chín, một mười tám, tuổi cũng thích hợp. Chi bằng ta cho ngươi làm nha đầu hồi môn, hai nàng bên cạnh hầu hạ giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn trong Vương phủ.” Trương thị thấy Ngải Hạnh, Ngải Đào tiến lên dâng trà thì tranh thủ đề xuất với Cầu Tam nương, “Hơn nữa, sau này nếu như ngươi có thai, không tiện hầu hạ tướng công, dẫu sao cũng phải tìm vài nha đầu thu phòng về, chi bằng lấy luôn người của mình?”
Ngải Hạnh, Ngải Đào đồng thời đỏ mặt, thẹn thùng phụng phịu nói tiếng “phu nhân”, lại lén mắt nhìn Cầu Tam nương. Có điều, vẻ mặt Cầu Tam nương không thay đổi, khiến cho người ta không nhìn thấu.
Sau khi Trương thị nói những lời đó thì lại khiến Giang Tố Tâm ngẩn ra, cảm thấy hôm nay phu nhân đúng là quá sốt ruột. Sáng sớm bà mối đến, bây giờ đã muốn đưa của hồi môn cho Tam nương, lại còn nói thẳng tâm tư kia ra, con người là kẻ ngốc sao?
“Mẫu thân, chuyện này không vội, chờ ta trở về hỏi tâm ý của Mặc Tử, nếu như nàng nguyện ý hầu hạ Tứ đệ, ta sẽ tìm nha đầu khác bổ sung vào. Hơn nữa, quy của của Kính Vương phủ bên kia cũng phải hỏi thăm rõ ràng, tránh phô trương quá mức, không hợp với quy củ, nói chúng ta cạy có tiền phô trương thanh thế.” Trong đầu Cầu Tam nương nghĩ thầm, đem theo Ngải Hạnh, Ngải Đào để hầu hạ nàng thật sao? Chỉ sợ là muốn để cho các nàng câu dẫn Tam công tử kia, kiếm chức thiếp thất, thay Trương thị mưu lợi.
“Trước nói về Mặc Tử, chuyện tốt như vậy, còn có cái gì không muốn? Cho dù có không muốn, khế ước bán mình của nàng ở trong tay con, tự nhiên tất cả mọi chuyện do con định đoạt. Còn phải lo ngại nàng sao? Về phần những quy củ khi xuất giá, Kính Vương phủ chính là cưới hỏi chính thất phu nhân đàng hoàng, không thể không mang bốn đại a đầu.” Nghe ra ý thoái thác trong lời nói của Cầu Tam nương, Trương thị có chút tức giận. Đây là nàng ta cạy địa vị cao nên lên mặt? “Hơn nữa, con là trưởng nữ của phủ ta, tổ tiên Cầu thị cũng từng là thần tử trong triều đình, không phải thương hộ bình thường. Tuy rằng người đời thường nói, nữ nhi gả ra như bát nước hắt đi, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Chúng ta không nhớ thương con, thì còn quan tâm đến ai? Nếu như tương lai có việc, còn không dựa vào nhà mẹ đẻ lo liệu cho?”
Trương thị muốn tỏ rõ nhà mẹ đẻ có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng câu hỏi cuối, giọng điệu không tốt, khí thế bức người.
Bởi vậy, Cầu Tam nương nghe lại cảm thấy chói tai.
“Phu nhân nói đúng, nhưng suy nghĩ của Tam nương cũng không sai. Chúng ta muốn đưa người để Tam nương có ý dựa vào nhưng cũng phải tôn trọng ý tứ của bên Kính Vương phủ. Chúng ta không nên tính vội, đợi xem bát tự hòa hợp, rồi cùng người ta thương lượng là được.” Giang Tố Tâm nhìn ra vẻ căng thẳng giữa Trương thị và Cầu Tam nương nên vội vàng hoà giải.
“Cũng phải, đợi việc này được chính thức quyết định sẽ từ từ thương lượng.” Vì tiền đồ sau này nên Trương thị buộc phải nhượng bộ.
Cầu Tam nương ngược lại chỉ cười, không nói chuyện, dùng một biên độ nhìn không ra để gật đầu.
“Bẩm phu nhân, Lục cô nương, Cửu cô nương và Thập thiếu gia đến.” An mụ mụ tiến vào bẩm báo, “Thất cô nương phái Tảo Xuân đến, nói thân mình không được khỏe, thực sự mệt mỏi vô cùng, cho nên hẹn ngày khác lại đến chúc mừng Tam Cô nương. Phu nhân, có nên mở tiệc luôn không?”
“Thất nương bị bệnh cũng thật đúng lúc.” Trương thị hừ nhẹ nói, “Các vị di nương khác đã đến đủ chưa?”
“Đều đã đến đủ. Ta thấy ngài còn đang bận tâm sự với Tam Cô nương và Tứ phu nhân cho nên mời ba vị di nương ở ngoài hành lang chờ.” An mụ mụ khom người bẩm báo.
Trương thị vừa lòng gật gật đầu, “Nếu mọi người đã tề tựu đông đủ, mở tiệc ăn cơm thôi.”
Đợi dọn xong bàn, phòng bếp bắt đầu mang đồ ăn lên, Cầu Tam nương theo Trương thị đi ra gian ngoài, ngồi ở bên cạnh Tam nương là Lục nương cùng Cửu nương, còn có Thập đệ liên miệng gọi nàng là đại tỷ. Ba vị di nương đứng ở phía sau Trương thị, từng người lên tiếng chúc mừng chuyện hôn nhân của Tam nương. Trương thị chỉ mẹ đẻ của Thất nương, cũng chính là Tứ di nương hầu hạ mình ăn cơm, Tam di nương và Ngũ di nương ngồi vào bàn cuối cùng, lúc này bữa cơm mới bắt đầu.
Ăn cơm xong, Cầu Tam nương cũng không lưu lại quá lâu, cảm ơn yến tiệc chúc mừng, rồi khuyên Trương thị sớm đi nghỉ, sau đó dẫn Bạch Hà, Lục Cúc rời đi.
Đường trở về càng ngày càng lạnh, Cầu Tam nương lúc này mới nói lời thật lòng, “Bữa cơm này đúng là buồn chết ta. Lục nương một câu cũng không nói, chiếc đũa chỉ động vào đĩa rau, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ta một cái, giống như oán phụ khuê phòng bị ta làm hại, không phải đến chúc mừng mà là đến trút giận mới đúng. Trương thị và nhóm di nương thì toàn nói những lời sáo rỗng. Chỉ có Cửu muội và Thụy đệ là có thể chọc ta vui vẻ một chút.”
“May mà Thất cô nương không tới, nếu không chỉ sợ là cô nương càng khó chịu hơn.” Lục Cúc cười khanh khách, “Mặc kệ tức giận hay là cái gì cũng được, không phải người thắng vẫn là chúng ta sao?”
“Ta lại cảm thấy Tứ di nương thật đáng thương. Tốt xấu gì cũng thay lão gia sinh nữ nhi, mà đã ngần ấy tuổi vẫn phải hầu hạ phu nhân ăn cơm giống như bọn nha đầu. Tay Tứ di so với phu nhân thô ráp hơn nhiều, có lẽ là do phải thêu thùa may vá quá nhiều, nghe nói bạc nợ khố phòng còn chưa trả xong.” Bạch Hà vẫn thiện lương như trước.
“Cái đó cũng khó trách ai, chỉ tại nữ nhi bà ta không không chịu thua kém ai. Nếu Thất nương biết suy nghĩ một chút, vì mẫu thân bỏ ra vài lượng bạc, hà cớ gì Tứ di nương còn phải vất vả như thế?” Cầu Tam nương không để ý quá nhiều chuyện của người khác, nhưng Thất nương lòng tham cho chính mình quá lớn, mà vì người khác lại quá nhỏ cho dù là mẹ ruột. Bởi vậy, nàng chưa bao giờ thích muội muội này.
“Cô nương, chuyện của Mặc Tử ngài định tính thế nào?” Bạch Hà nghe thấy bốn chữ song hỷ lâm môn, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
“Đúng vậy, cô nương, tại sao ngài không nói với Tứ phu nhân là Mặc Tử không muốn?” Lục Cúc không thông minh, nhưng trong lòng là thật sự quan tâm.
“Còn chưa đến lúc.” Cầu Tam nương không để ý đến biểu hiện của hai người, đơn giản nói xong, im lặng
/139
|