Dương thành, có tiếng là phú giáp thiên hạ (vô cùng giàu có). Cũng giống như Lạc thành, kinh thương để làm giàu. Nhưng thương nhân ở Dương thành và thương nhân ở Lạc thành lại hoàn toàn khác nhau. Người Lạc thành khôn khéo trong hào sảng, coi trọng thực tại. Dương thương khôn khéo trong giảo quyệt, víu vào xa hoa.
Hàng lậu Mặc Tử chở đi, cũng chính là cung cấp cho đám nhà giàu mới nổi ở Dương thành, do ở Đại Chu, thương phẩm mua bán bị khống chế. Nói tóm lại, Đại Chu nghiêng về phía Tây Nam, Nam Đức lại chếch Đông Nam, địa lý khác biệt, tất nhiên phân phối tài nguyên cũng không giống nhau. Giống như bút mực Đại Chu sản xuất tốt nhất, mà tơ lụa của Nam Đức mới là mềm mại nhất; dù cho khoáng sản của Đại Chu phong phú hơn, nhưng kỹ thuật chế tác vũ khí của Nam Đức lại cao hơn.
Mặc Tử và Sầm Nhị phân công nhau đi gặp những khách nhân đã đặt hàng trước, trong ngày hôm đó số hàng hóa đưa đến đã giao nhận xong xuôi, kiếm được một lượng lớn ngân phiếu.
Mọi chuyện thuận lợi, hơn nữa lần này lại không cần nhập hàng về, cho nên ngày thứ hai vô cùng nhàn rỗi.
“Mặc ca, chủ tử sắp xuất giá, chúng ta có thể thu vào một chút hàng, mang trở về để cha ta tìm người mua kiếm lời được không? Dù sao đến được đây cũng không dễ dàng gì.” Sáng sớm, hai người ngồi dùng cơm ở khách điếm mà bọn họ tá túc, Sầm Nhị vừa cắn đậu phộng giòn tan vừa nói.
Cá Xấu nói phải đi ra ngoài mua một số đồ cho huynh đệ, nên không ăn cùng hai người.
“Ý của chủ tử là nếu đã không làm cũng đừng dây dưa để người ta bắt được. Sắp tới nàng là gả vàoVương phủ, mua bán chỉ là chuyện nhỏ, thanh danh mới là chuyện lớn. Hơn nữa, những nghiệp quan lớn nhất (nghiệp quan: quan lại phụ trách thương nghiệp, trong đó có cả chuyện quản lý mua bán hàng lậu) đều ở trên kinh thành, có kẻ nào dám buôn hàng lậu ở đó, không chừng sau này ta cũng cố gắng trở thành một nghiệp quan.” Để cho hình tượng giả trai của mình không bị lộ, khi ăn cơm nói chuyện trong đại đường, Mặc tử cố ý làm ra vẻ thô kệch. Nàng do dự có nên hành động giống như hai nam nhân ở bàn bên cạnh, nhấc chân đặt lên trên băng ghế cho càng thêm thô lỗ hay không.
Sầm Nhị nghe thế, ánh mắt sáng quắc, “Đúng vậy.”
Mặc Tử thấy hắn coi là thật, thầm nghĩ người Lạc thành quả nhiên khát vọng rộng lớn, mặc kệ có thể thực hiện hay không, chỉ cần nghĩ đến là nói. Nghiệp quan, nào có dễ làm như thế? Hơn nữa, nữ nhân làm quan thương, chưa từng có một ai, tuy rằng khai quốc là nữ đế. Nhưng con cháu Võ gia đời sau dường như cố ý gạt đi công tích của Võ Tắc Thiên, đối với nhóm công chúa hậu phi đặt ra rất nhiều quy tắc hạn chế, lo sợ có thêm một Võ Tắc Thiên thứ hai.
“Nghe chuyện gì chưa? Tối hôm qua đệ nhất tham quan chạy thoát rồi.” Một người ngồi ở bàn bên trái phía bàn của Mặc Tử và Sầm Nhị lớn tiếng nói.
Là dân chúng Nam Đức thích gọi người khác bằng ngoại hiệu, hay là xưng hô đệ nhất tham quan này quá vang dội, không có người nhớ rõ tên họ thật của hắn? Mặc Tử nghe lần thứ nhất không có hứng thú, nghe lần thứ hai đã nhớ kỹ, nghe lần thứ ba, được rồi —— không ngại nghe thêm một chút.
“Chạy như thế nào?” Một nam tử khác cùng bàn lên tiếng, “Phải biết rằng, Hoàng Thượng phái một đội cấm vệ trong cung chấp hành mệnh lệnh, người người đều là cao thủ đứng đầu, cũng chỉ để phòng bị có kẻ muốn đến cướp hắn.”
“Con nuôi của tam thúc ta là người trong nha môn, tối hôm qua đến phiên hắn trực đêm. Canh ba, có cấm vệ đến nha môn đánh thức Thứ Sử đại nhân, muốn Thứ Sử đại nhân điều binh phong tỏa cửa thành. Thứ Sử đại nhân có thể không hạ lệnh sao? Sau đó Thứ Sử đại nhân dẫn theo người đến trạm dịch, cừ thật, không biết là kẻ nào làm, cấm vệ quân chết hơn nửa, nhà giam đã không còn người, một sợi tóc cũng chẳng lưu lại. Khâm sai đại nhân áp giải hắn nói, một người người bịt mặt đột nhập vào trạm dịch, bị bọn họ phát hiện, hai bên bắt đầu giao chiến. Vốn kẻ kia chắc chắn thua, ai ngờ, lại thêm bốn người bịt mặt võ nghệ cao cường đến, cấm vệ quân không chịu nổi. Một hồi chiến loạn, người bị cướp đi.” Nam tử mở miệng đầu tiên với tay nắm lấy bình trà, rót thẳng vào trong miệng, sau đó lấy tay áo lau miệng.
“Thảo nào sáng nay ra ngoài, trên đường chỗ nào cũng thấy quan binh. Canh ba đã khóa cửa thành, nhất định là không ra được.” Người còn lại lên tiếng, “Nếu là ta, chắc chắn không thể nào ở lại Nam Đức, nghĩ biện pháp trốn ra khỏi thành, qua sông đến Đại Chu, sẽ không nghĩ đến chuyện trở về.”
“Nào có dễ dàng như vậy.” Nam tử kể chuyện hắc hắc cười hai tiếng, “Không thấy thủy quân vây kín trên sông như vậy sao? Đường thủy còn bị kiểm tra nghiêm ngặt hơn đường bộ, ngay cả người bán hàng rong son phấn bột của nữ nhân cũng bị kiểm tra gắt gao, chỉ sợ là mật thám Đại Cầu truyền tin tức. Một người sống sờ sờ, lại là trọng tội của triều đình, có thể để trốn thoát được bao lâu? Cứ chờ xem, chưa đến mấy ngày nữa sẽ bị bắt trở lại thôi.”
Xem đến đoạn này, có người sẽ muốn hỏi: nếu kiểm tra kỹ càng như vậy, thì đám người Mặc Tử mang theo hàng lậu trà trộn vào thành như thế nào?
Thật ra rất đơn giản. Bởi vì thuyền của Mặc Tử đi qua bãi Kinh Ngư, đến bờ Chưng Hà lĩnh. Chưng Hà lĩnh đã là địa phận trong Nam Đức, có thể vào thẳng cửa Đông của Dương thành. Đối với những thương nhân ra vào trong địa phận, thủ vệ có vẻ rất lơi lỏng, nhét thêm chút bạc, căn bản cũng không cần tra hỏi.
“Một mình hắn đương nhiên không dễ dàng, nhưng không phải còn đám người bịt mặt hay sao. Ngay cả cấm vệ quân cũng không phải đối thủ của bọn họ, đối phương nhất định có lai lịch rất lớn, ta đoán là được hắn mời đến giúp đỡ. Có trọng thưởng tất có người liều mạng, nếu như không thành công có thể bỏ chạy.” Người còn lại vẫn không từ bỏ.
“Bằng không, hai ta đánh cuộc…”
Những lời nói sau của bọn họ không cần thiết phải nghe nữa, Mặc Tử há miệng cắn bánh bao, quay sang nói với Sầm Nhị cũng đang nghe chuyện rất chuyên tâm, “Đệ nhất tham quan này, ngươi cảm thấy có thể trốn đi không?”
Sầm Nhị không biết đang ngơ ngẩn suy nghĩ cái gì, sau đó giữ chặt tay áo Mặc Tử kéo mạnh, thấp giọng nói, “Mặc ca, không tốt, không tốt.”
Mặc Tử cười hắn: “Làm sao, đệ nhất tham quan chẳng lẽ cũng tham tiền của ngươi? Hắn chạy thoát, ngươi lại khẩn trương như vậy.”
“Không phải. Ngươi có nghe thấy không? Hai người vừa nói, sau đó có thêm bốn người bịt mặt. Bốn!” Sầm Nhị vươn bốn ngón tay, vẻ mặt sốt sắng: “Chúng ta mang vào thành, chẳng phải cũng là bốn người?”
Mặc Tử đè xuống bàn tay của Sầm Nhị, liếc mắt nhìn trái phải, xác định không có ai chú ý tới bàn của nàng, ra vẻ thoải mái nhưng giọng nói lại rất nhỏ, “Sầm Nhị, ngươi nghĩ nhiều rồi. Theo như ngươi nói, cái bàn phía sau chúng ta có bốn người, bàn cạnh cửa sổ kia cũng có bốn người, bàn cạnh cầu thang cũng có bốn người, đều có thể là đám người bịt mặt tối hôm qua?”
“Nhưng…” Sầm Nhị muốn nói, đám người Bạch Vũ kia thật sự quá mức thần bí.
“Sầm Nhị, người khác nói gì ngươi tin cái gì, chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi. Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, chi bằng ra ngoài đi dạo, mua cho cha ngươi, đại ca ngươi vài sản phẩm nổi tiếng của Dương thành.” Mặc Tử nghĩ, cho dù đám người Bạch Vũ thực sự có liên quan đến chuyện này, nhưng người là nàng mang vào, nếu như quan phủ truy cứu đến cùng, chẳng phải là đồng mưu hay sao? Cho nên, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, ngoài miệng cũng không được.
Sầm Nhị cứ như vậy bị Mặc Tử cứng rắn phái đi mua “đặc sản”.
Mặc Tử tính tiền, nhớ lại đã đồng ý giúp Lục Cúc, Tiểu Y mua vài món đồ, cho nên đi về phía chợ náo nhiệt nhất trong Dương thành. Hôm qua đám người Bạch Vũ và các nàng vào thành, sau đó mỗi người một ngả, bởi vậy cũng không biết bọn họ ở tại khách điếm nào. Nàng vừa đi dạo vừa nhìn quanh, suy nghĩ nếu ở trên đường gặp được bọn họ, thì cũng coi như làm an lòng được Sầm Nhị cũng như bản thân. Biết đâu, bọn họ “nhập cư trái phép” đến đây, chỉ để mua đồ thêu thì sao?
Mặc Tử tự an ủi bản thân, trải qua sự rèn luyện của chủ nhân như Cầu Tam nương nàng đã sớm quen, cho nên hoàn toàn bỏ những chuyện phiền lòng ra sau gáy, toàn tâm toàn ý đi chọn quà cho đám tỷ muội.
“Đây không phải Mặc ca sao?”
Mặc Tử quay người lại, nhìn người đứng trước một cửa hàng, cười như Di Lặc, bảng hiệu phía trên hắn viết ba cái chữ to ——
Châu Ngọc ký.
Hàng lậu Mặc Tử chở đi, cũng chính là cung cấp cho đám nhà giàu mới nổi ở Dương thành, do ở Đại Chu, thương phẩm mua bán bị khống chế. Nói tóm lại, Đại Chu nghiêng về phía Tây Nam, Nam Đức lại chếch Đông Nam, địa lý khác biệt, tất nhiên phân phối tài nguyên cũng không giống nhau. Giống như bút mực Đại Chu sản xuất tốt nhất, mà tơ lụa của Nam Đức mới là mềm mại nhất; dù cho khoáng sản của Đại Chu phong phú hơn, nhưng kỹ thuật chế tác vũ khí của Nam Đức lại cao hơn.
Mặc Tử và Sầm Nhị phân công nhau đi gặp những khách nhân đã đặt hàng trước, trong ngày hôm đó số hàng hóa đưa đến đã giao nhận xong xuôi, kiếm được một lượng lớn ngân phiếu.
Mọi chuyện thuận lợi, hơn nữa lần này lại không cần nhập hàng về, cho nên ngày thứ hai vô cùng nhàn rỗi.
“Mặc ca, chủ tử sắp xuất giá, chúng ta có thể thu vào một chút hàng, mang trở về để cha ta tìm người mua kiếm lời được không? Dù sao đến được đây cũng không dễ dàng gì.” Sáng sớm, hai người ngồi dùng cơm ở khách điếm mà bọn họ tá túc, Sầm Nhị vừa cắn đậu phộng giòn tan vừa nói.
Cá Xấu nói phải đi ra ngoài mua một số đồ cho huynh đệ, nên không ăn cùng hai người.
“Ý của chủ tử là nếu đã không làm cũng đừng dây dưa để người ta bắt được. Sắp tới nàng là gả vàoVương phủ, mua bán chỉ là chuyện nhỏ, thanh danh mới là chuyện lớn. Hơn nữa, những nghiệp quan lớn nhất (nghiệp quan: quan lại phụ trách thương nghiệp, trong đó có cả chuyện quản lý mua bán hàng lậu) đều ở trên kinh thành, có kẻ nào dám buôn hàng lậu ở đó, không chừng sau này ta cũng cố gắng trở thành một nghiệp quan.” Để cho hình tượng giả trai của mình không bị lộ, khi ăn cơm nói chuyện trong đại đường, Mặc tử cố ý làm ra vẻ thô kệch. Nàng do dự có nên hành động giống như hai nam nhân ở bàn bên cạnh, nhấc chân đặt lên trên băng ghế cho càng thêm thô lỗ hay không.
Sầm Nhị nghe thế, ánh mắt sáng quắc, “Đúng vậy.”
Mặc Tử thấy hắn coi là thật, thầm nghĩ người Lạc thành quả nhiên khát vọng rộng lớn, mặc kệ có thể thực hiện hay không, chỉ cần nghĩ đến là nói. Nghiệp quan, nào có dễ làm như thế? Hơn nữa, nữ nhân làm quan thương, chưa từng có một ai, tuy rằng khai quốc là nữ đế. Nhưng con cháu Võ gia đời sau dường như cố ý gạt đi công tích của Võ Tắc Thiên, đối với nhóm công chúa hậu phi đặt ra rất nhiều quy tắc hạn chế, lo sợ có thêm một Võ Tắc Thiên thứ hai.
“Nghe chuyện gì chưa? Tối hôm qua đệ nhất tham quan chạy thoát rồi.” Một người ngồi ở bàn bên trái phía bàn của Mặc Tử và Sầm Nhị lớn tiếng nói.
Là dân chúng Nam Đức thích gọi người khác bằng ngoại hiệu, hay là xưng hô đệ nhất tham quan này quá vang dội, không có người nhớ rõ tên họ thật của hắn? Mặc Tử nghe lần thứ nhất không có hứng thú, nghe lần thứ hai đã nhớ kỹ, nghe lần thứ ba, được rồi —— không ngại nghe thêm một chút.
“Chạy như thế nào?” Một nam tử khác cùng bàn lên tiếng, “Phải biết rằng, Hoàng Thượng phái một đội cấm vệ trong cung chấp hành mệnh lệnh, người người đều là cao thủ đứng đầu, cũng chỉ để phòng bị có kẻ muốn đến cướp hắn.”
“Con nuôi của tam thúc ta là người trong nha môn, tối hôm qua đến phiên hắn trực đêm. Canh ba, có cấm vệ đến nha môn đánh thức Thứ Sử đại nhân, muốn Thứ Sử đại nhân điều binh phong tỏa cửa thành. Thứ Sử đại nhân có thể không hạ lệnh sao? Sau đó Thứ Sử đại nhân dẫn theo người đến trạm dịch, cừ thật, không biết là kẻ nào làm, cấm vệ quân chết hơn nửa, nhà giam đã không còn người, một sợi tóc cũng chẳng lưu lại. Khâm sai đại nhân áp giải hắn nói, một người người bịt mặt đột nhập vào trạm dịch, bị bọn họ phát hiện, hai bên bắt đầu giao chiến. Vốn kẻ kia chắc chắn thua, ai ngờ, lại thêm bốn người bịt mặt võ nghệ cao cường đến, cấm vệ quân không chịu nổi. Một hồi chiến loạn, người bị cướp đi.” Nam tử mở miệng đầu tiên với tay nắm lấy bình trà, rót thẳng vào trong miệng, sau đó lấy tay áo lau miệng.
“Thảo nào sáng nay ra ngoài, trên đường chỗ nào cũng thấy quan binh. Canh ba đã khóa cửa thành, nhất định là không ra được.” Người còn lại lên tiếng, “Nếu là ta, chắc chắn không thể nào ở lại Nam Đức, nghĩ biện pháp trốn ra khỏi thành, qua sông đến Đại Chu, sẽ không nghĩ đến chuyện trở về.”
“Nào có dễ dàng như vậy.” Nam tử kể chuyện hắc hắc cười hai tiếng, “Không thấy thủy quân vây kín trên sông như vậy sao? Đường thủy còn bị kiểm tra nghiêm ngặt hơn đường bộ, ngay cả người bán hàng rong son phấn bột của nữ nhân cũng bị kiểm tra gắt gao, chỉ sợ là mật thám Đại Cầu truyền tin tức. Một người sống sờ sờ, lại là trọng tội của triều đình, có thể để trốn thoát được bao lâu? Cứ chờ xem, chưa đến mấy ngày nữa sẽ bị bắt trở lại thôi.”
Xem đến đoạn này, có người sẽ muốn hỏi: nếu kiểm tra kỹ càng như vậy, thì đám người Mặc Tử mang theo hàng lậu trà trộn vào thành như thế nào?
Thật ra rất đơn giản. Bởi vì thuyền của Mặc Tử đi qua bãi Kinh Ngư, đến bờ Chưng Hà lĩnh. Chưng Hà lĩnh đã là địa phận trong Nam Đức, có thể vào thẳng cửa Đông của Dương thành. Đối với những thương nhân ra vào trong địa phận, thủ vệ có vẻ rất lơi lỏng, nhét thêm chút bạc, căn bản cũng không cần tra hỏi.
“Một mình hắn đương nhiên không dễ dàng, nhưng không phải còn đám người bịt mặt hay sao. Ngay cả cấm vệ quân cũng không phải đối thủ của bọn họ, đối phương nhất định có lai lịch rất lớn, ta đoán là được hắn mời đến giúp đỡ. Có trọng thưởng tất có người liều mạng, nếu như không thành công có thể bỏ chạy.” Người còn lại vẫn không từ bỏ.
“Bằng không, hai ta đánh cuộc…”
Những lời nói sau của bọn họ không cần thiết phải nghe nữa, Mặc Tử há miệng cắn bánh bao, quay sang nói với Sầm Nhị cũng đang nghe chuyện rất chuyên tâm, “Đệ nhất tham quan này, ngươi cảm thấy có thể trốn đi không?”
Sầm Nhị không biết đang ngơ ngẩn suy nghĩ cái gì, sau đó giữ chặt tay áo Mặc Tử kéo mạnh, thấp giọng nói, “Mặc ca, không tốt, không tốt.”
Mặc Tử cười hắn: “Làm sao, đệ nhất tham quan chẳng lẽ cũng tham tiền của ngươi? Hắn chạy thoát, ngươi lại khẩn trương như vậy.”
“Không phải. Ngươi có nghe thấy không? Hai người vừa nói, sau đó có thêm bốn người bịt mặt. Bốn!” Sầm Nhị vươn bốn ngón tay, vẻ mặt sốt sắng: “Chúng ta mang vào thành, chẳng phải cũng là bốn người?”
Mặc Tử đè xuống bàn tay của Sầm Nhị, liếc mắt nhìn trái phải, xác định không có ai chú ý tới bàn của nàng, ra vẻ thoải mái nhưng giọng nói lại rất nhỏ, “Sầm Nhị, ngươi nghĩ nhiều rồi. Theo như ngươi nói, cái bàn phía sau chúng ta có bốn người, bàn cạnh cửa sổ kia cũng có bốn người, bàn cạnh cầu thang cũng có bốn người, đều có thể là đám người bịt mặt tối hôm qua?”
“Nhưng…” Sầm Nhị muốn nói, đám người Bạch Vũ kia thật sự quá mức thần bí.
“Sầm Nhị, người khác nói gì ngươi tin cái gì, chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi. Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, chi bằng ra ngoài đi dạo, mua cho cha ngươi, đại ca ngươi vài sản phẩm nổi tiếng của Dương thành.” Mặc Tử nghĩ, cho dù đám người Bạch Vũ thực sự có liên quan đến chuyện này, nhưng người là nàng mang vào, nếu như quan phủ truy cứu đến cùng, chẳng phải là đồng mưu hay sao? Cho nên, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, ngoài miệng cũng không được.
Sầm Nhị cứ như vậy bị Mặc Tử cứng rắn phái đi mua “đặc sản”.
Mặc Tử tính tiền, nhớ lại đã đồng ý giúp Lục Cúc, Tiểu Y mua vài món đồ, cho nên đi về phía chợ náo nhiệt nhất trong Dương thành. Hôm qua đám người Bạch Vũ và các nàng vào thành, sau đó mỗi người một ngả, bởi vậy cũng không biết bọn họ ở tại khách điếm nào. Nàng vừa đi dạo vừa nhìn quanh, suy nghĩ nếu ở trên đường gặp được bọn họ, thì cũng coi như làm an lòng được Sầm Nhị cũng như bản thân. Biết đâu, bọn họ “nhập cư trái phép” đến đây, chỉ để mua đồ thêu thì sao?
Mặc Tử tự an ủi bản thân, trải qua sự rèn luyện của chủ nhân như Cầu Tam nương nàng đã sớm quen, cho nên hoàn toàn bỏ những chuyện phiền lòng ra sau gáy, toàn tâm toàn ý đi chọn quà cho đám tỷ muội.
“Đây không phải Mặc ca sao?”
Mặc Tử quay người lại, nhìn người đứng trước một cửa hàng, cười như Di Lặc, bảng hiệu phía trên hắn viết ba cái chữ to ——
Châu Ngọc ký.
/139
|