Chương 27 Phiền toái H
Sở Du Ninh không biết bồ công anh kia rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, nhưng nghe nói tác dụng của thuốc thật sự bá đạo. Không nghĩ tới Lôi Dịch có thể nhịn lâu như vậy... cảm nhận được cơ thể hắn run rẩy càng ngàng càng lợi hại Sở Du Ninh luống cuống "Đội trưởng anh thật sự không có việc gì chứ?"
Lôi Dịch trầm mặc một lát "Không có việc gì " Hắn hiện tại chỉ nghĩ nhanh nhanh đi ra ngoài tìm được Triệu Tiên Tiểm để giải quyết dục vọng trong cơ thể thì tốt.
Nhưng Lôi Dịch nhất định phải thất vọng rồi, thời điểm hắn đi vào đã có sương mù che lại, đi hướng nào chính là vặn vẹo, lúc đi ra trong túi của Sở Du Ninh có một nhánh cây đa, cho nên sương mù mới mất đi tác dụng, đến lúc đi này, tuyến đường sớm đã sai đến tận chân trời rồi
Lúc hai người đi ra khỏi sương mù nhìn cảnh sắc xa lạ trước mặt thì tất cả đều choáng váng. Đương nhiên Lôi Dịch thật khờ, tác dụng của thuốc hơn nữa còn bất thình lình có biến cố khiến cho đại não của hắn trống rỗng. Sở Du Ninh lại giả ngốc, cô đã sớm đoán được kết quả sẽ là bộ dạng này.
"Đây là chỗ nào?" Sở Du Ninh mờ mịt hỏi.
ở Du N
Sở Du
Lôi Dịch đã áp lực không thể nhịn được, mắt hắn đó lên quơ một cái đã bắt được tay Sở Du Ninh, doa cho Sở Du Ninh run run, nháy mắt biến thành một gốc cây cỏ nhỏ.
Nhìn cây cỏ nhỏ run bần bật dưới chân mặt Lôi Dịch trầm trầm "Không cần sợ, nơi này cách cái sơn động lúc em trốn trước kia không xa, trước tiên em đỡ anh qua đó đi."
Đùa vui cái gì vậy? Sở Du Ninh cũng không có biến trở lại, ánh mắt nhìn cô của hắn vừa rồi quá khủng bố.
Lôi Dịch hít vào một hơi thật sâu "Anh xác định là trúng độc, sẽ tạm thời khiến cho dị năng hỗn loạn, yêu cần cần tìm một địa điểm yên tĩnh sắp xếp lại dị năng."
Sở Du Ninh trầm mặc một lạt, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng vào nhân phẩm của đội trưởng biến trở lại hình người "Chúng ta đi nhanh lên thôi "
Đối mặt với ánh mắt Sở Du Ninh ánh lên vẻ tín nhiệm, Lôi Dịch không khỏi hít vào một hơi thật sâu, trong lòng phiền loạn.
Chờ hai người thật vất vả đi vào trong sơn động Sở Du Ninh đỡ hắn ngồi trên mặt đất "Em đi ra bên ngoài canh Anh có việc thì kêu em " Nói xong liền rời đi, lại bị Lôi Dịch ấn lại trên mặt đất.
Sở Du Ninh ngốc chớp mắt một cái, vừa định vận chuyển dị năng biến thành cục đá, đầu bỗng nhiên giống như bị kim đâm phát đau, ngay sau đó dị năng của cô liền mất đi hiệu lực.
Sở Du Ninh đột nhiên trừng lớn hai mắt, cái cảm giác bị chi phối quen thuộc này... tên Lôi Dịch chết tiệt này vậy mà lại là song hệ dị năng lội và tinh thần Lần này khiếp sợ chính là hàng thật giá thật, cô có như thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà Lôi Dịch lại ẩn sâu như vậy
Đột nhiên Lôi Dịch cúi đầu hôn lên môi Sở Du Ninh, vừa kịch liệt thu hoạch nước bọt giữa môi và lưỡi cô vừa dùng sức xoa nắn bộ ngực bình thường của cô để trấn an dị năng đang bùng nổ trong cơ thể, đúng vậy... Lúc này Sở Du
Ninh vẫn là bộ dạng bình thường...
dị năng về cơ bản không chịu nghe sai khiến, cô không muốn chịu nhục muốn cắn lưỡi tự sát, Lôi Dịch lại ở trước một bước bắt được lưỡi của cô kịch liệt cùng môi và lưỡi của cô quấn lấy nhaụ Sở Du Ninh điên rồi ... Tại sao lại như vậy
Chờ đến thời điểm cô không còn giãy giụa Lôi Dịch mới chậm rãi buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, đôi mắt hắn như ánh sao gắt gao nhìn chằm chằm cô, tay lại nhanh chóng đem quần áo của hai người cởi ra không còn một chút nào.
Lôi Dịch bất chấp mọi việc khác, trực tiếp dạng hai chân của cô ra đem cây gậy thịt sưng to đẩy lên, cảm nhận được một giọt nước mắt nóng chảy mang theo uy hiếp kia của Sở Du Ninh từ khóe mắt rơi xuống.
Nhìn thấy giọt nước mắt này Lôi Dịch không khỏi dừng lại một chút, hắn đang làm cái gì Lôi Dịch đột nhiên dừng lại động tác cơ thể không còn lực đè lên cơ thể Sở Du Ninh, đem mặt chốn ở cần cổ của cô hít vào một hơi thật sâu, hắn cực lực áp chế rung động của cơ thể, cũng cực lực bỏ qua cây gây thịt đang ở trước huyệt nhỏ mềm mại ướt át.
Lôi Dịch cũng không sợ làm tình cùng Sở Du Ninh, chỉ là sợ làm xong về sau sẽ mang tới phiền toái, mặc kệ là Triệu Tiểm Tiểm ở bên này, thì vẫn còn Lâm Phong ở bên kia, thậm chí là chính bản thân Sở Du Ninh, từng cái lại từng cái phiền toái nghĩ đến lại khiến cho người ta bực bội.
/527
|