“Sầm thúc, mí mắt giật là do ngài nghỉ ngơi không đầy đủ, đâu có quan hệ gì với việc tai họa hay may rủi.” Mặc Tử vừa nói, vừa tỉ mỉ kiểm tra từng chiếc xe ngựa.
“Mặc ca, ban đêm ta ngủ rất ít, nhưng mí mắt rất ít khi bị giật.” Sầm Hoan nghe xong Mặc Tử nói, vẫn không cảm thấy an lòng. Điềm xấu a điềm xấu, hắn theo nghề thương nhân này nhiều năm cảm giác chắc chắn không sai.
Không phải có câu gừng càng già càng cay sao? Không phải thực sự cay như thế chứ? Dựa vào linh cảm, nhưng rất có thể chính xác. Mặc Tử bội phục, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Nàng chỉ có thể nói: “Đại Lang, Nhị Lang đã đến tuổi thành thân, ngài cũng nên hưởng an nhàn của tuổi già đi thôi. Những chuyện nặng nhọc này để những thanh niên trai tráng gánh vác, ngài ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn thân thể, Vọng Thu lâu của chúng ta không có ngài cai quản thì không được.”
“Cha, nghe thấy không? Mặc ca cũng không tin.” Sầm Nhị Lang tìm được đồng minh thì vui vẻ.
Sầm Hoan cũng không phải người bảo thủ, tuy rằng hắn dự cảm thấy việc chẳng lành, nhưng không có bằng chứng, chỉ biết thở dài một tiếng, “Chờ khi các ngươi bằng tuổi ta, mọi chuyện không dựa vào đông cũng không dựa vào tây, có thể thành công hay không chỉ có thể dựa vào trực giác. Ta cũng biết, cho dù không phải hai ngươi, thì việc này đến tai chủ nhân cũng không thể thực hiện được. Hành trình trì hoãn một ngày, sẽ thêm một ngày nguy hiểm, điều này ta rõ ràng hơn ai hết. Có điều, ta không nói ra, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được.”
“Sầm thúc, ta hiểu được nỗi lo của ngài. Thật ra, có lần nào chúng ta lên đường mà trong lòng thoải mái vô lo, lo lắng bản thân và mọi người không về được.” Ngẫm lại những ngày tháng hô vang kỷ luận trong quân đội đã là chuyện của ngày hôm qua, mà nay nàng đã thành kẻ buôn lậu “trái pháp luật”, tuy rằng thời đại này khái niệm “tuân kỷ thủ pháp” (tuân theo kỷ luận, thực hiện đúng pháp luật) còn chưa xuất hiện. Hơn nữa, mạng người nghèo hèn ở đây chỉ như cỏ rác, vừa rồi nàng còn bị người ta cầm kiếm chỉ thẳng cổ đấy. Cho nên, buôn lậu vẫn có thể coi là lương dân. Dù sao, thì chuyện này cũng xúc tiến buôn bán phồn vinh cho một bên, có thể thỏa mãn nhu cầu. Nếu không, toàn bộ chuyện làm ăn sẽ bị những tên quan lại bất lương thao túng.
“Sầm thúc thả lỏng tư tưởng một chút. Hoặc thật sự như ngài dự cảm, lần này sẽ gặp phải một số tình huống khó giải quyết. Mặc dù ta chỉ mới đi hai lần, nhưng ngài cũng nên rõ ràng, những lần trước không phải chưa gặp sóng to gió lớn, thuyền lật hàng chìm, nhưng tất cả đều bình an trở về. Lần này, ta sẽ càng chú ý hơn nữa, nếu như gặp phiền toái, điều quan trọng nhất là giữ mạng, điều thứ hai là giữ mạng, điều thứ ba vẫn là giữ mạng, mang đi bao nhiêu người, sẽ trả về đủ ngần đấy.” Mặc Tử an ủi, cũng là hứa hẹn.
Sầm Hoan vốn nghĩ Mặc Tử cũng suy nghĩ giống con trai mình, cho rằng hắn mê tín, nhưng nghe xong những lời vừa rồi, tuy rằng vẫn không thay đổi gì, nhưng Mặc Tử hiển nhiên coi trọng cảm giác của hắn. Cùng nàng hợp tác chưa lâu, nhưng nàng làm việc cẩn trọng, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói suông. Như thế, căng thẳng trong lòng hắn cũng giảm đi hơn nửa.
“Nhị Lang làm việc thiếu chu toàn, để Mặc ca tốn nhiều tâm tư. Nói với ngươi những lời này có thể là bất kính với ông chủ nhưng từ khi thê tử bỏ ta mà đi, ta cũng chỉ còn Đại Lang và Nhị Lang để dựa vào sống yên ổn qua ngày, chờ mong chúng mang về cho ta hai người con dâu hiếu thảo, thêm con thêm cháu, là ta cảm thấy mãn nguyện rồi. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, có kiếm nhiều hơn nữa, cũng không thể mang xuống cửu tuyền được.” Đều là làm việc cho người ta, Sầm Hoan nói những lời thật lòng với Mặc Tử.
“Sầm thúc, ta hiểu.” Mặc Tử cười cười, “Nếu không, lần này để Nhị Lang ở lại. Dù sao ngài không nói ta không nói, chủ nhân cũng sẽ không biết.”
“Mặc ca, ngươi hiểu sai ý ta rồi. Nếu ta ích kỷ như thế, sao còn xứng làm đại chưởng sự của Vọng Thu? Nếu đã quyết định đi, sao có thể để Nhị Lang ở lại? Giống như Mặc ca nói, một đường chú ý cẩn thận là được. Cũng có thể, ta đã già thật rồi.” Sầm Hoan vội vàng xua tay, xấu hổ đỏ mặt.
“Cha, người đa tâm rồi.” Nhị Lang được Mặc Tử đưa mắt ám chỉ, nói lời êm tai, “Con ra ngoài, không phải còn đại ca ở đây sao? Người trông chừng huynh ấy, để cho huynh ấy bớt gây rắc rối chút. Có lẽ huynh ấy chưa kịp thay đổi con đã trở lại rồi.”
Sầm Hoan rốt cục cười to, nói vài tiếng đúng vậy.
“Xuất phát đi.” Mặc Tử nhìn mặt trời, thời gian không còn sớm nữa.
Những chiếc xe ngựa thoạt nhìn vô cùng bình thường, chậm rãi lăn bánh. Sầm Nhị nhảy lên chiếc đầu tiên, gật đầu với cha, coi như là cáo biệt. Mặc Tử túm góc áo, nhảy lên chiếc cuối cùng, ngồi ngang với phu xe. Công khai, ra khỏi Vọng Thu lâu, đi thẳng về hướng bắc, trải qua kiểm tra của thủ thành, ra khỏi cổng.
Nếu có người hỏi tại sao thủ thành lại không kiểm tra ra được hàng lậu? Thì nàng sẽ trả lời, có người nào lại ngu ngốc chở hàng lậu trên xe? Trên ba chiếc xe ngựa đều chở rượu ngon của Vọng Thu lâu. Đương nhiên, chỉ là màn che mà thôi. Mục đích thực sự chính là —— chở người. Người nào? Xem tiếp sẽ biết.
Ước chừng một canh giờ sau, ba chiếc xe đi đến trấn Tiên Nữ ngoài thành Lạc Châu. Trấn này, bởi vì có những bến tàu to to nhỏ nhỏ mà tấp nập không ngớt. Đi theo đường thủy ba ngày, sẽ đến được biên giới Nam Đức. Trên bờ sông từng đoàn thương nhân muôn hình muôn vẻ tới tới lui lui cho đến tận đêm vẫn không ngừng, chợ bên cạnh bến tàu mở cả mười hai canh giờ, không chịu hạn chế của lệnh giới nghiêm ban đêm. Thuyền công, kiệu phu, tiểu thương, ở chỗ này tựa như cá gặp biển lớn, bận không hết việc, làm không hết chuyện, chỉ cần chịu khó, có thể kiếm cơm no áo ấm cả ngày.
Nhưng khi Mặc Tử ngửi thấy được mùi sông nước, lại phát hiện đường xe chạy hai bên không giống như lúc trước.
“Mặc ca.” Sầm Nhị Lang chạy tới, “Có nhận ra là người ít hơn một nửa so với lúc trước hay không?”
“Chỉ sợ là bị ảnh hưởng của chiến tranh giữa Đại Cầu và Ngọc Lăng.” Mặc Tử nhờ đến chuyện chiến tranh ngày ấy nghe được ở Vọng Thu lâu, “Nghe nói Đại Chu và thuỷ quân Nam Đức đóng ở biên giới sông, khí thế hùng hổ. Hơn nữa có được văn điệp thông quan khó khăn hơn lúc trước rất nhiều lần, ngân lượng qua cửa cũng thu tăng lên, những tiểu thương bình thường chưa chắc đã gánh được.” Lúc này, những kẻ có tiền càng có cơ hội phát tài, cái quan trọng là nhìn thời cơ chuẩn xác.
“Đừng nói tiểu thương không chịu nổi, cho dù có chịu được cũng không dám mạo hiểm lúc này. Nay rất nhiều người lo lắng bị liên lụy, cho nên không muốn mạo hiểm qua biên giới.” Sầm Nhị Lang mới từ trên kinh thành trở về, cho nên cũng nắm được chút tin tức, “Khi ta ở trên kinh, xem quan binh bên đường cầm bức vẽ để bắt người, hỏi ra mới biết là truy bắt gian tế Đại Cầu. Nếu thật sự như thế, dã tâm của Đại Cầu đúng là đáng sợ.”
“Đại Cầu, là Lang Quốc (quốc gia lang sói).” Mặc Tử nói.
“Cách nói này rất mới.” Sầm Nhị Lang nghĩ nghĩ, “Người ta đều nói hoàng đế khai quốc của Đại Cầu là người của Mục tộc quanh năm sống trên lưng ngựa, bởi vậy gọi là Man Di, Mã Thát Tử. Đại Cầu không tin Phật giáo Đạo giáo, mà thờ Chim Ưng và Mặt Trăng. Lang Quốc, đúng là lần đầu ta nghe thấy.”
Mặc Tử nghĩ nghĩ, nàng cũng là lần đầu tiên nói ra, hơn nữa không biết vì sao lại nói. Có lẽ là do phần trí nhớ bị mất kia. Nhưng nàng là người Ngọc Lăng, vì sao lại nói chuyện của Đại Cầu? Nàng cũng không cho rằng mình nói sai.
Nghe thấy xa phu phía trước hô một tiếng, xe ngựa ngừng lại.
Không có thời gian nghiên cứu về chuyện của mình, nàng nhảy xuống xe, nhìn cột đá cao lớn trước mặt, trên có khắc hai chữ rõ ràng —— bến thuyền.
Vượt qua cột đá một bước, gió sóng rì rào, đó là hơi thở mà nàng thích nhất.
“Mặc ca, ban đêm ta ngủ rất ít, nhưng mí mắt rất ít khi bị giật.” Sầm Hoan nghe xong Mặc Tử nói, vẫn không cảm thấy an lòng. Điềm xấu a điềm xấu, hắn theo nghề thương nhân này nhiều năm cảm giác chắc chắn không sai.
Không phải có câu gừng càng già càng cay sao? Không phải thực sự cay như thế chứ? Dựa vào linh cảm, nhưng rất có thể chính xác. Mặc Tử bội phục, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Nàng chỉ có thể nói: “Đại Lang, Nhị Lang đã đến tuổi thành thân, ngài cũng nên hưởng an nhàn của tuổi già đi thôi. Những chuyện nặng nhọc này để những thanh niên trai tráng gánh vác, ngài ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn thân thể, Vọng Thu lâu của chúng ta không có ngài cai quản thì không được.”
“Cha, nghe thấy không? Mặc ca cũng không tin.” Sầm Nhị Lang tìm được đồng minh thì vui vẻ.
Sầm Hoan cũng không phải người bảo thủ, tuy rằng hắn dự cảm thấy việc chẳng lành, nhưng không có bằng chứng, chỉ biết thở dài một tiếng, “Chờ khi các ngươi bằng tuổi ta, mọi chuyện không dựa vào đông cũng không dựa vào tây, có thể thành công hay không chỉ có thể dựa vào trực giác. Ta cũng biết, cho dù không phải hai ngươi, thì việc này đến tai chủ nhân cũng không thể thực hiện được. Hành trình trì hoãn một ngày, sẽ thêm một ngày nguy hiểm, điều này ta rõ ràng hơn ai hết. Có điều, ta không nói ra, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được.”
“Sầm thúc, ta hiểu được nỗi lo của ngài. Thật ra, có lần nào chúng ta lên đường mà trong lòng thoải mái vô lo, lo lắng bản thân và mọi người không về được.” Ngẫm lại những ngày tháng hô vang kỷ luận trong quân đội đã là chuyện của ngày hôm qua, mà nay nàng đã thành kẻ buôn lậu “trái pháp luật”, tuy rằng thời đại này khái niệm “tuân kỷ thủ pháp” (tuân theo kỷ luận, thực hiện đúng pháp luật) còn chưa xuất hiện. Hơn nữa, mạng người nghèo hèn ở đây chỉ như cỏ rác, vừa rồi nàng còn bị người ta cầm kiếm chỉ thẳng cổ đấy. Cho nên, buôn lậu vẫn có thể coi là lương dân. Dù sao, thì chuyện này cũng xúc tiến buôn bán phồn vinh cho một bên, có thể thỏa mãn nhu cầu. Nếu không, toàn bộ chuyện làm ăn sẽ bị những tên quan lại bất lương thao túng.
“Sầm thúc thả lỏng tư tưởng một chút. Hoặc thật sự như ngài dự cảm, lần này sẽ gặp phải một số tình huống khó giải quyết. Mặc dù ta chỉ mới đi hai lần, nhưng ngài cũng nên rõ ràng, những lần trước không phải chưa gặp sóng to gió lớn, thuyền lật hàng chìm, nhưng tất cả đều bình an trở về. Lần này, ta sẽ càng chú ý hơn nữa, nếu như gặp phiền toái, điều quan trọng nhất là giữ mạng, điều thứ hai là giữ mạng, điều thứ ba vẫn là giữ mạng, mang đi bao nhiêu người, sẽ trả về đủ ngần đấy.” Mặc Tử an ủi, cũng là hứa hẹn.
Sầm Hoan vốn nghĩ Mặc Tử cũng suy nghĩ giống con trai mình, cho rằng hắn mê tín, nhưng nghe xong những lời vừa rồi, tuy rằng vẫn không thay đổi gì, nhưng Mặc Tử hiển nhiên coi trọng cảm giác của hắn. Cùng nàng hợp tác chưa lâu, nhưng nàng làm việc cẩn trọng, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói suông. Như thế, căng thẳng trong lòng hắn cũng giảm đi hơn nửa.
“Nhị Lang làm việc thiếu chu toàn, để Mặc ca tốn nhiều tâm tư. Nói với ngươi những lời này có thể là bất kính với ông chủ nhưng từ khi thê tử bỏ ta mà đi, ta cũng chỉ còn Đại Lang và Nhị Lang để dựa vào sống yên ổn qua ngày, chờ mong chúng mang về cho ta hai người con dâu hiếu thảo, thêm con thêm cháu, là ta cảm thấy mãn nguyện rồi. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, có kiếm nhiều hơn nữa, cũng không thể mang xuống cửu tuyền được.” Đều là làm việc cho người ta, Sầm Hoan nói những lời thật lòng với Mặc Tử.
“Sầm thúc, ta hiểu.” Mặc Tử cười cười, “Nếu không, lần này để Nhị Lang ở lại. Dù sao ngài không nói ta không nói, chủ nhân cũng sẽ không biết.”
“Mặc ca, ngươi hiểu sai ý ta rồi. Nếu ta ích kỷ như thế, sao còn xứng làm đại chưởng sự của Vọng Thu? Nếu đã quyết định đi, sao có thể để Nhị Lang ở lại? Giống như Mặc ca nói, một đường chú ý cẩn thận là được. Cũng có thể, ta đã già thật rồi.” Sầm Hoan vội vàng xua tay, xấu hổ đỏ mặt.
“Cha, người đa tâm rồi.” Nhị Lang được Mặc Tử đưa mắt ám chỉ, nói lời êm tai, “Con ra ngoài, không phải còn đại ca ở đây sao? Người trông chừng huynh ấy, để cho huynh ấy bớt gây rắc rối chút. Có lẽ huynh ấy chưa kịp thay đổi con đã trở lại rồi.”
Sầm Hoan rốt cục cười to, nói vài tiếng đúng vậy.
“Xuất phát đi.” Mặc Tử nhìn mặt trời, thời gian không còn sớm nữa.
Những chiếc xe ngựa thoạt nhìn vô cùng bình thường, chậm rãi lăn bánh. Sầm Nhị nhảy lên chiếc đầu tiên, gật đầu với cha, coi như là cáo biệt. Mặc Tử túm góc áo, nhảy lên chiếc cuối cùng, ngồi ngang với phu xe. Công khai, ra khỏi Vọng Thu lâu, đi thẳng về hướng bắc, trải qua kiểm tra của thủ thành, ra khỏi cổng.
Nếu có người hỏi tại sao thủ thành lại không kiểm tra ra được hàng lậu? Thì nàng sẽ trả lời, có người nào lại ngu ngốc chở hàng lậu trên xe? Trên ba chiếc xe ngựa đều chở rượu ngon của Vọng Thu lâu. Đương nhiên, chỉ là màn che mà thôi. Mục đích thực sự chính là —— chở người. Người nào? Xem tiếp sẽ biết.
Ước chừng một canh giờ sau, ba chiếc xe đi đến trấn Tiên Nữ ngoài thành Lạc Châu. Trấn này, bởi vì có những bến tàu to to nhỏ nhỏ mà tấp nập không ngớt. Đi theo đường thủy ba ngày, sẽ đến được biên giới Nam Đức. Trên bờ sông từng đoàn thương nhân muôn hình muôn vẻ tới tới lui lui cho đến tận đêm vẫn không ngừng, chợ bên cạnh bến tàu mở cả mười hai canh giờ, không chịu hạn chế của lệnh giới nghiêm ban đêm. Thuyền công, kiệu phu, tiểu thương, ở chỗ này tựa như cá gặp biển lớn, bận không hết việc, làm không hết chuyện, chỉ cần chịu khó, có thể kiếm cơm no áo ấm cả ngày.
Nhưng khi Mặc Tử ngửi thấy được mùi sông nước, lại phát hiện đường xe chạy hai bên không giống như lúc trước.
“Mặc ca.” Sầm Nhị Lang chạy tới, “Có nhận ra là người ít hơn một nửa so với lúc trước hay không?”
“Chỉ sợ là bị ảnh hưởng của chiến tranh giữa Đại Cầu và Ngọc Lăng.” Mặc Tử nhờ đến chuyện chiến tranh ngày ấy nghe được ở Vọng Thu lâu, “Nghe nói Đại Chu và thuỷ quân Nam Đức đóng ở biên giới sông, khí thế hùng hổ. Hơn nữa có được văn điệp thông quan khó khăn hơn lúc trước rất nhiều lần, ngân lượng qua cửa cũng thu tăng lên, những tiểu thương bình thường chưa chắc đã gánh được.” Lúc này, những kẻ có tiền càng có cơ hội phát tài, cái quan trọng là nhìn thời cơ chuẩn xác.
“Đừng nói tiểu thương không chịu nổi, cho dù có chịu được cũng không dám mạo hiểm lúc này. Nay rất nhiều người lo lắng bị liên lụy, cho nên không muốn mạo hiểm qua biên giới.” Sầm Nhị Lang mới từ trên kinh thành trở về, cho nên cũng nắm được chút tin tức, “Khi ta ở trên kinh, xem quan binh bên đường cầm bức vẽ để bắt người, hỏi ra mới biết là truy bắt gian tế Đại Cầu. Nếu thật sự như thế, dã tâm của Đại Cầu đúng là đáng sợ.”
“Đại Cầu, là Lang Quốc (quốc gia lang sói).” Mặc Tử nói.
“Cách nói này rất mới.” Sầm Nhị Lang nghĩ nghĩ, “Người ta đều nói hoàng đế khai quốc của Đại Cầu là người của Mục tộc quanh năm sống trên lưng ngựa, bởi vậy gọi là Man Di, Mã Thát Tử. Đại Cầu không tin Phật giáo Đạo giáo, mà thờ Chim Ưng và Mặt Trăng. Lang Quốc, đúng là lần đầu ta nghe thấy.”
Mặc Tử nghĩ nghĩ, nàng cũng là lần đầu tiên nói ra, hơn nữa không biết vì sao lại nói. Có lẽ là do phần trí nhớ bị mất kia. Nhưng nàng là người Ngọc Lăng, vì sao lại nói chuyện của Đại Cầu? Nàng cũng không cho rằng mình nói sai.
Nghe thấy xa phu phía trước hô một tiếng, xe ngựa ngừng lại.
Không có thời gian nghiên cứu về chuyện của mình, nàng nhảy xuống xe, nhìn cột đá cao lớn trước mặt, trên có khắc hai chữ rõ ràng —— bến thuyền.
Vượt qua cột đá một bước, gió sóng rì rào, đó là hơi thở mà nàng thích nhất.
/139
|