[5] CHỒNG
Bạch Y Y vẫn thường quanh quẩn ở khu vực sinh hoạt, hỏi một vài chuyện đơn giản về cuộc sống. Có lẽ vì cô vẫn luôn sống trong căn nhà đá nên được mọi người coi là đặc biệt, vì thế khi cô đưa ra nghi vấn, không có ai làm khó cô cả.
Cuộc sống của Bạch Y Y có thể coi như an nhàn tự tại, không ai bận tâm cô làm gì, ngược lại cô còn được thỏa mãn những yêu cầu mình đưa ra.
Cô đoán lý do không ai lo lắng cô sẽ chạy trốn là vì chỉ có những nơi này mới hợp để sống, dù rằng cuộc sống khó khăn, nhưng những nơi khác chắc chắn còn tồi tệ hơn nơi này. Vụ nổ lớn một nghìn năm trước chắc chắn không phải chỉ đơn giản như nói chơi, nó gây ra sự tuyệt chủng cho các loài động, thực vật. Nghìn năm sau, nơi đây dần dần xuất hiện sinh vật mới, tất cả đều mang khả năng tấn công cực mạnh.
Mấy hôm nay tâm trạng Cố có vẻ khá tốt, ít nhất hắn không thăm dò cô một cách thất thường rồi thử thăm dò ra thứ khiến cô phải đoạn tuyệt cuộc sống nữa. Theo bản năng, cô cảm thấy hắn coi mình thành thú vui trong cuộc sống. Điều đáng buồn là nếu cô không thể hiện ra khả năng tiêu khiển thì cô cũng chẳng còn giá trị để giữ lại nữa.
Cố ngồi một mình một lúc, có vẻ suy tư điều gì đó, rồi hắn chậm chạp nhìn sang Bạch Y Y ngồi một bên.
Cơ thể Bạch Y Y lập tức cứng đờ.
“Quan sát lâu như thế, rút ra được kết luận gì rồi?”
Bạch Y Y lại một lần nữa thót tim. “Em chỉ giết thời gian thôi, không muốn tìm tòi gì.”
Cố Thanh Dật lắc cổ, ngón tay gõ xuống bàn đá, rõ ràng chẳng gõ ra âm thanh nhưng vẫn khiến Bạch Y Y run bắn.
“Tôi cho em một cơ hội nữa.” Cố Thanh Dật thờ ơ nói, thậm chí không buồn nhìn cô.
“Trồng rau củ rất khó khăn, lương thực cũng không dễ trồng, trồng lúa mỳ sẽ có sản lượng cao hơn lúa gạo.” Bạch Y Y thấy hắn không có phản ứng gì thì chỉ đành cố gắng nói tiếp. “Tuy trồng rất khó, nhưng em thấy mọi người rất hào hứng trồng, cứ tiếp tục như vậy thì sản lượng sẽ rất khả quan. Nguyên liệu tạo ra thuốc dinh dưỡng không ít, vậy tại sao… tại sao thuốc dinh dưỡng không được sử dụng nhiều ở khu sinh hoạt?”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới nhìn cô. “Em tinh tường như thế mà còn có thể bị người khác gài bẫy? Tôi nghi ngờ nhà họ Bạch cố ý đưa em đến đây làm nội ứng rồi đấy.”
Hắn đang ngầm thừa nhận? Hắn cố ý? Là để không cho tất cả mọi người được no đủ và hoàn toàn định cư ở đây, hay là vì có lý do đặc biệt nào?
“Cẩn thận một trăm lần, chín mươi chín lần đã thoát khỏi bẫy của người khác thì cũng khó bảo đảm lần cuối cùng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới trở nên trầm mặc.
Bạch Y Y lại nhìn hắn. “Ngày mai là ngày tàu chở rác đến, anh sẽ đích thân đi à?”
“Không đi.”
“Em muốn đi, có được không?”
“Tùy em.”
Vừa rồi dường như Bạch Y Y thoáng thấy nét cười phức tạp toát ra từ đôi mắt Cố Thanh Dật, nhìn lại lần nữa thì lại chẳng thấy gì. Điều này khiến cô bắt đầu nghi ngờ vừa rồi mình đã nhìn nhầm.
Tối đó, Cố không ở lại căn nhà đá. Thực ra dạo này tình huống đó xảy ra càng ngày càng nhiều, cô nghĩ Cố chắc chắn ở lại chỗ chiếc phi thuyền kia.
Bạch Y Y cũng ra ngoài.
Cô đi về phía một căn nhà khác ở khu sinh hoạt. Căn nhà đó hoàn toàn chẳng thể so bì với nơi mà Cố sống. Có điều ở đây mọi người đều như thế, có nơi để ở đã là tốt rồi, ai còn bận tâm chuyện này.
Bạch Y Y cầm hòn đá gõ vào tường ở trước cửa, vì nếu gõ bằng tay thì dù tay có tàn phế người bên trong cũng chẳng hay biết.
Cửa mở ra.
Khi thấy Bạch Y Y ở cửa, tuy không nhìn ra được sắc mặt Lôi trong bóng tối, song có thể cảm nhận được rõ ràng anh ta rất kinh ngạc. Còn Bạch Y Y thì không ai có thể nhận nhầm được, dưới ánh trăng, ngũ quan của cô lờ mờ, dáng hình tựa lụa mỏng, nhưng phong thái đặc biệt lại càng mê hoặc lòng người, trong không khí cũng phả ra mùi thơm ngọt.
Phụ nữ ở khu sinh hoạt ngoài cô ra thì chẳng ai có mùi thơm ngọt như vậy.
Lôi lập tức nhường đường cho cô vào nhà, nhìn trái ngó phải thấy không có ai thì mới thở phào một hơi, đóng cửa lại.
Lôi thầm thì. “Sao cô đến đây?”
Bạch Y Y rất ngượng nghịu, không ngồi xuống. “Tôi nghe bảo ban ngày lúc các anh đi săn, anh bị thương, tôi coi anh như bạn tốt nên rất lo lắng, bèn đến thăm.”
“Cô mau về đi, nếu Cố…”
Bạch Y Y lắc đầu như trống bỏi. “Cố không có nhà.”
Lôi cũng sững người. “Cố không có nhà á? Thế ngài ấy đi đâu?”
“Không biết. Nhưng độ này anh ấy thường xuyên vắng nhà.” Bạch Y Y ngẫm nghĩ. “Anh ấy không có nhà thì tôi mới dám ra ngoài, cũng vừa hay.”
“Tôi không sao, cô mau về đi, nếu Cố về mà thấy cô không ở nhà thì chắc ngài ấy sẽ tức giận đấy.”
“Không đâu. Mỗi lần Cố đi là cả đêm không về.”
Lôi nheo mắt, Cố cả đêm không ở nhà thì sẽ đi làm gì? Nếu là người khác thì còn có thể trêu ghẹo đi tìm phụ nữ và còn cười đùa đối phương lần này chơi bời kiểu gì. Những người phụ nữ đó cũng thực tế, cho ít đồ thì còn hậm hực, cho nhiều đồ thì mặc bạn giày vò thế nào cũng được.
“Thế cô cũng về sớm đi. Ngộ nhỡ bị ai phát hiện thì không tốt cho cô đâu.”
“Đã là lúc này rồi mà anh còn biết đường lo lắng cho tôi.” Giọng Bạch Y Y chùng xuống. “Tôi đến đưa anh thuốc phục hồi, tôi biết anh bị thương rất nặng.”
“Thuốc phục hồi?” Lôi kinh ngạc lên tiếng rồi hạ thấp giọng. “Cô lấy thứ đó ở đâu ra vậy?”
“Chỗ Cố có mà, tôi thấy nhiều lắm ấy!” Bạch Y Y cười không nao núng.
Thứ này không dễ làm ra giống như thuốc dinh dưỡng, dù là thuốc dinh dưỡng, nếu thật sự muốn tinh luyện ra thì thực ra cũng quá sức với kỹ thuật và nguyên liệu ở khu sinh hoạt. Bản thân cô từng uống thuốc dinh dưỡng ở đây, có mùi vị và có phục hồi thể lực, nhưng vẫn còn kém thuốc dinh dưỡng ở Sao Tinh Thần. Nhưng có thể dùng nguyên liệu ở đây để tạo ra thì Cố đã được coi như một nhân tài rồi.
Thuốc phục hồi lại càng khó, đừng nói là mấy người như Lôi, ngay cả Hành và Vệ cũng giữ lại làm thứ cuối cùng bảo toàn tính mạng, thậm chí Lôi phải đến mua ở Phố Đen.
Nhưng Lôi đã tin.
Lôi đấm mạnh xuống giường đá, vết thương nứt toạc, mùi máu xộc ra.
“Anh… anh sao thế? Có thuốc phục hồi không phải là chuyện tốt sao?” Có vẻ cô luống cuống vì mình đã nói sai.
“Hôm nay tôi suýt chết dưới móng vuốt của dã thú, là Diên nhào tới đỡ đòn trí mạng đó cho tôi, cả lưng anh ấy máu thịt bầy nhầy. Nếu có thuốc phục hồi thì anh ấy sẽ không chết. Chúng tôi ngày ngày bán mạng làm nguyên liệu, ngày ngày quanh quẩn bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, ngay cả thuốc phục hồi cũng không xứng mà có hay sao? Quá nực cười, đúng là quá nực cười.” Lôi thở hồng hộc. “Chúng tôi có tên, có tên có họ, tôi họ Trần, anh ấy họ Lý, chúng tôi không phải số hiệu không tên không họ, chỉ có thể mặc người ta ra lệnh như một công cụ. Chúng tôi có tên…”
Dựa vào đâu mà cái tên của họ cũng bị xóa sổ?
Bạch Y Y như thể giật thót mình vì sợ hãi. “Anh đừng kích động, trước tiên cứ uống thuốc phục hồi rồi nói tiếp, có được không?”
“Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, cô về trước đi!”
“Có phải anh vẫn còn bạn cũng bị thương không? Ngày mai tàu chở rác đến rồi, tôi sẽ đến đó nhặt đồ, nếu tôi có thể nhặt được thuốc phục hồi thì tôi có thể giúp bạn anh chữa lành vết thương.”
Nghe thấy lời đó, lòng Lôi cũng mềm lại. “Cô đừng đi, cô không tranh đoạt thắng những người đó đâu.”
“Anh yên tâm, họ không dám bắt nạt tôi đâu.”
Cô là người phụ nữ được Cố dẫn đi cơ mà.
Bạch Y Y rời khỏi nhà của Lôi, chẳng bao lâu sau, cô trông thấy Lôi rời nhà mình, đi tìm người khác, sau đó tận mấy người cùng tiến vào một căn nhà đá.
Bạch Y Y bĩu miệng, chỉ một lọ thuốc phục hồi thôi mà đã mang tới hiệu quả tốt như thế rồi.
Còn những người đó, cô chẳng áy náy một chút nào.
Không có tên? Thế có là gì, có thể sống chẳng phải là phước lành lớn nhất rồi ư?
Họ có thể đến nơi tồi tàn này chứng tỏ tình hình khi ấy vô cùng nguy hiểm, có khả năng rất cao là sẽ bị người ta truy giết. Trong tình hình đó, họ có thể đến đây đã là một sự may mắn tuyệt đối rồi. Những người đó từ bỏ tên họ, một là vì ở thế giới bên ngoài họ đã là người chết từ lâu, hai là họ cùng tiến cùng lùi với Cố, để trả thù chuyện năm xưa, không lấy lại được mọi thứ họ nên có thì tuyệt đối không khôi phục tên họ.
Không phải cô đoán bừa, mà chỉ là Cố chắc chắn không phải người chủ động bắt người khác từ bỏ cái tên của mình.
Xem ra quả nhiên Cố vẫn có đầu óc. Ăn mặc no đủ ấy à, họ còn chưa hoàn toàn no đủ mà đã nảy sinh tâm địa xấu xa rồi, chỉ có ngày ngày bị cái chết uy hiếp thì mới không ngừng bức mình trở nên mạnh mẽ hơn, sau này mới có thể thực sự tắm máu kẻ thù.
Nhưng liên quan gì chứ, chuyện này chẳng liên quan một chút xíu nào đến cô.
Cô không biết, lọ thuốc phục hồi của cô khiến năm người đàn ông hoàn toàn thổ lộ lòng mình, không ai chịu uống, thế là mỗi người uống một ngụm, tuy hiệu quả chữa lành vết thương không quá cao nhưng vì chuyện đó mà họ lại càng đoàn kết.
Ngày hôm sau, Cố vẫn chưa trở về, Bạch Y Y không bận tâm, cùng người ở khu sinh hoạt ra ngoài.
Ngày hôm nay được mọi người coi là ngày của hy vọng.
Tàu chở rác không biết đến từ hành tinh nào, vậy mà có rất nhiều nhu yếu phẩm nuôi sống người ở hành tinh rác này.
Người ở khu sinh hoạt cũng đến đây không ít, bởi vì dù gì phần lớn món đồ nhặt được đều về tay mình, số ít nếu là đồ cần thiết cho khu sinh hoạt thì mới bị lấy đi. Cho nên thông thường, mọi người thiên về nhặt thức ăn, thứ đó hoàn toàn thuộc về mình, nhưng thức ăn cũng là thứ mọi người tranh đoạt nhau điên cuồng nhất.
Bạch Y Y không đi nhanh bằng họ nên cô xuất phát trước.
Kình đi theo sau Bạch Y Y. Ban đầu Bạch Y Y không cảm thấy gì, nhưng sau khi ra khỏi khu sinh hoạt được một đoạn, Kình đuổi kịp cô. “Đợi lát nữa cô đừng cách xa tôi quá.”
Bạch Y Y nhìn sang đối phương vẻ thắc mắc.
Kình nhíu mày. “Tuy Lôi nói là cô rất đáng thương, chuyện năm xưa cũng không liên quan gì đến cô, nhưng dù sao cô cũng mang họ Bạch, tôi không có thiện cảm gì với cô cả. Nếu không phải vì Lôi mong tôi chiếu cố cô thì tôi cũng chẳng muốn có bất cứ quan hệ gì với cô.”
“Tôi không cần anh nhọc lòng, anh có thể đi làm chuyện của anh, tôi tự đi là được, tôi có thể chăm sóc bản thân.” Cô cúi đầu. “Những người đó sẽ không làm gì tôi đâu.”
Kình nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, thở dài một hơi. “Nhớ đừng cách tôi quá xa là được.”
Bạch Y Y lau nước mắt. “Tôi… tại sao Cố lại nói nhà họ Bạch chúng tôi là kẻ thù của anh ấy chứ? Tôi chẳng biết gì cả, nhà họ Bạch bọn tôi thật sự tồi tệ như thế sao? Bản thân tôi cũng lơ mơ rồi. Tôi chẳng có địa vị gì trong nhà, tôi cố gắng học tập, cố gắng tiến lên, chỉ là muốn được công nhận, nhưng vì tôi chỉ là một đứa con riêng nên dù tôi có thể hiện tốt cỡ nào thì cũng không ai để tâm đến sự tồn tại của tôi. Ngay cả khi tôi bị đẩy xuống biển sao, chị họ tôi cũng sẽ không bị trừng phạt gì, chính bởi bố chị ấy là Bạch Thành Tùng còn bố tôi là Bạch Thành An… Nếu tôi có thể rời khỏi đây thì tốt biết mấy, tôi cũng muốn tự trả thù. Nếu tôi có thể sống sót sau thời khắc khó khăn ấy thì tôi chắc chắn có thể trở về trả thù, tôi muốn sống, tôi muốn rời khỏi đây…”
Dường như cô tự cổ vũ mình, vừa lải nhải vừa lau nước mắt.
Kình nghe vậy thì không biết nghĩ đến điều gì.
Họ đều sống, vậy thì bắt buộc phải rời khỏi đây.
“Đừng nghĩ vớ vẩn, rời khỏi đây rồi cô trả thù kiểu gì?” Kình cười phì, song không còn ghét người phụ nữ này như vừa nãy nữa. Đều là người đáng thương, huống hồ đối phương còn có dáng vẻ liễu yếu đào tơ, rốt cuộc anh ta cũng không đang tâm.
“Tôi tự dựa vào mình đương nhiên không được.” Bạch Y Y chẳng hề cảm thấy lời mình nói có gì sai. “Nhưng tôi sống trong nhà họ Bạch lâu như thế, tôi biết được nhiều chuyện của nhà họ Bạch và biết còn có rất nhiều gia tộc cũng căm hận nhà họ Bạch đến nỗi chỉ tiếc không thể kéo nhà họ Bạch xuống. Nếu tôi kể về chuyện của nhà họ Bạch cho họ, họ chắc chắn sẽ rất vui, chỉ cần bảo những người có khả năng đi trả thù là được.”
“Cô biết chuyện của rất nhiều gia tộc ư?”
“Tuy tôi là con riêng nhưng cũng là người nhà họ Bạch, có thể hưởng thụ rất nhiều tài nguyên.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ. “Đương nhiên, không thể so sánh được với hai người chị của tôi.”
Kình gật đầu.
Họ sẽ lặng lẽ thăm dò, tại sao Cố không về nhà, vẫn luôn ở bên ngoài làm gì, nếu Cố thật sự một mực ở chỗ phi thuyền kia giống như mọi người phỏng đoán thì chẳng phải chứng tỏ phi thuyền đã sắp sửa xong rồi hay sao?
Nếu thật sự là vậy thì tình cảm của họ dành cho Cố chẳng còn lại gì nữa rồi.
Giấu giếm thuốc phục hồi, cũng chẳng hề nói ra chuyện sửa xong phi thuyền, rốt cuộc hắn coi những người như họ là gì?
Nói khó nghe hơn thì là Cố có thù với nhà họ Bạch chứ không phải họ có thù với nhà họ Bạch, là Cố không thể trở về Sao Tinh Thần chứ không phải họ không thể trở về.
Họ có tên có họ, có gia đình có cha mẹ, dựa vào đâu mà rơi vào kết cục này?
Còn Bạch Y Y, bây giờ cô ta quả thực không có tác dụng gì, họ cũng không tin cô ta có thể moi được thông tin gì từ chỗ Cố, nhưng nếu trở về Sao Tinh Thần thì cô ta sẽ có giá trị lớn.
Cô ta có thể đưa họ vào đó, chẳng phải sao?
Hai mươi năm trôi qua rồi, cái chết của những anh em và đồng bào kia đã trở nên mơ hồ rồi, chỉ còn lại bản năng sinh tồn và khát khao rời khỏi nơi khỉ gió này.
Đến gần bãi rác, vậy mà không thối như Bạch Y Y tưởng tượng, một vài thứ hữu dụng đều đã bị lấy đi, những thứ còn lại mới là thứ chẳng thể thể hiện giá trị.
Khi Bạch Y Y đến, nơi đây đã có không ít người. Mọi người đều nhìn lên không trung, chờ mong chiếc tàu rác ghé xuống.
Một lúc sau, người càng đông.
Bạch Y Y cảm thấy trừ một vài người trong khu sinh hoạt thì gần như tất cả người trên hành tinh rác đều đến đây.
Thời gian mau chóng qua đi, mọi người chẳng hề có ý muốn ra về, tất cả đều ngóng nhìn lên bầu trời vẻ chờ đợi.
Một vài người cùng đánh bài vì chờ quá lâu, bây giờ cũng chẳng chơi nữa.
“Giờ là mấy giờ rồi?”
“Hơn mười một giờ rồi.”
“Lúc trước đến giờ này là tới rồi mà nhỉ?”
“Cũng có lần hơn mười hai giờ mới đến, mày sốt ruột cái gì?”
…
Đến một giờ, vẫn chưa thấy tàu chở rác, hai giờ vẫn chưa thấy, ba giờ vẫn chưa thấy, cho đến khi nhập nhoạng, tàu rác vẫn chưa đến.
Bạch Y Y nhìn nét mặt tuyệt vọng của mọi người xung quanh, mỗi người đều có một suy nghĩ, liệu tàu chở rác có đến không?
Nhưng không ai dám nói ra.
“Có lẽ ngày mai, ngày mai sẽ đến thôi.” Có người nói.
…
Bạch Y Y cùng Kình về khu sinh hoạt.
Khuôn mặt cô không có vẻ tuyệt vọng như những người khác. “Tại sao anh cũng nghiêm túc vậy, nền tảng của chúng ta không phải có rau củ và lương thực tự trồng sao, chúng ta có thể tự trồng mà.”
“Hạt giống rau củ và thóc ban đầu đều nhặt từ bãi rác đấy.” Kình nhìn Bạch Y Y, anh ta có dự cảm không lành. Nếu tàu chở rác thật sự không đến nữa thì chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn tới khu sinh hoạt, sản vật càng ngày càng ít, đồ vật cũng càng ngày càng hiếm, chẳng lẽ họ ngồi hít gió trời mà sống chắc?
Bạch Y Y gật đầu.
Về đến khu sinh hoạt, Bạch Y Y và Kình lập tức đi cách xa nhau.
Cô về đến căn nhà đá, hiếm khi Cố đã về, hắn đang ngồi ở chỗ mà hắn cùng Hành và Vệ thường nói chuyện.
Bạch Y Y nhìn hắn.
Hắn mặc cả cây đen, nét mặt bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên, cho dù ngồi đó thì cũng chẳng thể làm giảm được sức uy hiếp của kẻ ở bên trên.
“Hôm nay tàu rác không đến.” Bạch Y Y khẽ nói.
“Ừ.”
Bạch Y Y đứng yên. “Hình như anh không bất ngờ.”
“Có người về trước em rồi.” Người ta đương nhiên báo cho hắn hay chuyện này.
Cố Thanh Dật ngước mắt nhìn cô. Sắc đêm dần phủ xuống, theo lý mà nói hắn hẳn là không nhìn rõ nét mặt cô lúc này mới phải, nhưng hắn lại có thể bù đắp cho sự khuyết thiếu tầm nhìn bằng sự hiểu biết và phỏng đoán. “Em đang nghi ngờ gì?”
Bạch Y Y lắc đầu. “Em nghe bảo hạt giống thóc và hạt giống nông sản trong cứ địa đều nhặt về từ bãi rác.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng trong khoảng thời gian này, em không thấy những thứ đó ở bãi rác.”
“Em không may mắn.”
Bạch Y Y đi qua, ngồi xuống bên cạnh Cố. “Mỗi hành tinh có một chức năng riêng nên sản vật cũng khác nhau. Như Sao Tinh Thần thì tất cả vật tư gần như đều do hành tinh khác cung cấp, bởi thế trong rác thải của nó sẽ có các vật phẩm khác nhau, thậm chí là rượu và thức ăn cao cấp, song chắc chắn sẽ không xuất hiện hạt giống và rau củ tệ có mùi vị không ngon. Các nông sản trồng ở cứ địa có giá trị dinh dưỡng cao, song rất nguyên sơ, giống như đặc sản ở Sao Thủy Lam hơn, hoàn toàn ở dạng nguyên sinh không qua bất kỳ khâu xử lý thêm nào. Mọi người trong khu sinh hoạt gần như đều dùng máy chiếu sáng, loại máy chiếu sáng này do công ty DSG sản xuất. Hãng này nổi tiếng là vì họ tiêu hủy tất cả sản phẩm không đạt chất lượng để bảo đảm chất lượng tuyệt đối của sản phẩm. Phương pháp tiêu hủy của họ hiện giờ đơn giản và thô sơ, đó là ném vào nhà máy xử lý rác nên lược bớt được chi phí lớn để tiêu hủy… Nhà máy sản xuất của công ty này nằm ở Sao Ân Đa …”
Cố Thanh Dật đổi tư thế ngồi. “Điều đó chứng tỏ gì?”
“Tàu rác thường sẽ đi từ hành tinh có sự sống đến hành tinh rác, tuyến đường thường sẽ không thay đổi, trừ phi có tình huống đặc biệt.”
Cố ngẫm nghĩ. “Em đang muốn nói với tôi rằng hành trình của tàu chở rác ở đây đã thay đổi mấy lần? Chuyện này tôi cũng từng nghĩ rồi. Có lẽ vì ở đây quá xa, họ muốn lấy đây là hành tinh vứt rác cố định nhưng vì quá xa, nguồn năng lượng tiêu hao quá nhiều, nên họ không muốn tiếp tục coi đây là hành tinh vứt rác nữa, còn bàn bạc với hành tinh khác chuyện sử dụng chung hành tinh rác.”
Bạch Y Y trầm mặc. “Chắc là vậy!”
“Nếu không em nghĩ là gì?”
Bạch Y Y cảm nhận được dường như hắn thoáng cười.
Đúng lúc này, hắn bật máy chiếu sáng lên, đúng là máy chiếu sáng của hãng DSG mà Bạch Y Y nói.
Khoảnh khắc đèn sáng, cả căn nhà đá đều được bao phủ bởi ánh đèn trắng. Bạch Y Y chưa thích ứng được phải chớp chớp mắt, phát hiện hắn đang nhìn cô vẻ bông đùa.
Đôi mắt ấy, rõ ràng nhìn cô, nhưng dường như lại không nhìn cô.
Suy nghĩ này khiến cô biết đây là người đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ như con thiêu thân lao vào lửa.
Bạch Y Y vươn tay ra, khẽ vỗ lên tay hắn.
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới thu mắt về, nhìn vào tay mình.
“Cố, em là người phụ nữ của anh.” Cô khẽ nói, đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, ngồi vào trong lòng hắn. “Chúng ta còn có chung kẻ thù.”
“Em đang ám chỉ người cha sinh ra em nuôi dưỡng em?”
Khuôn mặt Bạch Y Y không thay đổi cảm xúc. “Thời cổ chẳng phải có câu ‘Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng’ sao? Vậy thì bây giờ em nên nghe theo anh từ đầu đến cuối, anh làm thế nào, em đều sẽ theo anh.”
“Chồng?” Cố Thanh Dật vòng tay qua cổ cô. “Em nói lại lần nữa xem?”
Hắn khẽ nheo mắt lại.
“Em chỉ bày tỏ là bất cứ lúc nào em cũng sẽ lấy anh làm trọng, tuyệt đối nghe theo sự bố trí của anh, mong anh đừng bỏ rơi em.”
Cố Thanh Dật nhìn cô một lúc lâu, nhíu mày, ánh mắt đó như thể muốn hoàn toàn mổ xẻ cô rồi phân tích cấu tạo bên trong.
Bạch Y Y vẫn thường quanh quẩn ở khu vực sinh hoạt, hỏi một vài chuyện đơn giản về cuộc sống. Có lẽ vì cô vẫn luôn sống trong căn nhà đá nên được mọi người coi là đặc biệt, vì thế khi cô đưa ra nghi vấn, không có ai làm khó cô cả.
Cuộc sống của Bạch Y Y có thể coi như an nhàn tự tại, không ai bận tâm cô làm gì, ngược lại cô còn được thỏa mãn những yêu cầu mình đưa ra.
Cô đoán lý do không ai lo lắng cô sẽ chạy trốn là vì chỉ có những nơi này mới hợp để sống, dù rằng cuộc sống khó khăn, nhưng những nơi khác chắc chắn còn tồi tệ hơn nơi này. Vụ nổ lớn một nghìn năm trước chắc chắn không phải chỉ đơn giản như nói chơi, nó gây ra sự tuyệt chủng cho các loài động, thực vật. Nghìn năm sau, nơi đây dần dần xuất hiện sinh vật mới, tất cả đều mang khả năng tấn công cực mạnh.
Mấy hôm nay tâm trạng Cố có vẻ khá tốt, ít nhất hắn không thăm dò cô một cách thất thường rồi thử thăm dò ra thứ khiến cô phải đoạn tuyệt cuộc sống nữa. Theo bản năng, cô cảm thấy hắn coi mình thành thú vui trong cuộc sống. Điều đáng buồn là nếu cô không thể hiện ra khả năng tiêu khiển thì cô cũng chẳng còn giá trị để giữ lại nữa.
Cố ngồi một mình một lúc, có vẻ suy tư điều gì đó, rồi hắn chậm chạp nhìn sang Bạch Y Y ngồi một bên.
Cơ thể Bạch Y Y lập tức cứng đờ.
“Quan sát lâu như thế, rút ra được kết luận gì rồi?”
Bạch Y Y lại một lần nữa thót tim. “Em chỉ giết thời gian thôi, không muốn tìm tòi gì.”
Cố Thanh Dật lắc cổ, ngón tay gõ xuống bàn đá, rõ ràng chẳng gõ ra âm thanh nhưng vẫn khiến Bạch Y Y run bắn.
“Tôi cho em một cơ hội nữa.” Cố Thanh Dật thờ ơ nói, thậm chí không buồn nhìn cô.
“Trồng rau củ rất khó khăn, lương thực cũng không dễ trồng, trồng lúa mỳ sẽ có sản lượng cao hơn lúa gạo.” Bạch Y Y thấy hắn không có phản ứng gì thì chỉ đành cố gắng nói tiếp. “Tuy trồng rất khó, nhưng em thấy mọi người rất hào hứng trồng, cứ tiếp tục như vậy thì sản lượng sẽ rất khả quan. Nguyên liệu tạo ra thuốc dinh dưỡng không ít, vậy tại sao… tại sao thuốc dinh dưỡng không được sử dụng nhiều ở khu sinh hoạt?”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới nhìn cô. “Em tinh tường như thế mà còn có thể bị người khác gài bẫy? Tôi nghi ngờ nhà họ Bạch cố ý đưa em đến đây làm nội ứng rồi đấy.”
Hắn đang ngầm thừa nhận? Hắn cố ý? Là để không cho tất cả mọi người được no đủ và hoàn toàn định cư ở đây, hay là vì có lý do đặc biệt nào?
“Cẩn thận một trăm lần, chín mươi chín lần đã thoát khỏi bẫy của người khác thì cũng khó bảo đảm lần cuối cùng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới trở nên trầm mặc.
Bạch Y Y lại nhìn hắn. “Ngày mai là ngày tàu chở rác đến, anh sẽ đích thân đi à?”
“Không đi.”
“Em muốn đi, có được không?”
“Tùy em.”
Vừa rồi dường như Bạch Y Y thoáng thấy nét cười phức tạp toát ra từ đôi mắt Cố Thanh Dật, nhìn lại lần nữa thì lại chẳng thấy gì. Điều này khiến cô bắt đầu nghi ngờ vừa rồi mình đã nhìn nhầm.
Tối đó, Cố không ở lại căn nhà đá. Thực ra dạo này tình huống đó xảy ra càng ngày càng nhiều, cô nghĩ Cố chắc chắn ở lại chỗ chiếc phi thuyền kia.
Bạch Y Y cũng ra ngoài.
Cô đi về phía một căn nhà khác ở khu sinh hoạt. Căn nhà đó hoàn toàn chẳng thể so bì với nơi mà Cố sống. Có điều ở đây mọi người đều như thế, có nơi để ở đã là tốt rồi, ai còn bận tâm chuyện này.
Bạch Y Y cầm hòn đá gõ vào tường ở trước cửa, vì nếu gõ bằng tay thì dù tay có tàn phế người bên trong cũng chẳng hay biết.
Cửa mở ra.
Khi thấy Bạch Y Y ở cửa, tuy không nhìn ra được sắc mặt Lôi trong bóng tối, song có thể cảm nhận được rõ ràng anh ta rất kinh ngạc. Còn Bạch Y Y thì không ai có thể nhận nhầm được, dưới ánh trăng, ngũ quan của cô lờ mờ, dáng hình tựa lụa mỏng, nhưng phong thái đặc biệt lại càng mê hoặc lòng người, trong không khí cũng phả ra mùi thơm ngọt.
Phụ nữ ở khu sinh hoạt ngoài cô ra thì chẳng ai có mùi thơm ngọt như vậy.
Lôi lập tức nhường đường cho cô vào nhà, nhìn trái ngó phải thấy không có ai thì mới thở phào một hơi, đóng cửa lại.
Lôi thầm thì. “Sao cô đến đây?”
Bạch Y Y rất ngượng nghịu, không ngồi xuống. “Tôi nghe bảo ban ngày lúc các anh đi săn, anh bị thương, tôi coi anh như bạn tốt nên rất lo lắng, bèn đến thăm.”
“Cô mau về đi, nếu Cố…”
Bạch Y Y lắc đầu như trống bỏi. “Cố không có nhà.”
Lôi cũng sững người. “Cố không có nhà á? Thế ngài ấy đi đâu?”
“Không biết. Nhưng độ này anh ấy thường xuyên vắng nhà.” Bạch Y Y ngẫm nghĩ. “Anh ấy không có nhà thì tôi mới dám ra ngoài, cũng vừa hay.”
“Tôi không sao, cô mau về đi, nếu Cố về mà thấy cô không ở nhà thì chắc ngài ấy sẽ tức giận đấy.”
“Không đâu. Mỗi lần Cố đi là cả đêm không về.”
Lôi nheo mắt, Cố cả đêm không ở nhà thì sẽ đi làm gì? Nếu là người khác thì còn có thể trêu ghẹo đi tìm phụ nữ và còn cười đùa đối phương lần này chơi bời kiểu gì. Những người phụ nữ đó cũng thực tế, cho ít đồ thì còn hậm hực, cho nhiều đồ thì mặc bạn giày vò thế nào cũng được.
“Thế cô cũng về sớm đi. Ngộ nhỡ bị ai phát hiện thì không tốt cho cô đâu.”
“Đã là lúc này rồi mà anh còn biết đường lo lắng cho tôi.” Giọng Bạch Y Y chùng xuống. “Tôi đến đưa anh thuốc phục hồi, tôi biết anh bị thương rất nặng.”
“Thuốc phục hồi?” Lôi kinh ngạc lên tiếng rồi hạ thấp giọng. “Cô lấy thứ đó ở đâu ra vậy?”
“Chỗ Cố có mà, tôi thấy nhiều lắm ấy!” Bạch Y Y cười không nao núng.
Thứ này không dễ làm ra giống như thuốc dinh dưỡng, dù là thuốc dinh dưỡng, nếu thật sự muốn tinh luyện ra thì thực ra cũng quá sức với kỹ thuật và nguyên liệu ở khu sinh hoạt. Bản thân cô từng uống thuốc dinh dưỡng ở đây, có mùi vị và có phục hồi thể lực, nhưng vẫn còn kém thuốc dinh dưỡng ở Sao Tinh Thần. Nhưng có thể dùng nguyên liệu ở đây để tạo ra thì Cố đã được coi như một nhân tài rồi.
Thuốc phục hồi lại càng khó, đừng nói là mấy người như Lôi, ngay cả Hành và Vệ cũng giữ lại làm thứ cuối cùng bảo toàn tính mạng, thậm chí Lôi phải đến mua ở Phố Đen.
Nhưng Lôi đã tin.
Lôi đấm mạnh xuống giường đá, vết thương nứt toạc, mùi máu xộc ra.
“Anh… anh sao thế? Có thuốc phục hồi không phải là chuyện tốt sao?” Có vẻ cô luống cuống vì mình đã nói sai.
“Hôm nay tôi suýt chết dưới móng vuốt của dã thú, là Diên nhào tới đỡ đòn trí mạng đó cho tôi, cả lưng anh ấy máu thịt bầy nhầy. Nếu có thuốc phục hồi thì anh ấy sẽ không chết. Chúng tôi ngày ngày bán mạng làm nguyên liệu, ngày ngày quanh quẩn bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, ngay cả thuốc phục hồi cũng không xứng mà có hay sao? Quá nực cười, đúng là quá nực cười.” Lôi thở hồng hộc. “Chúng tôi có tên, có tên có họ, tôi họ Trần, anh ấy họ Lý, chúng tôi không phải số hiệu không tên không họ, chỉ có thể mặc người ta ra lệnh như một công cụ. Chúng tôi có tên…”
Dựa vào đâu mà cái tên của họ cũng bị xóa sổ?
Bạch Y Y như thể giật thót mình vì sợ hãi. “Anh đừng kích động, trước tiên cứ uống thuốc phục hồi rồi nói tiếp, có được không?”
“Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, cô về trước đi!”
“Có phải anh vẫn còn bạn cũng bị thương không? Ngày mai tàu chở rác đến rồi, tôi sẽ đến đó nhặt đồ, nếu tôi có thể nhặt được thuốc phục hồi thì tôi có thể giúp bạn anh chữa lành vết thương.”
Nghe thấy lời đó, lòng Lôi cũng mềm lại. “Cô đừng đi, cô không tranh đoạt thắng những người đó đâu.”
“Anh yên tâm, họ không dám bắt nạt tôi đâu.”
Cô là người phụ nữ được Cố dẫn đi cơ mà.
Bạch Y Y rời khỏi nhà của Lôi, chẳng bao lâu sau, cô trông thấy Lôi rời nhà mình, đi tìm người khác, sau đó tận mấy người cùng tiến vào một căn nhà đá.
Bạch Y Y bĩu miệng, chỉ một lọ thuốc phục hồi thôi mà đã mang tới hiệu quả tốt như thế rồi.
Còn những người đó, cô chẳng áy náy một chút nào.
Không có tên? Thế có là gì, có thể sống chẳng phải là phước lành lớn nhất rồi ư?
Họ có thể đến nơi tồi tàn này chứng tỏ tình hình khi ấy vô cùng nguy hiểm, có khả năng rất cao là sẽ bị người ta truy giết. Trong tình hình đó, họ có thể đến đây đã là một sự may mắn tuyệt đối rồi. Những người đó từ bỏ tên họ, một là vì ở thế giới bên ngoài họ đã là người chết từ lâu, hai là họ cùng tiến cùng lùi với Cố, để trả thù chuyện năm xưa, không lấy lại được mọi thứ họ nên có thì tuyệt đối không khôi phục tên họ.
Không phải cô đoán bừa, mà chỉ là Cố chắc chắn không phải người chủ động bắt người khác từ bỏ cái tên của mình.
Xem ra quả nhiên Cố vẫn có đầu óc. Ăn mặc no đủ ấy à, họ còn chưa hoàn toàn no đủ mà đã nảy sinh tâm địa xấu xa rồi, chỉ có ngày ngày bị cái chết uy hiếp thì mới không ngừng bức mình trở nên mạnh mẽ hơn, sau này mới có thể thực sự tắm máu kẻ thù.
Nhưng liên quan gì chứ, chuyện này chẳng liên quan một chút xíu nào đến cô.
Cô không biết, lọ thuốc phục hồi của cô khiến năm người đàn ông hoàn toàn thổ lộ lòng mình, không ai chịu uống, thế là mỗi người uống một ngụm, tuy hiệu quả chữa lành vết thương không quá cao nhưng vì chuyện đó mà họ lại càng đoàn kết.
Ngày hôm sau, Cố vẫn chưa trở về, Bạch Y Y không bận tâm, cùng người ở khu sinh hoạt ra ngoài.
Ngày hôm nay được mọi người coi là ngày của hy vọng.
Tàu chở rác không biết đến từ hành tinh nào, vậy mà có rất nhiều nhu yếu phẩm nuôi sống người ở hành tinh rác này.
Người ở khu sinh hoạt cũng đến đây không ít, bởi vì dù gì phần lớn món đồ nhặt được đều về tay mình, số ít nếu là đồ cần thiết cho khu sinh hoạt thì mới bị lấy đi. Cho nên thông thường, mọi người thiên về nhặt thức ăn, thứ đó hoàn toàn thuộc về mình, nhưng thức ăn cũng là thứ mọi người tranh đoạt nhau điên cuồng nhất.
Bạch Y Y không đi nhanh bằng họ nên cô xuất phát trước.
Kình đi theo sau Bạch Y Y. Ban đầu Bạch Y Y không cảm thấy gì, nhưng sau khi ra khỏi khu sinh hoạt được một đoạn, Kình đuổi kịp cô. “Đợi lát nữa cô đừng cách xa tôi quá.”
Bạch Y Y nhìn sang đối phương vẻ thắc mắc.
Kình nhíu mày. “Tuy Lôi nói là cô rất đáng thương, chuyện năm xưa cũng không liên quan gì đến cô, nhưng dù sao cô cũng mang họ Bạch, tôi không có thiện cảm gì với cô cả. Nếu không phải vì Lôi mong tôi chiếu cố cô thì tôi cũng chẳng muốn có bất cứ quan hệ gì với cô.”
“Tôi không cần anh nhọc lòng, anh có thể đi làm chuyện của anh, tôi tự đi là được, tôi có thể chăm sóc bản thân.” Cô cúi đầu. “Những người đó sẽ không làm gì tôi đâu.”
Kình nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, thở dài một hơi. “Nhớ đừng cách tôi quá xa là được.”
Bạch Y Y lau nước mắt. “Tôi… tại sao Cố lại nói nhà họ Bạch chúng tôi là kẻ thù của anh ấy chứ? Tôi chẳng biết gì cả, nhà họ Bạch bọn tôi thật sự tồi tệ như thế sao? Bản thân tôi cũng lơ mơ rồi. Tôi chẳng có địa vị gì trong nhà, tôi cố gắng học tập, cố gắng tiến lên, chỉ là muốn được công nhận, nhưng vì tôi chỉ là một đứa con riêng nên dù tôi có thể hiện tốt cỡ nào thì cũng không ai để tâm đến sự tồn tại của tôi. Ngay cả khi tôi bị đẩy xuống biển sao, chị họ tôi cũng sẽ không bị trừng phạt gì, chính bởi bố chị ấy là Bạch Thành Tùng còn bố tôi là Bạch Thành An… Nếu tôi có thể rời khỏi đây thì tốt biết mấy, tôi cũng muốn tự trả thù. Nếu tôi có thể sống sót sau thời khắc khó khăn ấy thì tôi chắc chắn có thể trở về trả thù, tôi muốn sống, tôi muốn rời khỏi đây…”
Dường như cô tự cổ vũ mình, vừa lải nhải vừa lau nước mắt.
Kình nghe vậy thì không biết nghĩ đến điều gì.
Họ đều sống, vậy thì bắt buộc phải rời khỏi đây.
“Đừng nghĩ vớ vẩn, rời khỏi đây rồi cô trả thù kiểu gì?” Kình cười phì, song không còn ghét người phụ nữ này như vừa nãy nữa. Đều là người đáng thương, huống hồ đối phương còn có dáng vẻ liễu yếu đào tơ, rốt cuộc anh ta cũng không đang tâm.
“Tôi tự dựa vào mình đương nhiên không được.” Bạch Y Y chẳng hề cảm thấy lời mình nói có gì sai. “Nhưng tôi sống trong nhà họ Bạch lâu như thế, tôi biết được nhiều chuyện của nhà họ Bạch và biết còn có rất nhiều gia tộc cũng căm hận nhà họ Bạch đến nỗi chỉ tiếc không thể kéo nhà họ Bạch xuống. Nếu tôi kể về chuyện của nhà họ Bạch cho họ, họ chắc chắn sẽ rất vui, chỉ cần bảo những người có khả năng đi trả thù là được.”
“Cô biết chuyện của rất nhiều gia tộc ư?”
“Tuy tôi là con riêng nhưng cũng là người nhà họ Bạch, có thể hưởng thụ rất nhiều tài nguyên.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ. “Đương nhiên, không thể so sánh được với hai người chị của tôi.”
Kình gật đầu.
Họ sẽ lặng lẽ thăm dò, tại sao Cố không về nhà, vẫn luôn ở bên ngoài làm gì, nếu Cố thật sự một mực ở chỗ phi thuyền kia giống như mọi người phỏng đoán thì chẳng phải chứng tỏ phi thuyền đã sắp sửa xong rồi hay sao?
Nếu thật sự là vậy thì tình cảm của họ dành cho Cố chẳng còn lại gì nữa rồi.
Giấu giếm thuốc phục hồi, cũng chẳng hề nói ra chuyện sửa xong phi thuyền, rốt cuộc hắn coi những người như họ là gì?
Nói khó nghe hơn thì là Cố có thù với nhà họ Bạch chứ không phải họ có thù với nhà họ Bạch, là Cố không thể trở về Sao Tinh Thần chứ không phải họ không thể trở về.
Họ có tên có họ, có gia đình có cha mẹ, dựa vào đâu mà rơi vào kết cục này?
Còn Bạch Y Y, bây giờ cô ta quả thực không có tác dụng gì, họ cũng không tin cô ta có thể moi được thông tin gì từ chỗ Cố, nhưng nếu trở về Sao Tinh Thần thì cô ta sẽ có giá trị lớn.
Cô ta có thể đưa họ vào đó, chẳng phải sao?
Hai mươi năm trôi qua rồi, cái chết của những anh em và đồng bào kia đã trở nên mơ hồ rồi, chỉ còn lại bản năng sinh tồn và khát khao rời khỏi nơi khỉ gió này.
Đến gần bãi rác, vậy mà không thối như Bạch Y Y tưởng tượng, một vài thứ hữu dụng đều đã bị lấy đi, những thứ còn lại mới là thứ chẳng thể thể hiện giá trị.
Khi Bạch Y Y đến, nơi đây đã có không ít người. Mọi người đều nhìn lên không trung, chờ mong chiếc tàu rác ghé xuống.
Một lúc sau, người càng đông.
Bạch Y Y cảm thấy trừ một vài người trong khu sinh hoạt thì gần như tất cả người trên hành tinh rác đều đến đây.
Thời gian mau chóng qua đi, mọi người chẳng hề có ý muốn ra về, tất cả đều ngóng nhìn lên bầu trời vẻ chờ đợi.
Một vài người cùng đánh bài vì chờ quá lâu, bây giờ cũng chẳng chơi nữa.
“Giờ là mấy giờ rồi?”
“Hơn mười một giờ rồi.”
“Lúc trước đến giờ này là tới rồi mà nhỉ?”
“Cũng có lần hơn mười hai giờ mới đến, mày sốt ruột cái gì?”
…
Đến một giờ, vẫn chưa thấy tàu chở rác, hai giờ vẫn chưa thấy, ba giờ vẫn chưa thấy, cho đến khi nhập nhoạng, tàu rác vẫn chưa đến.
Bạch Y Y nhìn nét mặt tuyệt vọng của mọi người xung quanh, mỗi người đều có một suy nghĩ, liệu tàu chở rác có đến không?
Nhưng không ai dám nói ra.
“Có lẽ ngày mai, ngày mai sẽ đến thôi.” Có người nói.
…
Bạch Y Y cùng Kình về khu sinh hoạt.
Khuôn mặt cô không có vẻ tuyệt vọng như những người khác. “Tại sao anh cũng nghiêm túc vậy, nền tảng của chúng ta không phải có rau củ và lương thực tự trồng sao, chúng ta có thể tự trồng mà.”
“Hạt giống rau củ và thóc ban đầu đều nhặt từ bãi rác đấy.” Kình nhìn Bạch Y Y, anh ta có dự cảm không lành. Nếu tàu chở rác thật sự không đến nữa thì chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn tới khu sinh hoạt, sản vật càng ngày càng ít, đồ vật cũng càng ngày càng hiếm, chẳng lẽ họ ngồi hít gió trời mà sống chắc?
Bạch Y Y gật đầu.
Về đến khu sinh hoạt, Bạch Y Y và Kình lập tức đi cách xa nhau.
Cô về đến căn nhà đá, hiếm khi Cố đã về, hắn đang ngồi ở chỗ mà hắn cùng Hành và Vệ thường nói chuyện.
Bạch Y Y nhìn hắn.
Hắn mặc cả cây đen, nét mặt bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên, cho dù ngồi đó thì cũng chẳng thể làm giảm được sức uy hiếp của kẻ ở bên trên.
“Hôm nay tàu rác không đến.” Bạch Y Y khẽ nói.
“Ừ.”
Bạch Y Y đứng yên. “Hình như anh không bất ngờ.”
“Có người về trước em rồi.” Người ta đương nhiên báo cho hắn hay chuyện này.
Cố Thanh Dật ngước mắt nhìn cô. Sắc đêm dần phủ xuống, theo lý mà nói hắn hẳn là không nhìn rõ nét mặt cô lúc này mới phải, nhưng hắn lại có thể bù đắp cho sự khuyết thiếu tầm nhìn bằng sự hiểu biết và phỏng đoán. “Em đang nghi ngờ gì?”
Bạch Y Y lắc đầu. “Em nghe bảo hạt giống thóc và hạt giống nông sản trong cứ địa đều nhặt về từ bãi rác.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng trong khoảng thời gian này, em không thấy những thứ đó ở bãi rác.”
“Em không may mắn.”
Bạch Y Y đi qua, ngồi xuống bên cạnh Cố. “Mỗi hành tinh có một chức năng riêng nên sản vật cũng khác nhau. Như Sao Tinh Thần thì tất cả vật tư gần như đều do hành tinh khác cung cấp, bởi thế trong rác thải của nó sẽ có các vật phẩm khác nhau, thậm chí là rượu và thức ăn cao cấp, song chắc chắn sẽ không xuất hiện hạt giống và rau củ tệ có mùi vị không ngon. Các nông sản trồng ở cứ địa có giá trị dinh dưỡng cao, song rất nguyên sơ, giống như đặc sản ở Sao Thủy Lam hơn, hoàn toàn ở dạng nguyên sinh không qua bất kỳ khâu xử lý thêm nào. Mọi người trong khu sinh hoạt gần như đều dùng máy chiếu sáng, loại máy chiếu sáng này do công ty DSG sản xuất. Hãng này nổi tiếng là vì họ tiêu hủy tất cả sản phẩm không đạt chất lượng để bảo đảm chất lượng tuyệt đối của sản phẩm. Phương pháp tiêu hủy của họ hiện giờ đơn giản và thô sơ, đó là ném vào nhà máy xử lý rác nên lược bớt được chi phí lớn để tiêu hủy… Nhà máy sản xuất của công ty này nằm ở Sao Ân Đa …”
Cố Thanh Dật đổi tư thế ngồi. “Điều đó chứng tỏ gì?”
“Tàu rác thường sẽ đi từ hành tinh có sự sống đến hành tinh rác, tuyến đường thường sẽ không thay đổi, trừ phi có tình huống đặc biệt.”
Cố ngẫm nghĩ. “Em đang muốn nói với tôi rằng hành trình của tàu chở rác ở đây đã thay đổi mấy lần? Chuyện này tôi cũng từng nghĩ rồi. Có lẽ vì ở đây quá xa, họ muốn lấy đây là hành tinh vứt rác cố định nhưng vì quá xa, nguồn năng lượng tiêu hao quá nhiều, nên họ không muốn tiếp tục coi đây là hành tinh vứt rác nữa, còn bàn bạc với hành tinh khác chuyện sử dụng chung hành tinh rác.”
Bạch Y Y trầm mặc. “Chắc là vậy!”
“Nếu không em nghĩ là gì?”
Bạch Y Y cảm nhận được dường như hắn thoáng cười.
Đúng lúc này, hắn bật máy chiếu sáng lên, đúng là máy chiếu sáng của hãng DSG mà Bạch Y Y nói.
Khoảnh khắc đèn sáng, cả căn nhà đá đều được bao phủ bởi ánh đèn trắng. Bạch Y Y chưa thích ứng được phải chớp chớp mắt, phát hiện hắn đang nhìn cô vẻ bông đùa.
Đôi mắt ấy, rõ ràng nhìn cô, nhưng dường như lại không nhìn cô.
Suy nghĩ này khiến cô biết đây là người đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ như con thiêu thân lao vào lửa.
Bạch Y Y vươn tay ra, khẽ vỗ lên tay hắn.
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới thu mắt về, nhìn vào tay mình.
“Cố, em là người phụ nữ của anh.” Cô khẽ nói, đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, ngồi vào trong lòng hắn. “Chúng ta còn có chung kẻ thù.”
“Em đang ám chỉ người cha sinh ra em nuôi dưỡng em?”
Khuôn mặt Bạch Y Y không thay đổi cảm xúc. “Thời cổ chẳng phải có câu ‘Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng’ sao? Vậy thì bây giờ em nên nghe theo anh từ đầu đến cuối, anh làm thế nào, em đều sẽ theo anh.”
“Chồng?” Cố Thanh Dật vòng tay qua cổ cô. “Em nói lại lần nữa xem?”
Hắn khẽ nheo mắt lại.
“Em chỉ bày tỏ là bất cứ lúc nào em cũng sẽ lấy anh làm trọng, tuyệt đối nghe theo sự bố trí của anh, mong anh đừng bỏ rơi em.”
Cố Thanh Dật nhìn cô một lúc lâu, nhíu mày, ánh mắt đó như thể muốn hoàn toàn mổ xẻ cô rồi phân tích cấu tạo bên trong.
/62
|